Sáng sớm, một màn hài kịch đang diễn ra tại salon Edl.
Cô gái tóc tai rối bù ngồi bó gối trên ghế, mắt nhập nhèm, tay vỗ vỗ che đi cái miệng đang ngáp to đến mất cả hình tượng, nói trong cơn buồn ngủ với nhà thiết kế đang đứng đực ra bên cạnh ngạc nhiên nhìn mình:
- Cậu làm thế nào thì làm, nhưng phải khiến tớ trông thật giống một cô bé 18 tuổi ngây thơ trong sáng, rồi nhuộm đỏ cho tớ. – Xông xuôi, rất không khách khí mà nhắm tịt mắt lại gật gù.
Ella thấy ai kia rất không nể mặt mình, cau mày, tay cầm lấy mớ tóc bùng nhùng của Am, khóe miệng khẽ giật giật vài cái.
Rốt cuộc thì mấy tháng rồi cậu ta chưa gội đầu vậy?
Lại chiếu xuống gương mặt đang ngủ say kia.
Hừ, vốn dĩ nhìn cậu đã trẻ con rồi, làm trẻ hơn nữa để thành em bé sơ sinh à?
Vả lại, đã ngây thơ thì không thể trong sáng, mà đã trong sáng thì không thể ngây thơ được, hai tính từ ấy không thể dung hòa được với nhau, chẳng lẽ, đạo lí ấy, cậu không nhớ?
Chép chép miệng, Ella xoay người nói với cô nhân viên bên cạnh:
- Em đi gội đầu cho cậu ta trước đi.
Còn bản thân thì bước tới chiếc ghế sô pha gần đó, gọi điện cho một người nào đó, đôi mày hơi chau lại, đợi cho tiếng tút tút thay bằng giọng nói nhàn nhạt của một chàng trai, Ella hơi cong môi lên:
- Lần này, lại là nhiệm vụ gì vậy?
Đầu dây bên kia hơi im lặng, Thành day day trán, lạnh lùng mở miệng:
- Chưa biết. Cô ấy định làm gì?
Khẽ liếc qua người đang gật gà gật gù như gà mổ thóc kia, Ella lắc đầu chán nản:
- Nhuộm tóc đỏ, cắt tóc sao cho giống một thiếu nữ 18 tuổi ngây thơ trong sáng.
- Được rồi. – Thành nhả hai chữ ngắn ngủi rồi cúp máy.
Ella nhìn màn hình điện thoại, trán xuất hiện ba vạch đen xì, chết tiệt, sao hai người này hợp nhau thế nhỉ?
Một đứa nói xong rồi ngủ, không cần biết có được chấp nhận không.
Một tên biết được thông tin cần thiết thì ngắt lời, không để cho người khác một chút mặt mũi nào cả.
Biết làm sao được, đã chấp nhận làm bạn của hai người đặc biệt này, Ella không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận bị khinh thường.
Liếm liếm môi theo thói quen, Ella cầm chiếc máy tính bảng lên, nghiên cứu kiểu tóc thích hợp cho Am.
Dừng chân trước cửa phòng dành cho đại tá, Thành đưa tay lên gõ cửa.
Bên trong vang lên giọng nói không nặng không nhẹ:
- Vào đi.
Mở cửa, Thành đặt tay lên trán rồi cúi người với đại tá Tho, ấy là một điều lời chào trang nghiêm của cấp dưới với cấp trên, đợi khi đại tá Tho cho phép ngồi, mới kéo chiếc ghế đối diện ra, đặt người xuống.
Hai tay đan vào nhau để ngang bằng với cằm, đại tá Tho trưng ra bộ mặt rất không nghiêm túc mà nhìn Thành chằm chằm, một cách đầy hứng thú.
Nhận ra đối phương đang hờ hững với sự quan tâm đặc biệt của mình, đại tá khẽ ho vài cái, đành xuống nước mở miệng trước:
- Có chuyện gì vậy?
Dù cậu ta dưới trướng mình nhưng ngài đại tá thực sự cũng không dám đắc tội với tên tầm ngẩm tầm ngầm này, nghe nói những người lầm lì đặc biệt thù dai, huống chi lại là Thành, chẳng có chuyện gì mà cậu ta không làm được gì cả. Vậy nên, để bảo toàn cho sự an nguy của mình, tốt nhất không nên trêu chọc tên này.
