ĐỎ.
Đỏ như máu.
Đỏ như hoa hồng.
Đỏ như những trái táo.
Rèm cửa. Ghế. Khăn trải bàn. Những bình sứ và hoa, tất cả đều đỏ rực. Dường như đỏ là tông màu chính của căn phòng này. Howl cảm giác như mình vừa bước vào một bữa tiệc ăn thịt đẫm máu.
Bởi thế nên cô ta trở nên nổi bật hẳn trong bộ đầm trắng. Chiếc đầm mang những họa tiết cổ điển màu đen và đính lông vũ ở hai bên vai. Cô ta đeo mặt nạ nhưng chẳng thể che giấu được mình bởi mái tóc bạch kim mềm vắt qua vai, buông xuống dưới.
Trông Howl kiệt quệ nhưng vẫn tỉnh táo, cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại và khóa trái.
Cô ta lùi lại như một nạn nhân yếu ớt cố lê xa khỏi tên giết người đang cầm rìu trước mặt. Và cái rìu đó trong trường hợp này là ánh mắt của Howl. Đôi mắt hổ phách đẹp đẽ ấy. Cậu cười một tiếng qua cổ họng đầy vẻ khinh bỉ.
Chẳng hiểu sao Howl không buồn ngạc nhiên nữa.
“Đẹp lắm.” Cậu nói. “Bộ váy mà cô mặc ấy, có vẻ như được may tay. Chắc giá tiền cũng không rẻ.”
Cô ta giương đôi mắt ương ngạnh lên, rồi lại cụp xuống lảng tránh. Biết không thể che giấu được gì, cô ta cởi mặt nạ ra, mặt đối mặt với cậu.
Lần đầu tiên Howl trông thấy cô ta dưới trang phục không phải chiếc áo choàng lúc nào cũng trùm kín đầu hàng ngày. Tách cô ta ra khỏi tấm nền u ám của lâu đài, của cánh rừng và bầu trời, cô ta trông có sức ống hơn. Cô ta không trang điểm gì, chỉ có một vài viền kẻ quanh đôi mắt xanh. Thoáng bối rối ẩn hiện trong nét mặt cô ta khi tấm mặt nạ được gỡ xuống. Nhan sắc của cô ta cũng chẳng kém cạnh gì ai, nếu chưa nói là rất đáng ngắm nhìn.
Nhưng Howl đã học được một bài học. Quả táo ngon không có nghĩa là nên cắn nó. Một thứ đẹp đẽ không có nghĩa bên trong cũng thế.
Cô ta có gương mặt của cừu,
Howl có đôi mắt của loài sư tử.
Nhưng dường như trong đêm nay điều đó đã bị đảo lộn.
“Angeline.” Cậu gọi tên cô ta chậm rãi.
Cô ta lùi lại, cho đến khi chân vấp vào chiếc ghế đỏ nhung và ngã xuống ghế. Cô ta ngồi im như tượng, không nhúc nhích nữa.
Howl chẳng nói chẳng rằng, chỉ mỉm cười. Cậu đi đến chiếc bàn trải thảm nhung rồi từ tốn rót ra một cốc rượu đầy.
“Cô tiếp tục, và tiếp tục gây bất ngờ cho tôi đấy.” Cậu đẩy cho Angeline một ly.
“Tôi không uống.” Cô ta nói.
Howl vẫn để nguyên nó ở đấy rồi nhấc ly rượu của mình lên. Thật ra nó là một loại rượu nhẹ, khó mà say được nếu chỉ uống vài ly.
“Tôi có nhiều câu hỏi cho cô lắm, đến mức mà…” Howl bật lên một tiếng cười bất lực. “Đến mức mà tôi không biết bắt đầu từ đâu nữa.”
Cô ta nhìn chằm chằm vào cậu, mím môi, rồi cất tiếng sau một hồi:
“Anh muốn biết gì?”
Howl ngồi xuống, mồ hôi vẫn chưa khô. “Đơn giản thôi. Cô là ai?”
Cô ta nhìn cậu một hồi lâu rồi cau mày.
“Đừng nói dối nữa vì chẳng lời nói dối nào có thể giúp cô bây giờ đâu, cừu non.”
“Chẳng việc gì tôi phải làm thế cả. Tôi là Angeline, tôi đã nói với anh rồi.”
