Cường giả như Tiếu Trương cư nhiên bị dùng một chữ thảm để hình dung, tất nhiên là thật sự rất thảm.
Đường Tam Thập Lục hỏi: Bởi vì năm ấy hắn cứu Vương Phá ư?
Hộ Tam Thập Nhị nói: Không sai, năm đó ở kinh đô hắn phá hư đại sự của Đạo Tôn, trên dưới triều đình vô cùng tức giận, hiện tại triều đình không dễ dàng động vào Vương Phá, nhưng làm sao có thể bỏ qua cho hắn, vì lập uy hoặc là vãn hồi mặt mũi năm đó đã mất, mấy năm qua triều đình một mực truy nã đuổi giết hắn, hắn bị truy tìm giống như con chó nhà có tang, thực sự là thê thảm.
Cường giả Tiêu Dao bảng tựa như Họa Giáp Tiếu Trương, lại bị một tờ lệnh truy nã của triều đình đuổi giết thảm hại như thế, nghe tựa như có chút khó tin.
Nhưng không nên quên, triều đình có vô số cường giả cao thủ, bọn họ có thể đổi ca, có thể nghỉ ngơi, Tiếu Trương chỉ có một mình, không quen không hữu, vô luận đi nơi đâu cũng phải cảnh giác cẩn thận mai phục, có lẽ đi ra ngoài ăn bát cháo cũng sẽ gặp phải thích khách giỏi nhất của Thanh Lại ty, bộ khoái lão luyện nhất của Hình bộ, hơn nữa tình cảnh này không phải là một ngày, là mỗi thời mỗi khắc, không lúc nào ngừng nghỉ.
Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh một cái.
Trần Trường Sinh biết ý tứ của hắn, lắc đầu, nói: Ta đã để cho Ly cung phái người nói chuyện, nhưng hắn ngay cả người cũng không chịu gặp.
Đường Tam Thập Lục hỏi: Vậy Vương Phá đâu? Hắn vốn nên làm gì chứ.
Trần Trường Sinh nói: Hai năm trước trong tin tức cuối cùng mà ta nhận được, Tiếu Trương đã bắn tiếng, nói nếu như Vương Phá muốn ra tay giúp hắn, hắn sẽ tự sát tại chỗ.
Đường Tam Thập Lục nghĩ thầm chuyện này thật sự là phù hợp tính cách của Tiếu Trương người này, lắc đầu nói: Hắn quả thật là không còn gì để nói.
Hộ Tam Thập Nhị nói: Phụng Dương huyện thành đông dã trà, bởi vì Tiếu Trương mà nổi danh khắp đại lục, cho nên hàng năm Phụng Dương huyện cũng sẽ đem trà ngon nhất lưu một phần cho hắn, nếu không phải là triều đình đuổi giết quá gắt gao, nói không chừng mấy hôm nữa chúng ta thật sự có thể thấy Tiếu Trương xuất hiện.
Hai bờ sông đều là cây trà, được hái sau đó phơi nắng, ở trong thành xếp thành vô số ngọn trà sơn, trong đó đông dã trà phẩm chất tốt nhất, dựa theo phẩm cấp bất đồng, đặt dọc theo thềm đá của Thất Bảo trại, càng đi lên cao, số lượng trà càng ít, dĩ nhiên cũng là danh quý nhất, dựa theo lệ cũ, trên chỗ cao nhất đặt hai giỏ trà quý nhất.
Hộ Tam Thập Nhị chỉ vào nơi đó tiếp tục giảng giải nói: Hai giỏ trà này còn đắt hơn vàng, hơn nữa căn bản là có tiền cũng không mua được, không chỗ nào bán.
Trần Trường Sinh hỏi: Hai giỏ trà này sẽ đưa đi nơi nào?
Hộ Tam Thập Nhị nói: Đều là cống phẩm, một giỏ sẽ đưa vào cung.
Trần Trường Sinh hỏi: Vậy giỏ còn lại thì sao?
Nghe được câu này, Đường Tam Thập Lục nhìn hắn một cái như nhìn kẻ ngốc, Hộ Tam Thập Nhị vẻ mặt cũng có chút quái dị, nói: Tự nhiên là đưa cho ngài.
Trần Trường Sinh lúc này mới hiểu, nếu là trà danh quý để tiến cống, một giỏ đưa vào hoàng cung, một giỏkhác tự nhiên sẽ đưa vào Ly cung.
