Lúc đó, tại một bàn thức ăn khác. Dương đang đứng, tay xỏ vào túi, tay còn lại đang cầm ly vang. Hạ Vy, vị hôn thê của anh chàng đi tới, cười nói:
_Anh đang uống một mình à?
_Em tới hồi nào vậy? – Anh chàng hỏi mà không nhìn lên.
_Mới đây thôi! – Hạ Vy ngừng một lát rồi tiếp – Em nghe nói anh vừa đỡ con bé nào của trường Thánh Hạc à?
_Ừ, em ghen sao?
Hạ Vy tiến sát lại, choàng tay qua tay anh chàng:
_Anh là vị hôn phu của em mà, em phải ghen chứ ...
Dương kéo tay mình ra, lạnh lùng:
_Em đừng có như thế được không?! Em nghĩ là anh sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này à?
Cô ả vẫn điềm nhiên:
_Anh đừng trẻ con nữa, ba em và ba anh, chắc anh hiểu ai có thế lực hơn mà.
_Đừng lấy ba em ra dọa anh! Anh không phải là một con rối! – Rồi anh chàng quay lưng đi một nước.
Hạ Vy khoanh tay lại, cười hiểm độc “Anh phải là của em, baby à...”
...
Hết disco rồi tới khiêu vũ, cả hồ bơi như quay cuồng trong tiếng nhạc, Duân Thy và Thục Như được hết chàng này đến chàng khác mời nhảy. Thiên Di còn được nhiều người mời hơn, nhưng nhờ cái chân bị trặc, cô nàng từ chối hết anh này đến chàng khác.
_Kể ra trong cái rủi cũng có cái may! Hehe! – Nhỏ cười khoái chí.
“Cốp!”
_Ui da!
_Bị như thế mà còn cười được à? – Hán Thư cốc đầu nhỏ.
_Anh không nhảy nữa hả? Sao ra sớm thế?
_Không có cô, nhảy chán phèo! – Anh chàng ngồi xuống cạnh nhỏ.
Nhỏ vỗ vai Hán Thư, nói:
_Tui cũng có một vị trí quan trọng trong lòng phó tướng đấy nhỉ? Hìhì!
Anh chàng quay qua nhỏ:
_Còn lâu ấy! Cô có vẻ thích đi tàu bay giấy nhỉ? ... – Rồi lại bật cười và nhìn sang phía khác, “Thật ra thì không phải ở trong lòng ... mà ở trong trái tim, đồ ngốc ạ!”
...
_Chương trình dạ tiệc năm 2013 đến đây là kết thúc! Kính chào tạm biệt quý thầy cô! Thân chào các bạn! – Ngân Trúc – MC của chương trình, đồng thời là lớp trưởng của 11D2 trịnh trọng cúi đầu. Một màn nhạc chào nổi lên.
Hán Thư nhìn vào di động:
_9h rồi, cũng nên về thôi. Cô là con gái, đi khuya không tốt đâu! – Anh chàng nhìn Thiên Di.
Nhỏ bĩu môi:
_Sặc, phó tướng biết nói những câu như thế từ lúc nào vậy?
Hán Thư phớt lờ vẻ mặt châm chọc của nhỏ, nói:
_Từ hồi ông già suýt lên cơn đau tim!
_Rồi ba anh có sao không? – Nhỏ hỏi.
_Không ... Mà sao cô lo chuyện bao đồng quá vậy?
Nhỏ chép miệng:
_Anh nói cũng phải! Vậy thôi không lo chuyện người khác nữa, tui đi lấy thêm bánh kem đây, ngồi xe không làm gì, chán lắm! – Nhỏ quay lưng đi thẳng tới cái bàn gần hồ bơi.
Đang vô tư “thu nhặt chiến lợi phẩm” thì bỗng có ai đó xô vào lưng nhỏ. “Bộp!”. Sau đó là tiếng “Ùm!!!” vang lên, nước bắn tung tóe. Nhỏ bị kẻ nào đó chơi xấu, đẩy xuống hồ. Nhỏ bèn ra sức vùng vẫy (vì không biết bơi). Hán Thư lao tới thành hồ, chưa kịp nhảy xuống thì đã có bóng ai đó, nhanh như cắt lao xuống. Lại là Dương. Sao lúc nào anh chàng cũng nhanh hơn Hán Thư một bước???