Đôi mắt đang giũ xuống nghe thấy câu hỏi của ngài đại tá hơi giương lên, rồi lại cụp xuống, đôi môi đẹp hé ra:
- Lần này, lại là nhiệm vụ gì?
Tới đây, ngài đại tá như vỡ lẽ ra, khẽ gật gù.
Ồ, thì ra là đã biết rồi.
Còn đang thắc mắc tại sao lâu như vậy chưa thấy cậu ta tới hỏi cung mình, thì ra là bây giờ mới biết.
Ngả người tựa vào ghế, đại tá Tho kéo ngăn tủ, lấy từ trong đó ra một tập tài liệu, đặt lên bàn, đẩy vào chỗ Thành:
- Trong vụ án năm đó, thiếu tướng Đỗ đặc biệt hay lui tới nhà họ Giang, muốn tìm ra manh mối, cách tốt nhất là tiếp cận Giang Duy Linh, không phải sao? Vả lại, Hoa Thành có mối quan hệ đặc biệt tốt với nhà họ Giang, như vậy có thể cho thấy nhà họ Giang khó mà không liên quan tới vụ án năm đó được.
Thành cau mày, liếc qua tập tài liệu, không dừng ở đó quá 10 giây đã nhìn đi chỗ khác:
- Tại sao lại là Giang Duy Linh? Năm 10 tuổi, cậu ta đã được học cách tiếp quản tập đoàn Linh Giang, hẳn không phải là một người đơn giản. Huống chi, Am còn chưa đủ thủ đoạn để đối phó với người có tâm địa như cậu ta.
Đôi môi ngài đại tá khẽ nhếch lên, hiển nhiên ngài cũng đã nghĩ tới điều này:
- Trước mắt, tập đoàn Linh Giang vẫn dưới sự cai quản của Giang Nhạc, dù Giang Duy Linh có thủ đoạn tới mấy thì vẫn là một thằng nhóc 18 tuổi mà thôi. Vì sao bao nhiêu năm như vậy cậu ta vẫn chưa tiếp quản tập đoàn Linh Giang? Đơn giản vì cậu ta chưa có đủ năng lực, đừng nghĩ là vì cậu ta chưa đủ tuổi, Thành, Linh Giang là một tập đoàn lớn, họ không cần gì phải ngần ngại bất cứ điều gì có thể ngáng đường mình, huống chi chỉ là vấn đề về tuổi tác. Hơn thế, nếu như để Giang Duy Ling tiếp nhận thì chẳng phải tập đoàn Linh Giang sẽ có thêm danh tiếng sao, một tổng giám đốc trẻ tuổi nhất trong giới kinh doanh, không phải sẽ nâng cao lên địa vị của cậu ta sao? Tại sao họ lại không làm?
Đôi mắt Thành ánh lên vẻ u ám đến lạ, ngài đại tá nói đúng, nhưng mà, Thành vẫn không muốn Am nhận nhiệm vụ này, nó quá nguy hiểm, Linh Giang là một tập đoàn lớn, không phải là một thứ chơi đùa.
Huống chi, tập đoàn ấy có biết bao cổ đông, đâu phải đơn giản mà nhà họ Giang lại có thể nắm giữ được toàn quyền xử lí tập đoàn đó chứ.
Hẳn nhiên, Giang Duy Linh cũng chẳng hề là một thằng nhóc chỉ biết ăn chơi phung phí, dù rằng gần đây có rất nhiều tin tức không hay ho về cậu ta, nhưng là một cậu ấm, những scandal như vậy là quá bình thường.
Thành chưa từng tiếp xúc với Giang Duy Linh, nhưng không phải là chưa được gặp cậu ta, trong bữa tiệc của gia đình, Thành đã nhìn thấy cậu ta, Giang Duy Linh của năm 15 tuổi, một đôi mắt sắc và mang theo sắc thái cợt nhả, ấy là một đôi mắt biết che giấu và giàu tham vọng, mới nhỏ tuổi như vậy mà đã có đôi mắt như vậy, hẳn không thể là người bình thường.