Bất kể giữa triều đình cùng Quốc Giáo như thế nào, ở loại địa phương nhỏ như Phụng Dương huyện thành, hai bên đều phải thờ phụng bằng kính ý như nhau.
Trước kia giữ cho Tiếu Trương cũng là loại trà này ư? Đường Tam Thập Lục hỏi.
Hộ Tam Thập Nhị lắc đầu, chỉ vào Thừa Bảo các chỗ cao nhất của Thất Bảo trại, nói: Dã trà cho Tiếu Trương là đặc chế, đặt ở bên trong này.
Đường Tam Thập Lục nói: Dựa theo tính tình của Tiếu Trương, cho dù biết rõ triều đình có thể lựa chọn ở chỗ này để vây giết hắn, nói không chừng còn có thể vẫn tới nơi đây.
Hộ Tam Thập Nhị nói: Hắn đã hai năm không tới.
Đường Tam Thập Lục hỏi: Vậy hộp trà này thuộc về ai?
Hộ Tam Thập Nhị nói: Bên ngoài, tự nhiên sẽ nói không đưa đi đâu cả, nhưng rất nhiều người đều biết, là đưa đến trong phủ Tương Vương ở kinh đô.
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt hơi kinh ngạc hỏi: Vì sao? Tương Vương làm sao có thể vượt qua triều đình cùng Quốc Giáo?
Hộ Tam Thập Nhị cười nói: Phong thành phủ tri phủ là môn sinh của Vương gia.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện phiếm, trên trời cao tầng mây mỏng bỗng nhiên bị một bóng đen xé ra một sợi, một con hồng nhạn phá mây bay tới, rơi ở huyện nha phía xa.
Ngay sau đó, chính là tiếng chiêng trống vang lên, có bố cáo dán ra, huyện nha thậm chí còn truyền đến tiếng nhạc lễ.
Ba năm qua, Trần Trường Sinh một mực ở tuyết lĩnh tại Bắc Cương, Đường Tam Thập Lục bị nhốt ở nhà cũ cùng trong từ đường, không rõ xảy ra chuyện gì.
Thiên Cơ các đã đổi bảng. Hộ Tam Thập Nhị vẻ mặt có chút phức tạp.
Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục giờ mới hiểu được xảy ra chuyện gì.
Trước kia Thiên Cơ các đổi bảng, trên căn bản sẽ ở trước sau đại triêu thí hoặc là trước sau Thiên Thư lăng xem bia, hôm nay đại triêu thí đã ngừng ba năm, Thiên Cơ các cũng đã mất đi danh tiếng cũ, nhưng đổi bảng vẫn còn tiếp tục, chẳng qua hiện tại đã cùng Quốc Giáo không có quá nhiều quan hệ, trên căn bản cũng là thủ đoạn của triều đình.
Chuyện này cũng không ảnh hưởng tới sự chân thực của mỗi bảng, dù sao đối với dân chúng bình thường mà nói, uy danh của Thiên Cơ các, hôm nay còn tăng thêm ngự tỳ của Hoàng Đế Bệ Hạ, sẽ chỉ làm thế nhân càng thêm tin phục.
Nói chuyện trên trà lâu lúc đó dừng lại, mọi người an tĩnh uống trà, nghe thanh âm trên đường thỉnh thoảng truyền đến.
Trước hết tuyên đọc vẫn là Thanh Vân bảng. Theo Cẩu Hàn Thực, Trần Trường Sinh những cái tên này rời đi, theo thiên tài tu đạo tuổi còn trẻ lại có thể Thông U số lượng càng ngày càng nhiều, một bảng từng đại biểu thiên tài tu đạo thiếu niên tiềm chất, đã càng ngày càng không có ai chú ý, Trần Trường Sinh lại chú ý tới trên Thanh Vân bảng có mấy người là mình biết đến.
—— Phục Tân Tri, Trần Phú Quý, Sơ Văn Bân, đây đều là nhóm học sinh đầu tiên mà Quốc Giáo học viện ban đầu chiêu thu.
Thoạt nhìn, Tô Mặc Ngu ở kinh đô chủ trì Quốc Giáo học viện, làm không tệ.
