Lúc đi qua Kim Thịnh, Tần Hạo thấy mới có chín giờ, anh vẫn không giảm tốc độ xe mà đi thẳng đến nhà cha mẹ. Khu nhà dành cho cán bộ cấp tỉnh nằm ở vùng lân cận, nhưng nhân vật cấp cao nhất trong kim tự tháp của Tế Đông thì lại ở hồ Minh Nguyệt – nằm tại phía nam thành phố - dù nằm trong khu phố xá sầm uất, ồn ào, đầy khói bụi, nhưng riêng mình nó lại có được sự yên tĩnh, trong lành, hồ Minh Nguyệt có núi bao quanh, từ đường Thượng Hải đi thẳng xuống phía cửa trước tường thành cũ chính là nó.
Cha Tần Hạo có thói quen cứ đến chín giờ bốn mươi lăm phút là chuẩn bị đi ngủ. Tần Hạo sợ tiếng động cơ gây ồn ào ảnh hưởng đến cha thì lại phải nghe một trận la mắng, nên anh đậu xe ở phía ngoài cách nhà năm mươi mét rồi men theo con đường rợp bóng cây đi vào. Người giúp anh mở cổng là cô giúp việc, cô gái này đến làm cho nhà anh được một năm rồi nhưng cứ gặp anh là mặt lại đỏ ửng, uốn lưỡi nói tiếng phổ thông: “Sao thiếu gia về nhà muộn vậy ạ?”.
Tần Hạo bất giác buồn cười, nhìn vẻ thẹn thùng của cô gái này, anh bỗng nhớ đến cái lườm do thẹn quá hóa giận ấy, trái tim lại bất giác râm ran, nụ cười lại càng hiện rõ, rồi học theo giọng bản địa của cô gái, nói: “Cô muộn vậy còn chưa ngủ a?”.
Cô gái giúp việc càng đỏ mặt lên, dẩu môi nói: “Cậu mau vào đi, hơi lạnh điều hòa tản hết bây giờ”.
“Cha mẹ tôi ở đâu?”
“Chú vừa mới ngủ, dì cũng lên lầu rồi.”
Tần Hạo xách túi đồ trên tay vào bếp, mẹ anh nghe thấy tiếng động cũng đi xuống. Bà Thạch Hương Lan tuổi trên dưới năm mươi, lúc còn trẻ là một giai nhân, bây giờ cũng chưa có vẻ gì là già nua, hình như bà mới tắm xong, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa.
“Con đấy, mấy ngày rồi không về nhà? Lần nào về cũng nhằm lúc cha đã đi ngủ, về sớm một chút để cả nhà cùng ăn cơm có phải tốt hơn không.”
“Con nhàn lắm sao”, anh bỏ đồ vào trong lò vi sóng, “Mẹ thấy con trai hiếu thảo không, lúc nào cũng mua về cho mẹ đồ ăn ngon nhé”.
“Bảo bận mà cũng thấy anh làm ra thành quả gì đâu?”, mẹ anh xẵng giọng, “Cái gì là ngon? Lại còn con trai lúc nào cũng mua về cho mẹ nữa chứ”.
“Bánh rau.” Tần Hạo lấy đĩa ra, hơi nóng bốc lên thơm nức, anh không kìm được nhón luôn một chiếc bánh cho vào miệng, sau đó lại lấy chiếc khác đưa cho mẹ.
“Mẹ đánh răng rồi”, bà Thạch Hương Lan lùi lại phía sau, “Mẹ cứ tưởng là món ngon nào, hóa ra là thứ này”.
“Mẹ thử đi rồi hãy nói”, Tần Hạo úp mở nói, rồi không phân bua gì nữa, đút luôn chiếc bánh vào miệng mẹ. Bánh rau là món ăn vặt ở Tế Thành, vỏ được làm từ bột đậu hỗn hợp và bột ngô, dùng rau làm nhân, trước đây nó là món ăn của dân nghèo. Nhưng hôm nay ăn ở quán nhà họ Củng thì lại thấy không giống thế, nhân bánh làm bằng rau sam, ở giữa có một miếng thịt ba chỉ, điều tuyệt vời nhất là còn có một con sò. Nước từ sò tiết ra ngấm vào nhân rồi ngấm ra vỏ bánh, khi ăn, vị ngon ngọt còn đọng nơi đầu lưỡi.
