Dịch: CP88
***
Sau khi Cố Tân Tân xác định toàn bộ đều được xử lý sạch sẽ mới đi xuống lầu.
Cửa bị người ta đập ầm ầm, lúc này Thương Lục đã không còn trong nhà, cô cũng không có gì phải sợ. Lại nói Cận Hàn Thanh trực tiếp tìm tới đây, vậy nói rõ Thương Lục rời đi rất thuận lợi, cũng không hề bị phát hiện.
Đến đây đến đây, ai vậy! Cố Tân Tân nâng cao giọng hỏi.
Cận Hàn Thanh không lên tiếng, Cố Tân Tân để người giúp việc làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra quay lại phòng bếp sau đó đi ra mở cửa, Cận Hàn Thanh liền dẫn theo một đoàn người xông vào.
Sao anh lại đến rồi?
Cận Hàn Thanh đến liếc cũng không liếc cô lấy một cái, bước nhanh về phía cầu thang. Người anh ta mang tới cũng bắt đầu lục soát khắp căn nhà, Cố Tân Tân không vui lên tiếng, Mấy người muốn làm gì?
Cận Hàn Thanh đi lên lầu, cơ hồ đem toàn bộ lầu hai và lầu ba lật lên ba lượt, chút hi vọng le lói cuối cùng vẫn bị bóp tắt. Cận Hàn Thanh không muốn tin, nhưng anh ta tìm tới tìm lui đều không thấy bóng dáng Thương Lục đâu. Anh ta lòng như lửa đốt xuống lầu, vừa đến trước mặt Cố Tân Tân liền đưa tay túm lấy cánh tay cô, sức lực lớn đến mức giống như hận không thể bóp nát đám xương yếu ớt đó của cô.
Thương Lục đâu? Thương Lục ở đâu hả?
Cố Tân Tân bày ra vẻ mặt vô tội, Tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Anh cũng đã đến đây tìm hai lần nhưng không phải là đều không thấy sao?
Cô đưa cô ấy đi rồi có phải không?
Cận Hàn Thanh! Cố Tân Tân dùng sức muốn hất tay anh ta ra, nhưng sức lực của người đàn ông thật sự quá lớn, cô làm thế nào cũng thoát không được. Tôi đã nói rồi, tôi và Thương Lục không hề gặp nhau, tôi không có lý do gì để giúp hoặc là hại cô ấy. Lần trước anh không thu hoạch được gì cũng đã đồng ý sẽ không quấy rầy tôi nữa, nhưng lần này rốt cuộc là thế nào đây?
Cố Tân Tân, chỉ cần cô giao Thương Lục ra đây tôi sẽ không truy cứu chuyện cô giấu cô ấy đi, còn cả những chuyện trước đây, tôi có thể xin lỗi cô.......
Không cần, Cố Tân Tân lạnh lùng ngắt lời Cận Hàn Thanh, Cận tiên sinh nói giọng đó tôi thật sự không chịu nổi, lại nói tôi thật sự chưa từng gặp Thương Lục.
Cận Hàn Thanh thấy cô chính là không có ý muốn nói ra, tầm mắt liền quét về phía mấy người đứng gần đó, Mấy người thì sao? Canh giữ ở bên ngoài có thấy kẻ nào khả nghi ra vào không?
Mấy người đó nhìn nhau, cuối cùng có một người đứng ra nói. Ngay nửa giờ trước thôi có mấy người vác một thùng giấy lớn đi vào.
Làm sao? Nhà tôi thay tủ lạnh thôi cũng phải báo cáo với các anh?
Vác vào một thùng giấy lớn? Cận Hàn Thanh cảm thấy không đúng. Sau đó thì thế nào?
Không lâu sau thì mang một cái tủ lạnh ra ngoài.
Cố Tân Tân đúng là vẫn có chút chột dạ, Tôi đổi tủ lạnh cũng không được?
Cận Hàn Thanh nhìn Cố Tân Tân, tầm mắt không khỏi nhìn về hướng nhà bếp. Lòng bàn tay Cố Tân Tân đổ đầy mồ hôi, tủ lạnh kia chất đầy đồ bên trong, đoán chừng Cận Hàn Thanh chỉ cần liếc một cái là biết không phải chỉ mới mua hôm nay.
