Phương Tồn Chính thích sự sạch sẽ của cô, gương mặt trắng trẻo và đôi tất trắng tinh của cô thuở nhỏ đối với anh ta mà nói là thế giới mà anh ta rất khó với tới, thế giới không có sự khốn cùng và đấu tranh; anh ta thích sự thuần khiết của cô, ánh mắt không vướng bụi ấy sẽ không bị vùi lấp bởi bản tính tham lam và cục cằn quen thuộc của anh ta; anh ta thích cô, mặc dù khoảng cách xa xôi, nhưng mỗi lần được đến gần cô đều khiến trái tim rung động, không dám tin mình lại có vận may đến thế.
Anh ta khẽ thở dài, mở nắp chai bia, học theo cách của cô, ngửa mặt lên ánh trăng mà uống.
Trong gió, phảng phất tiếng của người đàn ông gào thét và cả tiếng chó sủa, Phương Tồn Chính nhìn theo phía phát ra âm thanh, là phía nhà Trần Uyển. “Lại vợ chồng nhà nào đó cãi nhau”, anh ta nắm chặt chai bia rỗng trong tay, hỏi cô: “Muốn về chưa? Muộn quá rồi”.
Cô ừ hữ gật đầu, vịn vào vai Phương Tồn Chính trèo xuống. Lúc từ trên tường nhảy xuống, mái tóc dài của cô phủ lên mặt anh ta, nơi mềm mại ấy lại chà xát lên ngực anh ta. Anh ta nín thở, không kịp suy nghĩ đã cúi người xuống áp vào môi cô. Trong chớp mắt, người cô cứng đờ, sau đó lúc bàn tay anh ta lướt vào gáy cô và dùng lưỡi tách đôi môi cô ra thì trong đầu anh ta như có luồng điện chạy qua, tràn đầy vui sướng. Ngay tức khắc, cô cố sức đẩy anh ta, loạng choạng lùi hai bước đứng sát vào chân tường.
Phương Tồn Chính hít một hơi thật sâu, niềm vui trong lòng dần dần tan biến, không cách nào níu kéo lại được. Anh ta ngượng ngập muốn mở miệng nói xin lỗi thì cô từ trong góc tối bước ra, “Về thôi”. Cô cúi đầu, không nhìn rõ nét mặt. Hai tay cô đút vào túi quần, ngay cả cơ hội kéo tay cũng không cho anh.
Hai người với tâm trạng lúng túng đi đến gần đầu con hẻm, cùng dừng bước rồi cuống cuồng chạy. Một đám người quanh đó tụ tập trước quán đang bàn tán xì xào, nhìn thấy hai người thì đồng loạt im bặt. Trần Uyển tái mặt, đi vào trong quán thì thấy bàn ghế quầy hàng lộn xộn, bình rượu, chén bát nằm vỡ tan trên nền, có cả những vũng rượu với loang lổ vết máu, tan hoang trên nền đất.
Phương Tồn Chính vội đỡ lấy eo cô, đánh mắt một lượt xung quanh, định hỏi thì nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa, ánh đèn đỏ xoay tròn trên xe cảnh sát cũng lờ mờ xuất hiện.
“Tiểu Uyển, cậu cô được đưa đi bệnh viện rồi, mợ và Tiểu Vũ cũng đi theo.”
“Chúng tôi nghe tiếng động chạy đến thì muộn quá, để xổng mất mấy tên vô lại không bắt được tên nào.”
“… Tay cầm dao, người xăm trổ, tất cả bọn chúng đều đầu húi trọc. Phương Tồn Chính, có phải là đàn em của cậu không?”
“Cùng đi bệnh viện còn có hai người ở đường phía tây, đã cho người đi báo cho gia đình họ rồi.”
“… Việc quái quỷ gì thế không biết! Chẳng còn pháp luật gì cả!”
