Bùi Giản bước lên Nguyệt Nha kiều, sống chết không chịu theo Mộ Dung Tuyết về. Hắn ôm sư tử đá trên đầu khóc lóc nói: “A Tuyết, cữu cữu muốn có một nữ tế[1] ở rể, nhưng Bùi gia chỉ có mình ta là con trai, ta thật không được đâu, cầu xin muội tha cho ta đi. Nếu muội sợ bị chọn trúng thì cứ mau chóng tìm một phu quân là được rồi.”
[1. Nữ tế: Con rể.]
“Huynh thấy chết không cứu, thật chẳng trượng nghĩa gì cả.” Mộ Dung Tuyết tức giận phồng mang trợn má, thời gian ngắn ngủi đi đâu tìm phu tế[2] thích hợp đây, hơn nữa còn phải là nam nhân cam nguyện ở rể nữa.
[2. Phu tế: Chồng.]
Bùi Giản cười he he nói: “Muội vừa xấu người vừa xấu nết, nhất định không bị chọn đâu, yên tâm đi.”
Câu này thật sự rất khiến người ta tức giận, nàng tự cho rằng tuy mình không đủ dịu dàng, nhưng tuyệt đối không phải là loại nữ nhân vừa xấu người vừa xấu nết, bị hắn phỉ báng như vậy thật sự khiến tự tôn của nàng vô cùng bị tổn hại.
“Huynh đi đi.” Nàng giậm chân, quay người tức tối xuống cầu, không quay đầu mà vứt lại một câu: “Huynh không lấy muội thì sẽ hối hận cả đời.” Nói xong còn hứ một tiếng thật to.
Viên Thừa Liệt và Gia Luật Ngạn vừa hay đi ngang, nghe thấy câu này đều không nhịn được mà mỉm cười.
Mộ Dung Tuyết về đến Hồi Xuân y quán, cởi Bách điểu quần ra, thay một bộ y phục thường ngày màu xanh. Hôm nay muốn bỏ trốn cùng Bùi Giản, bởi vậy đặc biệt mặc y phục đáng giá nhất, cài trang sức đáng giá nhất của nàng, ngân phiếu cũng đem đầy đủ, nhưng hắn lại sống chết không chịu, còn khiến nàng khi không mất mười lượng bạc, thật khiến người ta ảo não.
Tên Bùi đầu to này, chờ sau này hối hận đến xoắn ruột đi, hứ.
Nàng tiện tay lấy một chiếc khăn trong khung thêu, dùng kéo nhỏ cắt mấy lỗ rồi xé ra làm hai, sau đó lại xé một cái nữa.
Đinh Hương nghe thấy âm thanh này là biết ngay tiểu thư hôm nay tâm trạng không tốt lắm.
Vị đại tiểu thư của Hồi Xuân y quán này có một sở thích kỳ quái, lúc tâm trạng không tốt rất thích xé vải, phát tiết xong rồi thì sau cơn mưa trời lại sáng, quả nhiên, theo tấm khăn bị xé thành nhiều sợi vải mảnh, gương mặt Mộ Dung tiểu thư cũng khôi phục dung nhan yêu kiều như đào lý.
Nha hoàn Bội Lan quen việc thạo đường thu dọn hết sợi vải để làm đế giày.
Đinh Hương lập tức bưng lên một chén nước mơ ấm.
Mộ Dung Tuyết chưa từng ăn mì thịt bò vào buổi sáng, lúc này đang cảm thấy miệng hơi ngấy, vừa thấy nước mơ lập tức cười tươi rói.
Uống hết nước mơ, nàng lười nhác vươn vai, giống như một con mèo nhỏ đang ngáp, nhẹ nhàng nói: “Ta đi ngủ bù một giấc đã.”
Để chuẩn bị cho chuyến bỏ trốn sáng nay, trời còn chưa sáng nàng đã thức dậy, bôn ba cả buổi, lúc này thật mệt mỏi vô cùng.
Đến lúc dùng cơm trưa Mộ Dung Tuyết mới tỉnh, còn chưa xuống giường đã nghe thấy tiếng bước chân lên lầu.
Đinh Hương thở dốc nói: “Tiểu thư, đại sự không hay rồi.”
“Chuyện gì?” Mộ Dung Tuyết ngồi bật dậy, ý nghĩ đầu tiên trong lòng là, có phải chọn trúng ta rồi không.
