Chiến thuật của Sarin cũng không được coi là quá thần kỳ, chỉ cần địch nhân là: không có trọng giáp và thiết thuẫn binh sĩ, thì thiết tiễn của người Caucasus chính là đòn tấn công trí mạng. Hắn đã học được không ít toi thức về hành quân từ chỗ ! Lex, biết được ràng rất nhiều vũ khí quý giá đắt tiền, khi mà không chiến đấu, thì . cần phải được niêm phong, cất vào kho.
Loại kỵ binh dùng chiến thuật cung tiễn tập kích quấy rõi này khi phải đối mặt với nghiêm chỉnh trọng giáp bộ binh thì sẽ không có hiệu quả lớn, trừ khi là dùng ma pháp tiễn giá cả đắt đỏ, thì có thể phá vỡ trọng giáp, vấn đề là ma pháp tiễn đều là thứ tiêu hao một lần, phí tổn chế tạo ra một mũi ma pháp tiễn thì còn cao hơn cả việc huấn luyện một tên bộ binh, cho nên không có người nào làm như vậy cả. Hơn nữa luyện kim tiễn thì lại không giống như ma pháp tiễn, luyện kim tiễn chỉ là mũi tên đã đươc ma pháp luyện chế qua, bản thân nó sẽ không có chứa năng lực ma pháp đặc biệt, nhưng mà ma pháp trận trên ma pháp tiễn có thể dùng ma hạch để vận hành, có chứa lực sát thương ma pháp, không phải các áo giáp bình thường có thể chống đờ nổi được.
Thiết tiễn mà Sarin giao cho chiến sĩ Caucasus thì đều được dùng luyện kim thuật luyện chế qua, vô cùng sắc nhọn, dùng trường cung bắn ra thì có thể phá vỡ áo giáp, mộc thuẫn, hoặc là Vô Hình Thuẫn cấp thấp nhất. Loại thiết tiễn này khi đối mặt với một ít ma pháp hộ thuẫn cao cấp thì sẽ không dùng được, trừ khi trong khoảng cách đặc biệt gần, thì nó mới có thể tạo thành thương tổn cho Ma pháp sư cấp thấp.
Sarin không có nhiều tài nguyên như vậy để chế tạo ma pháp tiễn, nhưng địch nhân cũng không có nhiều tiền như vậy để chế tạo ma pháp áo giáp cho các binh lính bình thường mặc lên người, cho nên lần tập kích này, liên quân Đông Hải đảo quốc chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến sĩ Caucasus bắn hết mũi tên trong túi, sau đó ung dung lui lại.
Tổng cộng hơn hai vạn tám ngàn mũi thiết tiễn, sát thương hơn bốn ngàn địch nhân, trong đó hơn một ngàn địch nhân trực tiếp bị mất mạng. Chia đều ra thì có hai mươi mũi thiết tiễn có thể bắn chết một địch nhân, trong thời tiết khắc nghiệt như thể này tại đây, những kẻ bị thương mà không được cứu chừa tốt, thì kết cục cũng giống những kẻ vừa ngã xuống khi nãy mà thôi.
Cũng chỉ có các chiến sĩ Caucasus có lực lượng rất lớn, thì mới có thể phóng ra nhiều thiết tiễn như vậy, các binh sĩ bình thường mà có thể kéo trường cung ra mười lần thôi thì đã là chiến sĩ rất giỏi rồi.
Tác dụng của toang bị đã được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong cuộc chiến này, trên tay mỗi một chiến sĩ Caucasus đều có ma pháp chỉ bộ (ma pháp toang bị dùng để bọc ngón tay) dùng để kéo dây cung. Chiến sĩ trong tay Sarin chỉ có bàng đó, nếu không có toang bị hoàn mỹ, thì liên quân Đông Hải đảo quốc công kích quấy nhiễu trong thời gian dài, có thể khiển cho bọn họ phải chịu tổn thất rất lớn.
Sarin cũng vẫn chưa hài lòng đối với toang bị của binh sĩ của mình, hắn lại không biết, binh sĩ của Lex ở trong Tần Nhân để quốc thì cũng đã được xếp vào hàng tinh nhuệ bậc nhất rồi. Hắn dựa theo hình thức xây dựng quân đội của Lex để thành lập quân đội của mình, phí tổn sẽ phải cao hơn tư quân của các quý tộc bình thường mấy chục lần.
Cũng may mà Sarin làm như vậy, nếu không với số lượng binh sĩ hiện tại của hắn, mà chống lại những cường địch từ xa mà đến này, tất nhiên sẽ phải chịu tổn thất thảm trọng.
Tạo thành kết quả này còn có nhân tố địa hình nữa, trên mặt băng thì tất cả đều là không gian bàng phẳng, trống trải, không có vật gì có thể dùng để chắn lại cung tiễn cả.
Ma lang thì có thể chạy trên mặt băng một cách chắc chắn hơn nhiều so với chiến mã, những ma lang này vốn là các ma thú sinh hoạt tại vùng giá lạnh, nên sẽ không bị trượt chân khi hành quân trên mặt băng này.
Cho dù liên quân có kỵ binh, thì cũng đuổi không kịp được những ma lang này.
Chiến lược tử thủ của Christian cũng như chó ngáp phải ruồi, khiển cho liên quân có điều cố kỵ, nên chuyển sang luyện chế lắp ráp ma pháp chiến xa mới, không bố trí đại doanh trên đất bàng. Sarin lại tới một phen nữa, đánh lén chiến hạm, khiển cho những ma pháp chiến xa kia còn chưa kịp phát huy ra tác dụng, thì đã bị chìm xuống đáy biển.
Nguyên nhân tạo thành một cuộc viễn chinh thất bại thì có rất nhiều, nếu liên quân chia ra, bố trí mấy ngàn người đổ bộ tại phía bắc, dưới sự phối hợp của ma pháp chiến xa, đối mặt với tường thành còn chưa được xây dựng xong, thì sẽ khiến cho quân đội của Sarin xuất hiện đại lượng thương vong.
Hoặc là nếu liên quân sử dụng phi hành con rõi cờ lớn để tập kích quấy rõi, chắc gì mà Christian đã nhịn được, khả năng rất lớn là sẽ phái quân đội chạy ra trên mặt băng để tấn công, nếu như vậy, hai bên sẽ không ai có ưu thể hơn ai nữa rồi, chỉ nhìn số lượng binh lính mà thôi.
Christian mà muốn quyết chiến trên mặt băng, thì sẽ không thể tới gần chiến hạm được, trên chiến hạm còn có ma pháp máy bắn đá, sẽ tạo thành cho bộ binh của hắn những tổn thương cực lớn.
Tóm lại, liên quân thất bại thì cũng không phải là điều nhất định phải xảy ra, tất cả đều có thể nói là do trùng hợp mà thôi. Điều quỷ dị nhất chính là, chiêm bặc thuật của Tieta vậy mà lại linh nghiệm, hơn nữa Sarin tin tưởng vào cảm giác của Tieta. Nếu Sarin không gấp rút trở về, đợi khi ma pháp chiến xa của liên quân được sửa sang xong, cho dù có vong linh quân đội trợ giúp, thì Christian cũng không phong thủ được hải cảng này.
Lúc đó Balagana không ở, hai vong linh Quân vương còn lại cũng không phải là đối thủ của pháp sư đoàn, ít nhất thì nếu chủ động tấn công, sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
Tuy nhiên cục diện này cũng là do có các nhân tố bên trong, quân đội của Đông Hải đảo quốc cũng không có kinh nghiệm tác chiến quy mô lớn, cái gọi là vương quốc tại Đông Hải, thì cũng chỉ có lãnh địa gồm vài cái đảo nhỏ, dân số thậm chí chỉ có mấy vạn. Quân đội như vậy mà muốn chiếm lĩnh Myers đại lục, thì độ khó là cực kỳ lớn.
Tác chiến cờ quân đoàn trên Myers đại lục, chỉ riêng binh sĩ cần huy động thì đã hơn mười vạn, binh sĩ mà các quý tộc phái ra trợ giúp hoàng thất thì ít nhất cũng có mấy trăm ngươi, gom lại cùng một chỗ, chính là một con số khổng lồ.
Khi Canak Đại Để viễn chinh, còn có hơn một ngàn pháp sư cấp thấp đi đầu quân, Canak Đại Để chiến bại, những pháp sư này trốn được về thì cũng không ít. Nếu như đó là quân đội của Đông Hải đảo quốc, thì chỉ e ràng đã toàn quân bị diệt
Sarin thu được tin tức từ tiền tuyển, lập tức hạ mệnh lệnh thứ hai. Những hải tặc vốn từng theo hắn tiến vào Hỗn Loạn Chiểu Trạch, một lần nữa được tập hợp lại, có hơn hai trăm người, mang theo binh sĩ của người dã man, cười lên khô lâu chiến mã, lại một lần nữa tới cạnh lớp băng, bắt đầu đợt tấn công thứ hai.
