Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nói: “Giấy trắng mực đen, đã đưa cho thiếp rồi thì không lý nào đòi lại. Thiếp mặc kệ chàng có coi là thật hay không, dù sao thiếp cũng coi là thật rồi. Từ nay chúng ta tự do cưới gả, không còn quan hệ.”
Ánh mắt Gia Luật Ngạn như sắp phun lửa. “Lẽ nào nàng còn muốn tái giá sao?”
Mộ Dung Tuyết bất giác bật cười: “Chúng ta đã hòa ly thì thiếp là người tự do. Thiếp trẻ tuổi như vậy lẽ nào bắt thiếp cô đơn đến già sao?” Thật ra hiện nay nàng vốn không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện tái giá, tự do cưới gả chẳng qua chỉ là buột miệng nói ra, nhưng bị hắn chất vấn như vậy nàng cũng giận dỗi đáp lại một câu.
Gia Luật Ngạn tức đến nỗi toàn thân bốc lửa, hắn ôm nàng vào lòng, thò tay vào ngực nàng mò loạn.
Mộ Dung Tuyết vừa tức vừa xấu hổ, liều mình kéo tay hắn ra ngoài, “Chàng làm gì vậy?”
“Lấy thư hòa ly ra đây, lời nàng nói hôm nay ta coi như không nghe thấy.” Gia Luật Ngạn mò tìm trên người nàng hết một vòng cũng không thấy, buông nàng ra bước mấy bước lên bậc thềm. Tiểu viện này chỉ có hai gian, nhưng hắn lại không biết gian nào là phòng ngủ của Mộ Dung Tuyết, lục soát từng gian từng gian cũng không thể, vậy là hắn quay lại, nổi trận lôi đình hỏi: “Rốt cuộc nàng để đâu?”
Mộ Dung Tuyết hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn hắn, “Vương gia, chàng có biết phu thê là gì không?”
Gia Luật Ngạn nhất thời không biết đáp thế nào, rất hiếm khi nhìn thấy biểu hiện thận trọng nghiêm túc thế này trên mặt Mộ Dung Tuyết.
“Vương gia có lòng tốt chừa đường lui cho thiếp, nhưng thiếp không hề cảm động, vì trong lòng Vương gia, thiếp không phải là thê tử có thể cùng hoạn nạn với chàng. Có lẽ trong lòng chàng, thiếp không khác mỹ nhân Phiên Bang và Bế Nguyệt là bao, chỉ là nữ nhân của chàng mà thôi. Thiếp khá hơn họ một chút, đó là thiếp là Trắc phi được cưới vào phủ, không thể tùy tiện đem tặng, nhưng lại có thể tùy tiện hòa ly. Trong lòng thiếp, tình nghĩa phu thê vô cùng quý giá, còn trong lòng chàng lại chỉ là một tờ giấy mỏng. Chàng có thể tùy tiện vứt bỏ, nhưng thiếp không thể tùy tiện nhặt lại.”
Lời của Mộ Dung Tuyết khiến Gia Luật Ngạn thầm sửng sốt trong lòng, là vậy sao? Xưa nay hắn không để tâm đến tư tình nhi nữ, cũng chưa từng phí tâm tư suy nghĩ đến những chuyện này, lúc này lại là đang cuống cuồng, lòng rối như tơ vò, vốn không cách nào ngẫm nghĩ lời nàng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, không ngờ nàng lại còn muốn tái giá! Hắn sắp không kìm được kích động muốn vác nàng lên vai, mang về giáo huấn một trận.
“Không lâu nữa Vương gia sẽ cưới Ngọc tiểu thư. Trong Vương phủ không có nữ nhân là sính lễ tốt nhất để tặng cô ấy.” Lòng Mộ Dung Tuyết chua xót, nhưng lại cố gắng nhìn hắn cười, nói: “Thiếp chúc Vương gia vạn sự như ý, sớm sinh quý tử.” Nói xong liền nhún mình hành lễ, bộ dạng thành tâm thành ý chúc phúc, khiến Gia Luật Ngạn tức đến vỡ ngực.
Hắn nhìn nàng thật nhanh, trên người nữ nhân trông yếu đuối như đóa hoa này có sức mạnh thế nào, hắn là người rõ ràng nhất. Nàng có thể không sợ chết, chỉ vì tự do. Lúc đầu vì tránh không nhập cung mà bất chấp tất cả chạy trốn. Tính cách này khiến hắn bội phục, nhưng cũng khiến hắn đau đầu. Còn bây giờ, hắn cảm thấy mình đã tự cài cho mình một cái bẫy, nàng được tự do, còn hắn lại bị trói chân.
Lúc hắn viết thư hòa ly vốn không ngờ rằng sẽ có lúc này. Hắn tưởng nàng thấy thư hòa ly nhất định sẽ đau lòng tuyệt vọng, nhưng chắc chắn sẽ không rời đi, nhất định sẽ chờ hắn trở về. Hắn chỉ cần giải thích một câu sẽ xong chuyện. Ai ngờ lại có cục diện thế này.
Hối hận đã muộn, trở tay không kịp.
Xưa nay mọi chuyện đều được hắn nắm trong tay, lần đầu tiên cảm thấy mình thất thủ, bất ngờ lại bại trong tay một nữ nhân nhỏ nhắn, nhất thời không nghĩ ra đối sách.
Bùi Giản xách con gà trống từ bên ngoài bước vào, cười ha ha với Mộ Dung Tuyết: “Thủ hạ của Vương gia đúng là lợi hại, không cần dùng đao, chỉ vặn một cái đã khiến con gà này ngọc nát hương tan rồi.”
Mộ Dung Tuyết cười đáp: “Huynh đi thu dọn đi, chút nữa muội nấu.”
