Chương ba sáu
BÀ GRY, MẸ CỦA MAYA, ĐANG LÚI HÚI lau dọn bàn bếp khi Angeline bước vào. Bà ta tảng lờ đi sự xuất hiện của cô.
Bên cạnh James, Gry cũng đã làm việc ở đây từ rất lâu. Bà ta có thể biết gì đó về Myris lắm. Cô nghe nói người đỡ đẻ cho Myris là Gry, cùng với một số người hầu và một bác sĩ. Nhưng họ không có ở đây, còn bà ta thì có.
Angeline ngồi xuống một chiếc ghế gỗ ở bàn bếp. Trên bàn, những giỏ rau quả và thịt chiếm gần hết mặt bàn. Cô nghiên người nhìn vào trong, thấy tên bếp trưởng béo cộc cằn đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh gỗ thông, hút một tẩu thuốc và đọc báo. Mấy người phụ bếp thì đang mang rác đi đổ. Cô không thấy Maya đâu, có lẽ đang lau dọn đâu đó trong lâu đài.
Gry kỳ cọ cạnh bàn, không nói nửa lời.
“Tại sao bà không bao giờ thắc mắc về những gì tôi đã làm?” Angeline hỏi bằng giọng nhẹ nhàng. Cô hiếm khi nói chuyện với Gry, bà ta cũng thế, kiệm lời và khó gần.
Người phụ nữ vẫn kỳ cọ bàn bếp. Những vết ố cháy của dầu mỡ rất khó mà bong đi. Nhưng cô biết bà ta sẽ trả lời, những nhịp lau chùi đang chậm lại. Bà ta đưa một cái nhìn vội vã lên cô và mím chặt đôi môi khô nhợt nhạt.
“Tôi không quan tâm đến việc của người khác.” Bà nói. “Nhất là khi nó không ảnh hưởng đến tôi.”
Angeline nghĩ bà ta đang nói thật. Bà ta chẳng bao giờ đặt câu hỏi với cô về những xô máu, về cây táo, về mọi thứ. Bà ta trả lời khi được hỏi, chứ không bao giờ đặt câu hỏi.
Cô im lặng một lúc, rồi nói tiếp. “Tôi nghe nói bà sẽ sớm thôi làm ở đây.”
Gry không nói gì cả, cô coi đó là sự công nhận. “Tại sao thế?” Cô hỏi.
“Maya cần cuộc sống tốt hơn. Và tốt hơn nghĩa là tránh xa cái lâu đài này và đám người Cambion.”
Angeline giật mình vì sự cay nghiệt trong giọng nói Gry. Cô chưa từng nhận ra bà ta ghét Cambion cho đến bây giờ. Nhưng bà ta đã làm ở đây từ quá lâu, từ khi cô con gái đầu của bà ta chỉ mới vài tuổi. Cô nuốt khan, cảm thấy một chút thông cảm len lỏi trong mạch cảm xúc.
“Hai người sẽ đi đâu?”
“Chúng tôi chưa biết.”
Angeline có thể đoán ra rằng bà ta đã lên kế hoạch trước cho việc rời khỏi đây, chỉ là không muốn nói với cô. Giữa hai người hình thành một bức tường dày vô hình, một kẻ cố lấn sang còn kẻ kia từ chối tiết lộ về mình. Cô biết sẽ khó mà nói chuyện được với Gry - nếu Howl ở đây thì lại khác.
“Tôi muốn hỏi bà vài chuyện, Gry.” Angeline nói, và trước khi bà ta mở miệng từ chối, cô đã hỏi bà ta. “Bà có biết Myris không? Bà ấy từng là vợ của Moldark.”
Đuôi mắt của Gry giật giật. “Cô không được phép nói thẳng tên họ ra như thế.” Ngưng một lúc, rồi bà ta nói tiếp. “Mọi người gọi bà ấy là Cellia.”
“Bà ấy là người như thế nào?”