- Tướng quân các hạ, chúng ta phải phản kích, nếu không...
Tại bờ biển, các tướng lĩnh liên quân đối mặt với tình huống này, gần như đã phát điên lên. Địch nhân chỉ dùng cung nỏ mạnh để quấy rầy, nếu như đối phương có đủ cung tên, thì chỉ cần gây sức ép thể này trong vài ngày, một vạn binh sĩ còn lại này sẽ hoàn toàn tan rã. Kỳ thật không cần đến vài ngày, bởi vì chiến hạm đã chìm nghỉm, vật tư mang theo đã không đủ nữa rồi, những binh sĩ này rất nhanh sẽ phải đối mặt với cái đói và giá lạnh, nếu không tìm được đồ ăn, tất cả mọi người sẽ phải chết trên lớp băng tại đây.
Bọn hải đạo không có tài bắn cung như người Caucasus, nên thứ mà bọn họ dùng chính là trọng nỗ, khoảng cách công kích thì chỉ có bốn trăm thước. Tuy nhiên khô lâu chiến mã của bọn họ khi chạy trên mặt băng thì rất vững chắc, liên quân tổ chức vài lần phản kích, đều bị người dã man dùng phi phủ đánh bật lại.
Bọn hải đạo cười lớn mà không có chút thương xót nào, khi bắn mệt, thì đứng tại phía xa chỉ trỏ, cũng không quay về. Mỗi một lần lắp tên lên nỏ thì cần ít nhất nữa phút, bọn họ cũng không nóng lòng tiêu diệt địch nhân. Những người dã man chiến sĩ nhìn các binh sĩ mặc áo giáp cổ quái phía xa kia, trên mặt hiện lên một chút khinh thường. Những kẻ này đúng là bất lực, đã tới tình cảnh này rồi mà vẫn không dám liều mạng.
Số lượng của bọn hải đạo dù sao cũng quá ít, cộng thêm cả người dã man thì cũng chỉ hơn năm trăm mà thôi, đối phương còn có trên vạn người, chỉ cần tập trung lại mà bước tới, bọn hải đạo chắc chắn sẽ phải lui bước.
Trên bầu trời thỉnh thoảng có các con rõi loại nhỏ bay lên, bay trở về thành thị căn cứ, pháp sư cấp thấp đi theo đội, được người dã man dưới sự bảo vệ, không cần phải làm gì cả, chỉ cần đúng giờ viết tình hình chiến đấu lại, sau đó để cho phi hành con rõi mang về thành thị là được.
Sarin ở trong thần điện, đọc từng bản chiến báo, sự tức giận trong lòng cũng dần bình ổn lại. Con số địch nhân tử vong đã gấp mười lần số kiểm sĩ mà mình tổn thất, đây là còn chưa tính cả những kẻ chìm theo chiếc thuyền kia.
- Đám người Jodycoco chiến đấu thể nào rồi?
- vẫn chưa có tin tức, đại nhân.
Một Ma pháp sư đảo Sigure trả lời.
- Ân, ba tên đó liên thủ lại, ít nhất cũng có thể hòa, còn thua thì không có khả năng xảy ra. Chỉ sợ là tên Ma đạo sĩ kia từ bỏ quyết đấu, quay trở về tìm chúng ta gây phiền toái mà thôi.
Sarin trầm ngâm một chút, nói:
- vẫn nên tốc chiến tốc thắng thì tốt hơn, khiển cho địch nhân mất đi hy vọng, miễn cho tên Ma đạo sĩ kia liều mạng. Vạn nhất hắn mang theo quyển trục cường đại nào đó, thì các binh sĩ sẽ khó mà chịu đựng được.
- Đại nhân, Ma đạo sĩ sẽ không xuống tay với các binh lính bình thường.
Một Ma pháp sư ở bên cạnh nhắc nhở Sarin.
- Đó là quy củ trên đại lục, những người này đến từ Đông Hải, thói quen tại đó thì ta cũng không dám xác định. Christian bố trí thể nào rồi?
- Đại khái còn cần một giờ, thì có thể bố trí tốt!
- Ân, bảo Daniel tổ chức vong linh quân đội lên đi, những người khác thì lui về.
Tại hải cảng, ba ngàn khô lâu chiến sĩ của Daniel đã xếp thành thành rất ngay ngắn, cầm cốt mâu trong tay, mặt hướng về phía biển rộng, chờ mệnh lệnh của Vong linh pháp sư. Phía sau khô lâu là người dã man đang cưỡi khô lâu chiến mã, cầm liệp săn trong tay. Loại đội hình này rất quái dị, Sarin cũng là không có cách nào khác, chiến sĩ chân chính trong tay hắn thì quá ít, lại cũng không thể để cho người của Aini và Helene đi xung phong được.
Vong linh triệu hoán của Daniel đứng ở giữa đội ngũ, Daniel đứng trên đỉnh đầu Pi Hughes, cảm xúc mênh mông.
Thì ra là đi lên chiến trường lại có cảm giác thống khoái như thế, sau khi bản thân minh trải qua vài lần chiến đấu, cảm giác thấy tinh thần lực đã gia tăng không ít, hơn nữa hấp thu vong linh khí tức trên chiến trường, nên cấp bậc của minh cũng được củng cố lại, không còn thụt lùi nữa. Trách không được năm đó Tần Nhân để quốc thành lập, có nhiều Vong linh pháp sư như vậy đi theo gia tộc Gelvkesi. Vong linh pháp sư cũng có thể tu luyện ở trên chiến trường, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Pi Hughes dưới chân Daniel cũng cảm thấy mỹ màn, tuy ràng các vong linh ở vị diện khác được bảo đảm về sinh mệnh, nhưng mà tu luyện lại cũng rất phiền toái. Chủ nhân này có thể mang theo minh lên chiến trường, sớm muộn gì cũng sẽ làm cho minh trở thành vong linh cấp tám chân chính. Hương vị của linh hồn thật sự là mĩ vị! Ba cái đầu thật lớn của Pi Hughes nhìn chung quanh, cảm giác minh đang khoác lên vinh quang sáng rực, chiểu ra khắp nơi.
Xa xa trên mặt băng, Christian mang theo các pháp sư đảo Sigure đang bố trí ma pháp trận, ma pháp trận có yêu cầu về môi trường bố trí là rất cao, trên mặt băng này mà khắc ma pháp trận, cần phải đổ thêm vào ma pháp bột phấn, thời gian duy trì cũng rất ngắn, phí tổn chế tạo cũng rất cao.
- Sarin, ngươi nói bọn họ sẽ phản kích hay không?
Lúc này Tieta đã đi vào thần điện, ngồi bên cạnh Sarin.
- Đương nhiên, bọn họ không có cái ăn, cũng không có vật tư tiếp tể, nếu cứ đợi ở trên mặt băng, thì không cần chúng ta động thủ, chúng cũng sẽ chết sạch. Ta để cho vong linh quân đội đi tấn công, bọn họ sẽ rất nhanh chóng hạ quyết tâm thôi.
- Sarin, những người này cũng không nên giết chết hết a!
Aini đột nhiên lên tiếng, hắn đã giao các kiểm sĩ của gia tộc cho Sarin, phụ trách phòng tuyển phía mặt sau. Hắn cũng biết, dựa theo thể cục trước mắt, số lượng địch nhân tuy nhiều, nhưng lại không nhất định có thể phá tan phòng tuyển thứ nhất được, nên người của minh sẽ không trở thành vật hi sinh.
- Vong linh pháp sư nhân từ, vậy ngươi nói, ta nên xử trí những người này như thể nào đây?
Sarin khẽ cười.
- Cái này, chúng ta lấy quặng còn cần không ít nhân công, Tần Nhân để quốc thì không cho phép mua bán nô lệ, nhưng chưa nói là không được sử dụng tù binh a. Những người này thì chỉ cần đưa cho chúng cái ăn, ném vào chỗ đó, thì chúng ta sẽ tiết kiệm được không ít phí tổn đấy.
- Ý kiến này cũng rất hay, tuy nhiên bọn chúng giết kiểm sĩ của ta, có thể sống sót được hay không, thì còn cần phải trông vào vận khí của bọn chúng. Nếu may mắn còn sống sót, ta sẽ nghĩ đến đề nghị của ngươi.
