Dịch: CP88
***
Bàn ăn một lần nữa rơi vào yên lặng, khóe mắt Cận Ngụ Đình đều là ý cười. Cố Tân Tân gắp một miếng ốc vòi voi, nhưng còn chưa kịp bỏ vào miệng thì đã rơi mất.
Cận Ngụ Đình thấy thế, thuần thục gắp một miếng khác cho cô.
Lý Dĩnh Thư không nhớ được phỏng vấn gì nữa, cô ấy huých khuỷu tay sang Cố Tân Tân. Là khi nào hả? Tiến triển cũng đủ thần tốc nha.
Không có...... Cố Tân Tân cũng không muốn hiện tại phải đi thảo luận đề tài này. Cậu không đói à? Nhanh ăn đi.
Ăn cái gì mà ăn nữa, Lý Dĩnh Thư thật sự cảm thấy khó mà tin nổi, Sao cậu không kể với mình chứ?
Cố Tân Tân liếc Lý Dĩnh Thư một cái, Cậu tin lời của anh ta là thật?
Đương nhiên.
Cận Ngụ Đình ở bên cạnh cũng nói, Tôi có nói gì sai sao?
Hai người muốn phỏng vấn thì cứ phỏng vấn đi, tán dóc đông tây vậy hình như hơi nhiều rồi đó?
Tôi còn có rất nhiều chuyện sinh hoạt hàng ngày có thể kể cho cô nghe để thêm vào tư liệu viết bài.
Cố Tân Tân không chút nghĩ ngợi đưa đũa đến bên miệng Cận Ngụ Đình, muốn anh ngậm miệng lại. Anh liếc qua, há miệng cắn lấy miếng sushi trước mặt.
Lý Dĩnh Thư kinh ngạc trầm trồ, chà chà, còn ngay trước mặt người khác mà đút cho nhau ăn luôn rồi.
Cận Ngụ Đình thỏa mãn nắm chặt cổ tay cô, Em không ăn sao?
Vốn dĩ là không phải cho anh ăn...... Cô nóng nảy muốn thu lại tay, thế nhưng Cận Ngụ Đình lại nắm chặt tay cô không chịu thả, đôi mắt giống như đang có điện phóng ra. Đừng nói đến Cố Tân Tân cảm thấy gì, Khổng Thành và Lý Dĩnh Thư ngồi bên cạnh còn cảm giác được sắp bị điện giật chết rồi.
Đúng rồi, xin hỏi Cận tiên sinh một câu, lúc trước vì sao hai người lại kết hôn vậy? Là ba mẹ sắp đặt hay là tự nguyện đến với nhau?
Lời này của Lý Dĩnh Thư đã thành công giải cứu cho cái cổ tay đáng thương của Cố Tân Tân, Cận Ngụ Đình cho rằng cô ấy là biết rõ còn hỏi.
Nhất kiến chung tình, có tin hay không?
Tin, tin, tuyệt đối tin, có thể chia sẻ một chút cụ thể thế nào hay không?
Chân Cố Tân Tân dưới gầm bàn đá cô ấy một cái, Lý Dĩnh Thư rất thức thời mà dịch sang bên cạnh.
Phu nhân tôi là tác giả vẽ truyện tranh, cũng không biết có phải đã từng gặp tôi ở đâu hay không mà sau đó đã vẽ tôi vào trong bộ truyện tranh của cô ấy. Trong thế giới kia, chúng tôi gặp nhau, yêu, sau đó là kết hôn, sinh con. Sau này tôi đọc được bộ truyện tranh này, liền tìm đến cửa, không ngờ vừa nhìn một cái đã yêu. Thế nào? Có phải rất lãng mạn không?
Đôi mắt Lý Dĩnh Thư lúc này có thể so sánh với hai chiếc đèn pha. Đây tuyệt đối là một tin cực kỳ cực kỳ hấp dẫn, nếu như bài viết này có thể thuận lợi thông qua thì bài phỏng vấn của cô ấy không nghi ngờ gì sẽ thành công rực rỡ, Lý Dĩnh Thư phảng phất có thể nhìn thấy vị sếp nữ kia bị cô ấy làm cho không còn mặt mũi.
Không được viết như vậy, Cố Tân Tân đẩy vai Lý Dĩnh Thư. Anh ta chỉ đang nói hươu nói vượn thôi.
Nhưng độc giả nhất định sẽ dính chưởng đó, Lý Dĩnh Thư kích động viết loạt xoạt trên cuốn vở ghi chép. Tin này quá đặc sắc, thậm chí có thể quay lên thành phóng sự TV.
Mình thật sự không nên giúp cậu. Cố Tân Tân nói xong, đứng dậy, Mình ra ngoài chờ, cái gì nên viết cái gì không nên viết cậu tự suy xét cho cẩn thận.
Được được được. Tất nhiên, tất nhiên rồi. Lý Dĩnh Thư gật đầu như gà mổ thóc.
Cố Tân Tân đứng dậy đi ra ngoài, Cận Ngụ Đình cũng không ngăn cản, chờ sau khi cô hoàn toàn rời khỏi mới liếc mắt nhìn sang Lý Dĩnh Thư. Cô nhất định là rất hiểu rõ Tân Tân phải không?
Dĩ nhiên! Chúng tôi là bạn thân rất nhiều năm đó.
Cô ấy thích gì?
Lý Dĩnh Thư hơi dừng lại, Cậu ấy, cậu ấy thích ăn nha.
Ý tôi là đồ vật.
Lý Dĩnh Thư ngẩn ra, sau đó nghiêm túc nói, Cậu ấy không có sở thích đặc biệt với thứ gì cả, dù là hiện tại đã có tiền thì cậu ấy cũng không thích mua mấy đồ xa xỉ.
Cô suy nghĩ kỹ hơn một chút.
Lý Dĩnh Thư nghĩ thầm, Cận Ngụ Đình đây là muốn tặng cho Cố Tân Tân món quà gì đó khác người sao? Nhưng anh như vậy, tặng quà còn cần phải hỏi cô ấy sao? Anh hẳn phải là tay lão luyện trong mặt này mới đúng.
Đúng rồi, thật ra hồi Tân Tân còn đi học có không ít nam sinh theo đuổi, trong số đó có một người để lại cho tôi ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Cận Ngụ Đình nghe được mấy chữ cuối cùng, đôi mắt hơi híp lại.
