Thắt chặt chiếc nơ trên cổ áo, Am hài lòng nhìn tạo hình của mình trong gương: mái tóc dài được làm xù màu hung đỏ có cài một chiếc bờm tai thỏ, đôi mắt to tròn dễ thương( nhờ đeo kính áp tròng) được giấu sau chiếc kính không độ gọng Nô – bi – ta, khuôn mặt trắng nõn không chút tì vết(nhờ chiếc mặt nạ mà Trác đưa cho).
Hừ, nhìn thế này, ai dám bảo cô là Am của 23 tuổi già khọm nữa chứ.
Am không tin với một khuôn mặt thiếu nữ xinh xắn nhường này, Giang Duy Linh lại có thể bỏ qua.
Nắm chặt lấy tay, Am làm dấu cố lên với bản thân, kéo chiếc ba lô ở trên ghế đeo lên vai, bước ra khỏi nhà.
Bước 1: Gây sự chú ý.
Start!
Trường trung học phổ thông I, phòng giám hiệu…
Cô giám thị cau mày nhìn mái tóc đỏ rực của Am, đẩy gọng kính, cúi đầu giở hồ sơ cá nhân của Am ra, nghiêm giọng:
- Đan Bảo An?
- Vâng. – Am đan hai tay đặt lên trước, khép đôi chân lại, mỉm cười trả lời.
- Có biết nội quy thứ nhất của trường là gì không?
Nghiêng đầu qua trái rồi lại qua phải, Am suy nghĩ một lúc:
- Dạ, có lẽ là phải tuân thủ mọi nội quy của trường chăng?
Hừ, phí lời, nếu không tuân thủ thì còn bày đặt ra nội quy làm gì!
Một tia nhìn sắc bén chiếu thẳng tới người Am, khiến Am không khỏi rùng mình, “Hình như mình đùa không phải người rồi.”, Am âm thầm lè lưỡi, hơi giương mắt lên nhìn cô giám thị, đôi mắt sắc sau lớp kính kia đang nhìn chằm chằm Am như muốn nói: Em đùa với tôi sao?
Biết bản thân mình sai, Am cúi đầu đầy hối lỗi.
- Không được nhuộm tóc.
Ồ, thì ra muốn làm khó nhau, Am nhắm mắt lại, hít một hơi dài, rồi ngẩng mặt lên, cười tươi, hàng mi khép lại, một nụ cười ngây ngô và trẻ con:
- Em nghĩ màu tóc của em không ảnh huỏng tới việc học đâu ạ.
Hết liếc nụ cười đầy tự tin của Am, cô giám thị lại liếc xuống hồ sơ học tập, học lực giỏi, không có ý định nói tiếp nữa, gập lại, cô đứng dậy:
- Tôi đưa em đến gặp giáo viên chủ nhiệm.
Đi sau cô giám thị, Am khẽ cười thầm.
Cửa ải đầu tiên, bingo!
Xem ra, những ngày tháng sau này có vẻ suôn sẻ.
Lớp 12a…
Cô giáo bước một mạch lên bục giảng, cầm thước gỗ gõ lên bàn một tiếng mạnh, căn phòng ồn ào, náo nhiệt ngay lập tức im phăng phắc. Những cô bạn, cậu bạn còn nhốn nháo, lộn xộn vội tìm về chỗ ngồi, hướng ánh mắt lên nhìn cô giáo.
Đợi khi cả lớp đã hoàn toàn ổn định trật tự và chỗ ngồi, cô giáo mới quay sang hướng về ngoài cửa, nhẹ giọng:
- Em mau vào đây!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn ra cửa lớp, tò mò muốn biết điều gì sắp diễn ra, cô giáo nói chuyện với ai vậy chứ?
Một đôi giày búp bê màu đen xuất hiện trước cửa lớp rồi sau đó là vạt váy xòe sọc kẻ ca rô đen đỏ, tiếp theo đó là chiếc áo sơ mi trắng – đồng phục trường.
Cuối cùng, một cô gái dễ thương bước đến bên cạnh cô giáo, đôi mắt to tròn xoe nhìn mọi người, khẽ gật đầu một cái coi như lời chào, đôi môi mỉm cười đầy hiền hòa:
- Chào mọi người, mình là Đan Bảo An, rất vui được gặp các bạn, mong được giúp đỡ về sau.
Vừa nói, đôi mắt Am vừa đảo quanh lớp, rồi dừng lại ở bàn thứ ba ở giữa, cậu trai tóc đỏ đang khoanh tay nằm gục lên bàn, ngủ rất say.
Đôi môi Am cong lên.
Ping pong!
Đối tượng đã xuất hiện trong tầm ngắm.
Chính là cậu ta, nhiệm vụ mới của Am, Giang Duy Linh.