“Có một nam nhân đến muốn lão gia đi chẩn bệnh, A Thái nói lão gia đi phủ Tô Châu vẫn chưa về, nam nhân đó bèn cuống lên, xem ra là muốn gây chuyện đó.”
Mộ Dung Tuyết vội vã xuống lầu bước ra phía trước, Hồi Xuân y quán là một tòa nhà lớn ba gian, phía trước là một hàng sáu cánh cửa thông đến nơi dùng để chẩn bệnh, hai gian phía sau là nơi ở của Mộ Dung gia.
Mộ Dung Lân là một danh y nổi tiếng gần xa, Hồi Xuân y quán trước nay luôn chật cứng người, rất nhiều bệnh nhân bên ngoài mộ danh mà đến. Bình thường sáu cánh cửa trước mặt luôn đông đúc, nhưng vì đầu tháng này Mộ Dung Lân được Tri phủ Tô Châu phái người đến mời đi xem bệnh nên thời gian này Hồi Xuân y quán mới hiếm khi được yên tĩnh thế này.
Mộ Dung Tuyết bước chân vào Chẩn y đường, phát hiện tình cảnh trước mắt còn nghiêm trọng hơn Đinh Hương nói nhiều, một thanh niên thân hình cao ráo đang đạp một chân lên bụng A Thái, người giúp việc của Chẩn y đường!
Nhãi nhép phương nào dám đến đây làm loạn, Mộ Dung Tuyết tức giận lấy chiếc chày giã thuốc trên bàn, vù một tiếng chào hỏi vai nam nhân kia.
Nam nhân dường như có mắt sau gáy, xoay tay nắm lấy chày giã thuốc của nàng.
Hai người nhìn nhau rồi cùng ngẩn ra.
Viên Thừa Liệt lập tức nhấc chân, mặt đỏ bừng cười khan một tiếng: “Mộ Dung cô nương.”
Mộ Dung Tuyết nghi hoặc nhìn hắn: “Huynh đến xem bệnh sao?” Nhìn bộ dạng dồi dào sinh lực này cũng đâu giống đang có bệnh, còn có thể đánh người nữa. Viên Thừa Liệt ngượng ngùng nói: “Là Diệp công tử bị bệnh, tiêu chảy.”
A Thái bò dậy từ dưới đất, phủi phủi mông nói: “Vừa rồi nói có vẻ nghiêm trọng lắm, còn tưởng là bệnh sắp chết nữa chứ.”
Vừa rồi Viên Thừa Liệt lòng như lửa đốt đi mời đại phu, nhưng Mộ Dung Lân lại không có nhà, A Thái cũng không buồn ngó ngàng đến hắn. Hai người lời qua tiếng lại đã xảy ra xung đột động tay động chân.
Vừa nghe Gia Luật Ngạn bị bệnh, Mộ Dung Tuyết bỗng không kìm được mà thầm hân hoan thích thú, thật quá tốt rồi, đây chẳng phải là thời cơ tốt trời ban để gặp lại hắn sao? Lại nghe là tiêu chảy, nàng càng mừng rỡ hơn. “Ta cùng huynh đi xem thử nhé.”
Chút bệnh vặt này nàng vẫn có thể trị, tuy còn kém xa thần y diệu thủ của cha nàng, nhưng cảm mạo phong hàn tiêu chảy thì không thành vấn đề.
Viên Thừa Liệt đương nhiên cầu còn không được, hắn tưởng con gái của thần y chắc y thuật cũng không tệ, nếu biết Mộ Dung Tuyết ngay cả một phần công lực của cha nàng cũng không có, chỉ e sẽ hối hận đến xoắn ruột thôi.
Mộ Dung Tuyết bảo A Thái chuẩn bị hòm thuốc, rồi đưa Bội Lan Đinh Hương và A Thái cùng Viên Thừa Liệt ra khỏi Hồi Xuân y quán.
Dọc đường giả vờ trò chuyện, Mộ Dung Tuyết nghe ngóng được Diệp Luật là nhân sĩ Kinh thành, gia cảnh sung túc, còn chưa có thê tử, hơn nữa quan trọng nhất là phụ mẫu đều mất, đây chẳng phải là nhân tuyển ở rể thích hợp vô cùng sao, nàng mừng đến mức lòng sục sôi, dọc đường cười tươi như hoa nở, khiến Viên Thừa Liệt nhìn đến hoa cả mắt.