Cậu nam sinh kia gấp một nghìn con hạc giấy tặng Tân Tân, lúc ấy Tân Tân bị cảm, hơn nửa tháng trời không khỏi, cậu nam sinh kia liền nói một nghìn con hạc giấy này có thể cầu bình an. Lúc ấy có một bài hát đang nổi tiếng, trong đó có một câu là như thế này, gấp một nghìn hạc giấy thì một tâm nguyện sẽ được thực hiện. Cậu ấy nói tâm nguyện của cậu ấy chính là Cố Tân Tân khỏe mạnh. Ai dà, anh không biết đâu, lúc ấy Tân Tân cảm động suýt chút nữa thì ngay lập tức đồng ý cậu ấy!
Khóe miệng Cận Ngụ Đình co rúm, Cuối cùng thì sao? Không đồng ý phải không?
Không, chỉ nhận hạc thôi.
Cận Ngụ Đình cảm thấy Cố Tân Tân thật sự là người dễ gạt, giờ là thời đại nào rồi mà còn đi tặng một nghìn con hạc giấy chứ? Cô là vì chưa từng được tặng nên mới cảm thấy trân trọng sao?
Tôi tặng cho cô ấy trang sức hay túi hàng hiệu nhiều như vậy đều không thấy cô ấy cảm động.
Cậu ấy dù sao vẫn còn là sinh viên mà, nhất định là thích lãng mạn. Tặng một nghìn con hạc giấy tuy là hơi lỗi thời, nhưng cũng còn phải là tùy vào người làm là ai, tâm ý không giống nhau nha. Lý Dĩnh Thư thật ra rất muốn nói, hiện tại trưởng thành cả rồi có ai mà không thích túi xách hàng hiệu cơ chứ, hàng xa xỉ đó, một nghìn con hạc giấy thì có ích lợi gì, lại có ai thật sự coi nó là bùa bình an kia chứ?
Mấy người đi ra, Cố Tân Tân ngồi bên ngoài. Chiều nay Lý Dĩnh Thư còn muốn đi theo Khổng Thành đến công ty nên Cận Ngụ Đình để cho Khổng Thành dẫn cô ấy đi trước.
Anh đi đến trước mặt Cố Tân Tân, Còn muốn ăn gì nữa không?
Tôi không đói, vốn dĩ đến đây cũng không phải là để ăn cơm.
Cận Ngụ Đình chống một tay lên bàn, Cố Tân Tân nhìn theo Lý Dĩnh Thư đi ra ngoài, lại thấy Khổng Thành leo lên xe cô ấy.
Cố Tân Tân xoay mặt lại đối mặt với ánh mắt của Cận Ngụ Đình, một lát sau, không nhịn được cười cười chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Em cười cái gì?
Cố Tân Tân thu lại nụ cười đọng ở khóe miệng. Ai cười chứ.
Em.
Cô không chịu thừa nhận. Cố Tân Tân biết thật ra là do cô một nửa ép buộc Cận Ngụ Đình nhận lời mời phỏng vấn của Lý Dĩnh Thư, cô vốn dĩ cũng không quá hi vọng gì nhiều, nhưng lại càng không ngờ Cận Ngụ Đình vậy mà lại đồng ý.
Sớm biết anh dễ dàng đồng ý như vậy, cô nhất định cũng sẽ không mở miệng nhờ vả.
Tôi đưa em về.
Không cần. Cố Tân Tân cầm chiếc túi bên cạnh lên. Tôi tự mình bắt xe.
Một tay cô bám lấy mặt bàn, một tay kia cầm túi, đột nhiên nơi bàn tay cảm nhận được ấm áp, sau đó bị kéo đi. Hình như là vì sợ cô giãy dụa mà năm ngón tay của Cận Ngụ Đình còn đặc biệt đan chặt với năm ngón tay của cô.
Đi đến tận trước cửa xe, Cố Tân Tân mới hơi động tay, sau đó rút về.
Lòng bàn tay hơi bỏng rát, Cố Tân Tân siết chặt hai tay, cảm thấy bàn tay bị Cận Ngụ Đình nắm kia mồ hôi đang chảy không ngừng.
Sau khi đưa Cố Tân Tân về tòa nhà Tây, Cận Ngụ Đình ở yên trên xe không đi xuống, để cho tài xế quay về công ty.
Xe chạy trên đường lớn, Cận Ngụ Đình ở phía sau đột ngột lên tiếng. Tìm một chỗ dừng xe, sau đó giúp tôi đi mua chút đồ.
Vâng.
Xế chiều, Khổng Thành sau khi tiễn Lý Dĩnh Thư về, đi vào văn phòng Cận Ngụ Đình, Cuối cùng cũng đưa được cái thứ đại phiền toái kia đi.
Sao? Phiền lắm hả?
Khổng Thành bất đắc dĩ ngồi xuống đối diện Cận Ngụ Đình. Ríu rít không ngừng, không phải là cô ấy còn ghi thù tôi nên nhân cơ hội này phục thù đó chứ?
Cận Ngụ Đình hơi lùi người về sau, cầm túi đồ trên mặt đất đặt lên bàn, Hôm nay có lẽ nhân viên trong công ty sẽ phải làm thêm giờ.
Khổng Thành cầm lên nhìn qua một lượt. Đây là cái gì?
Sau khi mỗi phòng ban làm xong công việc của mình thì thông báo toàn công ty tăng ca. Không cần lâu lắm đâu, nửa giờ là được rồi, để cho bọn họ chia nhau gấp hết một nghìn ngôi sao này đi.
Khổng Thành vừa nghe xong, bàn tay như cầm phải lửa rụt về, Cửu gia, ngài nói thật hay đùa đó?
Làm sao thế? Cận Ngụ Đình có chút không vui nhìn anh ta. Đây là cái vẻ mặt gì? Cứ như thể gặp quỷ không bằng.
Tăng ca để gấp sao? Đừng có đùa anh ta được không? Anh ta có mặt mũi nào để mở miệng nói mấy lời này hả trời.
Cận Ngụ Đình đẩy cái túi giấy đó đến trước mặt Khổng Thành, Để cho phe nữ giới gấp đi, không biết thì có thể dạy cho nhau, sẽ rất nhanh là xong thôi.
Ngài mua sẵn không được à?
Trong cửa hàng không có sao gấp sẵn, nói là thứ này đã lỗi thời, gấp cũng sẽ không có ai mua.
Khổng Thành liên tục xua tay, chuyện xui xẻo này anh ta mà nhận không phải là sẽ trở thành chuyện cười cho người ta một năm tới sao? Cửu gia, thứ này phải tự mình gấp mới có thể chứng tỏ thành ý.