“Angeline, người chăn ngựa cho lâu đài Quỷ.”
“Phải.”
“Vậy tại sao cô lại ở đây?”
Cô ta nhìn xuống tấm mặt nạ, mân mê những chiếc lông vũ đính trên nó. “Abigail đưa tôi đến. Nhưng giờ tôi chẳng tìm thấy nó ở đâu cả.” Cô ta im lặng một lúc, sau đó nói tiếp. “Tôi đoán nó cũng biết hết mọi thứ.”
“Nó ư?” Giọng Howl đầy vẻ nghi hoặc. Không đời nào con bé có thể tự tìm ra được. Cậu đã mất một khoảng kha khá thời gian mới có thể tìm ra sự thật.
Và dù gì đi nữa, tại sao nó không nói với cậu?
Howl nhăn trán, ly rượu vơi dần. Sự im lặng treo lơ lửng giữa cả hai một lúc. Con bé có thể biết tối nay có tiệc, phải, và cậu sẽ đi. Howl chẳng bao giờ bỏ lỡ bữa tiệc nào. Có thể là vì nó muốn đưa Angeline đến trước mặt cậu, dắt tận tay đến cho cậu.
Con bé đau khổ. Vậy nên nó sẽ căm ghét Angeline.
Nhưng tại sao phải làm thế? Howl nghĩ, chẳng việc gì phải phức tạp thế, con bé có thể đến và nói với cậu bất cứ khi nào. Nó chỉ cần ra khỏi phòng, đi gặp Howl.
Trừ khi,
Trừ khi,
Nó muốn để lại một lời nhắn.
Một thông điệp.
Gương mặt Howl giãn ra. Mỗi khi tìm được thứ gì đó mới, khám phá được thứ gì đó lạ, cậu sẽ có nụ cười ranh mãnh như thế. Kiêu ngạo, nửa vời, và đầy tự đắc. Một cái cười mỉa mai đầy sắc sảo.
“Anh muốn nói gì sao?”
Howl nhìn cô ta, lắc đầu. “Không, mọi chuyện vẫn ổn thôi. Tôi chỉ mới nghĩ ra vài điều.”
“Anh sẽ làm gì?”
Angeline hỏi với sự điềm tĩnh. Cậu nghĩ cô ta sẽ bỏ chạy hoặc van xin cậu, hay ít nhất là khóc lóc trong sợ hãi. Nhưng không, cô ta bình tĩnh và không lảng tránh. Dù thế, cậu vẫn cảm nhận được sự hoang mang và lồng ngực bị thắt lại của cô ta. Cậu không hiểu sao mình có thể cảm nhận được nỗi sợ đó rõ ràng như thế.
“Tôi sẽ làm rõ vài điều trước.” Howl lắc nhẹ ly rượu. “Cả hai chúng ta đều biết cô giết Moldark. Và Abigail cũng biết.”
Cô ta không trả lời, chỉ nuốt khan.
“Cô giết ông ta bằng những trái táo?”
Howl nhìn cô ta đủ lâu để buộc cô ta phải gật đầu. Angeline cúi mặt xuống. Cậu gần như có thể đồng cảm với sự tội lỗi đang lớn dần trong cô ta. Howl không rõ có phải mình đang tưởng tượng quá mức không, nhưng những cảm giác tội lỗi, sợ hãi, hoang mang lẫn tức giận của cô ta, cậu hầu như có thể chạm vào được.
“Cô nuôi chúng bằng máu.” Howl nhấn mạnh một cách khó khăn, uốn lưỡi mỉa mai. “Tôi không thể nào tưởng tượng được cảnh cô làm thế. Cách mà cô lấy những xô máu người từ trong thành phố. Cô đã giết bao nhiêu người cho chỗ máu đó thế?”
Cô ta ngẩng đầu lên, ngạc nhiên:
“Gì cơ?”
“Cô vào thành phố mỗi tháng để lấy máu cho cái cây. Đừng hỏi tại sao tôi biết, và quỷ thần ơi, cô có cả một cái vườn như thế, trong suốt mười mấy năm!”
Cô ta bối rối nhìn Howl. “Tôi chẳng hiểu anh nói gì cả.”
Howl bật lên một điệu cười phẫn nộ. “Đừng giả vờ với tôi nữa, làm ơn! Cô có thể còn giết nhiều người hơn tôi nữa. Ít nhất danh sách nạn nhân của tô vẫn là số không.”