Đầu Trần Uyển vang lên những tiếng ong ong, “Là bệnh viện nào?”, giọng cô bị chìm trong tiếng hỗn loạn, xì xào bàn tán của mọi người. Phương Tồn Chính hét lên một tiếng, cô mới nghe rõ câu hỏi thứ hai của mình. Nhờ thím Lưu hàng xóm trông nom nhà cửa và nhà bà con xung quanh ứng phó với sự điều tra của cảnh sát, cô và Phương Tồn Chính tìm đến bệnh viện gần nhất.
Không ngoài dự đoán, mợ và Tiểu Vũ đang lo lắng ngồi đợi trước cửa phòng cấp cứu, bên trong hai người hàng xóm mặt mũi bầm tím đang được băng bó vết thương, còn hai người khác thì được đưa vào phòng phẫu thuật, một trong hai người là cậu. Mợ khóc không thành tiếng, Tiểu Vũ bình tĩnh kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối. Thì ra mấy người trong tiệm tối nay ngoài cậu và chú Liêu ở đầu hẻm còn có mấy người dân sống ở đường phía tây, sắp đến kỳ hạn thời gian cưỡng chế, mười mấy hộ gia đình cố thủ ở đường phía tây cũng chẳng kỳ vọng sẽ có biến chuyển gì trong thời gian cuối cùng này, tối nay họ đến quán ngồi uống rượu, tiện thể trút hết nỗi bức xúc. Sau khi Trần Uyển và Phương Tồn Chính rời đi không bao lâu, thì có bảy, tám tên côn đồ tay cầm ống tuýp sắt đến đập phá. Những người trong tiệm cũng là thanh niên trai tráng nên đánh lại. Mấy tên côn đồ chắc cũng không ngờ trong tiệm lại có nhiều người đến thế, người dân hẻm Chu Tước từ trước đến nay rất dũng cảm, nhất thời thấy đánh không lại, sợ kinh động đến hàng xóm nên mấy tên cầm đầu vội hét rút lui, có hai tên chạy không kịp liền rút dao xếp ra đánh để thoát thân. May mà sau đó có người đến giúp, một trong số đó có xe, kịp thời đưa người bị thương tới bệnh viện.
“Mấy tên côn đồ đó dáng vẻ thế nào?”, Phương Tồn Chính hỏi.
“Em đến hơi trễ, mọi người đang hỗn loạn, không nhìn kĩ. Nhưng đầu đều húi trọc, có mấy tên xăm mình. Tên cầm đầu mặc áo ba lỗ đen, bên ngoài khoác áo choàng ngắn.”
Mặc dù Tiểu Vũ nói không rõ ràng nhưng Phương Tồn Chính đã đoán ra được. Cậu Trần Uyển từng là một người lính, mỗi khi gặp chuyện đều bình tĩnh và có nhiều kinh nghiệm, lại hay giúp đỡ người khác, rất có uy tín trong hẻm Chu Tước. Hơn nửa năm nay cùng những đại biểu cư dân đường phía tây đi khiếu nại, chắc đã sớm bị để mắt tới, chuyện tối nay rõ ràng là để báo thù và cảnh báo người khác. Di dời là chuyện đã định chắc chắn, Phương Tồn Chính là vãn bối, không biết nên can ngăn thế nào, nhưng anh ta có dặn Trần Uyển rồi, bảo cô khuyên cậu đừng can dự vào chuyện đó nữa. Theo như miêu tả của Tiểu Vũ, anh ta có thể chắc chắn đến tám, chín mươi phần trăm đó là tay chân của tên Hạ Phong Tử phụ trách việc di dời ở con đường phía tây. Băng nhóm này tàn ác vô cùng, đừng nói là đâm chém mà giết người cũng không chớp mắt. Hôm nay may mà trong quán có nhiều người, nếu chỉ có mấy người nhà họ Củng thì hậu quả thật khó lường.
Trong lúc nói chuyện thì mấy hộ dân ở đường phía tây cũng đến, cửa phòng cấp cứu ồn ào hỗn độn.