Cùng ban đầu Thiên Cơ các chủ trì sự vụ bất đồng, hiện tại triều đình đổi bảng, Điểm Kim bảng cùng Tiêu Dao bảng cũng sẽ công bố rộng rãi. Kế tiếp tuyên đọc chính là Điểm Kim bảng, lần này hắn nghe được nhiều cái tên quen thuộc hơn, Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch, Lương Bán Hồ, Chung Hội... Hắn và Từ Hữu Dung bởi vì thân phận, tự nhiên sẽ không có mặt trong bất cứ bảng nào, nhưng Điểm Kim bảng lần này vẫn là một lần bảng trung bình số tuổi nhỏ nhất mấy trăm năm qua. Trừ niên đại của Chu Độc Phu, Trần Huyền Bá, không thời đại nào có nhiều thanh niên tiến vào Tụ Tinh cảnh như vậy, thật không hỗ là thời đại dã hoa đua nở.
Tiếp đến chính là Tiêu Dao bảng, Vương Phá ba năm trước đây đột phá, rốt cục rời khỏi vị trí đứng đầu bảng bao nhiêu năm của hắn, Tiếu Trương từng có hi vọng vượt qua hắn bởi vì bị triều đình truy nã trực tiếp không có tư cách tiến vào xếp hạng, cho nên hiện tại đứng đầu bảng tự nhiên là Lương Vương Tôn, dưới chính là Tiểu Đức cùng các cường giả trước đây, mà khi Trần Trường Sinh ở vị trí thứ chín nghe được bốn chữ Đại Danh Quan Bạch, không khỏi có chút vui mừng.
Sau khi Tiêu Dao bảng tuyên đọc xong, vẫn không có nghe được tên của Thu Sơn Quân, hắn nhìn về thượng nguồn hạp cốc, lắc đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên, nơi xa huyện nha tỏa ra pháo hoa, bị nắng sớm dần gay gắt hòa tan, không quá diễm lệ, nghĩ đến là có gì chúc mừng, không biết là bởi vì chuyện gì.
Vì sao huyện nha có chúc mừng, sẽ có pháo hoa, cùng với tối trọng yếu... Vì sao triều đình bỗng nhiên đổi bảng.
Rất nhanh, Trần Trường Sinh đám người trên trà lâu cùng với dân chúng bên bờ sông đã biết được nguyên do.
Tương Vương đã tấn nhập thần thánh lĩnh vực!
Đường Tam Thập Lục hỏi: Bởi vì năm ấy hắn cứu Vương Phá ư?
Hộ Tam Thập Nhị nói: Không sai, năm đó ở kinh đô hắn phá hư đại sự của Đạo Tôn, trên dưới triều đình vô cùng tức giận, hiện tại triều đình không dễ dàng động vào Vương Phá, nhưng làm sao có thể bỏ qua cho hắn, vì lập uy hoặc là vãn hồi mặt mũi năm đó đã mất, mấy năm qua triều đình một mực truy nã đuổi giết hắn, hắn bị truy tìm giống như con chó nhà có tang, thực sự là thê thảm.
Cường giả Tiêu Dao bảng tựa như Họa Giáp Tiếu Trương, lại bị một tờ lệnh truy nã của triều đình đuổi giết thảm hại như thế, nghe tựa như có chút khó tin.
Nhưng không nên quên, triều đình có vô số cường giả cao thủ, bọn họ có thể đổi ca, có thể nghỉ ngơi, Tiếu Trương chỉ có một mình, không quen không hữu, vô luận đi nơi đâu cũng phải cảnh giác cẩn thận mai phục, có lẽ đi ra ngoài ăn bát cháo cũng sẽ gặp phải thích khách giỏi nhất của Thanh Lại ty, bộ khoái lão luyện nhất của Hình bộ, hơn nữa tình cảnh này không phải là một ngày, là mỗi thời mỗi khắc, không lúc nào ngừng nghỉ.
Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh một cái.
Trần Trường Sinh biết ý tứ của hắn, lắc đầu, nói: Ta đã để cho Ly cung phái người nói chuyện, nhưng hắn ngay cả người cũng không chịu gặp.
Đường Tam Thập Lục hỏi: Vậy Vương Phá đâu? Hắn vốn nên làm gì chứ.
Trần Trường Sinh nói: Hai năm trước trong tin tức cuối cùng mà ta nhận được, Tiếu Trương đã bắn tiếng, nói nếu như Vương Phá muốn ra tay giúp hắn, hắn sẽ tự sát tại chỗ.