Gry nhúng chiếc giẻ rách vào xô nước và vắt nó vài lần, thứ nước bẩn đục màu phai ra từ chiếc giẻ hòa vào nước trong xô.
“Tại sao cô hỏi thế?”
Angeline không thể nghĩ ra bất kỳ lý do thành thực mà hợp lý nào. Cô đành mượn đến Howl. “Quỷ Vương đã nhờ tôi đi hỏi những người còn sống ở lâu đài về My... Cellia.”
“Cô đáng lẽ không nên lại gần ngài ấy.”
“Anh ta tự tìm thấy tôi trước mà.” Angeline nói. “Nói cho tôi biết đi, Gry, Myris là người thế nào?”
Bà Gry nhìn cô cân nhắc. Những nếp nhăn trên gương mặt bà ta rõ như những nét vẽ của một bức họa. Trong ánh sáng này, bà ta trông thiếu sức sống, gương mặt trở nên khắc khổ và mệt nhọc. Angeline để ý, ở đầu ngón tay và móng tay bà ta, da đen sạm lại. Những vết rộp và xước chằng chịt. Bà ta tần ngần nhìn cái nùi giẻ ướt trên tay.
“Bà ấy là một người đáng thương.” Gry nói đứt quãng. “Tôi không nhớ rõ, cô biết đấy. Bà ấy mất lâu rồi.”
Angeline không nhận ra mình đang hơi ngả về phía trước. “Tôi biết. Tôi nghe nói bà là một trong những người hộ sinh của Myris.” Cô luôn quên mất phải gọi Myris là Cellia, nhưng cô chẳng buồn sửa lại. “Tôi đoán bà đã tiếp xúc khá nhiều với bà ấy.”
Gry như sực tỉnh khỏi cơn mê, nhìn Angeline với đôi mắt trống rỗng. Bà ta đã để mình chìm xuống những ký ức, nhưng là ký ức nào?
“Phải, hai lần liền.” Cái nùi giẻ được vắt chặt, Gry tiếp tục lau cọ bàn bếp. “Nhưng có nhiều người lắm. Cả hai lần, cố Quỷ Vương đều không có mặt tại lâu đài.”
Họng Angeline xé lên một cảm giác bỏng xót và khô cứng. Cô thường chỉ có cái cảm giác đó khi bị nhiễm lạnh, hoặc, khi khóc. Cô tưởng tượng về Howl – người sinh ra khi bố mình đang ở miền nào chẳng biết. Nếu là cô, cô sẽ rất tức giận và tủi thân. Liệu anh ta có thấy thế không?
“Tôi chỉ chăm lo cho bà ấy sau khi sinh.” Gry nói. “Còn những lúc bình thường khác, tôi ít khi nói chuyện với bà ấy. Những người hầu đâu có thể tự nhiên mà bắt chuyện với chủ mình?”
“Bà ấy...” Angeline gặp khó khăn khi nói, tiếng không thể thoát ra hoàn toàn khỏi họng cô. “Bà ấy có thương con mình không?”
Gry ngưng lau chùi. Bà tay quay ra nhìn Angeline như thể cô đang hỏi về một điều gì vô lý lắm. Trong giọng nói của bà ta có chút hờn giận lẫn cay nghiệt.
“Không người mẹ nào lại không yêu thương con đẻ mình cả. Kể cả Ác Quỷ đi nữa.”
Cô không có cảm giác bà ta nói về Myris, mà đang nói về bản thân mình. Bà ta cuối cùng cũng chịu nói chuyện hẳn hoi với cô.
“Tôi nghe nói Myris đã tự tử.” Angeline nói, giọng nhẹ bâng. “Nhưng tôi không chắc đó là những gì đã xảy ra.”
“Cô đâu có ở đây khi ấy.” Giọng Gry đầy sự trách móc, nhưng ánh mắt bà ta vô cảm. “Bà ấy đã hóa điên. Trong suốt nhiều đêm liền, bà ấy lang thang khắp các hành lang. Bà ấy chẳng nói chuyện với ai cả. Nên bà ấy đã châm lửa và tự kết liễu mình.”