“Mợ, đi vội quá không mang tiền. Tiền thuốc thang…”, Trần Uyển hoảng hốt nhớ ra chuyện này.
“Để mợ về lấy, cũng không biết có đủ không”, mợ lau nước mắt, nói: “Người đưa cậu mợ đến đây đã ứng trước giúp, giờ lấy tiền trả lại cho người ta”.
“Thím cứ ở đây, trên xe cháu có tiền, cháu đi lấy”, Phương Tồn Chính nói, “Giờ đã muộn quá rồi, cũng không nên để người ta đợi”.
“Người đưa mọi người đến đây đâu? Để con đi cảm ơn họ trước”, Trần Uyển hỏi.
Tiểu Vũ chỉ chỉ, “Ở đầu hành lang, họ nói mùi ở đây khó chịu”.
Trần Uyển càng đi đến gần thì càng nhìn rõ bóng người dưới ánh sáng lờ mờ và càng không dám tin, “Sao anh lại ở đây?”, cô trợn mắt hỏi.
Tần Hạo đưa mắt nhìn theo dáng Phương Tồn Chính đang sải bước ra khỏi khu cấp cứu mới quay lại, hất hàm về phía anh ta ở bên ngoài cửa sổ, nói: “Sao em đi cùng với hắn?”.
“Là anh đưa cậu tôi đến đây?”, ánh mắt cô hoài nghi, “Sao anh lại ở nhà tôi? Sao mà trùng hợp thế?”.
Anh không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt càng nhìn càng thấy nham hiểm, sau mới khẽ hỏi: “Ý của em là gì?”.
Cái con người quái gở này, làm việc gì cũng thấy kỳ quái, hơi thở của cô mỗi lúc một gấp gáp, không thể không nghi ngờ. “Đêm hôm canh ba anh có mặt ở nhà tôi làm gì? Còn đúng lúc nhà tôi xảy ra chuyện? Lại tỏ ra tốt bụng đưa cậu mợ tôi đến bệnh viện nữa? Anh làm cái quái gì thế? Mọi chuyện có phải anh gây ra không? Uy hiếp Phương Tồn Chính còn chưa đủ, lại đến hại cậu tôi nữa!” Cô nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, cố kiềm chế sự khinh bỉ và cơn giận dữ đang chực trào lên.
Anh bị cô chất vấn một tràng khiến những gân xanh bên thái dương giật giật, đưa mắt nhìn cô hồi lâu rồi giận dữ cười, “Em nghi ngờ anh? Đúng, anh hại cậu em đó, anh kêu người đánh ông ta, rồi đứng đó chê cười. Sau đó lại điên khùng đưa ông ta đến bệnh viện, sợ ông ta mất mạng”, cười xong thì anh hạ giọng tiếp tục nói: “Em đọc tiểu thuyết quá nhiều hay là mắc chứng hoang tưởng? Anh hại cậu em làm gì? Làm thế có gì tốt cho anh? Anh còn muốn hỏi em, em đêm hôm khuya khoắt không ở nhà mà cùng Phương Tồn Chính đi đâu?”.
“Anh không cần quan tâm, tôi hỏi anh, người đánh cậu tôi có phải là do anh gọi đến?”
Anh không ngủ được, trằn trọc mãi mà trong đầu toàn nghĩ đến cô, gọi cả chục cuộc điện thoại cũng chỉ nghe thấy một câu Thuê bao quý khách vừa gọi hiện…, như ma xui quỷ khiến anh đến trước cổng nhà cô chỉ với mong muốn được nhìn thấy cô, rồi nghe cô nói gì cũng được, để cho trái tim bị chà xát đau đớn, đang phiêu du theo gió có một nơi nương dựa… Nghe thấy trong nhà cô có tiếng động khác thường, phản ứng đầu tiên của anh là chạy vào giúp sức, khi cùng vây bắt tên lưu manh trọc đầu cầm dao xếp cuối cùng suýt nữa thì bị lĩnh một dao. Trên đường đến bệnh viện, anh còn hí ha hí hửng vì đã có cơ hội thể hiện, cuối cùng cô cũng có thể biết được mặt tốt của anh. Nhưng rốt cuộc, đổi lại là sự xuất hiện của cả hai người, hơn nữa trong cuộc gặp gỡ này cô lại coi tên Phương lão nhị là hiệp sĩ anh hùng cứu mỹ nhân, còn anh chính là tên tiểu nhân thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại.
