Viện môn bị gõ vang, Hiên Viên Phá đi hỏi, không lâu sau liền trở lại, trên mặt thiếu niên mặc dù đầy râu đen lún phún, nhưng cũng không che nổi màu hồng, đó là khẩn trương , cũng là xấu hổ , bởi vì một vị thiếu nữ đang che dù đi theo hắn tới trước tàng thư quán.
Đường Tam Thập Lục nhìn thiếu nữ thanh lệ kia, kinh ngạc nói: Nơi nào xuất hiện một cô gái xinh đẹp như đinh hương như thế?
Hiên Viên Phá có chút khẩn trương chà xát hai tay, nói: Ta cũng không biết là tiểu thư nhà ai, hỏi cũng không nói.
Đường Tam Thập Lục nói: Vậy ngươi cứ để cho nàng đi vào sao? Tuy nói đêm qua là đêm thất tịch, nhưng làm sao có thể như thế?”
Hiên Viên Phá vội vàng giải thích: Nàng nói nàng biết Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh đang xem sách, nghe lời này, để xuống cuốn sách nhìn ra ngoài thanh sắt, phát hiện thật sự là quen biết —— không phải là tiểu thư của quý phủ nhà ai, mà là Đông Ngự thần tướng phủ đại nha hoàn Sương nhi.
Hắn tự nhiên sẽ không nói rõ với Hiên Viên Phá, đứng dậy đi tới ngoài tàng thư quán, nói với Sương nhi: Đã lâu không gặp.”
Quả thật đã lâu không gặp, cách lần trước Sương nhi đến Quốc Giáo học viện tìm hắn, đã qua mấy tháng thời gian.
Sương nhi đem dù thu lại, ý bảo hắn đi theo chính mình đến trong góc vắng vẻ chút ít.
Có chuyện gì không? Hắn hỏi.
Sương nhi nhìn hắn, nghĩ tới chút ít tin đồn Thanh Đằng yến đêm qua, vẻ mặt có chút phức tạp, suy nghĩ một chút rồi nói: Ta nghe nói chuyện của ngươi, ta phải thừa nhận quả thật ngươi ngoài dự liệu của rất nhiều người, đánh giá lúc đầu của phu nhân cùng ta đối với ngươi cũng không chính xác.
Trần Trường Sinh nói: Ngươi có lập trường của ngươi, cho nên không cần nói xin lỗi.
Hắn nói rất thật lòng, cho tới nay, hắn đều chỉ nói lời thật lòng.
Sương nhi khẽ chau lông mày nhỏ nhắn, nói: Ngươi không nên hiểu lầm, cách nhìn của ta đối với ngươi có thể có sai, nhưng không có nghĩa ta sẽ ủng hộ ngươi cùng tiểu thư ở chung một chỗ, cho dù ngươi học thức hơn người, nhưng không tu hành, đúng là một...
Nàng mặc dù không thích Trần Trường Sinh, nhưng dù sao không có ý gì xấu, đem hai chữ phế vật thu trở về.
Nhưng ai cũng biết ý của nàng.
Trần Trường Sinh nói: Ngươi ủng hộ hay không, đối với hôn sự này không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Sương nhi có chút tức giận, nói: Ta cùng tiểu thư tình như tỷ muội, ta mong tiểu thư hạnh phúc hơn so với tất cả mọi người, ngươi ở Thanh Đằng yến lấy ra hôn thư, hãnh diện hô vang, nhưng ngươi có nghĩ tới không, tiểu thư cùng Thu Sơn Quân vốn là lương xứng, lại bị ngươi phá hư như vậy, trong lòng có thể nhịn được sao?
Cho nên, ngươi muốn tới bất bình thay Thu Sơn Quân ư?
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói: Ngươi nên biết, Thanh Đằng yến đêm hôm qua, tiểu thư nhà ngươi để cho bạch hạc mang tới phong thư, trong thơ nàng thừa nhận môn hôn sự này, mà hiện tại ngươi tựa như có cách nhìn khác đối với hôn sự này, thậm chí còn thay nam tử khác bất bình sao?
Ngươi làm vậy, tiểu thư nhà ngươi có biết không?