Cận Ngụ Đình mở ngăn tủ ra, ném mấy cục giấy nhăn nhúm bị vo tròn đến trước mặt Khổng Thành, Tay tôi không hợp làm chuyện như vậy, dạy cũng vô dụng, lại nói cái thứ này ấu trĩ đến mức......
Ngài cũng biết là ấu trĩ cơ đấy.
Thật sự không biết cô ấy thích gì cả. Nếu là đã từng có thứ khiến cô ấy cảm động thì thử một lần xem sao.
Khổng Thành nghe vậy, không chút lưu tình đả kích. Nhưng người gấp một nghìn con hạc giấy kia không phải đã thổ lộ thất bại đó à?
Nói cậu làm chút chuyện thôi mà cũng nói nhiều thế nhỉ? Nếu không tìm được người giúp, tôi liền để cậu một mình gấp.
Khổng Thành không còn lời nào để nói, xách theo túi đi ra ngoài.
Tới gần giờ tan ca, giám đốc các bộ phận đi vào văn phòng, phát cho mỗi người một túi giấy nhỏ, bên trong là những tờ giấy đủ màu, còn có kèm theo một tấm thiệp mời đến một bữa tiệc đứng.
Các nữ đồng nghiệp tụ lại một chỗ sẽ tránh không được buôn dưa lê bán dưa chuột. Lúc đi học em cũng từng gấp, tặng cho bạn trai.
Có người nói nếu viết tâm nguyện vào thì sẽ rất linh nghiệm đó.
Thiệt không?
Sau đó người phụ trách mỗi bộ phận thu lại thành quả, giao cho Khổng Thành, Khổng Thành lại đi vào văn phòng giao cho Cận Ngụ Đình.
Trên bàn làm việc của người đàn ông đặt một chiếc bình thủy tinh, anh cầm từng ngôi sao đặt vào trong, mãi đến khi đếm đến một nghìn mới dừng.
Cửu gia, hồi đi học ngài chưa từng thích ai sao?
Khổng Thành thật sự nhìn không lọt mắt mấy thủ đoạn này, Tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ là sợ đã qua nhiều năm như vậy, Cửu phu nhân có lẽ cũng sẽ không còn bị thứ này hạ gục nữa đâu.
Thử rồi biết, dù sao tôi cũng có mất gì đâu.
Trên đường trở về, Cận Ngụ Đình ôm bình thủy tinh trong tay, thi thoảng lại giơ nó lên ngắm nghía.
Giấy gấp sao còn có cả bột dạ quang, tia sáng lấp lánh mờ ảo, Cận Ngụ Đình cảm thấy lúc này anh cũng không khác mấy với một tên tiểu tử mới lớn. Nghĩ đến lát nữa sẽ tặng thứ này cho cô, trong lòng anh lại không kìm được nhảy nhót, trái tim đập thình thịch liên hồi càng khiến anh hồi hộp lo lắng. Ngộ nhỡ Cố Tân Tân không chỉ không thèm nhìn lấy một cái, mà còn cười nhạo anh một trận thì phải làm sao bây giờ?
Trở lại tòa nhà Tây, Cận Ngụ Đình đi lên lầu, đứng trước cửa, liền nghe được tiếng ngâm nga từ bên trong truyền tới.
Cận Ngụ Đình giấu hai tay về sau, nhấc chân đi vào.
Cố Tân Tân ngồi trước máy tính, nhét tai nghe trong tai. Cận Ngụ Đình đi đến bên cạnh cô mà cô cũng không hề phát hiện ra, anh đưa tay rút tai nghe của cô ra.
Cố Tân Tân nghiêng đầu nhìn anh, Có chuyện gì?
Người đàn ông ngồi xuống đối diện cô, Đưa cho em thứ này.
Cố Tân Tân đặt bút trong tay xuống, Không có công không nhận lộc.
Cũng không có gì đáng giá, nhưng không biết em có thích không.
Cố Tân Tân nhìn theo bàn tay anh duỗi ra, một chiếc bình thủy tinh lớn được đặt lên bàn để máy tính của cô. Cố Tân Tân nhìn kỹ, thấy bên trong chất đầy những ngôi sao nhỏ bảy màu.
Đây là cái gì?
Cho em.
Cô suýt chút nữa không nhịn được bật cười, Cận Ngụ Đình, anh......
Cố Tân Tân cũng không phải bé gái mười mấy tuổi, hiện tại còn có thể thích thứ này sao? Thế nhưng lời trong miệng còn chưa kịp thoát ra, cô nhìn thấy trong mắt Cận Ngụ Đình thấp thoáng tia sáng, Cố Tân Tân lại không đành lòng đi đả kích anh.
Anh mua?
Tôi gấp đó. Người dưới tay anh gấp, vậy cũng có thể coi như anh gấp rồi.
Cố Tân Tân làm vẻ mặt khó có thể tin nhìn anh. Anh gấp?
Không được sao? Ánh mắt này của cô là có ý gì?
Cố Tân Tân nâng bình thủy tinh trong tay lên, sao bên trong cũng không ít đâu, Cận Ngụ Đình, không phải đây là Lý Dĩnh Thư chỉ cho anh đó chứ?
Không phải, đương nhiên không phải. Cận Ngụ Đình cực lực phủ nhận. Sao thế? Tôi tặng quà cho em mà nhìn em có vẻ ghét bỏ nhỉ.
Tôi cũng không nói là ghét. Cố Tân Tân mở nắp bình, đổ ra mấy ngôi sao. Chỉ là lúc đi học thì thứ này hồi đó là thịnh hành nhất, mấy người bạn bên cạnh tôi đều có một bình, tặng cho bạn trai.
Có ai thuở còn trẻ mà không từng làm mấy thứ tầm thường này chứ, chỉ là nếu đặt trong tình huống từ mấy năm trước thì đây lại là phong trào.
Cố Tân Tân liếc người đàn ông ngồi đối diện. Sao tự nhiên lại muốn đưa tôi thứ này?
Thứ này là cả tâm tư của tôi, cho em viết nguyện vọng vào đây, sau đó tôi sẽ giúp em thực hiện.
Cô không khỏi khẽ cười thành tiếng. Thật linh nghiệm thế sao.
Em thử là biết thôi, Cận Ngụ Đình nhặt một ngôi sao trong đó lên, Em viết nguyện vọng vào trong này rồi đặt lên trên cùng, như vậy tôi sẽ biết được em muốn gì.
Đừng nói là anh cũng đã viết điều ước vào trong này rồi đó nha?
Đây là cho em, tôi cho phép em ước bất kỳ điều gì.