Anh lặng người nhìn cô, rất lâu không nói nên lời. Rõ ràng cô đã là của anh, nhưng anh không hề cảm nhận được sự thỏa mãn và vui sướng, giống như vốc lên một vốc nước, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn chúng chảy qua kẽ tay đến cạn cùng. Cái cảm giác hư vô trong lòng bàn tay đó thấm vào cơ thể, để rồi sự kích động, sự không cam tâm bùng nổ mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến anh sợ hãi.
“Em muốn anh thừa nhận phải không? Như thế sẽ càng chứng minh anh là một tên cặn bã, rác rưởi, đê tiện, như thế em sẽ càng coi thường anh, căm ghét và thù hằn anh?”
Anh nhìn sát vào cô, không để cô rời mắt đi nơi khác. Trần Uyển hốt hoảng, không biết là vì ngọn lửa đang hừng hực cháy trong mắt anh, hay vì sự tự thương cảm ẩn giấu trong giọng nói phẫn nộ của anh. Cô dần thả lỏng nắm tay, “Không phải thì thôi, tiền viện phí là do anh đóng phải không? Ngày mai tôi sẽ trả lại anh. Giờ mời anh đi khỏi đây được chứ?”.
Cô không đợi được câu trả lời của anh, chỉ thấy ánh mắt phiền muộn như bao phủ toàn thân cô, phiền muộn mà nóng bỏng. Anh tỏ ra uể oải dựa vào tường hành lang, cô nhạy cảm quan sát thấy dưới tư thế uể oải ấy là sự căng thẳng chực chờ có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
“Em sợ Phương lão nhị nhìn thấy anh?” Anh nghiêng đầu nhìn sang phía cửa phòng cấp cứu, nhếch miệng cười, “Anh ta đã nhìn thấy rồi”.
“Tần thiếu gia?”, Phương Tồn Chính nhanh chóng xóa đi vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt.
Tần Hạo đứng thẳng người dậy, liếc nhìn Trần Uyển đang hít một hơi thật sâu, nụ cười trên khóe miệng càng thêm khuếch đại, nắm lấy tay Phương Tồn Chính đang đưa ra. “Thật may mắn, sao anh cũng ở đây à?”
“Người nhà của bạn đang nằm viện”, Phương Tồn Chính nhìn sang Trần Uyển, cùng lúc cô bối rối né tránh ánh nhìn là tâm trạng căng thẳng khó hiểu, vì thế anh ta hỏi thẳng: “Hai người quen nhau à?”.
“Không”, Trần Uyển cướp lời nói, “Anh ấy chính là người đưa cậu vào viện. Em mới tới cảm ơn”.
Tần Hạo nghe nói, nhướng nhướng mày, cười gượng với Phương Tồn Chính, “Hóa ra là giúp người của mình cả”.
Nụ cười khách khí của Phương Tồn Chính bỗng chốc mang thêm vẻ chân thành, “Thật không ngờ, rất cảm ơn anh”.
Trần Uyển thầm thở dài, giật giật tay áo Phương Tồn Chính, cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, “Lấy tiền trả người ta đi, muộn quá rồi, để người ta về. Chúng mình còn qua đó đợi cậu ra nữa”.