Điều kỳ lạ là, Angeline có một trí tưởng tượng sống động về khung cảnh đó.
Có một hai bức họa về Myris trong lâu đài, nên cô có biết mặt bà khi trẻ. Cô tưởng tượng vào một đêm khuya vắng lặng, bà xách can dầu hỏa lên tòa tháp của mình, run rẩy tưới nó quanh những chân tường. Tưới nó vào giá sách, tưới nóvào giường, tưới nó vào nôi.
Và bằng một ngọn diêm, bà châm lửa. Mái tóc bà sẽ xổ ra xũ xượi, bê bết, cổ họng bà sẽ phát ra những âm thanh rên rỉ ai oán khi bà đổ xăng vào mình.
Ngọn lửa sẽ bắt vào xăng.
Và bà sẽ cháy.
Trong nôi, Abigail gào khóc.
“Bà ấy đã suýt giết Abigail.” Angeline nói.
Gry quay đi, tựa mình vào phía bàn bếp, lau những nhịp chậm và mỏi mệt. “Phải.”
Angeline im lặng một lúc. Nãy đến giờ, cô chỉ xác nhận lại những gì đã được nghe kể. Cô chẳng tìm ra điều gì mới mẻ cả.
“Bà có ở đó đêm hôm ấy không?” Bấy giờ, Angeline mới hỏi thật sự. “Tôi thì không, tôi không nhớ gì về đêm hôm ấy hết.”
“Trong đám đông.” Gry nói. “Tôi và nhiều người hầu khác đã chứng kiến tòa tháp cháy hàng giờ.”
“Không ai dập tắt nó sao?”
“Chẳng gì có thể dập tắt ngọn lửa đó cả.”
Angeline sau đó không nói gì, cô chỉ biết im lặng.
Một đợt gió heo may khô thổi qua cửa bếp vào chỗ Angeline đang ngồi. Cô nhớ đến những ngọn lửa. Chúng có nhiều phiên bản, nhiều sự hiện diện, đôi lúc chúng ấm áp và lan truyền sự sống. Đôi lúc chúng tàn bạo, kiêu kỳ và độc ác. Cô đã gieo nên nhiều ngọn lửa đỏ giết chóc. Và trước cô cũng có những ngọn lửa đó. Cái chết đen thù lù như những nắm tro sau khi lửa tàn, đó là giây phút của sự tan vỡ khi Angeline nhận ra rốt cuộc, mọi thứ cũng sẽ trở thành tro. Chết. Trở về với cát bụi.
Đó là chuyện bình thường.
Tất cả mọi người đều phải chết.
Nhưng điều gì có thễ giữ cô tiếp tục nỗ lực cho đến khi nằm trong huyệt mộ?
Bây giờ, thì chẳng có gì cả.
“Cô không nên sống ở đây nữa.” Gry chợt nói. Lời của bà ta như hơi thở, thổi bay đi những nắm tro tàn trong tâm trí Angeline. “Hãy... dừng mọi việc cô đang làm... và rời đi.”
“Đến đâu?” Angeline hỏi lạnh tanh, bình thản.
Một chiếc lá khô bay đến dưới chân cô.
“Tôi không biết.” Gry nói, chừng như hơi bối rối. “Nơi nào cô muốn.”
Trong tâm trí cô bỗng hiện lên ánh mặt trời lấp lánh và tiếng chim biển. Nhưng chúng biến mất ngay lập tức.
“Bà tin có một nơi như thế sao?” Angeline đứng dậy, cô chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện này.
“Cô thì không à?”
Gry nhìn cô bằng đôi mắt nâu. Cô chợt nhận ra Maya có đôi mắt hệt như thế. Cô gái đó là một phiên bản trẻ hơn của mẹ mình.