Sarin vẫn nhớ mãi không quên hơn một trảm kiểm sĩ đảo Sigure đã chết, những người đó cũng rất trung thành, cứ như vậy mà chết một cách không chút giá trị nào như vậy, điều này sao có thể không khiển hắn phẫn nộ cơ chứ.
Chương 202: Tâm ngoan thủ lạt (Hạ)
Aini bất đắc dĩ cười khổ, Sarin để cho Christian đi bố trí ma pháp trận, là đã hạ quyết tâm muốn giết chết tất cả đối phương. Làm một thương nhân mà nói, đây cũng không phải là lựa chọn gì hay cả.
- Aini, ngươi không cần phải lắc đầu, nếu như hơn một trăm người thân tín của ngươi bị giết chết, ngươi sẽ làm như thể nào đây?
Sarin thấy bộ dáng không cam lòng của Aini, hỏi ngược lại.
- Nhưng đây là chiến trường, người chết là điều tất nhiên.
Sarin vẫn mang thần sắc như thường, nói:
- Tuy ràng thời đại kỵ sĩ đã trôi qua, nhưng mà nếu chúng bắt những kiểm sĩ kia làm tù binh, thì ta sẽ nguyện ý trả tiền để chuộc lại. Nhưng mà bọn chúng bắt lấy người của ta, sau đó giết hết, chẳng lẽ ta còn phải đi tính toán ích lợi nữa sao? Bọn họ phải trả giá cho điều đó, kẻ nào cũng đừng mong sống sót được.
Sarin tự mình nhìn thấy những thi thể kia, rất nhiều kiểm sĩ cũng không có chống cự, hiển nhiên là đã đầu hàng, nhưng vẫn như cũ bị giết chết, đây là điều mà hắn không thể chịu đựng được.
Sarin từng hạ mệnh lệnh cho những kiểm sĩ này, nếu địch nhân thật sự là quá cường đại, không có đường nào để chạy thoát nữa, thì hãy hạ vũ khí đầu hàng. Ở Tần Nhân, trên cơ bản không có người nào đi giết tù binh cả, bởi vì tù binh là một số tiền rất lớn, trước khi chiến tranh chấm dứt, tù binh có thể dùng làm phu khuân vác miễn phí, chiến tranh mà kết thúc, bọn tù binh vẫn chưa chắc sẽ có tự do, phần lớn là bị các quý tộc mới thu lấy, trở thành dân trong lãnh địa của các quý tộc mới
về phần kiểm sĩ có kỹ xảo chiến đấu, thì lại có thể bổ sung vào trong quân đội, đi chấp hành các nhiệm vụ nguy hiểm. Nhưng bởi vì mệnh lệnh của mình, những kiểm sĩ này đã ngừng chiến đấu, nhưng lại bị địch nhân giết chết, khiển cho lửa giận trong lòng Sarin mãi vẫn không thể bình ổn lại được.
Giết hại những người không chút chống cự, không chỉ bị người Tần Nhân khinh thường, mà ngay cả người của Tanggulas để quốc cũng sẽ không làm như vậy. Bọn họ nhiều nhất là đưa tù binh cho Giáo đình, để cho Giáo đình cảm hóa bọn họ. về phần phương thức cảm hóa, thì vẫn còn chờ thương lượng sau.
Từ khi học tập ma pháp tới nay, Sarin đã giết chết không ít địch nhân, nhưng mà hắn không có chút vui thích nào cả, nếu không phải địch nhân bức bách, thì hắn sẽ chẳng muốn đi cướp lấy tính mạng người khác làm gì. Tuy ràng Ma pháp sư là cao cao tại thượng, nhưng mà dù sao cũng đề từ những người bình thường mà lên. Ngay cả Vong linh pháp sư cũng sẽ không coi việc giết người làm niềm vui.
Vậy mà những thủ hạ của mình kia, lại bị giết chết không khác gì súc vật cả.
Án tượng của Sarin đối với người của Đông Hải đảo quốc lại càng thêm khắc nghiệt, cho dù các tù binh mà Christian bắt được đều chết hết, thì hắn cũng không có biện pháp hỏi ra càng nhiều vấn đề hơn nữa. Những người này tại sao lại chạy đến thành thị của mình? Nếu nói ràng bọn họ lấy thành thị của mình là mục tiêu, vậy thì đây là chuyện gần như là không có khả năng xảy ra, dù sao thành thị của mình ở phía xa của phương bắc, hiện tại đang trong mùa không thích hợp tấn công. Nhưng mà thương thuyền võ trang của địch nhân lại chứa đầy bộ binh, đây tuyệt đối không phải là đi ra ngoài du ngoạn, mà là có mục đích riêng.
Tấn công Liên Vận Thành hay sao? Dường như đội tàu thể này thì vẫn còn chưa đủ, tuy ràng Liên Vận Thành không bàng Luyện Kim Thành, nhưng mà cũng được coi là một bến cảng thành thị thật lớn tại phương bắc của để quốc. Việc buôn bán với người Vân Lưu thì Luyện Kim Thành chiếm đi chín thành, còn lại một thành, thì chính là bị Liên Vận Thành nuốt cả. Đây cũng là một thu nhập cực lớn đối với một thành, được thành chủ của Liên Vận Thành dùng để nuôi quân đội tinh nhuệ của mình.
Sarin tính toán rất chính xác, hạm đội gồm mười hai chiếc thuyền này khẳng định không đánh được Liên Vận Thành. Nhưng hắn không nghĩ tới, lần này là mười hai vương quốc tại Đông Phương hải vực tụ tập lại, cùng với rất nhiều tiểu quốc nữa, tổ chức thành một hạm đội khổng lồ, đến Myers đại lục để chinh phạt. Vì mục đích này, Đông Hải đảo quốc đã mưu đồ không biết bao nhiêu năm. Tên Filiete mà Sarin giết chết kia, trên thực tể là kẻ đang thu thập tình báo trên Myers đại lục.
Lúc ấy Sarin vẫn quá non, không biết được được mục đích chân chính của Filiete là cái gì. Nếu không hắn đã sớm lưu ý tới chuyện này rồi. Lex cũng không phải là không nghĩ tới, nhưng khoảng cách từ Đông Hải đảo quốc đến Myers đại lục rất xa xôi, nàng không ngờ được giữa hai nơi lại phát sinh chiến tranh gì đó cả.
- Sarin đại nhân, địch nhân phái sứ giả tới.
- Hừ, không gặp!
- Tên đó không chịu đi.
- Vậy thì giết đi!
Sarin trả lời rất rõ ràng.
- Vâng!
Kiểm sĩ truyền tin rời đi, rất nhanh, bên ngoài quảng trường liền truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Trong lòng kiểm sĩ này cũng cực kỳ hận, Sarin bảo hắn giết chết sứ giả, nhưng mà đầu tiên hắn chém đứt tứ chi của tên này, sau đó mới dùng một kiểm cắt đứt đầu đối phương.
Kiểm sĩ cũng xuất thân từ đảo Sigure, đảo Sigure cũng không phải là nơi rộng lớn gì, những kiểm sĩ đã chết kia, có mấy người là bàng hữu rất thân của hắn.
- Tại sao ngươi không nghe thử xem đối phương muốn nói gì?
Helene ở bên cạnh có chút nghi hoặc.
- Địch nhân đã ở trong lòng bàn tay của ta, sẽ không cần thiết phải nói chuyện nữa. Đối phương mất đi chiến hạm, không có lương thực và vũ khí bổ sung, căn bản không có cơ hội lật ngược được nữa. Đối phương đơn giản chỉ muốn đầu hàng, hoặc là đến ám sát ta. Bất kể loại nào, ta cũng không muốn đồng ý.
- Đại nhân, chúng ta tìm được thứ này!
Kiểm sĩ phụ trách hành hình nhanh chóng đưa một vật lên, Sarin cầm nó trong tay, đây là một cái ma pháp đồng. Ở phía cuối của ma pháp đồng có một quả viên ma hạch cấp bảy được khảm lên. Sarin cẩn thận gỡ ma hạch xuống, giao cho Aini.
Aini xem xét một chút, lúc này mới kinh ngạc nói:
- Quả nhiên là tới ám sát! Thứ này có thể phóng ra một cái ma pháp cấp bảy!
Ma pháp đồng này là một cái ma pháp trang bị kiểu tự sát, cũng không có hạn chế về cấp bậc, lúc khi khỏi động thì nó sẽ nổ tung, mấy chục miếng ma hạch ẩn dấu bên trong sẽ được kích nổ, uy lực tương đương với ma pháp cấp bảy. Tuy nhiên thứ này mà muốn giấu diếm được Sarin và Aini thì cũng không dễ dàng, cho dù Sứ giả tiến vào thần điện, thì cũng sẽ lập tức bị phát hiện ra trên người ẩn dấu vật này.
