VÀO NGÀY THỨ SÁU, CHÚA TẠO RA CON NGƯỜI.
Đó là Adam.
Anh ta được Chúa vô vùng ưu ái, được cho phép sống trong vườn Địa Đàng và được ban tặng một cuộc sống bất tử.
Nhưng, anh ta trở nên buồn chán vì chỉ có một mình.
Vậy nên, Chúa tạo nên một người đàn bà là Eva từ chiếc xương sườn của Adam. Bởi là chiếc xương sườn bị thiếu của Adam, anh ta phải vất vả đi tìm Eva. Nhưng tìm được mảnh còn thiếu của mình không hề dễ dàng.
Vườn Địa Đàng có một loại cây đặc biệt là cây Trí tuệ. Trên cái cây là Trái cấm. Tuy bị cấm không được ăn quả, nhưng Adam và Eva vẫn được phép ở quanh cây.
Rồi một ngày, có một con rắn bò xuống từ tán cây.
Nó thủ thỉ
những điều cấm kỵ,
những điều tội lỗi,
những điều sai trái.
Bị dụ dỗ, Eva ăn trái cấm rồi đưa cho Adam một nửa.
Thượng Đế nổi giận. Ngài tống Adam và Eva ra khỏi Địa Đàng, đày xuống trần gian và rút lại lời ban phước cuộc sống bất tử của họ. Họ sẽ phải tự lực kiếm ăn, sinh sống.
Dẫu được miêu tả qua nhiều dị bản khác nhau, nhưng hầu như Trái Cấm đều được biết đến là một loại cây bây giờ vẫn tồn tại.
Cây táo.
Howl lao ra khỏi lâu đài. Cậu đi tìm Angeline, rồi dừng lại ở ngọn đồi có cây táo.
Trồng cây táo trên xác một trinh nữ.
Những lời giải thích thoáng hiện lên trong đầu Howl.
Tưới hạt mầm bằng máu Cambion.
Cậu đã hiểu ra tất cả.
Lần thứ hai cho đến khi cái cây lớn, nuôi nó bằng máu- kết tinh thuần khiết của sự sống.
Angeline không có trên ngọn đồi hay thung lũng, hay chuồng ngựa. Đàn ngựa thả rông.
Tụng thần chú đều đặn.
Howl quay một vòng nhìn quanh, những luồng gió xoáy quanh cậu và thổi tung lên. Những ngọn cỏ úa bị đứt bị gió thổi tung lên, vướng vào quần áo cậu.
Quả táo đầu tiên đủ mạng để giết một Cambion ngay lập tức.
Cậu cảm thấy chóng mặt, những luồng gió tiếp tục quay cuồng thổi như muốn nhấn chìm cậu. Một cơn giông đang đến. Ở phía Tây, bầu trời tối đặc lại và ì ầm sấm.
Cô ta đã biến mất.
Cô ta không ở chuồng ngựa. Cô ta không ở khu nhà bếp. Cô ta cũng không ở trên ngọn đồi hay thung lũng. Đàn ngựa được thả rông. Howl cảm giác như mình là một con hươu ngu xuẩn, và cậu vừa sa chân vào một cái bẫy đã được mắc sẵn. Cô ta thậm chí có phải người không? Cô ta là ai? Howl tưởng mình đã biết rõ. Nhưng cậu đã sai.
Cậu đã sai hoàn toàn.
Lần đầu tiên cậu hiểu cảm giác bị đánh lừa là như thế nào.
Dù Angeline là ai đi nữa, cô ta đã trông cây táo đó. Cô ta đã lấy quả của nó mang cho Moldark. Cô ta là người đứng sau tất cả.
Howl đi vào nhà bếp, nhìn quanh quất. Móng tay cậu cấu chặt vào vỏ quả táo.
“Ngài ổn chứ, Quỷ Vương?”
“Thưa ngài...?”
Một vài người hầu bối rối hỏi.
Howl hít một hơi dài rồi gật nhẹ đầu:
“Đừng để ý đến tôi. Mọi chuyện ổn... Ừm, có ai ở đây thấy người chăn ngựa không? Cô ta trẻ, mặc áo choàng trắng...?”
