Đinh Hương, Bội Lan và Giai Âm đang cùng Tần Thụ công công hầu chờ ngoài cửa Hoa phòng. Bên trong lặng ngắt như không hề có động tĩnh gì, hiển nhiên là giờ lành cảnh đẹp hoa tiền nguyệt hạ.
Đinh Hương thấy hơn một khắc mà Mộ Dung Tuyết vẫn chưa ra, lòng mừng thậ, đáng tiếc chưa vui được bao lâu đã thấy Mộ Dung Tuyết hoảng hốt chạy ra, giống như có ai đang đuổi theo phía sau, không hề quay đầu mà rời khỏi Hoa phòng.
Tình huống gì đây? Tần Thụ công công cũng hơi kinh ngạc.
Đinh Hương, Bội Lan không dám hỏi nhiều, vội theo Mộ Dung Tuyết về Ý Đức cung.
Mộ Dung Tuyết tâm thần bất định uống một ly trà, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Đinh Hương, mẹ muội có từng đánh cha muội chưa?”
Đinh Hương lập tức lên án, “Lần nào cũng là cha muội đánh mẹ muội, đến mức mẹ muội phải về nhà mẹ.”
Mộ Dung Tuyết lại hỏi: “Vậy… Bội Lan, mẹ muội có dám đánh cha muội không?”
Bội Lan lắc đầu.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy vấn đề này càng nghiêm trọng hơn.
Đinh Hương thấy thần sắc nàng kỳ quái, thì dè dặt hỏi: “Tiểu thư, hôm nay ở Hoa phòng, Hoàng thượng…”
Vừa nhắc đến chuyện này, Mộ Dung Tuyết liền hậm hực nói: “Có phải các muội có ý dụ ta đến đó không?”
Đinh Hương vội biện bạch: “Không phải đâu tiểu thư, Tần Thụ công công nói, không biết Hoàng thượng tìm đâu ra một bụi cây leo, quý như bảo bối vậy đó, cứ vài ngày là đích thân đi xem. Hôm nay không khéo mới gặp tiểu thư thôi.”
“Thật trùng hợp quá nhỉ.” Mộ Dung Tuyết chìa ngón tay hoa lan chỉ chỉ lên trán Đinh Hương: “Tâm tư của muội tưởng ta không biết gì sao? Chỉ mong ta khom lưng cúi gối lấy lòng Hoàng thượng thôi đúng không?”
Đinh Hương vô cùng uất ức: “Tiểu thư, lúc còn ở Vương phủ muội đâu ưa gì Hoàng thượng, cô cũng biết mà.”
“Nhưng bây giờ tại sao lại chuyển hướng?” Mộ Dung Tuyết cảm thấy sau khi mình từ Tô Châu hồi cung, thái độ của Đinh Hương đối với Gia Luật Ngạn đã thay đổi tám trăm độ.
“Đó là vì sau khi tiểu thư mất tích, bọn muội đều bị Hoàng thượng làm cảm động. Hoàng thượng tốt với tiểu thư không phải chỉ là bề ngoài, cũng không phải chỉ là nói ngoài miệng thôi đâu.”
Mộ Dung Tuyết không phục nói: “Vậy dám hỏi các muội rằng, ta tốt với chàng chỉ là phù phiếm bề ngoài thôi sao?”
Đinh Hương nói: “Đương nhiên không phải. Bọn muội chỉ cảm thấy nếu tiểu thư đã chạy không thoát, vậy thì nên an phận sống với Hoàng thượng, sớm sinh một Hoàng tử mới là chính đạo.”
Bội Lan cũng nói: “Phải đó, Ký lai chi tắc an chi[1]. Nếu tiểu thư đã vào cung rồi thì cũng nên dự tính cho tương lai. Hoàng cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, nếu không có Hoàng thượng chăm lo, ngày tháng sau này sẽ thảm lắm. Muội và Đinh Hương thật sự rất lo lắng cho tiểu thư. Tiểu thư không có nhà mẹ hiển hách, chỗ dựa duy nhất chỉ có sự sủng ái của Hoàng thượng, nếu giận dỗi Hoàng thượng thì chẳng phải sau này sẽ bị người ta ức hiếp sao.”
