THỨ MÙI HĂNG HẮC CỦA THUỐC MEN VÀ DỊCH BỆNH lơ lửng bay trong không trung dần nhẹ đi khi cánh cổng thành hiện ra.
Đó là một cánh cổng lớn, không phải vĩ đại nhất, nhưng lớn. Nó được làm bằng những viên gạch lớn, với những cái cột một người ôm không hết. Mọi con đường dẫn vào thành phố đều bị chắn bởi những cái cổng như thế, tại mọi hướng. Cổng sẽ đóng vào buổi tối và mở vào sáng sớm theo lệ thường. Bấy giờ khi hơn nửa buổi sáng đã trôi qua, cánh cổng bằng đá mở rộng, bên cạnh có hơn một tá lính đứng canh. Những bức ảnh tội phạm truy nã được dán đè lên nhau hai bên cổng. Đám lính có vẻ lơ là và thờ ơ, quan sát dòng người vào ra cổng thành với những con mắt hờ hững.
Cả ba đã xuống ngựa được một lúc. Iolite chằng đồ đạc sao cho trông nó cồng kềnh và nhiều nhất có thể. Cô ta thậm chí còn nhét những thanh củi khô vào một cái bao rỗng và buộc vào hông lũ ngựa để trông như cả ba là khách lữ hành. Khi đến gần cánh cổng, cả ba người họ vội kéo mũ lên, bước những bước chậm rãi về cổng thành. Angline có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, đầy căng nỗi sợ trong lồng ngực.
Có thể sẽ chẳng có tên lính nào để ý đến họ. Những người đi đường khác cứ thế mà bước qua cổng thành dễ dàng. Đám lính chẳng gây rắc rối gì cho họ. Angeline mong điều đó cũng sẽ xảy ra với ba người bọn cô. Iolite đã thật tinh ý khi cô ta mua những bộ đồ bình dân này. Chiếc váy thụng và khăn choàng làm Angeline trông không khác gì một người dân Amenrut. Nhưng điều họ không thể che giấu nổi là màu da. Da của người Amenrut thì sậm màu hơn, còn da của cô và Howl thì mang sắc trắng của những người sống ở phương Bắc.
Iolite trông khá lạc quan. Cô ta quan sát từng cử chỉ của đám lính từ xa và nhẹ nhõm gật đầu:
“Chúng ta sẽ ổn thôi.”
Khi họ cách cổng thành chừng hơn năm mươi bước chân nữa, bỗng một tên lính khác xuất hiện. Hắn cưỡi ngựa đen, đi đến từ phía trong thành phố. Hắn nói gì đó với những tên lính khác, rồi để con ngựa đấy và đi lên phía trước, nheo mắt nhìn dòng người.
“Không hay...” Howl thì thầm.
“Hắc Kỵ binh.” Iolite nói như nuốt mất cả lời Howl. “Chúng cắt phiên canh gác cổng.”
“Chúng ta phải làm sao?” Chân Angeline như chùng lại. Cô chợt nhận ra tên kỵ binh kia đang bước loanh quanh cổng thành, quan sát từng gương mặt trong đám đông. Hắn đeo mặt nạ che mất nửa dưới mặt, chỉ còn trông thấy mỗi đôi mắt sáng, bên hông đeo một thanh kiếm dài.
“Bình tĩnh.” Iolite nói, liếc nhìn hai người họ. “Không dễ mà nhận ra được chúng ta đâu, đừng hoảng loạn.”
“Cô nói thì dễ lắm.”
Iolite cau mày. Cả ba không thể quay đầu lại, họ bị đám đông phía sau thúc lên đằng trước và cứ thể buộc phải tiếp tục bước đi.
“Được rồi, tùy cô thôi.” Howl nói. “Nhưng tôi đảm bảo chúng sẽ bỏ qua thanh kiếm này đâu.”
Howl mím môi. Angeline lo sợ nhìn cậu, và đôi mắt hổ phách của cậu như đang sáng rực lên, đồng tử giãn lớn với những vệt vàng loang lổ.
“Tốt đấy.” Iolite nói. “Cứ giữ như thế, chúng sẽ bỏ qua chúng ta.”
Angeline chợt hiểu. Cậu đang sử dụng năng lực thao túng của mình để khiến tên kỵ binh nọ bị đánh lừa thị giác. Có lẽ là cậu sẽ khiến hắn không trông thấy thanh kiếm, nhưng Angeline không chắc lắm.
Tim Angeline đập lớn. Nỗi sợ bơm đầy trong cơ thể cô tựa không khí trong một quả bóng, và chỉ cần một cái liếc nghi ngờ, cô có thể nổ tung. Càng lúc, cánh cổng lại càng gần. Và đột ngột, nó đã ở ngay trước mặt cô như thể chính nó mới là người đang bước lại gần Angeline.
Howl cúi xuống, gương mặt căng thẳng.
Thanh kiếm trên vai cậu nhô lên sau chiếc áo choàng, như đang cố thu hút sự chú ý từ đám lính. Tên kỵ binh dừng trước cả ba. Hắn khoanh tay, nhìn trân trân vào Angeline. Sống lưng cô lạnh toát, cô cố bước nhanh hơn nhưng dường như làm thế chỉ tạo nên sự nghi ngờ. Hắn có nghi ngờ không? Cô không biết.
Chừng khoảng nửa phút, sự căng thẳng mới vỡ òa ra thành nhẹ nhõm. Iolite phập phùng buồng phổi để thở, mắt cô ta hấp háy, tay run rẩy khi đám lính đã bị bỏ lại sau lưng.
“Khoan đã!”
Đó là giọng nói của tên kỵ binh. Giọng hắn cất lên sang sảng sau tấm mặt nạ:
“Phải... Ba người đấy, bước lại đây. Có nghe ta nói không thế? Bước lại đây mau.”
“Howl...”
“Suỵt!” Howl gàn. “Đừng làm anh phân tâm.”
Cô chợt hiểu cậu vẫn sử dụng năng lực đó lên tên kỵ binh. Angeline buộc phải nối gót Howl và Iolite quay lại.