_Này! Đừng vẫy nữa, bắn hết nước lên mặt tôi rồi đấy! – Dương dùng hết sức bình sinh bơi về phía nhỏ.
_Không vùng vẫy cho mà chết à? – Nhỏ cố ngoi đầu lên, cãi lại.
_Vùng vẫy mới nhanh chết, ngốc ạ! – Nói rôi anh chàng vòng tay qua người nhỏ, dồn hết sức vào chân để bơi đến thang leo. Dương đẩy nhỏ lên trước.
Sau khi đã lên bờ, Dương cởi áo ngoài ra, vắt nước, nói:
_Sao cô cứ nhè chỗ có tui để té vậy hả? Thích tôi à?
_Ai thèm thích anh, có anh thích tui thì có! – Nhỏ cự lại – Có ai bảo anh cứu tôi đâu, anh tự nguyện chứ bộ!
_Làm cao hả? Biết vậy tui để cô ở dưới luôn rồi! Làm ơn mắc oán!
Dương vẫn nhìn nhỏ, có cảm giác như ánh mắt của anh chàng khi nhìn nhỏ không “băng giá” như với những người khác. Nó rất ấm áp. Hán thư tối sầm mặt lại khi thấy hai người nói chuyện với nhau. Anh chàng tiến lại chỗ nhỏ rồi bất ngờ kéo tay nhỏ đi trước cặp mắt ngạc nhiên của nhiều người.
_Lạ nhỉ?! – Hạ Vy thủng thẳng đi lại phía Dương sau khi mọi người đã tản ra hết – Em chưa từng thấy người con gái nào có thể làm anh nói nhiều như vậy trong lần nói chuyện đầu tiên.
_Anh thì không thấy gì lạ cả!
Hạ Vy đưa tay vén tóc lên:
_Nếu biết anh cứu nó, em đã không sai người đẩy nó xuống.
Lúc này Dương mới nhìn lên, ánh nhìn băng giá của anh chàng pha chút giận dữ:
_Tại sao em lại xô cô ấy xuống?
_Em thích! – Hạ Vy nhìn Dương với vẻ mặt khiêu khích – Anh biết rồi đó, từ nhỏ, em đã thích chuyện gì thì thường là không có lí do. Và cũng không ai có thể làm khác được! Chuyện giữa anh và em cũng vậy. Và anh cũng không thể làm khác được! – Mắt cô ả sắc lại.
Dương nhìn cô ả, cảm xúc không lộ trên nét mặt nhưng thật ra anh chàng đang phẫn nộ:
_Để rồi xem em làm được gì.
----oOo----
_Khoác vào đi. – Hán Thư đưa áo khoác ngoài của mình cho nhỏ.
_Không cần đâu ... Hắt xì!
Anh chàng bèn tự tay khoác áo vào người nhỏ, nói:
_Còn cứng đầu nữa, tỏ ra mạnh mẽ vào lúc này cũng chẳng có ích gì đâu, đồ đầu đất!...
Duân Thy nhìn cách Hán Thư chăm sóc chị mình mà nó chỉ muốn quay mặt đi chỗ khác. Đến nước này thì nó đã lờ mờ đoán ra: tình cảm của Hán Thư dành cho Thiên Di không đơn thuần chỉ là bạn bè.
...
_Trời đất! Sao người con ướt sũng vậy nè?! – Mẹ nhỏ chạy ra đón hai chị em vào nhà.
Nhỏ chậm chạp giải thích:
_Con sơ ý bị ngã xuống hồ bơi ...
_Con gái gì mà hậu đậu thế! Thôi con đi nấu nước tắm đi, để vậy là mai bị cảm cho coi! – Mẹ nhỏ cằn nhằn.
...
Đêm hôm đó, chắc là do mệt quá nên nhỏ lên giường là đã ngáy khò khò. Còn Duân Thy thì cứ nằm thao thức, đoán già đoán non tình cảm giữa chị mình và Hán Thư, rồi nằm suy nghĩ thế nào, nó lại bật đèn lên rồi mò qua giường bà chị, kêu:
_Chị hai! Chị hai!