Cố Tân Tân hơi cong môi, cẩn thận mở một ngôi sao đã gấp gọn ra. Nói không chừng anh đã lén viết vào gì đó.
Cô mở tờ giấy ra, Thật có chữ luôn này.
Cận Ngụ Đình không để tâm lắm nghiêng đầu qua, lại thật sự nhìn thấy trên mặt đó có chữ viết.
Cố Tân Tân chăm chú nhìn kỹ, trên đó viết: hi vọng mỗi ngày có thể nhìn thấy đại BOSS, BOSS mau mau yêu tôi!
Vẻ mặt cô không chút biểu cảm giơ tờ giấy ra trước mặt Cận Ngụ Đình, Nhưng thứ này không phải là tự tay anh gấp?
Anh còn chưa nhìn rõ là chữ gì, Cận Ngụ Đình nhận lấy, nhìn thấy một dòng chữ nhỏ đập vào mắt thì muốn điên luôn. Khổng Thành làm cái quái gì đây?
Lúc Khổng Thành phát những thứ này xuống dưới, dĩ nhiên là không thể nói cái này là do Cận Ngụ Đình dặn dò. Vừa vặn có một nhân viên nữ mới tới không lâu cho rằng đây sau đó sẽ cho bọn họ mang về nhà, có ai nghĩ tới sau lại bị thu lại chứ.
Cận Ngụ Đình mấp máy môi, Không phải do tôi viết.
Đương nhiên không phải anh viết. Trong lòng Cố Tân Tân chua chua. Anh nói mọi ước nguyện trong này sẽ thành sự thật, vậy BOSS này là nói anh rồi?
Không phải tôi, Cận Ngụ Đình sao có thể thừa nhận chứ? À, tôi nhớ ra rồi. Lúc ấy tôi nói một nhân viên trong công ty dạy cho tôi, cô ấy làm một cái mẫu cho tôi, có lẽ chính là ngôi sao này đi, lại bị tôi không cẩn thận bỏ nhầm vào đó. Còn BOSS này cũng không hề chỉ mặt gọi tên, biết đâu là một giám đốc bộ phận nào đó, không liên quan đến tôi.
Cận Ngụ Đình rũ bỏ sạch sẽ, Ở công ty, nhân viên đều gọi tôi là Cận tiên sinh, sẽ không dùng xưng hô BOSS để gọi tôi.
Cố Tân Tân cầm thêm một ngôi sao lên, Vậy anh nói đi, trong này sẽ không còn đó chứ?
Không biết.
Cận Ngụ Đình cũng không tin vận may lại quay lưng với anh, trong một nghìn ngôi sao có một đã không nói rồi, lại còn bị Cố Tân Tân bắt được luôn, 999 ngôi sao còn lại bên trong tuyệt đối sẽ không thể có thêm chữ gì.
Cố Tân Tân mở ra mấy lượt ngôi sao trong tay, Vậy tôi mở ra thử.
Mở ra đi. Ngữ khí của Cận Ngụ Đình không có chút sức mạnh, trong lòng âm thầm cầu may.
Cố Tân Tân mở ra một góc, tờ giấy kéo dài ra, trái tim Cận Ngụ Đình cũng theo đó mà càng thấp thỏm bất an. Cận Ngụ Đình giống như đang đứng bên vách núi đá cheo leo, ánh mắt nhìn chằm chằm tờ giấy kia, nhưng hiển nhiên là ngày hôm nay vận mệnh triệt để không đứng về phía anh.
Cố Tân Tân cắn răng, đọc lên, Nguyện vọng của tôi là, ngủ với Cận tiên sinh.
Cận Ngụ Đình điên tiết, anh thật muốn xé Khổng Thành ra thành hai mảnh, lẽ nào lúc anh ta sắp xếp xuống không nói bọn họ không được viết linh tinh vào đây sao?
Lần này thì hay rồi, câu nói kia đã thật sự cắt đứt đường lui của anh.
Cố Tân Tân kéo khóe môi cười cười, chỉ là độ cong trên đó có chút vặn vẹo, Ước nguyện này thật là thẳng thắn nha, muốn ngủ với anh đó, không thì anh giúp người ta thực hiện đi?
Cận Ngụ Đình thử mở miệng, Em biết mà, Cận tiên sinh là anh hai......
Được rồi, nói xong lời này, đến anh còn không thấy có sức thuyết phục.
Cận Ngụ Đình đưa tay lên trên bàn, thử mở ra một ngôi sao, bên trong không có chữ gì.
Anh đổ ra hơn nửa sao trong bình, mở ra vài ngôi, đều là một chữ cũng không có.
Thế nên, những ngôi sao có chữ bên trong đều đã được Cố Tân Tân mở ra.
Sắc mặt Cận Ngụ Đình thay đổi liên tục, lần đầu tiên anh làm chuyện như vậy, không ngờ lại bị người ta hãm hại không ngóc đầu lên nổi.
Trong lồng ngực cuồn cuộn lên cảm giác khó chịu, Cận Ngụ Đình không biết phải giải thích thế nào với Cố Tân Tân, anh cầm bình thủy tinh muốn đứng dậy.
Vừa mới đứng lên được một nửa, một cánh tay đã bị bắt lại.
Không phải là cho tôi sao? Muốn nuốt lời?
Cận Ngụ Đình từ trên cao nhìn xuống. Không phải em đã mất hứng với nó rồi à.
Tôi chưa có nói nha. Cố Tân Tân đứng lên nhận lấy bình thủy tinh, Nếu là anh đưa thì tôi nhất định phải giữ lại mới được.
Cận Ngụ Đình thấy thế, quơ mấy ngôi sao trên bàn bỏ vào trong bình thủy tinh, có vài ngôi sao rơi xuống đất, anh liền vội vội vàng vàng ngồi xổm xuống tìm.
------ lời tác giả ------
Hai ngày nay không thể viết ra được nhiều
~Bởi vì ta không có thích viết ấm áp ngọt ngào a, *nhìn trời*
~(Bát Bát: Đúng là hai chương này bị giảm 1k chữ đó:3, có điều từ chương mai khôi phục lại 5k chữ rồi hiuhiu)
***
Bát Bát: Ngày hôm qua hoãn thời gian đăng chương đã có một vài người cmt hỏi vì sao không có chương mới khiến ta lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, hôm nay quyết định nhắc lại một lượt nữa: Mọi người vô phần note cuối chương 57 đọc giúp ta nhé. Cảm tạ! Cảm tạ! Cảm tạ ngàn lần! >
***
Bàn ăn một lần nữa rơi vào yên lặng, khóe mắt Cận Ngụ Đình đều là ý cười. Cố Tân Tân gắp một miếng ốc vòi voi, nhưng còn chưa kịp bỏ vào miệng thì đã rơi mất.