“Không tồi.”, bà Thạch Hương Lan gật đầu lia lịa, “Quán nào đấy? Mấy ngày nữa là sinh nhật cha con, mẹ còn nói là ở Tế Thành chẳng có món nào ngon cả”.
“Một tiệm ở xó xỉnh.”
“Miêu Miêu, chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao, đừng ngày nào cũng đi lông bông nữa, nếu có thời gian thì về giúp cha con. Ông ấy là người mạnh miệng nhưng mềm lòng và rất đặt kỳ vọng vào con, hai người còn muốn tranh cãi đến bao giờ?”
“Mẹ, con xin mẹ, con cũng lớn từng này tuổi rồi, đừng gọi là Miêu Miêu nữa. Nghe mà buồn nôn.”, Tần Hạo rót ly nước cho mẹ, “Con muốn về nhà lắm chứ, nhưng cha vừa nhìn thấy con là tỏ ra không vui, vậy con còn dám về sao? Mặt nhăn như đít khỉ ấy!”
“Ăn nói cái gì đấy! Con không thể ổn định một chút, yên phận tìm một công việc đàng hoàng sao?”
“Việc con làm không phải là công việc đàng hoàng ư?”
“Người trong gia đình quan chức thì không được mở công ty làm kinh doanh, con không nghĩ đến cha sao?”
“Công ty không đứng tên con. Mẹ, con học Luật mà, mấy chuyện này chẳng lẽ con không biết ư? Cha không tin con đã đành, cả mẹ cũng không tin con? Con biết chừng mực, sẽ không làm những việc ngoài phạm vi cho phép để gây phiền toái cho cha đâu.”
Mẹ anh thở dài, “Biết chừng mực là tốt rồi. Ngủ sớm đi, sáng mai dậy ăn cơm cùng cha con”.
Tần Hạo về phòng nằm ngả ra giường, móc điện thoại trong túi quần ra, tám cuộc gọi nhỡ. Mở xem thì đều là của Tưởng Tiểu Vi. Tưởng Tiểu Vi là bạn với anh nửa năm nay, diện mạo đẹp đẽ, thân hình quyến rũ, điều không thể chê là rất biết điều. Ra ngoài chơi cũng biết chừng biết mực, cũng không thích tự chuốc phiền toái cho mình. Những lúc bình thường Tưởng Tiểu Vi rất tốt, nhưng khi uống nhiều vào rồi thì bỗng trở nên điên rồ, hôm nay cô ta liên tiếp gọi tám cuộc điện thoại đến thì có lẽ là đã uống không ít rồi.
Anh mệt mỏi ném điện thoại vào chiếc ghế da bên cạnh. Trước mắt lại hiện lên gương mặt vô cùng diễm lệ nhưng cũng vô cùng lạnh lùng giữa khung cảnh lụi tàn ấy, bỗng chốc anh cảm thấy cụt hứng. Nha đầu chiết tiệt, nếu là những cô gái khác thì đã hớn hở sán đến anh, còn cô ta thì làm bộ làm tịch. Chỉ là có chút vẻ đẹp thôi, vậy mà cũng dám trợn mắt lên với anh.
Anh đã quen ngủ muộn, đi lại trong phòng mấy vòng rồi ngồi xuống bật ti vi, nhưng xem được mấy phút lại cáu kỉnh tắt đi. Nhẩm tính thời gian ở phương Đông, có lẽ Tần Dao đã dậy rồi, thế là lấy điện thoại ra gọi.