[1. Khi có chuyện đến thì nên chấp nhận, xuôi theo nó.]
Nghe thấy những lời này, lòng Mộ Dung Tuyết vô cùng ấm áp, tuy hai người này là nha hoàn, nhưng từ nhỏ trưởng thành cùng nàng như tỷ muội, nay ở Hậu cung nàng không ai thân thích, hai nha hoàn này giống như người thân ruột thịt.
Nàng nghiêm túc nói: “Các muội yên tâm, tiểu thư ta làm sao có thể bị người ta ức hiếp được. Ta không ức hiếp người ta thì đã A di đà phật rồi, đúng không?”
Đinh Hương phì cười, khựng lại rồi hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi ở Hoa phòng sao thần sắc cô lại hoảng hốt như vậy, có phải Hoàng thượng…” Đinh Hương cười cười không nói, vẻ mặt mờ ám.
Mộ Dung Tuyết vội nói: “Không phải như muội nghĩ đâu, là ta đá Hoàng thượng một cước.”
Mặt cười của Đinh Hương lập tức biến thành mặt khóc. Chả trách Mộ Dung Tuyết vừa trở về là hỏi mẹ mình có dám đánh cha mình không, thì ra còn có màn này nữa.
Đinh Hương và Bội Lan đều sầu não suốt đêm không ngủ. Lòng đã có chuẩn bị, hôm sau sẽ cuốn gói theo tiểu thư đến Lãnh cung.
Hôm sau, Tần Thụ quả nhiên đến Ý Đức cung.
Đinh Hương, Bội Lan tái mặt nhìn Tần Thụ công công, cứ như nhìn thấy Hắc Bạch vô thường.
Tần công công khó hiểu sờ mặt, thầm nói, lẽ nào hôm nay mình trông hung ác lắm sao?
“Hoàng thượng mời Đức phi nương nương đến Ngự thư phòng.”
Mộ Dung Tuyết vừa nghe Gia Luật Ngạn triệu kiến, lòng có chút bất an, lẽ nào hôm nay muốn tìm nàng tính nợ?
Nàng buông xuôi nghĩ, dù sao đánh cũng đánh rồi, coi như báo thù cho Hứa Trạch, cho dù bị phạt vào Lãnh cung nàng cũng nhận.
Vào ngự thư phòng, bên trong yên lặng như tờ, mùi Long diên hương từ lư tử kim vấn vít bay ra. Gia Luật Ngạn thân mặc long bào, ngồi sau thư án phê tấu chương, xem ra là vừa mới bãi triều.
Đây cũng là lần đầu Mộ Dung Tuyết thấy hắn mặc long bào, trong vẻ tuấn tú nho nhã còn có uy thế bức người.
Nàng tiến lên thi lễ, “Hoàng thượng vạn phúc kim an.”
Gia Luật Ngạn ngước mắt, nhìn nàng rồi nói một câu: “Đến đây.”
Mộ Dung Tuyết ngập ngừng một lúc rồi đi tới trước mặt hắn.
Hắn nhìn nàng, đột nhiên khóe môi cong lên ý cười, đây thường là biểu hiện trước khi hắn nổi giận. Nàng chuẩn bị tâm lý, nét mặt anh dũng hiên ngang vì nghĩa.
“Hôm qua nàng đá ta một cước, cứ vậy là xong sao?” Gương mặt tuấn mỹ của Gia Luật Ngạn bày ra biểu hiện chờ tính sổ.
“Thần thiếp biết lỗi rồi, xin Hoàng thượng trị tội.” Mộ Dung Tuyết miệng nhận tội, nhưng trên mặt lại không chút biểu hiện hối lỗi nào, bộ dạng cứ như một miếng thịt thừa[2].
[2. Nguyên văn là một loại thịt ăn không ngon, bỏ không đành, khó cắt, khó nấu, khó nhai, dùng để chỉ người ngang ngược không nói lý lẽ, điếc không sợ súng.]
Gia Luật Ngạn thầm thở dài, nha đầu này xưa nay to gan, chống lại Hoàng mệnh, giả chết chạy trốn, chuyện gì cũng làm được, lúc này càng giống như một con nhím, không hề biết sợ hắn là gì.