Sương nhi nói không ra lời, nàng không biết tại sao tiểu thư lại làm như vậy.
Trần Trường Sinh nói: Còn có chuyện gì?
Lúc trước câu nói kia quả thật ta không nên nói.
Sương nhi bình tĩnh trở lại, giơ cánh tay lên, lau giọt nước trên tóc, nói: Tiểu thư để cho ta gửi lời đến ngươi.
Nói cái gì.
Ngươi không nên hiểu lầm.
Nghe những lời này, Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, lúc trước Sương nhi đã nói lời tương tự, làm người ta đau đớn, Từ Hữu Dung nói thế là có ý gì?
Hắn hỏi: Lầm cái gì?
Ta không biết. Sương nhi nhìn mặt của hắn, nói: Bản thân ngươi hẳn là hiểu được.
Đêm qua bạch hạc mang theo lá thư vượt qua vạn dặm mà về kinh đô, trong thơ Từ Hữu Dung biểu lộ thái độ của mình, mặc dù hắn biết rõ, Từ Hữu Dung không thể nào thật sự muốn gả ình, nàng làm như vậy nhất định có ẩn ý gì khác, nhưng cảm giác chán ghét đối với nàng vẫn giảm bớt rất nhiều.
Nhưng lúc này nghe Sương nhi truyền tới những lời này, tâm tình của hắn không thể nào quá tốt.
Chỉ có như vậy?
Hắn nhìn Sương nhi nói, đây là ý tứ chuẩn bị tiễn khách.
Sương nhi nói: Tiểu thư còn nói, nếu như ngươi có gì muốn nói , có thể trực tiếp viết thơ cho nàng.
Một tiếng hạc kêu vang lên, bạch hạc tự thiên không rơi xuống, vẫy hai cánh, đáp xuống ngoài tàng thư quán, bọt nước trên lông vũ chậm rãi chảy xuống.
Trần Trường Sinh nhìn bạch hạc gật đầu.
Bạch hạc bước đi thong thả đến trước mặt hắn, cái cổ cong cong thấp xuống, đụng đụng cánh tay phải của hắn, lộ vẻ có chút thân mật.
Những năm qua, ngươi có sống tốt không? Hắn nhìn bạch hạc nói.
Bạch hạc kêu hai tiếng, phảng phất như đang trả lời.
Nhìn cảnh này, Sương nhi lại càng giật mình.
Đêm qua bạch hạc bay đi , Trần Trường Sinh cảm thấy quên mất chuyện gì, lúc ấy cho là hắc long ở dưới phế viên, lúc này hắn mới nhớ tới, chính mình đã quên viết thư, sau đó mời bạch hạc mang cho Từ Hữu Dung, có rất nhiều chuyện, trực tiếp trao đổi sẽ tốt hơn rất nhiều.
Sương nhi thủy chung sắm vai người trung gian cho hắn cùng Từ Hữu Dung, hắn không thích như vậy.
Sau khi đi tới kinh đô, Từ Hữu Dung chỉ viết cho hắn một phong thư, trong thư chỉ có mấy chữ, lộ vẻ rất tiếc rẻ văn chương.
—— tự giải quyết cho tốt.
Trần Trường Sinh đề bút suy nghĩ một lát, hẳn là viết ra mấy chữ như thế nào chém đinh chặt sắt, bao hàm thâm ý, ngạo thế bất quần, mới có thể không mất thể diện hồi đáp đối phương.
Đây cũng là phong thư đầu tiên hắn viết cho nàng từ sau mười tuổi.
Nhưng hắn cuối cùng chẳng qua rất thật thà viết một phong thư, câu chữ tầm thường, nói những chuyện cũng tầm thường.
Hắn không nguyện ý giận dỗi với tiểu nữ sinh.
Cho dù nàng là Từ Hữu Dung, cho dù nàng chỉ kém hắn ba ngày, vẫn là một tiểu nữ sinh.
Cách kinh đô hơn vạn dặm về phía nam, là Thánh Nữ phong.
Thánh Nữ phong phía dưới đều là cấm địa, cho đến ngoài ba trăm dặm, mới có một trấn nhỏ. Sống trên trấn cũng là dân chúng bình thường, có tiệm rèn, có quán rượu, có hàng thịt, cũng có sòng bạc. Nơi này bình thường chơi cũng là bài chín, xúc xắc, nhưng chỗ sâu nhất có một gian phòng trang tu mộc mạc, mở một cái bàn.