“Vâng, thưa ngài?” Iolite cất giọng. Cô ta cúi gằm đầu để chiếc mũ rủ kín mặt.
“Bỏ cái mũ ra.” Hắn nói. “Đừng lề mề thế.”
Howl khẽ thúc nhẹ vào Iolite và gật đầu. Cả ba bỏ mũ của mình ra. Angeline bối rối không hiểu sao ánh mắt của hắn có vẻ thất vọng.
“Được rồi... Ba người là ai? Đến thành phố này để làm gì?”
“Phù thủy, thưa ngài.” Iolite nói. “Chúng tôi đến từ vùng phía Tây xa xôi, nhưng thường đi đây đi đó để tìm kiếm và khám phá về nghệ thuật ma thuật ở các vùng khác nhau.”
Tên Kỵ binh nhướn mày nghi ngờ. Angeline không thể quan sát rõ được biểu cảm của hắn vì hắn đã đeo mặt nạ, nhưng sự im lặng đầy dò xét cho thấy hắn đã đánh hơi được gì đó.
Đoạn, hắn lôi ra mấy tờ giấy nhàu nhét trong áo choàng. Tim Angeline rụng rời và chừng như đã ngừng đập khi nhận ra đó là những tờ lệnh truy nã:
“Các ngươi đã đi lại nhiều vậy, có bao giờ trông thấy những người này chưa?”
“Chưa, thưa ngài.”
Angeline lén lút nhìn Howl. Một giọt máu trào ra khỏi mũi cậu và cậu nhăn mặt lại, dường như đang nín thở, mặt cúi gằm.
“Này, ông ta ổn chứ?” Tên Kỵ binh nghiêng người nhìn Howl.
“Ông ấy... ừm... mắc vài chứng bệnh về đường thở.” Iolite nói. “Không có gì nghiêm trọng cả.”
“Được rồi.” Hắn gật gật đầu, đưa tờ truy nã cho Iolite. “Đi đi, nếu thấy mặt những kẻ này phải báo ngay lại cho Hắc Kỵ binh hoặc binh lính trong thành. Bất cứ ai bắt được họ sẽ được thưởng to đấy.”
Iolite gật đầu, trịnh trọng cầm lấy tờ giấy. Họ nhanh chóng đi khỏi cánh cổng và lẫn vào dòng người đông đúc.
Bấy giờ Howl mới dám thở ra. Cậu kéo mũ áo choàng, mắt chớp mạnh. Máu cậu chảy dọc xuống từ cánh mũi, lấp lánh sắc đỏ.
“Anh ổn chứ?” Angeline hỏi.
“Anh không sao.”
Cô ngoái nhìn sau lưng mình, nhưng cánh cổng và đám lính đã bị nuốt chửng bởi dòng người.
“Anh vừa làm gì hắn thế?”
“Hắn ư?” Cậu cười. “Không chỉ mình hắn đâu, Angie, mà là cả đám lính nữa. Khi nhìn vào chúng ta, bọn chúng sẽ chỉ trông thấy một người đàn ông già và hai đứa con gái.”
“Lần sau, chúng ta sẽ bàn bạc trước về việc cậu sẽ biến chúng tôi thành gì trước mặt người khác được chứ?” Iolite cau có nói, rồi lầm bầm chửi thề.
“Tôi đã khá có ích đấy, cô không thể công nhận được sao?”
“Đừng tỏ ra tự mãn vội.” Cô ta leo lên ngựa. “Chúng ta còn quãng đường khá xa đấy.”
Howl cười khẩy. Cậu lau sạch máu bằng một cái khăn Angeline đưa cho rồi cả hai leo lên con ngựa.
Angeline phải nín thở hầu hết quãng đường. Khác với San Daemones, thành phố này có vẻ tồi tàn hơn và bẩn thỉu hơn. Những thứ mùi hôi hám bám chặt lấy từng phân tử không khí, không một cơn gió nào có thể thổi chúng đi. Mặt đường ẩm ướt sương, những sạp hàng nông sản bày dưới mặt đất, trên những tấm chiếu hay bạt và được che bởi những cái mái lợp bằng lá tạm bợ. Những cửa hàng lớn nhỏ chen chúc đứng trên con phố. Nơi này không có nhiều ngựa, họ thường dùng những con la hoặc lừa lớn để thồ đồ nặng. Những cửa hàng khang trang một chút thì thường vắng vẻ, quán rượu đẫy rẫy và mùi thịt cá tanh tưởi làm bụng dạ cả ba nôn nao.
Bỗng nhiên, đám đông dạt sang hết một bên, xô đẩy nhau vào những sạp hàng bán rau. Con ngựa của Angeline bỗng tỏ ra khó chịu, nó loạng choạng lùi lại rồi hí ầm lên đầy ngon cố.
“Xuống.” Iolite nói. “Xuống ngựa đi.”
Không một lời thắc mắc, Angeline và Howl vội nhảy xuống khỏi con ngựa và bị đám đông ép sát vào lề đường. Một đoàn quân mặc giáp đen, cưỡi ngựa chiến đi qua. Họ đi đến đâu, những kẻ qua đường vội tránh đến đấy.
“Chúng đi tuần đấy.” Iolite nói. “Được rồi, an toàn.”Howl gật đầu. Cậu nhìn Angeline để chắc chắn cô không bị lạc giữa dòng người đông như kiến này, rồi cả ba tiếp tục đi.
Đến buổi chiều, một cơn mưa xuân tạt đến và tưới ướt thành phố bằng hơi lạnh. Mùi mưa ngai ngái bốc lên cùng những thứ mùi khó chịu khác từ các góc phố, con đường, từ những người đi đường và lũ ngựa. Cả ba chỉ dừng lại một lúc để nghỉ ngơi trước khi ra khỏi thành phố và để ăn trưa. Không hiểu sao cô thấy bồn chồn. Cả ba đứng dưới mái hiên một cửa hàng đang đóng cửa, bên trái và phải có vài người ăn xin cũng ngồi đấy. Đầu tóc họ bù xù, đầy chấy rận, đặt một cái lon sắt trước mặt và dõi đôi mắt mệt mỏi nhìn người qua lại.