Tần Dao là con gái của bác cả, lớn hơn anh nửa tuổi. Anh và Tần Dao được xem là phần tử biến đổi gen trong nhà họ Tần, từ nhỏ đến lớn đã gây không ít rắc rối cho Tần Gia, Tần Gia có năm người cùng thế hệ với anh, ngoại trừ người con trai lớn yểu mệnh bị bệnh chết trong thời kỳ cách mạng văn hóa, thì trong ba người còn lại, anh thân với Tần Dao hơn cả.
“Xí, đồ ác độc. Giờ này đã gọi điện.” Tần Dao sau khi kết hôn thì theo chồng sang định cư tại Long Island nước Mỹ, rất ít khi về nước. Cô cũng giống Tần Hạo, đều ngủ muộn dậy muộn, Tần Hạo thường gọi điện cho cô lúc hai, ba giờ sáng, ít khi nhận được cuộc gọi nào vào giờ này nên cô cảm thấy kỳ lạ.
“Em đã kéo dài thêm nửa tiếng rồi đó, cũng muốn để chút thời gian cho hai người vận động về sáng, với sức khỏe của anh rể thì nửa tiếng là đủ rồi”, anh cười tí tởn.
Tần Dao xì một tiếng, “Anh rể cậu đi công tác rồi, ngày kia mới về, trong nhà chỉ có mình chị thôi”.
“Sao em nghe có ý ai oán thế? Lời ca nào đấy? Tỳ bà hành? Thương nga oán?”
Tần Dao im lặng hồi lâu.
“Này, sao thế? Nói một tiếng đi chứ. Có chuyện gì thật à?”
“Có thể có gì chứ? Anh rể cậu giống như con diều trong tay chị, chị cầm chắc dây thì diều có thể bay đi đâu được chứ?”, Tần Dao dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng, nếu bảo là tin tưởng thì cũng có chút giấu giếm”.
“Được rồi, đừng chơi trò ú tim với em nữa, có oan ức gì thì nói”.
“Chị có thể bị oan ức gì chứ? Ai dám để chị oan ức?” Tần Dao lớn giọng nói, lấy lại sự tự tin như thường. Nhớ tới việc đang nói, liền hỏi: “Sáng sớm đã điện cho chị có phải là có chuyện buồn bực gì không?”
“Muốn mượn tiền chị.”
“Bao nhiêu?”
“Một, hai nghìn.”
Tần Dao nổi đóa lên: “Cậu chẳng phải kinh doanh mấy năm nay rồi sao, tiền đi đâu hết rồi? Ăn uống, ném vào bài bạc hết rồi hả? Cần nhiều vậy làm cái gì? Dính vào việc gì rồi?”.
Tần Hạo đoán chị sẽ giậm chân, anh xoa xoa lông mày đợi chị trút hết nỗi lòng. “Buôn bán là kiếm tiền, nhưng chị cũng biết tiền kiếm được đều nằm trong tay người khác. Mấy ngày trước Tống Thư Ngu và Diệp Thận Huy tham gia chứng khoán, em cũng tham gia một chân. Giờ đang cần dùng tiền gấp thì không xoay xở kịp. Nếu không nghĩ chị là chị em thì em đã không mất mặt thế này.”
Tần Dao trầm ngâm một lúc, “Làm ăn gì? Đừng có qua mặt chị, chị có thể biết được mọi nguồn cơn của cậu, có than vãn thế nào đi nữa thì cũng không đến nỗi nghèo túng như lời cậu nói.”.
“Em muốn mua nửa con đường.”, Tần Hạo ngần ngừ rồi nói ra sự thật.
“Địa ốc hả? Tiểu Ngũ, cái đó không thể dính vào, vị trí của chú Hai bây giờ có bao nhiêu người nhòm ngó. Địa ốc là lĩnh vực khá nhạy cảm, cậu đừng để mọi người trong nhà rơi vào cái hố đấy.”
“Đừng nóng vội, nghe em nói đã.”, Tần Hạo đi ra phòng khách rót một ly Black Label rồi trở lại cầm điện thoại lên, “Nhớ lúc nhỏ bà nội thường nhắc đến con hẻm Chu Tước không? Điều em nói đến chính là nó…”.
