Trẫm cùng tướng quân cởi chiến bào

Chương 2.1

/3


                    Chương 2.1:

Một lát sau vật kia được hoàn trả về, thị vệ lúc này  tự nhiên  không nói một lời liền cho xe ngựa rời đi.

Liễu Vân Đình lại lần nữa đem cái lệnh bài  nhét vào trong lòng như trước,  Thẩm Thu liếc nhìn cái lệnh bài mơ hồ phán đoán nó phải có quyền hạn lớn. Bởi vì nàng ở cung Tây Tần bao nhiêu năm cũng chưa bao giờ nghe nói có cái lệnh bài nào có thể khiến cho toàn bộ thị vệ không cần tra xét gì liền cho đi qua dễ dàng như vậy.
Sau đó nhờ vào thẻ bài kia xe ngựa một đường hướng Đông đi qua các trạm gác đều vô cùng thuận lợi, dễ dàng.

Nội tâm Thẩm Thu âm thầm nghi ngờ rất lớn nhưng chung quy lại nàng vẫn bất động thanh sắc không tra hỏi gì. Bởi vì nàng hiểu được cái lệnh bài của người này có thể ở Tây Tần ra vào tự do tất nhiên sẽ không phải là vật tầm thường có thể dễ dàng có được.

****

Bất giác thời gian nửa tháng liền trôi qua, nhìn thấy Tây Tần đã dần dần cách xa Thẩm Thu bèn hỏi: “ Không biết nhà Liễu huynh ở đâu?” . Lúc này dọc đường đi hai người đã có chút quen thuộc nên nàng liền bỏ cách xưng hô “Công tử” trước kia đi vì nàng biết người này tuy gia cảnh giàu có đông đúc, quần áo hoa mỹ nhưng thực chất cũng không phải là một công tử chân chính điển hình..

Liễu Vân Đình lúc này đang lười biếng tựa vào thành xe, đùa nghịch mảnh ngọc trắng hình con thỏ trong tay nghe câu hỏi của nàng liền duỗi cái thắt lưng đáp :
“Lạc Dương”.
Thẩm Thu thầm suy nghĩ Lạc Dương chính là thủ đô của Đông Tề ở đó của cải nhiều người dân đông đúc đúng là một nơi phù hợp để cho nàng đặt chân nên liền nói: “Vậy thật tốt quá tại hạ cũng đang có ý định đi đến thành Lạc Dương”

“Bất quá bây giờ….ta vẫn chưa có vội vã muốn trở về” Liễu Vân Đình rốt cuộc cũng ngồi thẳng thân mình nói “Không đi Lạc Dương phía trước quay đầu lại hướng phía nam ta cần bái phỏng một người”

Thấy hắn nói vậy xong cũng không còn nói tiếp Thẩm Thu biết hắn đây không muốn nói nhiều liền “Ân” một tiếng gật đầu cũng không hỏi nữa.

Vào lúc hoàng hôn xe ngựa dừng lại trước một cái sơn cốc ở trên một ngọn núi.

Trong sơn cốc này có thể nghe thấy tiếng chim ca hót, hương hoa thơm phảng phất xung quanh bao trùm một màu xanh tươi mát thật giống như thế giới thần tiên vậy.

Liễu Vân Đình nhảy xuống xe ngựa khẽ đưa thân mình giãn cái gân cốt, hít thật sâu không khí mùi hương nơi đây cảm thán nói: “ Nhiều ngày ngồi trên xe xóc nảy thật buồn chán nơi này phong  cảnh thật tốt không bằng ở đây mấy ngày Thẩm huynh người thấy sao?”

Thẩm Thu đương nhiên cầu còn không được liền nhanh chóng đáp ứng. Dù sao nàng đã rời xa Tây Tần nên cũng chẳng còn gì phải lo lắng đề phòng nữa nên giờ tạm thời tìm một địa phương thanh tĩnh để ẩn nấp cũng coi như là tốt.

Liễu Vân Đình thấy nàng không dị nghị gì liền phân phó hai gã gia nô đứng tại chỗ chờ đợi còn mình mang theo Thẩm Thu đi vào nơi sâu nhất trong sơn cốc, đi tới một chỗ tòa nhà tranh nho nhỏ phía trong. Nhà tranh nhỏ này tọa lạc ở một góc phía trong sơn cốc ngoài cửa có một cây cao  xung quanh muôn hoa đua nở đúng là nơi tuyệt vời để ở.

Liễu Vân Đình gõ cánh cửa nhà tranh. Rất nhanh một ông già liền ra mở cửa thấy Liễu Vân Đình liền cả kinh nói: “ Công tử hôm nay như thế nào lại tới đây?” Dứt lời liền nghiêng thân mình mở rộng cánh cửa để người bên ngoài đi vào.

Liễu Vân Đình không chút khách khí đi vào cười nói: “ Nhớ Đỗ bá bá ở nơi này sơn thủy hữu tình liền muốn đến đây cư trú lại mấy ngày không biết đỗ bá bá có hoan nghênh hay không?”

“Công tử ở lại lão phu sao dám khước từ không hoan nghênh? Gian phòng công tử ở lão phu còn giữ chờ công tử trở lại đấy” Đỗ bá vừa dứt lời liền nhìn về Thẩm Thu đứng bên canh Liễu Vân Đình chần chừ nói: “Không biết vị công tử này là….?”