Không hiểu sao, cô chỉ thấy buồn.
Trong khi Iolite và Howl vừa ăn, vừa bàn bạc về cách vượt qua Hàng Rào, Angeline ngồi dựa vào bức tường lạnh sau lưng và quan sát những con người nơi xứ lạ. Cô chợt nhận ra một điều lạ lùng, những người ăn xin, không nhà cửa và đang mục rữa vì cái đói ngoài đường hầu như đều là người phàm trần. Những kẻ đang được ngồi trong ngôi nhà ấm phần nhiều là những loài sinh vật khác. Bên đường, có một cửa hàng thảo dược của phù thủy đang tấp nập khách khứa, người ra người vào. Ở một chỗ khác là một quán ăn nhỏ, có những bức tường bằng kính, thuộc về một ma cà rồng. Đối lập với mùi thơm từ thức ăn và đồ uống, là mùi hôi thối, ẩm ướt của những kẻ lang thang ngồi ngoài đường, dầm mình trong cơn mưa và cái đói.
Cô nhìn cái bánh mì của mình, rồi ngoảnh nhìn sang người phụ nữ đang ngồi bán hàng thủ công cạnh đó có mấy bước chân. Da bà ta đen sạm, tóc vấn cao và trùm khăn. Hai đứa con gái chỉ mới vài tuổi bám chặt lấy mẹ, người chỉ có da bọc xương nhưng hai con mắt thì mở to, trong suốt như giọt mưa.
Cô cắn một miếng bánh mì, một lúc lâu sau đấy, vẫn chẳng có một vị khách qua đường nào mua đồ của bà ta.
Một trong hai đứa con gái của bà ta lim dim ngủ. Đứa còn lại, lớn hơn em vài tuổi, đứng dậy và chạy loanh quanh đó chơi đùa với nước mưa. Con bé có nước da cháy sạm giống mẹ, đang cố vồ chộp một con ếch. Không hiểu có điều gì xui khiến, con ếch nhảy vọt đến chỗ Angeline rồi rúc vào cái hốc sau lưng cô.
Đứa trẻ đứng lên, bần thần nhìn cô một lúc và nhìn ổ bánh mì trên tay cô.
“Em đói à?” Angeline đánh bạo hỏi con bé.
Dường như con bé không hiểu tiếng phổ thông, nhưng nó vẫn nhìn chằm chằm và chỉ chỉ vào cái bánh. Mái tóc xù của nó bết lại vì mưa, và cơ thể run rẩy.
“Đây, chờ chị chút.”
Angeline nhoài người với lấy cái túi đựng bánh mì bên cạnh mình và cho con bé một ổ bánh.
Đứa trẻ chẳng hề ngượng ngùng. Nó cầm lấy ổ bánh, mắt sáng lên rồi quay người chạy về phía mẹ mình. Angeline trông thấy con bé ríu rít nói gì đó với mẹ mình. Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn ổ bánh, rồi hoang mang quay đầu lại phía sau để rồi bắt gặp ánh mắt của Angeline. Không nói một lời, nhưng bà ta gật đầu bối rối như cảm ơn.
Con bé con vội bẻ ổ bánh mì, chia cho mẹ và đứa em của nó.
Khi Angeline ngẩng đầu lên, cô bắt gặp Howl đang nhìn mình. Cô tự hỏi cậu có nghĩ cô vừa làm một việc ngớ ngẩn, nhưng rồi cậu chỉ mỉm cười.
Nếu như chặng đường đi qua cánh cổng vào trong thành phố khó mức một, thì ra khỏi đó khó mức mười. Không ai dám nói gì cả. Cánh cổng thành họ sắp sửa đi qua thông tới một con đường lớn, mà dọc theo nó về phía Nam sẽ thẳng tới cổng biên giới. Không có mấy người ra vào cánh cổng này, lính canh tăng lên gấp ba, bốn lần so với các cổng khác. Chúng đứng quanh cánh cổng khép chặt, hai bên là những cái chòi cao luôn có người canh gác. Trong số đám lính canh, có một nửa là những Kỵ binh. Phải mất một con dốc nữa mới đến cổng ngoại thành, nhưng tim Angeline đã đập từng nhịp hãi hùng.
“Chúng ta sẽ tiêu mất.” Angeline nói. Cô để ý rằng bước chân của cả ba đều chùng lại. “Không đời nào chúng cho chúng ta đi qua.”
“Đừng chắc chắn thế.” Iolite nói. “Chúng ta sẽ qua thôi. Howl.”
“Tôi biết rồi. Tôi đang làm đây.”
Năng lực của Howl có thể tạo vỏ bọc cho họ, nhưng Angeline không dám nói rằng bọn chúng không thể phát hiện ra.
Đằng trước Angeline và Howl là một cái xe thồ lớn để chở gỗ, nhưng ở trên xe thì không có khúc gỗ nào, chỉ có vài cái rìu và những người đốn củi đang ngồi trên lớp rơm lót. Người đàn ông đánh xe bị đám lính chặn dừng lại. Angeline không thể nghe thấy họ nói những gì ở phía này, tuy nhiên cô thấy gã đàn ông đó phải đưa cho đám Kỵ binh một tờ giấy.
“Cái gì vậy?” Angeline hỏi
“Giấy Thông hành.” Iolite nói. “Con đường này dẫn thẳng tới cổng biên giới, những ai đi qua phải có giấy thông hành và một tờ chứng nhận từ Thị trưởng mới được phép đi qua.”
“Chúng ta chẳng có cả hai thứ đó.” Angeline nói.
“Không sao?” Iolite ngoái nhìn cô và mỉm cười. Angeline bối rối, cô nhận ra cả Howl cũng đang cười.
Những tên tiều phu đã được cho qua cánh cổng, có vẻ chúng chỉ muốn đi đến cánh rừng phía Nam để đốn gỗ. Angeline không biết Howl và Iolite đã có kế hoạch gì, nhưng cô không thể thôi lo sợ. Cô nép sau Howl, những sợi dây thần kinh như bị kéo căng ra và trong lồng ngực cô, từng nhịp tim đều khiến Angeline giật mình.