Nếu là người khác, đừng nói là đá hắn, chỉ cần dám trả treo một câu thì mười cái đầu cũng không đủ chém. Còn với nàng hắn lại bó tay, hôm qua nghĩ suốt đêm cũng không nghĩ ra phải phạt nàng thế nào, nhưng cũng không thể cứ vậy mà bỏ qua, chẳng phải sau này nàng sẽ trèo lên đầu hắn tác oai tác quái sao?
Vậy là hắn nghiêm mặt nói: “Phạt nàng hôm nay làm cung nữ Ngự thư phòng một ngày.”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, không ngờ lại phạt nhẹ như vậy, nhưng nàng đâu biết làm cung nữ chứ, từ khi nàng sinh ra đã được chiều chuộng, ngoài xuống bếp nấu cơm, những chuyện khác vốn không hề động đến. Nàng chớp chớp mắt, nghĩ xem bình thường Đinh Hương, Bội Lan làm những gì.
Những chuyện bình thường Đinh Hương hay làm là: Quét dọn, lau bàn, may vá, xoa vai, bóp chân, làm ấm chăn mền cho nàng… Mấy việc sau có nghĩ hắn cũng đừng mơ. Mộ Dung Tuyết đảo mắt, xem xét quanh Ngự thư phòng, đập vào mắt trước tiên là một chiếc tủ nhiều ngăn, nhưng bước tới phía trước, quẹt nhẹ ngón tay, bên trên không có lấy một hạt bụi.
Nàng lại nhìn xuống đất, nền gạch vàng sạch sẽ đến mức có thể soi gương càng không cần quét dọn.
Còn chuyện gì có thể làm được nữa đây? Nàng xoay tít đôi mắt xem xét bốn phía. Dáng vẻ quyến rũ đáng yêu này khiến Gia Luật Ngạn không thể xem tấu chương được nữa, dứt khoát gác quốc sự một bên, làm hôn quân trước rồi tính sau.
Cuối cùng, ánh mắt nàng rơi trên bình đựng tranh bên thư án, bên trong cắm một số bức họa, có hơi hỗn loạn. Nàng bước tới phía trước định sắp xếp lại.
Ánh mắt Gia Luật Ngạn rơi trên cổ nàng, vết sẹo màu đỏ do mảnh sứ rạch qua đã không rõ ràng nữa, chỉ còn là một vệt màu hồng, hắn bất giác có hơi hối hận, lần trước nàng dùng Mỹ nhân kế, hắn nên tương kế tựu kế mới phải.
“Sao hôm nay nàng không sử dụng Mỹ nhân kế nữa?” Hắn cứ nhìn nhìn, bất giác nói ra lời trong lòng.
Tay Mộ Dung Tuyết khựng lại, gương mặt sầm xuống.
Tình cảnh lúc đó nàng vẫn còn nhớ rõ, hắn hung dữ cho nàng biết Hứa Trạch đang trên đường xuống suối vàng. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy ngọn lửa trong lòng đột nhiên bùng lên, hận không thể cầm cuốn tranh trong tay đánh cho hắn một trận.
Gia Luật Ngạn thấy nàng không lên tiếng, lại khiêu khích hỏi một câu: “Sao, nàng không muốn gặp cha à?”
Mộ Dung Lân là sát chiêu của Gia Luật Ngạn, tử huyệt của Mộ Dung Tuyết. Vừa nghe đến cha, Mộ Dung Tuyết lập tức lộ ra biểu hiện chờ đợi, ôm cuốn tranh đưa mắt nhìn hắn, lập tức từ con nhím biến thành con thỏ.
Gia Luật Ngạn vừa ý gật đầu: “Lần sau lúc nàng sử dụng Mỹ nhân kế, ta sẽ cho nàng biết.”
Mộ Dung Tuyết lập tức có cảm giác bị trêu chọc, tức tối ném cuốn tranh trong tay vào bình. Gia Luật Ngạn biến sắc, vội cầm cuốn tranh lên xem thử, rồi lại cẩn thận đặt vào trong.