Bàn này dùng để chơi mạt chược.
Ngồi ở phía đông là một cô gái xinh đẹp.
Cô gái kia mười bốn mười lăm tuổi, mặt mày như vẽ, con mắt như tô vẽ nước sơn, đẹp đẽ không giống người phàm.
Ba người quanh bàn biết nàng khẳng định không phải phàm nhân.
Hai năm trước, lão bản của sòng bạc này định đối với nàng lúc ấy số tuổi nhỏ hơn, nhìn qua yếu ớt hơn, dễ dàng hơn kích khởi loài người phạm tội hạ thủ , lại chết vô cùng thảm, người chia bài liền ngồi vào vị trí lão bản, chính là trung niên đại hán lúc này đang ngồi ở góc phía tây.
Bắt đầu từ ngày đó, cứ cách một thời gian ngắn, vị thiếu nữ này sẽ đi tới tiểu trấn, đánh một hồi mạt chược, hai ngày một đêm không cho phép hạ bàn.
Mà gian phòng trang sức mộc mạc này, cứ mấy tháng mới mở ra một lần, theo nàng chơi mạt chược, chính là ba người ban đầu, chưa từng đổi khác, ba người kia là người bình thường, người bình thường chân chính, sao có thể nghĩ đến gặp được chuyện không bình thường như vậy.
Từ ban đầu sợ hãi bất an đến khi đánh bài không run tay, bọn họ dùng thời gian rất lâu, nhưng đến hiện tại, bọn họ đã có thể rất tự nhiên cùng vị tiểu tiên nữ kia chung đụng, trong ván bài sẽ không lỏng tay, mà cố gắng tranh đoạt thắng thua, thậm chí có lúc còn dám oán trách mấy tiếng.
Có thể cùng tiểu tiên nữ xinh đẹp như vậy đánh bài, đây là phúc phận bao nhiêu?
Hơn nữa có đôi lúc có thể thắng được tiền.
Bên ngoài cửa sổ truyền tới một tiếng hạc kêu, thiếu nữ nói: Tối nay có việc, không đánh nữa.
Ba người rất giật mình, nghĩ thầm chuyện gì xảy ra, lần này lại kết thúc nhanh như vậy? Quy củ hai ngày một đêm còn giữ hay không?
Thiếu nữ lấy ra vài miếng vàng lá đặt ở trên bàn để bồi bổ sau đó xoay người rời đi.
Ba người hai mặt nhìn nhau, trong đó có một vị phụ nhân lo lắng nói: Tiểu nương tử không biết phát sinh chuyện gì, nhìn có vẻ không vui lắm.
Ngoài trấn nhỏ bên vách núi hoang sơ, Từ Hữu Dung từ trên đùi của bạch hạc gỡ xuống phong thư, tùy ý mở ra.
Dưới ánh sao đầy trời, trang giấy được chiếu rọi rõ ràng, phía trên câu văn tầm thường, bút tích sạch sẽ, thư không dài lắm, nhưng nàng xem mất rất nhiều thời gian.
Ở trong chút ít câu văn cùng chữ viết, nàng thấy được câu nệ, nhưng không nhìn thấy cảm xúc oán hận, thậm chí ngay cả chút tâm tình tiêu cực cũng không có.
Nàng rất khó tưởng tượng, một thiếu niên ở kinh đô đã trải qua nhiều gian nan như vậy, còn có thể bình tĩnh như thế.
Đổi lại là nàng, khẳng định nàng không làm được .
Nàng nhớ được hắn chỉ lớn hơn mình ba ngày.
Nàng nhìn về kinh đô phương hướng, nói: Nếu như không phải giả bộ, người này nếu không phải quân tử, vậy chính là chân nhân.
Bạch hạc dẫn cổ họng mà kêu, rõ ràng không đồng ý cách nói của nàng, mà điểm không đồng ý chính là hai chữ giả bộ.