Loại ma pháp đồng này cực kỳ không ổn định, thậm chí không thể cất giữ được. Ngoài việc có thể kích nổ tự nhiên, thứ này thậm chí không biết khi nào thì sẽ tự động bùng nổ, bất kỳ một Ma pháp sư nào cũng không dám mang thứ này theo người.
Sarin nhìn thoáng qua Helene, thản nhiên nói:
- Thấy được chưa, đối với địch nhân, có đôi khi không nhất thiết phải nhân từ.
Helene không nói gì, tuy ràng nàng đã từng thấy không ít âm mưu quỷ kể, nhưng mà điên cuồng như thể này thì vẫn chưa thấy bao giờ. Những kẻ xâm lấn kia cho dù có thể giết Sarin, nhưng những thứ bọn chúng có được thì cũng sẽ không phải là thắng lợi, mà là sự trả thù càng thêm tàn khốc hơn nữa. Đã xảy ra chuyện này, cho dù bọn họ có thật sự muốn đầu hàng, thì Sarin cũng sẽ không đáp ứng nữa.
Thời gian một giờ nhanh chóng trôi qua, các Ma pháp sư trên lớp băng đã bắt đầu dùng tuyết che phủ ma pháp trận, vong linh quân đội của Daniel xuất phát, đi về phía bên cạnh của mặt băng. Đội ngũ có ba ngàn vong linh quân đội, hơn hai trăm người dã man, còn có Đại ma pháp sư là Daniel nữa.
Daniel đứng trên đỉnh đầu Pi Hughes, chỉ cần địch nhân không có Ma đạo sĩ, thì trên mặt băng này, chiến mã sẽ không đuổi kịp được vong linh sinh vật dưới chân hắn.
Tại biên giới lớp băng, một pháp sư áo bào tro mang khuôn mặt u sầu, nói với Đại tướng quân:
- Các hạ, thích khách mà ta phái đi đã thất bại.
Đại tướng quân dường như đã sớm đoán được kết quả này, chỉ hơi gật đầu, nói:
- Thất bại sao? Vậy thì chúng ta chỉ có thể tử chiến thôi. Truyền lệnh của ta, Ma pháp sư gia trì ma pháp cho tất cả võ tướng, chúng ta đi tới phía trước.
- Yuri Matsu đại sư còn chưa trở về.
Pháp sư áo bào tro nhắc nhở Đại tướng quân.
- Hẳn là không về được nữa rồi, không thể tưởng được, ta tung hoành hơn ba mươi năm, tiêu diệt hơn ba mươi quốc gia, vậy mà hôm nay phải chết ở chỗ này.
Đại tướng quân cảm khái.
- Các hạ, ngài không thể nói những câu nhụt chí này!
Ma pháp sư ở một bên khuyên giải. Đại tướng quân ở các quốc gia Đông Hải thì cũng được coi là một mãnh tướng, lời của hắn thật ra cũng không phải là thổi phồng, tiêu diệt hơn ba mươi quốc gia, tuy nhiên, những quốc gia này chỉ có dân số không đến năm vạn người mà thôi. Ở Myers đại lục, dân số mà dưới năm vạn, thì còn chưa được coi là một tòa thành, chỉ có thể được gọi là một tòa bảo mà thôi.
Trong lòng Ma pháp sư âm thầm kêu khổ, ngươi cũng đã bỏ cuộc rồi, vậy thì những binh sĩ kia lấy cái gì đi chiến đấu đây?
- Không cần khuyên ta, hiện giờ chỉ có con đường chết nữa thôi!
Tọa kỵ của Đại tướng quân đã chìm theo chiến hạm, hắn đứng dậy, nói với những người chung quanh:
- Nếu có người nào còn sống sót, có thể nhìn thấy bệ hạ, thay ta chuyển lời ràng, ta không đầu hàng, mà là chết trận ở sa trường, mong bệ hạ đối xử tốt với con gái của ta.
Dứt lời, Đại tướng quân rút ra bội kiểm, mặt không đổi sắc, đi về phía tây.
Các thân binh của Đại tướng quân đành phải đuổi theo, phong cách chiến đấu của các quốc gia Đông Hải chính là như vậy, Tướng quân thường thường phải làm gương cho binh sĩ, an toàn thì hoàn toàn giao cho các thân binh, nếu không thì chỉ cần bị loạn tiễn bắn chùm, cho dù có võ nghệ kinh người thì cũng phải chết nơi sa trường. Những thân binh này nhưng cũng mang theo thiết thuẫn, nhưng mà tổng cộng chỉ có hai mươi mấy tấm mà thôi.
Trên mặt băng phía xa truyền đến tiếng chấn động thật lớn, Đại tướng quân dừng chân lại, nhìn thấy trên mặt băng phía xa, có một mảnh trắng toát, vài vạn khô lâu đột nhiên như phát cuồng, ầm ầm lao tới đội ngũ của hắn.
Những khô lâu này chỉ là vong linh cấp thấp, bị ba vị Quân vương mạnh mẽ đưa tới làm phu khuân vác, sức chiến đấu thật sự cũng không được tốt lắm. Chỉ là liên quân Đông Hải chư quốc sớm đã không có tin tưởng nữa rồi, hai đợt tấn công của Sarin đã làm cho bọn họ ý thức được, lần viễn chinh này xem ra sẽ thất bại.
Điều càng không xong hơn chính là, Vong linh pháp sư tại Đông Hải chư quốc thì cực kỳ thưa thớt, binh lính bình thường thì không có khái niệm gì đối với khô lâu cả, nhìn thấy nhiều bộ xương trắng ở như vậy đang lao tới, trong mắt thì lại có một luồng lửa màu đỏ, binh sĩ liên quân lập tức trở nên rõi loạn, mặc cho các sĩ quan quát mắng như thể nào, thì cũng không giữ được đội hình nữa.
Những tướng quân kia tất nhiên là rất vũ dũng, không sợ khô lâu, nhưng mà lúc này đi tuyên truyền cho binh sĩ ràng các xương khô đó rất yểu ớt, thì cũng đã chậm rồi. Binh sĩ thiểu kiến thức là chuyện mà không bao giờ xảy ra tại Tần Nhân. Ở Tần Nhân, quý tộc có bình thường đi nữa thì cũng sẽ vô cùng gần gũi với tư binh của mình, không tiếc tiền tài để gia tăng toang bị, dạy thêm toi thức cho các binh sĩ của mình.
-Ân...?
Daniel đứng trên đỉnh đầu Pi Hughes, từ rất xa đã thấy thủ lĩnh của đối phương, đó là một tên mặc bộ áo giáp màu sắc rực rờ, loè loẹt. Trang bị của tên kia tuy ràng có hoa không quả, nhưng vẫn khiển cho hắn có cảm giác rất nguy hiểm.
Hiện giờ Daniel đã là Ma pháp sư cấp năm, có thể khiển cho hắn cảm giác nguy hiểm, thì ít nhất cũng phải là Kiểm Thánh sơ cấp. Daniel cũng không phải là Sarin, nếu hắn không có khô lâu bảo hộ, thì căn bản không dám đến gần đội ngũ của địch nhân. ít nhất thì Sarin có thể bay lên cao, chạy ra khỏi tầm bắn của cung
Daniel vốn đang rất hăng hái bỗng chậm lại, hắn nhớ tới lời cảnh cáo của Sarin. Địch nhân có số lượng nhiều như thế, khẳng định có Kiểm Thánh tồn tại, ngươi không nên đến quá gần đội ngũ của địch nhân, chỉ cần để cho các khô lâu này đi chịu chết, toa tấn sĩ khí của đối phương là được. Sau khi thấy đủ rồi, thì để cho người dã man bảo hộ ngươi rút về phía sau, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết bọn chúng.
Kể hoạch của Sarin là rất đơn giản, để cho các khô lâu đi chém giết binh lính bình thường của địch nhân, cho dù là một đổi một thì cũng được. Chờ khi Daniel triệt thoái về phía sau, địch nhân vì nâng cao sĩ khí, tất nhiên sẽ truy kích. Hơn nữa bọn họ đã tiêu hao không còn gì trên mặt băng rồi, hơn phân nửa là có thể còn muốn thuận thể công thành cũng nên.
Chỉ cần đầu óc tên Tướng quân của địch nhân còn chưa bị thối rữa, thì chắc chắn sẽ biết ràng, đây là cơ hội duy nhất.
Sarin đã chuẩn bị ma pháp trận quy mô lớn ở bến cảng, chỉ cần địch nhân đuổi theo Daniel, thì sẽ rơi vào bẫy rập của hắn. Nếu địch nhân không đuổi theo, đối Sarin mà nói thì cũng không có tổn thất gì cả. Một trận xung phong liều chết, địch nhân lại lại có thêm một lượng lớn thương binh, đến lúc đó thì còn rên rỉ cả đem không ngủ được cũng nên.