Người ta, chúng mình. Nụ cười trên gương mặt Tần Hạo dần biến mất, cảm giác buồn đau, lạnh lẽo nơi lồng ngực lại cuộn lên. Ánh mắt anh dừng lại ở nơi tay cô, hơi thở như ứ đọng. Dịp Tết năm ngoái, lần đầu tiên họ gặp nhau cũng ở phòng cấp cứu trong một bệnh viện nào đó, cô cũng kéo áo Phương Tồn Chính như vậy. Năm nay lại vẫn như thế. Cô mãi mãi vẫn đứng phía sau Phương Tồn Chính, mãi mãi đối mặt với anh.
Anh ta khẽ thở dài, mở nắp chai bia, học theo cách của cô, ngửa mặt lên ánh trăng mà uống.
Trong gió, phảng phất tiếng của người đàn ông gào thét và cả tiếng chó sủa, Phương Tồn Chính nhìn theo phía phát ra âm thanh, là phía nhà Trần Uyển. “Lại vợ chồng nhà nào đó cãi nhau”, anh ta nắm chặt chai bia rỗng trong tay, hỏi cô: “Muốn về chưa? Muộn quá rồi”.
Cô ừ hữ gật đầu, vịn vào vai Phương Tồn Chính trèo xuống. Lúc từ trên tường nhảy xuống, mái tóc dài của cô phủ lên mặt anh ta, nơi mềm mại ấy lại chà xát lên ngực anh ta. Anh ta nín thở, không kịp suy nghĩ đã cúi người xuống áp vào môi cô. Trong chớp mắt, người cô cứng đờ, sau đó lúc bàn tay anh ta lướt vào gáy cô và dùng lưỡi tách đôi môi cô ra thì trong đầu anh ta như có luồng điện chạy qua, tràn đầy vui sướng. Ngay tức khắc, cô cố sức đẩy anh ta, loạng choạng lùi hai bước đứng sát vào chân tường.
Phương Tồn Chính hít một hơi thật sâu, niềm vui trong lòng dần dần tan biến, không cách nào níu kéo lại được. Anh ta ngượng ngập muốn mở miệng nói xin lỗi thì cô từ trong góc tối bước ra, “Về thôi”. Cô cúi đầu, không nhìn rõ nét mặt. Hai tay cô đút vào túi quần, ngay cả cơ hội kéo tay cũng không cho anh.
Hai người với tâm trạng lúng túng đi đến gần đầu con hẻm, cùng dừng bước rồi cuống cuồng chạy. Một đám người quanh đó tụ tập trước quán đang bàn tán xì xào, nhìn thấy hai người thì đồng loạt im bặt. Trần Uyển tái mặt, đi vào trong quán thì thấy bàn ghế quầy hàng lộn xộn, bình rượu, chén bát nằm vỡ tan trên nền, có cả những vũng rượu với loang lổ vết máu, tan hoang trên nền đất.
Phương Tồn Chính vội đỡ lấy eo cô, đánh mắt một lượt xung quanh, định hỏi thì nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa, ánh đèn đỏ xoay tròn trên xe cảnh sát cũng lờ mờ xuất hiện.
“Tiểu Uyển, cậu cô được đưa đi bệnh viện rồi, mợ và Tiểu Vũ cũng đi theo.”
“Chúng tôi nghe tiếng động chạy đến thì muộn quá, để xổng mất mấy tên vô lại không bắt được tên nào.”
“… Tay cầm dao, người xăm trổ, tất cả bọn chúng đều đầu húi trọc. Phương Tồn Chính, có phải là đàn em của cậu không?”
“Cùng đi bệnh viện còn có hai người ở đường phía tây, đã cho người đi báo cho gia đình họ rồi.”
“… Việc quái quỷ gì thế không biết! Chẳng còn pháp luật gì cả!”
Đầu Trần Uyển vang lên những tiếng ong ong, “Là bệnh viện nào?”, giọng cô bị chìm trong tiếng hỗn loạn, xì xào bàn tán của mọi người. Phương Tồn Chính hét lên một tiếng, cô mới nghe rõ câu hỏi thứ hai của mình. Nhờ thím Lưu hàng xóm trông nom nhà cửa và nhà bà con xung quanh ứng phó với sự điều tra của cảnh sát, cô và Phương Tồn Chính tìm đến bệnh viện gần nhất.
