Mary dựa lưng vào thành ghế, bất giác ngồi cách xa Dương Phong, tiến tới gần cửa sổ
Anh yêu cô ấy đến vậy! Thương cô ấy đến vậy! Sao lại còn đối xử tốt với cô làm gì? Anh làm cho cô cười, làm cô vui, làm cô rung động rồi bỏ rơi cô một cách vô trách nhiệm vậy sao? Hay đối với anh, đó chỉ là sự quan tâm dành cho đứa em gái, chỉ có cô là tự suy diễn, tự tạo ra thứ tình cảm đó?
- Hải Băng! Hải Băng! Đến nhà rồi! - Dương Phong lay lay tay cô.
Mary giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhìn bầu trời, đã tối như vậy rồi sao!
Cô bước ra khỏi xe, mệt mỏi đi vào trong nhà.
- Hải Băng! - Dương Phong bất ngờ gọi cô lại.
Cô dừng chân, quay người nhìn anh.
- Em còn nhớ chuyện sáng nay không? Lúc ở trên xe! - Anh gặng hỏi.
- Có! Lúc đó em ngủ quên tỉnh lại đã ở cửa hàng quần áo rồi! Sao lại hỏi vậy? - Cô chau mày lục lại trí nhớ của mình.
- Không có gì! Em vào trong nghỉ đi? - Anh mỉm cười lắc đầu.
~~~~~~~~~~
- Aaaaa...! - Mary hét lên. Cơn ác mộng khiến cô tỉnh giấc.
Cô ngồi bật dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
- Hải Băng! Em sao vậy? - Dương Phong từ bên ngoài nói vọng vào, gõ cửa.
- Không... không sao! - Cô chạy như bay tới, run rẩy khóa trái cửa lại.
- Em sao vậy? - Nghe thấy tiếng khóa cửa, anh buông tay ra, giọng trùng xuống.
- Không sao, chỉ là cơn ác mộng bình thường thôi! - Mary cố giữ bình tĩnh trả lời anh.
Cô lên giường rồi đắp chăn kín người. Bỗng nhiên một cảm giác sợ hãi vây hãm. Mary nhớ lại mọi chuyện.
- Viên thuốc đó...!
Dương Phong là một tên sát nhân sao? Hành động của anh ta...
Mary kinh hãi nhớ lại. Ở bên cạnh cô là một bang chủ tàn độc, giết người không ghê tay vậy mà bản thân lại không biết gì. Cô lại có thể bỏ qua những gì mình đã từng nhìn thấy.
- Nhưng tại sao anh ta lại che giấu thân phận? Anh ta đối xử với mình rất tốt! Rốt cuộc là tại sao? Có khi nào sau này anh ta sẽ giết mình không? Một tên sát nhân đội lốt lãng tử sao?
Dù sao muốn sống tốt thì những ngày tháng sau này mình phải chú ý nhiều! - Mary chống cằm suy nghĩ, cố trấn tĩnh bản thân.
Cô dần chìm vào giấc ngủ mê man. Hôm nay là một ngày quá dài.
~~~~~~~~
Những âm thanh ồn ào cùng ánh nắng chói chang khiến Mary tỉnh giấc. Cô khó khăn ngồi dậy, chợt nhận ta trên trán mình là một chiếc khăn ẩm.
- Tiểu thư! Cẩn thận! - Cô hầu vội tiến tới đỡ lấy Mary.
- Ta ốm, nói với phu nhân rằng ta không dự lễ cưới được! - Cô chau mày ngồi dựa lưng vào thành giường.
- Vâng, thưa tiểu thư!
- Ra ngoài đi! Ta muốn yên tĩnh! - Mary phẩy tay nói.
- Vâng!
Cô rời khỏi giường, chậm rãi đi về phía ra vào.
- Ta có việc này muốn hỏi! - Một giọng nói nhỏ vang lên sau bức tường.
Mary giật mình nhẹ nhàng tiến lại, áp tai vào tường.
- Vâng! Xin phu nhân cứ nói! - Một giọng nói khác trả lời.
- Mary gì đấy là ai vậy? Sao cô ta lại ở đây? - Giọng nói kia tiếp tục vang lên, có lẽ là của Diễm Nhi.
- Phu nhân không biết sao? Đó là tiểu thư, em gái ruột của thiếu gia Dương Phong! - Cô hầu kia ngạc nhiên.