“Đó không phải máu người!” Cô ta thở hắt ra một tiếng bất bình. “Anh nghĩ gì vậy? Tôi lấy máu trong một lò mổ gia súc trong thị trấn. Họ không cần thứ đó.”
Nụ cười của Howl đóng băng. Cậu thấy mình là một tên ngớ ngẩn toàn tập.
“Gì cơ?”
“Đấy là máu gia súc.” Cô ta chậm rãi nói, rồi lảng nhìn đi. “Bởi vậy, quả của cây táo kém hiệu nghiệm hơn.”
Howl nhìn cô ta, cậu không thể nói nửa lời.
“Bình thường chỉ mất một năm.” Cô ta nói, giọng trầm đều. Angeline lại trở về là chính cô ta, người đã nói chuyện với cậu ở trong tòa tháp và khu lăng mộ. Lạnh lẽo như một cơn mưa, với đôi mắt chai lì. “Những cây táo vẫn ra quả, nhưng chúng không thể giết Cambion luôn… Chúng chỉ có thể đầu độc dần dần.”
Chẳng hiểu sao, cô ta lại cúi gằm xuống như xấu hổ. Hẳn cô ta không bao giờ muốn nói to những lời như thế ra.
“Phải. Tôi đã giết ông ta.” Cô ta nói như một tội phạm đang thú nhận tội ác của mình. “Và nếu được quay lại, tôi sẽ làm thế một lần nữa.”
Cô ta thì nhìn chằm chằm xuống chiếc mặt nạ, còn Howl thì nhìn cô ta. Một lúc sau, Howl mới cất lời:
“Cô biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu mà, phải không?”
Cô ta chậm rãi gật đầu, nuốt khan. Trong lúc này, Howl bỗng hình dung đến cái gia treo cổ, thứ sẽ kết thúc cuộc đời của cô ta. Một cái thòng lọng xám xịt, cái sợi dây mỏng manh sẽ lấy đi cuộc đời cô ta như nó đã làm với vô số người khác.
“Nhưng sẽ thế nào nếu tôi bảo là cô có thể tránh xa cái giá treo cổ đó một thời gian?”
Howl nhoẻn cười, đặt ly rượu đã cạn sạch lên bàn. Bây giờ, cậu thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cậu đứng dậy, chậm rãi bước vòng qua chiếc bàn. Không khó để Howl kéo lại thế chủ động cho mình. Chỉ cần một câu của cậu, cô ta có thể sẽ chết trong vòng một tuần – đó là tính cả những thủ tục rườm rà, phiên tòa và tra khảo của Hội đồng. Cậu muốn cô ta hiểu rõ hơn ai hết người quan trọng nhất là người đang nắm giữ sinh mạng cô ta.
Và đó là cậu.
Rồi Howl chợt thoáng nghĩ, nếu cô ta chẳng sợ chết thì sao?
“Tôi không biết.” Cô ta nói, nhìn ngọn lửa cháy trong lò sưởi.
Quả thật, cô ta chẳng có vẻ gì là sợ hãi cái chết.
Nếu cô ta đã có gan để giết Moldark, tức là cô ta đã tính đến chuyện này. Howl không thể tưởng tượng được loại người nào có thể sống chung với ý nghĩ mình sắp chết cả ngày và đêm. Như thế, không biết khi nào mình chết lại có vẻ là một điều tốt.
“Trong trường hợp này, tôi sẽ làm điều đó.” Howl dừng lại ngắm nghía những chiếc ly cốc tuyệt đẹp đặt trên thành lò sưởi và những chai rượu đắt tiền. “Tôi có thể giúp cô thoát khỏi án tử hình, nếu cô giúp tôi.”
“Giúp anh làm gì?” Cô nói bằng giọng cảnh giác.
“Một vài việc nhỏ.” Howl quay lại nhìn cô ta. “Chắc chắn cô làm được thôi, khá dễ dàng mà.”
“Tôi sẽ không làm cái gì cả.”
Howl bật ra một tràng cười rũ rượi, làm Angeline giật bắn mình. Cô ta cau mày giận giữ.