Viên Thừa Liệt đưa mấy ngườiđến ngoài một tòa nhà, Mộ Dung Tuyết bỗng thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, nghĩ lại thì thấy đây chẳng phải là một tòa nhà riêng của Huyện lệnh Tần Chi Ngang sao? Tiểu viện này gọi là Cúc viên, mỗi năm vào thu ông đều mời phụ thân Mộ Dung Lân của nàng đến thưởng cúc. Lẽ nào Diệp Luật là thân thích hay bằng hữu của Tần Chi Ngang?
Mang nghi hoặc bước vào, Viên Thừa Liệt đưa Mộ Dung Tuyết đến căn phòng phía sau, ở cửa có hai thanh niên đang canh giữ, dáng vẻ đều rất khôi ngô, lẽ nào là thị vệ của hắn? Xem ra hắn đích thực là một công tử thế gia xuất thân rất tốt.
Mộ Dung Tuyết để A Thái và Bội Lan ở bên ngoài, chỉ đưa Đinh Hương vào trong.
Gia Luật Ngạn nửa dựa trên chiếc sạp trước cửa sổ, tay cầm một cuốn sách, xuân quang phiêu dật, người tựa trong tranh. Đôi mày anh tuấn thần khí kia, chiếc cằm hoàn mỹ kia, còn có ngón tay thon dài trắng trẻo kia, không điểm nào không lộ ra thần vận phong lưu khiến người ta xao động.
Nàng vừa kích động vừa hưng phấn, còn có chút bất an và xấu hổ, đứng đờ người trước cửa nhìn hắn, tim lại không kìm được mà đập thình thịch.
Viên Thừa Liệt cười hi hi nói: “Công tử, đại phu đến rồi.”
Gia Luật Ngạn ngước mắt lên khẽ ngẩn ra: “Sao lại là cô?”
“Cha tôi đi phủ Tô Châu rồi, bệnh tiêu chảy vặt này tôi biết trị.” Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào, chỉ vào hòm thuốc trên vai Đinh Hương, bày ra bộ dạng tràn đầy tự tin.
Gia Luật Ngạn nhíu mày, lòng nói thì ra cô ấy là con gái của Mộ Dung Lân, chả trách ăn mặc hào nhoáng như vậy, Mộ Dung Lân kia là danh y nổi danh gần xa, phí chẩn bệnh đắt đỏ kinh người, gia cảnh vô cùng sung túc, ngay cả Huyện lệnh cũng rất thân thiết với ông ta.
“Cô cũng biết y thuật sao?”
Mộ Dung Tuyết chu miệng, có hơi bất mãn với sự nghi ngờ của hắn, “Năm tuổi tôi đã có thể nhận biết được hơn hai mươi loại dược thảo rồi đó. Công tử chưa từng nghe nói đến từ Gia học uyên nguyên[3] sao?”
[3. Dòng dõi học nghiệp uyên thâm.]
Đinh Hương thầm nói, nhưng đến nay tiểu thư cô cũng chỉ miễn cưỡng nhận biết được năm mươi loại thôi mà, từ “Gia học uyên nguyên” này không thể vơ đũa cả nắm như vậy đâu.
Mộ Dung Tuyết bước đến bên sạp của Gia Luật Ngạn, không mời mà tự ngồi xuống, bày ra bộ dạng thần y nói: “Đưa tay cho tôi.”
Gia Luật Ngạn nhìn nàng, ngập ngừng trong chốc lát rồi mới chìa tay ra.
Mộ Dung Tuyết đặt tay ngọc thon thon lên, còn chưa bắt được mạch hắn thì tim nàng đã đập loạn.
Tay hắn thật đẹp quá, thon dài trắng trẻo nhưng không hề thấy yếu đuối, lòng bàn tay còn hơi chai, lẽ nào hắn biết võ công? Nàng lập tức liên tưởng đến dáng vẻ khi hắn múa kiếm, mãn đường hoa say ba ngàn khách, nhất kiếm sương hàn bốn mươi châu[4], thật phong lưu phóng khoáng dường nào.
[4. Hoa túy tam thiên khách: Mãn đường hoa bí tam thiên khách, nhất kiếm sương hàn tứ thập châu.]
“Mộ Dung cô nương, cô bắt mạch mất bao lâu?” Gia Luật Ngạn nhàn nhạt hỏi một câu. Nàng đang chìm đắm trong ảo tưởng, bị giọng nói đột ngột của hắn làm giật mình, lập tức chột dạ đỏ mặt.
Nàng nghiêm mặt nói: “Thè lưỡi ra đi.”
Hắn qua quít thè lưỡi ra.