Con bé kêu đến tiếng thứ chín nhỏ mới chịu dậy.
_Mày biết mấy giờ rồi không? Không ngủ thì để tao ngủ chứ ... – Giọng ngái ngủ.
_Em có chuyện này muốn nói...
_Nói đi! Tao đang nghe nè... – Nhỏ mắt mở, mắt ... sụp đáp lời.
Duân Thy dựng nhỏ dậy, nói:
_Anh Hán Thư thích chị phải không?
Nghe đến đây nhỏ giật mình tỉnh ngủ:
_Mày nói cái quái gì vậy? Thích tao? Phó tướng? Đời nào có chuyện đó!
_Em biết là chị không tin, anh Hán Thư thuộc tuýp người không biểu lộ tình cảm, nhưng nhìn cách ảnh đối xử với chị, ai tinh ý là biết ngay ...
Nhỏ bật cười:
_Xùy ... Thế mà mày làm tao hết hồn! Chắc đó chỉ là cách để hắn ... lấy lòng đại tỷ thôi!
Nói thế mà cũng nói được. Nhỏ lớn rồi nhưng chẳng hiểu chuyện gì cả, người như Hán Thư thì còn lâu mới có chuyện “lấy lòng đại tỷ”. Biết bà chị mình chưa “tiêu hóa” xong vấn đề, Duân Thy đành gật đầu bất đắc dĩ để rồi sau đó, nó lại đem đống “tơ vò” chưa được gỡ chút nào về lại giường mình.
----oOo----
Trưa hôm đó, lần đầu tiên trong đời học sinh, Thiên Di đến trường sớm. Quỷ thần run rủi thế nào mà nhỏ đụng độ ngay một nhóm xã hội đen trên đường. (Quỷ thần nào ở đây, là Hạ Vy thì có!)
_Cô là Thiên Di của trường Thánh Hạc? – Một tên hỏi
_Đúng!
Nhỏ vừa đáp xong thì không ai bảo ai, cả bọn nhào vào “đánh hội đồng” nhỏ. Nhỏ thục lùi lại, thét:
_Các anh làm gì vậy? Các anh là ai?
_Không quan trọng. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi sẽ có tiền!
Nói rồi cả bọn rút dao ra bay tới Thiên Di. Nhỏ né đòn rồi đánh trả. “Chỗ này rộng quá, nếu ở trong một con hẻm thì bọn này không phải đối thủ của mình”, nhỏ nghĩ thầm. Những âm thanh “bốp”, “bụp” bắt đầu vang lên. Bọn xã hội đen không ngờ đến tình huống nhỏ biết võ. Thế là hai tên trong bọn bị nhỏ bẻ gẫy tay và gãy cổ.
_Nếu bọn bây muốn thì kết quả sẽ không chỉ vậy đâu! – Nhỏ nắm tóc gáy của một tên, dọng đầu hắn xuống đất. (Dã man! Dã man!)
Bọn xã hội đen thất kinh, quáng quàng bỏ chạy. Chợt tay phải của nhỏ buốt lên. Nhỏ nhìn lại, bị trúng một dao lúc nào không hay, máu nhỏ bắt đầu rơi xuống, đỏ thẫm, nóng hổi.
Nhỏ vội chạy như bay đến trường.
----oOo----
Trường nhỏ.
_Chết tiệt! Phòng y tế đóng cửa! – Nhỏ tức tối dọng cái ình lên phiến ghế đá trước cửa phòng y tế.
Máu chảy ra mỗi lúc một nhiều. Nhỏ ngồi thụp xuống, nhăn mặt đau đớn. Cái vết chém cũng phải sâu gần 1cm, cơ thịt lồ lộ ra cả mà.
_Tay cô làm sao vậy? – Hán Thư chạy đến từ phía hành lan garage.
Máu nhỏ lúc này đã đọng thành vũng trên sàn gạch.
_Tui... – Nhỏ đứng lên, lảo đảo rồi lịm đi trong vòng tay của Hán Thư.