Cô run rẩy nắm lấy tay Howl. Nếu không có bàn tay cậu, Angeline e mình sẽ bỏ chạy.
Angeline giật thót khi Iolite bỗng đứng khựng lại. Cả chục con mắt đang dõi nhìn cả ba. Một tên lính gác thành bước đến đằng trước, mặc bộ đồng phục nâu với giáp xích và thương.
“Giấy tờ.” Hắn nói cụt ngủn.
Iolite lẳng lặng lấy ra hai tờ giấy mỏng, được viết tay và đóng dấu, đưa cho tên lính.
“Các người đi đâu?”
Howl đứng lùi về phía sau, đầu cậu đau ong ong lên. Angeline vẫn nắm chặt tay cậu, bấy giờ thì cô lại là điểm dựa cho Howl.
“Vùng Ánh sáng, thưa ngài.” Iolite nói. “Chúng tôi được hội Illusion Coven cử tới vùng Ánh sáng để nhập về một vài loại thảo dược.”
Hắn nghi ngờ nhìn Iolite. Angeline cảm thấy mình như sắp ngã gục dưới sức nặng của sự căng thẳng khi ấy. Nhưng cô không thể ngã, Angeline tự nhủ, Howl đang cố gắng để cả ba đi qua được cửa ải này. Cô không biết cậu khiến đám lính nhìn thấy gì, có lẽ là những phù thủy như lời Iolite nói. Cô có nghe loáng thoáng vài điều khi Howl trao đổi với Iolite dọc đường đi. Illusion Coven là một hội phù thủy lớn, có sức ảnh hưởng nhất định đến cả Hội đồng. Chắc chắn đám lính và những Kỵ binh phải từng nghe thấy hội phù thủy này.
“Kiểm tra họ đi.” Tên lính nói.
Mấy tên lính gác thành khác gật đầu, bước lại. Ba trong số chúng kiểm tra Angeline, Howl và Iolite; những tên còn lại kiểm tra hành lý trên lưng lũ ngựa.
Angeline cắn chặt môi, không dám nhìn thẳng vào mặt gã đàn ông lạ đang kiểm tra mình bằng cách nắn vào chân, tay và dọc người cô. Những cái đập của hắn thô bạo và hầu như chẳng quan tâm cô đang cảm thấy sợ hãi như thế nào.
“Thế đủ rồi.” Howl nói, giật tay tên lính ra khỏi mình và kéo Angeline lại. “Các người không tin sao? Đây là giấy tờ từ hội Illusion, họ sẽ không mấy vui vẻ nếu tôi báo lại rằng mình bị chậm lịch trình vì một đám lính gác cổng đâu.”
“Đó là một thanh kiếm à?” Một tên kỵ binh bỗng cất giọng sang sảng, bước những bước oai vệ lại gần. Howl giật mình. Cậu chỉ lơ đãng vài giây khi đám lính kiểm tra mình, và chỉ cần một chút phân tâm như thế cũng đủ khiến năng lực của cậu bị ngắt quãng.
“Đưa tôi xem.”
Iolite cắt ngang tên kỵ binh:
“Chúng tôi cần vũ khí để đi từ đây tới vùng Ánh sáng. Con đường này đầy rẫy nguy hiểm, chúng tôi không thể không có gì tự vệ.”
“Các người là phù thủy mà?”
Angeline đứng nép sau Howl, không dám nói nửa lời. Iolite liếc nhìn đám lính và chợt nhận ra tất cả bọn chúng đang đổ dồn sự chú ý lẫn ngờ vực vào mình.
“Không phải thứ gì phép thuật cũng giải quyết được.” Howl nói.
“Nếu không có giấy phép, các người sẽ không thể mang qua biên giới được đâu.” Một tên kỵ sĩ nói.
“Vậy là ngài sẽ cho chúng tôi qua?” Iolite hỏi. Cô ta vờ vui mừng. “Tôi sẽ xoay sở được với thanh kiếm thôi, nó không có hại gì cả, chỉ là để tự vệ.”
Đám kỵ sĩ nhìn nhau, rồi gật đầu. “Mở cổng đi.”
Tên lính khi nãy đưa lại cho Iolite những tờ giấy, đứng sang một bên nhường đường cho cả ba. Cánh cổng sắt mắt cáo chậm chạp kéo lên, Angeline trông thấy đằng sau nó là con đường trải dài tít tắp chân trời. Cô như con chim sắp được thả tự do, bỗng dưng nhẹ bẫng và đầy hy vọng.
Kể cả khi đã lên ngựa rồi, Angeline vẫn không thể tin mình đã đi qua được thành phố. Cô vẫn nín thở cho đến khi cánh cổng chỉ còn là một vệt màu tro đen sau lưng cô, và thành phố chìm vào cơn mưa ảm đạm đầu xuân. Howl thở hổn hển. Angeline đưa cho cậu bình nước; Howl cầm lấy và tu như cậu đã bị bỏ khát cả tuần trời.
“Tôi xin lỗi.” Howl nói. “Tôi chỉ hơi phân tâm chút và...”
Iolite ngoái lại nhìn thành phố. Vậy mà đã nửa ngày trôi qua. “Không sao. Bọn chúng sẽ không nghi ngờ gì đâu, dẫu sao những luật pháp về vũ khí vẫn khá lỏng lẻo.”
Howl nheo mắt nhìn theo con đường trải dài tít tắp. Chân trời phía Nam là những mảng sáng không đồng đều, bốn bề là thảo nguyên với cỏ rậm rì. Những cơn gió phía Bắc bắt đầu thổi, mang theo cái buốt lạnh sương giá. Cậu chậc lưỡi:
“Vấn đề thật sự đang nằm ở Hàng Rào kia.”
“Tôi biết.” Iolite thúc nhẹ con ngựa, ép nó đi lên phía trước. “Nhưng cậu biết không, tôi đã sống hàng trăm năm rồi. Điều duy nhất trên đời ngăn cản được tôi chỉ có cái chết.”