- Vậy sao? - Diêm Nhi thốt lên kinh ngạc.
- Tôi nhớ không lầm, hồi trước thiếu gia có ra lệnh một người hầu nói rằng thiếu gia và tiểu thư không cùng huyết thống nhưng thực ra hai người họ đều là do lão phu nhân sinh ra! - Cô ta nhỏ giọng thì thầm nói.
- Ngươi có chắc là họ cùng huyết thống không? - Diễm Nhi nghi hoặc hỏi lại.
- Chắc chắn! Mẹ tôi hồi trước cùng bà mụ đỡ đẻ cho lão phu nhân, đã tận mắt nhìn thấy!
- Được rồi, coi như đây là tiền công của ngươi, đừng nói cho ai biết là ta đã hỏi!
- Vâng, cảm ơn thiếu phu nhân!
Khi không còn nghe thấy tiếng nói, Mary thất thần ngồi xuống sàn.
- Anh và cô là anh em ruột? Tại sao anh phải lừa cô? Lừa cô như vậy vui lắm sao? Còn điều gì cô không biết nữa?
~~~~~~~~
- Thiếu gia! Xin chúc mừng! - Hàn Minh đặt hộp đồ xuống đất, cung kính cúi người.
- Chuyển đồ đi đâu vậy? - Dương Phong liếc mắt nhìn chiếc hộp lớp.
- Ở đây tôi có khá nhiều đồ, muốn chuyển về nhà cho gọn gàng một chút!
Dương Phong chau mày, cầm chiếc túi giấy trong lên.
- Đây là bộ quần áo được tặng! - Hàn Minh vội giải thích.
Dương Phong nhìn tên hãng, gương mặt anh tối sầm lại. Anh im lặng lấy chiếc áo bên trong ra xem rồi đặt lại vị trí cũ, tâm trạng lại càng thêm tồi tệ. Đó là bộ đồ anh đã từng nhìn thấy trong tay Mary.
Mang theo tâm trạng nặng nề về phòng, anh ngồi dựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm nghiền lại.
- Dương Phong! - Cánh cửa bỗng chốc bất mở.
Mary gọi như hét lên, tức giận đi vào đứng trước mặt anh.
- Có chuyện gì? - Dương Phong vẫn nhắm mắt, bình tĩnh hỏi.
Cô chột dạ. Chợt nghĩ tới những chuyện đã xảy ra. Lỡ cô nói ra anh ta bẻ tay cô thì sao? Nhưng... bây giờ mà bỏ về thì thật mất mặt.
- Anh... anh sao lại lừa tôi? - Cô lắp bắp hỏi.
- Tôi lừa em? - Anh mở mắt, ngồi thẳng dậy nhìn cô.
- Hừ! Oan ức quá nhỉ! Anh dám cho người nói rằng chúng ta được nhận nuôi! Anh làm vậy là có gì? - Mary hừ nhẹ nhìn anh.
- Chuyện đấy sao? Vốn dĩ muốn thử một chút. Tôi muốn em yêu tôi? - Dương Phong cười khẩy.
- Đùa tôi à? Tôi yêu anh? - Cô chột dạ nhưng vẫn cứng miệng nói.
- Chúng ta không cùng huyết thống em sẽ dễ tiếp nhận tôi hơn! - Anh giải thích.
- Nhưng tại sao? - Mary chau mày.
- Thực sự tôi rất tò mò! Một người mạnh mẽ như em nếu biết bản thân yêu anh ruột thì sẽ ra sao!
- Anh bị thần kinh à? Rảnh rỗi không có việc gì làm à? - Cô tức giận hét lên.
- Bình tĩnh! Chỉ là thử một chút thôi! Đừng cáu gắt như
vậy! - Dương Phong cười nhạt.
- Tôi là vật thí nghiệm cho anh à? - Mary bặm chặt môi, ấm ức nhìn anh.
- Nếu xét cho cùng thì là như vậy! Nhưng mà thí nghiệm này của tôi lại thất bại! Người em yêu cuối cùng vẫn không phải là tôi!
- Đồ thần kinh! - Cô thầm nghĩ rồi nhanh chân đi ra khỏi phòng anh, rảo bước thật nhanh về phòng.
Mary đóng cửa lại, khóa thật chặt rồi ngồi sụp xuống khóc nức nở. Cô muốn ngăn mà sao nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, ướt đẫm đôi mắt trong veo u buồn.