- Em ngồi tạm gần lớp trưởng, rồi cuối tuần cô sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi.
Một cô bạn tết tóc đuôi sam xinh xắn đứng dậy, vẫy tay với Am.
Am bước xuống, ngồi vào chỗ trống cạnh cô bạn lớp trưởng, bàn thứ ba tổ trong cùng, không hiểu vô tình hay hữu ý, Am ngồi bên trái Duy Linh, giữa hai người là bốn ô gạch, khoảng cách giữa tổ thứ ba và tổ thứ tư.
Nhìn cậu trai bên cạnh mình, hơi cau mày, Am ngẩng phắt lên hướng về phía cô giáo.
Nếu Am không nhầm, thì Am thấy cô giáo bối rối quay mặt đi khi ánh mắt Am chạm vào mắt cô.
Như vậy, nghĩ là việc Am ngồi đây là có sắp xếp.
Không lẽ, cô cũng là…
- Còn 15 phút truy bài, các em hãy tranh thủ làm quen với bạn mới.
Nói rồi cô bước đi ra ngoài.
Dõi theo bóng cô giáo khuất sau cánh cửa, Am liếm liếm môi.
Xem ra, phải hỏi Thành mới được.
- Chào An, mình là Hạnh, rất vui được làm quen. – một giọng nói mềm mại vang lên bên cạnh cắt ngang phút suy tư của Am.
Am xoay đầu lại, bắt gặp nụ cười tươi như hoa của cô bạn lớp trưởng.
- Chào cậu! – hai cô bạn bàn trên cũng rất nhiệt tình quay xuống mà giới thiệu – Mình là Mai.
- Còn mình là Thanh.
Nụ cười mỉm vẫn giữ trên môi, Am cố gắng phát huy nó hết mức có thể.
- An, tóc cậu… - Hạnh chỉ vào mái tóc của An, đày ngạc nhiên hỏi – Cậu không bị cô giám thị nói sao?
Am lắc đầu.
- Lạ nhỉ? Bình Thường cô đã bắt học sinh nghỉ đến khi nhuộm lại màu đen rồi.
Am hơi nghiêng đầu rồi quay sang, lấy ngón cái chỉ chỉ vầ phía Duy Linh:
- Vậy cậu ta…
Còn chưua nói hết, Mai đã để ngón trỏ lên môi, “suỵt” một cái rồi nói nhỏ, điệu bộ rất cẩn trọng như có điều quan trọng phải giữ bí mật:
- Mọi nội quy trong trường này đều có hiệu lực với tất cả học sinh, duy chỉ có Duy Linh là ngoại lệ, gia đình cậu ta có quyền thế như vậy, ai dám đắc tội chứ.
Am gật gù, ra chiều đã hiểu.
Ồ, không ngờ nền giáo dục hiện nay lại suy thoái tới mức này, chỉ vì quyền lực mà bất công với những người khác, dung túng cho học sinh, như vậy không phải là đưa nền giáo dục vào hố sâu sao.
Chiếc điện thoại trong túi rung lên khiến Duy Linh khó chịu thức dậy, rút điện thoại từ trong túi ra, một tin nhắn:
“Tối nay, em đợi anh ở Diễm Lệ.”
Hừ!
Duy Linh hằn học khóa bàn phím, đặt điện thoại lên bàn, đang định ngủ tiếp nhưng khóe mắt lại vô tình chạm phải một mái tóc dài màu hung đỏ bên cạnh.
Am?
Đó là từ duy nhất hiện ra trong đầu cậu lúc này.
Vội quay đầu sang, một cô gái đang chống tay lên bàn, đôi mắt cụp xuống nhìn quyển sách đặt trên bàn, một khuôn mặt lạ hoắc khiến Duy Linh không khỏi thất vọng.
Dường như nhận thấy ánh mắt của Duy Linh, Am quay người lại, hai đôi mắt giao nhau trong một lúc rồi Am nở một nụ cười mỉm, gật đầu chào một cái:
- Xin chào, mình là học sinh mới…
Còn chưa dứt lời, Duy Linh đã chép miệng một cái đầy chán ghét rồi gục mặt xuống bàn ngủ tiếp.
Hừ, cũng chỉ là một mái tóc giống nhau mà thôi.
Làm gì có chuyện Am chịu cười với mình chứ.
Có lẽ là do nhớ cô ấy quá nên mới nhầm lẫn như vậy.
Chắc tối nay phải tới thăm mất.
Am cứng đơ với màn diễn còn chưa kịp hoàn thành.
Khóe miệng không tự chủ được mà giật giật vài cái, Am nghiến răng ken két.
MK! Thằng nhóc khiến khiếp bất lịch sự này.
Chị đây còn chưa nói xong mà đã dám lơ đi rồi.
