CÓ MA TRONG LÂU ĐÀI.
Mấy người hầu đang bàn tán vê chủ đề đó. Họ vừa lau sàn vừa nói, khi Howl đi qua thì im bặt và sau đó lại tiếp tục. Họ có đủ lý do để tin vào điều đó. Giúp việc. Đầu bếp. Thợ xây. Người chăn gia súc. Người làm vườn. Chủ nhân lâu đài và con cháu của họ, nhiều người đã bỏ mạng khi còn ở đây. Việc đó, và cả việc tòa lâu đài này khoác hình dạng như thế nào khiến người ta chắc như đinh đóng cột về sự tồn tại của các hồn ma trong lâu đài.
Thật ra, ma không phải không tồn tại. Nhưng chúng kín tiếng, im lặng, vô hại đến mức ít ai đã chứng kiến tận mắt. Chúng bị mắc kẹt lại vì lý do nào đấy chẳng ai rõ. Chúng là những linh hồn đáng thương trong bóng tối, gắn bó với một nơi quá lâu đến mức không thể rời đi. Bản thân Howl cũng chưa từng thấy chúng lần nào. Việc chúng không bao giờ xuất hiện khiến cậu nghi ngờ mấy lời đồn thổi đó.
Nhưng nếu mẹ cậu vẫn ở đây trong hình hài một hồn ma lại khác.
Người ta có thể giao tiếp với hồn ma, có cả trăm ngàn cách để làm thế. Nhưng cậu không nghĩ bà vẫn ở lại làm gì. Bà sẵn sàng đổi mạng mình để ra khỏi lâu đài Quỷ, chắc chắn thế.
Howl nghĩ về điều đó khi đi dọc đoạn hành lang tối trong lâu đài. Khó thuyết phục được ai rằng chốn này không có ma. Gió luồn qua các kẽ hở trên tường và cửa, rít lên như tiếng mèo hoang. Tòa lâu đài thường rơi vào tình trạng im lặng đến mức một tờ giấy mỏng rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Các ô cửa sổ dọc hành lang quá nhỏ, chiếu xuống sàn nhà những ô sáng nhợt nhạt. Đáng sợ nhất là các bức tranh cổ quá khổ đặt rải rác khắp nơi. Chúng vẽ những thế hệ dòng họ Lucifer, thật đến độ mỗi khi đi qua, Howl đều có cảm giác họ đang nhìn theo. Một ngày nào đấy, treo trên tường sẽ là tấm chân dung của cậu.
Khi đi qua phòng Abigail, Howl nghe thấy tiếng nói chuyện xì xào bên trong. Con bé hiếm khi ra khỏi phòng chứ đừng nói ra khỏi lâu đài. Cậu chẳng nhìn thấy nó nhiều, ngoài những lần thấy nó đi lòng vòng đâu đó rồi lại quay về phòng. Cứ như nó đang nuôi một sinh vật bí mật nào đấy trong đó vậy.
Con bé cũng thật đáng thương.
Howl cảm thấy thế phần nào. Về huyết thống, nó vẫn là gia đình của cậu. Những gì còn sót lại trong gia đình của cậu. Một mảnh đau thương tội nghiệp giống mẹ cậu. Có thể khi lớn lên nó sẽ khác. Nhưng những ký ức và nỗi ám ảnh tối tăm như thế là điều khó có ai có thể rũ bỏ. Đây là điều bình thường ở vùng Bóng tối. Ai ai cũng có một nỗi ám ảnh, một nỗi đau thương, một mảnh vỡ không thể tìm thấy. Ai ai cũng có một tâm hồn chai sạn dần theo thời gian, bớt đi sự dễ chịu và thêm vào sự cay nghiệt, già rũ rồi tàn úa trong bóng tối.
Người ta gọi đấy là cuộc đời.
Howl nghe thấy giọng con bé thì thào lúc to lúc nhỏ như nói chuyện với ai. Cậu ghé tai vào cửa, nhưng rốt cuộc cũng chẳng nghe thấy ai ngoài Abigail. Cứ như con bé đang nói chuyện một mình. Nó đã hóa điên chăng? Có thể lắm chứ. Howl suýt buột miệng cười. Quỷ Vương và cô em gái điên của anh ta. Cụm từ này sẽ được đồn thổi từ miệng người này qua người khác, nhanh đến chóng mặt một khi đã lọt ra ngoài.
