Trái Tim Của Quỷ

Chương 1 - Khởi Nguyên

/75




Khởi nguyên

Sau khi trận chiến giữa Thiên đàng và Lucifer chấm dứt, Lucifer và những thiên thần sa ngã bị đày xuống địa ngục.

Mystx trở thành thế giới hỗn loạn giữa những chủng tộc và sinh vật khác nhau, chiến tranh nổ ra khắp nơi và không chủng tộc nào giảnh được quyền nắm giữ thế giới.

Thời kỳ hỗn loạn trôi qua khi cánh cổng dẫn đến Thiên Đàng và Địa Ngục cùng bị đóng. Không một Thiên Thần hay Quỷ dữ nào có thể xuất hiện trên mặt đất. Nhưng thế giới bị chia thành hai nửa, một bên là Ánh sáng và một bên là Bóng tối, bởi hậu duệ của Thiên Đàng và Địa Ngục.

Vùng Ánh sáng, vùng đất thần thánh được những Nephilim – mang nửa dòng máu thiên thần, nửa người, điều hành. Con người sống chung và hòa thuận với các loài sinh vật khác. Không chiến tranh, không chết chóc, và sự công bằng được coi trọng hơn cả.

Ngược lại, vùng Bóng tối, được những Cambion cai trị. Được tạo ra giữa Thời Kỳ Hỗn Loạn, Cambion là loài lai giữa Quỷ và Người. Cambion được chia thành bảy dòng máu: Lucifer kiêu ngạo, Bealzebub tham ăn, Asmodeus dâm dục, Belial giận giữ, Levianthan ghen tỵ, Belphagore lười nhác và Mammon tham lam. Sau hàng thế kỷ chiến tranh, tàn sát, con người buộc phải sống chung với những sinh vật bóng tối khát máu. Phù thủy đen bị truy sát và các vị thần biến những nơi hoang vu thành chốn ẩn nấp khỏi Cambion.



Những cuộc chiến vẫn diễn ra ở đây, hằng ngày. Nhưng đế chế của vùng Bóng tối vẫn vươn lên hùng mạnh, với những tham vọng bất trị rằng một ngày, thế giới này sẽ hoàn toàn thuộc về chúng.

Chương một

Tôi sinh ra vào một ngày mưa.

Những gì mẹ kể là một màn mưa đục ngầu trắng xóa.

Xối xả. Ẩm ướt. Lạnh lẽo. Và tối.

Tôi có thể hình dung thật rõ ra khung cảnh ấy.

Mẹ bảo, tôi sinh ra từ một linh hồn yếu ớt. Một linh hồn bị bỏ rơi và bị chà đạp. Tôi nghĩ bàn tay tôi vẫn còn vương lại một chút hơi ấm an toàn từ mẹ... Cho đến khi tôi ra đời.

Tôi đã chết một lần. Mẹ bảo thế.

Tôi bị bệnh khi còn ở trong cơ thể mẹ. Một mầm bệnh như loài ký sinh, gặm nhấm và làm trái tim tôi đau đớn. Tôi đã chết một lần . Linh hồn tôi được giữ lại bởi một trái tim lạnh giá nào đó, khi mẹ mang nó lại để cứu tôi.

Tôi đã chạm tới thế giới này vào một ngày mưa thứ hai. Tôi hồi sinh. Mẹ bảo, trong cơn mưa xối xả ngày hôm ấy, một con Quỷ đã mò đến cạnh tôi. Không, nó không phải Thần Chết, vì mẹ bảo không thấy lưỡi hái nào. Mẹ nói, con Quỷ ấy đã giao cho tôi trái tim của nó.

Tâm trí tôi hiện ra một khuôn mặt. Có ai đi cùng con Quỷ đó không? Mẹ bảo không, nhưng trái tim tôi bảo có. Cha nói, trái tim của Quỷ lạnh lắm, lạnh như băng, nhưng tôi lại thấy thứ đập trong ngực mình ấm áp biết bao.

Tôi không nhìn thấy người ấy. Tôi chỉ nhớ. Thậm chí dù chỉ là một đứa trẻ, thậm chí tôi đã chết, tôi vẫn cảm nhận được cái vị kỳ lạ của lửa trong trái tim mình. Ai nhỉ? Ai đã cùng con Quỷ đứng dưới làn mưa kia? Tôi giật mình. Tôi chỉ tưởng tượng ra sao? Tôi nhìn mẹ. Mẹ kể lại...