Còn cái bản mặt đày chán ghét kia nữa.
Có cần phải khinh thường nhau vậy không?
Chết tiệt, Giang Duy Linh, không cưa đổ cậu, chị đây không mang họ Đỗ!
Hừ, nhìn thế này, ai dám bảo cô là Am của 23 tuổi già khọm nữa chứ.
Am không tin với một khuôn mặt thiếu nữ xinh xắn nhường này, Giang Duy Linh lại có thể bỏ qua.
Nắm chặt lấy tay, Am làm dấu cố lên với bản thân, kéo chiếc ba lô ở trên ghế đeo lên vai, bước ra khỏi nhà.
Bước 1: Gây sự chú ý.
Start!
Trường trung học phổ thông I, phòng giám hiệu…
Cô giám thị cau mày nhìn mái tóc đỏ rực của Am, đẩy gọng kính, cúi đầu giở hồ sơ cá nhân của Am ra, nghiêm giọng:
- Đan Bảo An?
- Vâng. – Am đan hai tay đặt lên trước, khép đôi chân lại, mỉm cười trả lời.
- Có biết nội quy thứ nhất của trường là gì không?
Nghiêng đầu qua trái rồi lại qua phải, Am suy nghĩ một lúc:
- Dạ, có lẽ là phải tuân thủ mọi nội quy của trường chăng?
Hừ, phí lời, nếu không tuân thủ thì còn bày đặt ra nội quy làm gì!
Một tia nhìn sắc bén chiếu thẳng tới người Am, khiến Am không khỏi rùng mình, “Hình như mình đùa không phải người rồi.”, Am âm thầm lè lưỡi, hơi giương mắt lên nhìn cô giám thị, đôi mắt sắc sau lớp kính kia đang nhìn chằm chằm Am như muốn nói: Em đùa với tôi sao?
Biết bản thân mình sai, Am cúi đầu đầy hối lỗi.
- Không được nhuộm tóc.
Ồ, thì ra muốn làm khó nhau, Am nhắm mắt lại, hít một hơi dài, rồi ngẩng mặt lên, cười tươi, hàng mi khép lại, một nụ cười ngây ngô và trẻ con:
- Em nghĩ màu tóc của em không ảnh huỏng tới việc học đâu ạ.
Hết liếc nụ cười đầy tự tin của Am, cô giám thị lại liếc xuống hồ sơ học tập, học lực giỏi, không có ý định nói tiếp nữa, gập lại, cô đứng dậy:
- Tôi đưa em đến gặp giáo viên chủ nhiệm.
Đi sau cô giám thị, Am khẽ cười thầm.
Cửa ải đầu tiên, bingo!
Xem ra, những ngày tháng sau này có vẻ suôn sẻ.
Lớp 12a…
Cô giáo bước một mạch lên bục giảng, cầm thước gỗ gõ lên bàn một tiếng mạnh, căn phòng ồn ào, náo nhiệt ngay lập tức im phăng phắc. Những cô bạn, cậu bạn còn nhốn nháo, lộn xộn vội tìm về chỗ ngồi, hướng ánh mắt lên nhìn cô giáo.
Đợi khi cả lớp đã hoàn toàn ổn định trật tự và chỗ ngồi, cô giáo mới quay sang hướng về ngoài cửa, nhẹ giọng:
- Em mau vào đây!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn ra cửa lớp, tò mò muốn biết điều gì sắp diễn ra, cô giáo nói chuyện với ai vậy chứ?
Một đôi giày búp bê màu đen xuất hiện trước cửa lớp rồi sau đó là vạt váy xòe sọc kẻ ca rô đen đỏ, tiếp theo đó là chiếc áo sơ mi trắng – đồng phục trường.
Cuối cùng, một cô gái dễ thương bước đến bên cạnh cô giáo, đôi mắt to tròn xoe nhìn mọi người, khẽ gật đầu một cái coi như lời chào, đôi môi mỉm cười đầy hiền hòa:
- Chào mọi người, mình là Đan Bảo An, rất vui được gặp các bạn, mong được giúp đỡ về sau.
Vừa nói, đôi mắt Am vừa đảo quanh lớp, rồi dừng lại ở bàn thứ ba ở giữa, cậu trai tóc đỏ đang khoanh tay nằm gục lên bàn, ngủ rất say.
Đôi môi Am cong lên.
Ping pong!
Đối tượng đã xuất hiện trong tầm ngắm.
Chính là cậu ta, nhiệm vụ mới của Am, Giang Duy Linh.
- Em ngồi tạm gần lớp trưởng, rồi cuối tuần cô sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi.
Một cô bạn tết tóc đuôi sam xinh xắn đứng dậy, vẫy tay với Am.