- Sao hắn lại lừa dối mình như vậy? Khiến mình rung động, hắn vui lắm sao? - Mary vùi mình vào chiếc chăn bông.
Những giọt lệ mặn chát dâng lên khóe mắt đỏ hoe. Với cô, đó chính là những giọt máu, những giọt máu rỉ ra từ trái tim tan vỡ.
- Tại sao mình lại khóc? - Cô sực tỉnh, ngồi bật dậy. Trong cuống họng vẫn không ngừng phát ra tiếng nấc.
Nên nghĩ theo chiều hướng tích cực hơn. May mắn rằng mình chỉ rung động trước anh ta thôi. Một tên biến thái bệnh hoạn như anh ta không nên lại gần! Phải rồi! - Mary tự trấn an bản thân, đặt tay lên ngực thở đều đặn.
Tiếng ồn ào dưới vườn hoa thu hút sự chú ý của Mary. Cô đứng dậy nhìn qua cửa sổ.
Khách đến dự đám cưới đã đến rất đông. Mary đóng cửa sổ lại. Đám cưới hạnh phúc này khiến lòng cô thêm quặn thắt.
Mary thở dài lấy máy lướt Facebook.
Một mục tin xuất hiện khiến cô chú ý. Mary ấn vào.
Chủ tịch công ty ABC chết một cách bí ẩn. Nạn nhân được tìm thấy tại một ngôi nhà hoang, những khớp tay bị bẻ ra một cách dã man. Nhưng nguyên nhân chính gây ra chính là mất máu quá nhiều và hạ thân nhiệt. Theo điều tra sơ bộ, thủ đoạn tàn độc này chỉ có thể là do Hắc bang - một băng đảng khét tiếng gây ra...
Đọc đến đây cô dừng lại, lên google tìm kiếm về vụ án này. Nhưng tuyệt nhiên chỉ tìm thấy một bài báo duy nhất.
Cái chết của chủ tịch công ty ABC đã được cảnh sát làm sáng tỏ. Theo Trung tướng bộ công an, cái chết này chỉ là một vụ tai nạn hi hữu...
Mary chau mày, cô quay lại Facebook, tìm lại bài báo ban nãy.
- Đâu rồi? Rõ ràng mình vừa đọc mà! Có lẽ... bài báo đó đã bị xóa rồi!
Anh ta... có sức ảnh hưởng thế nào? Có thể mua chuộc được Trung tướng, mua chuộc được các trang báo? Xem ra con người này không thể coi nhẹ!
~~~~~~~~
Tại bàn ăn...
- Thưa mẹ! Ngày mai con xin phép được trở về thăm nhà! Cũng một tháng kể từ ngày cưới con chưa về lần nào! - Diễm Nhi ngập ngừng nói.
- Ừm! Tối mẹ sẽ cho người mua ít hoa quả, con giúp mẹ biếu ông bà bên đấy! Mà ngày mai mẹ cùng lão gia cũng đến nhà chủ tịch Nguyễn một chuyến!
Diễm Nhi về nhà, cha mẹ đến nhà chủ tịch Nguyễn, trong nhà chỉ còn mình với Dương Phong sao? Không được! Như vậy anh ta sẽ xẻ thịt mình mất! - Mary thầm nghĩ.
- Mẹ! Ngày mai con...! - Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi lên tiếng.
- Mai con ở nhà luyện tập dáng đi! - Bà Khổng nhanh chóng chặn lời cô
Dương Phong cười khẩy nhìn cô như một sự đắc thắng.
- Để xem ai sẽ thắng! - Mary cắn môi thầm nghĩ.
- Mẹ! Mai con có thể đi cùng hai người không? Dù sao sau này con cũng đến đấy, nên làm quen dần!
- Được thôi! - Bà Khổng nhướn mày, ngạc nhiên trước lời đề nghị của cô.
Lần này đến lượt Mary đắc thắng nhìn Dương Phong. Nhưng đáp lại ánh mắt của cô anh chỉ cười nhẹ. Nụ cười ấy khiến Mary chột dạ lại thêm phần nghi hoặc.
~~~~~~~~
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự. Mary nhìn lại căn nhà này. Những kí ức trước kia giờ chỉ còn lại những mảnh ghép rời rạc mập mờ nhưng cũng đủ để làm cô cảm thấy rùng mình.