Loại kỵ binh dùng chiến thuật cung tiễn tập kích quấy rõi này khi phải đối mặt với nghiêm chỉnh trọng giáp bộ binh thì sẽ không có hiệu quả lớn, trừ khi là dùng ma pháp tiễn giá cả đắt đỏ, thì có thể phá vỡ trọng giáp, vấn đề là ma pháp tiễn đều là thứ tiêu hao một lần, phí tổn chế tạo ra một mũi ma pháp tiễn thì còn cao hơn cả việc huấn luyện một tên bộ binh, cho nên không có người nào làm như vậy cả. Hơn nữa luyện kim tiễn thì lại không giống như ma pháp tiễn, luyện kim tiễn chỉ là mũi tên đã đươc ma pháp luyện chế qua, bản thân nó sẽ không có chứa năng lực ma pháp đặc biệt, nhưng mà ma pháp trận trên ma pháp tiễn có thể dùng ma hạch để vận hành, có chứa lực sát thương ma pháp, không phải các áo giáp bình thường có thể chống đờ nổi được.
Thiết tiễn mà Sarin giao cho chiến sĩ Caucasus thì đều được dùng luyện kim thuật luyện chế qua, vô cùng sắc nhọn, dùng trường cung bắn ra thì có thể phá vỡ áo giáp, mộc thuẫn, hoặc là Vô Hình Thuẫn cấp thấp nhất. Loại thiết tiễn này khi đối mặt với một ít ma pháp hộ thuẫn cao cấp thì sẽ không dùng được, trừ khi trong khoảng cách đặc biệt gần, thì nó mới có thể tạo thành thương tổn cho Ma pháp sư cấp thấp.
Sarin không có nhiều tài nguyên như vậy để chế tạo ma pháp tiễn, nhưng địch nhân cũng không có nhiều tiền như vậy để chế tạo ma pháp áo giáp cho các binh lính bình thường mặc lên người, cho nên lần tập kích này, liên quân Đông Hải đảo quốc chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến sĩ Caucasus bắn hết mũi tên trong túi, sau đó ung dung lui lại.
Tổng cộng hơn hai vạn tám ngàn mũi thiết tiễn, sát thương hơn bốn ngàn địch nhân, trong đó hơn một ngàn địch nhân trực tiếp bị mất mạng. Chia đều ra thì có hai mươi mũi thiết tiễn có thể bắn chết một địch nhân, trong thời tiết khắc nghiệt như thể này tại đây, những kẻ bị thương mà không được cứu chừa tốt, thì kết cục cũng giống những kẻ vừa ngã xuống khi nãy mà thôi.
Cũng chỉ có các chiến sĩ Caucasus có lực lượng rất lớn, thì mới có thể phóng ra nhiều thiết tiễn như vậy, các binh sĩ bình thường mà có thể kéo trường cung ra mười lần thôi thì đã là chiến sĩ rất giỏi rồi.
Tác dụng của toang bị đã được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong cuộc chiến này, trên tay mỗi một chiến sĩ Caucasus đều có ma pháp chỉ bộ (ma pháp toang bị dùng để bọc ngón tay) dùng để kéo dây cung. Chiến sĩ trong tay Sarin chỉ có bàng đó, nếu không có toang bị hoàn mỹ, thì liên quân Đông Hải đảo quốc công kích quấy nhiễu trong thời gian dài, có thể khiển cho bọn họ phải chịu tổn thất rất lớn.
Sarin cũng vẫn chưa hài lòng đối với toang bị của binh sĩ của mình, hắn lại không biết, binh sĩ của Lex ở trong Tần Nhân để quốc thì cũng đã được xếp vào hàng tinh nhuệ bậc nhất rồi. Hắn dựa theo hình thức xây dựng quân đội của Lex để thành lập quân đội của mình, phí tổn sẽ phải cao hơn tư quân của các quý tộc bình thường mấy chục lần.
Cũng may mà Sarin làm như vậy, nếu không với số lượng binh sĩ hiện tại của hắn, mà chống lại những cường địch từ xa mà đến này, tất nhiên sẽ phải chịu tổn thất thảm trọng.
Tạo thành kết quả này còn có nhân tố địa hình nữa, trên mặt băng thì tất cả đều là không gian bàng phẳng, trống trải, không có vật gì có thể dùng để chắn lại cung tiễn cả.
Ma lang thì có thể chạy trên mặt băng một cách chắc chắn hơn nhiều so với chiến mã, những ma lang này vốn là các ma thú sinh hoạt tại vùng giá lạnh, nên sẽ không bị trượt chân khi hành quân trên mặt băng này.
Cho dù liên quân có kỵ binh, thì cũng đuổi không kịp được những ma lang này.
Chiến lược tử thủ của Christian cũng như chó ngáp phải ruồi, khiển cho liên quân có điều cố kỵ, nên chuyển sang luyện chế lắp ráp ma pháp chiến xa mới, không bố trí đại doanh trên đất bàng. Sarin lại tới một phen nữa, đánh lén chiến hạm, khiển cho những ma pháp chiến xa kia còn chưa kịp phát huy ra tác dụng, thì đã bị chìm xuống đáy biển.
Nguyên nhân tạo thành một cuộc viễn chinh thất bại thì có rất nhiều, nếu liên quân chia ra, bố trí mấy ngàn người đổ bộ tại phía bắc, dưới sự phối hợp của ma pháp chiến xa, đối mặt với tường thành còn chưa được xây dựng xong, thì sẽ khiến cho quân đội của Sarin xuất hiện đại lượng thương vong.
Hoặc là nếu liên quân sử dụng phi hành con rõi cờ lớn để tập kích quấy rõi, chắc gì mà Christian đã nhịn được, khả năng rất lớn là sẽ phái quân đội chạy ra trên mặt băng để tấn công, nếu như vậy, hai bên sẽ không ai có ưu thể hơn ai nữa rồi, chỉ nhìn số lượng binh lính mà thôi.
Christian mà muốn quyết chiến trên mặt băng, thì sẽ không thể tới gần chiến hạm được, trên chiến hạm còn có ma pháp máy bắn đá, sẽ tạo thành cho bộ binh của hắn những tổn thương cực lớn.
Tóm lại, liên quân thất bại thì cũng không phải là điều nhất định phải xảy ra, tất cả đều có thể nói là do trùng hợp mà thôi. Điều quỷ dị nhất chính là, chiêm bặc thuật của Tieta vậy mà lại linh nghiệm, hơn nữa Sarin tin tưởng vào cảm giác của Tieta. Nếu Sarin không gấp rút trở về, đợi khi ma pháp chiến xa của liên quân được sửa sang xong, cho dù có vong linh quân đội trợ giúp, thì Christian cũng không phong thủ được hải cảng này.
Lúc đó Balagana không ở, hai vong linh Quân vương còn lại cũng không phải là đối thủ của pháp sư đoàn, ít nhất thì nếu chủ động tấn công, sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
Tuy nhiên cục diện này cũng là do có các nhân tố bên trong, quân đội của Đông Hải đảo quốc cũng không có kinh nghiệm tác chiến quy mô lớn, cái gọi là vương quốc tại Đông Hải, thì cũng chỉ có lãnh địa gồm vài cái đảo nhỏ, dân số thậm chí chỉ có mấy vạn. Quân đội như vậy mà muốn chiếm lĩnh Myers đại lục, thì độ khó là cực kỳ lớn.
Tác chiến cờ quân đoàn trên Myers đại lục, chỉ riêng binh sĩ cần huy động thì đã hơn mười vạn, binh sĩ mà các quý tộc phái ra trợ giúp hoàng thất thì ít nhất cũng có mấy trăm ngươi, gom lại cùng một chỗ, chính là một con số khổng lồ.
Khi Canak Đại Để viễn chinh, còn có hơn một ngàn pháp sư cấp thấp đi đầu quân, Canak Đại Để chiến bại, những pháp sư này trốn được về thì cũng không ít. Nếu như đó là quân đội của Đông Hải đảo quốc, thì chỉ e ràng đã toàn quân bị diệt
Sarin thu được tin tức từ tiền tuyển, lập tức hạ mệnh lệnh thứ hai. Những hải tặc vốn từng theo hắn tiến vào Hỗn Loạn Chiểu Trạch, một lần nữa được tập hợp lại, có hơn hai trăm người, mang theo binh sĩ của người dã man, cười lên khô lâu chiến mã, lại một lần nữa tới cạnh lớp băng, bắt đầu đợt tấn công thứ hai.