Từ Hữu Dung có chút bất đắc dĩ, nói: Tại sao ngươi lại thích tên kia chứ? Ta không nhớ rõ hắn là hạng người gì, có cái gì đáng giá để ngươi thích.
Bạch hạc kêu thấp hai tiếng, nhắc nhở nàng lúc trước cách nói về quân tử cùng chân nhân.
Vô luận là quân tử hay là chân nhân, cũng không phải là người có thể kết bạn năm tháng dài dòng a, như vậy không thú vị chút nào.
Nàng nhìn bạch hạc nói: Ta cũng không muốn cuộc sống không thú vị .
Bạch hạc khẽ nghiên cổ, lộ vẻ có chút khốn hoặc, nếu như tiểu thư ngươi không muốn gả cho Trần Trường Sinh, tại sao muốn viết lá thư này, muốn ở trước mắt người đời thừa nhận môn hôn sự này?
Từ Hữu Dung không giải thích cái gì, nàng tự có ý nghĩ của mình, vô luận cha mẹ vẫn là sư trưởng, Giáo Hoàng đại nhân hay là Thánh Hậu nương nương, cũng đều không biết.
Tiếp theo nàng mở lá thư của Sương nhi bắt đầu đọc, sau đó nàng biết chuyện đã xảy ra trong Thanh Đằng yến đêm qua.
Nàng khẽ nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.
Nếu hôn thư đã chiêu cáo thế gian, như vậy ít nhất có thể bình tĩnh một thời gian ngắn sao?
Chẳng qua tên kia thật sự làm cho người ta có chút bất ngờ.
Sau đó nàng đọc được Sương nhi thuật lại cuộc nói chuyện cùng với Trần Trường Sinh.
Nàng khoanh hai tay, lần nữa nhìn về phương hướng kinh đô, trầm mặc thời gian rất lâu.
Ta chợt nhớ tới ... năm mười một tuổi, ta từng len lén viết một phong thơ, để cho ngươi mang đến Tây Ninh.:
Bạch hạc nhẹ điểm đôi mỏ mảnh mai, đó là lần cuối cùng nó tới Tây Ninh, cả Đông Ngự thần tướng phủ không có ai biết được.
Ở lá thư này ta đã từng nói, ta sẽ không gả cho hắn.
Hắn không có hồi âm phản đối, như vậy, hắn hiện tại đang kiên trì điều gì?
Trần Trường Sinh kiên trì cho tới bây giờ cũng không phải là môn hôn sự này. Trừ sư phụ cùng sư huynh trong Tây Ninh trấn miếu cũ, hiện tại trên thế giới này, chỉ có hắc long phía dưới hoàng cung biết được. Dĩ nhiên, hắn không biết vị trung niên phụ nhân ở bên cạnh hồ kia cũng biết được.
Vì chuyện kia, hắn thậm chí bỏ qua thói quen ngủ sớm dậy sớm, cả đêm thời gian, cũng bị hắn dùng để minh tưởng, dùng để dẫn tinh quang tẩy tủy, mặc dù nhìn qua không có tiến triển gì, nhưng trước khi thời khắc cuối cùng đó đến, hắn vĩnh viễn sẽ không dừng cố gắng.
Lúc sáng sớm, hắn tỉnh lại ở trong tàng thư quán.
Giống như ngày hôm qua, vẫn là bị đánh thức .
Phía trước Quốc Giáo học viện, truyền đến một tiếng nổ kinh khủng.
Hắn đẩy cửa tàng thư quán, cùng Đường Tam Thập Lục, Hiên Viên Phá đi tới.
Cửa của Quốc Giáo học viện bị phá.
Quốc Giáo học viện bị người phá cửa.
Viện môn sửa sang lại không tới mấy tháng, bị một chiếc xe ngựa đụng sụp.
Đầy đất đá sỏi cùng gỗ vụn, nhìn rất đáng thương.
Một con ngựa ngã lăn trên đất, mở to đôi mắt vô thần, bốn vó khẽ đạp động.
Bụi mù dần tán.
Hơn mười kỵ xuất hiện tại ngoài cửa của Quốc Giáo học viện.
Tiên y nộ mã.
Mã không phải bình thường.
Kỵ sĩ thần sắc lạnh lùng, rõ ràng cũng không phải là người bình thường.