Họ nhìn nhau một lúc, nhún vai rồi lắc đầu. Howl nhăn mày. Vẻ mặt họ giống như đây là lần đầu nghe về Angeline.
“Tôi chỉ thấy cô ta mỗi lần cô ta đến đây lấy phần ăn của mình.” Một người nói.
Howl bật ra một tiếng cười phẫn nộ. Mắt cậu ánh lên sự tức giận, tất cả mọi người rụt vai lại, lặng thinh.
“Không ai sao?”
Có một người phụ nữ đang chà sàn bếp ở phía sau cùng. Bà ta cúi gằm mặt xuống, đăm đăm nhìn cái nùi giẻ và sàn nhà, chà lấy chà để.
“Còn bà thì sao?” Cậu hỏi.
Mọi người đứng lùi ra, quay lại nhìn người phụ nữ. Cũng ý thức được điều đó, bà ta thôi chà tấm ván gỗ trên sàn. Tóc bà ta đã có nhiều lọn ngả trắng, bà ta ngước đôi mắt nâu to, quanh mắt đầy nếp nhăn lên nhìn Howl. Trông bà ta bơ phờ và tội nghiệp.
“Một vài lần, thưa ngài.” Bà ta nói, rồi ném mạnh nùi giẻ vào thùng nước. “Khi cô ta tới thành phố.”
“Thành phố sao?”
Người phụ nữ đứng dậy, gật đầu một cách do dự. Giọng bà ta hơi trầm, thứ giọng của những kẻ nhút nhát luôn chìm phía sau:
“Cô ta vào đều đặn mỗi tháng và trở về với những xô gỗ đầy.”
Howl bước vài bước về phía bà ta. Những người khác tự động lùi ra. Gã bếp trưởng béo đặt con dao thái thịt xuống, thận trọng lùi lại cùng mọi người.
“Đầy những cái gì?”
Bà ta cúi gằm mặt, tay vân vê mép áo của mình. “Tôi không rõ, thưa ngài. Tôi không hỏi cô ta.”
“Chỉ thế thôi à?”
Cậu nhìn chằm chằm vào bà ta. Bà ta im lặng một lúc, không dám ngẩng đầu lên vì sợ nhìn vào mắt Howl. Cậu dồn nhiều áp lực lên bà ta chỉ bằng ánh mắt đến mức bà ta phải nín thở. Rồi bà ta cũng buộc phải nói:
“Có một lần cô ta mang những cái xô đến rửa, và tôi đã nhìn lén. Tôi... Tôi tưởng rằng đó là xô nước của tôi.”
“Và...?”
Bà ta ngước cặp mắt to khắc khổ lên, vén một lọn tóc lòa xòa trước mặt. “Tôi nghĩ là máu, thưa ngài... Thậm chí có cả một mẩu nội tạng.”
Giọng bà ta nhỏ dần. Howl thấy cả năm ngón tay mình đều đang bấu chặt vào quả táo như sắp bóp nát nó. Những móng tay của cậu cắm ngập vào lớp vỏ đỏ của quả táo.
“Bà chắc chứ?”
“Phải.” Bà ta trả lời nặng nhọc. “Tôi đã để ý những lần sau nữa... Và... Và... Tôi khá chắc đó là máu. Nó đông lại và đóng đặc ở thành xô.”
Cặp mắt cậu dịu đi, nhưng giọng nói lại dằn dữ và khó nghe hơn. “Được rồi. Tốt hơn đó nên là sự thật.”
Đoạn, Howl quay người nhìn một vòng quanh căn bếp, ánh mắt dừng ở từng người một. Cậu nói to:
“Có ai biết gì về cô ta nữa không? Bất cứ người nào ở cái lâu đài chết tiệt này?”
Tất cả nhìn nhau hoảng hốt, câm nín như hến. Cậu càng giận dữ, họ càng im lặng. Những con quạ đứng khúm núm quanh Howl như thế một lúc. Người phụ nữ kia cũng không nói thêm lời nào.