“Tôi muốn ở đây.” Angeline nhún vai. “Chẳng nơi nào khác cả.”
Qua đôi mắt Gry, bà ta như vỡ lẽ gì đó. Trông bà ta hơi ngạc nhiên. Angeline gật nhẹ, như một lời khẳng định cuối, rồi cô quay lưng đi.
Đôi môi Gry mấp máy như muốn nói điều gì đó. Trong giọng nói của bà ta có chút dùng dằng phân vân:
“Cô... cô không cần đến cái cây táo nữa, phải chứ?”
Angeline quay người nhìn bà. Cô định nói là có, nhưng sau đấy, khi nhìn thấy dáng vẻ tơi tả của người phụ nữ, cô lại đổi ý. “Tôi không biết.”
“Đứa con gái thứ nhất của tôi...” Gry nói. “Nó vừa tròn mười tám tuổi... khi phu nhân quyết định trồng cây táo. Nó không được bình thường lắm.”
Mùa thu chẳng hề lạnh, nhưng Angeline bỗng cảm thấy như có hơi thở lạnh giá nào đó phả vào sau gáy mình, tê dại. Cô hóa đá giữa căn phòng. Gry mím môi, chần nhừ như muốn nói thêm gì. Sống mũi bà đỏ ửng, các nếp nhăn khô lại, nứt nẻ như mặt đất hạn hán. Đôi mắt nâu của bà chợt long lanh, phản chiếu những hạt sáng từ luồng sáng ngoài cửa. Mà sau đó, Angeline nhận ra nó là nước mắt.
Bà quay đi. Dẫu vậy, cô không thấy có giọt nào lăn xuống cả. Người phụ nữ mím môi đầy giận dữ, bấu chặt ngón tay vào nùi giẻ.
“Tôi nghĩ cô nên biết điều ấy.”
Cổ họng cô lúc ấy cứng đơ và hoàn toàn chẳng biết nói gì. Gry chưa bao giờ nói với ai về đứa con gái thứ nhất của bà. Maya cũng thế.
“Tôi rất tiếc.” Angeline nói. Giọng cô bị bóp méo đi đôi chút. Cô bỏ lại người phụ nữ trong bếp và ra ngoài.
Không khí bên ngoài trong sạch và thoáng đãng hơn rất nhiều. Angeline hít một hơi đầy phổi. Khi cô tìm thấy những tờ giấy ghi chép về cây táo của Myris trong tòa tháp, cô đã biết ai đó sẽ phải chết để cái cây được trồng.
Angeline trèo lên dải đồi. Cô nhìn cây táo nhưng không đến gần nó. Cô đã ngồi ở gốc cây táo hầu như hàng ngày, và hầu như cô đều quên mất có cái gì ở dưới rễ của nó. Mùa thu, cây táo bạc màu đi. Mấy chiếc lá quăn mép khua khua vào không trung theo gió. Chúng vọng ra một thứ âm thanh – một loại ngôn ngữ lạ kỳ mà chỉ có loài cây mới hiểu được.
Dưới cái cây cao lớn và tươi tốt, là một nấm mồ.
Một cô gái từng là vô danh.
Một người mà Angeline từ chối nghĩ đến, tưởng tượng đến. Cô biết cô không giết cô gái ấy, nhưng không có nghĩa cô vô tội. Myris có tội. Cô cũng có tội. Tất cả mọi người đều phạm sai lầm, tất cả mọi người đều mang gánh một tội lỗi nào đấy.
Gry đã ở đây hàng chục năm, và bà đã đứng đấy, ở cửa căn bếp, dõi mắt theo cây táo. Dõi mắt theo đứa con gái của bà, đang lớn lên, đầu thai thành một cái cây xinh đẹp và đầy nhựa sống. Bà đã không rời đi, bà chờ đợi điều gì?
Angeline trở về lâu đài.
Bây giờ cô lại ước giá như Gry đừng nói điều đó với cô.