Tần Hạo đến Tế Thành gần một năm, lần đầu tiên tới hẻm Chu Tước đã nghe được chuyện di dời. Lần đó, anh chẳng để tâm, chỉ thật sự suy nghĩ về nó cách đây vài tháng. Cha anh – Tần Trọng Hoài trước khi đến đây nhậm chức đã biết tình hình nước sôi lửa bỏng ở Tế Đông, Tỉnh trưởng Hồng Hạo Lâm là người tỉnh Tế Đông, cấp dưới ông bị thay đổi liên tục. Lâm Thư Ký lên nhậm chức hai năm đã phải nghỉ việc, người tiếp theo cũng không nằm ngoài quy luật, chỉ được hai, ba năm là nghỉ, trong đó điều cần quan tâm nhất chính là mối quan hệ giữa Tỉnh trưởng Hồng Hạo Lâm và cha của Tần Hạo – Tần Trọng Hoài.
Từ cổ chí kim, quy luật của việc thăng quan tiến chức nơi quan trường là làm quan lớn ở một địa phương, có thành tích nổi bật trong thời gian nhậm chức, sau khi hết nhiệm kỳ quay về triều thì sẽ được thăng chức lãnh đạo cấp cao. Cha Tần Hạo là Tần Trọng Hoài năm nay có lẽ chưa tới năm mươi tuổi, kiên trì làm chức phó một, hai năm, sau đó thăng chức, làm đủ một nhiệm kỳ rồi lại quay về Bắc Kinh, vì vậy tuổi tác càng thuận lợi. Mà bởi vì có liên quan đến các cụ ông bên Tần gia nên Hồng Hạo Lâm càng có vẻ kiêng dè trước đối thủ cạnh tranh này.
Đây là chuyện của các bậc cha chú, Tần Hạo chẳng mấy quan tâm, điều anh lưu tâm tới chính là con trai của Hồng Hạo Lâm. Lúc mới đến Tế Thành anh có nghe người ta nói Hồng Kiến Học không có năng lực, cũng không rõ nội tình bên trong thế nào mà lại tìm được cách trút giận cho người nhà hắn, để cho bản thân có thêm sĩ diện. Tần Hạo từ nhỏ sống ở Bắc Kinh quen thói ngỗ ngược kiêu ngạo, là người không nghe lời và không chịu ngồi yên nhất trong ba anh em, nhưng lại là người được yêu quý nhất trong nhà. Chẳng lẽ lại chịu thua thiệt, bị người ta xem thường hay sao?
Trong hơn nửa năm, anh đã tìm hiểu và biết không ít về nội tình của Hồng gia. Anh rể của Hồng Kiến Học là Ngũ Thừa phát tài đúng vào thời gian cải tạo con đường Thượng Hải cách đây ba năm, ba năm nay quy mô công ty phát triển rất lớn, mặc dù không thể so sánh được với An Thành của Diệp lão tứ nhưng cũng có thể coi là một con cá sấu lớn trong giới địa ốc Tế Đông. Lần này, chuyện ở hẻm Chu Tước cũng do Ngũ Thừa cai quản, công ty phụ trách việc di dời có liên quan tới Giang Lỗi, mà cha của Giang Lỗi – Giang Văn Đào – Phó thị trưởng Giang phụ trách vấn đề xây dựng đô thị và quy hoạch đất đai thành phố lại là bạn chiến hữu với Tỉnh trưởng Hồng.
Điều này rất thú vị.
“Ý của cậu là mượn mấy nghìn đi để trút giận, tìm trò vui đấy sao?”, Tần Dao nghe Tần Hạo nói xong thì lập tức gào lên.
“Tên tiểu tử chưa nghe ngóng rõ thì đã đến trước mặt cậu năm này ra oai. Em mà không chơi lại nó một vố thì người chưa về đến Bắc Kinh, mặt đã chẳng còn chút thể diện nào rồi.” Tần Hạo khẽ lắc ly rượu, nhìn viên đá nhỏ cuối cùng đang dần tan, hòa vào rượu vàng. “Chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại, em chỉ tích trữ đất đai thôi, chẳng phải Diệp lão tứ cũng đang tích trữ mấy trăm mẫu đất ở hồ Nam Quân sao? Giá di dời hiện tại là một nghìn năm trăm, em trả giá hai nghìn để mua mấy mảnh đất mặt đường, đến hai, ba năm sau, liệu nó không tăng lên đến hơn tám nghìn sao?”