Liễu Vân Đình nói hai ba câu giải thích đơn giản hai người gặp nhau và trải qua gì, bất quá là giản lược đi việc hắn trốn trong xe ngựa không dám lộ diện các loại…Thẩm Thu thầm liếc nhìn hắn xong mới chắp tay đối với đỗ bá kia nói: ‘Tại hạ họ Thẩm, mong Đỗ bá chiếu cố nhiều hơn”

“Thẩm công tử khách khí” Đỗ bá nhìn chằm chằm nàng  thấy nàng vẻ mặt phong trần mệt mỏi liền cười nói: “Hai vị công tử đi đường xe ngựa chắc đã mệt, lúc này trời cũng đã bắt đầu tối rồi lão phu cũng không tiện dong dài, mọi thứ đã được chuẩn bị rồi, hai vị nên hảo hảo nghỉ ngơi sớm.”

“Đỗ bá nói rất phải.” Liễu Vân Đình  cũng theo ánh mắt đỗ bá nhìn người nào đó hiểu được ý tứ lời nói liền cười bổ sung tiếp: “ Thực không dám giấu gì đỗ bá vị Thẩm huynh của ta  có một sở thích đặc biệt đó là không thích tắm rửa. Nếu như phải  tắm rửa hắn liền cảm thấy khó chịu đến ba ngày. Nên đối với hắn tốt nhất là không tắm – cứ bẩn như vậy sẽ tốt hơn”

Nghe hắn nói chuyện đó thời điểm này Thẩm Thu liền hung hăng trừng hắn nhưng cũng chỉ vô tác dụng mà thôi.

Phải nói đến lúc trên đường đi nàng cùng hắn đi qua rất nhiều khách sạn, lấy tính cách và sở thích của Liễu Vân Đình thì hắn tự nhiên sẽ hào phóng chọn gian phòng chữ thiên sang trọng nhất. Nhưng mà bất luận hắn kháng nghị như thế nào thì mỗi lần Thẩm Thu xuất hiện trước mặt hắn lại luôn luôn trưng ra bộ mặt dơ bẩn đầy tro bụi, còn nói cái gì mà chính mình còn là tội phạm bị truy nã hành tẩu bên ngoài ban ngày sợ sẽ có người nhận ra. Khiến cho Liễu Vân Đình xưa nay vốn là người quần áo ngăn nắp, bên người lúc nào cũng nhìn rất sạch sẽ là người trong tim yêu cái đẹp lúc này mỗi ngày đều nhìn đến bên mình một người đi theo cứ hé ra khuôn mặt đen sì sì làm phá hư hết cả khung cảnh cũng như nhã hứng của hắn. Oán niệm này cứ dần tích góp hôm nay gặp bữa hắn liền  đáp trả.

“Thì ra là như thế” Đỗ bá nghe vậy khẽ “nga” một tiếng thật dài cảm thán nói “Kia cũng vừa hay nước nóng cũng không có nhiều thẩm công tử không tắm cự nhiên có thể giúp lão phu tiết kiệm không ít”

Thẩm Thu khẽ oán niệm trừng mắt nhìn Liễu Vân Đình, hận không thể thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà hắn, dù vậy đối phương lại rất thản nhiên nhún vai cười vẻ mặt rất vô tội tựa như mình chỉ đang nói sự thật mà thôi.

***

Tây Tần ban đêm tại phòng thái tử Kỳ Phong

“Kim Ngọc bài?” Kỳ Phong ngước nhìn người mật báo trước mặt sắc mặt thâm trầm nói “Ngươi xác đinh….không nhầm lẫn?”

“Không nhầm lẫn” Người kia trả lời “Tiểu nhân đã phái người đi tìm hiểu qua, từ thành Trường An đến hướng Đông một đường đều có người xuất ra Kim Ngọc bài chắc chắn ….nó đã ở Tây Tần”

Kỳ Phong  trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: “Xuất hiện nửa tháng thời gian, vì sao giờ mới tấu lên?”

Người nọ nghe vậy im lặng không nói.

Kỳ Phong vừa hỏi cũng tự giác biết là không đúng. Dù sao Kim Ngọc bài này cũng là một sự bí ẩn, các quan lộ thủ vệ bất quá chỉ biết bảy chữ “Gặp Kim Ngọc bài tức cho đi”  Không được cùng người bên ngoài đề cập đến, cũng không được hỏi câu gì với người cầm kim bài, những điều này trong lòng mỗi quân lĩnh đều tự giác hiểu rõ và tuân thủ chặt chẽ.

Nếu không phải sự việc quá kỳ quái cùng với hắn có thân tín cấp dưới chỉ sợ từ đầu đến cuối cũng sẽ không có ai dám đối hắn đề cập  một chữ.

Về phần kim ngọc bài kia là cái gì, tại sao lại có quyền do như vậy thì trong hoàng thất người biết rõ nội tình cũng chỉ là số ít rất nhỏ.

Thân là thái tử Kỳ Phong cự nhiên là một trong số đó.

Nghe được nguyên nhân của việc đó, hắn mới cảm thấy sự phát triển của nó đã vượt qua cả sự tưởng tượng của chính bản thân hắn.

Trong thiên hạ to lớn này người có Kim Ngọc bài chỉ có thể có một, mà người này nếu như cứ  muốn tra xét đến cùng thì sự tình đối với hắn sẽ càng trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

“Thôi ngươi lui ra đi” Trầm ngâm hồi lâu hắn khoát tay cho thuộc hạ lui ra không nói thêm lời nào nữa


/3

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status