Nâng niu như vậy nhất định là một bức họa giá trị hắn yêu quý. Mộ Dung Tuyết cầm cuốn tranh lên, mở ra định xé, uy hiếp nói: “Hoàng thượng không cho thiếp biết, thì thiếp sẽ xé bức tranh này.”
Xé đồ là thế mạnh của nàng, Gia Luật Ngạn nghe vậy vội nói: “Đừng xé, đó là chân dung của nàng.”
Mộ Dung Tuyết sửng sốt, mở tranh trong tay ra, quả nhiên là một bức chân dung của mình. Nàng đã nghe Đinh Hương nói từ lâu, Gia Luật Ngạn đích thân vẽ chân dung của nàng, cho họa sư phỏng theo, dán khắp hạ lưu Oán giang. Nhưng nàng không ngờ Gia Luật Ngạn lại vẽ mình có thần như vậy, mắt mày thần tình sinh động như thật. Nàng nhìn sững sờ bức tranh trong tay.
Gia Luật Ngạn đoạt lại bức tranh trong tay nàng, cuộn lại cất vào bình.
Mộ Dung Tuyết thu lại cảm xúc hỗn loạn chấn động, hỏi: “Hoàng thượng còn có gì căn dặn?”
“Mài mực.”
Mộ Dung Tuyết đến trước thư án, một tay xoắn tay áo, một tay nâng lên, ánh mắt rơi trên nghiên mực bàn long, không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa, bức tranh vừa rồi đã khiến nhịp tim nàng hỗn loạn.
Gia Luật Ngạn nhìn cổ tay thon thon trắng ngần, không biết mình gọi nàng đến đây làm việc, rốt cuộc là hành động sáng suốt hay tự đào hố chôn mình. Để ở Ý Đức cung thì mắt không thấy, nhưng lòng cứ luôn lo lắng, tâm thần bất định, đặt trước mắt lại càng tâm thần bất định hơn.
Hắn hít một hơi, cố ép mình thu hồi tầm mắt, tiếp tục phê tấu chương.
Mài mực xong, Mộ Dung Tuyết lại hỏi: “Hoàng thượng còn có gì căn dặn?”
Gia Luật Ngạn nói: “Bóp chân, hôm qua bị nàng đá tím hết một mảng rồi.”
Lòng Mộ Dung Tuyết biết hắn vu oan cho mình, chút sức lực của nàng đâu đá mạnh đến vậy, nàng cúi người, nhằm vào chỗ hôm qua đá dùng sức nhéo một cái.
Gia Luật Ngạn hít một hơi, đây là nhéo mà.
“Lần trước nàng đâu có bóp như vậy.” Hắn biết nàng biết huyệt vị, lần trước ở thư phòng Ẩn Đào các, nàng xoa bóp vô cùng thoải mái.
Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nói: “Lẽ nào Hoàng thượng không biết con người sẽ thay đổi sao?”
Gia Luật Ngạn cười khổ, “Được rồi, đừng nhéo nữa, lần này sẽ tím thật đó.”
Mộ Dung Tuyết lập tức đứng dậy, “Vậy thần thiếp cáo lui.”
“Khoan đã.” Gia Luật Ngạn đặt bút trong tay xuống, muốn nói nhưng lại thôi.
“Hoàng thượng có gì căn dặn?”
“Mười sáu tháng sau hành lễ phong Hậu.”
Nói ra lời này, Gia Luật Ngạn có hơi căng thẳng, nhìn chằm chằm vào mặt Mộ Dung Tuyết, lòng xoay chuyển vô số ý nghĩ, không biết rốt cuộc nàng sẽ thế nào.
Thật sự lập nàng làm Hoàng hậu? Vì đã nghe Đinh Hương nói từ trước, Mộ Dung Tuyết cũng không kinh ngạc lắm, điềm tĩnh thi lễ với hắn: “Đa tạ Hoàng thượng thương yêu.”
“Sao không làm mình làm mẩy nữa?” Gia Luật Ngạn lại vô cùng kinh ngạc, hắn tưởng với tính tình cứng đầu của nàng, lúc này nhất định sẽ ầm ĩ một hồi, nào ngờ lại sảng khoái tạ ơn, phản ứng này hoàn toàn ngoài dự liệu.