Cha Tần Hạo có thói quen cứ đến chín giờ bốn mươi lăm phút là chuẩn bị đi ngủ. Tần Hạo sợ tiếng động cơ gây ồn ào ảnh hưởng đến cha thì lại phải nghe một trận la mắng, nên anh đậu xe ở phía ngoài cách nhà năm mươi mét rồi men theo con đường rợp bóng cây đi vào. Người giúp anh mở cổng là cô giúp việc, cô gái này đến làm cho nhà anh được một năm rồi nhưng cứ gặp anh là mặt lại đỏ ửng, uốn lưỡi nói tiếng phổ thông: “Sao thiếu gia về nhà muộn vậy ạ?”.
Tần Hạo bất giác buồn cười, nhìn vẻ thẹn thùng của cô gái này, anh bỗng nhớ đến cái lườm do thẹn quá hóa giận ấy, trái tim lại bất giác râm ran, nụ cười lại càng hiện rõ, rồi học theo giọng bản địa của cô gái, nói: “Cô muộn vậy còn chưa ngủ a?”.
Cô gái giúp việc càng đỏ mặt lên, dẩu môi nói: “Cậu mau vào đi, hơi lạnh điều hòa tản hết bây giờ”.
“Cha mẹ tôi ở đâu?”
“Chú vừa mới ngủ, dì cũng lên lầu rồi.”
Tần Hạo xách túi đồ trên tay vào bếp, mẹ anh nghe thấy tiếng động cũng đi xuống. Bà Thạch Hương Lan tuổi trên dưới năm mươi, lúc còn trẻ là một giai nhân, bây giờ cũng chưa có vẻ gì là già nua, hình như bà mới tắm xong, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa.
“Con đấy, mấy ngày rồi không về nhà? Lần nào về cũng nhằm lúc cha đã đi ngủ, về sớm một chút để cả nhà cùng ăn cơm có phải tốt hơn không.”
“Con nhàn lắm sao”, anh bỏ đồ vào trong lò vi sóng, “Mẹ thấy con trai hiếu thảo không, lúc nào cũng mua về cho mẹ đồ ăn ngon nhé”.
“Bảo bận mà cũng thấy anh làm ra thành quả gì đâu?”, mẹ anh xẵng giọng, “Cái gì là ngon? Lại còn con trai lúc nào cũng mua về cho mẹ nữa chứ”.
“Bánh rau.” Tần Hạo lấy đĩa ra, hơi nóng bốc lên thơm nức, anh không kìm được nhón luôn một chiếc bánh cho vào miệng, sau đó lại lấy chiếc khác đưa cho mẹ.
“Mẹ đánh răng rồi”, bà Thạch Hương Lan lùi lại phía sau, “Mẹ cứ tưởng là món ngon nào, hóa ra là thứ này”.
“Mẹ thử đi rồi hãy nói”, Tần Hạo úp mở nói, rồi không phân bua gì nữa, đút luôn chiếc bánh vào miệng mẹ. Bánh rau là món ăn vặt ở Tế Thành, vỏ được làm từ bột đậu hỗn hợp và bột ngô, dùng rau làm nhân, trước đây nó là món ăn của dân nghèo. Nhưng hôm nay ăn ở quán nhà họ Củng thì lại thấy không giống thế, nhân bánh làm bằng rau sam, ở giữa có một miếng thịt ba chỉ, điều tuyệt vời nhất là còn có một con sò. Nước từ sò tiết ra ngấm vào nhân rồi ngấm ra vỏ bánh, khi ăn, vị ngon ngọt còn đọng nơi đầu lưỡi.