Nhưng người đàn ông đó cũng không tiếp tục truy cứu, quay sang mắng mấy người đó một câu. Ngu xuẩn!
Anh ta xoay người muốn đi, Cận Hàn Thanh ra đến ngoài, hỏi người đi theo bên cạnh. Người vận chuyển tủ lạnh đó đi đâu?
Lái xe đi rồi, có lẽ là về hướng Tây.
Biển sổ xe là bao nhiêu?
Không...... không để ý.
Cận Hàn Thanh nhấc chân đá mạnh một cái, người đàn ông đó đau đến mức cúi rạp người xuống, một câu cũng không dám tiếp tục nói.
Cận Hàn Thanh quay đầu lại nhìn về phía Cố Tân Tân, cô đáp lại anh ta bằng biểu cảm ung dung thong thả. Người đàn ông dùng sắc mặt căng thẳng nói với cô. Tốt nhất là cô hãy cầu nguyện Thương Lục sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cô ấy có làm sao hay không không liên quan đến tôi, tôi cũng không quan tâm.
Cố Tân Tân dứt lời, đặt tay lên nắm cửa. Tôi hi vọng đây sẽ là lần cuối cùng, nếu lần sau Cận tiên sinh còn như vậy thì đừng trách tôi báo cảnh sát.
Cố Tân Tân nói xong lời này, đóng cửa lại sau đó kề sát lỗ tai lên cánh cửa, sau khi xác định bọn họ đều đã đi xa mới dùng tay vỗ ngực.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa, thật sự là suýt chút nữa thôi.
Nếu người của Cận Hàn Thanh đến sớm hơn một chút, dù là mười phút thôi thì ngày hôm nay coi như Thương Lục đi không xong rồi.
Chờ đến khi Cận Hàn Thanh kiểm tra ra chiếc xe kia đã sớm không thấy bóng dáng Thương Lục đâu. Cận Hàn Thanh độc ác đến thế nào, nếu để anh ta tìm thấy những người kia thì chưa biết chừng sẽ động thủ, nên đối phương cũng không cho anh ta cơ hội này.
Cận Ngụ Đình đã sớm cho người ta chuẩn bị một chiếc tủ lạnh thật sự, với chiếc tủ lạnh mang ra từ nhà Cố Tân Tân cơ bản là giống nhau như đúc.
Những người kia sau khi ném chiếc tủ lạnh kia vào chợ secondhand, liền biến mất bặt vô âm tín.
Dù bây giờ Cận Hàn Thanh có cảm thấy sự tình cực kỳ không đúng, nhưng anh ta có thể đi tìm ai được đây? Đến người để tính sổ cũng không có.
Cố Tân Tân vừa thở phào một hơi, liền nhận được điện thoại của Cận Ngụ Đình.
Trong lòng tránh không được hoảng hốt, không lẽ phía Thương Lục gặp phiền phức rồi?
Cố Tân Tân không chút nghĩ ngợi nhấn nghe. A lô?
Em mau ra đây.
Làm sao vậy?
Đi ra! Ngữ khí của Cận Ngụ Đình rất gấp gáp.
Cố Tân Tân cúp máy, bước nhanh ra ngoài. Xe của Cận Ngụ Đình đang dừng trước cổng, cô mở cửa xe ngồi vào, xe cũng không hề dừng lại liền lập tức lái đi.
Cố Tân Tân chần chờ liếc anh một cái. Làm sao vậy?
Tu Tư Mân đâu? Cận Ngụ Đình không mặn không nhạt hỏi.
Anh ấy ra ngoài rồi, anh tìm anh ấy có việc?
Rốt cuộc anh hai cho anh ta cái gì mà anh ta có thể đem Thương Lục và em đều bán đứng?
Cái gì? Cố Tân Tân nghe anh nói vậy, ăn một đại kinh, cô theo bản năng lắc đầu, Không thể, anh ấy và Cận Hàn Thanh vốn dĩ không gặp mặt nhau, hơn nữa anh ấy cũng đã sớm biết Thương Lục ở đây, nếu anh ấy thật sự muốn nói thì cũng sẽ không giữ đến tận bây giờ.