“Cô nói giống như cô có lựa chọn vậy. Angeline, hoặc cô làm việc cho tôi, hoặc cô sẽ chết. Chỉ vậy thôi, đừng ảo tưởng rằng cô vẫn kiểm soát được mọi thứ. Trước đây thì có nhưng...” Cậu thôi cười. “Từ đêm nay thì không.”
Angeline đứng dậy. Cô ta giương cao cái nhìn ngang ngạnh và lì lợm của mình lên:
“Tôi thà chết còn hơn.”
Có vẻ là thế thật. Nhưng Howl đã lường trước điều này. Cậu, cha cậu và mọi người khác trong dòng họ Lucifer đều có máu của một nhà thương thuyết giỏi. Nhà Lucifer có thể thuyết phục bất cứ cái gì: họ có thể bán một con bò với giá một ngôi nhà, một cái tủ gỗ
Đương nhiên, gia tộc của Howl chẳng bán những thứ tầm thường như thế.
Thay vào đó là những lời mời hấp dẫn đến mức khó tin. Đến mức không thể cưỡng lại được.
Cũng giống như cách mà con rắn trên cây Trí Tuệ đã dụ dỗ Eva như thế nào để nàng ăn trái táo vậy.
“Tôi còn chưa nói về công việc đó như thế nào mà.”
“Dù nó là gì đi nữa, chắc chắn cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Howl gõ nhẹ mũi giày, tỏ vẻ suy tư. Trong ánh mắt cậu ánh lên vẻ ranh mãnh khó lường. Cậu chậm rãi bước về phía Angeline. Cô ta lùi sang bên trái, khỏi chiếc ghế, chậm rãi, mắt dõi theo từng cử động của cậu.
“Việc đó rất đơn giản thôi. Nhưng trước hết tôi phải hỏi cô điều này đã.”
“Điều gì?”
“Cô không trồng những cây táo?”
Angeline lắc đầu.
“Cô bắt đầu chăm sóc và tưới cho chúng từ khi nào?”
Cô ta chần chừ nhìn Howl trước khi trả lời: “Vài năm sau khi tôi đến lâu đài Quỷ.”
“Và tại sao cô lại biết về câu thần chú đó được vậy? Cô là phù thủy?”
Lưng Angeline đã chạm vào bức tường sau lưng. Với Howl đang chậm rãi bước đến ở trước mặt, cô ta như bị đẩy và buộc chặt vào đó, hoàn toàn dưới thế áp đảo. Howl bắt gặp hai bàn tay cô ta run rẩy.
“Tôi không phải phù thủy.” Cô ta nói, nhưng nghe yếu ớt và kém thuyết phục.
“Cô là ai?”
“Tôi đã nói rồi.”
“Cô là ai?” Cậu nhắc lại.
“Tôi đã nói với anh rồi! Tôi là kẻ giết người đấy, anh sẽ làm gì nào?” Cô ta lên giọng, nhưng không thể tránh xa khỏi Howl nữa.
“Cô là ai?”
“Dừng lại đi!”
Ngay khi cô ta vừa dứt lời, Howl bỗng vụt bước đến và đập mạnh vai cô ta vào tường và giữ nguyên cô ta ở đó, như thể bàn tay cậu là một cái cùm sắt. Cô ta bị ép chặt vào tường, Howl có thể cảm thấy cô ta đang run lên cạnh mình.
“Dù cô là ai đi nữa.” Cậu thì thầm bằng thứ giọng sắc như dao. “Cô có liên quan đến mẹ tôi. Tôi không biết sự thật về bà ấy nhưng tôi biết thế nào là dối trá, và người ta cứ tiếp tục, rồi tiếp tục, dối trá về mẹ tôi. Cô có như vậy không?”
Một tay của Howl gần như đang bóp cổ cô ta. Cô ta nhìn cậu bằng đôi mắt xanh ương bướng đó, nhưng đôi môi cô ta đang run rẩy. Cô ta biết rõ mình bất lực và nhỏ bé thế nào khi đứng với Howl, Howl biết cô ta đang sợ. Cô ta muốn vùng chạy, nhưng điều đó là bất khả thi.
“Vậy nên.” Cậu nói chậm rãi từng từ. Những âm thanh thoát ra từ hai kẽ răng cậu làm Angeline mềm nhũn dù chỉ trong một giây. “Tôi cần cô để biết chuyện chết tiệt gì thật sự xảy ra ở cái lâu đài của tôi.”
