LEAF CITADELL HIỆN RA SAU NHỮNG HÀNG CÂY TRƠ TRỤI VÀ PHỦ ĐẦY TUYẾT. Nó nó hơn lâu đài Quỷ rất nhiều, nhưng vùng đất bao quanh nó cũng mênh mông không có giới hạn. Mặt đất trắng tuyết. Những cành cây khẳng khiu cũng đọng đầy những đụn tuyết và nhũ băng nhọn hoắt. Một con đường lát đá chạy thẳng tắp vào chính giữa dinh thự, hai bên là hàng cây trồng thẳng tắp, với đài phun nước đã đóng băng lại. Cả dinh thự khoác lên mình nó chiếc áo màu trắng, nham nhở các ô màu nâu nơi tuyết không dính vào.
Angeline ngoái nhìn những cỗ xe ngựa khác. Bên ngoài cửa chính của dinh thự trang trí những chùm hoa giả màu trắng và tím, một tấm thảm đỏ tươi được đặt trước thềm và cánh cửa thì mở rộng. Những người hầu đứng trước cửa, cẩn trọng cúi chào và trả lời bất kỳ câu hỏi nào của các vị khách. Một người đàn ông, ăn mặc lịch lãm, cúi gập người chào Howl khi cậu và Angeline bước vào.
“Chào mừng tới Leaf Citadell, thưa ngài.”
Hai người đi cùng Howl, giống như những tên vệ sĩ riêng, rút ra một tấm thiệp mời màu tím và đưa cho ông ta. Ông ta nheo mắt đọc tấm thiệp, sau đó đưa lại cho một người hầu cạnh đấy.
“Quỷ Vương, đương nhiên rồi, chuyến đi của ngài thế nào?”
“Khá tốt.” Cậu nói.
“Tôi sẽ dẫn ngài đến phòng nghỉ của ngài. Ngài Beleth đã chuẩn bị cho ngài một phòng riêng qua đêm.”
“Ồ.” Howl nhướn mày ngạc nhiên. Angelie khẽ kéo tay áo cậu.
“Qua đêm sao?”
“Đấy là phong tục mà, Angeline. Buổi sáng sau lễ cưới, mọi người sẽ đi đến hồ hoặc sông gần nhất để thả đèn và hoa.”
“Đèn và hoa?”
“Đừng hỏi.” Howl nắm lấy cổ tay cô. “Tôi chịu mấy vụ này.”
Angeline đi theo Howl vào trong sảnh dinh thự, hai tên vệ sĩ đi đằng sau. Cô khoác tay Howl và nép sát người cậu. Dẫu cái dinh thự này có nhỏ hơn lâu đài Quỷ bao nhiêu lần đi nữa, nó vẫn đủ rộng để Angeline thấy mình nhỏ bé. Cô co lại bằng một con côn trùng. Giống như khi bước chân đến bữa tiệc của Erik lần trước, cô như cánh hoa dại lạc vào một vườn hoa lộng lẫy, tươi tốt. Abigail trước đây đã từng dạy cô những thứ nó được dạy, cách đi đứng, cách nói chuyện, cách ăn uống và xử sự như một quý tộc. Nhưng đó chỉ là điều trẻ con. Còn bây giờ thì khác.
“Đừng căng thẳng.” Howl nói. “Cứ thoải mái đi.”
“Tôi không căng thẳng.” Angeline nói, nhưng cô biết mình đang nói dối.
Người đàn ông khi nãy dẫn họ qua những hành lang dích dắc của dinh thự. Khắp nơi đều được trang trí bởi loại hoa giống trước cửa, những tấm thảm đỏ sạch sẽ và đèn nến. Trong không khí thoang thoảng mùi hương của quế, nước hoa, sáp nến và mùa đông.
Howl và Angeline được dẫn đến cánh cửa phía sau lâu đài. Một con đường nhỏ với hai bên là các cây cột sơn vàng dẫn thẳng ra phía trước. Tuyết rơi lả tả lên mái những chiếc cột, Angeline tưởng như mình đang đi ở một hành lang lộ thiên. Cô nghe thấy tiếng nói chuyện xôn xao vang xung quanh, những chiếc đầm lả lướt và các bộ lễ phục tươm tất. Dãy hành lang lộ thiên ấy dẫn thẳng ra một khu nhà kính hình vòm, rộng thênh thang, mà có lẽ chính là nơi tổ chức lễ cưới. Từ xa, Angeline đã trông thấy bóng người đông đúc bên trong. Cùng một lúc, cô vừa hồi hộp mà vừa bất an.
“Đẹp thật.” Cô trầm trồ ngước nhìn những nét điêu khắc trên các cây cột ở nhà kính. Angeline bước qua ngưỡng cửa lộng lẫy của nó. Cô chưa từng nghĩ ở vùng Bóng tối lại vẫn tồn tại vẻ hào nhoáng ấy. Sắc trắng của tuyết làm khu nhà kính như sáng hơn và lấp lánh.
“Nếu thích tôi sẽ xây một cái.” Howl nói nửa thật nửa đùa.
“Không...” Angeline nói. “Anh chẳng nên xây thêm cái gì ở lâu đài Quỷ cả. Nó vốn đẹp rồi.”
“Em chưa bao giờ tham dự một lễ cưới nhỉ?”
“Đây là lần đầu tiên.” Cô gật đầu. Angeline còn chưa từng thoáng nghĩ đến điều ấy. Cô thậm chí không biết một lễ cưới thì sẽ diễn ra như thế nào. Cô không bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ muốn cưới một ai, cuộc đời cô sẽ không đủ dài để chờ điều đó xảy ra.
“Em thấy sao?”
Cô nhìn quanh, mím môi cười. “Có lẽ là hơi chói mắt và nặng mùi.”
Angeline không nói quá, trong không khí nồng nặc mùi nước hoa và mùi nến. Ở mức độ này thì hơi quá nhiều, cô nhăn mũi lại.
“Tôi hứa là sẽ có nhiều thứ hay ho hơn mùi nước hoa.”
Angeline nhìn Howl. Tóc cậu dính tuyết. Gương mặt cậu tươi tỉnh và phấn khích. Mọi người đi qua và đều nán lại chào cậu, không thể không để mắt đến cô, một cô gái lạ đang đi cùng với Quỷ Vương.
Cuộc đời cô có thể không đủ dài để tìm được người mình muốn cưới, nhưng mặt khác, cô lại tìm được người mình muốn ở cạnh.
Dù quãng thời gian còn lại chỉ vẻn vẹn có một tháng rưỡi.
Tiếng nhạc violin réo rắt vang, trộn lẫn tiếng nói cười xôn xao. Howl và Angeline ngồi ở dãy ghế đầu tiên, nên có tầm nhìn tốt nhất và gần nhất khi Ernest và Gracie bước vào từ ngoài cửa. Mọi người vỗ tay và ngước đầu lên nhìn.
Ở vùng Bóng tối, điều trọng đại trong một lễ cưới chính là khi cô dâu và chú rể rót rượu cho nhau và uống. Trên một cái bục cao giữa nhà kính, hai chiếc ly rỗng được mang ra. Ernest và Gracie rót đầy rượu hai ly, sau đó đổi cho nhau và uống đến khi không còn một giọt nào sót lại trong ly. Bên dưới, đám đông rộ lên những tiếng vỗ tay và chúc mừng. Hai người họ đọc lời thề độc.
Hiếm ai ra về ngay sau đó. Tất cả đều nán lại bữa tiệc cưới ngập đồ cao lương mĩ vị và rượu. Ernest cùng vợ mình đi đến chỗ Howl và mời cậu uống rượu. Nhưng không chỉ có họ. Rosetta Beleth xuất hiện trong chiếc đầm đỏ, mái tóc quăn búi cao kiêu kỳ, lớp trang điểm khiến cô ta trông trẻ ra.
Phải một lúc sau, Angeline mới nhớ ra mình đã gặp cô ta. Tuy vậy, đến lần gặp thứ ba này, cô mới bắt đầu có những ký ức rõ ràng hơn về cô ta.
“Vậy hai người sẽ sống ở đây luôn?” Howl hỏi, nâng ly rượu.
“Phải.” Ernest nhìn vợ của mình, mắt cậu ta như sáng lên. “Tôi khó khăn lắm mới mua được dinh thự này. Nó tốn của tôi kha khá đấy.”
“Còn dinh thự ở Dynasty? Cậu bán rồi sao?”