Cận Ngụ Đình thấy thế, thuần thục gắp một miếng khác cho cô.
Lý Dĩnh Thư không nhớ được phỏng vấn gì nữa, cô ấy huých khuỷu tay sang Cố Tân Tân. Là khi nào hả? Tiến triển cũng đủ thần tốc nha.
Không có...... Cố Tân Tân cũng không muốn hiện tại phải đi thảo luận đề tài này. Cậu không đói à? Nhanh ăn đi.
Ăn cái gì mà ăn nữa, Lý Dĩnh Thư thật sự cảm thấy khó mà tin nổi, Sao cậu không kể với mình chứ?
Cố Tân Tân liếc Lý Dĩnh Thư một cái, Cậu tin lời của anh ta là thật?
Đương nhiên.
Cận Ngụ Đình ở bên cạnh cũng nói, Tôi có nói gì sai sao?
Hai người muốn phỏng vấn thì cứ phỏng vấn đi, tán dóc đông tây vậy hình như hơi nhiều rồi đó?
Tôi còn có rất nhiều chuyện sinh hoạt hàng ngày có thể kể cho cô nghe để thêm vào tư liệu viết bài.
Cố Tân Tân không chút nghĩ ngợi đưa đũa đến bên miệng Cận Ngụ Đình, muốn anh ngậm miệng lại. Anh liếc qua, há miệng cắn lấy miếng sushi trước mặt.
Lý Dĩnh Thư kinh ngạc trầm trồ, chà chà, còn ngay trước mặt người khác mà đút cho nhau ăn luôn rồi.
Cận Ngụ Đình thỏa mãn nắm chặt cổ tay cô, Em không ăn sao?
Vốn dĩ là không phải cho anh ăn...... Cô nóng nảy muốn thu lại tay, thế nhưng Cận Ngụ Đình lại nắm chặt tay cô không chịu thả, đôi mắt giống như đang có điện phóng ra. Đừng nói đến Cố Tân Tân cảm thấy gì, Khổng Thành và Lý Dĩnh Thư ngồi bên cạnh còn cảm giác được sắp bị điện giật chết rồi.
Đúng rồi, xin hỏi Cận tiên sinh một câu, lúc trước vì sao hai người lại kết hôn vậy? Là ba mẹ sắp đặt hay là tự nguyện đến với nhau?
Lời này của Lý Dĩnh Thư đã thành công giải cứu cho cái cổ tay đáng thương của Cố Tân Tân, Cận Ngụ Đình cho rằng cô ấy là biết rõ còn hỏi.
Nhất kiến chung tình, có tin hay không?
Tin, tin, tuyệt đối tin, có thể chia sẻ một chút cụ thể thế nào hay không?
Chân Cố Tân Tân dưới gầm bàn đá cô ấy một cái, Lý Dĩnh Thư rất thức thời mà dịch sang bên cạnh.
Phu nhân tôi là tác giả vẽ truyện tranh, cũng không biết có phải đã từng gặp tôi ở đâu hay không mà sau đó đã vẽ tôi vào trong bộ truyện tranh của cô ấy. Trong thế giới kia, chúng tôi gặp nhau, yêu, sau đó là kết hôn, sinh con. Sau này tôi đọc được bộ truyện tranh này, liền tìm đến cửa, không ngờ vừa nhìn một cái đã yêu. Thế nào? Có phải rất lãng mạn không?
Đôi mắt Lý Dĩnh Thư lúc này có thể so sánh với hai chiếc đèn pha. Đây tuyệt đối là một tin cực kỳ cực kỳ hấp dẫn, nếu như bài viết này có thể thuận lợi thông qua thì bài phỏng vấn của cô ấy không nghi ngờ gì sẽ thành công rực rỡ, Lý Dĩnh Thư phảng phất có thể nhìn thấy vị sếp nữ kia bị cô ấy làm cho không còn mặt mũi.
Không được viết như vậy, Cố Tân Tân đẩy vai Lý Dĩnh Thư. Anh ta chỉ đang nói hươu nói vượn thôi.
Nhưng độc giả nhất định sẽ dính chưởng đó, Lý Dĩnh Thư kích động viết loạt xoạt trên cuốn vở ghi chép. Tin này quá đặc sắc, thậm chí có thể quay lên thành phóng sự TV.
Mình thật sự không nên giúp cậu. Cố Tân Tân nói xong, đứng dậy, Mình ra ngoài chờ, cái gì nên viết cái gì không nên viết cậu tự suy xét cho cẩn thận.
Được được được. Tất nhiên, tất nhiên rồi. Lý Dĩnh Thư gật đầu như gà mổ thóc.
Cố Tân Tân đứng dậy đi ra ngoài, Cận Ngụ Đình cũng không ngăn cản, chờ sau khi cô hoàn toàn rời khỏi mới liếc mắt nhìn sang Lý Dĩnh Thư. Cô nhất định là rất hiểu rõ Tân Tân phải không?
Dĩ nhiên! Chúng tôi là bạn thân rất nhiều năm đó.
Cô ấy thích gì?
Lý Dĩnh Thư hơi dừng lại, Cậu ấy, cậu ấy thích ăn nha.
Ý tôi là đồ vật.
Lý Dĩnh Thư ngẩn ra, sau đó nghiêm túc nói, Cậu ấy không có sở thích đặc biệt với thứ gì cả, dù là hiện tại đã có tiền thì cậu ấy cũng không thích mua mấy đồ xa xỉ.
Cô suy nghĩ kỹ hơn một chút.
Lý Dĩnh Thư nghĩ thầm, Cận Ngụ Đình đây là muốn tặng cho Cố Tân Tân món quà gì đó khác người sao? Nhưng anh như vậy, tặng quà còn cần phải hỏi cô ấy sao? Anh hẳn phải là tay lão luyện trong mặt này mới đúng.
Đúng rồi, thật ra hồi Tân Tân còn đi học có không ít nam sinh theo đuổi, trong số đó có một người để lại cho tôi ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Cận Ngụ Đình nghe được mấy chữ cuối cùng, đôi mắt hơi híp lại.