“Đừng nghịch ngợm nữa, Anna.” Howl nghe thấy giọng con bé vang lên bên trong. “Bỏ cuốn sách xuống đi!”
“Lại đây, Anna.”
“Muốn chơi trò xếp chữ không?”
“Không, bên ngoài chẳng có gì vui cả. Chúng ta không nên ra đó. Có thể Howl đang ở nhà. Mình ghét thấy anh ta. Đừng hỏi tại sao nữa.”
Rõ ràng chỉ có mình giọng con bé, còn lại Howl chỉ nghe thấy sự im lặng. Nhưng Abigail vẫn tiếp tục nói chuyện, thậm chí ngâm nga hát một cách vô tư. Có thể con bé hóa điên thật. Chỉ kẻ điên mới nói chuyện một mình. Và chỉ kẻ đã bị tổn thương sâu sắc mới hóa điên theo cách như thế.
Cậu định gõ cửa thì nghe thấy tiếng hắng giọng sau gáy mình. Howl quay lại thì thấy James đứng ngay đằng sau. Ông ta hất đầu ra hiệu cho cậu đi ra chỗ khác, rồi bước chân đi theo cậu.
“Có chuyện gì với Abigail vậy?” Howl hỏi ông ta.
“Tôi nghĩ con bé đang trải qua giai đoạn khó khăn thôi.”
“Tôi nghe nó nói chuyện. Nó nói chuyện với ai thế, ai là Anna?”
James Rider dừng chân lại. Ông ta mang vẻ ái ngại trên mặt, thở dài một cái rất kịch.
“Một người bạn tưởng tượng. Người hầu trong lâu đài không còn lạ gì nữa. Con bé tự tạo ra một người bạn từ nhiều năm trước, gọi là Anna. Tôi không phải chuyên gia về tâm thần nhưng…” Ông ta ngừng một quãng. “Có lẽ chúng ta nên đưa cô bé tới một môi trường tốt hơn.”
Howl nhướn mày, bật cười. “Ý ông là đưa nó ra khỏi lâu đài như cha tôi đã từng làm với tôi ấy à?”
“Không.” Ông ta vội vã sửa lại. “Một ngôi trường, có lẽ thế. Ở thành phố bên kia sông cũng được. Tôi nghĩ tốt hơn là để cô bé nói chuyện với bản thân một mình.”
Howl nhăn trán đắn đo. Nếu đưa Abigail sang thành phố bên kia Ner Rill, cậu có thể cho người đưa cô bé về mỗi ngày. James có thể đúng. Có thể Abigail sẽ được cải thiện khi được tiếp xúc với bên ngoài.
“Không.”
Howl giật mình, nhưng cậu không đánh mất bình tĩnh. Có lẽ Abigail đã nghe thấy tiếng cậu và James. Con bé mặc bộ đồ viền ren đỏ, tóc xõa ra, tay cầm một con gấu bông trông thê thảm tới mức tội nghiệp. Đầu con gấu ngoặt sang một bên, cứ như nó đang trong nỗ lực trốn chạy khỏi Abigail một cách bí mật và tuyệt vọng.
“Tôi sẽ không đi đâu cả.” Con bé nói nhẹ nhàng nhưng cứng rắn. “Đây là lần cuối cùng và tôi sẽ không nhắc lại lần nữa đâu.”
Howl cá là James đã đề nghị về chuyện này với Abigail cả trăm lần. Nếu cô bé giống cậu về khoản cứng đầu, sẽ chẳng có ai hay cái gì có thể thay đổi suy nghĩ của nó. Nhưng ai cũng có điểm yếu, và tìm ra điểm yếu đó là điều quan trọng.
Howl ra hiệu ngầm với James để ông ta rời đi, để lại cậu và Abigail một mình. Con bé ngấc đầu nhìn theo ông quản gia.
“Em muốn gì nào, Abigail?” Howl cúi xuống, giờ thì chiều cao của cậu cũng ngang con bé. “Em không muốn nhìn mặt anh. Nhưng em cũng không muốn đi. Em cần gì, Abigail? Tại sao em không muốn rời đi?”