“Chưa có ai mua cả. Có vẻ nó hơi vắng vẻ nên không được ưa chuộng lắm. Dù tôi đã thề với họ bãi biển ở đấy đẹp tuyệt vời.”
“Có thể tôi sẽ cân nhắc đấy.”
Ernest cười. “Tôi sẽ giảm một phần ba giá nếu người mua là cậu.”
“Đây là Angeline.” Howl nói như vừa chợt nhớ ra. “Mọi người đã gặp rồi.”
“Tôi có nhớ cô.” Rosetta nói, tươi cười bướng bỉnh. “Tôi hơi bất ngờ vì cô đến đây hôm nay đấy.”
Angeline tỏ ra ngạc nhiên, cô có thể cảm thấy thái độ thù địch của cô ta. Nhưng cô chẳng biết gì về cô ta ngoài cái tên, khiến cô băn khoăn không biết mình đã gây ấn tượng xấu gì.
“Chị...” Gracie nhắc nhẹ. “Cô ấy là khách.”
“Mọi người đang băn khoăn không biết cô ấy là ai.” Rosetta nói. “Chị chỉ tò mò, như họ thôi. Em thấy đấy, hầu như mọi người ở đây chúng ta đều đã quen mặt...” Cô ta quay sang Angeline. “Ngoại trừ cô ấy.”
Dạ dày Angeline quặn lại.
Cô chẳng hiểu mình đã làm điều gì xấu.
“Tôi tưởng cô là thành viên nhà Azazel?” Ernest ngơ ngác.
Howl hắng giọng.
“Nhà Azazel ở đằng kia.” Rosetta nói. “Có vẻ như họ không biết gì về cô mà?... Howl! Ngài có thứ gì dính trên tóc kìa, để tôi...”
Cô ta với tay gạt những bông tuyết trắng trên đầu cậu xuống. Chúng rơi lả xuống sàn nhà.
“Mùa này là như thế đấy.” Ernest nói. “Cứ một tiếng là lại phải cho người dọn tuyết ở dãy hành lang lộ thiên một lần.”
“Em thích mùa đông.” Gracie khẽ đập nắm đấm vào vai chồng mình.
Bỗng dưng Angeline hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô cảm thấy mình như một kẻ ngu đần. Bây giờ thì không. Cô hiểu tại sao Rosetta lại ghét mình dù rõ ràng với cô ta, cô là một kẻ xa lạ. Cô có thể hiểu tất cả chỉ bằng ánh mắt bướng bỉnh, dữ dội của cô ta, vẻ mơ mộng trên gương mặt cô ta khi nhìn Howl.
Angeline luồn bàn tay mình vào tay Howl. Những ngón tay thanh mảnh của cô siết nhẹ tay cậu, cảm nhận nhiệt độ của tay cậu chảy sang mình. Và cô làm thế để Rosetta có thể nhìn thấy.
Cô ta vẫn cười, lườm Angeline một cách cáu giận.
“Tôi muốn nói chuyện thêm với cậu lắm, nhưng...” Ernest nói. “Tôi còn phải đi chúc rượu những người khác nữa.”
“Tôi không phiền đâu.” Howl nói.
Cậu ta và Gracie cúi đầu chào rồi đi khỏi. Rosetta gửi một nụ cười lả lướt đến Howl trước khi bỏ đi.
Angeline mím môi nhìn theo cô ta.
“Vậy đấy.” Cậu nói, thở dài. “Ngủ với cô ta một lần là cô ta tưởng như mình quan trọng lắm...”
Giọng Angeline có chút phẫn nộ lẫn thất vọng. “Anh đã ngủ với cô ta sao?”
“Không có lần thứ hai đâu.” Cậu nói, nhìn cô dò xét. “Lúc đó là ở một bữa tiệc và tôi thì hơi say...”
Angeline không nói gì. Cô không thấy tức giận, vì cô biết Howl là người như thế nào. Cậu không thể bị trói buộc, như một con sư tử hoang không thể thuần hóa, chỉ làm những gì mình thích và muốn làm. Thậm chí bây giờ cậu cũng có thể quay gót bỏ đi theo một cô gái khác, trẻ trung và nóng bỏng hơn. Angeline thấy như mình đang chông chênh đi trên một sợi dây thừng. Cô đặt cược tất cả những gì mình có cho dù không được đáp trả lại.
Chẳng có điều gì đảm bảo tình cảm con người sẽ là mãi mãi cả.
Và thời gian thì vẫn đang điểm. Tích tắc, tích tắc.
Angeline ngẩng cao đầu, bước đi và mỉm cười. Với một người chẳng còn gì để mất, việc rơi xuống từ sợi dây thừng ấy hay có thể vẫn đứng vững trên nó cũng chẳng có vẻ sẽ thay đổi được gì cả.
Thật ra,
cô e rằng,
nếu không phải mình giữ kín bí mật ấy khỏi Howl,
cô đã chết dưới tay cậu rồi.
*
VÀO BUỔI CHIỀU, một cơn bão tuyết bất thường xuất hiện và nuốt trọn dinh thự trong sắc trắng lạnh lẽo của nó. Không ai bước ra khỏi dinh thự, một số thì đã về, số khác nán lại Leaf Citadell. Howl và Angeline thuộc số còn lại đó. Angeline ở yên trong căn phòng đã được nhà Beleth sắp xếp, rộng rãi với hai chiếc giường đặt cách nhau vài mét. Căn phòng đậm sắc vàng và đen đầy mê hoặc, giống chiếc váy của cô. Cô kéo những tấm rèm dạt sang một bên để có thể nhìn rõ cơn bão tuyết đang gào thét. Tiếng gió gầm vừa giận dữ, vừa ai oán, như đang đe dọa, làm các tấm cửa kính rung lên nhè nhẹ.
Cô thấy Howl đi vào từ ngoài cửa, cậu mặc như thể đây là giữa tháng sáu, nhưng vẫn ho khụ khụ rồi rùng mình.
Cái ý niệm rằng cả hai cùng qua đêm chung một phòng không làm Angeline thấy dễ chịu cho lắm. Dù nhà Beleth đã cẩn thận chuẩn bị hai chiếc giường. Trước đây, cô chưa từng gần gũi và dành nhiều thời gian với Howl. Bấy giờ khi phải làm thế, cô thấy thật kỳ quặc.
“Anh nên mặc thêm áo.” Cô nhắc.
“Tôi biết mình nên làm gì.” Cậu nói. “Tôi nên uống một ly trà và không đi lang thang nữa.”
Cậu làm thế thật. Howl rót đầy một ly trà, giữ nó trong tay và ngồi trước lò sưởi. Cậu duỗi người như một con mèo, thở một tiếng dài dễ chịu. Hơi ấm làm da cậu có sắc hồng hào trở lại.
“Nếu không phải vì Ernest thì tôi đã về rồi.” Cậu nói. “Cậu ta năn nỉ tôi ở lại bữa tiệc khiêu vũ tối nay.”
“Tối nay à?” Angeline hỏi lại.
“Phải... Nghe nói cậu ta đã cất công chuẩn bị mọi thứ đâu ra đấy từ lâu rồi, nên không thể hủy được. Dù chắc sẽ chẳng có mấy khách vì cái thời tiết này đây.”
Angeline nhìn qua cửa sổ. “Nếu không phải bước chân ra ngoài thì em thấy cũng bình thường mà.”
“Em ưa lạnh sao?”
Cô nhìn cậu thách thức. “Nếu anh ở tháp Myris lâu như em thì anh sẽ thích nghi với cái lạnh nhanh thôi.” Cô nói và hồi tưởng tới những mùa đông ở ngọn tháp. Vào ban đêm, gió đập rầm rầm vào mái và cửa sổ, những cành cây thì quất sang phải, sang trái vào bức tường. Hơi lạnh có thể len qua những kẽ hởi không biết nằm ở đâu vào phòng, cái lạnh chỉ đỡ hơn bên một chút. Và lò sưởi duy nhất trong nhà lại nằm ở tầng một, vậy nên nhiều đêm mùa đông, cô phải ngủ cạnh lò sưởi, trên sàn nhà, một mình.
Đó là những đêm đơn độc và buồn bã nhất của cuộc đời cô. Hơi lạnh mùa đông và đêm tối dường như cũng phóng đại cảm giác đó lên nhiều.
“Tôi giỏi thích nghi hơn là chịu đựng.” Howl nói. Cậu khoan khoái co duỗi những ngón tay đang ấm dần lên. Rồi chợt ngẩng lên, bất ngờ hỏi cô. “Em có biết nhảy không nhỉ?”