Đột nhiên, một cô gái lên tiếng. Cô ta chắc trạc tuổi Angeline, tóc tai xũ xượi, có nét gì đó hao hao với người phụ nữ nọ:
“Cô ta ở đây từ rất lâu rồi.” Cô hầu gái nói, hai tay đan vào nhau, ngước đôi mắt to nhìn Howl một cách dè dặt.
“Melanie!” Người phụ nữ kia khẽ quát. “Con làm gì thế?”
“Không.” Howl cắt ngang. “Để cô ta nói.”
Cô gái trẻ do dự nhìn mẹ mình một lúc, rồi đánh bạo nói tiếp:
“Cô ấy đến vào ngày Phu nhân Myris qua đời.” Cô mím môi, giọng run rẩy, lí nhí vì sợ Howl. “Tôi nhớ vì tai nạn của Phu nhân xảy ra ngay trong đêm đó.”
“Melanie!” Người phụ nữ thảng thốt quát lên. Xung quanh, những người hầu đưa ánh mắt kỳ thị nhìn cô gái như thể cô ta vừa nói điều gì khủng khiếp lắm. Hình như chính cô ta cũng cảm thấy thế. Cô gái rụt đầu lại, cúi gằm mặt và đỏ bừng.
“Được rồi… Làm việc tiếp đi.”
Howl nhìn một lượt căn bếp lần nữa rồi ra ngoài bằng cửa sau. Cái nhìn của cậu là cái nhìn của sự cảnh cáo.
Trở lại với cánh đồng, Howl nheo mắt nhìn những dải núi ở chân trời. Các cánh rừng tối thâm lại, gió của cơn giông tạt đến và bẻ cong những cành cây cao nhất.
Tòa tháp.
Howl chợt nghĩ.
Những ngọn cây bị gió bẻ oằn và ngã rạp xuống, nên cái đỉnh tháp hiện ra rõ hơn bao giờ hết. Nó nhọn hoắt, cao, chĩa lên bầu trời đang tối sầm lại. Lá rụng. Cỏ bị thổi tung lên. Mùi mưa ẩm ướt trong không gian.
Howl tới chân ngọn tháp chỉ trong nháy mắt. Khi đi săn, cưỡi ngựa là một chuyện. Nhưng bây giờ cậu không thể đợi thêm một giây nào để gặp cô ta, mặt đối mặt. Bắt cô ta phải nhìn vào mắt cậu và nói ra sự thật, bóc trần sự dối trá mê hoặc của cô ta.
Tòa tháp đứng im lìm trong cơn cuồng phong. Vẻ đơn độc mà vững chãi của nó làm Howl rợn người. Mới đây thôi, Howl còn thấy nó yếu đuối và cũ kỹ, một trận gió bão đủ để hất tung những viên gạch lợp trên mái ra. Bây giờ, nó sừng sững đen thui, trông như một bà góa phụ, chĩa cái nón nhọn hoắt lên bầu trời giông bão.
Gió rít qua các ô cửa kính vỡ. Nghe như tiếng thét. Rùng rợn.
“Angeline?”
Cậu gọi to.
“Cô có ở đây không?”
Không có tiếng trả lời, ngoại trừ tiếng gió và lá cây. Khu rừng như đang nổi giận. Những tán lá đen thẫm khua vào nhau như giọng nói của rừng già, của một vị thần bí ẩn. Gió lạnh làm da Howl nổi gai ốc lên.
“Angeline!” Cậu thét gọi, rồi nhảy lên những bậc tam cấp vào cửa tòa tháp.
Cánh cửa khóa chặt. Những mảng màu xung quanh vỡ toác khi Howl di chuyển vào trong ngọn tháp. Phòng tối. Ấm và dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng trống không.
“Angeline?”
Howl xoay người nhìn quanh, dường như cô ta không có ở đây. Cô ta có thể đi đâu được? Trong thời tiết này? Cô ta là người chăn ngựa, cô ta chỉ cần quanh cánh đồng và nhà mình là đủ.
Nhưng một lần nữa, Howl quên mất rằng mình chẳng hề biết cô ta nhiều như cậu nghĩ.
Lần này, cậu đã nhớ ra điều đó. Cậu ném quả táo một cách giận giữ qua bàn. Nó va vào một cái bình hoa sứ, cái lọ xoay xoay mất thăng bằng rồi rơi xuống vỡ toang.