BÀ GRY, MẸ CỦA MAYA, ĐANG LÚI HÚI lau dọn bàn bếp khi Angeline bước vào. Bà ta tảng lờ đi sự xuất hiện của cô.
Bên cạnh James, Gry cũng đã làm việc ở đây từ rất lâu. Bà ta có thể biết gì đó về Myris lắm. Cô nghe nói người đỡ đẻ cho Myris là Gry, cùng với một số người hầu và một bác sĩ. Nhưng họ không có ở đây, còn bà ta thì có.
Angeline ngồi xuống một chiếc ghế gỗ ở bàn bếp. Trên bàn, những giỏ rau quả và thịt chiếm gần hết mặt bàn. Cô nghiên người nhìn vào trong, thấy tên bếp trưởng béo cộc cằn đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh gỗ thông, hút một tẩu thuốc và đọc báo. Mấy người phụ bếp thì đang mang rác đi đổ. Cô không thấy Maya đâu, có lẽ đang lau dọn đâu đó trong lâu đài.
Gry kỳ cọ cạnh bàn, không nói nửa lời.
“Tại sao bà không bao giờ thắc mắc về những gì tôi đã làm?” Angeline hỏi bằng giọng nhẹ nhàng. Cô hiếm khi nói chuyện với Gry, bà ta cũng thế, kiệm lời và khó gần.
Người phụ nữ vẫn kỳ cọ bàn bếp. Những vết ố cháy của dầu mỡ rất khó mà bong đi. Nhưng cô biết bà ta sẽ trả lời, những nhịp lau chùi đang chậm lại. Bà ta đưa một cái nhìn vội vã lên cô và mím chặt đôi môi khô nhợt nhạt.
“Tôi không quan tâm đến việc của người khác.” Bà nói. “Nhất là khi nó không ảnh hưởng đến tôi.”
Angeline nghĩ bà ta đang nói thật. Bà ta chẳng bao giờ đặt câu hỏi với cô về những xô máu, về cây táo, về mọi thứ. Bà ta trả lời khi được hỏi, chứ không bao giờ đặt câu hỏi.
Cô im lặng một lúc, rồi nói tiếp. “Tôi nghe nói bà sẽ sớm thôi làm ở đây.”
Gry không nói gì cả, cô coi đó là sự công nhận. “Tại sao thế?” Cô hỏi.
“Maya cần cuộc sống tốt hơn. Và tốt hơn nghĩa là tránh xa cái lâu đài này và đám người Cambion.”
Angeline giật mình vì sự cay nghiệt trong giọng nói Gry. Cô chưa từng nhận ra bà ta ghét Cambion cho đến bây giờ. Nhưng bà ta đã làm ở đây từ quá lâu, từ khi cô con gái đầu của bà ta chỉ mới vài tuổi. Cô nuốt khan, cảm thấy một chút thông cảm len lỏi trong mạch cảm xúc.
“Hai người sẽ đi đâu?”
“Chúng tôi chưa biết.”
Angeline có thể đoán ra rằng bà ta đã lên kế hoạch trước cho việc rời khỏi đây, chỉ là không muốn nói với cô. Giữa hai người hình thành một bức tường dày vô hình, một kẻ cố lấn sang còn kẻ kia từ chối tiết lộ về mình. Cô biết sẽ khó mà nói chuyện được với Gry - nếu Howl ở đây thì lại khác.
“Tôi muốn hỏi bà vài chuyện, Gry.” Angeline nói, và trước khi bà ta mở miệng từ chối, cô đã hỏi bà ta. “Bà có biết Myris không? Bà ấy từng là vợ của Moldark.”
Đuôi mắt của Gry giật giật. “Cô không được phép nói thẳng tên họ ra như thế.” Ngưng một lúc, rồi bà ta nói tiếp. “Mọi người gọi bà ấy là Cellia.”
“Bà ấy là người như thế nào?”