Cậu nam sinh kia gấp một nghìn con hạc giấy tặng Tân Tân, lúc ấy Tân Tân bị cảm, hơn nửa tháng trời không khỏi, cậu nam sinh kia liền nói một nghìn con hạc giấy này có thể cầu bình an. Lúc ấy có một bài hát đang nổi tiếng, trong đó có một câu là như thế này, gấp một nghìn hạc giấy thì một tâm nguyện sẽ được thực hiện. Cậu ấy nói tâm nguyện của cậu ấy chính là Cố Tân Tân khỏe mạnh. Ai dà, anh không biết đâu, lúc ấy Tân Tân cảm động suýt chút nữa thì ngay lập tức đồng ý cậu ấy!
Khóe miệng Cận Ngụ Đình co rúm, Cuối cùng thì sao? Không đồng ý phải không?
Không, chỉ nhận hạc thôi.
Cận Ngụ Đình cảm thấy Cố Tân Tân thật sự là người dễ gạt, giờ là thời đại nào rồi mà còn đi tặng một nghìn con hạc giấy chứ? Cô là vì chưa từng được tặng nên mới cảm thấy trân trọng sao?
Tôi tặng cho cô ấy trang sức hay túi hàng hiệu nhiều như vậy đều không thấy cô ấy cảm động.
Cậu ấy dù sao vẫn còn là sinh viên mà, nhất định là thích lãng mạn. Tặng một nghìn con hạc giấy tuy là hơi lỗi thời, nhưng cũng còn phải là tùy vào người làm là ai, tâm ý không giống nhau nha. Lý Dĩnh Thư thật ra rất muốn nói, hiện tại trưởng thành cả rồi có ai mà không thích túi xách hàng hiệu cơ chứ, hàng xa xỉ đó, một nghìn con hạc giấy thì có ích lợi gì, lại có ai thật sự coi nó là bùa bình an kia chứ?
Mấy người đi ra, Cố Tân Tân ngồi bên ngoài. Chiều nay Lý Dĩnh Thư còn muốn đi theo Khổng Thành đến công ty nên Cận Ngụ Đình để cho Khổng Thành dẫn cô ấy đi trước.
Anh đi đến trước mặt Cố Tân Tân, Còn muốn ăn gì nữa không?
Tôi không đói, vốn dĩ đến đây cũng không phải là để ăn cơm.
Cận Ngụ Đình chống một tay lên bàn, Cố Tân Tân nhìn theo Lý Dĩnh Thư đi ra ngoài, lại thấy Khổng Thành leo lên xe cô ấy.
Cố Tân Tân xoay mặt lại đối mặt với ánh mắt của Cận Ngụ Đình, một lát sau, không nhịn được cười cười chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Em cười cái gì?
Cố Tân Tân thu lại nụ cười đọng ở khóe miệng. Ai cười chứ.
Em.
Cô không chịu thừa nhận. Cố Tân Tân biết thật ra là do cô một nửa ép buộc Cận Ngụ Đình nhận lời mời phỏng vấn của Lý Dĩnh Thư, cô vốn dĩ cũng không quá hi vọng gì nhiều, nhưng lại càng không ngờ Cận Ngụ Đình vậy mà lại đồng ý.
Sớm biết anh dễ dàng đồng ý như vậy, cô nhất định cũng sẽ không mở miệng nhờ vả.
Tôi đưa em về.
Không cần. Cố Tân Tân cầm chiếc túi bên cạnh lên. Tôi tự mình bắt xe.
Một tay cô bám lấy mặt bàn, một tay kia cầm túi, đột nhiên nơi bàn tay cảm nhận được ấm áp, sau đó bị kéo đi. Hình như là vì sợ cô giãy dụa mà năm ngón tay của Cận Ngụ Đình còn đặc biệt đan chặt với năm ngón tay của cô.
Đi đến tận trước cửa xe, Cố Tân Tân mới hơi động tay, sau đó rút về.
Lòng bàn tay hơi bỏng rát, Cố Tân Tân siết chặt hai tay, cảm thấy bàn tay bị Cận Ngụ Đình nắm kia mồ hôi đang chảy không ngừng.
Sau khi đưa Cố Tân Tân về tòa nhà Tây, Cận Ngụ Đình ở yên trên xe không đi xuống, để cho tài xế quay về công ty.
Xe chạy trên đường lớn, Cận Ngụ Đình ở phía sau đột ngột lên tiếng. Tìm một chỗ dừng xe, sau đó giúp tôi đi mua chút đồ.
Vâng.
Xế chiều, Khổng Thành sau khi tiễn Lý Dĩnh Thư về, đi vào văn phòng Cận Ngụ Đình, Cuối cùng cũng đưa được cái thứ đại phiền toái kia đi.
Sao? Phiền lắm hả?
Khổng Thành bất đắc dĩ ngồi xuống đối diện Cận Ngụ Đình. Ríu rít không ngừng, không phải là cô ấy còn ghi thù tôi nên nhân cơ hội này phục thù đó chứ?
Cận Ngụ Đình hơi lùi người về sau, cầm túi đồ trên mặt đất đặt lên bàn, Hôm nay có lẽ nhân viên trong công ty sẽ phải làm thêm giờ.
Khổng Thành cầm lên nhìn qua một lượt. Đây là cái gì?
Sau khi mỗi phòng ban làm xong công việc của mình thì thông báo toàn công ty tăng ca. Không cần lâu lắm đâu, nửa giờ là được rồi, để cho bọn họ chia nhau gấp hết một nghìn ngôi sao này đi.
Khổng Thành vừa nghe xong, bàn tay như cầm phải lửa rụt về, Cửu gia, ngài nói thật hay đùa đó?
Làm sao thế? Cận Ngụ Đình có chút không vui nhìn anh ta. Đây là cái vẻ mặt gì? Cứ như thể gặp quỷ không bằng.
Tăng ca để gấp sao? Đừng có đùa anh ta được không? Anh ta có mặt mũi nào để mở miệng nói mấy lời này hả trời.
Cận Ngụ Đình đẩy cái túi giấy đó đến trước mặt Khổng Thành, Để cho phe nữ giới gấp đi, không biết thì có thể dạy cho nhau, sẽ rất nhanh là xong thôi.
Ngài mua sẵn không được à?
Trong cửa hàng không có sao gấp sẵn, nói là thứ này đã lỗi thời, gấp cũng sẽ không có ai mua.
Khổng Thành liên tục xua tay, chuyện xui xẻo này anh ta mà nhận không phải là sẽ trở thành chuyện cười cho người ta một năm tới sao? Cửu gia, thứ này phải tự mình gấp mới có thể chứng tỏ thành ý.