“Ừ, ta muốn ăn “Gà ăn mày”.”
“Lúc này làm gì có lá sen chứ.”
“Đúng nhỉ, vậy hầm canh gà được rồi, vừa hay có thể bồi bổ cho muội.”
Hai người tự nhiên nói chuyện như trong sân không có Gia Luật Ngạn. Không biết làm sao, Gia Luật Ngạn lại có cảm giác phu thê hạnh phúc, hắn giận đến mức tim run rẩy, quay người ra khỏi sân.
Trương Long tuy không vào, nhưng đối thoại bên trong lại nghe rõ ràng. Gia Luật Ngạn vừa bước ra, thấy sắc mặt đen thui của Vương gia nhà mình, Trương Long lập tức cẩn thận dè dặt đi theo.
Gia Luật Ngạn quay người lên ngựa, trên mặt mây đen bao phủ, mưa giông kéo tới.
“Phái mấy người đến canh giữ.”
“Chuyện hòa ly không được tiết lộ cho bất kỳ ai nửa lời, nói với bên ngoài là Phu nhân không khỏe, về nhà mẹ dưỡng bệnh.”
“Có động tĩnh gì phải bẩm báo ngay. Nếu có sai sót ta chỉ hỏi mình ngươi thôi.”
Gia Luật Ngạn một hơi dặn dò hết mấy chuyện, Trương Long liên tiếp vâng dạ, lòng vô cùng sầu não, tính cách của Mộ Dung phu nhân thế nào hắn quá rõ rồi, những ngày tháng tới đây ra sao, không nghĩ cũng biết.
Trở về Ẩn Đào các, Gia Luật Ngạn bước vào thư phòng. Trên bàn đặt chiếc bánh thọ và con cún gỗ.
Bánh thọ tuy đã nguội nhưng vẫn còn hương thơm ngào ngạt, vì Mộ Dung Tuyết đã bỏ hết hương thảo lan còn lại vào. Nàng sẽ không phí hết tâm tư suy nghĩ món ăn cho hắn, cũng không vì một ánh mắt tán thưởng của hắn mà thần hồn điên đảo nữa. Tình yêu và hương thảo lan còn sót lại nàng đều bỏ vào bánh thọ, chém đao xuống nước, đập nồi dìm thuyền, cắt đứt với hắn, cũng cắt đứt với Mộ Dung Tuyết lạc lối kia.
Bánh thọ này có một mùi hương kỳ lạ, hắn cầm lên, nhìn kĩ từng hạt từng hạt mè bên trên, lòng có một rung động chưa từng xuất hiện, vì chưa hề có ai dụng tâm với hắn như vậy.
Hắn hối hận đêm đó không nên nói nặng lời, không nên nhắc đến “Thất điều”, để nàng hiểu lầm hắn đã có ý định hòa ly với nàng từ trước. Nếu cởi bỏ được hiểu lầm này nàng nhất định sẽ trở về, nàng yêu hắn như vậy làm sao có thể nỡ lòng rời đi.
Vậy là hắn sai Trương Long gọi Lưu thị đến, lặp lại một lần mấy câu hôm nay dặn Trương Long. Tóm lại, chuyện hòa ly chỉ có hai người này biết, hắn vẫn còn cơ hội vãn hồi.
Lưu thị nghe thấy mấy câu này, lòng như một mảng sương mù, rốt cuộc là ý gì đây? Đã giao thư hòa ly rồi tức là đường ai nấy đi, tại sao lại giấu không cho nói?
Gia Luật Ngạn nói: “Hộp nữ trang kia đâu, bà lấy ra cho ta.”
Lưu thị đáp lại một tiếng, chẳng bao lâu đã lấy đồ trong nhà kho ra, lòng thầm đoán phải chăng Mộ Dung Tuyết vì món đồ này mà ghen tuông, bởi vậy Vương gia mới viết thư hòa ly để hù dọa cô ấy? Bà cảm thấy khả năng này là lớn nhất, với hiểu biết của bà về Gia Luật Ngạn, thái độ của hắn đối với Mộ Dung Tuyết coi như đã là một kỳ tích.
Gia Luật Ngạn một tay cầm con cún, một tay cầm hộp nữ trang, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, quyết định ngày mai lại đi tìm nàng.
Ra khỏi thư phòng, hắn tắm rửa thay y phục, lấy sách nằm trên giường, chuẩn bị bình ổn lại tâm trạng đang hỗn loạn. Nhưng cả buổi cũng không đọc được chữ nào, trong đầu quanh đi quẩn lại toàn là hình bóng của nàng.
Lúc không có nàng, căn phòng yên lặng đến khó chịu. Thói quen thật là một điều đáng sợ, mấy ngày không ăn được cơm nàng nấu, không véo được gương mặt nàng, không nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, không khí cũng trở nên loãng đi.
Ý nghĩ nàng muốn tái giá sau khi hòa ly cứ như một mồi lửa, trong phút chốc bỗng đốt lên một bụng lửa giận trong người hắn.
lật chăn xuống giường, hét ra ngoài một tiếng: “Trương Long, chuẩn bị xe.”
Khuya vậy rồi còn muốn đi đâu? Trương Long không dám hỏi, chuẩn bị xe xong, liền thấy Gia Luật Ngạn xách trong tay một gói đồ lên xe.
“Đến Mộ Dung phủ.”
Trương Long thầm hiếu kỳ, đây là muốn đi tặng lễ vật sao?
Đến cửa Mộ Dung gia, không chỉ ngửi được mùi canh thịt gà thơm mà còn nghe thấy tiếng cười văng vẳng.
Lòng Gia Luật Ngạn càng tức tối hơn, cũng không kịp ra lệnh cho Trương Long mà đích thân lên gõ cửa.