- Tướng quân các hạ, chúng ta phải phản kích, nếu không...
Tại bờ biển, các tướng lĩnh liên quân đối mặt với tình huống này, gần như đã phát điên lên. Địch nhân chỉ dùng cung nỏ mạnh để quấy rầy, nếu như đối phương có đủ cung tên, thì chỉ cần gây sức ép thể này trong vài ngày, một vạn binh sĩ còn lại này sẽ hoàn toàn tan rã. Kỳ thật không cần đến vài ngày, bởi vì chiến hạm đã chìm nghỉm, vật tư mang theo đã không đủ nữa rồi, những binh sĩ này rất nhanh sẽ phải đối mặt với cái đói và giá lạnh, nếu không tìm được đồ ăn, tất cả mọi người sẽ phải chết trên lớp băng tại đây.
Bọn hải đạo không có tài bắn cung như người Caucasus, nên thứ mà bọn họ dùng chính là trọng nỗ, khoảng cách công kích thì chỉ có bốn trăm thước. Tuy nhiên khô lâu chiến mã của bọn họ khi chạy trên mặt băng thì rất vững chắc, liên quân tổ chức vài lần phản kích, đều bị người dã man dùng phi phủ đánh bật lại.
Bọn hải đạo cười lớn mà không có chút thương xót nào, khi bắn mệt, thì đứng tại phía xa chỉ trỏ, cũng không quay về. Mỗi một lần lắp tên lên nỏ thì cần ít nhất nữa phút, bọn họ cũng không nóng lòng tiêu diệt địch nhân. Những người dã man chiến sĩ nhìn các binh sĩ mặc áo giáp cổ quái phía xa kia, trên mặt hiện lên một chút khinh thường. Những kẻ này đúng là bất lực, đã tới tình cảnh này rồi mà vẫn không dám liều mạng.
Số lượng của bọn hải đạo dù sao cũng quá ít, cộng thêm cả người dã man thì cũng chỉ hơn năm trăm mà thôi, đối phương còn có trên vạn người, chỉ cần tập trung lại mà bước tới, bọn hải đạo chắc chắn sẽ phải lui bước.
Trên bầu trời thỉnh thoảng có các con rõi loại nhỏ bay lên, bay trở về thành thị căn cứ, pháp sư cấp thấp đi theo đội, được người dã man dưới sự bảo vệ, không cần phải làm gì cả, chỉ cần đúng giờ viết tình hình chiến đấu lại, sau đó để cho phi hành con rõi mang về thành thị là được.
Sarin ở trong thần điện, đọc từng bản chiến báo, sự tức giận trong lòng cũng dần bình ổn lại. Con số địch nhân tử vong đã gấp mười lần số kiểm sĩ mà mình tổn thất, đây là còn chưa tính cả những kẻ chìm theo chiếc thuyền kia.
- Đám người Jodycoco chiến đấu thể nào rồi?
- vẫn chưa có tin tức, đại nhân.
Một Ma pháp sư đảo Sigure trả lời.
- Ân, ba tên đó liên thủ lại, ít nhất cũng có thể hòa, còn thua thì không có khả năng xảy ra. Chỉ sợ là tên Ma đạo sĩ kia từ bỏ quyết đấu, quay trở về tìm chúng ta gây phiền toái mà thôi.
Sarin trầm ngâm một chút, nói:
- vẫn nên tốc chiến tốc thắng thì tốt hơn, khiển cho địch nhân mất đi hy vọng, miễn cho tên Ma đạo sĩ kia liều mạng. Vạn nhất hắn mang theo quyển trục cường đại nào đó, thì các binh sĩ sẽ khó mà chịu đựng được.
- Đại nhân, Ma đạo sĩ sẽ không xuống tay với các binh lính bình thường.
Một Ma pháp sư ở bên cạnh nhắc nhở Sarin.
- Đó là quy củ trên đại lục, những người này đến từ Đông Hải, thói quen tại đó thì ta cũng không dám xác định. Christian bố trí thể nào rồi?
- Đại khái còn cần một giờ, thì có thể bố trí tốt!
- Ân, bảo Daniel tổ chức vong linh quân đội lên đi, những người khác thì lui về.
Tại hải cảng, ba ngàn khô lâu chiến sĩ của Daniel đã xếp thành thành rất ngay ngắn, cầm cốt mâu trong tay, mặt hướng về phía biển rộng, chờ mệnh lệnh của Vong linh pháp sư. Phía sau khô lâu là người dã man đang cưỡi khô lâu chiến mã, cầm liệp săn trong tay. Loại đội hình này rất quái dị, Sarin cũng là không có cách nào khác, chiến sĩ chân chính trong tay hắn thì quá ít, lại cũng không thể để cho người của Aini và Helene đi xung phong được.
Vong linh triệu hoán của Daniel đứng ở giữa đội ngũ, Daniel đứng trên đỉnh đầu Pi Hughes, cảm xúc mênh mông.
Thì ra là đi lên chiến trường lại có cảm giác thống khoái như thế, sau khi bản thân minh trải qua vài lần chiến đấu, cảm giác thấy tinh thần lực đã gia tăng không ít, hơn nữa hấp thu vong linh khí tức trên chiến trường, nên cấp bậc của minh cũng được củng cố lại, không còn thụt lùi nữa. Trách không được năm đó Tần Nhân để quốc thành lập, có nhiều Vong linh pháp sư như vậy đi theo gia tộc Gelvkesi. Vong linh pháp sư cũng có thể tu luyện ở trên chiến trường, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Pi Hughes dưới chân Daniel cũng cảm thấy mỹ màn, tuy ràng các vong linh ở vị diện khác được bảo đảm về sinh mệnh, nhưng mà tu luyện lại cũng rất phiền toái. Chủ nhân này có thể mang theo minh lên chiến trường, sớm muộn gì cũng sẽ làm cho minh trở thành vong linh cấp tám chân chính. Hương vị của linh hồn thật sự là mĩ vị! Ba cái đầu thật lớn của Pi Hughes nhìn chung quanh, cảm giác minh đang khoác lên vinh quang sáng rực, chiểu ra khắp nơi.
Xa xa trên mặt băng, Christian mang theo các pháp sư đảo Sigure đang bố trí ma pháp trận, ma pháp trận có yêu cầu về môi trường bố trí là rất cao, trên mặt băng này mà khắc ma pháp trận, cần phải đổ thêm vào ma pháp bột phấn, thời gian duy trì cũng rất ngắn, phí tổn chế tạo cũng rất cao.
- Sarin, ngươi nói bọn họ sẽ phản kích hay không?
Lúc này Tieta đã đi vào thần điện, ngồi bên cạnh Sarin.
- Đương nhiên, bọn họ không có cái ăn, cũng không có vật tư tiếp tể, nếu cứ đợi ở trên mặt băng, thì không cần chúng ta động thủ, chúng cũng sẽ chết sạch. Ta để cho vong linh quân đội đi tấn công, bọn họ sẽ rất nhanh chóng hạ quyết tâm thôi.
- Sarin, những người này cũng không nên giết chết hết a!
Aini đột nhiên lên tiếng, hắn đã giao các kiểm sĩ của gia tộc cho Sarin, phụ trách phòng tuyển phía mặt sau. Hắn cũng biết, dựa theo thể cục trước mắt, số lượng địch nhân tuy nhiều, nhưng lại không nhất định có thể phá tan phòng tuyển thứ nhất được, nên người của minh sẽ không trở thành vật hi sinh.
- Vong linh pháp sư nhân từ, vậy ngươi nói, ta nên xử trí những người này như thể nào đây?
Sarin khẽ cười.
- Cái này, chúng ta lấy quặng còn cần không ít nhân công, Tần Nhân để quốc thì không cho phép mua bán nô lệ, nhưng chưa nói là không được sử dụng tù binh a. Những người này thì chỉ cần đưa cho chúng cái ăn, ném vào chỗ đó, thì chúng ta sẽ tiết kiệm được không ít phí tổn đấy.
- Ý kiến này cũng rất hay, tuy nhiên bọn chúng giết kiểm sĩ của ta, có thể sống sót được hay không, thì còn cần phải trông vào vận khí của bọn chúng. Nếu may mắn còn sống sót, ta sẽ nghĩ đến đề nghị của ngươi.
Sarin vẫn nhớ mãi không quên hơn một trảm kiểm sĩ đảo Sigure đã chết, những người đó cũng rất trung thành, cứ như vậy mà chết một cách không chút giá trị nào như vậy, điều này sao có thể không khiển hắn phẫn nộ cơ chứ.