Một gã thanh niên kỵ sĩ, nhìn viện môn tàn phá, mặt không chút thay đổi nói: Tòa phá viện này còn cần thiết phải tồn tại hay sao?
Đường Tam Thập Lục nhìn thiếu nữ thanh lệ kia, kinh ngạc nói: Nơi nào xuất hiện một cô gái xinh đẹp như đinh hương như thế?
Hiên Viên Phá có chút khẩn trương chà xát hai tay, nói: Ta cũng không biết là tiểu thư nhà ai, hỏi cũng không nói.
Đường Tam Thập Lục nói: Vậy ngươi cứ để cho nàng đi vào sao? Tuy nói đêm qua là đêm thất tịch, nhưng làm sao có thể như thế?”
Hiên Viên Phá vội vàng giải thích: Nàng nói nàng biết Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh đang xem sách, nghe lời này, để xuống cuốn sách nhìn ra ngoài thanh sắt, phát hiện thật sự là quen biết —— không phải là tiểu thư của quý phủ nhà ai, mà là Đông Ngự thần tướng phủ đại nha hoàn Sương nhi.
Hắn tự nhiên sẽ không nói rõ với Hiên Viên Phá, đứng dậy đi tới ngoài tàng thư quán, nói với Sương nhi: Đã lâu không gặp.”
Quả thật đã lâu không gặp, cách lần trước Sương nhi đến Quốc Giáo học viện tìm hắn, đã qua mấy tháng thời gian.
Sương nhi đem dù thu lại, ý bảo hắn đi theo chính mình đến trong góc vắng vẻ chút ít.
Có chuyện gì không? Hắn hỏi.
Sương nhi nhìn hắn, nghĩ tới chút ít tin đồn Thanh Đằng yến đêm qua, vẻ mặt có chút phức tạp, suy nghĩ một chút rồi nói: Ta nghe nói chuyện của ngươi, ta phải thừa nhận quả thật ngươi ngoài dự liệu của rất nhiều người, đánh giá lúc đầu của phu nhân cùng ta đối với ngươi cũng không chính xác.
Trần Trường Sinh nói: Ngươi có lập trường của ngươi, cho nên không cần nói xin lỗi.
Hắn nói rất thật lòng, cho tới nay, hắn đều chỉ nói lời thật lòng.
Sương nhi khẽ chau lông mày nhỏ nhắn, nói: Ngươi không nên hiểu lầm, cách nhìn của ta đối với ngươi có thể có sai, nhưng không có nghĩa ta sẽ ủng hộ ngươi cùng tiểu thư ở chung một chỗ, cho dù ngươi học thức hơn người, nhưng không tu hành, đúng là một...
Nàng mặc dù không thích Trần Trường Sinh, nhưng dù sao không có ý gì xấu, đem hai chữ phế vật thu trở về.
Nhưng ai cũng biết ý của nàng.
Trần Trường Sinh nói: Ngươi ủng hộ hay không, đối với hôn sự này không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Sương nhi có chút tức giận, nói: Ta cùng tiểu thư tình như tỷ muội, ta mong tiểu thư hạnh phúc hơn so với tất cả mọi người, ngươi ở Thanh Đằng yến lấy ra hôn thư, hãnh diện hô vang, nhưng ngươi có nghĩ tới không, tiểu thư cùng Thu Sơn Quân vốn là lương xứng, lại bị ngươi phá hư như vậy, trong lòng có thể nhịn được sao?
Cho nên, ngươi muốn tới bất bình thay Thu Sơn Quân ư?
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói: Ngươi nên biết, Thanh Đằng yến đêm hôm qua, tiểu thư nhà ngươi để cho bạch hạc mang tới phong thư, trong thơ nàng thừa nhận môn hôn sự này, mà hiện tại ngươi tựa như có cách nhìn khác đối với hôn sự này, thậm chí còn thay nam tử khác bất bình sao?
Ngươi làm vậy, tiểu thư nhà ngươi có biết không?
Sương nhi nói không ra lời, nàng không biết tại sao tiểu thư lại làm như vậy.
Trần Trường Sinh nói: Còn có chuyện gì?
Lúc trước câu nói kia quả thật ta không nên nói.