Nàng nhìn đầu lưỡi hắn, lòng lại giật thót, giống như đã bị hắn cách không liếm một cái, trên má bỗng có cảm giác tê tê mềm mềm, thôi rồi, trúng ma chướng của hắn rồi. Nàng vội vã tránh ánh nhìn của hắn, nếu không dáng vẻ thần y vất vả dựng lên này sẽ bị ánh mắt của hắn xô đổ hết.
“Công tử đã ăn gì?”
“Há cảo thủy tinh.” Mấy ngày trước hắn đều ăn trong Cúc viên, chưa từng có vấn đề gì, chỉ có há cảo thủy tinh ăn sáng nay làngờ nhất.
“Ăn bao nhiêu?”
“Một xửng.”
Mộ Dung Tuyết phì cười, “Vậy chắc chiều nay Diệp công tử mệt lắm.”
Sắc mặt Gia Luật Ngạn khẽ sầm xuống. Viên Thừa Liệt bất giác toát mồ hôi lạnh, cô nương sao lại dám cười nhạo Vương gia nhà chúng tôi vậy.
Mộ Dung Tuyết hoàn toàn không cảm thấy lời nói đùa của mình có chỗ nào không thỏa mà tiếp tục nói: “Há cảo thủy tinh kia làm từ da lợn đông và gạch cua, bình thường bụng công tử yếu ớt, mới đến đây không hợp thủy thổ, khiến bụng không quen nên mới như vậy.”
Gia Luật Ngạn lạnh lùng nói: “Sao cô biết bụng ta yếu ớt?”
Từ “Yếu ớt” này dùng cho một nam nhân như hắn khiến hắn rất không vui. Bình thường hắn không thích nhất chính là người khác vì dung mạo hơn người của hắn mà nhìn bằng con mắt khác, Mộ Dung Tuyết đã vô tình phạm vào đại kỵ của hắn.
Mộ Dung Tuyết nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là thông qua bắt mạch chẩn đoán mà biết.” Đoán cũng đoán ra được mà, Viên Thừa Liệt nhà người ta thì chẳng có vấn đề gì hết, chỉ mỗi công tử tiêu chảy, đương nhiên là thường ngày ăn uống tỉ mỉ quá mức, bụng dạ yếu ớt, không chịu được dầu mỡ mà ra.
Gia Luật Ngạn còn muốn nói, đột nhiên bụng lại quặn đau, lập tức đứng dậy ra khỏi phòng. Đi nhà xí trước mặt giai nhân, thật sự vô cùng quẫn bách, nhưng cũng đâu còn cách nào, những chuyện này đâu thể nhịn được. Ra khỏi nhà xí, hắn đảo một vòng trong bụi cúc để bay bớt mùi, lúc này mới nghiêm mặt trở về phòng. Thật vô cùng mất mặt.
Mộ Dung Tuyết chu đáo nói: “Nhà tôi sắc thuốc tiện hơn, chút nữa sắc thuốc xong ta sẽ cho A Thái mang đến.” Nói xong lục trong hòm thuốc ra một bình thuốc viên và một hộp thuốc cao đưa cho hắn, ngắn gọn hàm súc dặn dò: “Cái này để uống, cái này để bôi.”
Bôi? Gia Luật Ngạn nhíu mày, nhất thời chưa phản ứng lại được.
Viên Thừa Liệt hỏi thay chủ nhân: “Bôi ở đâu?”
Mộ Dung Tuyết không đáp, mặt đỏ bừng, cười ngọt ngào nói: “Công tử dưỡng bệnh đi, ngày mai tôi lại đến.” Nói xong bèn đưa Đinh Hương đi.
Gia Luật Ngạn thấy sắc mặt nàng, lúc này mới hiểu ra, sắc mặt lập tức cứng lại, ánh mắt sầm xuống.
Viên Thừa Liệt chậm hiểu, vẫn đuổi theo hỏi: “Bôi ở đâu?”
Đinh Hương giậm chân, nghiến răng nói: “Đau chỗ nào thì bôi chỗ đó.”
Lúc này Viên Thừa Liệt mới hiểu ra, muốn cười nhưng không dám cười, nhịn đến run người.
Tiễn Mộ Dung Tuyết đi, Viên Thừa Liệt ngoài cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy Chiêu Dương vương trầm mặt, bốp một tiếng đập cuốn sách trong tay lên chiếc bàn nhỏ trên sạp, cằm giật giật.