Nhưng anh ta thấy được tôi và em ở cùng nhau, còn thấy được tôi ra ra vào vào nhà em. Em thật sự cho rằng anh ta có thể rộng lượng đến thế?
Cố Tân Tân vẫn không tin, Anh ấy sẽ không thể không để ý đến an nguy của tôi, anh ấy cũng biết tác phong làm việc của Cận Hàn Thanh, sao anh ấy có thể đẩy tôi vào hố lửa chứ?
Cận Ngụ Đình cười lạnh, Khổng Thành vẫn luôn cho người theo dõi anh hai, hôm nay Tu Tư Mân đến một nhà hàng, anh hai sau đó cũng vội vội vàng vàng chạy đến.
Có thể, có thể chỉ là trùng hợp mà thôi. Cố Tân Tân ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng đã bắt đầu lung lay.
Trùng hợp? Vậy thì anh ta tiến vào phòng bao của Tu Tư Mân cũng là trùng hợp sao?
Cố Tân Tân nuốt một ngụm nước bọt, Anh thấy bọn họ ở cùng một chỗ?
Có người nhìn thấy, còn có cả ảnh chụp. Em muốn xem không?
Cố Tân Tân không lên tiếng, sắc mặt trắng bệch. Cận Ngụ Đình nói xong, đưa điện thoại đến trước mặt cô, ở đó có không ít ảnh chụp. Có bức ảnh chụp Tu Tư Mân tiến vào một nhà hàng, cũng có của Cận Hàn Thanh, còn có tấm ảnh chụp Cận Hàn Thanh tiến vào phòng bao của Tu Tư Mân. Từng góc chụp đều hoàn hảo đến không thể chê được, Cố Tân Tân còn chưa dám tin tưởng, cũng không dễ dàng tin tưởng như vậy.
Nếu bị Cận Hàn Thanh tìm được Thương Lục trong nhà, anh ấy nhất định sẽ biết hậu quả......
Vậy em phải nghĩ lại thử xem, có phải là anh hai đã chấp nhận yêu cầu gì đó của anh ta hay không. Tu Tư Mân tiếp quản công ty, nhưng sau lưng còn có Tu Phụ Thành như sói hổ nhìn chằm chằm, xem ra cũng là do em đặt địa vị của mình quá cao trong lòng anh ta mà thôi. Cũng có một khả năng nữa, anh hai vì sốt ruột muốn tìm ra Thương Lục nên đã đáp ứng với Tu Tư Mân sẽ không tính toán với em, như vậy anh ta sẽ không hại em, chỉ là suýt chút nữa hại Thương Lục đến thảm mà thôi.
Cố Tân Tân trầm mặc, cô khẽ dựa về sau, Cận Ngụ Đình lấy lại điện thoại. Nếu không phải tôi nhanh hơn một bước sắp xếp Thương Lục rời đi, em có biết sau đó cô ấy sẽ phải đối mặt với điều gì không? Nói không chừng chính là cả đời này sẽ không trông mong được ra khỏi tòa nhà Đông dù chỉ một bước.
Sắc mặt Cố Tân Tân trắng nhợt như tờ giấy, giọng nói của Cận Ngụ Đình còn mang theo trầm trọng, Còn em nữa, dù anh hai có đồng ý thật đi chăng nữa, nhưng chờ đến khi anh ta lấy lại tinh thần em nghĩ em còn có thể bình an vô sự sao?
Cố Tân Tân khẽ nhắm mắt lại. Cứ coi như...... coi như bọn họ gặp mặt đi, nhưng như vậy cũng không thể chứng minh Tu Tư Mân đã nói ra chuyện của Thương Lục.
Vậy em giải thích thế nào về việc anh hai sau khi ra khỏi quán rượu mang theo bộ dạng lo lắng, còn là trực tiếp xông thẳng đến nhà em?
Cố Tân Tân đúng là không thể giải thích được.