Am bước xuống, ngồi vào chỗ trống cạnh cô bạn lớp trưởng, bàn thứ ba tổ trong cùng, không hiểu vô tình hay hữu ý, Am ngồi bên trái Duy Linh, giữa hai người là bốn ô gạch, khoảng cách giữa tổ thứ ba và tổ thứ tư.
Nhìn cậu trai bên cạnh mình, hơi cau mày, Am ngẩng phắt lên hướng về phía cô giáo.
Nếu Am không nhầm, thì Am thấy cô giáo bối rối quay mặt đi khi ánh mắt Am chạm vào mắt cô.
Như vậy, nghĩ là việc Am ngồi đây là có sắp xếp.
Không lẽ, cô cũng là…
- Còn 15 phút truy bài, các em hãy tranh thủ làm quen với bạn mới.
Nói rồi cô bước đi ra ngoài.
Dõi theo bóng cô giáo khuất sau cánh cửa, Am liếm liếm môi.
Xem ra, phải hỏi Thành mới được.
- Chào An, mình là Hạnh, rất vui được làm quen. – một giọng nói mềm mại vang lên bên cạnh cắt ngang phút suy tư của Am.
Am xoay đầu lại, bắt gặp nụ cười tươi như hoa của cô bạn lớp trưởng.
- Chào cậu! – hai cô bạn bàn trên cũng rất nhiệt tình quay xuống mà giới thiệu – Mình là Mai.
- Còn mình là Thanh.
Nụ cười mỉm vẫn giữ trên môi, Am cố gắng phát huy nó hết mức có thể.
- An, tóc cậu… - Hạnh chỉ vào mái tóc của An, đày ngạc nhiên hỏi – Cậu không bị cô giám thị nói sao?
Am lắc đầu.
- Lạ nhỉ? Bình Thường cô đã bắt học sinh nghỉ đến khi nhuộm lại màu đen rồi.
Am hơi nghiêng đầu rồi quay sang, lấy ngón cái chỉ chỉ vầ phía Duy Linh:
- Vậy cậu ta…
Còn chưua nói hết, Mai đã để ngón trỏ lên môi, “suỵt” một cái rồi nói nhỏ, điệu bộ rất cẩn trọng như có điều quan trọng phải giữ bí mật:
- Mọi nội quy trong trường này đều có hiệu lực với tất cả học sinh, duy chỉ có Duy Linh là ngoại lệ, gia đình cậu ta có quyền thế như vậy, ai dám đắc tội chứ.
Am gật gù, ra chiều đã hiểu.
Ồ, không ngờ nền giáo dục hiện nay lại suy thoái tới mức này, chỉ vì quyền lực mà bất công với những người khác, dung túng cho học sinh, như vậy không phải là đưa nền giáo dục vào hố sâu sao.
Chiếc điện thoại trong túi rung lên khiến Duy Linh khó chịu thức dậy, rút điện thoại từ trong túi ra, một tin nhắn:
“Tối nay, em đợi anh ở Diễm Lệ.”
Hừ!
Duy Linh hằn học khóa bàn phím, đặt điện thoại lên bàn, đang định ngủ tiếp nhưng khóe mắt lại vô tình chạm phải một mái tóc dài màu hung đỏ bên cạnh.
Am?
Đó là từ duy nhất hiện ra trong đầu cậu lúc này.
Vội quay đầu sang, một cô gái đang chống tay lên bàn, đôi mắt cụp xuống nhìn quyển sách đặt trên bàn, một khuôn mặt lạ hoắc khiến Duy Linh không khỏi thất vọng.
Dường như nhận thấy ánh mắt của Duy Linh, Am quay người lại, hai đôi mắt giao nhau trong một lúc rồi Am nở một nụ cười mỉm, gật đầu chào một cái:
- Xin chào, mình là học sinh mới…
Còn chưa dứt lời, Duy Linh đã chép miệng một cái đầy chán ghét rồi gục mặt xuống bàn ngủ tiếp.
Hừ, cũng chỉ là một mái tóc giống nhau mà thôi.
Làm gì có chuyện Am chịu cười với mình chứ.
Có lẽ là do nhớ cô ấy quá nên mới nhầm lẫn như vậy.
Chắc tối nay phải tới thăm mất.
Am cứng đơ với màn diễn còn chưa kịp hoàn thành.
Khóe miệng không tự chủ được mà giật giật vài cái, Am nghiến răng ken két.
MK! Thằng nhóc khiến khiếp bất lịch sự này.
Chị đây còn chưa nói xong mà đã dám lơ đi rồi.
Còn cái bản mặt đày chán ghét kia nữa.
Có cần phải khinh thường nhau vậy không?
Chết tiệt, Giang Duy Linh, không cưa đổ cậu, chị đây không mang họ Đỗ!
/22
|