Đỏ như máu.
Đỏ như hoa hồng.
Đỏ như những trái táo.
Rèm cửa. Ghế. Khăn trải bàn. Những bình sứ và hoa, tất cả đều đỏ rực. Dường như đỏ là tông màu chính của căn phòng này. Howl cảm giác như mình vừa bước vào một bữa tiệc ăn thịt đẫm máu.
Bởi thế nên cô ta trở nên nổi bật hẳn trong bộ đầm trắng. Chiếc đầm mang những họa tiết cổ điển màu đen và đính lông vũ ở hai bên vai. Cô ta đeo mặt nạ nhưng chẳng thể che giấu được mình bởi mái tóc bạch kim mềm vắt qua vai, buông xuống dưới.
Trông Howl kiệt quệ nhưng vẫn tỉnh táo, cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại và khóa trái.
Cô ta lùi lại như một nạn nhân yếu ớt cố lê xa khỏi tên giết người đang cầm rìu trước mặt. Và cái rìu đó trong trường hợp này là ánh mắt của Howl. Đôi mắt hổ phách đẹp đẽ ấy. Cậu cười một tiếng qua cổ họng đầy vẻ khinh bỉ.
Chẳng hiểu sao Howl không buồn ngạc nhiên nữa.
“Đẹp lắm.” Cậu nói. “Bộ váy mà cô mặc ấy, có vẻ như được may tay. Chắc giá tiền cũng không rẻ.”
Cô ta giương đôi mắt ương ngạnh lên, rồi lại cụp xuống lảng tránh. Biết không thể che giấu được gì, cô ta cởi mặt nạ ra, mặt đối mặt với cậu.
Lần đầu tiên Howl trông thấy cô ta dưới trang phục không phải chiếc áo choàng lúc nào cũng trùm kín đầu hàng ngày. Tách cô ta ra khỏi tấm nền u ám của lâu đài, của cánh rừng và bầu trời, cô ta trông có sức ống hơn. Cô ta không trang điểm gì, chỉ có một vài viền kẻ quanh đôi mắt xanh. Thoáng bối rối ẩn hiện trong nét mặt cô ta khi tấm mặt nạ được gỡ xuống. Nhan sắc của cô ta cũng chẳng kém cạnh gì ai, nếu chưa nói là rất đáng ngắm nhìn.
Nhưng Howl đã học được một bài học. Quả táo ngon không có nghĩa là nên cắn nó. Một thứ đẹp đẽ không có nghĩa bên trong cũng thế.
Cô ta có gương mặt của cừu,
Howl có đôi mắt của loài sư tử.
Nhưng dường như trong đêm nay điều đó đã bị đảo lộn.
“Angeline.” Cậu gọi tên cô ta chậm rãi.
Cô ta lùi lại, cho đến khi chân vấp vào chiếc ghế đỏ nhung và ngã xuống ghế. Cô ta ngồi im như tượng, không nhúc nhích nữa.
Howl chẳng nói chẳng rằng, chỉ mỉm cười. Cậu đi đến chiếc bàn trải thảm nhung rồi từ tốn rót ra một cốc rượu đầy.
“Cô tiếp tục, và tiếp tục gây bất ngờ cho tôi đấy.” Cậu đẩy cho Angeline một ly.
“Tôi không uống.” Cô ta nói.
Howl vẫn để nguyên nó ở đấy rồi nhấc ly rượu của mình lên. Thật ra nó là một loại rượu nhẹ, khó mà say được nếu chỉ uống vài ly.
“Tôi có nhiều câu hỏi cho cô lắm, đến mức mà…” Howl bật lên một tiếng cười bất lực. “Đến mức mà tôi không biết bắt đầu từ đâu nữa.”
Cô ta nhìn chằm chằm vào cậu, mím môi, rồi cất tiếng sau một hồi:
“Anh muốn biết gì?”
Howl ngồi xuống, mồ hôi vẫn chưa khô. “Đơn giản thôi. Cô là ai?”
Cô ta nhìn cậu một hồi lâu rồi cau mày.
“Đừng nói dối nữa vì chẳng lời nói dối nào có thể giúp cô bây giờ đâu, cừu non.”
“Chẳng việc gì tôi phải làm thế cả. Tôi là Angeline, tôi đã nói với anh rồi.”