Cận Ngụ Đình mở ngăn tủ ra, ném mấy cục giấy nhăn nhúm bị vo tròn đến trước mặt Khổng Thành, Tay tôi không hợp làm chuyện như vậy, dạy cũng vô dụng, lại nói cái thứ này ấu trĩ đến mức......
Ngài cũng biết là ấu trĩ cơ đấy.
Thật sự không biết cô ấy thích gì cả. Nếu là đã từng có thứ khiến cô ấy cảm động thì thử một lần xem sao.
Khổng Thành nghe vậy, không chút lưu tình đả kích. Nhưng người gấp một nghìn con hạc giấy kia không phải đã thổ lộ thất bại đó à?
Nói cậu làm chút chuyện thôi mà cũng nói nhiều thế nhỉ? Nếu không tìm được người giúp, tôi liền để cậu một mình gấp.
Khổng Thành không còn lời nào để nói, xách theo túi đi ra ngoài.
Tới gần giờ tan ca, giám đốc các bộ phận đi vào văn phòng, phát cho mỗi người một túi giấy nhỏ, bên trong là những tờ giấy đủ màu, còn có kèm theo một tấm thiệp mời đến một bữa tiệc đứng.
Các nữ đồng nghiệp tụ lại một chỗ sẽ tránh không được buôn dưa lê bán dưa chuột. Lúc đi học em cũng từng gấp, tặng cho bạn trai.
Có người nói nếu viết tâm nguyện vào thì sẽ rất linh nghiệm đó.
Thiệt không?
Sau đó người phụ trách mỗi bộ phận thu lại thành quả, giao cho Khổng Thành, Khổng Thành lại đi vào văn phòng giao cho Cận Ngụ Đình.
Trên bàn làm việc của người đàn ông đặt một chiếc bình thủy tinh, anh cầm từng ngôi sao đặt vào trong, mãi đến khi đếm đến một nghìn mới dừng.
Cửu gia, hồi đi học ngài chưa từng thích ai sao?
Khổng Thành thật sự nhìn không lọt mắt mấy thủ đoạn này, Tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ là sợ đã qua nhiều năm như vậy, Cửu phu nhân có lẽ cũng sẽ không còn bị thứ này hạ gục nữa đâu.
Thử rồi biết, dù sao tôi cũng có mất gì đâu.
Trên đường trở về, Cận Ngụ Đình ôm bình thủy tinh trong tay, thi thoảng lại giơ nó lên ngắm nghía.
Giấy gấp sao còn có cả bột dạ quang, tia sáng lấp lánh mờ ảo, Cận Ngụ Đình cảm thấy lúc này anh cũng không khác mấy với một tên tiểu tử mới lớn. Nghĩ đến lát nữa sẽ tặng thứ này cho cô, trong lòng anh lại không kìm được nhảy nhót, trái tim đập thình thịch liên hồi càng khiến anh hồi hộp lo lắng. Ngộ nhỡ Cố Tân Tân không chỉ không thèm nhìn lấy một cái, mà còn cười nhạo anh một trận thì phải làm sao bây giờ?
Trở lại tòa nhà Tây, Cận Ngụ Đình đi lên lầu, đứng trước cửa, liền nghe được tiếng ngâm nga từ bên trong truyền tới.
Cận Ngụ Đình giấu hai tay về sau, nhấc chân đi vào.
Cố Tân Tân ngồi trước máy tính, nhét tai nghe trong tai. Cận Ngụ Đình đi đến bên cạnh cô mà cô cũng không hề phát hiện ra, anh đưa tay rút tai nghe của cô ra.
Cố Tân Tân nghiêng đầu nhìn anh, Có chuyện gì?
Người đàn ông ngồi xuống đối diện cô, Đưa cho em thứ này.
Cố Tân Tân đặt bút trong tay xuống, Không có công không nhận lộc.
Cũng không có gì đáng giá, nhưng không biết em có thích không.
Cố Tân Tân nhìn theo bàn tay anh duỗi ra, một chiếc bình thủy tinh lớn được đặt lên bàn để máy tính của cô. Cố Tân Tân nhìn kỹ, thấy bên trong chất đầy những ngôi sao nhỏ bảy màu.
Đây là cái gì?
Cho em.
Cô suýt chút nữa không nhịn được bật cười, Cận Ngụ Đình, anh......
Cố Tân Tân cũng không phải bé gái mười mấy tuổi, hiện tại còn có thể thích thứ này sao? Thế nhưng lời trong miệng còn chưa kịp thoát ra, cô nhìn thấy trong mắt Cận Ngụ Đình thấp thoáng tia sáng, Cố Tân Tân lại không đành lòng đi đả kích anh.
Anh mua?
Tôi gấp đó. Người dưới tay anh gấp, vậy cũng có thể coi như anh gấp rồi.
Cố Tân Tân làm vẻ mặt khó có thể tin nhìn anh. Anh gấp?
Không được sao? Ánh mắt này của cô là có ý gì?
Cố Tân Tân nâng bình thủy tinh trong tay lên, sao bên trong cũng không ít đâu, Cận Ngụ Đình, không phải đây là Lý Dĩnh Thư chỉ cho anh đó chứ?
Không phải, đương nhiên không phải. Cận Ngụ Đình cực lực phủ nhận. Sao thế? Tôi tặng quà cho em mà nhìn em có vẻ ghét bỏ nhỉ.
Tôi cũng không nói là ghét. Cố Tân Tân mở nắp bình, đổ ra mấy ngôi sao. Chỉ là lúc đi học thì thứ này hồi đó là thịnh hành nhất, mấy người bạn bên cạnh tôi đều có một bình, tặng cho bạn trai.
Có ai thuở còn trẻ mà không từng làm mấy thứ tầm thường này chứ, chỉ là nếu đặt trong tình huống từ mấy năm trước thì đây lại là phong trào.
Cố Tân Tân liếc người đàn ông ngồi đối diện. Sao tự nhiên lại muốn đưa tôi thứ này?
Thứ này là cả tâm tư của tôi, cho em viết nguyện vọng vào đây, sau đó tôi sẽ giúp em thực hiện.
Cô không khỏi khẽ cười thành tiếng. Thật linh nghiệm thế sao.
Em thử là biết thôi, Cận Ngụ Đình nhặt một ngôi sao trong đó lên, Em viết nguyện vọng vào trong này rồi đặt lên trên cùng, như vậy tôi sẽ biết được em muốn gì.
Đừng nói là anh cũng đã viết điều ước vào trong này rồi đó nha?
Đây là cho em, tôi cho phép em ước bất kỳ điều gì.