Một lúc sau, nghe thấy bên trong có người hỏi: “Ai vậy?”
Vừa nghe giọng Bùi Giản, Gia Luật Ngạn lạnh lùng đáp: “Ta.”
“Í, quái lạ, sao nghe giống Vương gia quá vậy?” Bùi Giản lẩm bẩm với Đinh Hương đang xách đèn, hé mở cửa, quả nhiên là Gia Luật Ngạn.
Nhưng hắn lại không mở cửa ra, mà tựa người lên cửa hỏi: “Khuya vậy rồi Vương gia có chuyện gì sao?”
“Ta tìm Mộ Dung Tuyết.”
“Muội ấy ngủ rồi.”
“Ngủ rồi thì gọi dậy.” Gia Luật Ngạn lạnh mặt xô cửa, Bùi Giản bị đẩy loạng choạng lùi ra sau, Gia Luật Ngạn bước vào trong sân.
“Này này, Vương gia làm sao vậy, xông vào nhà dân thế này còn có Vương pháp nữa không.”
Mộ Dung Tuyết trong phòng nghe Bùi Giản hò hét, bất giác ngẩn ra, sao hắn lại đến nữa rồi?
Gia Luật Ngạn vừa nhìn, đã thấy trên cửa sổ gian phòng thứ hai dựa vào tường Đông có in một bóng người quen thuộc, hắn bước tới đẩy cửa phòng ra.
Mộ Dung Tuyết đứng dậy, nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy nghi hoặc khó hiểu. Khuya vậy rồi lại đến làm gì nữa đây?
Gia Luật Ngạn không nói lời nào, tiến tới mấy bước mở gói đồ trong tay ra bàn.
Con cún gỗ và hộp nữ trang.
Mộ Dung Tuyết càng khó hiểu, đây là ý gì?
Hắn kéo nàng lại, cầm con cún gỗ chỉ vào chữ “Tuyết” bên trên, gằn từng chữ: “Nàng nhìn cho rõ chữ Tuyết này đi.” Sau đó lại cầm hộp nữ trang lên, “Nàng nhìn lại chữ Tuyết này đi.”
Mộ Dung Tuyết chớp chớp mắt, vẫn không hiểu hắn có ý gì.
“Đây là đồ mười năm trước rồi, chữ cũng khác nhau, lẽ nào nàng không nhìn ra?”
Nàng cúi đầu nhìn thử, quả nhiên hai chữ “Tuyết” có khác biệt, chữ “Tuyết” trên con cún gỗ thành thục phóng khoáng hơn, chữ của một người trong mười năm sẽ có thay đổi mà.
“Con cún gỗ này đích thực là tặng nàng.”
Mộ Dung Tuyết im lặng trong chốc lát, trầm giọng nói: “Đa tạ Vương gia.”
Cho dù là tặng nàng, nhưng tâm ý cũng không thể nào so được với chiếc hộp nữ trang này. Khi nàng còn yêu hắn thì có thể ngu ngơ không tính toán điều gì, nhưng khi nàng từ bỏ rồi lại bình tĩnh so đo. Hắn không hiểu rằng nàng quyết định buông tay không phải chỉ vì con cún gỗ này, mà là vì một thời gian dài trao đi không được chút hồi đáp đã hao phí hết sức lực và dũng khí của nàng, nàng cũng chỉ là người bình thường bằng xương bằng thịt, cho dù kiên cường đến đâu cũng có lúc mệt mỏi tuyệt vọng.
Ban đầu lúc lấy hắn nàng không nghĩ quá nhiều, nhưng càng yêu hắn sâu đậm thì nàng lại càng tham lam.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Thẩm U Tâm và Tạ Trực, nàng càng hiểu rõ hơn lòng mình mong muốn điều đi.
Đáng thương rằng, điều nàng mong muốn Gia Luật Ngạn vĩnh viễn không cho nàng được, mà hắn cũng không định cho.
Vì hắn mà mất đi bản ngã, vứt bỏ tự tôn, nàng không hề hối hận, nhưng nàng không thể nào tiếp tục sống giữa tình cũ duyên mới của hắn, nàng phải tìm lại bản thân, tìm lại Mộ Dung Tuyết tự tin kiêu ngạo vô âu vô lo, đó mới là bản sắc của nàng.
Khi yêu sẽ bất chấp tất cả, khi buông tay cũng dứt khoát gọn gàng, đó là tính cách của Mộ Dung Tuyết.
Nàng im lặng không nói khiến Gia Luật Ngạn thở phào nhẹ nhõm, hắn tưởng nàng đã hồi tâm chuyển ý liền dịu giọng nói: “Theo ta về đi.”
Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, nghiêm túc đáp: “Những lời hôm nay thiếp nói đều là thật, không phải nhất thời hành sự theo cảm tính, cũng không phải giận dỗi, là thật đó.”
Gia Luật Ngạn tức tối buột miệng: “Mộ Dung Tuyết, nàng muốn lấy ta thì lấy, muốn hòa ly thì hòa ly, nàng coi ta là người gọi đến đuổi thì đi sao?”
Giọng điệu không nói lý lẽ của hắn khiến Mộ Dung Tuyết tức đến phì cười: “Rõ ràng là chàng viết thư hòa ly cho thiếp, chàng muốn hòa ly thì hòa ly, muốn thu hồi thì thu hồi, chàng coi thiếp là người gọi thì đến đuổi thì đi thì có.”
Hắn tức nghẹn, phải, thư hòa ly là do chính tay hắn viết, nhưng hắn không hề coi là thật, vừa nghĩ đến việc nàng rời bỏ hắn để tái giá, trong mắt hắn tràn ngập sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giao thư hòa ly ra đây.”