Cô bé nhìn chòng chọc vào Howl như cậu vừa hỏi câu gì đó xúc phạm nó nặng nề. Một bí mật nó không muốn chia sẻ, hoặc cậu quá tầm thường và không đáng để nó tiết lộ. Nhưng rồi đôi môi hằn những tia đỏ tự nhiên, rực rỡ của nó mấp máy, tông giọng hạ xuống:
“Tôi sẽ không đi nếu không có Anna. Không đi đâu hết.”
Có vẻ con bé bị điên thật.
Đó là những gì Howl đã nghĩ.
Cậu không phải bác sĩ tâm thần. Cậu không rành về chuyện người khác nghĩ gì; đó là vấn đề cậu ít quan tâm nhất. Nhưng nếu con bé cứ khăng khăng như thế thì được thôi. Anna. Thế nào cũng được.
“Tại sao? Anna không cho em đi à?”
“Anna cũng ghét lâu đài này như tôi thôi.” Con bé khẽ nghiêng đầu, nhoẻn cười, những vệt màu vàng trong mắt nó nổi lên thật rõ, màu vàng của những khóm hoa dại. “Như anh. Như tất cả mọi người ở đây. Chỉ là Anna không thể rời đi và tôi cũng thế.”
Abigail vừa nói vừa tiến những bước chậm rãi về phía Howl. Trong một giây, cậu không có cảm giác đó là em gái mình. Nó tối tăm như tòa lâu đài này, và khó lường như những kẻ đang sống ở đây.
“Hãy đốt nó, anh trai ạ.” Nó nói vừa như ra lệnh, vừa như van xin. “Đốt hết đi.”
Trong lúc cậu còn bối rối, con bé quay người bỏ đi. Nó trở lại phòng của mình, nằm trên đoạn hành lang tối. Howl không hiểu chuyện vừa xảy ra là gì. Giống như một lời cảnh báo, nhưng cũng lại giống một lời nài xin. Hoặc đơn giản do cái đầu óc nhỏ bé có vấn đề của nó. Cậu đứng dậy, cảm giác bất lực lan đến nhanh như những đám mây mùa mưa. Chẳng gì cậu có thể làm với nó ngoài để nó yên.
Rồi Howl quay về phòng.
Những người hầu tiếp tục rủ rỉ về các hồn ma và cái chết.
Và dường như, dường như,
cả tòa lâu đài đã phát điên.
Mấy người hầu đang bàn tán vê chủ đề đó. Họ vừa lau sàn vừa nói, khi Howl đi qua thì im bặt và sau đó lại tiếp tục. Họ có đủ lý do để tin vào điều đó. Giúp việc. Đầu bếp. Thợ xây. Người chăn gia súc. Người làm vườn. Chủ nhân lâu đài và con cháu của họ, nhiều người đã bỏ mạng khi còn ở đây. Việc đó, và cả việc tòa lâu đài này khoác hình dạng như thế nào khiến người ta chắc như đinh đóng cột về sự tồn tại của các hồn ma trong lâu đài.
Thật ra, ma không phải không tồn tại. Nhưng chúng kín tiếng, im lặng, vô hại đến mức ít ai đã chứng kiến tận mắt. Chúng bị mắc kẹt lại vì lý do nào đấy chẳng ai rõ. Chúng là những linh hồn đáng thương trong bóng tối, gắn bó với một nơi quá lâu đến mức không thể rời đi. Bản thân Howl cũng chưa từng thấy chúng lần nào. Việc chúng không bao giờ xuất hiện khiến cậu nghi ngờ mấy lời đồn thổi đó.
Nhưng nếu mẹ cậu vẫn ở đây trong hình hài một hồn ma lại khác.
Người ta có thể giao tiếp với hồn ma, có cả trăm ngàn cách để làm thế. Nhưng cậu không nghĩ bà vẫn ở lại làm gì. Bà sẵn sàng đổi mạng mình để ra khỏi lâu đài Quỷ, chắc chắn thế.
Howl nghĩ về điều đó khi đi dọc đoạn hành lang tối trong lâu đài. Khó thuyết phục được ai rằng chốn này không có ma. Gió luồn qua các kẽ hở trên tường và cửa, rít lên như tiếng mèo hoang. Tòa lâu đài thường rơi vào tình trạng im lặng đến mức một tờ giấy mỏng rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Các ô cửa sổ dọc hành lang quá nhỏ, chiếu xuống sàn nhà những ô sáng nhợt nhạt. Đáng sợ nhất là các bức tranh cổ quá khổ đặt rải rác khắp nơi. Chúng vẽ những thế hệ dòng họ Lucifer, thật đến độ mỗi khi đi qua, Howl đều có cảm giác họ đang nhìn theo. Một ngày nào đấy, treo trên tường sẽ là tấm chân dung của cậu.
