Chương mười một
ANH TA LÀ MỘT KẺ XẤU.
Một kẻ giả tạo.
Dối trá.
Đểu cáng.
Tàn nhẫn.
Xấu xa.
Nhưng, những thứ xấu xa thường có vẻ ngoài thật lộng lẫy và quyến rũ.
Tôi khinh thường anh ta.
Nhưng tôi cũng không thể tỏ ra xa cách. Tôi sống ở đây. Tôi thuộc về nơi này. Tôi không thể tỏ ra bất mãn. Tôi không thể tỏ ra nổi loạn. Tôi phải chấp nhận rằng có một Quỷ Vương mới đang sống ở lâu đài Quỷ.
Liệu rằng, liệu rằng, anh ta có tìm ra không?
Anh ta liệu có tìm ra tôi? Núp trong bóng tối và sợ hãi.
Anh ta xấu xa.
Nhưng anh ta cũng cô đơn. Đáng thương làm sao. Anh ta không buồn nhỏ một giọt nước mắt khi cha anh ta chết.
Tôi thì có. Tôi đã khóc mỗi đêm. Tôi khóc mỗi khi nhìn thấy con bé. Tôi khóc mỗi khi nhìn thấy những cánh hoa thanh xà. Tôi khóc khi đêm xuống và ngày lên.
Tôi khóc cho chính mình nữa.
Có thể đây là mùa mưa cuối cùng của tôi ở lâu đài Quỷ. Tôi không biết một năm nữa mình sẽ ở đâu. Có lẽ là mục rữa trong một lỗ huyệt nào đấy. Khi tôi chết, tôi muốn người ta trồng hoa thanh xà lên mộ mình. Chúng thật đẹp. Chúng xanh biếc và chúng thật đẹp. Chúng có màu của bầu trời trong và của đại dương. Chúng có màu của mắt tôi.
Chúng có màu của mẹ tôi.
Cha tôi.
Và tất cả những linh hồn khốn khổ ấy.
Thật may mắn khi lại bắt gặp chúng trong rừng.
Tôi không biết làm gì tiếp theo, thật sự là thế.
Tôi hoàn toàn không biết.
Tôi tuyệt vọng. Bởi vậy, tôi muốn dành những ngày cuối ở đây, miền đất xấu xí đã nuôi tôi mười mấy năm qua. Tôi biết anh ta sẽ không làm gì tôi, anh ta không thể tìm ra tôi. Tôi biết mọi chuyện sẽ ổn. Khi chết rồi, tôi sẽ về nhà.
Tôi sẽ gặp lại những mảnh yêu thương của tôi. Tội lỗi của tôi. Linh hồn của tôi.
Họ đang chờ tôi.
Tất cả những gì tôi cần làm
Là chờ đợi.
ANH TA LÀ MỘT KẺ XẤU.
Một kẻ giả tạo.
Dối trá.
Đểu cáng.
Tàn nhẫn.
Xấu xa.
Nhưng, những thứ xấu xa thường có vẻ ngoài thật lộng lẫy và quyến rũ.
Tôi khinh thường anh ta.
Nhưng tôi cũng không thể tỏ ra xa cách. Tôi sống ở đây. Tôi thuộc về nơi này. Tôi không thể tỏ ra bất mãn. Tôi không thể tỏ ra nổi loạn. Tôi phải chấp nhận rằng có một Quỷ Vương mới đang sống ở lâu đài Quỷ.
Liệu rằng, liệu rằng, anh ta có tìm ra không?
Anh ta liệu có tìm ra tôi? Núp trong bóng tối và sợ hãi.
Anh ta xấu xa.
Nhưng anh ta cũng cô đơn. Đáng thương làm sao. Anh ta không buồn nhỏ một giọt nước mắt khi cha anh ta chết.
Tôi thì có. Tôi đã khóc mỗi đêm. Tôi khóc mỗi khi nhìn thấy con bé. Tôi khóc mỗi khi nhìn thấy những cánh hoa thanh xà. Tôi khóc khi đêm xuống và ngày lên.
Tôi khóc cho chính mình nữa.
Có thể đây là mùa mưa cuối cùng của tôi ở lâu đài Quỷ. Tôi không biết một năm nữa mình sẽ ở đâu. Có lẽ là mục rữa trong một lỗ huyệt nào đấy. Khi tôi chết, tôi muốn người ta trồng hoa thanh xà lên mộ mình. Chúng thật đẹp. Chúng xanh biếc và chúng thật đẹp. Chúng có màu của bầu trời trong và của đại dương. Chúng có màu của mắt tôi.
Chúng có màu của mẹ tôi.
Cha tôi.
Và tất cả những linh hồn khốn khổ ấy.
Thật may mắn khi lại bắt gặp chúng trong rừng.
Tôi không biết làm gì tiếp theo, thật sự là thế.
Tôi hoàn toàn không biết.
Tôi tuyệt vọng. Bởi vậy, tôi muốn dành những ngày cuối ở đây, miền đất xấu xí đã nuôi tôi mười mấy năm qua. Tôi biết anh ta sẽ không làm gì tôi, anh ta không thể tìm ra tôi. Tôi biết mọi chuyện sẽ ổn. Khi chết rồi, tôi sẽ về nhà.
Tôi sẽ gặp lại những mảnh yêu thương của tôi. Tội lỗi của tôi. Linh hồn của tôi.
Họ đang chờ tôi.
Tất cả những gì tôi cần làm
Là chờ đợi.
/75
|