Không ngoài dự đoán, mợ và Tiểu Vũ đang lo lắng ngồi đợi trước cửa phòng cấp cứu, bên trong hai người hàng xóm mặt mũi bầm tím đang được băng bó vết thương, còn hai người khác thì được đưa vào phòng phẫu thuật, một trong hai người là cậu. Mợ khóc không thành tiếng, Tiểu Vũ bình tĩnh kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối. Thì ra mấy người trong tiệm tối nay ngoài cậu và chú Liêu ở đầu hẻm còn có mấy người dân sống ở đường phía tây, sắp đến kỳ hạn thời gian cưỡng chế, mười mấy hộ gia đình cố thủ ở đường phía tây cũng chẳng kỳ vọng sẽ có biến chuyển gì trong thời gian cuối cùng này, tối nay họ đến quán ngồi uống rượu, tiện thể trút hết nỗi bức xúc. Sau khi Trần Uyển và Phương Tồn Chính rời đi không bao lâu, thì có bảy, tám tên côn đồ tay cầm ống tuýp sắt đến đập phá. Những người trong tiệm cũng là thanh niên trai tráng nên đánh lại. Mấy tên côn đồ chắc cũng không ngờ trong tiệm lại có nhiều người đến thế, người dân hẻm Chu Tước từ trước đến nay rất dũng cảm, nhất thời thấy đánh không lại, sợ kinh động đến hàng xóm nên mấy tên cầm đầu vội hét rút lui, có hai tên chạy không kịp liền rút dao xếp ra đánh để thoát thân. May mà sau đó có người đến giúp, một trong số đó có xe, kịp thời đưa người bị thương tới bệnh viện.
“Mấy tên côn đồ đó dáng vẻ thế nào?”, Phương Tồn Chính hỏi.
“Em đến hơi trễ, mọi người đang hỗn loạn, không nhìn kĩ. Nhưng đầu đều húi trọc, có mấy tên xăm mình. Tên cầm đầu mặc áo ba lỗ đen, bên ngoài khoác áo choàng ngắn.”
Mặc dù Tiểu Vũ nói không rõ ràng nhưng Phương Tồn Chính đã đoán ra được. Cậu Trần Uyển từng là một người lính, mỗi khi gặp chuyện đều bình tĩnh và có nhiều kinh nghiệm, lại hay giúp đỡ người khác, rất có uy tín trong hẻm Chu Tước. Hơn nửa năm nay cùng những đại biểu cư dân đường phía tây đi khiếu nại, chắc đã sớm bị để mắt tới, chuyện tối nay rõ ràng là để báo thù và cảnh báo người khác. Di dời là chuyện đã định chắc chắn, Phương Tồn Chính là vãn bối, không biết nên can ngăn thế nào, nhưng anh ta có dặn Trần Uyển rồi, bảo cô khuyên cậu đừng can dự vào chuyện đó nữa. Theo như miêu tả của Tiểu Vũ, anh ta có thể chắc chắn đến tám, chín mươi phần trăm đó là tay chân của tên Hạ Phong Tử phụ trách việc di dời ở con đường phía tây. Băng nhóm này tàn ác vô cùng, đừng nói là đâm chém mà giết người cũng không chớp mắt. Hôm nay may mà trong quán có nhiều người, nếu chỉ có mấy người nhà họ Củng thì hậu quả thật khó lường.
Trong lúc nói chuyện thì mấy hộ dân ở đường phía tây cũng đến, cửa phòng cấp cứu ồn ào hỗn độn.
“Mợ, đi vội quá không mang tiền. Tiền thuốc thang…”, Trần Uyển hoảng hốt nhớ ra chuyện này.
“Để mợ về lấy, cũng không biết có đủ không”, mợ lau nước mắt, nói: “Người đưa cậu mợ đến đây đã ứng trước giúp, giờ lấy tiền trả lại cho người ta”.