Mộ Dung Tuyết hứ một tiếng: “Ai mà không thích thăng quan phát tài chứ.”
Đinh Hương thấy hơn một khắc mà Mộ Dung Tuyết vẫn chưa ra, lòng mừng thậ, đáng tiếc chưa vui được bao lâu đã thấy Mộ Dung Tuyết hoảng hốt chạy ra, giống như có ai đang đuổi theo phía sau, không hề quay đầu mà rời khỏi Hoa phòng.
Tình huống gì đây? Tần Thụ công công cũng hơi kinh ngạc.
Đinh Hương, Bội Lan không dám hỏi nhiều, vội theo Mộ Dung Tuyết về Ý Đức cung.
Mộ Dung Tuyết tâm thần bất định uống một ly trà, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Đinh Hương, mẹ muội có từng đánh cha muội chưa?”
Đinh Hương lập tức lên án, “Lần nào cũng là cha muội đánh mẹ muội, đến mức mẹ muội phải về nhà mẹ.”
Mộ Dung Tuyết lại hỏi: “Vậy… Bội Lan, mẹ muội có dám đánh cha muội không?”
Bội Lan lắc đầu.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy vấn đề này càng nghiêm trọng hơn.
Đinh Hương thấy thần sắc nàng kỳ quái, thì dè dặt hỏi: “Tiểu thư, hôm nay ở Hoa phòng, Hoàng thượng…”
Vừa nhắc đến chuyện này, Mộ Dung Tuyết liền hậm hực nói: “Có phải các muội có ý dụ ta đến đó không?”
Đinh Hương vội biện bạch: “Không phải đâu tiểu thư, Tần Thụ công công nói, không biết Hoàng thượng tìm đâu ra một bụi cây leo, quý như bảo bối vậy đó, cứ vài ngày là đích thân đi xem. Hôm nay không khéo mới gặp tiểu thư thôi.”
“Thật trùng hợp quá nhỉ.” Mộ Dung Tuyết chìa ngón tay hoa lan chỉ chỉ lên trán Đinh Hương: “Tâm tư của muội tưởng ta không biết gì sao? Chỉ mong ta khom lưng cúi gối lấy lòng Hoàng thượng thôi đúng không?”
Đinh Hương vô cùng uất ức: “Tiểu thư, lúc còn ở Vương phủ muội đâu ưa gì Hoàng thượng, cô cũng biết mà.”
“Nhưng bây giờ tại sao lại chuyển hướng?” Mộ Dung Tuyết cảm thấy sau khi mình từ Tô Châu hồi cung, thái độ của Đinh Hương đối với Gia Luật Ngạn đã thay đổi tám trăm độ.
“Đó là vì sau khi tiểu thư mất tích, bọn muội đều bị Hoàng thượng làm cảm động. Hoàng thượng tốt với tiểu thư không phải chỉ là bề ngoài, cũng không phải chỉ là nói ngoài miệng thôi đâu.”
Mộ Dung Tuyết không phục nói: “Vậy dám hỏi các muội rằng, ta tốt với chàng chỉ là phù phiếm bề ngoài thôi sao?”
Đinh Hương nói: “Đương nhiên không phải. Bọn muội chỉ cảm thấy nếu tiểu thư đã chạy không thoát, vậy thì nên an phận sống với Hoàng thượng, sớm sinh một Hoàng tử mới là chính đạo.”
Bội Lan cũng nói: “Phải đó, Ký lai chi tắc an chi[1]. Nếu tiểu thư đã vào cung rồi thì cũng nên dự tính cho tương lai. Hoàng cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, nếu không có Hoàng thượng chăm lo, ngày tháng sau này sẽ thảm lắm. Muội và Đinh Hương thật sự rất lo lắng cho tiểu thư. Tiểu thư không có nhà mẹ hiển hách, chỗ dựa duy nhất chỉ có sự sủng ái của Hoàng thượng, nếu giận dỗi Hoàng thượng thì chẳng phải sau này sẽ bị người ta ức hiếp sao.”
[1. Khi có chuyện đến thì nên chấp nhận, xuôi theo nó.]