Angeline lắc đầu. “Để làm gì?”
“Đó là một trong những điều quan trọng nhất mà tôi được dạy.” Cậu đứng lên. “Hoặc ít nhất họ cho là nó quan trọng. Tôi sẽ chẳng khẳng định mình được với ai nếu đến khiêu vũ cũng không biết.”
“Em chẳng cần khẳng định mình với ai cả.” Cô nói, lùi lại vì chợt nhận ra ý định của Howl. Cậu đặt ly trà xuống và xắn ta áo lên, đứng ra giữa phòng.
“Có đấy.”
“Anh đã học trong nhiều năm.” Cô phân bua. “Làm sao em học được trong một buổi chiều? Em có thể tham dự bữa tiệc mà không cần nhảy nhót gì mà.”
“Chỉ vài bước cơ bản thôi. Miễn là em có thể nhớ được!”
Angeline lùi lại khỏi Howl, còn cậu thì vẫn cười. “Em không nói đùa đâu. Em không biết nhảy và em không thể học trong một buổi được!”
Cậu thì vẫn dạm bước đến, nom như một con mèo rình chuột. “Angie... Nếu không thì tôi sẽ nhảy với ai đây?”
Mất một lúc sau cô mới trả lời được. “Em không phiền nếu anh nhảy với người khác đâu.”
“Thật à?” Dường như cậu đã nắm thóp được cô. Cô không hiểu có phải do mình nói dối quá dở, hay việc này đã quá hiển nhiên. Hẳn là vế sau. “Kể cả với Rosetta?”
Cô không lùi lại nữa, hơi ngếch đầu lên, sau đó mới trả lời. “Phải, kể cả Rosetta.”
Angeline lùi mình và dạm bước bỏ đi, thì Howl kéo cô lại và cậu bắt đầu cười thành tiếng. “Tôi chỉ đùa thôi. Quay lưng lại đi, không khó như em thấy đâu.”
Angeline miễn cưỡng quay lại. Howl kéo cô ra giữa căn phòng. Cậu giơ một tay lên ngang vai và bảo Angeline nắm lấy. “Đó là bước đầu tiên.” Cậu đặt tay kia của Angeline lên vai mình, rồi vòng lấy giữ eo cô và kéo cô lại gần hơn một chút. “Chú ý bước chân.” Cậu nói. “Và nhịp điệu.”
“Đột nhiên anh thành thầy dạy nhảy.” Angeline thốt lên vì buột miệng. Nhưng cô không thể kìm lại được, và cô nghe thấy tiếng cậu cười.
“Cảm ơn, nếu đấy là lời khen.”
“Vậy là anh biết dùng piano, nhảy, chính trị, còn gì nữa không?” Cô hơi hếch cằm lên, để lộ một vài vệt tinh ranh trong đôi mắt.
Howl bước sang trái một bước, Angeline bối rối bước theo nhưng quá chậm.
“Tôi biết đi săn.” Cậu nói. “Tin hay không, tôi thích đi săn hơn mấy việc ngớ ngẩn này.”
Angeline tự hỏi cậu đang ám chỉ điều gì ngớ ngẩn. Chính trị, hay những bộ môn mà một nhà quý tộc, một Cambion cao quý phải thuộc lòng.
“Tại sao?” Cô hỏi.
“Em sống giữa khu rừng như vậy mà không đi săn bao giờ sao?”
Angeline bước những bước lúng túng, cô còn dẫm lên chân Howl. Cậu có vẻ không nản chí, vẫn từng bước một dạy cô.
“Em có đặt bẫy.” Angeline nói.
“Thật ra tôi thích bất cứ việc gì không liên quan đến chính trị... Lùi ra một chút, rồi lại bước lại gần, như thế...”
“Em tưởng đó là tất cả những gì nhà Lucifer muốn và có?”
Giọng cô nhỏ lại, khiến bước chân của cậu cũng chậm dần. Howl nhìn sâu vào mắt cô, như muốn đào bới, lục tung tâm trí cô lên, quan sát hết mọi thứ đang diễn ra trong đầu cô và tìm hiểu những bí mật của cô.
Không ai di chuyển nữa.
“Tôi nghĩ thế...” Howl trả lời, nhưng giọng cậu có vẻ không chắc chắn. “Ý tôi là, tôi rất giỏi về việc ấy...” Cậu bỏ lửng câu, lúc sau lại chậm rãi những bước nhảy tiếp, trải phải, và xoay.
Đó là những gì đã diễn ra trong bữa tiệc đêm ấy.
Đèn, nến, hương nước hoa, mùi sơn gỗ, và những bước nhảy nhịp nhàng.
Những ánh mắt dán vào cô và Howl. Còn cô thì chỉ có thể nhìn cậu, đôi khi cúi xuống chú ý bước chân của mình.
Giữa tiếng nhạc dương cầm réo rắt trầm bổng và những cặp đôi khác đang nhảy xoay quanh, Howl cúi xuống để hôn môi cô. Ban đầu Angeline còn ngập ngừng vì ánh mắt của đám đông, nhưng cô đưa bàn tay ôm lấy xương hàm cậu và nâng mình lên. Cậu mềm, ấm, có vị của lò sưởi và rượu.
Angeline khó mà cưỡng lại tất cả những cám dỗ đó.
Chẳng hề gì nếu như tất cả điều này đều diễn ra trong giấc mơ nào đó của cô.
Chẳng hề gì nếu như nó chỉ là tạm thời và có thể vụt tan biến.
Chẳng hề gì nếu như khi tháng mười hai kết thúc, cô sẽ chết nhưng cô vẫn có được Howl, như một bóng sao chổi sáng quệt qua nền trời đêm.
Đôi khi Angeline tự hỏi mình sẽ chết vì cái gì. Và đương nhiên vì ở đây không phải là một căn bệnh, hay một lời nguyền nào đấy. Cô sẽ chết cho cái gì? Kết thúc cuộc sống khốn khổ ở vùng Bóng tối, chấm dứt ảo mộng về vùng vịnh biển tươi đẹp, hay là cho một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi?
Đấy là điều Angeline phải quyết định.
Cô sẽ chết vì nỗi đau,
hay vì hy vọng.
*
CÓ NHỮNG KHOẢNH KHẮC MÀ ANGELINE VẪN CẢM THẤY NHƯ MÌNH VỐN ĐÃ CHẾT.
Chẳng hạn như trong những cơn ác mộng.
Đêm hôm nay, cô mơ thấy mình đang đi giữa một nghĩa trang. Nhưng những ngôi mộ không có bia, không được đắp đất. Các cỗ quan tài trồi lên và đều lắp kính, nên cô có thể thấy rõ ai đang nằm ở trong.
Người đầu tiên cô thấy là Abigail.
Sau đó là Annalise.
Cả hai nằm trong cùng một cỗ quan tài, đặt cạnh nhau như hai con búp bê sứ nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền, thật khó mà phân biệt được chúng.
Myris là người tiếp theo. Gương mặt bà trong giấc mơ thật khác với Myris ngoài đời, nhưng cô biết đó là bà.
Sau nữa là Gry, Moldark, và bố mẹ cô.
Và Angeline bước đến cỗ quan tài cuối cùng. Cô kéo thật mạnh tấm kính lên và nhìn vào trong. Đó là Howl. Cậu bất động, mắt nhắm nghiền, vẻ sống động và đẹp đẽ đã tan biến, chừa lại cho sắc nhợt nhạt, sắc thái của những cái xác.
Tấm kính quan tài rơi xuống đất và vỡ thành trăm mảnh nhỏ.
Đó là lúc Angeline tỉnh dậy. Đúng hơn, là cô được đánh thức. Howl ngồi ở mép giường, và cô ngước ánh mắt uể oải lên nhìn.
Cậu hất đầu. “Ổn cả chứ?”
Angeline gật nhẹ, cô lấy tay dụi mắt, hai mí mắt cay và nặng trĩu như đá. Nhưng khi nhắm lại thì cô lại thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết.
“Ác mộng thôi.” Cô nói. “Không có gì cả.”
“Được rồi.” Cậu gật gật.
Bấy giờ Angeline mới nghe thấy tiếng gió gầm rít bên ngoài. Cô co người lại. “Anh không ngủ sao.”