Khi đi qua phòng Abigail, Howl nghe thấy tiếng nói chuyện xì xào bên trong. Con bé hiếm khi ra khỏi phòng chứ đừng nói ra khỏi lâu đài. Cậu chẳng nhìn thấy nó nhiều, ngoài những lần thấy nó đi lòng vòng đâu đó rồi lại quay về phòng. Cứ như nó đang nuôi một sinh vật bí mật nào đấy trong đó vậy.
Con bé cũng thật đáng thương.
Howl cảm thấy thế phần nào. Về huyết thống, nó vẫn là gia đình của cậu. Những gì còn sót lại trong gia đình của cậu. Một mảnh đau thương tội nghiệp giống mẹ cậu. Có thể khi lớn lên nó sẽ khác. Nhưng những ký ức và nỗi ám ảnh tối tăm như thế là điều khó có ai có thể rũ bỏ. Đây là điều bình thường ở vùng Bóng tối. Ai ai cũng có một nỗi ám ảnh, một nỗi đau thương, một mảnh vỡ không thể tìm thấy. Ai ai cũng có một tâm hồn chai sạn dần theo thời gian, bớt đi sự dễ chịu và thêm vào sự cay nghiệt, già rũ rồi tàn úa trong bóng tối.
Người ta gọi đấy là cuộc đời.
Howl nghe thấy giọng con bé thì thào lúc to lúc nhỏ như nói chuyện với ai. Cậu ghé tai vào cửa, nhưng rốt cuộc cũng chẳng nghe thấy ai ngoài Abigail. Cứ như con bé đang nói chuyện một mình. Nó đã hóa điên chăng? Có thể lắm chứ. Howl suýt buột miệng cười. Quỷ Vương và cô em gái điên của anh ta. Cụm từ này sẽ được đồn thổi từ miệng người này qua người khác, nhanh đến chóng mặt một khi đã lọt ra ngoài.
“Đừng nghịch ngợm nữa, Anna.” Howl nghe thấy giọng con bé vang lên bên trong. “Bỏ cuốn sách xuống đi!”
“Lại đây, Anna.”
“Muốn chơi trò xếp chữ không?”
“Không, bên ngoài chẳng có gì vui cả. Chúng ta không nên ra đó. Có thể Howl đang ở nhà. Mình ghét thấy anh ta. Đừng hỏi tại sao nữa.”
Rõ ràng chỉ có mình giọng con bé, còn lại Howl chỉ nghe thấy sự im lặng. Nhưng Abigail vẫn tiếp tục nói chuyện, thậm chí ngâm nga hát một cách vô tư. Có thể con bé hóa điên thật. Chỉ kẻ điên mới nói chuyện một mình. Và chỉ kẻ đã bị tổn thương sâu sắc mới hóa điên theo cách như thế.
Cậu định gõ cửa thì nghe thấy tiếng hắng giọng sau gáy mình. Howl quay lại thì thấy James đứng ngay đằng sau. Ông ta hất đầu ra hiệu cho cậu đi ra chỗ khác, rồi bước chân đi theo cậu.
“Có chuyện gì với Abigail vậy?” Howl hỏi ông ta.
“Tôi nghĩ con bé đang trải qua giai đoạn khó khăn thôi.”
“Tôi nghe nó nói chuyện. Nó nói chuyện với ai thế, ai là Anna?”
James Rider dừng chân lại. Ông ta mang vẻ ái ngại trên mặt, thở dài một cái rất kịch.
“Một người bạn tưởng tượng. Người hầu trong lâu đài không còn lạ gì nữa. Con bé tự tạo ra một người bạn từ nhiều năm trước, gọi là Anna. Tôi không phải chuyên gia về tâm thần nhưng…” Ông ta ngừng một quãng. “Có lẽ chúng ta nên đưa cô bé tới một môi trường tốt hơn.”
Howl nhướn mày, bật cười. “Ý ông là đưa nó ra khỏi lâu đài như cha tôi đã từng làm với tôi ấy à?”