Những bông hoa héo rơi ra. Nước bắn đầy sàn lạnh, tung tóe.
Howl trở ra ngoài. Khoảng trời trên đầu cậu đã chuyển màu tối thui. Cậu bực bội nhìn xung quanh. Khu rừng đang tối đi, hơi nước ẩm ướt phủ khắp không trung. Những chiếc lá khua mạnh theo gió. Giữa các thân cây, sương lan đến làm không gian nhòe đi. Trong đám sương, có những vật đen đúa cựa quậy. Có thể là một cành cây, một con vật, một đám lá. Chúng đảo điên trong cơn gió và sương.
Ở dưới chân Howl, có những vệt màu đỏ kéo dài. Cậu thoáng bắt gặp chúng trên lối đường mòn. Những vệt đỏ thẫm và tròn, tựa một giọt nước rớt, rơi xuống và vỡ. Chúng để lại dấu trên đá, và Howl lần theo. Ánh sáng bây giờ chẳng giúp được gì nhiều cho cậu. Howl bước theo những vết máu trên đá, vòng ra phía sau ngọn tháp.
Trước mặt cậu là hàng rào một khu vườn nhỏ. Chiếc cổng sắt cũ mòn vẹt chẳng giúp được gì nhiều ngoài va đập vào các thanh sắt một cách dữ dội. Những tiếng lanh canh chói tai vang lên ồn ã.
Howl đẩy cánh cửa sắt. Cậu bước vào trong khu vườn. Cỏ dại ngập lối. Những bụi hoa hồng trồng quanh lối đi. Ở trên đầu, một giàn hoa đang hé những cái nụ tím. Nhưng dù có là một vườn hoa rực rỡ đi nữa, chúng cũng thâm tối lại, màu đỏ như chảy máu và màu tím tái mét như xác chết. Howl bước trên các viên đá lát trên đất thành đường. Khi các bụi hoa và cỏ dại chấm dứt, những cái cây lớn xuất hiện. Tán lá chúng bị bẻ cong trong gió. Những chiếc lá đan vào nhau rậm rạp. Những cái cây được trồng so le. Dưới đất, cỏ mọc cao tận đầu gối. Ở quanh các gốc cây, đất được đắp cao hơn trông như ngọn đồi tí hon. Howl đứng ngẩn người một lúc.
Cậu tưởng tượng, dưới mỗi gốc cây là một nấm mồ.
Khi đến gần, Howl trông thấy mặt đất quanh cây ướt đẫm. Cỏ nhuộm màu đỏ đồng, một ít vệt đỏ còn bám lên thân cây.
Một đàn quạ đang kêu ầm lên trong hoảng loạn trên đầu cậu. Chúng mổ dưới những gốc cây, đào bới các mảnh nội tạng và những cục máu đông còn thừa trên đất.
Khi Howl đến, chúng bay vụt lên, thét vào mặt cậu thứ âm thanh chói tai.
Và khi cậu quẹt ngón tay lên những vệt đỏ đó, chúng còn mềm. Chúng đã đông lại nhưng vẫn còn mềm.
Máu.
Cô ta chỉ mới tưới chúng lên không lâu.
Hai cái xô nằm trơ trọi ở góc vườn, quai kim loại va vào thành gỗ kêu leng keng. Lũ quạ nháo nhác bay giữa các tán cây.
Cây táo ở ngọn đồi không phải là cây táo duy nhất.
Lộp độp.
Lộp độp.
Mưa rơi những giọt đầu tiên.
Gió thét dội, các tán cây xồ lên như một con mãnh thú. Tóc Howl bị bới rối tung, những hạt mưa to đập vào tóc và da cậu. Những cái cây đột ngột như to ra, trùm một thứ bóng đen rùng rợn, gào thét bằng giọng nói của cơn gió, mấy cành cây lớn vươn ra như đe dọa cậu.
Howl đang đứng trên những nấm mồ. Nấm mồ cây của những cô gái trinh nữ.
Một ít máu khô bám vào đế giày cậu.
Đỏ.
Và đen.
Nếu đây là vườn Địa Đàng của Chúa,
Thì là Địa ngục đối với Cambion.