Sương nhi bình tĩnh trở lại, giơ cánh tay lên, lau giọt nước trên tóc, nói: Tiểu thư để cho ta gửi lời đến ngươi.
Nói cái gì.
Ngươi không nên hiểu lầm.
Nghe những lời này, Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, lúc trước Sương nhi đã nói lời tương tự, làm người ta đau đớn, Từ Hữu Dung nói thế là có ý gì?
Hắn hỏi: Lầm cái gì?
Ta không biết. Sương nhi nhìn mặt của hắn, nói: Bản thân ngươi hẳn là hiểu được.
Đêm qua bạch hạc mang theo lá thư vượt qua vạn dặm mà về kinh đô, trong thơ Từ Hữu Dung biểu lộ thái độ của mình, mặc dù hắn biết rõ, Từ Hữu Dung không thể nào thật sự muốn gả ình, nàng làm như vậy nhất định có ẩn ý gì khác, nhưng cảm giác chán ghét đối với nàng vẫn giảm bớt rất nhiều.
Nhưng lúc này nghe Sương nhi truyền tới những lời này, tâm tình của hắn không thể nào quá tốt.
Chỉ có như vậy?
Hắn nhìn Sương nhi nói, đây là ý tứ chuẩn bị tiễn khách.
Sương nhi nói: Tiểu thư còn nói, nếu như ngươi có gì muốn nói , có thể trực tiếp viết thơ cho nàng.
Một tiếng hạc kêu vang lên, bạch hạc tự thiên không rơi xuống, vẫy hai cánh, đáp xuống ngoài tàng thư quán, bọt nước trên lông vũ chậm rãi chảy xuống.
Trần Trường Sinh nhìn bạch hạc gật đầu.
Bạch hạc bước đi thong thả đến trước mặt hắn, cái cổ cong cong thấp xuống, đụng đụng cánh tay phải của hắn, lộ vẻ có chút thân mật.
Những năm qua, ngươi có sống tốt không? Hắn nhìn bạch hạc nói.
Bạch hạc kêu hai tiếng, phảng phất như đang trả lời.
Nhìn cảnh này, Sương nhi lại càng giật mình.
Đêm qua bạch hạc bay đi , Trần Trường Sinh cảm thấy quên mất chuyện gì, lúc ấy cho là hắc long ở dưới phế viên, lúc này hắn mới nhớ tới, chính mình đã quên viết thư, sau đó mời bạch hạc mang cho Từ Hữu Dung, có rất nhiều chuyện, trực tiếp trao đổi sẽ tốt hơn rất nhiều.
Sương nhi thủy chung sắm vai người trung gian cho hắn cùng Từ Hữu Dung, hắn không thích như vậy.
Sau khi đi tới kinh đô, Từ Hữu Dung chỉ viết cho hắn một phong thư, trong thư chỉ có mấy chữ, lộ vẻ rất tiếc rẻ văn chương.
—— tự giải quyết cho tốt.
Trần Trường Sinh đề bút suy nghĩ một lát, hẳn là viết ra mấy chữ như thế nào chém đinh chặt sắt, bao hàm thâm ý, ngạo thế bất quần, mới có thể không mất thể diện hồi đáp đối phương.
Đây cũng là phong thư đầu tiên hắn viết cho nàng từ sau mười tuổi.
Nhưng hắn cuối cùng chẳng qua rất thật thà viết một phong thư, câu chữ tầm thường, nói những chuyện cũng tầm thường.
Hắn không nguyện ý giận dỗi với tiểu nữ sinh.
Cho dù nàng là Từ Hữu Dung, cho dù nàng chỉ kém hắn ba ngày, vẫn là một tiểu nữ sinh.
Cách kinh đô hơn vạn dặm về phía nam, là Thánh Nữ phong.
Thánh Nữ phong phía dưới đều là cấm địa, cho đến ngoài ba trăm dặm, mới có một trấn nhỏ. Sống trên trấn cũng là dân chúng bình thường, có tiệm rèn, có quán rượu, có hàng thịt, cũng có sòng bạc. Nơi này bình thường chơi cũng là bài chín, xúc xắc, nhưng chỗ sâu nhất có một gian phòng trang tu mộc mạc, mở một cái bàn.