Vào trong đại sảnh, Mary cúi gằm xuống đất không dám ngẩng đầu lên.
- Đi thẳng lưng lên! - Bà Khổng huých vào tay cô thì thầm nhắc nhở.
Mary miễn cưỡng làm theo lời bà ta. Những người phụ nữa ở hai bên hành lang như đag chăm chú dõi theo họ. Ánh mắt họ tràn ngập sự oán thán, đau khổ.
- Xin chào ông bà Khổng! - Một người đàn ông bất ngờ xuất hiện, trên người anh ta là một bộ vest sang trọng.
- Xin chào cậu Nguyễn! Lâu lắm không gặp! - Ông Khổng đáp lại.
Mary tò mò lén nhìn anh ta. Đó là một người đàn ông dáng người nhỏ nhắn, gương mặt hốc hác.
Cậu Nguyễn? Là Nguyễn Trương - người sau này cô phải lấy sao? - Mary rùng mình.
- Cha tôi sẽ ra ngay bây giờ! Để tôi dẫn các vị đến phòng khách.
- Được thôi!
- À còn nữa! Tôi muốn cho các vị xem bộ sưu tập mới này! Rất đẹp! - Anh ta cười nói, tiến lại gần những cô gái đứng im như những pho tượng.
Tất cả họ đều mặc váy xẻ tà, gương mặt xinh đẹp nhưng tiểu tụy hốc hác.
- Họ rất đẹp! - Nguyễn Trương vuốt ve đôi chân một cô gái đứng gần mình. Anh ta luồn tay vào phía trong váy, chạm vào nơi nhạy cảm của cô ta.
Cô gái ấy chau mày khẽ kêu lên.
Pằng - Tiếng súng bất chợt vang lên.
Cô gái kia ngã xuống đất, máu từ trán túa ra không ngừng. Những người hầu nhanh chóng đi tới mang xác cô ta đi, dọn dẹp vũng máu trên sàn.
Một cảm giác buồn nôn dâng lên trong người Mary. Cô vịn lấy bức tường gần mình.
Anh ta thật sự khiến cô cảm thấy kinh tởm.
- Sao vậy? - Bà Khổng cau mày nhìn cô.
Mary không trả lời, cố kìm nén bản thân.
- Đưa tiểu thư về đi! - Bà ta quay sang ra lệnh cho tài xế.
Mary được dìu ra xe. Chiếc xe đi được một đoạn liền dừng lại. Cô chạy như bay ra ngoài nôn sạch sẽ những gì có trong bụng.
Cô lau miệng rồi ngồi vào trong cảm giác đã đỡ hơn phần nào.
- Chúng ta đi tiếp được chưa tiểu thư?
Mary gật đầu, nằm ngả ra chiếc ghế dài thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy cô đã phát hiện mình ở trong phòng Dương Phong.
- Em trở về muộn hơn anh nghĩ! Tuy nhiên vẫn không làm anh thất vọng! - Anh mỉm cười chăm chú nhìn cô.
Hóa ra anh ta đã đoán trước được điều này! Phải tìm cách tránh xa anh ta ra mới được! - Mary thầm nghĩ.
- Cảm ơn anh đã đưa em vào nhà! Em về phòng đã! - Cô mỉm cười dịu dàng nói rồi nhanh chân đi ra ngoài.
- Tại sao anh vẫn chưa hết hứng thú với em vậy? Em gái! -
Anh mỉm cười dõi theo bóng cô
~~~~~~
Làm thế nào để thoát khỏi cuộc hôn nhân này? Thời gian qua mình đã lơi là việc này rồi! - Mary ngồi trên ghế vắt trán suy nghĩ.
Cô nhớ lại cảnh mình thấy ở nhà chủ tịch Nguyễn. Cô thà chết chứ không thể đến đó, làm con rối trong tay anh ta được, mạng sống lúc nào cũng bị đe dọa, cả đôi bàn tay dơ bẩn đó nữa.
Chỉ nghĩ đến vậy thôi là cô cảm thấy rùng mình.
- Nếu không thể đứng vững trên đôi chân của mình thì cần đến những chiếc nạng! - Mary lẩm nhẩm, đăm chiêu suy nghĩ.
Nạng càng vững chắc có giá càng cao! Nhưng... so với việc trở thành đồ chơi của Nguyễn Trương thì giá nào cũng đáng!