Đó là Adam.
Anh ta được Chúa vô vùng ưu ái, được cho phép sống trong vườn Địa Đàng và được ban tặng một cuộc sống bất tử.
Nhưng, anh ta trở nên buồn chán vì chỉ có một mình.
Vậy nên, Chúa tạo nên một người đàn bà là Eva từ chiếc xương sườn của Adam. Bởi là chiếc xương sườn bị thiếu của Adam, anh ta phải vất vả đi tìm Eva. Nhưng tìm được mảnh còn thiếu của mình không hề dễ dàng.
Vườn Địa Đàng có một loại cây đặc biệt là cây Trí tuệ. Trên cái cây là Trái cấm. Tuy bị cấm không được ăn quả, nhưng Adam và Eva vẫn được phép ở quanh cây.
Rồi một ngày, có một con rắn bò xuống từ tán cây.
Nó thủ thỉ
những điều cấm kỵ,
những điều tội lỗi,
những điều sai trái.
Bị dụ dỗ, Eva ăn trái cấm rồi đưa cho Adam một nửa.
Thượng Đế nổi giận. Ngài tống Adam và Eva ra khỏi Địa Đàng, đày xuống trần gian và rút lại lời ban phước cuộc sống bất tử của họ. Họ sẽ phải tự lực kiếm ăn, sinh sống.
Dẫu được miêu tả qua nhiều dị bản khác nhau, nhưng hầu như Trái Cấm đều được biết đến là một loại cây bây giờ vẫn tồn tại.
Cây táo.
Howl lao ra khỏi lâu đài. Cậu đi tìm Angeline, rồi dừng lại ở ngọn đồi có cây táo.
Trồng cây táo trên xác một trinh nữ.
Những lời giải thích thoáng hiện lên trong đầu Howl.
Tưới hạt mầm bằng máu Cambion.
Cậu đã hiểu ra tất cả.
Lần thứ hai cho đến khi cái cây lớn, nuôi nó bằng máu- kết tinh thuần khiết của sự sống.
Angeline không có trên ngọn đồi hay thung lũng, hay chuồng ngựa. Đàn ngựa thả rông.
Tụng thần chú đều đặn.
Howl quay một vòng nhìn quanh, những luồng gió xoáy quanh cậu và thổi tung lên. Những ngọn cỏ úa bị đứt bị gió thổi tung lên, vướng vào quần áo cậu.
Quả táo đầu tiên đủ mạng để giết một Cambion ngay lập tức.
Cậu cảm thấy chóng mặt, những luồng gió tiếp tục quay cuồng thổi như muốn nhấn chìm cậu. Một cơn giông đang đến. Ở phía Tây, bầu trời tối đặc lại và ì ầm sấm.
Cô ta đã biến mất.
Cô ta không ở chuồng ngựa. Cô ta không ở khu nhà bếp. Cô ta cũng không ở trên ngọn đồi hay thung lũng. Đàn ngựa được thả rông. Howl cảm giác như mình là một con hươu ngu xuẩn, và cậu vừa sa chân vào một cái bẫy đã được mắc sẵn. Cô ta thậm chí có phải người không? Cô ta là ai? Howl tưởng mình đã biết rõ. Nhưng cậu đã sai.
Cậu đã sai hoàn toàn.
Lần đầu tiên cậu hiểu cảm giác bị đánh lừa là như thế nào.
Dù Angeline là ai đi nữa, cô ta đã trông cây táo đó. Cô ta đã lấy quả của nó mang cho Moldark. Cô ta là người đứng sau tất cả.
Howl đi vào nhà bếp, nhìn quanh quất. Móng tay cậu cấu chặt vào vỏ quả táo.
“Ngài ổn chứ, Quỷ Vương?”
“Thưa ngài...?”
Một vài người hầu bối rối hỏi.
Howl hít một hơi dài rồi gật nhẹ đầu:
“Đừng để ý đến tôi. Mọi chuyện ổn... Ừm, có ai ở đây thấy người chăn ngựa không? Cô ta trẻ, mặc áo choàng trắng...?”