----oOo----
Cùng lúc đó, tại phòng riêng của Hạ Vy.
_Cái gì? Mỗi việc đó mà cũng không làm xong à? Các anh làm việc kiểu gì vậy hả? Không bị tóm đến cảnh sát là may rồi! Đừng có hòng mà đòi tiền thêm nhé! – “BÍP!”Cô ả cúp máy trong tức giận rồi quăng cái Saito lên nệm, lẩm bẩm – Vô dụng! Một lũ vô dụng!
“Cộc! Cộc! Cộc!”
_Ai vậy?
_Tớ đây! – Một giọng nam trầm phát ra đằng sau cánh cửa gỗ.
Hạ Vy vặn nắm cửa ra. Là Chấn Thiên (anh bạn của Dương ý). Cô ả cười:
_Là cậu hả? Có chuyện gì không?
_Cũng không có chuyện gì to tát lắm, tớ chỉ muốn hỏi mượn cậu mấy cuốn tập để chép bài hôm tớ nghỉ. Nhưng gọi cho cậu không được nên tớ mới tới đây ... Nhưng mà... – Thiên ngập ngừng.
_Mà sao?
_Mà cậu vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy? Hình như có chuyện gì hả?
Hạ Vy cười nửa miệng:
_Không giấu gì cậu ... Tớ vừa thuê người cho con bé Thiên Di một bài học ... cái con bé mà được Dương cứu hai lần ấy.
Thiên nhìn cô ả bằng đôi mắt kinh ngạc:
_Sao cậu lại làm vậy? – Rồi anh chàng nhíu mày – Mà ... cậu không sợ tớ nói cho Dương biết sao?
_Sợ gì cơ? Sợ Dương ghét tớ à? – Nhỏ phá lên cười – Thì từ đầu Dương cũng không thích tớ rồi, có gì để sợ nữa đâu!
_Biết thế sao cậu vẫn thích Dương? – Giọng Chấn Thiên thoáng đượm buồn.
_Vì ... càng khó chinh phục, tớ càng cảm thấy thú vị! – Cô ả đáp lại với đôi mắt đầy mưu toan
_Anh đang uống một mình à?
_Em tới hồi nào vậy? – Anh chàng hỏi mà không nhìn lên.
_Mới đây thôi! – Hạ Vy ngừng một lát rồi tiếp – Em nghe nói anh vừa đỡ con bé nào của trường Thánh Hạc à?
_Ừ, em ghen sao?
Hạ Vy tiến sát lại, choàng tay qua tay anh chàng:
_Anh là vị hôn phu của em mà, em phải ghen chứ ...
Dương kéo tay mình ra, lạnh lùng:
_Em đừng có như thế được không?! Em nghĩ là anh sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này à?
Cô ả vẫn điềm nhiên:
_Anh đừng trẻ con nữa, ba em và ba anh, chắc anh hiểu ai có thế lực hơn mà.
_Đừng lấy ba em ra dọa anh! Anh không phải là một con rối! – Rồi anh chàng quay lưng đi một nước.
Hạ Vy khoanh tay lại, cười hiểm độc “Anh phải là của em, baby à...”
...
Hết disco rồi tới khiêu vũ, cả hồ bơi như quay cuồng trong tiếng nhạc, Duân Thy và Thục Như được hết chàng này đến chàng khác mời nhảy. Thiên Di còn được nhiều người mời hơn, nhưng nhờ cái chân bị trặc, cô nàng từ chối hết anh này đến chàng khác.
_Kể ra trong cái rủi cũng có cái may! Hehe! – Nhỏ cười khoái chí.
“Cốp!”
_Ui da!
_Bị như thế mà còn cười được à? – Hán Thư cốc đầu nhỏ.
_Anh không nhảy nữa hả? Sao ra sớm thế?
_Không có cô, nhảy chán phèo! – Anh chàng ngồi xuống cạnh nhỏ.
Nhỏ vỗ vai Hán Thư, nói:
_Tui cũng có một vị trí quan trọng trong lòng phó tướng đấy nhỉ? Hìhì!