Đó là một cánh cổng lớn, không phải vĩ đại nhất, nhưng lớn. Nó được làm bằng những viên gạch lớn, với những cái cột một người ôm không hết. Mọi con đường dẫn vào thành phố đều bị chắn bởi những cái cổng như thế, tại mọi hướng. Cổng sẽ đóng vào buổi tối và mở vào sáng sớm theo lệ thường. Bấy giờ khi hơn nửa buổi sáng đã trôi qua, cánh cổng bằng đá mở rộng, bên cạnh có hơn một tá lính đứng canh. Những bức ảnh tội phạm truy nã được dán đè lên nhau hai bên cổng. Đám lính có vẻ lơ là và thờ ơ, quan sát dòng người vào ra cổng thành với những con mắt hờ hững.
Cả ba đã xuống ngựa được một lúc. Iolite chằng đồ đạc sao cho trông nó cồng kềnh và nhiều nhất có thể. Cô ta thậm chí còn nhét những thanh củi khô vào một cái bao rỗng và buộc vào hông lũ ngựa để trông như cả ba là khách lữ hành. Khi đến gần cánh cổng, cả ba người họ vội kéo mũ lên, bước những bước chậm rãi về cổng thành. Angline có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, đầy căng nỗi sợ trong lồng ngực.
Có thể sẽ chẳng có tên lính nào để ý đến họ. Những người đi đường khác cứ thế mà bước qua cổng thành dễ dàng. Đám lính chẳng gây rắc rối gì cho họ. Angeline mong điều đó cũng sẽ xảy ra với ba người bọn cô. Iolite đã thật tinh ý khi cô ta mua những bộ đồ bình dân này. Chiếc váy thụng và khăn choàng làm Angeline trông không khác gì một người dân Amenrut. Nhưng điều họ không thể che giấu nổi là màu da. Da của người Amenrut thì sậm màu hơn, còn da của cô và Howl thì mang sắc trắng của những người sống ở phương Bắc.
Iolite trông khá lạc quan. Cô ta quan sát từng cử chỉ của đám lính từ xa và nhẹ nhõm gật đầu:
“Chúng ta sẽ ổn thôi.”
Khi họ cách cổng thành chừng hơn năm mươi bước chân nữa, bỗng một tên lính khác xuất hiện. Hắn cưỡi ngựa đen, đi đến từ phía trong thành phố. Hắn nói gì đó với những tên lính khác, rồi để con ngựa đấy và đi lên phía trước, nheo mắt nhìn dòng người.
“Không hay...” Howl thì thầm.
“Hắc Kỵ binh.” Iolite nói như nuốt mất cả lời Howl. “Chúng cắt phiên canh gác cổng.”
“Chúng ta phải làm sao?” Chân Angeline như chùng lại. Cô chợt nhận ra tên kỵ binh kia đang bước loanh quanh cổng thành, quan sát từng gương mặt trong đám đông. Hắn đeo mặt nạ che mất nửa dưới mặt, chỉ còn trông thấy mỗi đôi mắt sáng, bên hông đeo một thanh kiếm dài.
“Bình tĩnh.” Iolite nói, liếc nhìn hai người họ. “Không dễ mà nhận ra được chúng ta đâu, đừng hoảng loạn.”
“Cô nói thì dễ lắm.”
Iolite cau mày. Cả ba không thể quay đầu lại, họ bị đám đông phía sau thúc lên đằng trước và cứ thể buộc phải tiếp tục bước đi.
“Được rồi, tùy cô thôi.” Howl nói. “Nhưng tôi đảm bảo chúng sẽ bỏ qua thanh kiếm này đâu.”
Howl mím môi. Angeline lo sợ nhìn cậu, và đôi mắt hổ phách của cậu như đang sáng rực lên, đồng tử giãn lớn với những vệt vàng loang lổ.
“Tốt đấy.” Iolite nói. “Cứ giữ như thế, chúng sẽ bỏ qua chúng ta.”
Angeline chợt hiểu. Cậu đang sử dụng năng lực thao túng của mình để khiến tên kỵ binh nọ bị đánh lừa thị giác. Có lẽ là cậu sẽ khiến hắn không trông thấy thanh kiếm, nhưng Angeline không chắc lắm.
Tim Angeline đập lớn. Nỗi sợ bơm đầy trong cơ thể cô tựa không khí trong một quả bóng, và chỉ cần một cái liếc nghi ngờ, cô có thể nổ tung. Càng lúc, cánh cổng lại càng gần. Và đột ngột, nó đã ở ngay trước mặt cô như thể chính nó mới là người đang bước lại gần Angeline.
Howl cúi xuống, gương mặt căng thẳng.
Thanh kiếm trên vai cậu nhô lên sau chiếc áo choàng, như đang cố thu hút sự chú ý từ đám lính. Tên kỵ binh dừng trước cả ba. Hắn khoanh tay, nhìn trân trân vào Angeline. Sống lưng cô lạnh toát, cô cố bước nhanh hơn nhưng dường như làm thế chỉ tạo nên sự nghi ngờ. Hắn có nghi ngờ không? Cô không biết.
Chừng khoảng nửa phút, sự căng thẳng mới vỡ òa ra thành nhẹ nhõm. Iolite phập phùng buồng phổi để thở, mắt cô ta hấp háy, tay run rẩy khi đám lính đã bị bỏ lại sau lưng.
“Khoan đã!”
Đó là giọng nói của tên kỵ binh. Giọng hắn cất lên sang sảng sau tấm mặt nạ:
“Phải... Ba người đấy, bước lại đây. Có nghe ta nói không thế? Bước lại đây mau.”
“Howl...”
“Suỵt!” Howl gàn. “Đừng làm anh phân tâm.”
Cô chợt hiểu cậu vẫn sử dụng năng lực đó lên tên kỵ binh. Angeline buộc phải nối gót Howl và Iolite quay lại.
“Vâng, thưa ngài?” Iolite cất giọng. Cô ta cúi gằm đầu để chiếc mũ rủ kín mặt.