“Thiếp không giao.” Nàng nghiêm túc lắc đầu, vô cùng quật cường quyết tuyệt.
Hắn vừa tức vừa bất lực, “Rốt cuộc phải làm sao nàng mới chịu trở về?”
“Tại sao nhất định phải bắt thiếp về, nếu chàng muốn nữ nhân thì nữ nhân người ta tặng chàng nhiều lắm, thiếu một mình thiếp có sao đâu, chẳng phải chàng luôn mắng thiếp mặt dày ngốc nghếch, cứ luôn gây chuyện rắc rối, lại còn ồn ào phiền phức, bỏ đi chẳng phải sảng khoái lắm sao?”
Hắn á khẩu nghẹn lời. Những câu này đích thực hắn đã từng nói.
“Thiếp sẽ không gây chuyện rắc rối cho chàng nữa, cũng không phiền chàng nữa. Cho dù thiếp có tái giá cũng tuyệt đối không nhắc đến tên chàng, không làm chàng mất mặt, như vậy được rồi chứ gì?” Bộ dạng dễ hợp dễ tan, thấu hiểu ý người của nàng khiến hắn giận đến tim gan đều run rẩy. “Mời Vương gia về cho, thiếp phải đi ngủ.”
Gia Luật Ngạn xưa nay tâm cao khí ngạo, bỗng có cảm giác nhục nhã khi bị người ta xua đuổi. Cuối cùng cũng không nhịn được, quay người phẩy áo rời đi.
Nhưng khoảnh khắc bước lên xe ngựa, hắn nhớ lại mình từng hạ lệnh đuổi nàng còn vô tình hơn thế nữa, ngay cả Ẩn Đào các cũng không cho nàng vào, lúc Mai quán không có giường hắn cũng không cho nàng ngủ lại, còn đuổi nàng ra ngoài.
Nghĩ đến những chuyện này, hắn bỗng cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Lân ra ngoài mua thức ăn, lúc trở về phát hiện một cỗ xe ngựa dừng ở cửa sân, từ trên xe có một vị phu nhân chừng tứ tuần bước xuống.
“Vị này chắc là Mộ Dung lão gia rồi.” Lưu thị nhún mình hành lễ: “Vương gia sai tôi đem đến chút đồ bổ và y phục cho Phu nhân.”
Thì ra là người của Chiêu Dương vương phủ, Mộ Dung Lân hơi khó xử, cự tuyệt cũng không được, nhận lấy cũng không ổn. Đang do dự thì Mộ Dung Tuyết bước ra.
Lưu thị cười dịu dàng với nàng: “Sức khỏe Phu nhân khá hơn chưa? Vương gia sai tôi mang ít đồ đến, có đồ bổ, còn có y phục và nữ trang thường ngày Phu nhân hay dùng.”
Mộ Dung Tuyết xưa nay rất kính trọng Lưu thị, thấy bà đích thân mang đồ đến, thật sự không thể không nể mặt mà cự tuyệt, chỉ đành mặc cho hạ nhân dọn đồ vào, lòng nghĩ dù sao mấy ngày nữa cũng đi rồi, đến lúc đó bỏ những thứ này lại là xong.
Mộ Dung Tuyết mời Lưu thị vào nhà, sau khi Lưu thị ngồi xuống liền nói tốt cho Gia Luật Ngạn.
“Vương gia lo cho sức khỏe Phu nhân, nếu không phải sợ trong phủ không có chỗ ở cũng định sai Ám Hương, Sơ Ảnh đến hầu hạ Phu nhân rồi.”
“Không cần Vương gia phí tâm, ta và chàng đã…”
Hai chữ “Hòa ly” còn chưa nói ra, Lưu thị đã lập tức đón đầu, “Chuyện đó là Vương gia nhất thời suy nghĩ không chu đáo, Phu nhân đừng cho là thật. Chuyện xưa Phu nhân cũng đừng để trong lòng, có thiếu niên nào lại không hoài xuân, lúc đó tiểu thư Kiều gia đẹp tựa thiên tiên, lại thông minh trí tuệ, Vương gia sinh chút lòng ái mộ cũng là thường tình, đã là chuyện mười năm trước rồi.”
“Ta không so đo đâu.” Mộ Dung Tuyết cười cười, đã hòa ly rồi còn so đo thật giả làm gì, sau này hắn yêu ai nàng cũng không để tâm nữa.
Lưu thị cười nói: “Năm ngày nữa Thẩm tiểu thư sẽ xuất giá, cô ấy muốn Phu nhân và tẩu tẩu cô ấy đưa dâu, ý Phu nhân thế nào?”
“Thật xin lỗi, ta không thể nào đến chúc mừng được.”
“Xưa nay Thẩm tiểu thư và Phu nhân giao tình rất tốt, sao Phu nhân lại không chịu đi?”
“Vì hai ngày nữa ta phải rời khỏi Kinh thành rồi.”
Lưu thị sửng sốt, “Vương gia có biết không?”
“Chàng không cần biết, ta đi hay ở không liên quan gì đến chàng nữa.”
Lưu thị ngồi một lúc rồi rời đi. Trở về Vương phủ liền cho Gia Luật Ngạn biết tin Mộ Dung Tuyết muốn rời khỏi Kinh thành.
Cây bút trong tay Gia Luật Ngạn rơi xuống tờ giấy, mực vấy dính vạt áo hắn, hắn không kịp rửa đi, bước nhanh ra khỏi thư phòng.
~*~
Gia Luật: Nha đầu kia muốn tạo phản sao, còn dám nói không cần ta nữa chứ.
Khăn ướt[2]: Lúc người ta đối xử tốt với mi ai bảo mi lên mặt chứ.
[2. Khăn ướt đồng âm với Thị Kim.]