Đường Tam Thập Lục nghĩ thầm chuyện này thật sự là phù hợp tính cách của Tiếu Trương người này, lắc đầu nói: Hắn quả thật là không còn gì để nói.
Hộ Tam Thập Nhị nói: Phụng Dương huyện thành đông dã trà, bởi vì Tiếu Trương mà nổi danh khắp đại lục, cho nên hàng năm Phụng Dương huyện cũng sẽ đem trà ngon nhất lưu một phần cho hắn, nếu không phải là triều đình đuổi giết quá gắt gao, nói không chừng mấy hôm nữa chúng ta thật sự có thể thấy Tiếu Trương xuất hiện.
Hai bờ sông đều là cây trà, được hái sau đó phơi nắng, ở trong thành xếp thành vô số ngọn trà sơn, trong đó đông dã trà phẩm chất tốt nhất, dựa theo phẩm cấp bất đồng, đặt dọc theo thềm đá của Thất Bảo trại, càng đi lên cao, số lượng trà càng ít, dĩ nhiên cũng là danh quý nhất, dựa theo lệ cũ, trên chỗ cao nhất đặt hai giỏ trà quý nhất.
Hộ Tam Thập Nhị chỉ vào nơi đó tiếp tục giảng giải nói: Hai giỏ trà này còn đắt hơn vàng, hơn nữa căn bản là có tiền cũng không mua được, không chỗ nào bán.
Trần Trường Sinh hỏi: Hai giỏ trà này sẽ đưa đi nơi nào?
Hộ Tam Thập Nhị nói: Đều là cống phẩm, một giỏ sẽ đưa vào cung.
Trần Trường Sinh hỏi: Vậy giỏ còn lại thì sao?
Nghe được câu này, Đường Tam Thập Lục nhìn hắn một cái như nhìn kẻ ngốc, Hộ Tam Thập Nhị vẻ mặt cũng có chút quái dị, nói: Tự nhiên là đưa cho ngài.
Trần Trường Sinh lúc này mới hiểu, nếu là trà danh quý để tiến cống, một giỏ đưa vào hoàng cung, một giỏkhác tự nhiên sẽ đưa vào Ly cung.
Bất kể giữa triều đình cùng Quốc Giáo như thế nào, ở loại địa phương nhỏ như Phụng Dương huyện thành, hai bên đều phải thờ phụng bằng kính ý như nhau.
Trước kia giữ cho Tiếu Trương cũng là loại trà này ư? Đường Tam Thập Lục hỏi.
Hộ Tam Thập Nhị lắc đầu, chỉ vào Thừa Bảo các chỗ cao nhất của Thất Bảo trại, nói: Dã trà cho Tiếu Trương là đặc chế, đặt ở bên trong này.
Đường Tam Thập Lục nói: Dựa theo tính tình của Tiếu Trương, cho dù biết rõ triều đình có thể lựa chọn ở chỗ này để vây giết hắn, nói không chừng còn có thể vẫn tới nơi đây.
Hộ Tam Thập Nhị nói: Hắn đã hai năm không tới.
Đường Tam Thập Lục hỏi: Vậy hộp trà này thuộc về ai?
Hộ Tam Thập Nhị nói: Bên ngoài, tự nhiên sẽ nói không đưa đi đâu cả, nhưng rất nhiều người đều biết, là đưa đến trong phủ Tương Vương ở kinh đô.
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt hơi kinh ngạc hỏi: Vì sao? Tương Vương làm sao có thể vượt qua triều đình cùng Quốc Giáo?
Hộ Tam Thập Nhị cười nói: Phong thành phủ tri phủ là môn sinh của Vương gia.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện phiếm, trên trời cao tầng mây mỏng bỗng nhiên bị một bóng đen xé ra một sợi, một con hồng nhạn phá mây bay tới, rơi ở huyện nha phía xa.
Ngay sau đó, chính là tiếng chiêng trống vang lên, có bố cáo dán ra, huyện nha thậm chí còn truyền đến tiếng nhạc lễ.
Ba năm qua, Trần Trường Sinh một mực ở tuyết lĩnh tại Bắc Cương, Đường Tam Thập Lục bị nhốt ở nhà cũ cùng trong từ đường, không rõ xảy ra chuyện gì.
Thiên Cơ các đã đổi bảng. Hộ Tam Thập Nhị vẻ mặt có chút phức tạp.
Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục giờ mới hiểu được xảy ra chuyện gì.
Trước kia Thiên Cơ các đổi bảng, trên căn bản sẽ ở trước sau đại triêu thí hoặc là trước sau Thiên Thư lăng xem bia, hôm nay đại triêu thí đã ngừng ba năm, Thiên Cơ các cũng đã mất đi danh tiếng cũ, nhưng đổi bảng vẫn còn tiếp tục, chẳng qua hiện tại đã cùng Quốc Giáo không có quá nhiều quan hệ, trên căn bản cũng là thủ đoạn của triều đình.
Chuyện này cũng không ảnh hưởng tới sự chân thực của mỗi bảng, dù sao đối với dân chúng bình thường mà nói, uy danh của Thiên Cơ các, hôm nay còn tăng thêm ngự tỳ của Hoàng Đế Bệ Hạ, sẽ chỉ làm thế nhân càng thêm tin phục.
Nói chuyện trên trà lâu lúc đó dừng lại, mọi người an tĩnh uống trà, nghe thanh âm trên đường thỉnh thoảng truyền đến.
Trước hết tuyên đọc vẫn là Thanh Vân bảng. Theo Cẩu Hàn Thực, Trần Trường Sinh những cái tên này rời đi, theo thiên tài tu đạo tuổi còn trẻ lại có thể Thông U số lượng càng ngày càng nhiều, một bảng từng đại biểu thiên tài tu đạo thiếu niên tiềm chất, đã càng ngày càng không có ai chú ý, Trần Trường Sinh lại chú ý tới trên Thanh Vân bảng có mấy người là mình biết đến.
—— Phục Tân Tri, Trần Phú Quý, Sơ Văn Bân, đây đều là nhóm học sinh đầu tiên mà Quốc Giáo học viện ban đầu chiêu thu.
Thoạt nhìn, Tô Mặc Ngu ở kinh đô chủ trì Quốc Giáo học viện, làm không tệ.
Cùng ban đầu Thiên Cơ các chủ trì sự vụ bất đồng, hiện tại triều đình đổi bảng, Điểm Kim bảng cùng Tiêu Dao bảng cũng sẽ công bố rộng rãi. Kế tiếp tuyên đọc chính là Điểm Kim bảng, lần này hắn nghe được nhiều cái tên quen thuộc hơn, Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch, Lương Bán Hồ, Chung Hội... Hắn và Từ Hữu Dung bởi vì thân phận, tự nhiên sẽ không có mặt trong bất cứ bảng nào, nhưng Điểm Kim bảng lần này vẫn là một lần bảng trung bình số tuổi nhỏ nhất mấy trăm năm qua. Trừ niên đại của Chu Độc Phu, Trần Huyền Bá, không thời đại nào có nhiều thanh niên tiến vào Tụ Tinh cảnh như vậy, thật không hỗ là thời đại dã hoa đua nở.
Tiếp đến chính là Tiêu Dao bảng, Vương Phá ba năm trước đây đột phá, rốt cục rời khỏi vị trí đứng đầu bảng bao nhiêu năm của hắn, Tiếu Trương từng có hi vọng vượt qua hắn bởi vì bị triều đình truy nã trực tiếp không có tư cách tiến vào xếp hạng, cho nên hiện tại đứng đầu bảng tự nhiên là Lương Vương Tôn, dưới chính là Tiểu Đức cùng các cường giả trước đây, mà khi Trần Trường Sinh ở vị trí thứ chín nghe được bốn chữ Đại Danh Quan Bạch, không khỏi có chút vui mừng.
Sau khi Tiêu Dao bảng tuyên đọc xong, vẫn không có nghe được tên của Thu Sơn Quân, hắn nhìn về thượng nguồn hạp cốc, lắc đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên, nơi xa huyện nha tỏa ra pháo hoa, bị nắng sớm dần gay gắt hòa tan, không quá diễm lệ, nghĩ đến là có gì chúc mừng, không biết là bởi vì chuyện gì.
Vì sao huyện nha có chúc mừng, sẽ có pháo hoa, cùng với tối trọng yếu... Vì sao triều đình bỗng nhiên đổi bảng.
Rất nhanh, Trần Trường Sinh đám người trên trà lâu cùng với dân chúng bên bờ sông đã biết được nguyên do.
Tương Vương đã tấn nhập thần thánh lĩnh vực!
/1191
|