“Không.” Ông ta vội vã sửa lại. “Một ngôi trường, có lẽ thế. Ở thành phố bên kia sông cũng được. Tôi nghĩ tốt hơn là để cô bé nói chuyện với bản thân một mình.”
Howl nhăn trán đắn đo. Nếu đưa Abigail sang thành phố bên kia Ner Rill, cậu có thể cho người đưa cô bé về mỗi ngày. James có thể đúng. Có thể Abigail sẽ được cải thiện khi được tiếp xúc với bên ngoài.
“Không.”
Howl giật mình, nhưng cậu không đánh mất bình tĩnh. Có lẽ Abigail đã nghe thấy tiếng cậu và James. Con bé mặc bộ đồ viền ren đỏ, tóc xõa ra, tay cầm một con gấu bông trông thê thảm tới mức tội nghiệp. Đầu con gấu ngoặt sang một bên, cứ như nó đang trong nỗ lực trốn chạy khỏi Abigail một cách bí mật và tuyệt vọng.
“Tôi sẽ không đi đâu cả.” Con bé nói nhẹ nhàng nhưng cứng rắn. “Đây là lần cuối cùng và tôi sẽ không nhắc lại lần nữa đâu.”
Howl cá là James đã đề nghị về chuyện này với Abigail cả trăm lần. Nếu cô bé giống cậu về khoản cứng đầu, sẽ chẳng có ai hay cái gì có thể thay đổi suy nghĩ của nó. Nhưng ai cũng có điểm yếu, và tìm ra điểm yếu đó là điều quan trọng.
Howl ra hiệu ngầm với James để ông ta rời đi, để lại cậu và Abigail một mình. Con bé ngấc đầu nhìn theo ông quản gia.
“Em muốn gì nào, Abigail?” Howl cúi xuống, giờ thì chiều cao của cậu cũng ngang con bé. “Em không muốn nhìn mặt anh. Nhưng em cũng không muốn đi. Em cần gì, Abigail? Tại sao em không muốn rời đi?”
Cô bé nhìn chòng chọc vào Howl như cậu vừa hỏi câu gì đó xúc phạm nó nặng nề. Một bí mật nó không muốn chia sẻ, hoặc cậu quá tầm thường và không đáng để nó tiết lộ. Nhưng rồi đôi môi hằn những tia đỏ tự nhiên, rực rỡ của nó mấp máy, tông giọng hạ xuống:
“Tôi sẽ không đi nếu không có Anna. Không đi đâu hết.”
Có vẻ con bé bị điên thật.
Đó là những gì Howl đã nghĩ.
Cậu không phải bác sĩ tâm thần. Cậu không rành về chuyện người khác nghĩ gì; đó là vấn đề cậu ít quan tâm nhất. Nhưng nếu con bé cứ khăng khăng như thế thì được thôi. Anna. Thế nào cũng được.
“Tại sao? Anna không cho em đi à?”
“Anna cũng ghét lâu đài này như tôi thôi.” Con bé khẽ nghiêng đầu, nhoẻn cười, những vệt màu vàng trong mắt nó nổi lên thật rõ, màu vàng của những khóm hoa dại. “Như anh. Như tất cả mọi người ở đây. Chỉ là Anna không thể rời đi và tôi cũng thế.”
Abigail vừa nói vừa tiến những bước chậm rãi về phía Howl. Trong một giây, cậu không có cảm giác đó là em gái mình. Nó tối tăm như tòa lâu đài này, và khó lường như những kẻ đang sống ở đây.
“Hãy đốt nó, anh trai ạ.” Nó nói vừa như ra lệnh, vừa như van xin. “Đốt hết đi.”
Trong lúc cậu còn bối rối, con bé quay người bỏ đi. Nó trở lại phòng của mình, nằm trên đoạn hành lang tối. Howl không hiểu chuyện vừa xảy ra là gì. Giống như một lời cảnh báo, nhưng cũng lại giống một lời nài xin. Hoặc đơn giản do cái đầu óc nhỏ bé có vấn đề của nó. Cậu đứng dậy, cảm giác bất lực lan đến nhanh như những đám mây mùa mưa. Chẳng gì cậu có thể làm với nó ngoài để nó yên.
Rồi Howl quay về phòng.
Những người hầu tiếp tục rủ rỉ về các hồn ma và cái chết.
Và dường như, dường như,
cả tòa lâu đài đã phát điên.
/75
|