“Angeline, người chăn ngựa cho lâu đài Quỷ.”
“Phải.”
“Vậy tại sao cô lại ở đây?”
Cô ta nhìn xuống tấm mặt nạ, mân mê những chiếc lông vũ đính trên nó. “Abigail đưa tôi đến. Nhưng giờ tôi chẳng tìm thấy nó ở đâu cả.” Cô ta im lặng một lúc, sau đó nói tiếp. “Tôi đoán nó cũng biết hết mọi thứ.”
“Nó ư?” Giọng Howl đầy vẻ nghi hoặc. Không đời nào con bé có thể tự tìm ra được. Cậu đã mất một khoảng kha khá thời gian mới có thể tìm ra sự thật.
Và dù gì đi nữa, tại sao nó không nói với cậu?
Howl nhăn trán, ly rượu vơi dần. Sự im lặng treo lơ lửng giữa cả hai một lúc. Con bé có thể biết tối nay có tiệc, phải, và cậu sẽ đi. Howl chẳng bao giờ bỏ lỡ bữa tiệc nào. Có thể là vì nó muốn đưa Angeline đến trước mặt cậu, dắt tận tay đến cho cậu.
Con bé đau khổ. Vậy nên nó sẽ căm ghét Angeline.
Nhưng tại sao phải làm thế? Howl nghĩ, chẳng việc gì phải phức tạp thế, con bé có thể đến và nói với cậu bất cứ khi nào. Nó chỉ cần ra khỏi phòng, đi gặp Howl.
Trừ khi,
Trừ khi,
Nó muốn để lại một lời nhắn.
Một thông điệp.
Gương mặt Howl giãn ra. Mỗi khi tìm được thứ gì đó mới, khám phá được thứ gì đó lạ, cậu sẽ có nụ cười ranh mãnh như thế. Kiêu ngạo, nửa vời, và đầy tự đắc. Một cái cười mỉa mai đầy sắc sảo.
“Anh muốn nói gì sao?”
Howl nhìn cô ta, lắc đầu. “Không, mọi chuyện vẫn ổn thôi. Tôi chỉ mới nghĩ ra vài điều.”
“Anh sẽ làm gì?”
Angeline hỏi với sự điềm tĩnh. Cậu nghĩ cô ta sẽ bỏ chạy hoặc van xin cậu, hay ít nhất là khóc lóc trong sợ hãi. Nhưng không, cô ta bình tĩnh và không lảng tránh. Dù thế, cậu vẫn cảm nhận được sự hoang mang và lồng ngực bị thắt lại của cô ta. Cậu không hiểu sao mình có thể cảm nhận được nỗi sợ đó rõ ràng như thế.
“Tôi sẽ làm rõ vài điều trước.” Howl lắc nhẹ ly rượu. “Cả hai chúng ta đều biết cô giết Moldark. Và Abigail cũng biết.”
Cô ta không trả lời, chỉ nuốt khan.
“Cô giết ông ta bằng những trái táo?”
Howl nhìn cô ta đủ lâu để buộc cô ta phải gật đầu. Angeline cúi mặt xuống. Cậu gần như có thể đồng cảm với sự tội lỗi đang lớn dần trong cô ta. Howl không rõ có phải mình đang tưởng tượng quá mức không, nhưng những cảm giác tội lỗi, sợ hãi, hoang mang lẫn tức giận của cô ta, cậu hầu như có thể chạm vào được.
“Cô nuôi chúng bằng máu.” Howl nhấn mạnh một cách khó khăn, uốn lưỡi mỉa mai. “Tôi không thể nào tưởng tượng được cảnh cô làm thế. Cách mà cô lấy những xô máu người từ trong thành phố. Cô đã giết bao nhiêu người cho chỗ máu đó thế?”
Cô ta ngẩng đầu lên, ngạc nhiên:
“Gì cơ?”
“Cô vào thành phố mỗi tháng để lấy máu cho cái cây. Đừng hỏi tại sao tôi biết, và quỷ thần ơi, cô có cả một cái vườn như thế, trong suốt mười mấy năm!”
Cô ta bối rối nhìn Howl. “Tôi chẳng hiểu anh nói gì cả.”
Howl bật lên một điệu cười phẫn nộ. “Đừng giả vờ với tôi nữa, làm ơn! Cô có thể còn giết nhiều người hơn tôi nữa. Ít nhất danh sách nạn nhân của tô vẫn là số không.”