“Thím cứ ở đây, trên xe cháu có tiền, cháu đi lấy”, Phương Tồn Chính nói, “Giờ đã muộn quá rồi, cũng không nên để người ta đợi”.
“Người đưa mọi người đến đây đâu? Để con đi cảm ơn họ trước”, Trần Uyển hỏi.
Tiểu Vũ chỉ chỉ, “Ở đầu hành lang, họ nói mùi ở đây khó chịu”.
Trần Uyển càng đi đến gần thì càng nhìn rõ bóng người dưới ánh sáng lờ mờ và càng không dám tin, “Sao anh lại ở đây?”, cô trợn mắt hỏi.
Tần Hạo đưa mắt nhìn theo dáng Phương Tồn Chính đang sải bước ra khỏi khu cấp cứu mới quay lại, hất hàm về phía anh ta ở bên ngoài cửa sổ, nói: “Sao em đi cùng với hắn?”.
“Là anh đưa cậu tôi đến đây?”, ánh mắt cô hoài nghi, “Sao anh lại ở nhà tôi? Sao mà trùng hợp thế?”.
Anh không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt càng nhìn càng thấy nham hiểm, sau mới khẽ hỏi: “Ý của em là gì?”.
Cái con người quái gở này, làm việc gì cũng thấy kỳ quái, hơi thở của cô mỗi lúc một gấp gáp, không thể không nghi ngờ. “Đêm hôm canh ba anh có mặt ở nhà tôi làm gì? Còn đúng lúc nhà tôi xảy ra chuyện? Lại tỏ ra tốt bụng đưa cậu mợ tôi đến bệnh viện nữa? Anh làm cái quái gì thế? Mọi chuyện có phải anh gây ra không? Uy hiếp Phương Tồn Chính còn chưa đủ, lại đến hại cậu tôi nữa!” Cô nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, cố kiềm chế sự khinh bỉ và cơn giận dữ đang chực trào lên.
Anh bị cô chất vấn một tràng khiến những gân xanh bên thái dương giật giật, đưa mắt nhìn cô hồi lâu rồi giận dữ cười, “Em nghi ngờ anh? Đúng, anh hại cậu em đó, anh kêu người đánh ông ta, rồi đứng đó chê cười. Sau đó lại điên khùng đưa ông ta đến bệnh viện, sợ ông ta mất mạng”, cười xong thì anh hạ giọng tiếp tục nói: “Em đọc tiểu thuyết quá nhiều hay là mắc chứng hoang tưởng? Anh hại cậu em làm gì? Làm thế có gì tốt cho anh? Anh còn muốn hỏi em, em đêm hôm khuya khoắt không ở nhà mà cùng Phương Tồn Chính đi đâu?”.
“Anh không cần quan tâm, tôi hỏi anh, người đánh cậu tôi có phải là do anh gọi đến?”
Anh không ngủ được, trằn trọc mãi mà trong đầu toàn nghĩ đến cô, gọi cả chục cuộc điện thoại cũng chỉ nghe thấy một câu Thuê bao quý khách vừa gọi hiện…, như ma xui quỷ khiến anh đến trước cổng nhà cô chỉ với mong muốn được nhìn thấy cô, rồi nghe cô nói gì cũng được, để cho trái tim bị chà xát đau đớn, đang phiêu du theo gió có một nơi nương dựa… Nghe thấy trong nhà cô có tiếng động khác thường, phản ứng đầu tiên của anh là chạy vào giúp sức, khi cùng vây bắt tên lưu manh trọc đầu cầm dao xếp cuối cùng suýt nữa thì bị lĩnh một dao. Trên đường đến bệnh viện, anh còn hí ha hí hửng vì đã có cơ hội thể hiện, cuối cùng cô cũng có thể biết được mặt tốt của anh. Nhưng rốt cuộc, đổi lại là sự xuất hiện của cả hai người, hơn nữa trong cuộc gặp gỡ này cô lại coi tên Phương lão nhị là hiệp sĩ anh hùng cứu mỹ nhân, còn anh chính là tên tiểu nhân thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại.