Gia Luật: Vậy bây giờ ta phải làm sao?
Khăn ướt: Mi có biết nói Ta yêu nàng không?
Ánh mắt Gia Luật Ngạn như sắp phun lửa. “Lẽ nào nàng còn muốn tái giá sao?”
Mộ Dung Tuyết bất giác bật cười: “Chúng ta đã hòa ly thì thiếp là người tự do. Thiếp trẻ tuổi như vậy lẽ nào bắt thiếp cô đơn đến già sao?” Thật ra hiện nay nàng vốn không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện tái giá, tự do cưới gả chẳng qua chỉ là buột miệng nói ra, nhưng bị hắn chất vấn như vậy nàng cũng giận dỗi đáp lại một câu.
Gia Luật Ngạn tức đến nỗi toàn thân bốc lửa, hắn ôm nàng vào lòng, thò tay vào ngực nàng mò loạn.
Mộ Dung Tuyết vừa tức vừa xấu hổ, liều mình kéo tay hắn ra ngoài, “Chàng làm gì vậy?”
“Lấy thư hòa ly ra đây, lời nàng nói hôm nay ta coi như không nghe thấy.” Gia Luật Ngạn mò tìm trên người nàng hết một vòng cũng không thấy, buông nàng ra bước mấy bước lên bậc thềm. Tiểu viện này chỉ có hai gian, nhưng hắn lại không biết gian nào là phòng ngủ của Mộ Dung Tuyết, lục soát từng gian từng gian cũng không thể, vậy là hắn quay lại, nổi trận lôi đình hỏi: “Rốt cuộc nàng để đâu?”
Mộ Dung Tuyết hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn hắn, “Vương gia, chàng có biết phu thê là gì không?”
Gia Luật Ngạn nhất thời không biết đáp thế nào, rất hiếm khi nhìn thấy biểu hiện thận trọng nghiêm túc thế này trên mặt Mộ Dung Tuyết.
“Vương gia có lòng tốt chừa đường lui cho thiếp, nhưng thiếp không hề cảm động, vì trong lòng Vương gia, thiếp không phải là thê tử có thể cùng hoạn nạn với chàng. Có lẽ trong lòng chàng, thiếp không khác mỹ nhân Phiên Bang và Bế Nguyệt là bao, chỉ là nữ nhân của chàng mà thôi. Thiếp khá hơn họ một chút, đó là thiếp là Trắc phi được cưới vào phủ, không thể tùy tiện đem tặng, nhưng lại có thể tùy tiện hòa ly. Trong lòng thiếp, tình nghĩa phu thê vô cùng quý giá, còn trong lòng chàng lại chỉ là một tờ giấy mỏng. Chàng có thể tùy tiện vứt bỏ, nhưng thiếp không thể tùy tiện nhặt lại.”
Lời của Mộ Dung Tuyết khiến Gia Luật Ngạn thầm sửng sốt trong lòng, là vậy sao? Xưa nay hắn không để tâm đến tư tình nhi nữ, cũng chưa từng phí tâm tư suy nghĩ đến những chuyện này, lúc này lại là đang cuống cuồng, lòng rối như tơ vò, vốn không cách nào ngẫm nghĩ lời nàng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, không ngờ nàng lại còn muốn tái giá! Hắn sắp không kìm được kích động muốn vác nàng lên vai, mang về giáo huấn một trận.
“Không lâu nữa Vương gia sẽ cưới Ngọc tiểu thư. Trong Vương phủ không có nữ nhân là sính lễ tốt nhất để tặng cô ấy.” Lòng Mộ Dung Tuyết chua xót, nhưng lại cố gắng nhìn hắn cười, nói: “Thiếp chúc Vương gia vạn sự như ý, sớm sinh quý tử.” Nói xong liền nhún mình hành lễ, bộ dạng thành tâm thành ý chúc phúc, khiến Gia Luật Ngạn tức đến vỡ ngực.
Hắn nhìn nàng thật nhanh, trên người nữ nhân trông yếu đuối như đóa hoa này có sức mạnh thế nào, hắn là người rõ ràng nhất. Nàng có thể không sợ chết, chỉ vì tự do. Lúc đầu vì tránh không nhập cung mà bất chấp tất cả chạy trốn. Tính cách này khiến hắn bội phục, nhưng cũng khiến hắn đau đầu. Còn bây giờ, hắn cảm thấy mình đã tự cài cho mình một cái bẫy, nàng được tự do, còn hắn lại bị trói chân.
Lúc hắn viết thư hòa ly vốn không ngờ rằng sẽ có lúc này. Hắn tưởng nàng thấy thư hòa ly nhất định sẽ đau lòng tuyệt vọng, nhưng chắc chắn sẽ không rời đi, nhất định sẽ chờ hắn trở về. Hắn chỉ cần giải thích một câu sẽ xong chuyện. Ai ngờ lại có cục diện thế này.
Hối hận đã muộn, trở tay không kịp.
Xưa nay mọi chuyện đều được hắn nắm trong tay, lần đầu tiên cảm thấy mình thất thủ, bất ngờ lại bại trong tay một nữ nhân nhỏ nhắn, nhất thời không nghĩ ra đối sách.
Bùi Giản xách con gà trống từ bên ngoài bước vào, cười ha ha với Mộ Dung Tuyết: “Thủ hạ của Vương gia đúng là lợi hại, không cần dùng đao, chỉ vặn một cái đã khiến con gà này ngọc nát hương tan rồi.”
Mộ Dung Tuyết cười đáp: “Huynh đi thu dọn đi, chút nữa muội nấu.”
“Ừ, ta muốn ăn “Gà ăn mày”.”
“Lúc này làm gì có lá sen chứ.”