Tôi sống lại vào một ngày mưa.

Ngày hôm ấy tối lắm. Mẹ không kể hết. Nhưng cha nói, cha đưa những vị khách lạ về ngôi nhà của mẹ. Tôi hỏi tại sao. Cha nói, bởi mẹ đã đưa tôi về thế giới này bằng những vị khách lạ. Họ đưa con Quỷ trong mưa về ngồi đền tôi chưa từng nhìn thấy. Giá tôi có thể chứng kiến khung cảnh ngày mưa hôm ấy. Mẹ bảo, gió to lắm, phải kéo cửa sổ lại. Một luồng sáng đỏ rực tỏa ra dưới chân mẹ. Mẹ bước vào một đám mây đen. Mẹ đang bế tôi. Trong cơn mưa xối xả, con Quỷ ấy hiện lên trước mẹ. Nó nói với mẹ. Nó gầm gừ và kêu gào. Nó có cặp sừng to và đôi mắt tối như màn đêm. Nó cười khùng khục. Nó đưa cho mẹ một tờ giấy, mà đến bây giờ tôi mới hiểu đó là thứ gì.

Một bản giao kèo.

Tiếng mưa rơi chan chát, nước bắn tung tóe, ngập thành suối trên con đường đất.

Không khí tanh mùi cá và mùi muối mặn của biển. Trời tang tảng sáng. Ở đường chân trời, vắt qua những vệt màu đỏ cam, mặc cho bầu trời trên đầu vẫn xám và đổ mưa. Không ai ra khỏi nhà trong một buổi sáng như vậy, trừ khi họ là những người đang nóng lòng chờ đợi các con thuyền đầy cá sắp cập bến.

Người đàn ông lạ bước vào ngôi làng chài nhỏ, thu hút tất cả ánh nhìn của những người khác. Anh ta mặc một chiếc áo choàng rách tả tơi màu ghi, chạm đến giày, cùng chiếc mũ trùm rộng thùng thình. Cả người anh ta ướt nhẹp; gấu quần, giày và tà áo choàng sũng bùn đất. Với túi hành lý lớn trên vai, anh ta được mọi người nhìn như một vị khách lữ hành đã trải qua vài tuần cuốc bộ trên chuyến hành trình đến một nơi chỉ anh ta biết. Ở anh ta nồng nặc mùi mưa, gió bụi, tối tăm, và lạnh.

Người đàn ông lạ dừng chân trước ngôi nhà nhỏ lụp xụp bằng gỗ. Anh ta gõ cửa.

“Tôi có thể giúp gì?” Một người nông dân trẻ, tầm ba mươi, mở cửa và hỏi.

“Tôi có thể dừng chân đến khi tạnh mưa không?”

Người nông dân ngẩn người ra vì ngạc nhiên trước giọng nói của anh ta. Giọng nói như mang trong mình gió bụi của cả đất trời, những miền đất anh ta đã đi qua, những câu chuyện anh ta đang gánh vác. Nó không ấm, không buồn, không lạnh, mà từng trải, mệt mỏi, nhưng có thiện cảm.

“C.. Có chứ. Tôi rất sẵn lòng.” Người nông dân nói “Nhưng ngài có thể đừng gây tiếng động được không? Con tôi đang ngủ.”

Anh ta gật đầu một cách khách sáo.

Người nông dân nín thở khi an ta bước qua cửa và vào trong nhà mình. Người lạ mang theo một uy lực kinh hãi, bước chân như muốn làm nền nhà lún xuống. Không khí quanh anh ta cũng muốn đóng thành băng. Không cần mời chào, người lạ tự động ngồi xuống cái ghễ gỗ mục ở cạnh cửa sổ.

“Tôi là Nicolas.” Người nông dân cố tạo không khí thân thiện.

Nhưng người lạ im lặng, quay đầu ra phía cửa sổ như lảng tránh.

“Anh đến từ đâu? Chắc chắn anh ở xa lắm.” Nicolas gợi chuyện.

“Người ta gọi đây là gì?” Người lạ cắt ngang “ Vùng Ánh sáng à?”