“Không tồi.”, bà Thạch Hương Lan gật đầu lia lịa, “Quán nào đấy? Mấy ngày nữa là sinh nhật cha con, mẹ còn nói là ở Tế Thành chẳng có món nào ngon cả”.
“Một tiệm ở xó xỉnh.”
“Miêu Miêu, chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao, đừng ngày nào cũng đi lông bông nữa, nếu có thời gian thì về giúp cha con. Ông ấy là người mạnh miệng nhưng mềm lòng và rất đặt kỳ vọng vào con, hai người còn muốn tranh cãi đến bao giờ?”
“Mẹ, con xin mẹ, con cũng lớn từng này tuổi rồi, đừng gọi là Miêu Miêu nữa. Nghe mà buồn nôn.”, Tần Hạo rót ly nước cho mẹ, “Con muốn về nhà lắm chứ, nhưng cha vừa nhìn thấy con là tỏ ra không vui, vậy con còn dám về sao? Mặt nhăn như đít khỉ ấy!”
“Ăn nói cái gì đấy! Con không thể ổn định một chút, yên phận tìm một công việc đàng hoàng sao?”
“Việc con làm không phải là công việc đàng hoàng ư?”
“Người trong gia đình quan chức thì không được mở công ty làm kinh doanh, con không nghĩ đến cha sao?”
“Công ty không đứng tên con. Mẹ, con học Luật mà, mấy chuyện này chẳng lẽ con không biết ư? Cha không tin con đã đành, cả mẹ cũng không tin con? Con biết chừng mực, sẽ không làm những việc ngoài phạm vi cho phép để gây phiền toái cho cha đâu.”
Mẹ anh thở dài, “Biết chừng mực là tốt rồi. Ngủ sớm đi, sáng mai dậy ăn cơm cùng cha con”.
Tần Hạo về phòng nằm ngả ra giường, móc điện thoại trong túi quần ra, tám cuộc gọi nhỡ. Mở xem thì đều là của Tưởng Tiểu Vi. Tưởng Tiểu Vi là bạn với anh nửa năm nay, diện mạo đẹp đẽ, thân hình quyến rũ, điều không thể chê là rất biết điều. Ra ngoài chơi cũng biết chừng biết mực, cũng không thích tự chuốc phiền toái cho mình. Những lúc bình thường Tưởng Tiểu Vi rất tốt, nhưng khi uống nhiều vào rồi thì bỗng trở nên điên rồ, hôm nay cô ta liên tiếp gọi tám cuộc điện thoại đến thì có lẽ là đã uống không ít rồi.
Anh mệt mỏi ném điện thoại vào chiếc ghế da bên cạnh. Trước mắt lại hiện lên gương mặt vô cùng diễm lệ nhưng cũng vô cùng lạnh lùng giữa khung cảnh lụi tàn ấy, bỗng chốc anh cảm thấy cụt hứng. Nha đầu chiết tiệt, nếu là những cô gái khác thì đã hớn hở sán đến anh, còn cô ta thì làm bộ làm tịch. Chỉ là có chút vẻ đẹp thôi, vậy mà cũng dám trợn mắt lên với anh.
Anh đã quen ngủ muộn, đi lại trong phòng mấy vòng rồi ngồi xuống bật ti vi, nhưng xem được mấy phút lại cáu kỉnh tắt đi. Nhẩm tính thời gian ở phương Đông, có lẽ Tần Dao đã dậy rồi, thế là lấy điện thoại ra gọi.
Tần Dao là con gái của bác cả, lớn hơn anh nửa tuổi. Anh và Tần Dao được xem là phần tử biến đổi gen trong nhà họ Tần, từ nhỏ đến lớn đã gây không ít rắc rối cho Tần Gia, Tần Gia có năm người cùng thế hệ với anh, ngoại trừ người con trai lớn yểu mệnh bị bệnh chết trong thời kỳ cách mạng văn hóa, thì trong ba người còn lại, anh thân với Tần Dao hơn cả.