“Bỏ cái mũ ra.” Hắn nói. “Đừng lề mề thế.”
Howl khẽ thúc nhẹ vào Iolite và gật đầu. Cả ba bỏ mũ của mình ra. Angeline bối rối không hiểu sao ánh mắt của hắn có vẻ thất vọng.
“Được rồi... Ba người là ai? Đến thành phố này để làm gì?”
“Phù thủy, thưa ngài.” Iolite nói. “Chúng tôi đến từ vùng phía Tây xa xôi, nhưng thường đi đây đi đó để tìm kiếm và khám phá về nghệ thuật ma thuật ở các vùng khác nhau.”
Tên Kỵ binh nhướn mày nghi ngờ. Angeline không thể quan sát rõ được biểu cảm của hắn vì hắn đã đeo mặt nạ, nhưng sự im lặng đầy dò xét cho thấy hắn đã đánh hơi được gì đó.
Đoạn, hắn lôi ra mấy tờ giấy nhàu nhét trong áo choàng. Tim Angeline rụng rời và chừng như đã ngừng đập khi nhận ra đó là những tờ lệnh truy nã:
“Các ngươi đã đi lại nhiều vậy, có bao giờ trông thấy những người này chưa?”
“Chưa, thưa ngài.”
Angeline lén lút nhìn Howl. Một giọt máu trào ra khỏi mũi cậu và cậu nhăn mặt lại, dường như đang nín thở, mặt cúi gằm.
“Này, ông ta ổn chứ?” Tên Kỵ binh nghiêng người nhìn Howl.
“Ông ấy... ừm... mắc vài chứng bệnh về đường thở.” Iolite nói. “Không có gì nghiêm trọng cả.”
“Được rồi.” Hắn gật gật đầu, đưa tờ truy nã cho Iolite. “Đi đi, nếu thấy mặt những kẻ này phải báo ngay lại cho Hắc Kỵ binh hoặc binh lính trong thành. Bất cứ ai bắt được họ sẽ được thưởng to đấy.”
Iolite gật đầu, trịnh trọng cầm lấy tờ giấy. Họ nhanh chóng đi khỏi cánh cổng và lẫn vào dòng người đông đúc.
Bấy giờ Howl mới dám thở ra. Cậu kéo mũ áo choàng, mắt chớp mạnh. Máu cậu chảy dọc xuống từ cánh mũi, lấp lánh sắc đỏ.
“Anh ổn chứ?” Angeline hỏi.
“Anh không sao.”
Cô ngoái nhìn sau lưng mình, nhưng cánh cổng và đám lính đã bị nuốt chửng bởi dòng người.
“Anh vừa làm gì hắn thế?”
“Hắn ư?” Cậu cười. “Không chỉ mình hắn đâu, Angie, mà là cả đám lính nữa. Khi nhìn vào chúng ta, bọn chúng sẽ chỉ trông thấy một người đàn ông già và hai đứa con gái.”
“Lần sau, chúng ta sẽ bàn bạc trước về việc cậu sẽ biến chúng tôi thành gì trước mặt người khác được chứ?” Iolite cau có nói, rồi lầm bầm chửi thề.
“Tôi đã khá có ích đấy, cô không thể công nhận được sao?”
“Đừng tỏ ra tự mãn vội.” Cô ta leo lên ngựa. “Chúng ta còn quãng đường khá xa đấy.”
Howl cười khẩy. Cậu lau sạch máu bằng một cái khăn Angeline đưa cho rồi cả hai leo lên con ngựa.
Angeline phải nín thở hầu hết quãng đường. Khác với San Daemones, thành phố này có vẻ tồi tàn hơn và bẩn thỉu hơn. Những thứ mùi hôi hám bám chặt lấy từng phân tử không khí, không một cơn gió nào có thể thổi chúng đi. Mặt đường ẩm ướt sương, những sạp hàng nông sản bày dưới mặt đất, trên những tấm chiếu hay bạt và được che bởi những cái mái lợp bằng lá tạm bợ. Những cửa hàng lớn nhỏ chen chúc đứng trên con phố. Nơi này không có nhiều ngựa, họ thường dùng những con la hoặc lừa lớn để thồ đồ nặng. Những cửa hàng khang trang một chút thì thường vắng vẻ, quán rượu đẫy rẫy và mùi thịt cá tanh tưởi làm bụng dạ cả ba nôn nao.
Bỗng nhiên, đám đông dạt sang hết một bên, xô đẩy nhau vào những sạp hàng bán rau. Con ngựa của Angeline bỗng tỏ ra khó chịu, nó loạng choạng lùi lại rồi hí ầm lên đầy ngon cố.
“Xuống.” Iolite nói. “Xuống ngựa đi.”
Không một lời thắc mắc, Angeline và Howl vội nhảy xuống khỏi con ngựa và bị đám đông ép sát vào lề đường. Một đoàn quân mặc giáp đen, cưỡi ngựa chiến đi qua. Họ đi đến đâu, những kẻ qua đường vội tránh đến đấy.
“Chúng đi tuần đấy.” Iolite nói. “Được rồi, an toàn.”Howl gật đầu. Cậu nhìn Angeline để chắc chắn cô không bị lạc giữa dòng người đông như kiến này, rồi cả ba tiếp tục đi.
Đến buổi chiều, một cơn mưa xuân tạt đến và tưới ướt thành phố bằng hơi lạnh. Mùi mưa ngai ngái bốc lên cùng những thứ mùi khó chịu khác từ các góc phố, con đường, từ những người đi đường và lũ ngựa. Cả ba chỉ dừng lại một lúc để nghỉ ngơi trước khi ra khỏi thành phố và để ăn trưa. Không hiểu sao cô thấy bồn chồn. Cả ba đứng dưới mái hiên một cửa hàng đang đóng cửa, bên trái và phải có vài người ăn xin cũng ngồi đấy. Đầu tóc họ bù xù, đầy chấy rận, đặt một cái lon sắt trước mặt và dõi đôi mắt mệt mỏi nhìn người qua lại.