Anh chàng quay qua nhỏ:
_Còn lâu ấy! Cô có vẻ thích đi tàu bay giấy nhỉ? ... – Rồi lại bật cười và nhìn sang phía khác, “Thật ra thì không phải ở trong lòng ... mà ở trong trái tim, đồ ngốc ạ!”
...
_Chương trình dạ tiệc năm 2013 đến đây là kết thúc! Kính chào tạm biệt quý thầy cô! Thân chào các bạn! – Ngân Trúc – MC của chương trình, đồng thời là lớp trưởng của 11D2 trịnh trọng cúi đầu. Một màn nhạc chào nổi lên.
Hán Thư nhìn vào di động:
_9h rồi, cũng nên về thôi. Cô là con gái, đi khuya không tốt đâu! – Anh chàng nhìn Thiên Di.
Nhỏ bĩu môi:
_Sặc, phó tướng biết nói những câu như thế từ lúc nào vậy?
Hán Thư phớt lờ vẻ mặt châm chọc của nhỏ, nói:
_Từ hồi ông già suýt lên cơn đau tim!
_Rồi ba anh có sao không? – Nhỏ hỏi.
_Không ... Mà sao cô lo chuyện bao đồng quá vậy?
Nhỏ chép miệng:
_Anh nói cũng phải! Vậy thôi không lo chuyện người khác nữa, tui đi lấy thêm bánh kem đây, ngồi xe không làm gì, chán lắm! – Nhỏ quay lưng đi thẳng tới cái bàn gần hồ bơi.
Đang vô tư “thu nhặt chiến lợi phẩm” thì bỗng có ai đó xô vào lưng nhỏ. “Bộp!”. Sau đó là tiếng “Ùm!!!” vang lên, nước bắn tung tóe. Nhỏ bị kẻ nào đó chơi xấu, đẩy xuống hồ. Nhỏ bèn ra sức vùng vẫy (vì không biết bơi). Hán Thư lao tới thành hồ, chưa kịp nhảy xuống thì đã có bóng ai đó, nhanh như cắt lao xuống. Lại là Dương. Sao lúc nào anh chàng cũng nhanh hơn Hán Thư một bước???
_Này! Đừng vẫy nữa, bắn hết nước lên mặt tôi rồi đấy! – Dương dùng hết sức bình sinh bơi về phía nhỏ.
_Không vùng vẫy cho mà chết à? – Nhỏ cố ngoi đầu lên, cãi lại.
_Vùng vẫy mới nhanh chết, ngốc ạ! – Nói rôi anh chàng vòng tay qua người nhỏ, dồn hết sức vào chân để bơi đến thang leo. Dương đẩy nhỏ lên trước.
Sau khi đã lên bờ, Dương cởi áo ngoài ra, vắt nước, nói:
_Sao cô cứ nhè chỗ có tui để té vậy hả? Thích tôi à?
_Ai thèm thích anh, có anh thích tui thì có! – Nhỏ cự lại – Có ai bảo anh cứu tôi đâu, anh tự nguyện chứ bộ!
_Làm cao hả? Biết vậy tui để cô ở dưới luôn rồi! Làm ơn mắc oán!
Dương vẫn nhìn nhỏ, có cảm giác như ánh mắt của anh chàng khi nhìn nhỏ không “băng giá” như với những người khác. Nó rất ấm áp. Hán thư tối sầm mặt lại khi thấy hai người nói chuyện với nhau. Anh chàng tiến lại chỗ nhỏ rồi bất ngờ kéo tay nhỏ đi trước cặp mắt ngạc nhiên của nhiều người.
_Lạ nhỉ?! – Hạ Vy thủng thẳng đi lại phía Dương sau khi mọi người đã tản ra hết – Em chưa từng thấy người con gái nào có thể làm anh nói nhiều như vậy trong lần nói chuyện đầu tiên.
_Anh thì không thấy gì lạ cả!
Hạ Vy đưa tay vén tóc lên:
_Nếu biết anh cứu nó, em đã không sai người đẩy nó xuống.
Lúc này Dương mới nhìn lên, ánh nhìn băng giá của anh chàng pha chút giận dữ:
_Tại sao em lại xô cô ấy xuống?