“Xí, đồ ác độc. Giờ này đã gọi điện.” Tần Dao sau khi kết hôn thì theo chồng sang định cư tại Long Island nước Mỹ, rất ít khi về nước. Cô cũng giống Tần Hạo, đều ngủ muộn dậy muộn, Tần Hạo thường gọi điện cho cô lúc hai, ba giờ sáng, ít khi nhận được cuộc gọi nào vào giờ này nên cô cảm thấy kỳ lạ.
“Em đã kéo dài thêm nửa tiếng rồi đó, cũng muốn để chút thời gian cho hai người vận động về sáng, với sức khỏe của anh rể thì nửa tiếng là đủ rồi”, anh cười tí tởn.
Tần Dao xì một tiếng, “Anh rể cậu đi công tác rồi, ngày kia mới về, trong nhà chỉ có mình chị thôi”.
“Sao em nghe có ý ai oán thế? Lời ca nào đấy? Tỳ bà hành? Thương nga oán?”
Tần Dao im lặng hồi lâu.
“Này, sao thế? Nói một tiếng đi chứ. Có chuyện gì thật à?”
“Có thể có gì chứ? Anh rể cậu giống như con diều trong tay chị, chị cầm chắc dây thì diều có thể bay đi đâu được chứ?”, Tần Dao dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng, nếu bảo là tin tưởng thì cũng có chút giấu giếm”.
“Được rồi, đừng chơi trò ú tim với em nữa, có oan ức gì thì nói”.
“Chị có thể bị oan ức gì chứ? Ai dám để chị oan ức?” Tần Dao lớn giọng nói, lấy lại sự tự tin như thường. Nhớ tới việc đang nói, liền hỏi: “Sáng sớm đã điện cho chị có phải là có chuyện buồn bực gì không?”
“Muốn mượn tiền chị.”
“Bao nhiêu?”
“Một, hai nghìn.”
Tần Dao nổi đóa lên: “Cậu chẳng phải kinh doanh mấy năm nay rồi sao, tiền đi đâu hết rồi? Ăn uống, ném vào bài bạc hết rồi hả? Cần nhiều vậy làm cái gì? Dính vào việc gì rồi?”.
Tần Hạo đoán chị sẽ giậm chân, anh xoa xoa lông mày đợi chị trút hết nỗi lòng. “Buôn bán là kiếm tiền, nhưng chị cũng biết tiền kiếm được đều nằm trong tay người khác. Mấy ngày trước Tống Thư Ngu và Diệp Thận Huy tham gia chứng khoán, em cũng tham gia một chân. Giờ đang cần dùng tiền gấp thì không xoay xở kịp. Nếu không nghĩ chị là chị em thì em đã không mất mặt thế này.”
Tần Dao trầm ngâm một lúc, “Làm ăn gì? Đừng có qua mặt chị, chị có thể biết được mọi nguồn cơn của cậu, có than vãn thế nào đi nữa thì cũng không đến nỗi nghèo túng như lời cậu nói.”.
“Em muốn mua nửa con đường.”, Tần Hạo ngần ngừ rồi nói ra sự thật.
“Địa ốc hả? Tiểu Ngũ, cái đó không thể dính vào, vị trí của chú Hai bây giờ có bao nhiêu người nhòm ngó. Địa ốc là lĩnh vực khá nhạy cảm, cậu đừng để mọi người trong nhà rơi vào cái hố đấy.”
“Đừng nóng vội, nghe em nói đã.”, Tần Hạo đi ra phòng khách rót một ly Black Label rồi trở lại cầm điện thoại lên, “Nhớ lúc nhỏ bà nội thường nhắc đến con hẻm Chu Tước không? Điều em nói đến chính là nó…”.