Cố Tân Tân hơi cong môi, cẩn thận mở một ngôi sao đã gấp gọn ra. Nói không chừng anh đã lén viết vào gì đó.
Cô mở tờ giấy ra, Thật có chữ luôn này.
Cận Ngụ Đình không để tâm lắm nghiêng đầu qua, lại thật sự nhìn thấy trên mặt đó có chữ viết.
Cố Tân Tân chăm chú nhìn kỹ, trên đó viết: hi vọng mỗi ngày có thể nhìn thấy đại BOSS, BOSS mau mau yêu tôi!
Vẻ mặt cô không chút biểu cảm giơ tờ giấy ra trước mặt Cận Ngụ Đình, Nhưng thứ này không phải là tự tay anh gấp?
Anh còn chưa nhìn rõ là chữ gì, Cận Ngụ Đình nhận lấy, nhìn thấy một dòng chữ nhỏ đập vào mắt thì muốn điên luôn. Khổng Thành làm cái quái gì đây?
Lúc Khổng Thành phát những thứ này xuống dưới, dĩ nhiên là không thể nói cái này là do Cận Ngụ Đình dặn dò. Vừa vặn có một nhân viên nữ mới tới không lâu cho rằng đây sau đó sẽ cho bọn họ mang về nhà, có ai nghĩ tới sau lại bị thu lại chứ.
Cận Ngụ Đình mấp máy môi, Không phải do tôi viết.
Đương nhiên không phải anh viết. Trong lòng Cố Tân Tân chua chua. Anh nói mọi ước nguyện trong này sẽ thành sự thật, vậy BOSS này là nói anh rồi?
Không phải tôi, Cận Ngụ Đình sao có thể thừa nhận chứ? À, tôi nhớ ra rồi. Lúc ấy tôi nói một nhân viên trong công ty dạy cho tôi, cô ấy làm một cái mẫu cho tôi, có lẽ chính là ngôi sao này đi, lại bị tôi không cẩn thận bỏ nhầm vào đó. Còn BOSS này cũng không hề chỉ mặt gọi tên, biết đâu là một giám đốc bộ phận nào đó, không liên quan đến tôi.
Cận Ngụ Đình rũ bỏ sạch sẽ, Ở công ty, nhân viên đều gọi tôi là Cận tiên sinh, sẽ không dùng xưng hô BOSS để gọi tôi.
Cố Tân Tân cầm thêm một ngôi sao lên, Vậy anh nói đi, trong này sẽ không còn đó chứ?
Không biết.
Cận Ngụ Đình cũng không tin vận may lại quay lưng với anh, trong một nghìn ngôi sao có một đã không nói rồi, lại còn bị Cố Tân Tân bắt được luôn, 999 ngôi sao còn lại bên trong tuyệt đối sẽ không thể có thêm chữ gì.
Cố Tân Tân mở ra mấy lượt ngôi sao trong tay, Vậy tôi mở ra thử.
Mở ra đi. Ngữ khí của Cận Ngụ Đình không có chút sức mạnh, trong lòng âm thầm cầu may.
Cố Tân Tân mở ra một góc, tờ giấy kéo dài ra, trái tim Cận Ngụ Đình cũng theo đó mà càng thấp thỏm bất an. Cận Ngụ Đình giống như đang đứng bên vách núi đá cheo leo, ánh mắt nhìn chằm chằm tờ giấy kia, nhưng hiển nhiên là ngày hôm nay vận mệnh triệt để không đứng về phía anh.
Cố Tân Tân cắn răng, đọc lên, Nguyện vọng của tôi là, ngủ với Cận tiên sinh.
Cận Ngụ Đình điên tiết, anh thật muốn xé Khổng Thành ra thành hai mảnh, lẽ nào lúc anh ta sắp xếp xuống không nói bọn họ không được viết linh tinh vào đây sao?
Lần này thì hay rồi, câu nói kia đã thật sự cắt đứt đường lui của anh.
Cố Tân Tân kéo khóe môi cười cười, chỉ là độ cong trên đó có chút vặn vẹo, Ước nguyện này thật là thẳng thắn nha, muốn ngủ với anh đó, không thì anh giúp người ta thực hiện đi?
Cận Ngụ Đình thử mở miệng, Em biết mà, Cận tiên sinh là anh hai......
Được rồi, nói xong lời này, đến anh còn không thấy có sức thuyết phục.
Cận Ngụ Đình đưa tay lên trên bàn, thử mở ra một ngôi sao, bên trong không có chữ gì.
Anh đổ ra hơn nửa sao trong bình, mở ra vài ngôi, đều là một chữ cũng không có.
Thế nên, những ngôi sao có chữ bên trong đều đã được Cố Tân Tân mở ra.
Sắc mặt Cận Ngụ Đình thay đổi liên tục, lần đầu tiên anh làm chuyện như vậy, không ngờ lại bị người ta hãm hại không ngóc đầu lên nổi.
Trong lồng ngực cuồn cuộn lên cảm giác khó chịu, Cận Ngụ Đình không biết phải giải thích thế nào với Cố Tân Tân, anh cầm bình thủy tinh muốn đứng dậy.
Vừa mới đứng lên được một nửa, một cánh tay đã bị bắt lại.
Không phải là cho tôi sao? Muốn nuốt lời?
Cận Ngụ Đình từ trên cao nhìn xuống. Không phải em đã mất hứng với nó rồi à.
Tôi chưa có nói nha. Cố Tân Tân đứng lên nhận lấy bình thủy tinh, Nếu là anh đưa thì tôi nhất định phải giữ lại mới được.
Cận Ngụ Đình thấy thế, quơ mấy ngôi sao trên bàn bỏ vào trong bình thủy tinh, có vài ngôi sao rơi xuống đất, anh liền vội vội vàng vàng ngồi xổm xuống tìm.
------ lời tác giả ------
Hai ngày nay không thể viết ra được nhiều
~Bởi vì ta không có thích viết ấm áp ngọt ngào a, *nhìn trời*
~(Bát Bát: Đúng là hai chương này bị giảm 1k chữ đó:3, có điều từ chương mai khôi phục lại 5k chữ rồi hiuhiu)
***
Bát Bát: Ngày hôm qua hoãn thời gian đăng chương đã có một vài người cmt hỏi vì sao không có chương mới khiến ta lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, hôm nay quyết định nhắc lại một lượt nữa: Mọi người vô phần note cuối chương 57 đọc giúp ta nhé. Cảm tạ! Cảm tạ! Cảm tạ ngàn lần! >
/268
|