Gry nhúng chiếc giẻ rách vào xô nước và vắt nó vài lần, thứ nước bẩn đục màu phai ra từ chiếc giẻ hòa vào nước trong xô.
“Tại sao cô hỏi thế?”
Angeline không thể nghĩ ra bất kỳ lý do thành thực mà hợp lý nào. Cô đành mượn đến Howl. “Quỷ Vương đã nhờ tôi đi hỏi những người còn sống ở lâu đài về My... Cellia.”
“Cô đáng lẽ không nên lại gần ngài ấy.”
“Anh ta tự tìm thấy tôi trước mà.” Angeline nói. “Nói cho tôi biết đi, Gry, Myris là người thế nào?”
Bà Gry nhìn cô cân nhắc. Những nếp nhăn trên gương mặt bà ta rõ như những nét vẽ của một bức họa. Trong ánh sáng này, bà ta trông thiếu sức sống, gương mặt trở nên khắc khổ và mệt nhọc. Angeline để ý, ở đầu ngón tay và móng tay bà ta, da đen sạm lại. Những vết rộp và xước chằng chịt. Bà ta tần ngần nhìn cái nùi giẻ ướt trên tay.
“Bà ấy là một người đáng thương.” Gry nói đứt quãng. “Tôi không nhớ rõ, cô biết đấy. Bà ấy mất lâu rồi.”
Angeline không nhận ra mình đang hơi ngả về phía trước. “Tôi biết. Tôi nghe nói bà là một trong những người hộ sinh của Myris.” Cô luôn quên mất phải gọi Myris là Cellia, nhưng cô chẳng buồn sửa lại. “Tôi đoán bà đã tiếp xúc khá nhiều với bà ấy.”
Gry như sực tỉnh khỏi cơn mê, nhìn Angeline với đôi mắt trống rỗng. Bà ta đã để mình chìm xuống những ký ức, nhưng là ký ức nào?
“Phải, hai lần liền.” Cái nùi giẻ được vắt chặt, Gry tiếp tục lau cọ bàn bếp. “Nhưng có nhiều người lắm. Cả hai lần, cố Quỷ Vương đều không có mặt tại lâu đài.”
Họng Angeline xé lên một cảm giác bỏng xót và khô cứng. Cô thường chỉ có cái cảm giác đó khi bị nhiễm lạnh, hoặc, khi khóc. Cô tưởng tượng về Howl – người sinh ra khi bố mình đang ở miền nào chẳng biết. Nếu là cô, cô sẽ rất tức giận và tủi thân. Liệu anh ta có thấy thế không?
“Tôi chỉ chăm lo cho bà ấy sau khi sinh.” Gry nói. “Còn những lúc bình thường khác, tôi ít khi nói chuyện với bà ấy. Những người hầu đâu có thể tự nhiên mà bắt chuyện với chủ mình?”
“Bà ấy...” Angeline gặp khó khăn khi nói, tiếng không thể thoát ra hoàn toàn khỏi họng cô. “Bà ấy có thương con mình không?”
Gry ngưng lau chùi. Bà tay quay ra nhìn Angeline như thể cô đang hỏi về một điều gì vô lý lắm. Trong giọng nói của bà ta có chút hờn giận lẫn cay nghiệt.
“Không người mẹ nào lại không yêu thương con đẻ mình cả. Kể cả Ác Quỷ đi nữa.”
Cô không có cảm giác bà ta nói về Myris, mà đang nói về bản thân mình. Bà ta cuối cùng cũng chịu nói chuyện hẳn hoi với cô.
“Tôi nghe nói Myris đã tự tử.” Angeline nói, giọng nhẹ bâng. “Nhưng tôi không chắc đó là những gì đã xảy ra.”
“Cô đâu có ở đây khi ấy.” Giọng Gry đầy sự trách móc, nhưng ánh mắt bà ta vô cảm. “Bà ấy đã hóa điên. Trong suốt nhiều đêm liền, bà ấy lang thang khắp các hành lang. Bà ấy chẳng nói chuyện với ai cả. Nên bà ấy đã châm lửa và tự kết liễu mình.”