Anh yêu cô ấy đến vậy! Thương cô ấy đến vậy! Sao lại còn đối xử tốt với cô làm gì? Anh làm cho cô cười, làm cô vui, làm cô rung động rồi bỏ rơi cô một cách vô trách nhiệm vậy sao? Hay đối với anh, đó chỉ là sự quan tâm dành cho đứa em gái, chỉ có cô là tự suy diễn, tự tạo ra thứ tình cảm đó?
- Hải Băng! Hải Băng! Đến nhà rồi! - Dương Phong lay lay tay cô.
Mary giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhìn bầu trời, đã tối như vậy rồi sao!
Cô bước ra khỏi xe, mệt mỏi đi vào trong nhà.
- Hải Băng! - Dương Phong bất ngờ gọi cô lại.
Cô dừng chân, quay người nhìn anh.
- Em còn nhớ chuyện sáng nay không? Lúc ở trên xe! - Anh gặng hỏi.
- Có! Lúc đó em ngủ quên tỉnh lại đã ở cửa hàng quần áo rồi! Sao lại hỏi vậy? - Cô chau mày lục lại trí nhớ của mình.
- Không có gì! Em vào trong nghỉ đi? - Anh mỉm cười lắc đầu.
~~~~~~~~~~
- Aaaaa...! - Mary hét lên. Cơn ác mộng khiến cô tỉnh giấc.
Cô ngồi bật dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
- Hải Băng! Em sao vậy? - Dương Phong từ bên ngoài nói vọng vào, gõ cửa.
- Không... không sao! - Cô chạy như bay tới, run rẩy khóa trái cửa lại.
- Em sao vậy? - Nghe thấy tiếng khóa cửa, anh buông tay ra, giọng trùng xuống.
- Không sao, chỉ là cơn ác mộng bình thường thôi! - Mary cố giữ bình tĩnh trả lời anh.
Cô lên giường rồi đắp chăn kín người. Bỗng nhiên một cảm giác sợ hãi vây hãm. Mary nhớ lại mọi chuyện.
- Viên thuốc đó...!
Dương Phong là một tên sát nhân sao? Hành động của anh ta...
Mary kinh hãi nhớ lại. Ở bên cạnh cô là một bang chủ tàn độc, giết người không ghê tay vậy mà bản thân lại không biết gì. Cô lại có thể bỏ qua những gì mình đã từng nhìn thấy.
- Nhưng tại sao anh ta lại che giấu thân phận? Anh ta đối xử với mình rất tốt! Rốt cuộc là tại sao? Có khi nào sau này anh ta sẽ giết mình không? Một tên sát nhân đội lốt lãng tử sao?
Dù sao muốn sống tốt thì những ngày tháng sau này mình phải chú ý nhiều! - Mary chống cằm suy nghĩ, cố trấn tĩnh bản thân.
Cô dần chìm vào giấc ngủ mê man. Hôm nay là một ngày quá dài.
~~~~~~~~
Những âm thanh ồn ào cùng ánh nắng chói chang khiến Mary tỉnh giấc. Cô khó khăn ngồi dậy, chợt nhận ta trên trán mình là một chiếc khăn ẩm.
- Tiểu thư! Cẩn thận! - Cô hầu vội tiến tới đỡ lấy Mary.
- Ta ốm, nói với phu nhân rằng ta không dự lễ cưới được! - Cô chau mày ngồi dựa lưng vào thành giường.
- Vâng, thưa tiểu thư!
- Ra ngoài đi! Ta muốn yên tĩnh! - Mary phẩy tay nói.
- Vâng!
Cô rời khỏi giường, chậm rãi đi về phía ra vào.
- Ta có việc này muốn hỏi! - Một giọng nói nhỏ vang lên sau bức tường.
Mary giật mình nhẹ nhàng tiến lại, áp tai vào tường.
- Vâng! Xin phu nhân cứ nói! - Một giọng nói khác trả lời.
- Mary gì đấy là ai vậy? Sao cô ta lại ở đây? - Giọng nói kia tiếp tục vang lên, có lẽ là của Diễm Nhi.
- Phu nhân không biết sao? Đó là tiểu thư, em gái ruột của thiếu gia Dương Phong! - Cô hầu kia ngạc nhiên.
- Vậy sao? - Diêm Nhi thốt lên kinh ngạc.