_Em thích! – Hạ Vy nhìn Dương với vẻ mặt khiêu khích – Anh biết rồi đó, từ nhỏ, em đã thích chuyện gì thì thường là không có lí do. Và cũng không ai có thể làm khác được! Chuyện giữa anh và em cũng vậy. Và anh cũng không thể làm khác được! – Mắt cô ả sắc lại.
Dương nhìn cô ả, cảm xúc không lộ trên nét mặt nhưng thật ra anh chàng đang phẫn nộ:
_Để rồi xem em làm được gì.
----oOo----
_Khoác vào đi. – Hán Thư đưa áo khoác ngoài của mình cho nhỏ.
_Không cần đâu ... Hắt xì!
Anh chàng bèn tự tay khoác áo vào người nhỏ, nói:
_Còn cứng đầu nữa, tỏ ra mạnh mẽ vào lúc này cũng chẳng có ích gì đâu, đồ đầu đất!...
Duân Thy nhìn cách Hán Thư chăm sóc chị mình mà nó chỉ muốn quay mặt đi chỗ khác. Đến nước này thì nó đã lờ mờ đoán ra: tình cảm của Hán Thư dành cho Thiên Di không đơn thuần chỉ là bạn bè.
...
_Trời đất! Sao người con ướt sũng vậy nè?! – Mẹ nhỏ chạy ra đón hai chị em vào nhà.
Nhỏ chậm chạp giải thích:
_Con sơ ý bị ngã xuống hồ bơi ...
_Con gái gì mà hậu đậu thế! Thôi con đi nấu nước tắm đi, để vậy là mai bị cảm cho coi! – Mẹ nhỏ cằn nhằn.
...
Đêm hôm đó, chắc là do mệt quá nên nhỏ lên giường là đã ngáy khò khò. Còn Duân Thy thì cứ nằm thao thức, đoán già đoán non tình cảm giữa chị mình và Hán Thư, rồi nằm suy nghĩ thế nào, nó lại bật đèn lên rồi mò qua giường bà chị, kêu:
_Chị hai! Chị hai!
Con bé kêu đến tiếng thứ chín nhỏ mới chịu dậy.
_Mày biết mấy giờ rồi không? Không ngủ thì để tao ngủ chứ ... – Giọng ngái ngủ.
_Em có chuyện này muốn nói...
_Nói đi! Tao đang nghe nè... – Nhỏ mắt mở, mắt ... sụp đáp lời.
Duân Thy dựng nhỏ dậy, nói:
_Anh Hán Thư thích chị phải không?
Nghe đến đây nhỏ giật mình tỉnh ngủ:
_Mày nói cái quái gì vậy? Thích tao? Phó tướng? Đời nào có chuyện đó!
_Em biết là chị không tin, anh Hán Thư thuộc tuýp người không biểu lộ tình cảm, nhưng nhìn cách ảnh đối xử với chị, ai tinh ý là biết ngay ...
Nhỏ bật cười:
_Xùy ... Thế mà mày làm tao hết hồn! Chắc đó chỉ là cách để hắn ... lấy lòng đại tỷ thôi!
Nói thế mà cũng nói được. Nhỏ lớn rồi nhưng chẳng hiểu chuyện gì cả, người như Hán Thư thì còn lâu mới có chuyện “lấy lòng đại tỷ”. Biết bà chị mình chưa “tiêu hóa” xong vấn đề, Duân Thy đành gật đầu bất đắc dĩ để rồi sau đó, nó lại đem đống “tơ vò” chưa được gỡ chút nào về lại giường mình.
----oOo----
Trưa hôm đó, lần đầu tiên trong đời học sinh, Thiên Di đến trường sớm. Quỷ thần run rủi thế nào mà nhỏ đụng độ ngay một nhóm xã hội đen trên đường. (Quỷ thần nào ở đây, là Hạ Vy thì có!)
_Cô là Thiên Di của trường Thánh Hạc? – Một tên hỏi
_Đúng!