Không hiểu sao, cô chỉ thấy buồn.
Trong khi Iolite và Howl vừa ăn, vừa bàn bạc về cách vượt qua Hàng Rào, Angeline ngồi dựa vào bức tường lạnh sau lưng và quan sát những con người nơi xứ lạ. Cô chợt nhận ra một điều lạ lùng, những người ăn xin, không nhà cửa và đang mục rữa vì cái đói ngoài đường hầu như đều là người phàm trần. Những kẻ đang được ngồi trong ngôi nhà ấm phần nhiều là những loài sinh vật khác. Bên đường, có một cửa hàng thảo dược của phù thủy đang tấp nập khách khứa, người ra người vào. Ở một chỗ khác là một quán ăn nhỏ, có những bức tường bằng kính, thuộc về một ma cà rồng. Đối lập với mùi thơm từ thức ăn và đồ uống, là mùi hôi thối, ẩm ướt của những kẻ lang thang ngồi ngoài đường, dầm mình trong cơn mưa và cái đói.
Cô nhìn cái bánh mì của mình, rồi ngoảnh nhìn sang người phụ nữ đang ngồi bán hàng thủ công cạnh đó có mấy bước chân. Da bà ta đen sạm, tóc vấn cao và trùm khăn. Hai đứa con gái chỉ mới vài tuổi bám chặt lấy mẹ, người chỉ có da bọc xương nhưng hai con mắt thì mở to, trong suốt như giọt mưa.
Cô cắn một miếng bánh mì, một lúc lâu sau đấy, vẫn chẳng có một vị khách qua đường nào mua đồ của bà ta.
Một trong hai đứa con gái của bà ta lim dim ngủ. Đứa còn lại, lớn hơn em vài tuổi, đứng dậy và chạy loanh quanh đó chơi đùa với nước mưa. Con bé có nước da cháy sạm giống mẹ, đang cố vồ chộp một con ếch. Không hiểu có điều gì xui khiến, con ếch nhảy vọt đến chỗ Angeline rồi rúc vào cái hốc sau lưng cô.
Đứa trẻ đứng lên, bần thần nhìn cô một lúc và nhìn ổ bánh mì trên tay cô.
“Em đói à?” Angeline đánh bạo hỏi con bé.
Dường như con bé không hiểu tiếng phổ thông, nhưng nó vẫn nhìn chằm chằm và chỉ chỉ vào cái bánh. Mái tóc xù của nó bết lại vì mưa, và cơ thể run rẩy.
“Đây, chờ chị chút.”
Angeline nhoài người với lấy cái túi đựng bánh mì bên cạnh mình và cho con bé một ổ bánh.
Đứa trẻ chẳng hề ngượng ngùng. Nó cầm lấy ổ bánh, mắt sáng lên rồi quay người chạy về phía mẹ mình. Angeline trông thấy con bé ríu rít nói gì đó với mẹ mình. Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn ổ bánh, rồi hoang mang quay đầu lại phía sau để rồi bắt gặp ánh mắt của Angeline. Không nói một lời, nhưng bà ta gật đầu bối rối như cảm ơn.
Con bé con vội bẻ ổ bánh mì, chia cho mẹ và đứa em của nó.
Khi Angeline ngẩng đầu lên, cô bắt gặp Howl đang nhìn mình. Cô tự hỏi cậu có nghĩ cô vừa làm một việc ngớ ngẩn, nhưng rồi cậu chỉ mỉm cười.
Nếu như chặng đường đi qua cánh cổng vào trong thành phố khó mức một, thì ra khỏi đó khó mức mười. Không ai dám nói gì cả. Cánh cổng thành họ sắp sửa đi qua thông tới một con đường lớn, mà dọc theo nó về phía Nam sẽ thẳng tới cổng biên giới. Không có mấy người ra vào cánh cổng này, lính canh tăng lên gấp ba, bốn lần so với các cổng khác. Chúng đứng quanh cánh cổng khép chặt, hai bên là những cái chòi cao luôn có người canh gác. Trong số đám lính canh, có một nửa là những Kỵ binh. Phải mất một con dốc nữa mới đến cổng ngoại thành, nhưng tim Angeline đã đập từng nhịp hãi hùng.
“Chúng ta sẽ tiêu mất.” Angeline nói. Cô để ý rằng bước chân của cả ba đều chùng lại. “Không đời nào chúng cho chúng ta đi qua.”
“Đừng chắc chắn thế.” Iolite nói. “Chúng ta sẽ qua thôi. Howl.”
“Tôi biết rồi. Tôi đang làm đây.”
Năng lực của Howl có thể tạo vỏ bọc cho họ, nhưng Angeline không dám nói rằng bọn chúng không thể phát hiện ra.
Đằng trước Angeline và Howl là một cái xe thồ lớn để chở gỗ, nhưng ở trên xe thì không có khúc gỗ nào, chỉ có vài cái rìu và những người đốn củi đang ngồi trên lớp rơm lót. Người đàn ông đánh xe bị đám lính chặn dừng lại. Angeline không thể nghe thấy họ nói những gì ở phía này, tuy nhiên cô thấy gã đàn ông đó phải đưa cho đám Kỵ binh một tờ giấy.
“Cái gì vậy?” Angeline hỏi
“Giấy Thông hành.” Iolite nói. “Con đường này dẫn thẳng tới cổng biên giới, những ai đi qua phải có giấy thông hành và một tờ chứng nhận từ Thị trưởng mới được phép đi qua.”
“Chúng ta chẳng có cả hai thứ đó.” Angeline nói.
“Không sao?” Iolite ngoái nhìn cô và mỉm cười. Angeline bối rối, cô nhận ra cả Howl cũng đang cười.
Những tên tiều phu đã được cho qua cánh cổng, có vẻ chúng chỉ muốn đi đến cánh rừng phía Nam để đốn gỗ. Angeline không biết Howl và Iolite đã có kế hoạch gì, nhưng cô không thể thôi lo sợ. Cô nép sau Howl, những sợi dây thần kinh như bị kéo căng ra và trong lồng ngực cô, từng nhịp tim đều khiến Angeline giật mình.