Chương 202: Tâm ngoan thủ lạt (Hạ)
Aini bất đắc dĩ cười khổ, Sarin để cho Christian đi bố trí ma pháp trận, là đã hạ quyết tâm muốn giết chết tất cả đối phương. Làm một thương nhân mà nói, đây cũng không phải là lựa chọn gì hay cả.
- Aini, ngươi không cần phải lắc đầu, nếu như hơn một trăm người thân tín của ngươi bị giết chết, ngươi sẽ làm như thể nào đây?
Sarin thấy bộ dáng không cam lòng của Aini, hỏi ngược lại.
- Nhưng đây là chiến trường, người chết là điều tất nhiên.
Sarin vẫn mang thần sắc như thường, nói:
- Tuy ràng thời đại kỵ sĩ đã trôi qua, nhưng mà nếu chúng bắt những kiểm sĩ kia làm tù binh, thì ta sẽ nguyện ý trả tiền để chuộc lại. Nhưng mà bọn chúng bắt lấy người của ta, sau đó giết hết, chẳng lẽ ta còn phải đi tính toán ích lợi nữa sao? Bọn họ phải trả giá cho điều đó, kẻ nào cũng đừng mong sống sót được.
Sarin tự mình nhìn thấy những thi thể kia, rất nhiều kiểm sĩ cũng không có chống cự, hiển nhiên là đã đầu hàng, nhưng vẫn như cũ bị giết chết, đây là điều mà hắn không thể chịu đựng được.
Sarin từng hạ mệnh lệnh cho những kiểm sĩ này, nếu địch nhân thật sự là quá cường đại, không có đường nào để chạy thoát nữa, thì hãy hạ vũ khí đầu hàng. Ở Tần Nhân, trên cơ bản không có người nào đi giết tù binh cả, bởi vì tù binh là một số tiền rất lớn, trước khi chiến tranh chấm dứt, tù binh có thể dùng làm phu khuân vác miễn phí, chiến tranh mà kết thúc, bọn tù binh vẫn chưa chắc sẽ có tự do, phần lớn là bị các quý tộc mới thu lấy, trở thành dân trong lãnh địa của các quý tộc mới
về phần kiểm sĩ có kỹ xảo chiến đấu, thì lại có thể bổ sung vào trong quân đội, đi chấp hành các nhiệm vụ nguy hiểm. Nhưng bởi vì mệnh lệnh của mình, những kiểm sĩ này đã ngừng chiến đấu, nhưng lại bị địch nhân giết chết, khiển cho lửa giận trong lòng Sarin mãi vẫn không thể bình ổn lại được.
Giết hại những người không chút chống cự, không chỉ bị người Tần Nhân khinh thường, mà ngay cả người của Tanggulas để quốc cũng sẽ không làm như vậy. Bọn họ nhiều nhất là đưa tù binh cho Giáo đình, để cho Giáo đình cảm hóa bọn họ. về phần phương thức cảm hóa, thì vẫn còn chờ thương lượng sau.
Từ khi học tập ma pháp tới nay, Sarin đã giết chết không ít địch nhân, nhưng mà hắn không có chút vui thích nào cả, nếu không phải địch nhân bức bách, thì hắn sẽ chẳng muốn đi cướp lấy tính mạng người khác làm gì. Tuy ràng Ma pháp sư là cao cao tại thượng, nhưng mà dù sao cũng đề từ những người bình thường mà lên. Ngay cả Vong linh pháp sư cũng sẽ không coi việc giết người làm niềm vui.
Vậy mà những thủ hạ của mình kia, lại bị giết chết không khác gì súc vật cả.
Án tượng của Sarin đối với người của Đông Hải đảo quốc lại càng thêm khắc nghiệt, cho dù các tù binh mà Christian bắt được đều chết hết, thì hắn cũng không có biện pháp hỏi ra càng nhiều vấn đề hơn nữa. Những người này tại sao lại chạy đến thành thị của mình? Nếu nói ràng bọn họ lấy thành thị của mình là mục tiêu, vậy thì đây là chuyện gần như là không có khả năng xảy ra, dù sao thành thị của mình ở phía xa của phương bắc, hiện tại đang trong mùa không thích hợp tấn công. Nhưng mà thương thuyền võ trang của địch nhân lại chứa đầy bộ binh, đây tuyệt đối không phải là đi ra ngoài du ngoạn, mà là có mục đích riêng.
Tấn công Liên Vận Thành hay sao? Dường như đội tàu thể này thì vẫn còn chưa đủ, tuy ràng Liên Vận Thành không bàng Luyện Kim Thành, nhưng mà cũng được coi là một bến cảng thành thị thật lớn tại phương bắc của để quốc. Việc buôn bán với người Vân Lưu thì Luyện Kim Thành chiếm đi chín thành, còn lại một thành, thì chính là bị Liên Vận Thành nuốt cả. Đây cũng là một thu nhập cực lớn đối với một thành, được thành chủ của Liên Vận Thành dùng để nuôi quân đội tinh nhuệ của mình.
Sarin tính toán rất chính xác, hạm đội gồm mười hai chiếc thuyền này khẳng định không đánh được Liên Vận Thành. Nhưng hắn không nghĩ tới, lần này là mười hai vương quốc tại Đông Phương hải vực tụ tập lại, cùng với rất nhiều tiểu quốc nữa, tổ chức thành một hạm đội khổng lồ, đến Myers đại lục để chinh phạt. Vì mục đích này, Đông Hải đảo quốc đã mưu đồ không biết bao nhiêu năm. Tên Filiete mà Sarin giết chết kia, trên thực tể là kẻ đang thu thập tình báo trên Myers đại lục.
Lúc ấy Sarin vẫn quá non, không biết được được mục đích chân chính của Filiete là cái gì. Nếu không hắn đã sớm lưu ý tới chuyện này rồi. Lex cũng không phải là không nghĩ tới, nhưng khoảng cách từ Đông Hải đảo quốc đến Myers đại lục rất xa xôi, nàng không ngờ được giữa hai nơi lại phát sinh chiến tranh gì đó cả.
- Sarin đại nhân, địch nhân phái sứ giả tới.
- Hừ, không gặp!
- Tên đó không chịu đi.
- Vậy thì giết đi!
Sarin trả lời rất rõ ràng.
- Vâng!
Kiểm sĩ truyền tin rời đi, rất nhanh, bên ngoài quảng trường liền truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Trong lòng kiểm sĩ này cũng cực kỳ hận, Sarin bảo hắn giết chết sứ giả, nhưng mà đầu tiên hắn chém đứt tứ chi của tên này, sau đó mới dùng một kiểm cắt đứt đầu đối phương.
Kiểm sĩ cũng xuất thân từ đảo Sigure, đảo Sigure cũng không phải là nơi rộng lớn gì, những kiểm sĩ đã chết kia, có mấy người là bàng hữu rất thân của hắn.
- Tại sao ngươi không nghe thử xem đối phương muốn nói gì?
Helene ở bên cạnh có chút nghi hoặc.
- Địch nhân đã ở trong lòng bàn tay của ta, sẽ không cần thiết phải nói chuyện nữa. Đối phương mất đi chiến hạm, không có lương thực và vũ khí bổ sung, căn bản không có cơ hội lật ngược được nữa. Đối phương đơn giản chỉ muốn đầu hàng, hoặc là đến ám sát ta. Bất kể loại nào, ta cũng không muốn đồng ý.
- Đại nhân, chúng ta tìm được thứ này!
Kiểm sĩ phụ trách hành hình nhanh chóng đưa một vật lên, Sarin cầm nó trong tay, đây là một cái ma pháp đồng. Ở phía cuối của ma pháp đồng có một quả viên ma hạch cấp bảy được khảm lên. Sarin cẩn thận gỡ ma hạch xuống, giao cho Aini.
Aini xem xét một chút, lúc này mới kinh ngạc nói:
- Quả nhiên là tới ám sát! Thứ này có thể phóng ra một cái ma pháp cấp bảy!
Ma pháp đồng này là một cái ma pháp trang bị kiểu tự sát, cũng không có hạn chế về cấp bậc, lúc khi khỏi động thì nó sẽ nổ tung, mấy chục miếng ma hạch ẩn dấu bên trong sẽ được kích nổ, uy lực tương đương với ma pháp cấp bảy. Tuy nhiên thứ này mà muốn giấu diếm được Sarin và Aini thì cũng không dễ dàng, cho dù Sứ giả tiến vào thần điện, thì cũng sẽ lập tức bị phát hiện ra trên người ẩn dấu vật này.
Loại ma pháp đồng này cực kỳ không ổn định, thậm chí không thể cất giữ được. Ngoài việc có thể kích nổ tự nhiên, thứ này thậm chí không biết khi nào thì sẽ tự động bùng nổ, bất kỳ một Ma pháp sư nào cũng không dám mang thứ này theo người.