Anh lặng người nhìn cô, rất lâu không nói nên lời. Rõ ràng cô đã là của anh, nhưng anh không hề cảm nhận được sự thỏa mãn và vui sướng, giống như vốc lên một vốc nước, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn chúng chảy qua kẽ tay đến cạn cùng. Cái cảm giác hư vô trong lòng bàn tay đó thấm vào cơ thể, để rồi sự kích động, sự không cam tâm bùng nổ mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến anh sợ hãi.
“Em muốn anh thừa nhận phải không? Như thế sẽ càng chứng minh anh là một tên cặn bã, rác rưởi, đê tiện, như thế em sẽ càng coi thường anh, căm ghét và thù hằn anh?”
Anh nhìn sát vào cô, không để cô rời mắt đi nơi khác. Trần Uyển hốt hoảng, không biết là vì ngọn lửa đang hừng hực cháy trong mắt anh, hay vì sự tự thương cảm ẩn giấu trong giọng nói phẫn nộ của anh. Cô dần thả lỏng nắm tay, “Không phải thì thôi, tiền viện phí là do anh đóng phải không? Ngày mai tôi sẽ trả lại anh. Giờ mời anh đi khỏi đây được chứ?”.
Cô không đợi được câu trả lời của anh, chỉ thấy ánh mắt phiền muộn như bao phủ toàn thân cô, phiền muộn mà nóng bỏng. Anh tỏ ra uể oải dựa vào tường hành lang, cô nhạy cảm quan sát thấy dưới tư thế uể oải ấy là sự căng thẳng chực chờ có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
“Em sợ Phương lão nhị nhìn thấy anh?” Anh nghiêng đầu nhìn sang phía cửa phòng cấp cứu, nhếch miệng cười, “Anh ta đã nhìn thấy rồi”.
“Tần thiếu gia?”, Phương Tồn Chính nhanh chóng xóa đi vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt.
Tần Hạo đứng thẳng người dậy, liếc nhìn Trần Uyển đang hít một hơi thật sâu, nụ cười trên khóe miệng càng thêm khuếch đại, nắm lấy tay Phương Tồn Chính đang đưa ra. “Thật may mắn, sao anh cũng ở đây à?”
“Người nhà của bạn đang nằm viện”, Phương Tồn Chính nhìn sang Trần Uyển, cùng lúc cô bối rối né tránh ánh nhìn là tâm trạng căng thẳng khó hiểu, vì thế anh ta hỏi thẳng: “Hai người quen nhau à?”.
“Không”, Trần Uyển cướp lời nói, “Anh ấy chính là người đưa cậu vào viện. Em mới tới cảm ơn”.
Tần Hạo nghe nói, nhướng nhướng mày, cười gượng với Phương Tồn Chính, “Hóa ra là giúp người của mình cả”.
Nụ cười khách khí của Phương Tồn Chính bỗng chốc mang thêm vẻ chân thành, “Thật không ngờ, rất cảm ơn anh”.
Trần Uyển thầm thở dài, giật giật tay áo Phương Tồn Chính, cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, “Lấy tiền trả người ta đi, muộn quá rồi, để người ta về. Chúng mình còn qua đó đợi cậu ra nữa”.
Người ta, chúng mình. Nụ cười trên gương mặt Tần Hạo dần biến mất, cảm giác buồn đau, lạnh lẽo nơi lồng ngực lại cuộn lên. Ánh mắt anh dừng lại ở nơi tay cô, hơi thở như ứ đọng. Dịp Tết năm ngoái, lần đầu tiên họ gặp nhau cũng ở phòng cấp cứu trong một bệnh viện nào đó, cô cũng kéo áo Phương Tồn Chính như vậy. Năm nay lại vẫn như thế. Cô mãi mãi vẫn đứng phía sau Phương Tồn Chính, mãi mãi đối mặt với anh.
/75
|