Cô run rẩy nắm lấy tay Howl. Nếu không có bàn tay cậu, Angeline e mình sẽ bỏ chạy.
Angeline giật thót khi Iolite bỗng đứng khựng lại. Cả chục con mắt đang dõi nhìn cả ba. Một tên lính gác thành bước đến đằng trước, mặc bộ đồng phục nâu với giáp xích và thương.
“Giấy tờ.” Hắn nói cụt ngủn.
Iolite lẳng lặng lấy ra hai tờ giấy mỏng, được viết tay và đóng dấu, đưa cho tên lính.
“Các người đi đâu?”
Howl đứng lùi về phía sau, đầu cậu đau ong ong lên. Angeline vẫn nắm chặt tay cậu, bấy giờ thì cô lại là điểm dựa cho Howl.
“Vùng Ánh sáng, thưa ngài.” Iolite nói. “Chúng tôi được hội Illusion Coven cử tới vùng Ánh sáng để nhập về một vài loại thảo dược.”
Hắn nghi ngờ nhìn Iolite. Angeline cảm thấy mình như sắp ngã gục dưới sức nặng của sự căng thẳng khi ấy. Nhưng cô không thể ngã, Angeline tự nhủ, Howl đang cố gắng để cả ba đi qua được cửa ải này. Cô không biết cậu khiến đám lính nhìn thấy gì, có lẽ là những phù thủy như lời Iolite nói. Cô có nghe loáng thoáng vài điều khi Howl trao đổi với Iolite dọc đường đi. Illusion Coven là một hội phù thủy lớn, có sức ảnh hưởng nhất định đến cả Hội đồng. Chắc chắn đám lính và những Kỵ binh phải từng nghe thấy hội phù thủy này.
“Kiểm tra họ đi.” Tên lính nói.
Mấy tên lính gác thành khác gật đầu, bước lại. Ba trong số chúng kiểm tra Angeline, Howl và Iolite; những tên còn lại kiểm tra hành lý trên lưng lũ ngựa.
Angeline cắn chặt môi, không dám nhìn thẳng vào mặt gã đàn ông lạ đang kiểm tra mình bằng cách nắn vào chân, tay và dọc người cô. Những cái đập của hắn thô bạo và hầu như chẳng quan tâm cô đang cảm thấy sợ hãi như thế nào.
“Thế đủ rồi.” Howl nói, giật tay tên lính ra khỏi mình và kéo Angeline lại. “Các người không tin sao? Đây là giấy tờ từ hội Illusion, họ sẽ không mấy vui vẻ nếu tôi báo lại rằng mình bị chậm lịch trình vì một đám lính gác cổng đâu.”
“Đó là một thanh kiếm à?” Một tên kỵ binh bỗng cất giọng sang sảng, bước những bước oai vệ lại gần. Howl giật mình. Cậu chỉ lơ đãng vài giây khi đám lính kiểm tra mình, và chỉ cần một chút phân tâm như thế cũng đủ khiến năng lực của cậu bị ngắt quãng.
“Đưa tôi xem.”
Iolite cắt ngang tên kỵ binh:
“Chúng tôi cần vũ khí để đi từ đây tới vùng Ánh sáng. Con đường này đầy rẫy nguy hiểm, chúng tôi không thể không có gì tự vệ.”
“Các người là phù thủy mà?”
Angeline đứng nép sau Howl, không dám nói nửa lời. Iolite liếc nhìn đám lính và chợt nhận ra tất cả bọn chúng đang đổ dồn sự chú ý lẫn ngờ vực vào mình.
“Không phải thứ gì phép thuật cũng giải quyết được.” Howl nói.
“Nếu không có giấy phép, các người sẽ không thể mang qua biên giới được đâu.” Một tên kỵ sĩ nói.
“Vậy là ngài sẽ cho chúng tôi qua?” Iolite hỏi. Cô ta vờ vui mừng. “Tôi sẽ xoay sở được với thanh kiếm thôi, nó không có hại gì cả, chỉ là để tự vệ.”
Đám kỵ sĩ nhìn nhau, rồi gật đầu. “Mở cổng đi.”
Tên lính khi nãy đưa lại cho Iolite những tờ giấy, đứng sang một bên nhường đường cho cả ba. Cánh cổng sắt mắt cáo chậm chạp kéo lên, Angeline trông thấy đằng sau nó là con đường trải dài tít tắp chân trời. Cô như con chim sắp được thả tự do, bỗng dưng nhẹ bẫng và đầy hy vọng.
Kể cả khi đã lên ngựa rồi, Angeline vẫn không thể tin mình đã đi qua được thành phố. Cô vẫn nín thở cho đến khi cánh cổng chỉ còn là một vệt màu tro đen sau lưng cô, và thành phố chìm vào cơn mưa ảm đạm đầu xuân. Howl thở hổn hển. Angeline đưa cho cậu bình nước; Howl cầm lấy và tu như cậu đã bị bỏ khát cả tuần trời.
“Tôi xin lỗi.” Howl nói. “Tôi chỉ hơi phân tâm chút và...”
Iolite ngoái lại nhìn thành phố. Vậy mà đã nửa ngày trôi qua. “Không sao. Bọn chúng sẽ không nghi ngờ gì đâu, dẫu sao những luật pháp về vũ khí vẫn khá lỏng lẻo.”
Howl nheo mắt nhìn theo con đường trải dài tít tắp. Chân trời phía Nam là những mảng sáng không đồng đều, bốn bề là thảo nguyên với cỏ rậm rì. Những cơn gió phía Bắc bắt đầu thổi, mang theo cái buốt lạnh sương giá. Cậu chậc lưỡi:
“Vấn đề thật sự đang nằm ở Hàng Rào kia.”
“Tôi biết.” Iolite thúc nhẹ con ngựa, ép nó đi lên phía trước. “Nhưng cậu biết không, tôi đã sống hàng trăm năm rồi. Điều duy nhất trên đời ngăn cản được tôi chỉ có cái chết.”
/75
|