Thấy Thành không nói gì, hiểu được cậu đang tần ngần vì điều gì, ngài đại tá khẽ thở dài:
- Trước đó, Linh Giang chỉ là một công ty bất động sản bình thường ở tỉnh I, nhưng sau vụ án kia, nó dần dần phất lên và phát triển toàn diện về mọi mặt, chỉ ba tháng sau, đã thành một tập đoàn nắm giữ hơn 80% kinh tế của đất nước, đâu thể trùng hợp như vậy được chứ?
Đáy mắt Thành hơi lay động, đôi môi cậu mím lại, hiển nhiên là đã chấp nhận dù không mấy vui vẻ gì, cầm tập tài liệu lên rồi cúi người chào, đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Thành, đại tá Tho chợt cất cao giọng:
- Thành, cái chết của bố mẹ là một đòn lớn giáng vào Am, nếu như Am không thể làm sáng tỏ được mọi việc và đưa những tên đó ra công lí, nó sẽ không chịu từ bỏ. Như vậy, tức là nó sẽ chẳng bao giờ sẵn sàng cho việc chấp nhận một mối quan hệ với cậu cả. Bao nhiêu năm chờ đợi như vậy, chẳng lẽ, muốn thành công cốc sao?
Bàn tay xoay cánh cửa của Thành hơi dừng lại, hơi run rẩy nắm chặt lấy tập tài liệu, hơi ngây người rồi Thành dứt khoát bước đi.
Uể oải ngồi phịch xuống chiếc ghế trong phòng, Thành chống hai tay lên thành ghế, đôi mi hơi rung.
Cứ tưởng đã che giấu kỹ lắm rồi, không ngờ vẫn bị phát hiện.
Lấy điện thoại từ trong túi ra, Thành khẽ vuốt nhẹ theo khuôn mặt và nét cười của người con gái trong ảnh, đôi mắt ảm đạm một mảng.
Am, Am, Am, bao giờ thì em mới có thể hoàn toàn chấp nhận tôi, mà không hề vướng bận một chút gì?
Đợi chờ như thế này, mà không có chút hi vọng nào, tôi thực sự thấy rất mệt mỏi.
Cô gái tóc tai rối bù ngồi bó gối trên ghế, mắt nhập nhèm, tay vỗ vỗ che đi cái miệng đang ngáp to đến mất cả hình tượng, nói trong cơn buồn ngủ với nhà thiết kế đang đứng đực ra bên cạnh ngạc nhiên nhìn mình:
- Cậu làm thế nào thì làm, nhưng phải khiến tớ trông thật giống một cô bé 18 tuổi ngây thơ trong sáng, rồi nhuộm đỏ cho tớ. – Xông xuôi, rất không khách khí mà nhắm tịt mắt lại gật gù.
Ella thấy ai kia rất không nể mặt mình, cau mày, tay cầm lấy mớ tóc bùng nhùng của Am, khóe miệng khẽ giật giật vài cái.
Rốt cuộc thì mấy tháng rồi cậu ta chưa gội đầu vậy?
Lại chiếu xuống gương mặt đang ngủ say kia.
Hừ, vốn dĩ nhìn cậu đã trẻ con rồi, làm trẻ hơn nữa để thành em bé sơ sinh à?
Vả lại, đã ngây thơ thì không thể trong sáng, mà đã trong sáng thì không thể ngây thơ được, hai tính từ ấy không thể dung hòa được với nhau, chẳng lẽ, đạo lí ấy, cậu không nhớ?
Chép chép miệng, Ella xoay người nói với cô nhân viên bên cạnh:
- Em đi gội đầu cho cậu ta trước đi.
Còn bản thân thì bước tới chiếc ghế sô pha gần đó, gọi điện cho một người nào đó, đôi mày hơi chau lại, đợi cho tiếng tút tút thay bằng giọng nói nhàn nhạt của một chàng trai, Ella hơi cong môi lên:
- Lần này, lại là nhiệm vụ gì vậy?
Đầu dây bên kia hơi im lặng, Thành day day trán, lạnh lùng mở miệng:
- Chưa biết. Cô ấy định làm gì?