“Đó không phải máu người!” Cô ta thở hắt ra một tiếng bất bình. “Anh nghĩ gì vậy? Tôi lấy máu trong một lò mổ gia súc trong thị trấn. Họ không cần thứ đó.”
Nụ cười của Howl đóng băng. Cậu thấy mình là một tên ngớ ngẩn toàn tập.
“Gì cơ?”
“Đấy là máu gia súc.” Cô ta chậm rãi nói, rồi lảng nhìn đi. “Bởi vậy, quả của cây táo kém hiệu nghiệm hơn.”
Howl nhìn cô ta, cậu không thể nói nửa lời.
“Bình thường chỉ mất một năm.” Cô ta nói, giọng trầm đều. Angeline lại trở về là chính cô ta, người đã nói chuyện với cậu ở trong tòa tháp và khu lăng mộ. Lạnh lẽo như một cơn mưa, với đôi mắt chai lì. “Những cây táo vẫn ra quả, nhưng chúng không thể giết Cambion luôn… Chúng chỉ có thể đầu độc dần dần.”
Chẳng hiểu sao, cô ta lại cúi gằm xuống như xấu hổ. Hẳn cô ta không bao giờ muốn nói to những lời như thế ra.
“Phải. Tôi đã giết ông ta.” Cô ta nói như một tội phạm đang thú nhận tội ác của mình. “Và nếu được quay lại, tôi sẽ làm thế một lần nữa.”
Cô ta thì nhìn chằm chằm xuống chiếc mặt nạ, còn Howl thì nhìn cô ta. Một lúc sau, Howl mới cất lời:
“Cô biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu mà, phải không?”
Cô ta chậm rãi gật đầu, nuốt khan. Trong lúc này, Howl bỗng hình dung đến cái gia treo cổ, thứ sẽ kết thúc cuộc đời của cô ta. Một cái thòng lọng xám xịt, cái sợi dây mỏng manh sẽ lấy đi cuộc đời cô ta như nó đã làm với vô số người khác.
“Nhưng sẽ thế nào nếu tôi bảo là cô có thể tránh xa cái giá treo cổ đó một thời gian?”
Howl nhoẻn cười, đặt ly rượu đã cạn sạch lên bàn. Bây giờ, cậu thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cậu đứng dậy, chậm rãi bước vòng qua chiếc bàn. Không khó để Howl kéo lại thế chủ động cho mình. Chỉ cần một câu của cậu, cô ta có thể sẽ chết trong vòng một tuần – đó là tính cả những thủ tục rườm rà, phiên tòa và tra khảo của Hội đồng. Cậu muốn cô ta hiểu rõ hơn ai hết người quan trọng nhất là người đang nắm giữ sinh mạng cô ta.
Và đó là cậu.
Rồi Howl chợt thoáng nghĩ, nếu cô ta chẳng sợ chết thì sao?
“Tôi không biết.” Cô ta nói, nhìn ngọn lửa cháy trong lò sưởi.
Quả thật, cô ta chẳng có vẻ gì là sợ hãi cái chết.
Nếu cô ta đã có gan để giết Moldark, tức là cô ta đã tính đến chuyện này. Howl không thể tưởng tượng được loại người nào có thể sống chung với ý nghĩ mình sắp chết cả ngày và đêm. Như thế, không biết khi nào mình chết lại có vẻ là một điều tốt.
“Trong trường hợp này, tôi sẽ làm điều đó.” Howl dừng lại ngắm nghía những chiếc ly cốc tuyệt đẹp đặt trên thành lò sưởi và những chai rượu đắt tiền. “Tôi có thể giúp cô thoát khỏi án tử hình, nếu cô giúp tôi.”
“Giúp anh làm gì?” Cô nói bằng giọng cảnh giác.
“Một vài việc nhỏ.” Howl quay lại nhìn cô ta. “Chắc chắn cô làm được thôi, khá dễ dàng mà.”
“Tôi sẽ không làm cái gì cả.”
Howl bật ra một tràng cười rũ rượi, làm Angeline giật bắn mình. Cô ta cau mày giận giữ.