Nghe thấy những lời này, lòng Mộ Dung Tuyết vô cùng ấm áp, tuy hai người này là nha hoàn, nhưng từ nhỏ trưởng thành cùng nàng như tỷ muội, nay ở Hậu cung nàng không ai thân thích, hai nha hoàn này giống như người thân ruột thịt.
Nàng nghiêm túc nói: “Các muội yên tâm, tiểu thư ta làm sao có thể bị người ta ức hiếp được. Ta không ức hiếp người ta thì đã A di đà phật rồi, đúng không?”
Đinh Hương phì cười, khựng lại rồi hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi ở Hoa phòng sao thần sắc cô lại hoảng hốt như vậy, có phải Hoàng thượng…” Đinh Hương cười cười không nói, vẻ mặt mờ ám.
Mộ Dung Tuyết vội nói: “Không phải như muội nghĩ đâu, là ta đá Hoàng thượng một cước.”
Mặt cười của Đinh Hương lập tức biến thành mặt khóc. Chả trách Mộ Dung Tuyết vừa trở về là hỏi mẹ mình có dám đánh cha mình không, thì ra còn có màn này nữa.
Đinh Hương và Bội Lan đều sầu não suốt đêm không ngủ. Lòng đã có chuẩn bị, hôm sau sẽ cuốn gói theo tiểu thư đến Lãnh cung.
Hôm sau, Tần Thụ quả nhiên đến Ý Đức cung.
Đinh Hương, Bội Lan tái mặt nhìn Tần Thụ công công, cứ như nhìn thấy Hắc Bạch vô thường.
Tần công công khó hiểu sờ mặt, thầm nói, lẽ nào hôm nay mình trông hung ác lắm sao?
“Hoàng thượng mời Đức phi nương nương đến Ngự thư phòng.”
Mộ Dung Tuyết vừa nghe Gia Luật Ngạn triệu kiến, lòng có chút bất an, lẽ nào hôm nay muốn tìm nàng tính nợ?
Nàng buông xuôi nghĩ, dù sao đánh cũng đánh rồi, coi như báo thù cho Hứa Trạch, cho dù bị phạt vào Lãnh cung nàng cũng nhận.
Vào ngự thư phòng, bên trong yên lặng như tờ, mùi Long diên hương từ lư tử kim vấn vít bay ra. Gia Luật Ngạn thân mặc long bào, ngồi sau thư án phê tấu chương, xem ra là vừa mới bãi triều.
Đây cũng là lần đầu Mộ Dung Tuyết thấy hắn mặc long bào, trong vẻ tuấn tú nho nhã còn có uy thế bức người.
Nàng tiến lên thi lễ, “Hoàng thượng vạn phúc kim an.”
Gia Luật Ngạn ngước mắt, nhìn nàng rồi nói một câu: “Đến đây.”
Mộ Dung Tuyết ngập ngừng một lúc rồi đi tới trước mặt hắn.
Hắn nhìn nàng, đột nhiên khóe môi cong lên ý cười, đây thường là biểu hiện trước khi hắn nổi giận. Nàng chuẩn bị tâm lý, nét mặt anh dũng hiên ngang vì nghĩa.
“Hôm qua nàng đá ta một cước, cứ vậy là xong sao?” Gương mặt tuấn mỹ của Gia Luật Ngạn bày ra biểu hiện chờ tính sổ.
“Thần thiếp biết lỗi rồi, xin Hoàng thượng trị tội.” Mộ Dung Tuyết miệng nhận tội, nhưng trên mặt lại không chút biểu hiện hối lỗi nào, bộ dạng cứ như một miếng thịt thừa[2].
[2. Nguyên văn là một loại thịt ăn không ngon, bỏ không đành, khó cắt, khó nấu, khó nhai, dùng để chỉ người ngang ngược không nói lý lẽ, điếc không sợ súng.]
Gia Luật Ngạn thầm thở dài, nha đầu này xưa nay to gan, chống lại Hoàng mệnh, giả chết chạy trốn, chuyện gì cũng làm được, lúc này càng giống như một con nhím, không hề biết sợ hắn là gì.