Họ nhìn nhau một lúc, nhún vai rồi lắc đầu. Howl nhăn mày. Vẻ mặt họ giống như đây là lần đầu nghe về Angeline.
“Tôi chỉ thấy cô ta mỗi lần cô ta đến đây lấy phần ăn của mình.” Một người nói.
Howl bật ra một tiếng cười phẫn nộ. Mắt cậu ánh lên sự tức giận, tất cả mọi người rụt vai lại, lặng thinh.
“Không ai sao?”
Có một người phụ nữ đang chà sàn bếp ở phía sau cùng. Bà ta cúi gằm mặt xuống, đăm đăm nhìn cái nùi giẻ và sàn nhà, chà lấy chà để.
“Còn bà thì sao?” Cậu hỏi.
Mọi người đứng lùi ra, quay lại nhìn người phụ nữ. Cũng ý thức được điều đó, bà ta thôi chà tấm ván gỗ trên sàn. Tóc bà ta đã có nhiều lọn ngả trắng, bà ta ngước đôi mắt nâu to, quanh mắt đầy nếp nhăn lên nhìn Howl. Trông bà ta bơ phờ và tội nghiệp.
“Một vài lần, thưa ngài.” Bà ta nói, rồi ném mạnh nùi giẻ vào thùng nước. “Khi cô ta tới thành phố.”
“Thành phố sao?”
Người phụ nữ đứng dậy, gật đầu một cách do dự. Giọng bà ta hơi trầm, thứ giọng của những kẻ nhút nhát luôn chìm phía sau:
“Cô ta vào đều đặn mỗi tháng và trở về với những xô gỗ đầy.”
Howl bước vài bước về phía bà ta. Những người khác tự động lùi ra. Gã bếp trưởng béo đặt con dao thái thịt xuống, thận trọng lùi lại cùng mọi người.
“Đầy những cái gì?”
Bà ta cúi gằm mặt, tay vân vê mép áo của mình. “Tôi không rõ, thưa ngài. Tôi không hỏi cô ta.”
“Chỉ thế thôi à?”
Cậu nhìn chằm chằm vào bà ta. Bà ta im lặng một lúc, không dám ngẩng đầu lên vì sợ nhìn vào mắt Howl. Cậu dồn nhiều áp lực lên bà ta chỉ bằng ánh mắt đến mức bà ta phải nín thở. Rồi bà ta cũng buộc phải nói:
“Có một lần cô ta mang những cái xô đến rửa, và tôi đã nhìn lén. Tôi... Tôi tưởng rằng đó là xô nước của tôi.”
“Và...?”
Bà ta ngước cặp mắt to khắc khổ lên, vén một lọn tóc lòa xòa trước mặt. “Tôi nghĩ là máu, thưa ngài... Thậm chí có cả một mẩu nội tạng.”
Giọng bà ta nhỏ dần. Howl thấy cả năm ngón tay mình đều đang bấu chặt vào quả táo như sắp bóp nát nó. Những móng tay của cậu cắm ngập vào lớp vỏ đỏ của quả táo.
“Bà chắc chứ?”
“Phải.” Bà ta trả lời nặng nhọc. “Tôi đã để ý những lần sau nữa... Và... Và... Tôi khá chắc đó là máu. Nó đông lại và đóng đặc ở thành xô.”
Cặp mắt cậu dịu đi, nhưng giọng nói lại dằn dữ và khó nghe hơn. “Được rồi. Tốt hơn đó nên là sự thật.”
Đoạn, Howl quay người nhìn một vòng quanh căn bếp, ánh mắt dừng ở từng người một. Cậu nói to:
“Có ai biết gì về cô ta nữa không? Bất cứ người nào ở cái lâu đài chết tiệt này?”
Tất cả nhìn nhau hoảng hốt, câm nín như hến. Cậu càng giận dữ, họ càng im lặng. Những con quạ đứng khúm núm quanh Howl như thế một lúc. Người phụ nữ kia cũng không nói thêm lời nào.
Đột nhiên, một cô gái lên tiếng. Cô ta chắc trạc tuổi Angeline, tóc tai xũ xượi, có nét gì đó hao hao với người phụ nữ nọ:
“Cô ta ở đây từ rất lâu rồi.” Cô hầu gái nói, hai tay đan vào nhau, ngước đôi mắt to nhìn Howl một cách dè dặt.