“Cô nói giống như cô có lựa chọn vậy. Angeline, hoặc cô làm việc cho tôi, hoặc cô sẽ chết. Chỉ vậy thôi, đừng ảo tưởng rằng cô vẫn kiểm soát được mọi thứ. Trước đây thì có nhưng...” Cậu thôi cười. “Từ đêm nay thì không.”
Angeline đứng dậy. Cô ta giương cao cái nhìn ngang ngạnh và lì lợm của mình lên:
“Tôi thà chết còn hơn.”
Có vẻ là thế thật. Nhưng Howl đã lường trước điều này. Cậu, cha cậu và mọi người khác trong dòng họ Lucifer đều có máu của một nhà thương thuyết giỏi. Nhà Lucifer có thể thuyết phục bất cứ cái gì: họ có thể bán một con bò với giá một ngôi nhà, một cái tủ gỗ
Đương nhiên, gia tộc của Howl chẳng bán những thứ tầm thường như thế.
Thay vào đó là những lời mời hấp dẫn đến mức khó tin. Đến mức không thể cưỡng lại được.
Cũng giống như cách mà con rắn trên cây Trí Tuệ đã dụ dỗ Eva như thế nào để nàng ăn trái táo vậy.
“Tôi còn chưa nói về công việc đó như thế nào mà.”
“Dù nó là gì đi nữa, chắc chắn cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Howl gõ nhẹ mũi giày, tỏ vẻ suy tư. Trong ánh mắt cậu ánh lên vẻ ranh mãnh khó lường. Cậu chậm rãi bước về phía Angeline. Cô ta lùi sang bên trái, khỏi chiếc ghế, chậm rãi, mắt dõi theo từng cử động của cậu.
“Việc đó rất đơn giản thôi. Nhưng trước hết tôi phải hỏi cô điều này đã.”
“Điều gì?”
“Cô không trồng những cây táo?”
Angeline lắc đầu.
“Cô bắt đầu chăm sóc và tưới cho chúng từ khi nào?”
Cô ta chần chừ nhìn Howl trước khi trả lời: “Vài năm sau khi tôi đến lâu đài Quỷ.”
“Và tại sao cô lại biết về câu thần chú đó được vậy? Cô là phù thủy?”
Lưng Angeline đã chạm vào bức tường sau lưng. Với Howl đang chậm rãi bước đến ở trước mặt, cô ta như bị đẩy và buộc chặt vào đó, hoàn toàn dưới thế áp đảo. Howl bắt gặp hai bàn tay cô ta run rẩy.
“Tôi không phải phù thủy.” Cô ta nói, nhưng nghe yếu ớt và kém thuyết phục.
“Cô là ai?”
“Tôi đã nói rồi.”
“Cô là ai?” Cậu nhắc lại.
“Tôi đã nói với anh rồi! Tôi là kẻ giết người đấy, anh sẽ làm gì nào?” Cô ta lên giọng, nhưng không thể tránh xa khỏi Howl nữa.
“Cô là ai?”
“Dừng lại đi!”
Ngay khi cô ta vừa dứt lời, Howl bỗng vụt bước đến và đập mạnh vai cô ta vào tường và giữ nguyên cô ta ở đó, như thể bàn tay cậu là một cái cùm sắt. Cô ta bị ép chặt vào tường, Howl có thể cảm thấy cô ta đang run lên cạnh mình.
“Dù cô là ai đi nữa.” Cậu thì thầm bằng thứ giọng sắc như dao. “Cô có liên quan đến mẹ tôi. Tôi không biết sự thật về bà ấy nhưng tôi biết thế nào là dối trá, và người ta cứ tiếp tục, rồi tiếp tục, dối trá về mẹ tôi. Cô có như vậy không?”
Một tay của Howl gần như đang bóp cổ cô ta. Cô ta nhìn cậu bằng đôi mắt xanh ương bướng đó, nhưng đôi môi cô ta đang run rẩy. Cô ta biết rõ mình bất lực và nhỏ bé thế nào khi đứng với Howl, Howl biết cô ta đang sợ. Cô ta muốn vùng chạy, nhưng điều đó là bất khả thi.
“Vậy nên.” Cậu nói chậm rãi từng từ. Những âm thanh thoát ra từ hai kẽ răng cậu làm Angeline mềm nhũn dù chỉ trong một giây. “Tôi cần cô để biết chuyện chết tiệt gì thật sự xảy ra ở cái lâu đài của tôi.”
/75
|