Tần Hạo đến Tế Thành gần một năm, lần đầu tiên tới hẻm Chu Tước đã nghe được chuyện di dời. Lần đó, anh chẳng để tâm, chỉ thật sự suy nghĩ về nó cách đây vài tháng. Cha anh – Tần Trọng Hoài trước khi đến đây nhậm chức đã biết tình hình nước sôi lửa bỏng ở Tế Đông, Tỉnh trưởng Hồng Hạo Lâm là người tỉnh Tế Đông, cấp dưới ông bị thay đổi liên tục. Lâm Thư Ký lên nhậm chức hai năm đã phải nghỉ việc, người tiếp theo cũng không nằm ngoài quy luật, chỉ được hai, ba năm là nghỉ, trong đó điều cần quan tâm nhất chính là mối quan hệ giữa Tỉnh trưởng Hồng Hạo Lâm và cha của Tần Hạo – Tần Trọng Hoài.
Từ cổ chí kim, quy luật của việc thăng quan tiến chức nơi quan trường là làm quan lớn ở một địa phương, có thành tích nổi bật trong thời gian nhậm chức, sau khi hết nhiệm kỳ quay về triều thì sẽ được thăng chức lãnh đạo cấp cao. Cha Tần Hạo là Tần Trọng Hoài năm nay có lẽ chưa tới năm mươi tuổi, kiên trì làm chức phó một, hai năm, sau đó thăng chức, làm đủ một nhiệm kỳ rồi lại quay về Bắc Kinh, vì vậy tuổi tác càng thuận lợi. Mà bởi vì có liên quan đến các cụ ông bên Tần gia nên Hồng Hạo Lâm càng có vẻ kiêng dè trước đối thủ cạnh tranh này.
Đây là chuyện của các bậc cha chú, Tần Hạo chẳng mấy quan tâm, điều anh lưu tâm tới chính là con trai của Hồng Hạo Lâm. Lúc mới đến Tế Thành anh có nghe người ta nói Hồng Kiến Học không có năng lực, cũng không rõ nội tình bên trong thế nào mà lại tìm được cách trút giận cho người nhà hắn, để cho bản thân có thêm sĩ diện. Tần Hạo từ nhỏ sống ở Bắc Kinh quen thói ngỗ ngược kiêu ngạo, là người không nghe lời và không chịu ngồi yên nhất trong ba anh em, nhưng lại là người được yêu quý nhất trong nhà. Chẳng lẽ lại chịu thua thiệt, bị người ta xem thường hay sao?
Trong hơn nửa năm, anh đã tìm hiểu và biết không ít về nội tình của Hồng gia. Anh rể của Hồng Kiến Học là Ngũ Thừa phát tài đúng vào thời gian cải tạo con đường Thượng Hải cách đây ba năm, ba năm nay quy mô công ty phát triển rất lớn, mặc dù không thể so sánh được với An Thành của Diệp lão tứ nhưng cũng có thể coi là một con cá sấu lớn trong giới địa ốc Tế Đông. Lần này, chuyện ở hẻm Chu Tước cũng do Ngũ Thừa cai quản, công ty phụ trách việc di dời có liên quan tới Giang Lỗi, mà cha của Giang Lỗi – Giang Văn Đào – Phó thị trưởng Giang phụ trách vấn đề xây dựng đô thị và quy hoạch đất đai thành phố lại là bạn chiến hữu với Tỉnh trưởng Hồng.
Điều này rất thú vị.
“Ý của cậu là mượn mấy nghìn đi để trút giận, tìm trò vui đấy sao?”, Tần Dao nghe Tần Hạo nói xong thì lập tức gào lên.
“Tên tiểu tử chưa nghe ngóng rõ thì đã đến trước mặt cậu năm này ra oai. Em mà không chơi lại nó một vố thì người chưa về đến Bắc Kinh, mặt đã chẳng còn chút thể diện nào rồi.” Tần Hạo khẽ lắc ly rượu, nhìn viên đá nhỏ cuối cùng đang dần tan, hòa vào rượu vàng. “Chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại, em chỉ tích trữ đất đai thôi, chẳng phải Diệp lão tứ cũng đang tích trữ mấy trăm mẫu đất ở hồ Nam Quân sao? Giá di dời hiện tại là một nghìn năm trăm, em trả giá hai nghìn để mua mấy mảnh đất mặt đường, đến hai, ba năm sau, liệu nó không tăng lên đến hơn tám nghìn sao?”
/75
|