- Tôi nhớ không lầm, hồi trước thiếu gia có ra lệnh một người hầu nói rằng thiếu gia và tiểu thư không cùng huyết thống nhưng thực ra hai người họ đều là do lão phu nhân sinh ra! - Cô ta nhỏ giọng thì thầm nói.
- Ngươi có chắc là họ cùng huyết thống không? - Diễm Nhi nghi hoặc hỏi lại.
- Chắc chắn! Mẹ tôi hồi trước cùng bà mụ đỡ đẻ cho lão phu nhân, đã tận mắt nhìn thấy!
- Được rồi, coi như đây là tiền công của ngươi, đừng nói cho ai biết là ta đã hỏi!
- Vâng, cảm ơn thiếu phu nhân!
Khi không còn nghe thấy tiếng nói, Mary thất thần ngồi xuống sàn.
- Anh và cô là anh em ruột? Tại sao anh phải lừa cô? Lừa cô như vậy vui lắm sao? Còn điều gì cô không biết nữa?
~~~~~~~~
- Thiếu gia! Xin chúc mừng! - Hàn Minh đặt hộp đồ xuống đất, cung kính cúi người.
- Chuyển đồ đi đâu vậy? - Dương Phong liếc mắt nhìn chiếc hộp lớp.
- Ở đây tôi có khá nhiều đồ, muốn chuyển về nhà cho gọn gàng một chút!
Dương Phong chau mày, cầm chiếc túi giấy trong lên.
- Đây là bộ quần áo được tặng! - Hàn Minh vội giải thích.
Dương Phong nhìn tên hãng, gương mặt anh tối sầm lại. Anh im lặng lấy chiếc áo bên trong ra xem rồi đặt lại vị trí cũ, tâm trạng lại càng thêm tồi tệ. Đó là bộ đồ anh đã từng nhìn thấy trong tay Mary.
Mang theo tâm trạng nặng nề về phòng, anh ngồi dựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm nghiền lại.
- Dương Phong! - Cánh cửa bỗng chốc bất mở.
Mary gọi như hét lên, tức giận đi vào đứng trước mặt anh.
- Có chuyện gì? - Dương Phong vẫn nhắm mắt, bình tĩnh hỏi.
Cô chột dạ. Chợt nghĩ tới những chuyện đã xảy ra. Lỡ cô nói ra anh ta bẻ tay cô thì sao? Nhưng... bây giờ mà bỏ về thì thật mất mặt.
- Anh... anh sao lại lừa tôi? - Cô lắp bắp hỏi.
- Tôi lừa em? - Anh mở mắt, ngồi thẳng dậy nhìn cô.
- Hừ! Oan ức quá nhỉ! Anh dám cho người nói rằng chúng ta được nhận nuôi! Anh làm vậy là có gì? - Mary hừ nhẹ nhìn anh.
- Chuyện đấy sao? Vốn dĩ muốn thử một chút. Tôi muốn em yêu tôi? - Dương Phong cười khẩy.
- Đùa tôi à? Tôi yêu anh? - Cô chột dạ nhưng vẫn cứng miệng nói.
- Chúng ta không cùng huyết thống em sẽ dễ tiếp nhận tôi hơn! - Anh giải thích.
- Nhưng tại sao? - Mary chau mày.
- Thực sự tôi rất tò mò! Một người mạnh mẽ như em nếu biết bản thân yêu anh ruột thì sẽ ra sao!
- Anh bị thần kinh à? Rảnh rỗi không có việc gì làm à? - Cô tức giận hét lên.
- Bình tĩnh! Chỉ là thử một chút thôi! Đừng cáu gắt như
vậy! - Dương Phong cười nhạt.
- Tôi là vật thí nghiệm cho anh à? - Mary bặm chặt môi, ấm ức nhìn anh.
- Nếu xét cho cùng thì là như vậy! Nhưng mà thí nghiệm này của tôi lại thất bại! Người em yêu cuối cùng vẫn không phải là tôi!
- Đồ thần kinh! - Cô thầm nghĩ rồi nhanh chân đi ra khỏi phòng anh, rảo bước thật nhanh về phòng.
Mary đóng cửa lại, khóa thật chặt rồi ngồi sụp xuống khóc nức nở. Cô muốn ngăn mà sao nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, ướt đẫm đôi mắt trong veo u buồn.