Khẽ liếc qua người đang gật gà gật gù như gà mổ thóc kia, Ella lắc đầu chán nản:
- Nhuộm tóc đỏ, cắt tóc sao cho giống một thiếu nữ 18 tuổi ngây thơ trong sáng.
- Được rồi. – Thành nhả hai chữ ngắn ngủi rồi cúp máy.
Ella nhìn màn hình điện thoại, trán xuất hiện ba vạch đen xì, chết tiệt, sao hai người này hợp nhau thế nhỉ?
Một đứa nói xong rồi ngủ, không cần biết có được chấp nhận không.
Một tên biết được thông tin cần thiết thì ngắt lời, không để cho người khác một chút mặt mũi nào cả.
Biết làm sao được, đã chấp nhận làm bạn của hai người đặc biệt này, Ella không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận bị khinh thường.
Liếm liếm môi theo thói quen, Ella cầm chiếc máy tính bảng lên, nghiên cứu kiểu tóc thích hợp cho Am.
Dừng chân trước cửa phòng dành cho đại tá, Thành đưa tay lên gõ cửa.
Bên trong vang lên giọng nói không nặng không nhẹ:
- Vào đi.
Mở cửa, Thành đặt tay lên trán rồi cúi người với đại tá Tho, ấy là một điều lời chào trang nghiêm của cấp dưới với cấp trên, đợi khi đại tá Tho cho phép ngồi, mới kéo chiếc ghế đối diện ra, đặt người xuống.
Hai tay đan vào nhau để ngang bằng với cằm, đại tá Tho trưng ra bộ mặt rất không nghiêm túc mà nhìn Thành chằm chằm, một cách đầy hứng thú.
Nhận ra đối phương đang hờ hững với sự quan tâm đặc biệt của mình, đại tá khẽ ho vài cái, đành xuống nước mở miệng trước:
- Có chuyện gì vậy?
Dù cậu ta dưới trướng mình nhưng ngài đại tá thực sự cũng không dám đắc tội với tên tầm ngẩm tầm ngầm này, nghe nói những người lầm lì đặc biệt thù dai, huống chi lại là Thành, chẳng có chuyện gì mà cậu ta không làm được gì cả. Vậy nên, để bảo toàn cho sự an nguy của mình, tốt nhất không nên trêu chọc tên này.
Đôi mắt đang giũ xuống nghe thấy câu hỏi của ngài đại tá hơi giương lên, rồi lại cụp xuống, đôi môi đẹp hé ra:
- Lần này, lại là nhiệm vụ gì?
Tới đây, ngài đại tá như vỡ lẽ ra, khẽ gật gù.
Ồ, thì ra là đã biết rồi.
Còn đang thắc mắc tại sao lâu như vậy chưa thấy cậu ta tới hỏi cung mình, thì ra là bây giờ mới biết.
Ngả người tựa vào ghế, đại tá Tho kéo ngăn tủ, lấy từ trong đó ra một tập tài liệu, đặt lên bàn, đẩy vào chỗ Thành:
- Trong vụ án năm đó, thiếu tướng Đỗ đặc biệt hay lui tới nhà họ Giang, muốn tìm ra manh mối, cách tốt nhất là tiếp cận Giang Duy Linh, không phải sao? Vả lại, Hoa Thành có mối quan hệ đặc biệt tốt với nhà họ Giang, như vậy có thể cho thấy nhà họ Giang khó mà không liên quan tới vụ án năm đó được.
Thành cau mày, liếc qua tập tài liệu, không dừng ở đó quá 10 giây đã nhìn đi chỗ khác:
- Tại sao lại là Giang Duy Linh? Năm 10 tuổi, cậu ta đã được học cách tiếp quản tập đoàn Linh Giang, hẳn không phải là một người đơn giản. Huống chi, Am còn chưa đủ thủ đoạn để đối phó với người có tâm địa như cậu ta.