Điều kỳ lạ là, Angeline có một trí tưởng tượng sống động về khung cảnh đó.
Có một hai bức họa về Myris trong lâu đài, nên cô có biết mặt bà khi trẻ. Cô tưởng tượng vào một đêm khuya vắng lặng, bà xách can dầu hỏa lên tòa tháp của mình, run rẩy tưới nó quanh những chân tường. Tưới nó vào giá sách, tưới nóvào giường, tưới nó vào nôi.
Và bằng một ngọn diêm, bà châm lửa. Mái tóc bà sẽ xổ ra xũ xượi, bê bết, cổ họng bà sẽ phát ra những âm thanh rên rỉ ai oán khi bà đổ xăng vào mình.
Ngọn lửa sẽ bắt vào xăng.
Và bà sẽ cháy.
Trong nôi, Abigail gào khóc.
“Bà ấy đã suýt giết Abigail.” Angeline nói.
Gry quay đi, tựa mình vào phía bàn bếp, lau những nhịp chậm và mỏi mệt. “Phải.”
Angeline im lặng một lúc. Nãy đến giờ, cô chỉ xác nhận lại những gì đã được nghe kể. Cô chẳng tìm ra điều gì mới mẻ cả.
“Bà có ở đó đêm hôm ấy không?” Bấy giờ, Angeline mới hỏi thật sự. “Tôi thì không, tôi không nhớ gì về đêm hôm ấy hết.”
“Trong đám đông.” Gry nói. “Tôi và nhiều người hầu khác đã chứng kiến tòa tháp cháy hàng giờ.”
“Không ai dập tắt nó sao?”
“Chẳng gì có thể dập tắt ngọn lửa đó cả.”
Angeline sau đó không nói gì, cô chỉ biết im lặng.
Một đợt gió heo may khô thổi qua cửa bếp vào chỗ Angeline đang ngồi. Cô nhớ đến những ngọn lửa. Chúng có nhiều phiên bản, nhiều sự hiện diện, đôi lúc chúng ấm áp và lan truyền sự sống. Đôi lúc chúng tàn bạo, kiêu kỳ và độc ác. Cô đã gieo nên nhiều ngọn lửa đỏ giết chóc. Và trước cô cũng có những ngọn lửa đó. Cái chết đen thù lù như những nắm tro sau khi lửa tàn, đó là giây phút của sự tan vỡ khi Angeline nhận ra rốt cuộc, mọi thứ cũng sẽ trở thành tro. Chết. Trở về với cát bụi.
Đó là chuyện bình thường.
Tất cả mọi người đều phải chết.
Nhưng điều gì có thễ giữ cô tiếp tục nỗ lực cho đến khi nằm trong huyệt mộ?
Bây giờ, thì chẳng có gì cả.
“Cô không nên sống ở đây nữa.” Gry chợt nói. Lời của bà ta như hơi thở, thổi bay đi những nắm tro tàn trong tâm trí Angeline. “Hãy... dừng mọi việc cô đang làm... và rời đi.”
“Đến đâu?” Angeline hỏi lạnh tanh, bình thản.
Một chiếc lá khô bay đến dưới chân cô.
“Tôi không biết.” Gry nói, chừng như hơi bối rối. “Nơi nào cô muốn.”
Trong tâm trí cô bỗng hiện lên ánh mặt trời lấp lánh và tiếng chim biển. Nhưng chúng biến mất ngay lập tức.
“Bà tin có một nơi như thế sao?” Angeline đứng dậy, cô chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện này.
“Cô thì không à?”
Gry nhìn cô bằng đôi mắt nâu. Cô chợt nhận ra Maya có đôi mắt hệt như thế. Cô gái đó là một phiên bản trẻ hơn của mẹ mình.