Viên Thừa Liệt vô cùng đồng tình, Vương gia phong thần lỗi lạc từng này tuổi rồi, chưa bao giờ mất mặt trước nữ nhân như vậy, lúc này không nghĩ cũng biết trong lòng đang bức bối dường nào…
[1. Nữ tế: Con rể.]
“Huynh thấy chết không cứu, thật chẳng trượng nghĩa gì cả.” Mộ Dung Tuyết tức giận phồng mang trợn má, thời gian ngắn ngủi đi đâu tìm phu tế[2] thích hợp đây, hơn nữa còn phải là nam nhân cam nguyện ở rể nữa.
[2. Phu tế: Chồng.]
Bùi Giản cười he he nói: “Muội vừa xấu người vừa xấu nết, nhất định không bị chọn đâu, yên tâm đi.”
Câu này thật sự rất khiến người ta tức giận, nàng tự cho rằng tuy mình không đủ dịu dàng, nhưng tuyệt đối không phải là loại nữ nhân vừa xấu người vừa xấu nết, bị hắn phỉ báng như vậy thật sự khiến tự tôn của nàng vô cùng bị tổn hại.
“Huynh đi đi.” Nàng giậm chân, quay người tức tối xuống cầu, không quay đầu mà vứt lại một câu: “Huynh không lấy muội thì sẽ hối hận cả đời.” Nói xong còn hứ một tiếng thật to.
Viên Thừa Liệt và Gia Luật Ngạn vừa hay đi ngang, nghe thấy câu này đều không nhịn được mà mỉm cười.
Mộ Dung Tuyết về đến Hồi Xuân y quán, cởi Bách điểu quần ra, thay một bộ y phục thường ngày màu xanh. Hôm nay muốn bỏ trốn cùng Bùi Giản, bởi vậy đặc biệt mặc y phục đáng giá nhất, cài trang sức đáng giá nhất của nàng, ngân phiếu cũng đem đầy đủ, nhưng hắn lại sống chết không chịu, còn khiến nàng khi không mất mười lượng bạc, thật khiến người ta ảo não.
Tên Bùi đầu to này, chờ sau này hối hận đến xoắn ruột đi, hứ.
Nàng tiện tay lấy một chiếc khăn trong khung thêu, dùng kéo nhỏ cắt mấy lỗ rồi xé ra làm hai, sau đó lại xé một cái nữa.
Đinh Hương nghe thấy âm thanh này là biết ngay tiểu thư hôm nay tâm trạng không tốt lắm.
Vị đại tiểu thư của Hồi Xuân y quán này có một sở thích kỳ quái, lúc tâm trạng không tốt rất thích xé vải, phát tiết xong rồi thì sau cơn mưa trời lại sáng, quả nhiên, theo tấm khăn bị xé thành nhiều sợi vải mảnh, gương mặt Mộ Dung tiểu thư cũng khôi phục dung nhan yêu kiều như đào lý.
Nha hoàn Bội Lan quen việc thạo đường thu dọn hết sợi vải để làm đế giày.
Đinh Hương lập tức bưng lên một chén nước mơ ấm.
Mộ Dung Tuyết chưa từng ăn mì thịt bò vào buổi sáng, lúc này đang cảm thấy miệng hơi ngấy, vừa thấy nước mơ lập tức cười tươi rói.
Uống hết nước mơ, nàng lười nhác vươn vai, giống như một con mèo nhỏ đang ngáp, nhẹ nhàng nói: “Ta đi ngủ bù một giấc đã.”
Để chuẩn bị cho chuyến bỏ trốn sáng nay, trời còn chưa sáng nàng đã thức dậy, bôn ba cả buổi, lúc này thật mệt mỏi vô cùng.
Đến lúc dùng cơm trưa Mộ Dung Tuyết mới tỉnh, còn chưa xuống giường đã nghe thấy tiếng bước chân lên lầu.
Đinh Hương thở dốc nói: “Tiểu thư, đại sự không hay rồi.”
“Chuyện gì?” Mộ Dung Tuyết ngồi bật dậy, ý nghĩ đầu tiên trong lòng là, có phải chọn trúng ta rồi không.
“Có một nam nhân đến muốn lão gia đi chẩn bệnh, A Thái nói lão gia đi phủ Tô Châu vẫn chưa về, nam nhân đó bèn cuống lên, xem ra là muốn gây chuyện đó.”