Đôi môi ngài đại tá khẽ nhếch lên, hiển nhiên ngài cũng đã nghĩ tới điều này:
- Trước mắt, tập đoàn Linh Giang vẫn dưới sự cai quản của Giang Nhạc, dù Giang Duy Linh có thủ đoạn tới mấy thì vẫn là một thằng nhóc 18 tuổi mà thôi. Vì sao bao nhiêu năm như vậy cậu ta vẫn chưa tiếp quản tập đoàn Linh Giang? Đơn giản vì cậu ta chưa có đủ năng lực, đừng nghĩ là vì cậu ta chưa đủ tuổi, Thành, Linh Giang là một tập đoàn lớn, họ không cần gì phải ngần ngại bất cứ điều gì có thể ngáng đường mình, huống chi chỉ là vấn đề về tuổi tác. Hơn thế, nếu như để Giang Duy Ling tiếp nhận thì chẳng phải tập đoàn Linh Giang sẽ có thêm danh tiếng sao, một tổng giám đốc trẻ tuổi nhất trong giới kinh doanh, không phải sẽ nâng cao lên địa vị của cậu ta sao? Tại sao họ lại không làm?
Đôi mắt Thành ánh lên vẻ u ám đến lạ, ngài đại tá nói đúng, nhưng mà, Thành vẫn không muốn Am nhận nhiệm vụ này, nó quá nguy hiểm, Linh Giang là một tập đoàn lớn, không phải là một thứ chơi đùa.
Huống chi, tập đoàn ấy có biết bao cổ đông, đâu phải đơn giản mà nhà họ Giang lại có thể nắm giữ được toàn quyền xử lí tập đoàn đó chứ.
Hẳn nhiên, Giang Duy Linh cũng chẳng hề là một thằng nhóc chỉ biết ăn chơi phung phí, dù rằng gần đây có rất nhiều tin tức không hay ho về cậu ta, nhưng là một cậu ấm, những scandal như vậy là quá bình thường.
Thành chưa từng tiếp xúc với Giang Duy Linh, nhưng không phải là chưa được gặp cậu ta, trong bữa tiệc của gia đình, Thành đã nhìn thấy cậu ta, Giang Duy Linh của năm 15 tuổi, một đôi mắt sắc và mang theo sắc thái cợt nhả, ấy là một đôi mắt biết che giấu và giàu tham vọng, mới nhỏ tuổi như vậy mà đã có đôi mắt như vậy, hẳn không thể là người bình thường.
Thấy Thành không nói gì, hiểu được cậu đang tần ngần vì điều gì, ngài đại tá khẽ thở dài:
- Trước đó, Linh Giang chỉ là một công ty bất động sản bình thường ở tỉnh I, nhưng sau vụ án kia, nó dần dần phất lên và phát triển toàn diện về mọi mặt, chỉ ba tháng sau, đã thành một tập đoàn nắm giữ hơn 80% kinh tế của đất nước, đâu thể trùng hợp như vậy được chứ?
Đáy mắt Thành hơi lay động, đôi môi cậu mím lại, hiển nhiên là đã chấp nhận dù không mấy vui vẻ gì, cầm tập tài liệu lên rồi cúi người chào, đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Thành, đại tá Tho chợt cất cao giọng:
- Thành, cái chết của bố mẹ là một đòn lớn giáng vào Am, nếu như Am không thể làm sáng tỏ được mọi việc và đưa những tên đó ra công lí, nó sẽ không chịu từ bỏ. Như vậy, tức là nó sẽ chẳng bao giờ sẵn sàng cho việc chấp nhận một mối quan hệ với cậu cả. Bao nhiêu năm chờ đợi như vậy, chẳng lẽ, muốn thành công cốc sao?
Bàn tay xoay cánh cửa của Thành hơi dừng lại, hơi run rẩy nắm chặt lấy tập tài liệu, hơi ngây người rồi Thành dứt khoát bước đi.
Uể oải ngồi phịch xuống chiếc ghế trong phòng, Thành chống hai tay lên thành ghế, đôi mi hơi rung.
Cứ tưởng đã che giấu kỹ lắm rồi, không ngờ vẫn bị phát hiện.
Lấy điện thoại từ trong túi ra, Thành khẽ vuốt nhẹ theo khuôn mặt và nét cười của người con gái trong ảnh, đôi mắt ảm đạm một mảng.
Am, Am, Am, bao giờ thì em mới có thể hoàn toàn chấp nhận tôi, mà không hề vướng bận một chút gì?
Đợi chờ như thế này, mà không có chút hi vọng nào, tôi thực sự thấy rất mệt mỏi.
/22
|