“À, thì...” Cậu cố giữ giọng mình nhỏ, hoặc do tiếng gió đông đã lấn át mất giọng nói cậu. “Hóa ra cái cốc nước hài hài ấy không phải rượu. Nó giống trà và mạnh gấp ba lần cà phê bình thường...”
Angeline nhắm mắt, rồi mở ra nhìn cậu. Howl sẽ không bao giờ biết cô đang cười ở trong bóng tối. “Anh đã uống ba cốc.”
“Và tôi sẽ thức đến sáng mai.”
“Em đã nói đừng uống.”
Cậu cười. “Phải, em đã nói vậy.”
Angeline lặng thinh. Bấy giờ cô mới nghĩ lại về giấc mơ của mình. Cô cảm thấy ngộp thở, cơ thể cô sặc sụa mùi cái chết. Howl đứng dậy và dạm bước đi. Cậu để một khay nến vẫn còn sáng, và vài cuốn sách bên cạnh.
“Howl.” Cô gọi, khẽ cựa mình. Cậu quay người lại. Angeline ngập ngừng một lúc. “Anh có thể... ừm... ở lại đây không?”
Angeline cắn chặt môi và chờ đợi. Howl trả lời bằng cách ngồi xuống giường. Cậu tháo giày và dường như đang cười.
“Gì?” Cô hỏi.
“Không có gì cả... Chỉ là tôi thấy mình may mắn vì được phụ nữ mời ngủ cùng nhiều như vậy.”
“Nhiều ư?” Giọng cô có vẻ hoang mang. “Không, ý em là... Không phải như thế đâu.”
Cô rúc mình vào trong chăn và bắt đầu thấy hối hận. Bấy giờ cô đã tỉnh hẳn, tự hỏi có phải vì giấc ngủ và lý trí vẫn còn mơ màng nên mới dại dột nói thế. Bình thường cô sẽ cố tránh xa những tình huống như thế. Cô không thể thôi nghĩ mình đã rơi vào cái gì, say nắng với con trai của Moldark, người cô đã giết. Cô liên tục nhắc nhở mình cậu là ai, cậu là người như thế nào, xa vời và viển vông thế nào. Một Cambion với quyền lực chỉ cần búng tay là có thể san bằng một thành phố. Và Cambion đó vừa ngả lưng xuống cạnh cô.
Cùng một lúc, Howl vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Cậu vừa viển vông mà vừa trong tầm với.
Vừa phi thường, vừa bình thường.
Vừa khó tin lại vừa có thể tin.
Cậu gần gũi và chẳng có gì xa vời. Giống như cô, một sinh vật có sự sống, có trái tim, có linh hồn, suy nghĩ, biết hành động và nói. Không khác biệt. Không khoảng cách.
Angeline nhắm mắt lại, nhưng những gì cô cảm nhận được từ đêm tối là sự tỉnh táo trong đầu mình và cảm giác bồn chồn. Bóng tối và tiếng gió gầm gào làm những giác quan của cô thức dậy, sắc bén hơn, khao khát nhiều hơn.
Cô nhích mình, để chỉ chạm vào Howl ở chỗ khuỷu tay. Cậu nằm yên, thở đều đều.
“Tôi không thể ngủ nổi.” Một lúc sau, Howl nói.
Angeline vẫn còn thức, nhưng cô im lặng một hồi lâu, rồi mới đáp lại:
“Hãy nói về chuyện gì đi.”
“Như là gì?”
Angeline đảo mắt trong bóng tối. Cô nhìn lên trần nhà. Rất có nhiều chuyện có thể nói về, nhưng đồng thời, cô cũng chẳng biết nên nói về điều gì.
“Thật ra tôi vẫn băn khoăn về chuyện này.” Howl mở lời. “Năng lực của em từ đâu mà có?”
“Gì?... Việc chữa lành sao?”
“Phải. Con người bình thường không thể nào có được năng lực như thế. Thật ra tôi không biết một loài cụ thể nào có thể chữa lành cho cả mình và người khác.”
“Em là người thường thật mà.” Angeline nói, nhưng chính cô cũng cảm thấy chút nghi ngờ về điều ấy. Những ký ức ít ỏi của cô về quãng thời gian ở vùng Ánh sáng không bao gồm điều gì liên quan đến những năng lực đặc biệt. Những suy đoán của cô thì chẳng dẫn đến đâu cả.
“Nó là bẩm sinh hay gì?”
Angeline ngẫm nghĩ. “Em không biết. Khi còn nhỏ thì năng lực ấy chưa có. Nó xuất hiện lúc em mười một. Em hái quả dại ở trong rừng và leo lên một cái cây, sau đó trượt chân ngã. Đầu em đập vào một tảng đá và rỉ máu một lúc lâu liền.”
“Sau đó thì sao?”
“Vài tiếng sau nó không còn đau hay chảy máu nữa.” Angeline nói. “Em tháo băng ra thì nó đã lành, nhưng để lại một cái sẹo mờ.”
“Em chẳng mất đến vài tiếng để chữa vài vết thương, Angeline.”
Cô trở mình, co gối. “Nó càng lúc càng mạnh. Bây giờ em có thể chữa lành rất nhiều thứ.” Angeline lặng đi một lúc. “Về vật lý thôi.”
“Em sẽ chẳng bao giờ phải lo về một cái sẹo nào.” Cậu nói, và Angeline nghe thấy tiếng cậu cười, dù chỉ nhỏ như tiếng thở.
“Còn anh?” Angeline hỏi. “Người nhà Lucifer luôn giỏi làm ảo thuật về lửa sao?”
Howl lại cười, nghe tự mãn. “Hơi nhiều quá hả?”
“Một chút. Em tưởng Cambion chỉ có thể dịch chuyển và thao túng tâm trí?”
“Cứ cho là tôi có nhiều hơn mọi người chút đi.” Cậu nói. “Hơn nữa năng lực của tôi có giới hạn, nên cái này bù trừ cái kia.”
Không ai nói gì trong một lúc lâu. Chỉ còn tiếng gió đập cử là vang lên. Angeline vẫn trằn trọc cố tìm lại giấc ngủ cho mình, nhưng cô không thể vì biết Howl vẫn đang thức.
“Tôi không biết mình có đang đi đúng hướng không nữa.” Cậu nói sau một hồi yên lặng. “Dường như mọi chuyện đều rất sai… Theo cách mà tôi không thể giải thích được.”
Angeline cảm thấy đầu cậu chuyển động, và dường như đang cố nhìn cô qua bóng tối.
Thật ra cô thấy ngạc nhiên vì Howl đang nói gì đó. Giống một sự thổ lộ, một sự giãi bày. Càng lúc cậu càng giống một người trần bình thường. Hoàn toàn có thể với được. Không phải là một Quỷ Vương xa lạ nào cả.
“Em hiểu.” Angeline nói dù cô chẳng hiểu lắm, nhưng cô nghĩ đó sẽ là câu trả lời Howl muốn nghe.
“Những gì tôi có là một sự sắp đặt.” Howl nói tiếp, và Angeline im lặng để nghe giọng cậu hòa cùng giọng gió trong màn đêm. “Tôi sẽ ngồi ở vị trí này dù sớm hay muộn. Thậm chí tôi còn từng khát khao nó đến mức kiệt sức. Nhưng khi đã có nó rồi… nó lại không như tôi đã tưởng tượng.”
Angeline nhúc nhích vai mình và nghiêng đầu sang phía cậu. “Không ư?” Cô thì thào. “Vậy thì nó như thế nào?”
“Tôi không biết.” Cậu nói, rồi để lại một khoảng lặng kéo dài. Angeline nghe thấy cả tiếng thở của Howl. “Mỗi quyết định của chúng tôi đều có tầm ảnh hưởng không chỉ trên giấy tờ. Tôi mới chỉ làm công việc này vài tháng, Angie ạ, nhưng tôi đã chứng kiến nhiều thứ. Nạn đói, xung đột, chiến tranh, cái chết…” Cậu nuốt khan. “Rất nhiều cái chết.”
“Mọi người chết mỗi ngày.” Angeline nói. “Đó không phải lỗi của anh.”
“Có đấy.” Cậu xoay đầu, nhìn lên trần nhà, giọng giận dữ nhưng bất lực. “Có lẽ tôi là một kẻ lãnh đạo tồi. Tôi không thể giả vờ bình thường thêm nữa.”
“Vậy anh muốn làm gì?”
“Bất cứ thứ gì khác.” Cậu nói. “Bất cứ thứ gì ngoài ngồi đó và nhìn mọi người chết hàng ngày. Đây là cách thế giới này vận hành, tôi không thể thay đổi được.”