Bàn này dùng để chơi mạt chược.
Ngồi ở phía đông là một cô gái xinh đẹp.
Cô gái kia mười bốn mười lăm tuổi, mặt mày như vẽ, con mắt như tô vẽ nước sơn, đẹp đẽ không giống người phàm.
Ba người quanh bàn biết nàng khẳng định không phải phàm nhân.
Hai năm trước, lão bản của sòng bạc này định đối với nàng lúc ấy số tuổi nhỏ hơn, nhìn qua yếu ớt hơn, dễ dàng hơn kích khởi loài người phạm tội hạ thủ , lại chết vô cùng thảm, người chia bài liền ngồi vào vị trí lão bản, chính là trung niên đại hán lúc này đang ngồi ở góc phía tây.
Bắt đầu từ ngày đó, cứ cách một thời gian ngắn, vị thiếu nữ này sẽ đi tới tiểu trấn, đánh một hồi mạt chược, hai ngày một đêm không cho phép hạ bàn.
Mà gian phòng trang sức mộc mạc này, cứ mấy tháng mới mở ra một lần, theo nàng chơi mạt chược, chính là ba người ban đầu, chưa từng đổi khác, ba người kia là người bình thường, người bình thường chân chính, sao có thể nghĩ đến gặp được chuyện không bình thường như vậy.
Từ ban đầu sợ hãi bất an đến khi đánh bài không run tay, bọn họ dùng thời gian rất lâu, nhưng đến hiện tại, bọn họ đã có thể rất tự nhiên cùng vị tiểu tiên nữ kia chung đụng, trong ván bài sẽ không lỏng tay, mà cố gắng tranh đoạt thắng thua, thậm chí có lúc còn dám oán trách mấy tiếng.
Có thể cùng tiểu tiên nữ xinh đẹp như vậy đánh bài, đây là phúc phận bao nhiêu?
Hơn nữa có đôi lúc có thể thắng được tiền.
Bên ngoài cửa sổ truyền tới một tiếng hạc kêu, thiếu nữ nói: Tối nay có việc, không đánh nữa.
Ba người rất giật mình, nghĩ thầm chuyện gì xảy ra, lần này lại kết thúc nhanh như vậy? Quy củ hai ngày một đêm còn giữ hay không?
Thiếu nữ lấy ra vài miếng vàng lá đặt ở trên bàn để bồi bổ sau đó xoay người rời đi.
Ba người hai mặt nhìn nhau, trong đó có một vị phụ nhân lo lắng nói: Tiểu nương tử không biết phát sinh chuyện gì, nhìn có vẻ không vui lắm.
Ngoài trấn nhỏ bên vách núi hoang sơ, Từ Hữu Dung từ trên đùi của bạch hạc gỡ xuống phong thư, tùy ý mở ra.
Dưới ánh sao đầy trời, trang giấy được chiếu rọi rõ ràng, phía trên câu văn tầm thường, bút tích sạch sẽ, thư không dài lắm, nhưng nàng xem mất rất nhiều thời gian.
Ở trong chút ít câu văn cùng chữ viết, nàng thấy được câu nệ, nhưng không nhìn thấy cảm xúc oán hận, thậm chí ngay cả chút tâm tình tiêu cực cũng không có.
Nàng rất khó tưởng tượng, một thiếu niên ở kinh đô đã trải qua nhiều gian nan như vậy, còn có thể bình tĩnh như thế.
Đổi lại là nàng, khẳng định nàng không làm được .
Nàng nhớ được hắn chỉ lớn hơn mình ba ngày.
Nàng nhìn về kinh đô phương hướng, nói: Nếu như không phải giả bộ, người này nếu không phải quân tử, vậy chính là chân nhân.
Bạch hạc dẫn cổ họng mà kêu, rõ ràng không đồng ý cách nói của nàng, mà điểm không đồng ý chính là hai chữ giả bộ.
Từ Hữu Dung có chút bất đắc dĩ, nói: Tại sao ngươi lại thích tên kia chứ? Ta không nhớ rõ hắn là hạng người gì, có cái gì đáng giá để ngươi thích.
Bạch hạc kêu thấp hai tiếng, nhắc nhở nàng lúc trước cách nói về quân tử cùng chân nhân.