“Melanie!” Người phụ nữ kia khẽ quát. “Con làm gì thế?”
“Không.” Howl cắt ngang. “Để cô ta nói.”
Cô gái trẻ do dự nhìn mẹ mình một lúc, rồi đánh bạo nói tiếp:
“Cô ấy đến vào ngày Phu nhân Myris qua đời.” Cô mím môi, giọng run rẩy, lí nhí vì sợ Howl. “Tôi nhớ vì tai nạn của Phu nhân xảy ra ngay trong đêm đó.”
“Melanie!” Người phụ nữ thảng thốt quát lên. Xung quanh, những người hầu đưa ánh mắt kỳ thị nhìn cô gái như thể cô ta vừa nói điều gì khủng khiếp lắm. Hình như chính cô ta cũng cảm thấy thế. Cô gái rụt đầu lại, cúi gằm mặt và đỏ bừng.
“Được rồi… Làm việc tiếp đi.”
Howl nhìn một lượt căn bếp lần nữa rồi ra ngoài bằng cửa sau. Cái nhìn của cậu là cái nhìn của sự cảnh cáo.
Trở lại với cánh đồng, Howl nheo mắt nhìn những dải núi ở chân trời. Các cánh rừng tối thâm lại, gió của cơn giông tạt đến và bẻ cong những cành cây cao nhất.
Tòa tháp.
Howl chợt nghĩ.
Những ngọn cây bị gió bẻ oằn và ngã rạp xuống, nên cái đỉnh tháp hiện ra rõ hơn bao giờ hết. Nó nhọn hoắt, cao, chĩa lên bầu trời đang tối sầm lại. Lá rụng. Cỏ bị thổi tung lên. Mùi mưa ẩm ướt trong không gian.
Howl tới chân ngọn tháp chỉ trong nháy mắt. Khi đi săn, cưỡi ngựa là một chuyện. Nhưng bây giờ cậu không thể đợi thêm một giây nào để gặp cô ta, mặt đối mặt. Bắt cô ta phải nhìn vào mắt cậu và nói ra sự thật, bóc trần sự dối trá mê hoặc của cô ta.
Tòa tháp đứng im lìm trong cơn cuồng phong. Vẻ đơn độc mà vững chãi của nó làm Howl rợn người. Mới đây thôi, Howl còn thấy nó yếu đuối và cũ kỹ, một trận gió bão đủ để hất tung những viên gạch lợp trên mái ra. Bây giờ, nó sừng sững đen thui, trông như một bà góa phụ, chĩa cái nón nhọn hoắt lên bầu trời giông bão.
Gió rít qua các ô cửa kính vỡ. Nghe như tiếng thét. Rùng rợn.
“Angeline?”
Cậu gọi to.
“Cô có ở đây không?”
Không có tiếng trả lời, ngoại trừ tiếng gió và lá cây. Khu rừng như đang nổi giận. Những tán lá đen thẫm khua vào nhau như giọng nói của rừng già, của một vị thần bí ẩn. Gió lạnh làm da Howl nổi gai ốc lên.
“Angeline!” Cậu thét gọi, rồi nhảy lên những bậc tam cấp vào cửa tòa tháp.
Cánh cửa khóa chặt. Những mảng màu xung quanh vỡ toác khi Howl di chuyển vào trong ngọn tháp. Phòng tối. Ấm và dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng trống không.
“Angeline?”
Howl xoay người nhìn quanh, dường như cô ta không có ở đây. Cô ta có thể đi đâu được? Trong thời tiết này? Cô ta là người chăn ngựa, cô ta chỉ cần quanh cánh đồng và nhà mình là đủ.
Nhưng một lần nữa, Howl quên mất rằng mình chẳng hề biết cô ta nhiều như cậu nghĩ.
Lần này, cậu đã nhớ ra điều đó. Cậu ném quả táo một cách giận giữ qua bàn. Nó va vào một cái bình hoa sứ, cái lọ xoay xoay mất thăng bằng rồi rơi xuống vỡ toang.