Mộ Dung Tuyết vội vã xuống lầu bước ra phía trước, Hồi Xuân y quán là một tòa nhà lớn ba gian, phía trước là một hàng sáu cánh cửa thông đến nơi dùng để chẩn bệnh, hai gian phía sau là nơi ở của Mộ Dung gia.
Mộ Dung Lân là một danh y nổi tiếng gần xa, Hồi Xuân y quán trước nay luôn chật cứng người, rất nhiều bệnh nhân bên ngoài mộ danh mà đến. Bình thường sáu cánh cửa trước mặt luôn đông đúc, nhưng vì đầu tháng này Mộ Dung Lân được Tri phủ Tô Châu phái người đến mời đi xem bệnh nên thời gian này Hồi Xuân y quán mới hiếm khi được yên tĩnh thế này.
Mộ Dung Tuyết bước chân vào Chẩn y đường, phát hiện tình cảnh trước mắt còn nghiêm trọng hơn Đinh Hương nói nhiều, một thanh niên thân hình cao ráo đang đạp một chân lên bụng A Thái, người giúp việc của Chẩn y đường!
Nhãi nhép phương nào dám đến đây làm loạn, Mộ Dung Tuyết tức giận lấy chiếc chày giã thuốc trên bàn, vù một tiếng chào hỏi vai nam nhân kia.
Nam nhân dường như có mắt sau gáy, xoay tay nắm lấy chày giã thuốc của nàng.
Hai người nhìn nhau rồi cùng ngẩn ra.
Viên Thừa Liệt lập tức nhấc chân, mặt đỏ bừng cười khan một tiếng: “Mộ Dung cô nương.”
Mộ Dung Tuyết nghi hoặc nhìn hắn: “Huynh đến xem bệnh sao?” Nhìn bộ dạng dồi dào sinh lực này cũng đâu giống đang có bệnh, còn có thể đánh người nữa. Viên Thừa Liệt ngượng ngùng nói: “Là Diệp công tử bị bệnh, tiêu chảy.”
A Thái bò dậy từ dưới đất, phủi phủi mông nói: “Vừa rồi nói có vẻ nghiêm trọng lắm, còn tưởng là bệnh sắp chết nữa chứ.”
Vừa rồi Viên Thừa Liệt lòng như lửa đốt đi mời đại phu, nhưng Mộ Dung Lân lại không có nhà, A Thái cũng không buồn ngó ngàng đến hắn. Hai người lời qua tiếng lại đã xảy ra xung đột động tay động chân.
Vừa nghe Gia Luật Ngạn bị bệnh, Mộ Dung Tuyết bỗng không kìm được mà thầm hân hoan thích thú, thật quá tốt rồi, đây chẳng phải là thời cơ tốt trời ban để gặp lại hắn sao? Lại nghe là tiêu chảy, nàng càng mừng rỡ hơn. “Ta cùng huynh đi xem thử nhé.”
Chút bệnh vặt này nàng vẫn có thể trị, tuy còn kém xa thần y diệu thủ của cha nàng, nhưng cảm mạo phong hàn tiêu chảy thì không thành vấn đề.
Viên Thừa Liệt đương nhiên cầu còn không được, hắn tưởng con gái của thần y chắc y thuật cũng không tệ, nếu biết Mộ Dung Tuyết ngay cả một phần công lực của cha nàng cũng không có, chỉ e sẽ hối hận đến xoắn ruột thôi.
Mộ Dung Tuyết bảo A Thái chuẩn bị hòm thuốc, rồi đưa Bội Lan Đinh Hương và A Thái cùng Viên Thừa Liệt ra khỏi Hồi Xuân y quán.
Dọc đường giả vờ trò chuyện, Mộ Dung Tuyết nghe ngóng được Diệp Luật là nhân sĩ Kinh thành, gia cảnh sung túc, còn chưa có thê tử, hơn nữa quan trọng nhất là phụ mẫu đều mất, đây chẳng phải là nhân tuyển ở rể thích hợp vô cùng sao, nàng mừng đến mức lòng sục sôi, dọc đường cười tươi như hoa nở, khiến Viên Thừa Liệt nhìn đến hoa cả mắt.
Viên Thừa Liệt đưa mấy ngườiđến ngoài một tòa nhà, Mộ Dung Tuyết bỗng thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, nghĩ lại thì thấy đây chẳng phải là một tòa nhà riêng của Huyện lệnh Tần Chi Ngang sao? Tiểu viện này gọi là Cúc viên, mỗi năm vào thu ông đều mời phụ thân Mộ Dung Lân của nàng đến thưởng cúc. Lẽ nào Diệp Luật là thân thích hay bằng hữu của Tần Chi Ngang?