- Sao hắn lại lừa dối mình như vậy? Khiến mình rung động, hắn vui lắm sao? - Mary vùi mình vào chiếc chăn bông.
Những giọt lệ mặn chát dâng lên khóe mắt đỏ hoe. Với cô, đó chính là những giọt máu, những giọt máu rỉ ra từ trái tim tan vỡ.
- Tại sao mình lại khóc? - Cô sực tỉnh, ngồi bật dậy. Trong cuống họng vẫn không ngừng phát ra tiếng nấc.
Nên nghĩ theo chiều hướng tích cực hơn. May mắn rằng mình chỉ rung động trước anh ta thôi. Một tên biến thái bệnh hoạn như anh ta không nên lại gần! Phải rồi! - Mary tự trấn an bản thân, đặt tay lên ngực thở đều đặn.
Tiếng ồn ào dưới vườn hoa thu hút sự chú ý của Mary. Cô đứng dậy nhìn qua cửa sổ.
Khách đến dự đám cưới đã đến rất đông. Mary đóng cửa sổ lại. Đám cưới hạnh phúc này khiến lòng cô thêm quặn thắt.
Mary thở dài lấy máy lướt Facebook.
Một mục tin xuất hiện khiến cô chú ý. Mary ấn vào.
Chủ tịch công ty ABC chết một cách bí ẩn. Nạn nhân được tìm thấy tại một ngôi nhà hoang, những khớp tay bị bẻ ra một cách dã man. Nhưng nguyên nhân chính gây ra chính là mất máu quá nhiều và hạ thân nhiệt. Theo điều tra sơ bộ, thủ đoạn tàn độc này chỉ có thể là do Hắc bang - một băng đảng khét tiếng gây ra...
Đọc đến đây cô dừng lại, lên google tìm kiếm về vụ án này. Nhưng tuyệt nhiên chỉ tìm thấy một bài báo duy nhất.
Cái chết của chủ tịch công ty ABC đã được cảnh sát làm sáng tỏ. Theo Trung tướng bộ công an, cái chết này chỉ là một vụ tai nạn hi hữu...
Mary chau mày, cô quay lại Facebook, tìm lại bài báo ban nãy.
- Đâu rồi? Rõ ràng mình vừa đọc mà! Có lẽ... bài báo đó đã bị xóa rồi!
Anh ta... có sức ảnh hưởng thế nào? Có thể mua chuộc được Trung tướng, mua chuộc được các trang báo? Xem ra con người này không thể coi nhẹ!
~~~~~~~~
Tại bàn ăn...
- Thưa mẹ! Ngày mai con xin phép được trở về thăm nhà! Cũng một tháng kể từ ngày cưới con chưa về lần nào! - Diễm Nhi ngập ngừng nói.
- Ừm! Tối mẹ sẽ cho người mua ít hoa quả, con giúp mẹ biếu ông bà bên đấy! Mà ngày mai mẹ cùng lão gia cũng đến nhà chủ tịch Nguyễn một chuyến!
Diễm Nhi về nhà, cha mẹ đến nhà chủ tịch Nguyễn, trong nhà chỉ còn mình với Dương Phong sao? Không được! Như vậy anh ta sẽ xẻ thịt mình mất! - Mary thầm nghĩ.
- Mẹ! Ngày mai con...! - Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi lên tiếng.
- Mai con ở nhà luyện tập dáng đi! - Bà Khổng nhanh chóng chặn lời cô
Dương Phong cười khẩy nhìn cô như một sự đắc thắng.
- Để xem ai sẽ thắng! - Mary cắn môi thầm nghĩ.
- Mẹ! Mai con có thể đi cùng hai người không? Dù sao sau này con cũng đến đấy, nên làm quen dần!
- Được thôi! - Bà Khổng nhướn mày, ngạc nhiên trước lời đề nghị của cô.
Lần này đến lượt Mary đắc thắng nhìn Dương Phong. Nhưng đáp lại ánh mắt của cô anh chỉ cười nhẹ. Nụ cười ấy khiến Mary chột dạ lại thêm phần nghi hoặc.
~~~~~~~~
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự. Mary nhìn lại căn nhà này. Những kí ức trước kia giờ chỉ còn lại những mảnh ghép rời rạc mập mờ nhưng cũng đủ để làm cô cảm thấy rùng mình.