Những bông hoa héo rơi ra. Nước bắn đầy sàn lạnh, tung tóe.
Howl trở ra ngoài. Khoảng trời trên đầu cậu đã chuyển màu tối thui. Cậu bực bội nhìn xung quanh. Khu rừng đang tối đi, hơi nước ẩm ướt phủ khắp không trung. Những chiếc lá khua mạnh theo gió. Giữa các thân cây, sương lan đến làm không gian nhòe đi. Trong đám sương, có những vật đen đúa cựa quậy. Có thể là một cành cây, một con vật, một đám lá. Chúng đảo điên trong cơn gió và sương.
Ở dưới chân Howl, có những vệt màu đỏ kéo dài. Cậu thoáng bắt gặp chúng trên lối đường mòn. Những vệt đỏ thẫm và tròn, tựa một giọt nước rớt, rơi xuống và vỡ. Chúng để lại dấu trên đá, và Howl lần theo. Ánh sáng bây giờ chẳng giúp được gì nhiều cho cậu. Howl bước theo những vết máu trên đá, vòng ra phía sau ngọn tháp.
Trước mặt cậu là hàng rào một khu vườn nhỏ. Chiếc cổng sắt cũ mòn vẹt chẳng giúp được gì nhiều ngoài va đập vào các thanh sắt một cách dữ dội. Những tiếng lanh canh chói tai vang lên ồn ã.
Howl đẩy cánh cửa sắt. Cậu bước vào trong khu vườn. Cỏ dại ngập lối. Những bụi hoa hồng trồng quanh lối đi. Ở trên đầu, một giàn hoa đang hé những cái nụ tím. Nhưng dù có là một vườn hoa rực rỡ đi nữa, chúng cũng thâm tối lại, màu đỏ như chảy máu và màu tím tái mét như xác chết. Howl bước trên các viên đá lát trên đất thành đường. Khi các bụi hoa và cỏ dại chấm dứt, những cái cây lớn xuất hiện. Tán lá chúng bị bẻ cong trong gió. Những chiếc lá đan vào nhau rậm rạp. Những cái cây được trồng so le. Dưới đất, cỏ mọc cao tận đầu gối. Ở quanh các gốc cây, đất được đắp cao hơn trông như ngọn đồi tí hon. Howl đứng ngẩn người một lúc.
Cậu tưởng tượng, dưới mỗi gốc cây là một nấm mồ.
Khi đến gần, Howl trông thấy mặt đất quanh cây ướt đẫm. Cỏ nhuộm màu đỏ đồng, một ít vệt đỏ còn bám lên thân cây.
Một đàn quạ đang kêu ầm lên trong hoảng loạn trên đầu cậu. Chúng mổ dưới những gốc cây, đào bới các mảnh nội tạng và những cục máu đông còn thừa trên đất.
Khi Howl đến, chúng bay vụt lên, thét vào mặt cậu thứ âm thanh chói tai.
Và khi cậu quẹt ngón tay lên những vệt đỏ đó, chúng còn mềm. Chúng đã đông lại nhưng vẫn còn mềm.
Máu.
Cô ta chỉ mới tưới chúng lên không lâu.
Hai cái xô nằm trơ trọi ở góc vườn, quai kim loại va vào thành gỗ kêu leng keng. Lũ quạ nháo nhác bay giữa các tán cây.
Cây táo ở ngọn đồi không phải là cây táo duy nhất.
Lộp độp.
Lộp độp.
Mưa rơi những giọt đầu tiên.
Gió thét dội, các tán cây xồ lên như một con mãnh thú. Tóc Howl bị bới rối tung, những hạt mưa to đập vào tóc và da cậu. Những cái cây đột ngột như to ra, trùm một thứ bóng đen rùng rợn, gào thét bằng giọng nói của cơn gió, mấy cành cây lớn vươn ra như đe dọa cậu.
Howl đang đứng trên những nấm mồ. Nấm mồ cây của những cô gái trinh nữ.
Một ít máu khô bám vào đế giày cậu.
Đỏ.
Và đen.
Nếu đây là vườn Địa Đàng của Chúa,
Thì là Địa ngục đối với Cambion.
/75
|