“Đúng nhỉ, vậy hầm canh gà được rồi, vừa hay có thể bồi bổ cho muội.”
Hai người tự nhiên nói chuyện như trong sân không có Gia Luật Ngạn. Không biết làm sao, Gia Luật Ngạn lại có cảm giác phu thê hạnh phúc, hắn giận đến mức tim run rẩy, quay người ra khỏi sân.
Trương Long tuy không vào, nhưng đối thoại bên trong lại nghe rõ ràng. Gia Luật Ngạn vừa bước ra, thấy sắc mặt đen thui của Vương gia nhà mình, Trương Long lập tức cẩn thận dè dặt đi theo.
Gia Luật Ngạn quay người lên ngựa, trên mặt mây đen bao phủ, mưa giông kéo tới.
“Phái mấy người đến canh giữ.”
“Chuyện hòa ly không được tiết lộ cho bất kỳ ai nửa lời, nói với bên ngoài là Phu nhân không khỏe, về nhà mẹ dưỡng bệnh.”
“Có động tĩnh gì phải bẩm báo ngay. Nếu có sai sót ta chỉ hỏi mình ngươi thôi.”
Gia Luật Ngạn một hơi dặn dò hết mấy chuyện, Trương Long liên tiếp vâng dạ, lòng vô cùng sầu não, tính cách của Mộ Dung phu nhân thế nào hắn quá rõ rồi, những ngày tháng tới đây ra sao, không nghĩ cũng biết.
Trở về Ẩn Đào các, Gia Luật Ngạn bước vào thư phòng. Trên bàn đặt chiếc bánh thọ và con cún gỗ.
Bánh thọ tuy đã nguội nhưng vẫn còn hương thơm ngào ngạt, vì Mộ Dung Tuyết đã bỏ hết hương thảo lan còn lại vào. Nàng sẽ không phí hết tâm tư suy nghĩ món ăn cho hắn, cũng không vì một ánh mắt tán thưởng của hắn mà thần hồn điên đảo nữa. Tình yêu và hương thảo lan còn sót lại nàng đều bỏ vào bánh thọ, chém đao xuống nước, đập nồi dìm thuyền, cắt đứt với hắn, cũng cắt đứt với Mộ Dung Tuyết lạc lối kia.
Bánh thọ này có một mùi hương kỳ lạ, hắn cầm lên, nhìn kĩ từng hạt từng hạt mè bên trên, lòng có một rung động chưa từng xuất hiện, vì chưa hề có ai dụng tâm với hắn như vậy.
Hắn hối hận đêm đó không nên nói nặng lời, không nên nhắc đến “Thất điều”, để nàng hiểu lầm hắn đã có ý định hòa ly với nàng từ trước. Nếu cởi bỏ được hiểu lầm này nàng nhất định sẽ trở về, nàng yêu hắn như vậy làm sao có thể nỡ lòng rời đi.
Vậy là hắn sai Trương Long gọi Lưu thị đến, lặp lại một lần mấy câu hôm nay dặn Trương Long. Tóm lại, chuyện hòa ly chỉ có hai người này biết, hắn vẫn còn cơ hội vãn hồi.
Lưu thị nghe thấy mấy câu này, lòng như một mảng sương mù, rốt cuộc là ý gì đây? Đã giao thư hòa ly rồi tức là đường ai nấy đi, tại sao lại giấu không cho nói?
Gia Luật Ngạn nói: “Hộp nữ trang kia đâu, bà lấy ra cho ta.”
Lưu thị đáp lại một tiếng, chẳng bao lâu đã lấy đồ trong nhà kho ra, lòng thầm đoán phải chăng Mộ Dung Tuyết vì món đồ này mà ghen tuông, bởi vậy Vương gia mới viết thư hòa ly để hù dọa cô ấy? Bà cảm thấy khả năng này là lớn nhất, với hiểu biết của bà về Gia Luật Ngạn, thái độ của hắn đối với Mộ Dung Tuyết coi như đã là một kỳ tích.
Gia Luật Ngạn một tay cầm con cún, một tay cầm hộp nữ trang, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, quyết định ngày mai lại đi tìm nàng.
Ra khỏi thư phòng, hắn tắm rửa thay y phục, lấy sách nằm trên giường, chuẩn bị bình ổn lại tâm trạng đang hỗn loạn. Nhưng cả buổi cũng không đọc được chữ nào, trong đầu quanh đi quẩn lại toàn là hình bóng của nàng.
Lúc không có nàng, căn phòng yên lặng đến khó chịu. Thói quen thật là một điều đáng sợ, mấy ngày không ăn được cơm nàng nấu, không véo được gương mặt nàng, không nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, không khí cũng trở nên loãng đi.
Ý nghĩ nàng muốn tái giá sau khi hòa ly cứ như một mồi lửa, trong phút chốc bỗng đốt lên một bụng lửa giận trong người hắn.
lật chăn xuống giường, hét ra ngoài một tiếng: “Trương Long, chuẩn bị xe.”
Khuya vậy rồi còn muốn đi đâu? Trương Long không dám hỏi, chuẩn bị xe xong, liền thấy Gia Luật Ngạn xách trong tay một gói đồ lên xe.
“Đến Mộ Dung phủ.”
Trương Long thầm hiếu kỳ, đây là muốn đi tặng lễ vật sao?
Đến cửa Mộ Dung gia, không chỉ ngửi được mùi canh thịt gà thơm mà còn nghe thấy tiếng cười văng vẳng.
Lòng Gia Luật Ngạn càng tức tối hơn, cũng không kịp ra lệnh cho Trương Long mà đích thân lên gõ cửa.
Một lúc sau, nghe thấy bên trong có người hỏi: “Ai vậy?”