Mang nghi hoặc bước vào, Viên Thừa Liệt đưa Mộ Dung Tuyết đến căn phòng phía sau, ở cửa có hai thanh niên đang canh giữ, dáng vẻ đều rất khôi ngô, lẽ nào là thị vệ của hắn? Xem ra hắn đích thực là một công tử thế gia xuất thân rất tốt.
Mộ Dung Tuyết để A Thái và Bội Lan ở bên ngoài, chỉ đưa Đinh Hương vào trong.
Gia Luật Ngạn nửa dựa trên chiếc sạp trước cửa sổ, tay cầm một cuốn sách, xuân quang phiêu dật, người tựa trong tranh. Đôi mày anh tuấn thần khí kia, chiếc cằm hoàn mỹ kia, còn có ngón tay thon dài trắng trẻo kia, không điểm nào không lộ ra thần vận phong lưu khiến người ta xao động.
Nàng vừa kích động vừa hưng phấn, còn có chút bất an và xấu hổ, đứng đờ người trước cửa nhìn hắn, tim lại không kìm được mà đập thình thịch.
Viên Thừa Liệt cười hi hi nói: “Công tử, đại phu đến rồi.”
Gia Luật Ngạn ngước mắt lên khẽ ngẩn ra: “Sao lại là cô?”
“Cha tôi đi phủ Tô Châu rồi, bệnh tiêu chảy vặt này tôi biết trị.” Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào, chỉ vào hòm thuốc trên vai Đinh Hương, bày ra bộ dạng tràn đầy tự tin.
Gia Luật Ngạn nhíu mày, lòng nói thì ra cô ấy là con gái của Mộ Dung Lân, chả trách ăn mặc hào nhoáng như vậy, Mộ Dung Lân kia là danh y nổi danh gần xa, phí chẩn bệnh đắt đỏ kinh người, gia cảnh vô cùng sung túc, ngay cả Huyện lệnh cũng rất thân thiết với ông ta.
“Cô cũng biết y thuật sao?”
Mộ Dung Tuyết chu miệng, có hơi bất mãn với sự nghi ngờ của hắn, “Năm tuổi tôi đã có thể nhận biết được hơn hai mươi loại dược thảo rồi đó. Công tử chưa từng nghe nói đến từ Gia học uyên nguyên[3] sao?”
[3. Dòng dõi học nghiệp uyên thâm.]
Đinh Hương thầm nói, nhưng đến nay tiểu thư cô cũng chỉ miễn cưỡng nhận biết được năm mươi loại thôi mà, từ “Gia học uyên nguyên” này không thể vơ đũa cả nắm như vậy đâu.
Mộ Dung Tuyết bước đến bên sạp của Gia Luật Ngạn, không mời mà tự ngồi xuống, bày ra bộ dạng thần y nói: “Đưa tay cho tôi.”
Gia Luật Ngạn nhìn nàng, ngập ngừng trong chốc lát rồi mới chìa tay ra.
Mộ Dung Tuyết đặt tay ngọc thon thon lên, còn chưa bắt được mạch hắn thì tim nàng đã đập loạn.
Tay hắn thật đẹp quá, thon dài trắng trẻo nhưng không hề thấy yếu đuối, lòng bàn tay còn hơi chai, lẽ nào hắn biết võ công? Nàng lập tức liên tưởng đến dáng vẻ khi hắn múa kiếm, mãn đường hoa say ba ngàn khách, nhất kiếm sương hàn bốn mươi châu[4], thật phong lưu phóng khoáng dường nào.
[4. Hoa túy tam thiên khách: Mãn đường hoa bí tam thiên khách, nhất kiếm sương hàn tứ thập châu.]
“Mộ Dung cô nương, cô bắt mạch mất bao lâu?” Gia Luật Ngạn nhàn nhạt hỏi một câu. Nàng đang chìm đắm trong ảo tưởng, bị giọng nói đột ngột của hắn làm giật mình, lập tức chột dạ đỏ mặt.
Nàng nghiêm mặt nói: “Thè lưỡi ra đi.”
Hắn qua quít thè lưỡi ra.
Nàng nhìn đầu lưỡi hắn, lòng lại giật thót, giống như đã bị hắn cách không liếm một cái, trên má bỗng có cảm giác tê tê mềm mềm, thôi rồi, trúng ma chướng của hắn rồi. Nàng vội vã tránh ánh nhìn của hắn, nếu không dáng vẻ thần y vất vả dựng lên này sẽ bị ánh mắt của hắn xô đổ hết.