Sarin nhìn thoáng qua Helene, thản nhiên nói:
- Thấy được chưa, đối với địch nhân, có đôi khi không nhất thiết phải nhân từ.
Helene không nói gì, tuy ràng nàng đã từng thấy không ít âm mưu quỷ kể, nhưng mà điên cuồng như thể này thì vẫn chưa thấy bao giờ. Những kẻ xâm lấn kia cho dù có thể giết Sarin, nhưng những thứ bọn chúng có được thì cũng sẽ không phải là thắng lợi, mà là sự trả thù càng thêm tàn khốc hơn nữa. Đã xảy ra chuyện này, cho dù bọn họ có thật sự muốn đầu hàng, thì Sarin cũng sẽ không đáp ứng nữa.
Thời gian một giờ nhanh chóng trôi qua, các Ma pháp sư trên lớp băng đã bắt đầu dùng tuyết che phủ ma pháp trận, vong linh quân đội của Daniel xuất phát, đi về phía bên cạnh của mặt băng. Đội ngũ có ba ngàn vong linh quân đội, hơn hai trăm người dã man, còn có Đại ma pháp sư là Daniel nữa.
Daniel đứng trên đỉnh đầu Pi Hughes, chỉ cần địch nhân không có Ma đạo sĩ, thì trên mặt băng này, chiến mã sẽ không đuổi kịp được vong linh sinh vật dưới chân hắn.
Tại biên giới lớp băng, một pháp sư áo bào tro mang khuôn mặt u sầu, nói với Đại tướng quân:
- Các hạ, thích khách mà ta phái đi đã thất bại.
Đại tướng quân dường như đã sớm đoán được kết quả này, chỉ hơi gật đầu, nói:
- Thất bại sao? Vậy thì chúng ta chỉ có thể tử chiến thôi. Truyền lệnh của ta, Ma pháp sư gia trì ma pháp cho tất cả võ tướng, chúng ta đi tới phía trước.
- Yuri Matsu đại sư còn chưa trở về.
Pháp sư áo bào tro nhắc nhở Đại tướng quân.
- Hẳn là không về được nữa rồi, không thể tưởng được, ta tung hoành hơn ba mươi năm, tiêu diệt hơn ba mươi quốc gia, vậy mà hôm nay phải chết ở chỗ này.
Đại tướng quân cảm khái.
- Các hạ, ngài không thể nói những câu nhụt chí này!
Ma pháp sư ở một bên khuyên giải. Đại tướng quân ở các quốc gia Đông Hải thì cũng được coi là một mãnh tướng, lời của hắn thật ra cũng không phải là thổi phồng, tiêu diệt hơn ba mươi quốc gia, tuy nhiên, những quốc gia này chỉ có dân số không đến năm vạn người mà thôi. Ở Myers đại lục, dân số mà dưới năm vạn, thì còn chưa được coi là một tòa thành, chỉ có thể được gọi là một tòa bảo mà thôi.
Trong lòng Ma pháp sư âm thầm kêu khổ, ngươi cũng đã bỏ cuộc rồi, vậy thì những binh sĩ kia lấy cái gì đi chiến đấu đây?
- Không cần khuyên ta, hiện giờ chỉ có con đường chết nữa thôi!
Tọa kỵ của Đại tướng quân đã chìm theo chiến hạm, hắn đứng dậy, nói với những người chung quanh:
- Nếu có người nào còn sống sót, có thể nhìn thấy bệ hạ, thay ta chuyển lời ràng, ta không đầu hàng, mà là chết trận ở sa trường, mong bệ hạ đối xử tốt với con gái của ta.
Dứt lời, Đại tướng quân rút ra bội kiểm, mặt không đổi sắc, đi về phía tây.
Các thân binh của Đại tướng quân đành phải đuổi theo, phong cách chiến đấu của các quốc gia Đông Hải chính là như vậy, Tướng quân thường thường phải làm gương cho binh sĩ, an toàn thì hoàn toàn giao cho các thân binh, nếu không thì chỉ cần bị loạn tiễn bắn chùm, cho dù có võ nghệ kinh người thì cũng phải chết nơi sa trường. Những thân binh này nhưng cũng mang theo thiết thuẫn, nhưng mà tổng cộng chỉ có hai mươi mấy tấm mà thôi.
Trên mặt băng phía xa truyền đến tiếng chấn động thật lớn, Đại tướng quân dừng chân lại, nhìn thấy trên mặt băng phía xa, có một mảnh trắng toát, vài vạn khô lâu đột nhiên như phát cuồng, ầm ầm lao tới đội ngũ của hắn.
Những khô lâu này chỉ là vong linh cấp thấp, bị ba vị Quân vương mạnh mẽ đưa tới làm phu khuân vác, sức chiến đấu thật sự cũng không được tốt lắm. Chỉ là liên quân Đông Hải chư quốc sớm đã không có tin tưởng nữa rồi, hai đợt tấn công của Sarin đã làm cho bọn họ ý thức được, lần viễn chinh này xem ra sẽ thất bại.
Điều càng không xong hơn chính là, Vong linh pháp sư tại Đông Hải chư quốc thì cực kỳ thưa thớt, binh lính bình thường thì không có khái niệm gì đối với khô lâu cả, nhìn thấy nhiều bộ xương trắng ở như vậy đang lao tới, trong mắt thì lại có một luồng lửa màu đỏ, binh sĩ liên quân lập tức trở nên rõi loạn, mặc cho các sĩ quan quát mắng như thể nào, thì cũng không giữ được đội hình nữa.
Những tướng quân kia tất nhiên là rất vũ dũng, không sợ khô lâu, nhưng mà lúc này đi tuyên truyền cho binh sĩ ràng các xương khô đó rất yểu ớt, thì cũng đã chậm rồi. Binh sĩ thiểu kiến thức là chuyện mà không bao giờ xảy ra tại Tần Nhân. Ở Tần Nhân, quý tộc có bình thường đi nữa thì cũng sẽ vô cùng gần gũi với tư binh của mình, không tiếc tiền tài để gia tăng toang bị, dạy thêm toi thức cho các binh sĩ của mình.
-Ân...?
Daniel đứng trên đỉnh đầu Pi Hughes, từ rất xa đã thấy thủ lĩnh của đối phương, đó là một tên mặc bộ áo giáp màu sắc rực rờ, loè loẹt. Trang bị của tên kia tuy ràng có hoa không quả, nhưng vẫn khiển cho hắn có cảm giác rất nguy hiểm.
Hiện giờ Daniel đã là Ma pháp sư cấp năm, có thể khiển cho hắn cảm giác nguy hiểm, thì ít nhất cũng phải là Kiểm Thánh sơ cấp. Daniel cũng không phải là Sarin, nếu hắn không có khô lâu bảo hộ, thì căn bản không dám đến gần đội ngũ của địch nhân. ít nhất thì Sarin có thể bay lên cao, chạy ra khỏi tầm bắn của cung
Daniel vốn đang rất hăng hái bỗng chậm lại, hắn nhớ tới lời cảnh cáo của Sarin. Địch nhân có số lượng nhiều như thế, khẳng định có Kiểm Thánh tồn tại, ngươi không nên đến quá gần đội ngũ của địch nhân, chỉ cần để cho các khô lâu này đi chịu chết, toa tấn sĩ khí của đối phương là được. Sau khi thấy đủ rồi, thì để cho người dã man bảo hộ ngươi rút về phía sau, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết bọn chúng.
Kể hoạch của Sarin là rất đơn giản, để cho các khô lâu đi chém giết binh lính bình thường của địch nhân, cho dù là một đổi một thì cũng được. Chờ khi Daniel triệt thoái về phía sau, địch nhân vì nâng cao sĩ khí, tất nhiên sẽ truy kích. Hơn nữa bọn họ đã tiêu hao không còn gì trên mặt băng rồi, hơn phân nửa là có thể còn muốn thuận thể công thành cũng nên.
Chỉ cần đầu óc tên Tướng quân của địch nhân còn chưa bị thối rữa, thì chắc chắn sẽ biết ràng, đây là cơ hội duy nhất.
Sarin đã chuẩn bị ma pháp trận quy mô lớn ở bến cảng, chỉ cần địch nhân đuổi theo Daniel, thì sẽ rơi vào bẫy rập của hắn. Nếu địch nhân không đuổi theo, đối Sarin mà nói thì cũng không có tổn thất gì cả. Một trận xung phong liều chết, địch nhân lại lại có thêm một lượng lớn thương binh, đến lúc đó thì còn rên rỉ cả đem không ngủ được cũng nên.
/767
|