Đột nhiên có một vật nặng đè lên người khiến Thành từ từ thức giấc, đôi tay dài đưa lên che đi luồng sáng hắt ra từ bóng điện, đợi tới khi đôi mắt đã thích ứng được với ánh sáng, Thành mới cúi người xuống nhìn về phía bụng mình.
Am nằm im, hai hàng mi nhắm lại, mái tóc đỏ rũ xuống bên mặt, ngủ thật an tĩnh.
Am không phải một cô gái quá xinh đẹp, chỉ được gọi là ổn thôi, nhưng Am có một đôi mắt rất thu hút người khác, đôi mắt nhỏ, hẹp, luôn mang sắc thái buồn, kể cả khi Am đang cười.
Trong quá khứ, ấn tượng của Thành về Am cũng không rõ rệt mấy, nói trắng ra là hoàn toàn không có một chút gì cho đến cái đêm của mấy năm trước đó.
Thú thực, khi biết đó là đàn em đã học cùng trường với mình hơn chục năm, Thành cũng thấy ngạc nhiên.
Đại tá Tho nói Am thích Thành, Ella cũng nói như vậy, nhìn bộ dạng khẩn trương của Am khi đứng gần Thành, Thành cũng cho là Am thích cậu, nhưng không hiểu sao, Thành lại không hề cảm nhận được tình cảm đó.
Hai tháng hướng dẫn Am, hai người sớm tối bên nhau trong một căn phòng, nhưng Am lúc nào cũng chỉ cúi mặt xuống mà nghiên cứu tài liệu, chỉ khi có điều cần hỏi Am mới chịu ngẩng mặt lên nhìn Thành.
Nếu như không phải do mọi người nói, Thành thực sự nghi ngờ, về chuyện cô bé này thích mình.
Sao lại có thể bình thản như vậy trước người mình yêu chứ?
Thành không phải là chưa yêu bao giờ, nên cũng biết rằng, đứng trước người mình yêu, không ngại đến mức không nói nên lời thì cũng lắp bắp không biết nói gì.
Nhưng Am thì khác, không những nói rất nhiều mà còn trôi chảy cực kì.
Vả lại, nếu Am thích Thành như vậy, tại sao không nói với cậu chứ?
Cứ cho là chưa có đủ tâm tư đi nữa, chẳng lẽ Am lại cho rằng Thành sẽ để một mình Am chống chọi với mọi thứ?
Tình cảm của Am, Thành thực sự không cảm nhận được, nên Thành luôn rất phân vân, về việc nên tiếp tục hay không?
Để rồi khi Am nhận nhiệm vụ tiếp cận Hoa Thành, lần đầu tiên Thành cảm thấy công việc Am đang làm, cực kì đáng ghét, trước đây, Thành mới chỉ thấy khó chịu, còn bây giờ nó đã thành ghét.
Thấy Am dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Hoa Thành, Thành rất hối hận, sao lúc trước không dùng mọi cách ngăn cản đại tá Tho chứ?
Lo, từ vốn không có trong từ điển của Thành, nhưng giờ Thành lại rất lo, nỗi sợ mất Am càng ngày càng dâng trào mãnh liệt.
Cho đến khi đại tá Tho gọi điện thông báo mọi chuyện đã xong, Thành mới có được ngày ngủ ngon, không phải trằn trọc và thức dậy nửa đêm với những cơn ác mộng nữa.
Kể từ ngày đó, Thành đã quyết định rồi, Thành sẽ theo đuổi Am, Thành không muốn phải lo sợ những nỗi vẩn vơ như trước nữa.
Chỉ khi Am trở thành bạn gái của Thành thì Thành mới cảm thấy yên tâm.
Nhưng với người như Am, hẳn là sẽ không chịu đựng nổi nếu như Thành nói thẳng ra, vậy nên Thành chỉ có thể từ từ, bước vào tim Am.
Không hiểu sao, Giang Duy Linh, cái tên này lại khiến Thành thấy bồn chồn, hơn cả lúc biết Hoa Thành có hứng thú đặc biệt với Am.
Là một cành sát, ngoài việc dựa vào đầu óc, Thành tuyệt đối tin vào cảm giác của chính mình, mà trực giác lần này lại nói với Thành rằng: Giang Duy Linh sẽ trở thành một mối uy hiếp lớn với Thành.
“Rột rột”, một tiếng kêu dù không lớn nhưng cũng khá gần đủ để Thành nghe thấy, nhìn về nơi phát ra tiếng động, là Am đang bẽn lẽn xoa đầu ngại ngùng nhìn về phía bụng mình.
Thành chợt bừng tỉnh, như hiểu được nguyên nhân, ngồi dậy, với lấy chiếc áo khoác:
- Đi, tôi dẫn Am đi ăn.
Am nhìn theo bóng Thành rồi chuyển hướng xuống cái bụng, trong lòng thầm hỏi thăm tổ tông nhà nó, rõ ràng vừa ăn một trận no nê nhà Trác mà lại biểu tình ngay được rồi, khẽ liếc qua chiếc đồng hồ trên tay, ừm, 9h15, cũng chưa muộn lắm, coi như là đi ăn đêm đi.