“Thì... Anh có thể thay đổi mình mà.”
Cô sẽ không bao giờ bắt được ánh nhìn ngạc nhiên lúc đó trong mắt Howl.
“Ngủ ngon.” Angeline nói, quay lưng lại với cậu và để hai mí mắt nặng trĩu sập lại.
Angeline ngoái nhìn những cỗ xe ngựa khác. Bên ngoài cửa chính của dinh thự trang trí những chùm hoa giả màu trắng và tím, một tấm thảm đỏ tươi được đặt trước thềm và cánh cửa thì mở rộng. Những người hầu đứng trước cửa, cẩn trọng cúi chào và trả lời bất kỳ câu hỏi nào của các vị khách. Một người đàn ông, ăn mặc lịch lãm, cúi gập người chào Howl khi cậu và Angeline bước vào.
“Chào mừng tới Leaf Citadell, thưa ngài.”
Hai người đi cùng Howl, giống như những tên vệ sĩ riêng, rút ra một tấm thiệp mời màu tím và đưa cho ông ta. Ông ta nheo mắt đọc tấm thiệp, sau đó đưa lại cho một người hầu cạnh đấy.
“Quỷ Vương, đương nhiên rồi, chuyến đi của ngài thế nào?”
“Khá tốt.” Cậu nói.
“Tôi sẽ dẫn ngài đến phòng nghỉ của ngài. Ngài Beleth đã chuẩn bị cho ngài một phòng riêng qua đêm.”
“Ồ.” Howl nhướn mày ngạc nhiên. Angelie khẽ kéo tay áo cậu.
“Qua đêm sao?”
“Đấy là phong tục mà, Angeline. Buổi sáng sau lễ cưới, mọi người sẽ đi đến hồ hoặc sông gần nhất để thả đèn và hoa.”
“Đèn và hoa?”
“Đừng hỏi.” Howl nắm lấy cổ tay cô. “Tôi chịu mấy vụ này.”
Angeline đi theo Howl vào trong sảnh dinh thự, hai tên vệ sĩ đi đằng sau. Cô khoác tay Howl và nép sát người cậu. Dẫu cái dinh thự này có nhỏ hơn lâu đài Quỷ bao nhiêu lần đi nữa, nó vẫn đủ rộng để Angeline thấy mình nhỏ bé. Cô co lại bằng một con côn trùng. Giống như khi bước chân đến bữa tiệc của Erik lần trước, cô như cánh hoa dại lạc vào một vườn hoa lộng lẫy, tươi tốt. Abigail trước đây đã từng dạy cô những thứ nó được dạy, cách đi đứng, cách nói chuyện, cách ăn uống và xử sự như một quý tộc. Nhưng đó chỉ là điều trẻ con. Còn bây giờ thì khác.
“Đừng căng thẳng.” Howl nói. “Cứ thoải mái đi.”
“Tôi không căng thẳng.” Angeline nói, nhưng cô biết mình đang nói dối.
Người đàn ông khi nãy dẫn họ qua những hành lang dích dắc của dinh thự. Khắp nơi đều được trang trí bởi loại hoa giống trước cửa, những tấm thảm đỏ sạch sẽ và đèn nến. Trong không khí thoang thoảng mùi hương của quế, nước hoa, sáp nến và mùa đông.
Howl và Angeline được dẫn đến cánh cửa phía sau lâu đài. Một con đường nhỏ với hai bên là các cây cột sơn vàng dẫn thẳng ra phía trước. Tuyết rơi lả tả lên mái những chiếc cột, Angeline tưởng như mình đang đi ở một hành lang lộ thiên. Cô nghe thấy tiếng nói chuyện xôn xao vang xung quanh, những chiếc đầm lả lướt và các bộ lễ phục tươm tất. Dãy hành lang lộ thiên ấy dẫn thẳng ra một khu nhà kính hình vòm, rộng thênh thang, mà có lẽ chính là nơi tổ chức lễ cưới. Từ xa, Angeline đã trông thấy bóng người đông đúc bên trong. Cùng một lúc, cô vừa hồi hộp mà vừa bất an.
“Đẹp thật.” Cô trầm trồ ngước nhìn những nét điêu khắc trên các cây cột ở nhà kính. Angeline bước qua ngưỡng cửa lộng lẫy của nó. Cô chưa từng nghĩ ở vùng Bóng tối lại vẫn tồn tại vẻ hào nhoáng ấy. Sắc trắng của tuyết làm khu nhà kính như sáng hơn và lấp lánh.
“Nếu thích tôi sẽ xây một cái.” Howl nói nửa thật nửa đùa.
“Không...” Angeline nói. “Anh chẳng nên xây thêm cái gì ở lâu đài Quỷ cả. Nó vốn đẹp rồi.”
“Em chưa bao giờ tham dự một lễ cưới nhỉ?”
“Đây là lần đầu tiên.” Cô gật đầu. Angeline còn chưa từng thoáng nghĩ đến điều ấy. Cô thậm chí không biết một lễ cưới thì sẽ diễn ra như thế nào. Cô không bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ muốn cưới một ai, cuộc đời cô sẽ không đủ dài để chờ điều đó xảy ra.
“Em thấy sao?”
Cô nhìn quanh, mím môi cười. “Có lẽ là hơi chói mắt và nặng mùi.”
Angeline không nói quá, trong không khí nồng nặc mùi nước hoa và mùi nến. Ở mức độ này thì hơi quá nhiều, cô nhăn mũi lại.
“Tôi hứa là sẽ có nhiều thứ hay ho hơn mùi nước hoa.”
Angeline nhìn Howl. Tóc cậu dính tuyết. Gương mặt cậu tươi tỉnh và phấn khích. Mọi người đi qua và đều nán lại chào cậu, không thể không để mắt đến cô, một cô gái lạ đang đi cùng với Quỷ Vương.
Cuộc đời cô có thể không đủ dài để tìm được người mình muốn cưới, nhưng mặt khác, cô lại tìm được người mình muốn ở cạnh.
Dù quãng thời gian còn lại chỉ vẻn vẹn có một tháng rưỡi.
Tiếng nhạc violin réo rắt vang, trộn lẫn tiếng nói cười xôn xao. Howl và Angeline ngồi ở dãy ghế đầu tiên, nên có tầm nhìn tốt nhất và gần nhất khi Ernest và Gracie bước vào từ ngoài cửa. Mọi người vỗ tay và ngước đầu lên nhìn.
Ở vùng Bóng tối, điều trọng đại trong một lễ cưới chính là khi cô dâu và chú rể rót rượu cho nhau và uống. Trên một cái bục cao giữa nhà kính, hai chiếc ly rỗng được mang ra. Ernest và Gracie rót đầy rượu hai ly, sau đó đổi cho nhau và uống đến khi không còn một giọt nào sót lại trong ly. Bên dưới, đám đông rộ lên những tiếng vỗ tay và chúc mừng. Hai người họ đọc lời thề độc.
Hiếm ai ra về ngay sau đó. Tất cả đều nán lại bữa tiệc cưới ngập đồ cao lương mĩ vị và rượu. Ernest cùng vợ mình đi đến chỗ Howl và mời cậu uống rượu. Nhưng không chỉ có họ. Rosetta Beleth xuất hiện trong chiếc đầm đỏ, mái tóc quăn búi cao kiêu kỳ, lớp trang điểm khiến cô ta trông trẻ ra.
Phải một lúc sau, Angeline mới nhớ ra mình đã gặp cô ta. Tuy vậy, đến lần gặp thứ ba này, cô mới bắt đầu có những ký ức rõ ràng hơn về cô ta.
“Vậy hai người sẽ sống ở đây luôn?” Howl hỏi, nâng ly rượu.
“Phải.” Ernest nhìn vợ của mình, mắt cậu ta như sáng lên. “Tôi khó khăn lắm mới mua được dinh thự này. Nó tốn của tôi kha khá đấy.”
“Còn dinh thự ở Dynasty? Cậu bán rồi sao?”
“Chưa có ai mua cả. Có vẻ nó hơi vắng vẻ nên không được ưa chuộng lắm. Dù tôi đã thề với họ bãi biển ở đấy đẹp tuyệt vời.”
“Có thể tôi sẽ cân nhắc đấy.”
Ernest cười. “Tôi sẽ giảm một phần ba giá nếu người mua là cậu.”