Nếu là người khác, đừng nói là đá hắn, chỉ cần dám trả treo một câu thì mười cái đầu cũng không đủ chém. Còn với nàng hắn lại bó tay, hôm qua nghĩ suốt đêm cũng không nghĩ ra phải phạt nàng thế nào, nhưng cũng không thể cứ vậy mà bỏ qua, chẳng phải sau này nàng sẽ trèo lên đầu hắn tác oai tác quái sao?
Vậy là hắn nghiêm mặt nói: “Phạt nàng hôm nay làm cung nữ Ngự thư phòng một ngày.”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, không ngờ lại phạt nhẹ như vậy, nhưng nàng đâu biết làm cung nữ chứ, từ khi nàng sinh ra đã được chiều chuộng, ngoài xuống bếp nấu cơm, những chuyện khác vốn không hề động đến. Nàng chớp chớp mắt, nghĩ xem bình thường Đinh Hương, Bội Lan làm những gì.
Những chuyện bình thường Đinh Hương hay làm là: Quét dọn, lau bàn, may vá, xoa vai, bóp chân, làm ấm chăn mền cho nàng… Mấy việc sau có nghĩ hắn cũng đừng mơ. Mộ Dung Tuyết đảo mắt, xem xét quanh Ngự thư phòng, đập vào mắt trước tiên là một chiếc tủ nhiều ngăn, nhưng bước tới phía trước, quẹt nhẹ ngón tay, bên trên không có lấy một hạt bụi.
Nàng lại nhìn xuống đất, nền gạch vàng sạch sẽ đến mức có thể soi gương càng không cần quét dọn.
Còn chuyện gì có thể làm được nữa đây? Nàng xoay tít đôi mắt xem xét bốn phía. Dáng vẻ quyến rũ đáng yêu này khiến Gia Luật Ngạn không thể xem tấu chương được nữa, dứt khoát gác quốc sự một bên, làm hôn quân trước rồi tính sau.
Cuối cùng, ánh mắt nàng rơi trên bình đựng tranh bên thư án, bên trong cắm một số bức họa, có hơi hỗn loạn. Nàng bước tới phía trước định sắp xếp lại.
Ánh mắt Gia Luật Ngạn rơi trên cổ nàng, vết sẹo màu đỏ do mảnh sứ rạch qua đã không rõ ràng nữa, chỉ còn là một vệt màu hồng, hắn bất giác có hơi hối hận, lần trước nàng dùng Mỹ nhân kế, hắn nên tương kế tựu kế mới phải.
“Sao hôm nay nàng không sử dụng Mỹ nhân kế nữa?” Hắn cứ nhìn nhìn, bất giác nói ra lời trong lòng.
Tay Mộ Dung Tuyết khựng lại, gương mặt sầm xuống.
Tình cảnh lúc đó nàng vẫn còn nhớ rõ, hắn hung dữ cho nàng biết Hứa Trạch đang trên đường xuống suối vàng. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy ngọn lửa trong lòng đột nhiên bùng lên, hận không thể cầm cuốn tranh trong tay đánh cho hắn một trận.
Gia Luật Ngạn thấy nàng không lên tiếng, lại khiêu khích hỏi một câu: “Sao, nàng không muốn gặp cha à?”
Mộ Dung Lân là sát chiêu của Gia Luật Ngạn, tử huyệt của Mộ Dung Tuyết. Vừa nghe đến cha, Mộ Dung Tuyết lập tức lộ ra biểu hiện chờ đợi, ôm cuốn tranh đưa mắt nhìn hắn, lập tức từ con nhím biến thành con thỏ.
Gia Luật Ngạn vừa ý gật đầu: “Lần sau lúc nàng sử dụng Mỹ nhân kế, ta sẽ cho nàng biết.”
Mộ Dung Tuyết lập tức có cảm giác bị trêu chọc, tức tối ném cuốn tranh trong tay vào bình. Gia Luật Ngạn biến sắc, vội cầm cuốn tranh lên xem thử, rồi lại cẩn thận đặt vào trong.
Nâng niu như vậy nhất định là một bức họa giá trị hắn yêu quý. Mộ Dung Tuyết cầm cuốn tranh lên, mở ra định xé, uy hiếp nói: “Hoàng thượng không cho thiếp biết, thì thiếp sẽ xé bức tranh này.”