Vừa nghe giọng Bùi Giản, Gia Luật Ngạn lạnh lùng đáp: “Ta.”
“Í, quái lạ, sao nghe giống Vương gia quá vậy?” Bùi Giản lẩm bẩm với Đinh Hương đang xách đèn, hé mở cửa, quả nhiên là Gia Luật Ngạn.
Nhưng hắn lại không mở cửa ra, mà tựa người lên cửa hỏi: “Khuya vậy rồi Vương gia có chuyện gì sao?”
“Ta tìm Mộ Dung Tuyết.”
“Muội ấy ngủ rồi.”
“Ngủ rồi thì gọi dậy.” Gia Luật Ngạn lạnh mặt xô cửa, Bùi Giản bị đẩy loạng choạng lùi ra sau, Gia Luật Ngạn bước vào trong sân.
“Này này, Vương gia làm sao vậy, xông vào nhà dân thế này còn có Vương pháp nữa không.”
Mộ Dung Tuyết trong phòng nghe Bùi Giản hò hét, bất giác ngẩn ra, sao hắn lại đến nữa rồi?
Gia Luật Ngạn vừa nhìn, đã thấy trên cửa sổ gian phòng thứ hai dựa vào tường Đông có in một bóng người quen thuộc, hắn bước tới đẩy cửa phòng ra.
Mộ Dung Tuyết đứng dậy, nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy nghi hoặc khó hiểu. Khuya vậy rồi lại đến làm gì nữa đây?
Gia Luật Ngạn không nói lời nào, tiến tới mấy bước mở gói đồ trong tay ra bàn.
Con cún gỗ và hộp nữ trang.
Mộ Dung Tuyết càng khó hiểu, đây là ý gì?
Hắn kéo nàng lại, cầm con cún gỗ chỉ vào chữ “Tuyết” bên trên, gằn từng chữ: “Nàng nhìn cho rõ chữ Tuyết này đi.” Sau đó lại cầm hộp nữ trang lên, “Nàng nhìn lại chữ Tuyết này đi.”
Mộ Dung Tuyết chớp chớp mắt, vẫn không hiểu hắn có ý gì.
“Đây là đồ mười năm trước rồi, chữ cũng khác nhau, lẽ nào nàng không nhìn ra?”
Nàng cúi đầu nhìn thử, quả nhiên hai chữ “Tuyết” có khác biệt, chữ “Tuyết” trên con cún gỗ thành thục phóng khoáng hơn, chữ của một người trong mười năm sẽ có thay đổi mà.
“Con cún gỗ này đích thực là tặng nàng.”
Mộ Dung Tuyết im lặng trong chốc lát, trầm giọng nói: “Đa tạ Vương gia.”
Cho dù là tặng nàng, nhưng tâm ý cũng không thể nào so được với chiếc hộp nữ trang này. Khi nàng còn yêu hắn thì có thể ngu ngơ không tính toán điều gì, nhưng khi nàng từ bỏ rồi lại bình tĩnh so đo. Hắn không hiểu rằng nàng quyết định buông tay không phải chỉ vì con cún gỗ này, mà là vì một thời gian dài trao đi không được chút hồi đáp đã hao phí hết sức lực và dũng khí của nàng, nàng cũng chỉ là người bình thường bằng xương bằng thịt, cho dù kiên cường đến đâu cũng có lúc mệt mỏi tuyệt vọng.
Ban đầu lúc lấy hắn nàng không nghĩ quá nhiều, nhưng càng yêu hắn sâu đậm thì nàng lại càng tham lam.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Thẩm U Tâm và Tạ Trực, nàng càng hiểu rõ hơn lòng mình mong muốn điều đi.
Đáng thương rằng, điều nàng mong muốn Gia Luật Ngạn vĩnh viễn không cho nàng được, mà hắn cũng không định cho.
Vì hắn mà mất đi bản ngã, vứt bỏ tự tôn, nàng không hề hối hận, nhưng nàng không thể nào tiếp tục sống giữa tình cũ duyên mới của hắn, nàng phải tìm lại bản thân, tìm lại Mộ Dung Tuyết tự tin kiêu ngạo vô âu vô lo, đó mới là bản sắc của nàng.
Khi yêu sẽ bất chấp tất cả, khi buông tay cũng dứt khoát gọn gàng, đó là tính cách của Mộ Dung Tuyết.
Nàng im lặng không nói khiến Gia Luật Ngạn thở phào nhẹ nhõm, hắn tưởng nàng đã hồi tâm chuyển ý liền dịu giọng nói: “Theo ta về đi.”
Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, nghiêm túc đáp: “Những lời hôm nay thiếp nói đều là thật, không phải nhất thời hành sự theo cảm tính, cũng không phải giận dỗi, là thật đó.”
Gia Luật Ngạn tức tối buột miệng: “Mộ Dung Tuyết, nàng muốn lấy ta thì lấy, muốn hòa ly thì hòa ly, nàng coi ta là người gọi đến đuổi thì đi sao?”
Giọng điệu không nói lý lẽ của hắn khiến Mộ Dung Tuyết tức đến phì cười: “Rõ ràng là chàng viết thư hòa ly cho thiếp, chàng muốn hòa ly thì hòa ly, muốn thu hồi thì thu hồi, chàng coi thiếp là người gọi thì đến đuổi thì đi thì có.”
Hắn tức nghẹn, phải, thư hòa ly là do chính tay hắn viết, nhưng hắn không hề coi là thật, vừa nghĩ đến việc nàng rời bỏ hắn để tái giá, trong mắt hắn tràn ngập sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giao thư hòa ly ra đây.”
“Thiếp không giao.” Nàng nghiêm túc lắc đầu, vô cùng quật cường quyết tuyệt.