Ngồi đối diện Thành trong quán ăn, Am si mê nhìn gương mặt tinh xảo đang cúi đầu lau đũa cho mình, trong lòng không khỏi cảm thán, người như Thành, không yêu không phải là con gái.
Đẹp trai, công việc ổn định, lại còn biết săn sóc người khác, chỉ có điều là hơi kiệm lời và lạnh lùng, haizz, tại sao ông trời lại có thể nỡ ban một người xuất sắc như thế tới đánh cắp trái tim cô chứ.
Càng ngắm càng thấy bi đát, để tránh vì đau buồn mà sinh phiền muộn, Am quyết định di dời tầm nhìn xuống li nước.
- Am…
- Hả? – Am rời mắt khỏi li nước, ngước mắt lên, đầy thắc mắc.
Đôi môi Thành hơi bặm lại, một lúc sau, dường như đã cân nhắc kĩ lưỡng, khẽ hé miệng, chuẩn bị bật thốt lên lời.
Nhìn sự cẩn trọng của Thành, Am không khỏi run lên, chẳng lẽ, chuyện Thành sắp nói ra rất quan trọng?
“Ring ring”, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, cắt ngang câu nói đến cửa miệng của Thành.
Thành cau mày, giơ tay lên định nhấn nút tắt nhưng cái tên nhấp nháy trên màn hình lại khiến bàn tay Thành cứng lại giữa không trung một lúc rồi nhìn Am một cái, cầm điện thoại lên, vuốt màn hình, đặt vào tai.
Am không rời mắt khỏi Thành, dù chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ để Am nhìn rõ tên người gọi: trung úy Can.
Gọi vào lúc này, hẳn là có chuyện nghiêm trọng.
- Được rồi, tôi sẽ tới ngay. – Dù đã đè nén âm thanh lại nhưng Am vẫn nghe ra sự bất ổn trong giọng nói của Thành.
Hẳn là …. điều không tốt.
Nhét điện thoại vào túi, Thành trầm ngâm không lên tiếng, cũng không phản ứng gì.
Cả người Am không khỏi khẩn trương lên, gấp gáp hỏi:
- Có chuyện?
Thành gật đầu. lấy chiếc áo vắt trên ghế mặc vào người:
- Tôi đưa Am về.
Nhưng bàn chân đã nhấc khỏi nền gạch hoa lại không thể bước được vì phía sau áo đang bị một bàn tay nhỏ kéo lại, Thành xoay người đối diện với Am, bắt gặp sự băn khoăn trong mắt cô, khẽ thở dài:
- Một vụ giết người cướp của, nạn nhân bị cưỡng hiếp rồi giết chết.
Am nằm im, hai hàng mi nhắm lại, mái tóc đỏ rũ xuống bên mặt, ngủ thật an tĩnh.
Am không phải một cô gái quá xinh đẹp, chỉ được gọi là ổn thôi, nhưng Am có một đôi mắt rất thu hút người khác, đôi mắt nhỏ, hẹp, luôn mang sắc thái buồn, kể cả khi Am đang cười.
Trong quá khứ, ấn tượng của Thành về Am cũng không rõ rệt mấy, nói trắng ra là hoàn toàn không có một chút gì cho đến cái đêm của mấy năm trước đó.
Thú thực, khi biết đó là đàn em đã học cùng trường với mình hơn chục năm, Thành cũng thấy ngạc nhiên.
Đại tá Tho nói Am thích Thành, Ella cũng nói như vậy, nhìn bộ dạng khẩn trương của Am khi đứng gần Thành, Thành cũng cho là Am thích cậu, nhưng không hiểu sao, Thành lại không hề cảm nhận được tình cảm đó.
Hai tháng hướng dẫn Am, hai người sớm tối bên nhau trong một căn phòng, nhưng Am lúc nào cũng chỉ cúi mặt xuống mà nghiên cứu tài liệu, chỉ khi có điều cần hỏi Am mới chịu ngẩng mặt lên nhìn Thành.
Nếu như không phải do mọi người nói, Thành thực sự nghi ngờ, về chuyện cô bé này thích mình.
Sao lại có thể bình thản như vậy trước người mình yêu chứ?
Thành không phải là chưa yêu bao giờ, nên cũng biết rằng, đứng trước người mình yêu, không ngại đến mức không nói nên lời thì cũng lắp bắp không biết nói gì.
Nhưng Am thì khác, không những nói rất nhiều mà còn trôi chảy cực kì.
Vả lại, nếu Am thích Thành như vậy, tại sao không nói với cậu chứ?
Cứ cho là chưa có đủ tâm tư đi nữa, chẳng lẽ Am lại cho rằng Thành sẽ để một mình Am chống chọi với mọi thứ?
Tình cảm của Am, Thành thực sự không cảm nhận được, nên Thành luôn rất phân vân, về việc nên tiếp tục hay không?
Để rồi khi Am nhận nhiệm vụ tiếp cận Hoa Thành, lần đầu tiên Thành cảm thấy công việc Am đang làm, cực kì đáng ghét, trước đây, Thành mới chỉ thấy khó chịu, còn bây giờ nó đã thành ghét.