“Công tử đã ăn gì?”
“Há cảo thủy tinh.” Mấy ngày trước hắn đều ăn trong Cúc viên, chưa từng có vấn đề gì, chỉ có há cảo thủy tinh ăn sáng nay làngờ nhất.
“Ăn bao nhiêu?”
“Một xửng.”
Mộ Dung Tuyết phì cười, “Vậy chắc chiều nay Diệp công tử mệt lắm.”
Sắc mặt Gia Luật Ngạn khẽ sầm xuống. Viên Thừa Liệt bất giác toát mồ hôi lạnh, cô nương sao lại dám cười nhạo Vương gia nhà chúng tôi vậy.
Mộ Dung Tuyết hoàn toàn không cảm thấy lời nói đùa của mình có chỗ nào không thỏa mà tiếp tục nói: “Há cảo thủy tinh kia làm từ da lợn đông và gạch cua, bình thường bụng công tử yếu ớt, mới đến đây không hợp thủy thổ, khiến bụng không quen nên mới như vậy.”
Gia Luật Ngạn lạnh lùng nói: “Sao cô biết bụng ta yếu ớt?”
Từ “Yếu ớt” này dùng cho một nam nhân như hắn khiến hắn rất không vui. Bình thường hắn không thích nhất chính là người khác vì dung mạo hơn người của hắn mà nhìn bằng con mắt khác, Mộ Dung Tuyết đã vô tình phạm vào đại kỵ của hắn.
Mộ Dung Tuyết nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là thông qua bắt mạch chẩn đoán mà biết.” Đoán cũng đoán ra được mà, Viên Thừa Liệt nhà người ta thì chẳng có vấn đề gì hết, chỉ mỗi công tử tiêu chảy, đương nhiên là thường ngày ăn uống tỉ mỉ quá mức, bụng dạ yếu ớt, không chịu được dầu mỡ mà ra.
Gia Luật Ngạn còn muốn nói, đột nhiên bụng lại quặn đau, lập tức đứng dậy ra khỏi phòng. Đi nhà xí trước mặt giai nhân, thật sự vô cùng quẫn bách, nhưng cũng đâu còn cách nào, những chuyện này đâu thể nhịn được. Ra khỏi nhà xí, hắn đảo một vòng trong bụi cúc để bay bớt mùi, lúc này mới nghiêm mặt trở về phòng. Thật vô cùng mất mặt.
Mộ Dung Tuyết chu đáo nói: “Nhà tôi sắc thuốc tiện hơn, chút nữa sắc thuốc xong ta sẽ cho A Thái mang đến.” Nói xong lục trong hòm thuốc ra một bình thuốc viên và một hộp thuốc cao đưa cho hắn, ngắn gọn hàm súc dặn dò: “Cái này để uống, cái này để bôi.”
Bôi? Gia Luật Ngạn nhíu mày, nhất thời chưa phản ứng lại được.
Viên Thừa Liệt hỏi thay chủ nhân: “Bôi ở đâu?”
Mộ Dung Tuyết không đáp, mặt đỏ bừng, cười ngọt ngào nói: “Công tử dưỡng bệnh đi, ngày mai tôi lại đến.” Nói xong bèn đưa Đinh Hương đi.
Gia Luật Ngạn thấy sắc mặt nàng, lúc này mới hiểu ra, sắc mặt lập tức cứng lại, ánh mắt sầm xuống.
Viên Thừa Liệt chậm hiểu, vẫn đuổi theo hỏi: “Bôi ở đâu?”
Đinh Hương giậm chân, nghiến răng nói: “Đau chỗ nào thì bôi chỗ đó.”
Lúc này Viên Thừa Liệt mới hiểu ra, muốn cười nhưng không dám cười, nhịn đến run người.
Tiễn Mộ Dung Tuyết đi, Viên Thừa Liệt ngoài cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy Chiêu Dương vương trầm mặt, bốp một tiếng đập cuốn sách trong tay lên chiếc bàn nhỏ trên sạp, cằm giật giật.
Viên Thừa Liệt vô cùng đồng tình, Vương gia phong thần lỗi lạc từng này tuổi rồi, chưa bao giờ mất mặt trước nữ nhân như vậy, lúc này không nghĩ cũng biết trong lòng đang bức bối dường nào…
/91
|