Hắn vừa tức vừa bất lực, “Rốt cuộc phải làm sao nàng mới chịu trở về?”
“Tại sao nhất định phải bắt thiếp về, nếu chàng muốn nữ nhân thì nữ nhân người ta tặng chàng nhiều lắm, thiếu một mình thiếp có sao đâu, chẳng phải chàng luôn mắng thiếp mặt dày ngốc nghếch, cứ luôn gây chuyện rắc rối, lại còn ồn ào phiền phức, bỏ đi chẳng phải sảng khoái lắm sao?”
Hắn á khẩu nghẹn lời. Những câu này đích thực hắn đã từng nói.
“Thiếp sẽ không gây chuyện rắc rối cho chàng nữa, cũng không phiền chàng nữa. Cho dù thiếp có tái giá cũng tuyệt đối không nhắc đến tên chàng, không làm chàng mất mặt, như vậy được rồi chứ gì?” Bộ dạng dễ hợp dễ tan, thấu hiểu ý người của nàng khiến hắn giận đến tim gan đều run rẩy. “Mời Vương gia về cho, thiếp phải đi ngủ.”
Gia Luật Ngạn xưa nay tâm cao khí ngạo, bỗng có cảm giác nhục nhã khi bị người ta xua đuổi. Cuối cùng cũng không nhịn được, quay người phẩy áo rời đi.
Nhưng khoảnh khắc bước lên xe ngựa, hắn nhớ lại mình từng hạ lệnh đuổi nàng còn vô tình hơn thế nữa, ngay cả Ẩn Đào các cũng không cho nàng vào, lúc Mai quán không có giường hắn cũng không cho nàng ngủ lại, còn đuổi nàng ra ngoài.
Nghĩ đến những chuyện này, hắn bỗng cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Lân ra ngoài mua thức ăn, lúc trở về phát hiện một cỗ xe ngựa dừng ở cửa sân, từ trên xe có một vị phu nhân chừng tứ tuần bước xuống.
“Vị này chắc là Mộ Dung lão gia rồi.” Lưu thị nhún mình hành lễ: “Vương gia sai tôi đem đến chút đồ bổ và y phục cho Phu nhân.”
Thì ra là người của Chiêu Dương vương phủ, Mộ Dung Lân hơi khó xử, cự tuyệt cũng không được, nhận lấy cũng không ổn. Đang do dự thì Mộ Dung Tuyết bước ra.
Lưu thị cười dịu dàng với nàng: “Sức khỏe Phu nhân khá hơn chưa? Vương gia sai tôi mang ít đồ đến, có đồ bổ, còn có y phục và nữ trang thường ngày Phu nhân hay dùng.”
Mộ Dung Tuyết xưa nay rất kính trọng Lưu thị, thấy bà đích thân mang đồ đến, thật sự không thể không nể mặt mà cự tuyệt, chỉ đành mặc cho hạ nhân dọn đồ vào, lòng nghĩ dù sao mấy ngày nữa cũng đi rồi, đến lúc đó bỏ những thứ này lại là xong.
Mộ Dung Tuyết mời Lưu thị vào nhà, sau khi Lưu thị ngồi xuống liền nói tốt cho Gia Luật Ngạn.
“Vương gia lo cho sức khỏe Phu nhân, nếu không phải sợ trong phủ không có chỗ ở cũng định sai Ám Hương, Sơ Ảnh đến hầu hạ Phu nhân rồi.”
“Không cần Vương gia phí tâm, ta và chàng đã…”
Hai chữ “Hòa ly” còn chưa nói ra, Lưu thị đã lập tức đón đầu, “Chuyện đó là Vương gia nhất thời suy nghĩ không chu đáo, Phu nhân đừng cho là thật. Chuyện xưa Phu nhân cũng đừng để trong lòng, có thiếu niên nào lại không hoài xuân, lúc đó tiểu thư Kiều gia đẹp tựa thiên tiên, lại thông minh trí tuệ, Vương gia sinh chút lòng ái mộ cũng là thường tình, đã là chuyện mười năm trước rồi.”
“Ta không so đo đâu.” Mộ Dung Tuyết cười cười, đã hòa ly rồi còn so đo thật giả làm gì, sau này hắn yêu ai nàng cũng không để tâm nữa.
Lưu thị cười nói: “Năm ngày nữa Thẩm tiểu thư sẽ xuất giá, cô ấy muốn Phu nhân và tẩu tẩu cô ấy đưa dâu, ý Phu nhân thế nào?”
“Thật xin lỗi, ta không thể nào đến chúc mừng được.”
“Xưa nay Thẩm tiểu thư và Phu nhân giao tình rất tốt, sao Phu nhân lại không chịu đi?”
“Vì hai ngày nữa ta phải rời khỏi Kinh thành rồi.”
Lưu thị sửng sốt, “Vương gia có biết không?”
“Chàng không cần biết, ta đi hay ở không liên quan gì đến chàng nữa.”
Lưu thị ngồi một lúc rồi rời đi. Trở về Vương phủ liền cho Gia Luật Ngạn biết tin Mộ Dung Tuyết muốn rời khỏi Kinh thành.
Cây bút trong tay Gia Luật Ngạn rơi xuống tờ giấy, mực vấy dính vạt áo hắn, hắn không kịp rửa đi, bước nhanh ra khỏi thư phòng.
~*~
Gia Luật: Nha đầu kia muốn tạo phản sao, còn dám nói không cần ta nữa chứ.
Khăn ướt[2]: Lúc người ta đối xử tốt với mi ai bảo mi lên mặt chứ.
[2. Khăn ướt đồng âm với Thị Kim.]
Gia Luật: Vậy bây giờ ta phải làm sao?
Khăn ướt: Mi có biết nói Ta yêu nàng không?
/91
|