“Đây là Angeline.” Howl nói như vừa chợt nhớ ra. “Mọi người đã gặp rồi.”
“Tôi có nhớ cô.” Rosetta nói, tươi cười bướng bỉnh. “Tôi hơi bất ngờ vì cô đến đây hôm nay đấy.”
Angeline tỏ ra ngạc nhiên, cô có thể cảm thấy thái độ thù địch của cô ta. Nhưng cô chẳng biết gì về cô ta ngoài cái tên, khiến cô băn khoăn không biết mình đã gây ấn tượng xấu gì.
“Chị...” Gracie nhắc nhẹ. “Cô ấy là khách.”
“Mọi người đang băn khoăn không biết cô ấy là ai.” Rosetta nói. “Chị chỉ tò mò, như họ thôi. Em thấy đấy, hầu như mọi người ở đây chúng ta đều đã quen mặt...” Cô ta quay sang Angeline. “Ngoại trừ cô ấy.”
Dạ dày Angeline quặn lại.
Cô chẳng hiểu mình đã làm điều gì xấu.
“Tôi tưởng cô là thành viên nhà Azazel?” Ernest ngơ ngác.
Howl hắng giọng.
“Nhà Azazel ở đằng kia.” Rosetta nói. “Có vẻ như họ không biết gì về cô mà?... Howl! Ngài có thứ gì dính trên tóc kìa, để tôi...”
Cô ta với tay gạt những bông tuyết trắng trên đầu cậu xuống. Chúng rơi lả xuống sàn nhà.
“Mùa này là như thế đấy.” Ernest nói. “Cứ một tiếng là lại phải cho người dọn tuyết ở dãy hành lang lộ thiên một lần.”
“Em thích mùa đông.” Gracie khẽ đập nắm đấm vào vai chồng mình.
Bỗng dưng Angeline hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô cảm thấy mình như một kẻ ngu đần. Bây giờ thì không. Cô hiểu tại sao Rosetta lại ghét mình dù rõ ràng với cô ta, cô là một kẻ xa lạ. Cô có thể hiểu tất cả chỉ bằng ánh mắt bướng bỉnh, dữ dội của cô ta, vẻ mơ mộng trên gương mặt cô ta khi nhìn Howl.
Angeline luồn bàn tay mình vào tay Howl. Những ngón tay thanh mảnh của cô siết nhẹ tay cậu, cảm nhận nhiệt độ của tay cậu chảy sang mình. Và cô làm thế để Rosetta có thể nhìn thấy.
Cô ta vẫn cười, lườm Angeline một cách cáu giận.
“Tôi muốn nói chuyện thêm với cậu lắm, nhưng...” Ernest nói. “Tôi còn phải đi chúc rượu những người khác nữa.”
“Tôi không phiền đâu.” Howl nói.
Cậu ta và Gracie cúi đầu chào rồi đi khỏi. Rosetta gửi một nụ cười lả lướt đến Howl trước khi bỏ đi.
Angeline mím môi nhìn theo cô ta.
“Vậy đấy.” Cậu nói, thở dài. “Ngủ với cô ta một lần là cô ta tưởng như mình quan trọng lắm...”
Giọng Angeline có chút phẫn nộ lẫn thất vọng. “Anh đã ngủ với cô ta sao?”
“Không có lần thứ hai đâu.” Cậu nói, nhìn cô dò xét. “Lúc đó là ở một bữa tiệc và tôi thì hơi say...”
Angeline không nói gì. Cô không thấy tức giận, vì cô biết Howl là người như thế nào. Cậu không thể bị trói buộc, như một con sư tử hoang không thể thuần hóa, chỉ làm những gì mình thích và muốn làm. Thậm chí bây giờ cậu cũng có thể quay gót bỏ đi theo một cô gái khác, trẻ trung và nóng bỏng hơn. Angeline thấy như mình đang chông chênh đi trên một sợi dây thừng. Cô đặt cược tất cả những gì mình có cho dù không được đáp trả lại.
Chẳng có điều gì đảm bảo tình cảm con người sẽ là mãi mãi cả.
Và thời gian thì vẫn đang điểm. Tích tắc, tích tắc.
Angeline ngẩng cao đầu, bước đi và mỉm cười. Với một người chẳng còn gì để mất, việc rơi xuống từ sợi dây thừng ấy hay có thể vẫn đứng vững trên nó cũng chẳng có vẻ sẽ thay đổi được gì cả.
Thật ra,
cô e rằng,
nếu không phải mình giữ kín bí mật ấy khỏi Howl,
cô đã chết dưới tay cậu rồi.
*
VÀO BUỔI CHIỀU, một cơn bão tuyết bất thường xuất hiện và nuốt trọn dinh thự trong sắc trắng lạnh lẽo của nó. Không ai bước ra khỏi dinh thự, một số thì đã về, số khác nán lại Leaf Citadell. Howl và Angeline thuộc số còn lại đó. Angeline ở yên trong căn phòng đã được nhà Beleth sắp xếp, rộng rãi với hai chiếc giường đặt cách nhau vài mét. Căn phòng đậm sắc vàng và đen đầy mê hoặc, giống chiếc váy của cô. Cô kéo những tấm rèm dạt sang một bên để có thể nhìn rõ cơn bão tuyết đang gào thét. Tiếng gió gầm vừa giận dữ, vừa ai oán, như đang đe dọa, làm các tấm cửa kính rung lên nhè nhẹ.
Cô thấy Howl đi vào từ ngoài cửa, cậu mặc như thể đây là giữa tháng sáu, nhưng vẫn ho khụ khụ rồi rùng mình.
Cái ý niệm rằng cả hai cùng qua đêm chung một phòng không làm Angeline thấy dễ chịu cho lắm. Dù nhà Beleth đã cẩn thận chuẩn bị hai chiếc giường. Trước đây, cô chưa từng gần gũi và dành nhiều thời gian với Howl. Bấy giờ khi phải làm thế, cô thấy thật kỳ quặc.
“Anh nên mặc thêm áo.” Cô nhắc.
“Tôi biết mình nên làm gì.” Cậu nói. “Tôi nên uống một ly trà và không đi lang thang nữa.”
Cậu làm thế thật. Howl rót đầy một ly trà, giữ nó trong tay và ngồi trước lò sưởi. Cậu duỗi người như một con mèo, thở một tiếng dài dễ chịu. Hơi ấm làm da cậu có sắc hồng hào trở lại.
“Nếu không phải vì Ernest thì tôi đã về rồi.” Cậu nói. “Cậu ta năn nỉ tôi ở lại bữa tiệc khiêu vũ tối nay.”
“Tối nay à?” Angeline hỏi lại.
“Phải... Nghe nói cậu ta đã cất công chuẩn bị mọi thứ đâu ra đấy từ lâu rồi, nên không thể hủy được. Dù chắc sẽ chẳng có mấy khách vì cái thời tiết này đây.”
Angeline nhìn qua cửa sổ. “Nếu không phải bước chân ra ngoài thì em thấy cũng bình thường mà.”
“Em ưa lạnh sao?”
Cô nhìn cậu thách thức. “Nếu anh ở tháp Myris lâu như em thì anh sẽ thích nghi với cái lạnh nhanh thôi.” Cô nói và hồi tưởng tới những mùa đông ở ngọn tháp. Vào ban đêm, gió đập rầm rầm vào mái và cửa sổ, những cành cây thì quất sang phải, sang trái vào bức tường. Hơi lạnh có thể len qua những kẽ hởi không biết nằm ở đâu vào phòng, cái lạnh chỉ đỡ hơn bên một chút. Và lò sưởi duy nhất trong nhà lại nằm ở tầng một, vậy nên nhiều đêm mùa đông, cô phải ngủ cạnh lò sưởi, trên sàn nhà, một mình.
Đó là những đêm đơn độc và buồn bã nhất của cuộc đời cô. Hơi lạnh mùa đông và đêm tối dường như cũng phóng đại cảm giác đó lên nhiều.
“Tôi giỏi thích nghi hơn là chịu đựng.” Howl nói. Cậu khoan khoái co duỗi những ngón tay đang ấm dần lên. Rồi chợt ngẩng lên, bất ngờ hỏi cô. “Em có biết nhảy không nhỉ?”
Angeline lắc đầu. “Để làm gì?”
“Đó là một trong những điều quan trọng nhất mà tôi được dạy.” Cậu đứng lên. “Hoặc ít nhất họ cho là nó quan trọng. Tôi sẽ chẳng khẳng định mình được với ai nếu đến khiêu vũ cũng không biết.”