Nhỏ vừa đáp xong thì không ai bảo ai, cả bọn nhào vào “đánh hội đồng” nhỏ. Nhỏ thục lùi lại, thét:
_Các anh làm gì vậy? Các anh là ai?
_Không quan trọng. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi sẽ có tiền!
Nói rồi cả bọn rút dao ra bay tới Thiên Di. Nhỏ né đòn rồi đánh trả. “Chỗ này rộng quá, nếu ở trong một con hẻm thì bọn này không phải đối thủ của mình”, nhỏ nghĩ thầm. Những âm thanh “bốp”, “bụp” bắt đầu vang lên. Bọn xã hội đen không ngờ đến tình huống nhỏ biết võ. Thế là hai tên trong bọn bị nhỏ bẻ gẫy tay và gãy cổ.
_Nếu bọn bây muốn thì kết quả sẽ không chỉ vậy đâu! – Nhỏ nắm tóc gáy của một tên, dọng đầu hắn xuống đất. (Dã man! Dã man!)
Bọn xã hội đen thất kinh, quáng quàng bỏ chạy. Chợt tay phải của nhỏ buốt lên. Nhỏ nhìn lại, bị trúng một dao lúc nào không hay, máu nhỏ bắt đầu rơi xuống, đỏ thẫm, nóng hổi.
Nhỏ vội chạy như bay đến trường.
----oOo----
Trường nhỏ.
_Chết tiệt! Phòng y tế đóng cửa! – Nhỏ tức tối dọng cái ình lên phiến ghế đá trước cửa phòng y tế.
Máu chảy ra mỗi lúc một nhiều. Nhỏ ngồi thụp xuống, nhăn mặt đau đớn. Cái vết chém cũng phải sâu gần 1cm, cơ thịt lồ lộ ra cả mà.
_Tay cô làm sao vậy? – Hán Thư chạy đến từ phía hành lan garage.
Máu nhỏ lúc này đã đọng thành vũng trên sàn gạch.
_Tui... – Nhỏ đứng lên, lảo đảo rồi lịm đi trong vòng tay của Hán Thư.
----oOo----
Cùng lúc đó, tại phòng riêng của Hạ Vy.
_Cái gì? Mỗi việc đó mà cũng không làm xong à? Các anh làm việc kiểu gì vậy hả? Không bị tóm đến cảnh sát là may rồi! Đừng có hòng mà đòi tiền thêm nhé! – “BÍP!”Cô ả cúp máy trong tức giận rồi quăng cái Saito lên nệm, lẩm bẩm – Vô dụng! Một lũ vô dụng!
“Cộc! Cộc! Cộc!”
_Ai vậy?
_Tớ đây! – Một giọng nam trầm phát ra đằng sau cánh cửa gỗ.
Hạ Vy vặn nắm cửa ra. Là Chấn Thiên (anh bạn của Dương ý). Cô ả cười:
_Là cậu hả? Có chuyện gì không?
_Cũng không có chuyện gì to tát lắm, tớ chỉ muốn hỏi mượn cậu mấy cuốn tập để chép bài hôm tớ nghỉ. Nhưng gọi cho cậu không được nên tớ mới tới đây ... Nhưng mà... – Thiên ngập ngừng.
_Mà sao?
_Mà cậu vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy? Hình như có chuyện gì hả?
Hạ Vy cười nửa miệng:
_Không giấu gì cậu ... Tớ vừa thuê người cho con bé Thiên Di một bài học ... cái con bé mà được Dương cứu hai lần ấy.
Thiên nhìn cô ả bằng đôi mắt kinh ngạc:
_Sao cậu lại làm vậy? – Rồi anh chàng nhíu mày – Mà ... cậu không sợ tớ nói cho Dương biết sao?
_Sợ gì cơ? Sợ Dương ghét tớ à? – Nhỏ phá lên cười – Thì từ đầu Dương cũng không thích tớ rồi, có gì để sợ nữa đâu!
_Biết thế sao cậu vẫn thích Dương? – Giọng Chấn Thiên thoáng đượm buồn.
_Vì ... càng khó chinh phục, tớ càng cảm thấy thú vị! – Cô ả đáp lại với đôi mắt đầy mưu toan
/17
|