Xé đồ là thế mạnh của nàng, Gia Luật Ngạn nghe vậy vội nói: “Đừng xé, đó là chân dung của nàng.”
Mộ Dung Tuyết sửng sốt, mở tranh trong tay ra, quả nhiên là một bức chân dung của mình. Nàng đã nghe Đinh Hương nói từ lâu, Gia Luật Ngạn đích thân vẽ chân dung của nàng, cho họa sư phỏng theo, dán khắp hạ lưu Oán giang. Nhưng nàng không ngờ Gia Luật Ngạn lại vẽ mình có thần như vậy, mắt mày thần tình sinh động như thật. Nàng nhìn sững sờ bức tranh trong tay.
Gia Luật Ngạn đoạt lại bức tranh trong tay nàng, cuộn lại cất vào bình.
Mộ Dung Tuyết thu lại cảm xúc hỗn loạn chấn động, hỏi: “Hoàng thượng còn có gì căn dặn?”
“Mài mực.”
Mộ Dung Tuyết đến trước thư án, một tay xoắn tay áo, một tay nâng lên, ánh mắt rơi trên nghiên mực bàn long, không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa, bức tranh vừa rồi đã khiến nhịp tim nàng hỗn loạn.
Gia Luật Ngạn nhìn cổ tay thon thon trắng ngần, không biết mình gọi nàng đến đây làm việc, rốt cuộc là hành động sáng suốt hay tự đào hố chôn mình. Để ở Ý Đức cung thì mắt không thấy, nhưng lòng cứ luôn lo lắng, tâm thần bất định, đặt trước mắt lại càng tâm thần bất định hơn.
Hắn hít một hơi, cố ép mình thu hồi tầm mắt, tiếp tục phê tấu chương.
Mài mực xong, Mộ Dung Tuyết lại hỏi: “Hoàng thượng còn có gì căn dặn?”
Gia Luật Ngạn nói: “Bóp chân, hôm qua bị nàng đá tím hết một mảng rồi.”
Lòng Mộ Dung Tuyết biết hắn vu oan cho mình, chút sức lực của nàng đâu đá mạnh đến vậy, nàng cúi người, nhằm vào chỗ hôm qua đá dùng sức nhéo một cái.
Gia Luật Ngạn hít một hơi, đây là nhéo mà.
“Lần trước nàng đâu có bóp như vậy.” Hắn biết nàng biết huyệt vị, lần trước ở thư phòng Ẩn Đào các, nàng xoa bóp vô cùng thoải mái.
Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nói: “Lẽ nào Hoàng thượng không biết con người sẽ thay đổi sao?”
Gia Luật Ngạn cười khổ, “Được rồi, đừng nhéo nữa, lần này sẽ tím thật đó.”
Mộ Dung Tuyết lập tức đứng dậy, “Vậy thần thiếp cáo lui.”
“Khoan đã.” Gia Luật Ngạn đặt bút trong tay xuống, muốn nói nhưng lại thôi.
“Hoàng thượng có gì căn dặn?”
“Mười sáu tháng sau hành lễ phong Hậu.”
Nói ra lời này, Gia Luật Ngạn có hơi căng thẳng, nhìn chằm chằm vào mặt Mộ Dung Tuyết, lòng xoay chuyển vô số ý nghĩ, không biết rốt cuộc nàng sẽ thế nào.
Thật sự lập nàng làm Hoàng hậu? Vì đã nghe Đinh Hương nói từ trước, Mộ Dung Tuyết cũng không kinh ngạc lắm, điềm tĩnh thi lễ với hắn: “Đa tạ Hoàng thượng thương yêu.”
“Sao không làm mình làm mẩy nữa?” Gia Luật Ngạn lại vô cùng kinh ngạc, hắn tưởng với tính tình cứng đầu của nàng, lúc này nhất định sẽ ầm ĩ một hồi, nào ngờ lại sảng khoái tạ ơn, phản ứng này hoàn toàn ngoài dự liệu.
Mộ Dung Tuyết hứ một tiếng: “Ai mà không thích thăng quan phát tài chứ.”
/91
|