“Em chẳng cần khẳng định mình với ai cả.” Cô nói, lùi lại vì chợt nhận ra ý định của Howl. Cậu đặt ly trà xuống và xắn ta áo lên, đứng ra giữa phòng.
“Có đấy.”
“Anh đã học trong nhiều năm.” Cô phân bua. “Làm sao em học được trong một buổi chiều? Em có thể tham dự bữa tiệc mà không cần nhảy nhót gì mà.”
“Chỉ vài bước cơ bản thôi. Miễn là em có thể nhớ được!”
Angeline lùi lại khỏi Howl, còn cậu thì vẫn cười. “Em không nói đùa đâu. Em không biết nhảy và em không thể học trong một buổi được!”
Cậu thì vẫn dạm bước đến, nom như một con mèo rình chuột. “Angie... Nếu không thì tôi sẽ nhảy với ai đây?”
Mất một lúc sau cô mới trả lời được. “Em không phiền nếu anh nhảy với người khác đâu.”
“Thật à?” Dường như cậu đã nắm thóp được cô. Cô không hiểu có phải do mình nói dối quá dở, hay việc này đã quá hiển nhiên. Hẳn là vế sau. “Kể cả với Rosetta?”
Cô không lùi lại nữa, hơi ngếch đầu lên, sau đó mới trả lời. “Phải, kể cả Rosetta.”
Angeline lùi mình và dạm bước bỏ đi, thì Howl kéo cô lại và cậu bắt đầu cười thành tiếng. “Tôi chỉ đùa thôi. Quay lưng lại đi, không khó như em thấy đâu.”
Angeline miễn cưỡng quay lại. Howl kéo cô ra giữa căn phòng. Cậu giơ một tay lên ngang vai và bảo Angeline nắm lấy. “Đó là bước đầu tiên.” Cậu đặt tay kia của Angeline lên vai mình, rồi vòng lấy giữ eo cô và kéo cô lại gần hơn một chút. “Chú ý bước chân.” Cậu nói. “Và nhịp điệu.”
“Đột nhiên anh thành thầy dạy nhảy.” Angeline thốt lên vì buột miệng. Nhưng cô không thể kìm lại được, và cô nghe thấy tiếng cậu cười.
“Cảm ơn, nếu đấy là lời khen.”
“Vậy là anh biết dùng piano, nhảy, chính trị, còn gì nữa không?” Cô hơi hếch cằm lên, để lộ một vài vệt tinh ranh trong đôi mắt.
Howl bước sang trái một bước, Angeline bối rối bước theo nhưng quá chậm.
“Tôi biết đi săn.” Cậu nói. “Tin hay không, tôi thích đi săn hơn mấy việc ngớ ngẩn này.”
Angeline tự hỏi cậu đang ám chỉ điều gì ngớ ngẩn. Chính trị, hay những bộ môn mà một nhà quý tộc, một Cambion cao quý phải thuộc lòng.
“Tại sao?” Cô hỏi.
“Em sống giữa khu rừng như vậy mà không đi săn bao giờ sao?”
Angeline bước những bước lúng túng, cô còn dẫm lên chân Howl. Cậu có vẻ không nản chí, vẫn từng bước một dạy cô.
“Em có đặt bẫy.” Angeline nói.
“Thật ra tôi thích bất cứ việc gì không liên quan đến chính trị... Lùi ra một chút, rồi lại bước lại gần, như thế...”
“Em tưởng đó là tất cả những gì nhà Lucifer muốn và có?”
Giọng cô nhỏ lại, khiến bước chân của cậu cũng chậm dần. Howl nhìn sâu vào mắt cô, như muốn đào bới, lục tung tâm trí cô lên, quan sát hết mọi thứ đang diễn ra trong đầu cô và tìm hiểu những bí mật của cô.
Không ai di chuyển nữa.
“Tôi nghĩ thế...” Howl trả lời, nhưng giọng cậu có vẻ không chắc chắn. “Ý tôi là, tôi rất giỏi về việc ấy...” Cậu bỏ lửng câu, lúc sau lại chậm rãi những bước nhảy tiếp, trải phải, và xoay.
Đó là những gì đã diễn ra trong bữa tiệc đêm ấy.
Đèn, nến, hương nước hoa, mùi sơn gỗ, và những bước nhảy nhịp nhàng.
Những ánh mắt dán vào cô và Howl. Còn cô thì chỉ có thể nhìn cậu, đôi khi cúi xuống chú ý bước chân của mình.
Giữa tiếng nhạc dương cầm réo rắt trầm bổng và những cặp đôi khác đang nhảy xoay quanh, Howl cúi xuống để hôn môi cô. Ban đầu Angeline còn ngập ngừng vì ánh mắt của đám đông, nhưng cô đưa bàn tay ôm lấy xương hàm cậu và nâng mình lên. Cậu mềm, ấm, có vị của lò sưởi và rượu.
Angeline khó mà cưỡng lại tất cả những cám dỗ đó.
Chẳng hề gì nếu như tất cả điều này đều diễn ra trong giấc mơ nào đó của cô.
Chẳng hề gì nếu như nó chỉ là tạm thời và có thể vụt tan biến.
Chẳng hề gì nếu như khi tháng mười hai kết thúc, cô sẽ chết nhưng cô vẫn có được Howl, như một bóng sao chổi sáng quệt qua nền trời đêm.
Đôi khi Angeline tự hỏi mình sẽ chết vì cái gì. Và đương nhiên vì ở đây không phải là một căn bệnh, hay một lời nguyền nào đấy. Cô sẽ chết cho cái gì? Kết thúc cuộc sống khốn khổ ở vùng Bóng tối, chấm dứt ảo mộng về vùng vịnh biển tươi đẹp, hay là cho một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi?
Đấy là điều Angeline phải quyết định.
Cô sẽ chết vì nỗi đau,
hay vì hy vọng.
*
CÓ NHỮNG KHOẢNH KHẮC MÀ ANGELINE VẪN CẢM THẤY NHƯ MÌNH VỐN ĐÃ CHẾT.
Chẳng hạn như trong những cơn ác mộng.
Đêm hôm nay, cô mơ thấy mình đang đi giữa một nghĩa trang. Nhưng những ngôi mộ không có bia, không được đắp đất. Các cỗ quan tài trồi lên và đều lắp kính, nên cô có thể thấy rõ ai đang nằm ở trong.
Người đầu tiên cô thấy là Abigail.
Sau đó là Annalise.
Cả hai nằm trong cùng một cỗ quan tài, đặt cạnh nhau như hai con búp bê sứ nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền, thật khó mà phân biệt được chúng.
Myris là người tiếp theo. Gương mặt bà trong giấc mơ thật khác với Myris ngoài đời, nhưng cô biết đó là bà.
Sau nữa là Gry, Moldark, và bố mẹ cô.
Và Angeline bước đến cỗ quan tài cuối cùng. Cô kéo thật mạnh tấm kính lên và nhìn vào trong. Đó là Howl. Cậu bất động, mắt nhắm nghiền, vẻ sống động và đẹp đẽ đã tan biến, chừa lại cho sắc nhợt nhạt, sắc thái của những cái xác.
Tấm kính quan tài rơi xuống đất và vỡ thành trăm mảnh nhỏ.
Đó là lúc Angeline tỉnh dậy. Đúng hơn, là cô được đánh thức. Howl ngồi ở mép giường, và cô ngước ánh mắt uể oải lên nhìn.
Cậu hất đầu. “Ổn cả chứ?”
Angeline gật nhẹ, cô lấy tay dụi mắt, hai mí mắt cay và nặng trĩu như đá. Nhưng khi nhắm lại thì cô lại thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết.
“Ác mộng thôi.” Cô nói. “Không có gì cả.”
“Được rồi.” Cậu gật gật.
Bấy giờ Angeline mới nghe thấy tiếng gió gầm rít bên ngoài. Cô co người lại. “Anh không ngủ sao.”
“À, thì...” Cậu cố giữ giọng mình nhỏ, hoặc do tiếng gió đông đã lấn át mất giọng nói cậu. “Hóa ra cái cốc nước hài hài ấy không phải rượu. Nó giống trà và mạnh gấp ba lần cà phê bình thường...”
Angeline nhắm mắt, rồi mở ra nhìn cậu. Howl sẽ không bao giờ biết cô đang cười ở trong bóng tối. “Anh đã uống ba cốc.”
“Và tôi sẽ thức đến sáng mai.”