Vào trong đại sảnh, Mary cúi gằm xuống đất không dám ngẩng đầu lên.
- Đi thẳng lưng lên! - Bà Khổng huých vào tay cô thì thầm nhắc nhở.
Mary miễn cưỡng làm theo lời bà ta. Những người phụ nữa ở hai bên hành lang như đag chăm chú dõi theo họ. Ánh mắt họ tràn ngập sự oán thán, đau khổ.
- Xin chào ông bà Khổng! - Một người đàn ông bất ngờ xuất hiện, trên người anh ta là một bộ vest sang trọng.
- Xin chào cậu Nguyễn! Lâu lắm không gặp! - Ông Khổng đáp lại.
Mary tò mò lén nhìn anh ta. Đó là một người đàn ông dáng người nhỏ nhắn, gương mặt hốc hác.
Cậu Nguyễn? Là Nguyễn Trương - người sau này cô phải lấy sao? - Mary rùng mình.
- Cha tôi sẽ ra ngay bây giờ! Để tôi dẫn các vị đến phòng khách.
- Được thôi!
- À còn nữa! Tôi muốn cho các vị xem bộ sưu tập mới này! Rất đẹp! - Anh ta cười nói, tiến lại gần những cô gái đứng im như những pho tượng.
Tất cả họ đều mặc váy xẻ tà, gương mặt xinh đẹp nhưng tiểu tụy hốc hác.
- Họ rất đẹp! - Nguyễn Trương vuốt ve đôi chân một cô gái đứng gần mình. Anh ta luồn tay vào phía trong váy, chạm vào nơi nhạy cảm của cô ta.
Cô gái ấy chau mày khẽ kêu lên.
Pằng - Tiếng súng bất chợt vang lên.
Cô gái kia ngã xuống đất, máu từ trán túa ra không ngừng. Những người hầu nhanh chóng đi tới mang xác cô ta đi, dọn dẹp vũng máu trên sàn.
Một cảm giác buồn nôn dâng lên trong người Mary. Cô vịn lấy bức tường gần mình.
Anh ta thật sự khiến cô cảm thấy kinh tởm.
- Sao vậy? - Bà Khổng cau mày nhìn cô.
Mary không trả lời, cố kìm nén bản thân.
- Đưa tiểu thư về đi! - Bà ta quay sang ra lệnh cho tài xế.
Mary được dìu ra xe. Chiếc xe đi được một đoạn liền dừng lại. Cô chạy như bay ra ngoài nôn sạch sẽ những gì có trong bụng.
Cô lau miệng rồi ngồi vào trong cảm giác đã đỡ hơn phần nào.
- Chúng ta đi tiếp được chưa tiểu thư?
Mary gật đầu, nằm ngả ra chiếc ghế dài thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy cô đã phát hiện mình ở trong phòng Dương Phong.
- Em trở về muộn hơn anh nghĩ! Tuy nhiên vẫn không làm anh thất vọng! - Anh mỉm cười chăm chú nhìn cô.
Hóa ra anh ta đã đoán trước được điều này! Phải tìm cách tránh xa anh ta ra mới được! - Mary thầm nghĩ.
- Cảm ơn anh đã đưa em vào nhà! Em về phòng đã! - Cô mỉm cười dịu dàng nói rồi nhanh chân đi ra ngoài.
- Tại sao anh vẫn chưa hết hứng thú với em vậy? Em gái! -
Anh mỉm cười dõi theo bóng cô
~~~~~~
Làm thế nào để thoát khỏi cuộc hôn nhân này? Thời gian qua mình đã lơi là việc này rồi! - Mary ngồi trên ghế vắt trán suy nghĩ.
Cô nhớ lại cảnh mình thấy ở nhà chủ tịch Nguyễn. Cô thà chết chứ không thể đến đó, làm con rối trong tay anh ta được, mạng sống lúc nào cũng bị đe dọa, cả đôi bàn tay dơ bẩn đó nữa.
Chỉ nghĩ đến vậy thôi là cô cảm thấy rùng mình.
- Nếu không thể đứng vững trên đôi chân của mình thì cần đến những chiếc nạng! - Mary lẩm nhẩm, đăm chiêu suy nghĩ.
Nạng càng vững chắc có giá càng cao! Nhưng... so với việc trở thành đồ chơi của Nguyễn Trương thì giá nào cũng đáng!
/32
|