Nicolas bối rối chẳng hiểu gì:

“P..Phải… Anh.. Anh không đến từ vùng Bóng tối đó chứ?”

Có thể nắm bắt rõ một chút sợ hãi trong giọng Nicolas. Nhưng người lạ lắc đầu. Khuôn mặt anh ta chìm sâu trong khoảng tối chiếc mũ trùm tạo ra.

“Anh đã đến đó bao giờ chưa?” Người lạ hỏi.

Nicolas hít một hơi đầy phổi. Giọng nói của người lạ làm anh không thể tập trung nổi.

“Chưa bao giờ, đương nhiên. Chính xác thì anh đến từ đâu thế?”

Người lạ nhìn ra cơn mưa:

“Chuyện đó không nên nói ra thì hơn.”

Có tiếng bước chân, rồi một người phụ nữ bước ra trước hai người, bối rối và hơi hoảng sợ khi thấy người lạ đang ngồi ở nhà mình.

“Nico. Ai thế?”

“Anh ta chỉ nhờ trú mưa. Claire, nó ngủ chưa?”

Người phụ nữ tóc vàng trong chiếc váy cũ sờn gật đầu, liếc nhìn người lạ với một chút tò mò lẫn lo sợ.

“Là con gái à?” Người lạ cất tiếng hỏi.

“Gì cơ?” Claire nói trước khi chồng lên tiếng.

“Con của hai người.”

“Phải. Chúng tôi có một đứa con gái.”

Người lạ im lặng trong vài giây trước khi hỏi câu tiếp theo:

“Tên nó là gì?”

“Angeline” Nicolas nói. Nhưng sắc mặt Claire thì không hài lòng chút nào.

“Nico. Em nhờ anh cái này được không?”

Claire không chờ chồng mình đồng ý, mà kéo luôn anh đi khỏi căn phòng khách hẹp, nơi người lạ đang ngồi.

“Sao thế?” Nicolas hỏi.

“Anh ta không phải người ở đây!”

“Phải, anh ta là một khách lữ hành. Có sao đâu?”

“Anh không thấy anh ta rất khả nghi sao? Anh ta có thể là người của Ma tộc.”

“Anh không nghĩ thế. Anh ta không đến từ vùng này, không có nghĩa anh ta đến từ vùng Bóng tối.”

“Anh ta hỏi về con gái chúng ta, Nico. Có thể anh ta là người giữ giao kèo”

Nicolas đặt một tay lên vai vợ, chấn an cô:

“Bình tĩnh đi Claire. Giao kèo chưa đến hạn mà. Em đa nghi quá đấy. Anh ta sẽ đi ngay khi tạnh mưa thôi.”

Claire có vẻ nhượng bộ. Sắc mặt cô dịu đi.

“Sẽ ổn thôi. Ma tộc luôn giữ tín trong lập giao kèo. Bọn họ sẽ không làm khác đâu.”

“Em cũng hy vọng vậy.”

“Anh sẽ đi ra ngoài cảng lấy cá. Chắc giờ này họ cũng về đến nơi rồi.”

“Không, lần này em sẽ đi. Anh hãy trông chừng con.”

Người phụ nữ buông một tiếng thở dài. Sau đó quay bước ra ngoài cửa.

Nhưng, Claire dừng chân khi nhìn thấy phòng khách trống trơn.

“Nico. Anh ta đi đâu rồi?”

Chỉ vừa dứt lời, ở trên tầng gác mái, tiếng trẻ con khóc vang lên ồn ào. Claire và Nicolas nhìn nhau, rồi tức tốc leo lên trên.

“Tránh xa con bé ra!” Nicolas quát.

Người lạ quay ra nhìn họ. Claire chạy tới đầy tức giận. Bỗng cô nhìn thấy trên tay người lạ cầm một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, nắp mở và bên trong trống rỗng. Cô bế đứa trẻ lên và lùi ra thật xa:

“Ngươi đã làm gì con bé? Nói đi, ngươi là ai? ... Con của ta...”

“Một ngày nào đó cô sẽ phải cảm ơn tôi.”

“Ngươi đã làm gì?” Claire tức giận thét lên.

Kẻ lạ mặt chẳng nói chẳng rằng, lao ra khỏi cửa sổ. Anh ta biến mất như một làn khói vào trong cơn mưa.


/75

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status