Vô luận là quân tử hay là chân nhân, cũng không phải là người có thể kết bạn năm tháng dài dòng a, như vậy không thú vị chút nào.
Nàng nhìn bạch hạc nói: Ta cũng không muốn cuộc sống không thú vị .
Bạch hạc khẽ nghiên cổ, lộ vẻ có chút khốn hoặc, nếu như tiểu thư ngươi không muốn gả cho Trần Trường Sinh, tại sao muốn viết lá thư này, muốn ở trước mắt người đời thừa nhận môn hôn sự này?
Từ Hữu Dung không giải thích cái gì, nàng tự có ý nghĩ của mình, vô luận cha mẹ vẫn là sư trưởng, Giáo Hoàng đại nhân hay là Thánh Hậu nương nương, cũng đều không biết.
Tiếp theo nàng mở lá thư của Sương nhi bắt đầu đọc, sau đó nàng biết chuyện đã xảy ra trong Thanh Đằng yến đêm qua.
Nàng khẽ nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.
Nếu hôn thư đã chiêu cáo thế gian, như vậy ít nhất có thể bình tĩnh một thời gian ngắn sao?
Chẳng qua tên kia thật sự làm cho người ta có chút bất ngờ.
Sau đó nàng đọc được Sương nhi thuật lại cuộc nói chuyện cùng với Trần Trường Sinh.
Nàng khoanh hai tay, lần nữa nhìn về phương hướng kinh đô, trầm mặc thời gian rất lâu.
Ta chợt nhớ tới ... năm mười một tuổi, ta từng len lén viết một phong thơ, để cho ngươi mang đến Tây Ninh.:
Bạch hạc nhẹ điểm đôi mỏ mảnh mai, đó là lần cuối cùng nó tới Tây Ninh, cả Đông Ngự thần tướng phủ không có ai biết được.
Ở lá thư này ta đã từng nói, ta sẽ không gả cho hắn.
Hắn không có hồi âm phản đối, như vậy, hắn hiện tại đang kiên trì điều gì?
Trần Trường Sinh kiên trì cho tới bây giờ cũng không phải là môn hôn sự này. Trừ sư phụ cùng sư huynh trong Tây Ninh trấn miếu cũ, hiện tại trên thế giới này, chỉ có hắc long phía dưới hoàng cung biết được. Dĩ nhiên, hắn không biết vị trung niên phụ nhân ở bên cạnh hồ kia cũng biết được.
Vì chuyện kia, hắn thậm chí bỏ qua thói quen ngủ sớm dậy sớm, cả đêm thời gian, cũng bị hắn dùng để minh tưởng, dùng để dẫn tinh quang tẩy tủy, mặc dù nhìn qua không có tiến triển gì, nhưng trước khi thời khắc cuối cùng đó đến, hắn vĩnh viễn sẽ không dừng cố gắng.
Lúc sáng sớm, hắn tỉnh lại ở trong tàng thư quán.
Giống như ngày hôm qua, vẫn là bị đánh thức .
Phía trước Quốc Giáo học viện, truyền đến một tiếng nổ kinh khủng.
Hắn đẩy cửa tàng thư quán, cùng Đường Tam Thập Lục, Hiên Viên Phá đi tới.
Cửa của Quốc Giáo học viện bị phá.
Quốc Giáo học viện bị người phá cửa.
Viện môn sửa sang lại không tới mấy tháng, bị một chiếc xe ngựa đụng sụp.
Đầy đất đá sỏi cùng gỗ vụn, nhìn rất đáng thương.
Một con ngựa ngã lăn trên đất, mở to đôi mắt vô thần, bốn vó khẽ đạp động.
Bụi mù dần tán.
Hơn mười kỵ xuất hiện tại ngoài cửa của Quốc Giáo học viện.
Tiên y nộ mã.
Mã không phải bình thường.
Kỵ sĩ thần sắc lạnh lùng, rõ ràng cũng không phải là người bình thường.
Một gã thanh niên kỵ sĩ, nhìn viện môn tàn phá, mặt không chút thay đổi nói: Tòa phá viện này còn cần thiết phải tồn tại hay sao?
/1191
|