“Em đã nói đừng uống.”
Cậu cười. “Phải, em đã nói vậy.”
Angeline lặng thinh. Bấy giờ cô mới nghĩ lại về giấc mơ của mình. Cô cảm thấy ngộp thở, cơ thể cô sặc sụa mùi cái chết. Howl đứng dậy và dạm bước đi. Cậu để một khay nến vẫn còn sáng, và vài cuốn sách bên cạnh.
“Howl.” Cô gọi, khẽ cựa mình. Cậu quay người lại. Angeline ngập ngừng một lúc. “Anh có thể... ừm... ở lại đây không?”
Angeline cắn chặt môi và chờ đợi. Howl trả lời bằng cách ngồi xuống giường. Cậu tháo giày và dường như đang cười.
“Gì?” Cô hỏi.
“Không có gì cả... Chỉ là tôi thấy mình may mắn vì được phụ nữ mời ngủ cùng nhiều như vậy.”
“Nhiều ư?” Giọng cô có vẻ hoang mang. “Không, ý em là... Không phải như thế đâu.”
Cô rúc mình vào trong chăn và bắt đầu thấy hối hận. Bấy giờ cô đã tỉnh hẳn, tự hỏi có phải vì giấc ngủ và lý trí vẫn còn mơ màng nên mới dại dột nói thế. Bình thường cô sẽ cố tránh xa những tình huống như thế. Cô không thể thôi nghĩ mình đã rơi vào cái gì, say nắng với con trai của Moldark, người cô đã giết. Cô liên tục nhắc nhở mình cậu là ai, cậu là người như thế nào, xa vời và viển vông thế nào. Một Cambion với quyền lực chỉ cần búng tay là có thể san bằng một thành phố. Và Cambion đó vừa ngả lưng xuống cạnh cô.
Cùng một lúc, Howl vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Cậu vừa viển vông mà vừa trong tầm với.
Vừa phi thường, vừa bình thường.
Vừa khó tin lại vừa có thể tin.
Cậu gần gũi và chẳng có gì xa vời. Giống như cô, một sinh vật có sự sống, có trái tim, có linh hồn, suy nghĩ, biết hành động và nói. Không khác biệt. Không khoảng cách.
Angeline nhắm mắt lại, nhưng những gì cô cảm nhận được từ đêm tối là sự tỉnh táo trong đầu mình và cảm giác bồn chồn. Bóng tối và tiếng gió gầm gào làm những giác quan của cô thức dậy, sắc bén hơn, khao khát nhiều hơn.
Cô nhích mình, để chỉ chạm vào Howl ở chỗ khuỷu tay. Cậu nằm yên, thở đều đều.
“Tôi không thể ngủ nổi.” Một lúc sau, Howl nói.
Angeline vẫn còn thức, nhưng cô im lặng một hồi lâu, rồi mới đáp lại:
“Hãy nói về chuyện gì đi.”
“Như là gì?”
Angeline đảo mắt trong bóng tối. Cô nhìn lên trần nhà. Rất có nhiều chuyện có thể nói về, nhưng đồng thời, cô cũng chẳng biết nên nói về điều gì.
“Thật ra tôi vẫn băn khoăn về chuyện này.” Howl mở lời. “Năng lực của em từ đâu mà có?”
“Gì?... Việc chữa lành sao?”
“Phải. Con người bình thường không thể nào có được năng lực như thế. Thật ra tôi không biết một loài cụ thể nào có thể chữa lành cho cả mình và người khác.”
“Em là người thường thật mà.” Angeline nói, nhưng chính cô cũng cảm thấy chút nghi ngờ về điều ấy. Những ký ức ít ỏi của cô về quãng thời gian ở vùng Ánh sáng không bao gồm điều gì liên quan đến những năng lực đặc biệt. Những suy đoán của cô thì chẳng dẫn đến đâu cả.
“Nó là bẩm sinh hay gì?”
Angeline ngẫm nghĩ. “Em không biết. Khi còn nhỏ thì năng lực ấy chưa có. Nó xuất hiện lúc em mười một. Em hái quả dại ở trong rừng và leo lên một cái cây, sau đó trượt chân ngã. Đầu em đập vào một tảng đá và rỉ máu một lúc lâu liền.”
“Sau đó thì sao?”
“Vài tiếng sau nó không còn đau hay chảy máu nữa.” Angeline nói. “Em tháo băng ra thì nó đã lành, nhưng để lại một cái sẹo mờ.”
“Em chẳng mất đến vài tiếng để chữa vài vết thương, Angeline.”
Cô trở mình, co gối. “Nó càng lúc càng mạnh. Bây giờ em có thể chữa lành rất nhiều thứ.” Angeline lặng đi một lúc. “Về vật lý thôi.”
“Em sẽ chẳng bao giờ phải lo về một cái sẹo nào.” Cậu nói, và Angeline nghe thấy tiếng cậu cười, dù chỉ nhỏ như tiếng thở.
“Còn anh?” Angeline hỏi. “Người nhà Lucifer luôn giỏi làm ảo thuật về lửa sao?”
Howl lại cười, nghe tự mãn. “Hơi nhiều quá hả?”
“Một chút. Em tưởng Cambion chỉ có thể dịch chuyển và thao túng tâm trí?”
“Cứ cho là tôi có nhiều hơn mọi người chút đi.” Cậu nói. “Hơn nữa năng lực của tôi có giới hạn, nên cái này bù trừ cái kia.”
Không ai nói gì trong một lúc lâu. Chỉ còn tiếng gió đập cử là vang lên. Angeline vẫn trằn trọc cố tìm lại giấc ngủ cho mình, nhưng cô không thể vì biết Howl vẫn đang thức.
“Tôi không biết mình có đang đi đúng hướng không nữa.” Cậu nói sau một hồi yên lặng. “Dường như mọi chuyện đều rất sai… Theo cách mà tôi không thể giải thích được.”
Angeline cảm thấy đầu cậu chuyển động, và dường như đang cố nhìn cô qua bóng tối.
Thật ra cô thấy ngạc nhiên vì Howl đang nói gì đó. Giống một sự thổ lộ, một sự giãi bày. Càng lúc cậu càng giống một người trần bình thường. Hoàn toàn có thể với được. Không phải là một Quỷ Vương xa lạ nào cả.
“Em hiểu.” Angeline nói dù cô chẳng hiểu lắm, nhưng cô nghĩ đó sẽ là câu trả lời Howl muốn nghe.
“Những gì tôi có là một sự sắp đặt.” Howl nói tiếp, và Angeline im lặng để nghe giọng cậu hòa cùng giọng gió trong màn đêm. “Tôi sẽ ngồi ở vị trí này dù sớm hay muộn. Thậm chí tôi còn từng khát khao nó đến mức kiệt sức. Nhưng khi đã có nó rồi… nó lại không như tôi đã tưởng tượng.”
Angeline nhúc nhích vai mình và nghiêng đầu sang phía cậu. “Không ư?” Cô thì thào. “Vậy thì nó như thế nào?”
“Tôi không biết.” Cậu nói, rồi để lại một khoảng lặng kéo dài. Angeline nghe thấy cả tiếng thở của Howl. “Mỗi quyết định của chúng tôi đều có tầm ảnh hưởng không chỉ trên giấy tờ. Tôi mới chỉ làm công việc này vài tháng, Angie ạ, nhưng tôi đã chứng kiến nhiều thứ. Nạn đói, xung đột, chiến tranh, cái chết…” Cậu nuốt khan. “Rất nhiều cái chết.”
“Mọi người chết mỗi ngày.” Angeline nói. “Đó không phải lỗi của anh.”
“Có đấy.” Cậu xoay đầu, nhìn lên trần nhà, giọng giận dữ nhưng bất lực. “Có lẽ tôi là một kẻ lãnh đạo tồi. Tôi không thể giả vờ bình thường thêm nữa.”
“Vậy anh muốn làm gì?”
“Bất cứ thứ gì khác.” Cậu nói. “Bất cứ thứ gì ngoài ngồi đó và nhìn mọi người chết hàng ngày. Đây là cách thế giới này vận hành, tôi không thể thay đổi được.”
“Thì... Anh có thể thay đổi mình mà.”
Cô sẽ không bao giờ bắt được ánh nhìn ngạc nhiên lúc đó trong mắt Howl.
“Ngủ ngon.” Angeline nói, quay lưng lại với cậu và để hai mí mắt nặng trĩu sập lại.
/75
|