“Tôi muốn ở đây.” Angeline nhún vai. “Chẳng nơi nào khác cả.”
Qua đôi mắt Gry, bà ta như vỡ lẽ gì đó. Trông bà ta hơi ngạc nhiên. Angeline gật nhẹ, như một lời khẳng định cuối, rồi cô quay lưng đi.
Đôi môi Gry mấp máy như muốn nói điều gì đó. Trong giọng nói của bà ta có chút dùng dằng phân vân:
“Cô... cô không cần đến cái cây táo nữa, phải chứ?”
Angeline quay người nhìn bà. Cô định nói là có, nhưng sau đấy, khi nhìn thấy dáng vẻ tơi tả của người phụ nữ, cô lại đổi ý. “Tôi không biết.”
“Đứa con gái thứ nhất của tôi...” Gry nói. “Nó vừa tròn mười tám tuổi... khi phu nhân quyết định trồng cây táo. Nó không được bình thường lắm.”
Mùa thu chẳng hề lạnh, nhưng Angeline bỗng cảm thấy như có hơi thở lạnh giá nào đó phả vào sau gáy mình, tê dại. Cô hóa đá giữa căn phòng. Gry mím môi, chần nhừ như muốn nói thêm gì. Sống mũi bà đỏ ửng, các nếp nhăn khô lại, nứt nẻ như mặt đất hạn hán. Đôi mắt nâu của bà chợt long lanh, phản chiếu những hạt sáng từ luồng sáng ngoài cửa. Mà sau đó, Angeline nhận ra nó là nước mắt.
Bà quay đi. Dẫu vậy, cô không thấy có giọt nào lăn xuống cả. Người phụ nữ mím môi đầy giận dữ, bấu chặt ngón tay vào nùi giẻ.
“Tôi nghĩ cô nên biết điều ấy.”
Cổ họng cô lúc ấy cứng đơ và hoàn toàn chẳng biết nói gì. Gry chưa bao giờ nói với ai về đứa con gái thứ nhất của bà. Maya cũng thế.
“Tôi rất tiếc.” Angeline nói. Giọng cô bị bóp méo đi đôi chút. Cô bỏ lại người phụ nữ trong bếp và ra ngoài.
Không khí bên ngoài trong sạch và thoáng đãng hơn rất nhiều. Angeline hít một hơi đầy phổi. Khi cô tìm thấy những tờ giấy ghi chép về cây táo của Myris trong tòa tháp, cô đã biết ai đó sẽ phải chết để cái cây được trồng.
Angeline trèo lên dải đồi. Cô nhìn cây táo nhưng không đến gần nó. Cô đã ngồi ở gốc cây táo hầu như hàng ngày, và hầu như cô đều quên mất có cái gì ở dưới rễ của nó. Mùa thu, cây táo bạc màu đi. Mấy chiếc lá quăn mép khua khua vào không trung theo gió. Chúng vọng ra một thứ âm thanh – một loại ngôn ngữ lạ kỳ mà chỉ có loài cây mới hiểu được.
Dưới cái cây cao lớn và tươi tốt, là một nấm mồ.
Một cô gái từng là vô danh.
Một người mà Angeline từ chối nghĩ đến, tưởng tượng đến. Cô biết cô không giết cô gái ấy, nhưng không có nghĩa cô vô tội. Myris có tội. Cô cũng có tội. Tất cả mọi người đều phạm sai lầm, tất cả mọi người đều mang gánh một tội lỗi nào đấy.
Gry đã ở đây hàng chục năm, và bà đã đứng đấy, ở cửa căn bếp, dõi mắt theo cây táo. Dõi mắt theo đứa con gái của bà, đang lớn lên, đầu thai thành một cái cây xinh đẹp và đầy nhựa sống. Bà đã không rời đi, bà chờ đợi điều gì?
Angeline trở về lâu đài.
Bây giờ cô lại ước giá như Gry đừng nói điều đó với cô.
/75
|