Thấy Am dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Hoa Thành, Thành rất hối hận, sao lúc trước không dùng mọi cách ngăn cản đại tá Tho chứ?
Lo, từ vốn không có trong từ điển của Thành, nhưng giờ Thành lại rất lo, nỗi sợ mất Am càng ngày càng dâng trào mãnh liệt.
Cho đến khi đại tá Tho gọi điện thông báo mọi chuyện đã xong, Thành mới có được ngày ngủ ngon, không phải trằn trọc và thức dậy nửa đêm với những cơn ác mộng nữa.
Kể từ ngày đó, Thành đã quyết định rồi, Thành sẽ theo đuổi Am, Thành không muốn phải lo sợ những nỗi vẩn vơ như trước nữa.
Chỉ khi Am trở thành bạn gái của Thành thì Thành mới cảm thấy yên tâm.
Nhưng với người như Am, hẳn là sẽ không chịu đựng nổi nếu như Thành nói thẳng ra, vậy nên Thành chỉ có thể từ từ, bước vào tim Am.
Không hiểu sao, Giang Duy Linh, cái tên này lại khiến Thành thấy bồn chồn, hơn cả lúc biết Hoa Thành có hứng thú đặc biệt với Am.
Là một cành sát, ngoài việc dựa vào đầu óc, Thành tuyệt đối tin vào cảm giác của chính mình, mà trực giác lần này lại nói với Thành rằng: Giang Duy Linh sẽ trở thành một mối uy hiếp lớn với Thành.
“Rột rột”, một tiếng kêu dù không lớn nhưng cũng khá gần đủ để Thành nghe thấy, nhìn về nơi phát ra tiếng động, là Am đang bẽn lẽn xoa đầu ngại ngùng nhìn về phía bụng mình.
Thành chợt bừng tỉnh, như hiểu được nguyên nhân, ngồi dậy, với lấy chiếc áo khoác:
- Đi, tôi dẫn Am đi ăn.
Am nhìn theo bóng Thành rồi chuyển hướng xuống cái bụng, trong lòng thầm hỏi thăm tổ tông nhà nó, rõ ràng vừa ăn một trận no nê nhà Trác mà lại biểu tình ngay được rồi, khẽ liếc qua chiếc đồng hồ trên tay, ừm, 9h15, cũng chưa muộn lắm, coi như là đi ăn đêm đi.
Ngồi đối diện Thành trong quán ăn, Am si mê nhìn gương mặt tinh xảo đang cúi đầu lau đũa cho mình, trong lòng không khỏi cảm thán, người như Thành, không yêu không phải là con gái.
Đẹp trai, công việc ổn định, lại còn biết săn sóc người khác, chỉ có điều là hơi kiệm lời và lạnh lùng, haizz, tại sao ông trời lại có thể nỡ ban một người xuất sắc như thế tới đánh cắp trái tim cô chứ.
Càng ngắm càng thấy bi đát, để tránh vì đau buồn mà sinh phiền muộn, Am quyết định di dời tầm nhìn xuống li nước.
- Am…
- Hả? – Am rời mắt khỏi li nước, ngước mắt lên, đầy thắc mắc.
Đôi môi Thành hơi bặm lại, một lúc sau, dường như đã cân nhắc kĩ lưỡng, khẽ hé miệng, chuẩn bị bật thốt lên lời.
Nhìn sự cẩn trọng của Thành, Am không khỏi run lên, chẳng lẽ, chuyện Thành sắp nói ra rất quan trọng?
“Ring ring”, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, cắt ngang câu nói đến cửa miệng của Thành.
Thành cau mày, giơ tay lên định nhấn nút tắt nhưng cái tên nhấp nháy trên màn hình lại khiến bàn tay Thành cứng lại giữa không trung một lúc rồi nhìn Am một cái, cầm điện thoại lên, vuốt màn hình, đặt vào tai.
Am không rời mắt khỏi Thành, dù chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ để Am nhìn rõ tên người gọi: trung úy Can.
Gọi vào lúc này, hẳn là có chuyện nghiêm trọng.
- Được rồi, tôi sẽ tới ngay. – Dù đã đè nén âm thanh lại nhưng Am vẫn nghe ra sự bất ổn trong giọng nói của Thành.
Hẳn là …. điều không tốt.
Nhét điện thoại vào túi, Thành trầm ngâm không lên tiếng, cũng không phản ứng gì.
Cả người Am không khỏi khẩn trương lên, gấp gáp hỏi:
- Có chuyện?
Thành gật đầu. lấy chiếc áo vắt trên ghế mặc vào người:
- Tôi đưa Am về.
Nhưng bàn chân đã nhấc khỏi nền gạch hoa lại không thể bước được vì phía sau áo đang bị một bàn tay nhỏ kéo lại, Thành xoay người đối diện với Am, bắt gặp sự băn khoăn trong mắt cô, khẽ thở dài:
- Một vụ giết người cướp của, nạn nhân bị cưỡng hiếp rồi giết chết.
/22
|