Nhưng cô vẫn ngoan cường lắc đầu, Tu Tư Mân sẽ không làm như vậy, anh ấy rất tôn trọng lựa chọn của tôi. Chuyện của Thương Lục tôi đã nói với anh ấy từ sớm, anh ấy sẽ không làm ra loại chuyện đó.
Cận Ngụ Đình nghe vậy, tức giận đến nghiến răng. Em lại có thể tin tưởng anh ta như vậy?
Đây là thứ tôi phải cho anh ấy, sự tin tưởng tối thiểu.
Ánh măt Cận Ngụ Đình rơi xuống khuôn mặt cô, Vậy là em không tin tôi sao?
Cố Tân Tân không lên tiếng, anh đá đá chân cô. Trầm mặc cái gì? Nói chuyện đi.
Thương Lục không sao là được rồi.
Cố Tân Tân, em chính là muốn bỏ qua như thế phải không?
Cô mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì. Cận Ngụ Đình xoay người nhìn ra cửa sổ, bên trong xe yên tĩnh không một tiếng động, mãi một lúc sau tài xế mới nghe được phân phó của anh. Đưa cô ấy quay về.
Tài xế cho xe khởi động, quay đầu hướng về nhà Cố Tân Tân.
Cô đẩy cửa xe bước xuống, tài xế không dừng lại lập tức rời đi, Cố Tân Tân xoay người nhìn theo, chỉ thấy chiếc xe đã lái đi thật xa.
Cố Tân Tân về phòng, cầm điện thoại gọi cho Tu Tư Mân, nhưng trước sau đều không có ai nghe.
Mãi đến chiều tối, Cố Tân Tân không ngồi nổi nữa, mới lấy xe chuẩn bị ra ngoài.
Xe ra khỏi không lâu, Cố Tân Tân vô tình nhìn thấy một chiếc xe màu đen đi theo sau qua gương chiếu hậu.
Ban đầu cô cũng không để trong lòng, nhưng sau khi đi qua hai ngã tư mà chiếc xe kia vẫn còn theo sát cô, Cố Tân Tân đột nhiên tăng số, chiếc xe phía sau rõ ràng cũng tăng tốc theo.
Cố Tân Tân thấy vậy, nhanh chóng tấp xe vào lề đường, cô đẩy cửa xe ra, chờ cho chiếc xe kia đi đến.
Người trên xe muốn lách qua nhưng đã không còn kịp, Cố Tân Tân đi đến bên cạnh xe, nhấc tay lên gõ trên cửa kính hai lần.
Tài xế thấy vậy, khuôn mặt trấn định hạ cửa sổ xuống.
Cận Hàn Thanh đâu? Cố Tân Tân trực tiếp hỏi.
Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.
Đừng có giả vờ, mấy người tiến vào nhà tôi lục soát hai lần rồi mà vẫn không hết hi vọng sao? Anh ta còn muốn để mấy người theo dõi tôi đến bao giờ?
Tài xế ấn còi, Tôi thật sự không hiểu lời cô đang nói.
Cố Tân Tân đi vòng ra sau, muốn mở cửa xe. Đưa tôi đi gặp Cận Hàn Thanh.
Cô đừng có gây sự.
Anh không cho tôi gặp anh ta? Được thôi, vậy thì hôm nay anh cũng đừng hòng đi được.
Người đàn ông trầm mặc, Cố Tân Tân lại kéo cửa xe, Có cần tôi phải gọi điện cho anh ta không?
Tài xế không đáp lại cô, nhưng vẫn kéo cửa xe lên sau đó gọi đi một cuộc điện thoại, rất nhanh, cửa xe được mở khóa ra.
Cố Tân Tân mở cửa ngồi lên, cô biết tài xế muốn dẫn cô đi gặp Cận Hàn Thanh, nhưng chỉ là cô không nghĩ tới anh ta vậy mà lại đưa cô đến Cận gia, vào tòa nhà Đông.
Cố Tân Tân xuống xe, suýt nữa không kìm được lòng mà đi về một hướng khác. Đoạn đường này cô đã đi qua rất nhiều lần, chỉ là hiện tại đứng ở đây cũng đã sớm cảnh còn người mất.
Cận Hàn Thanh đứng trong sân tòa nhà Đông chờ cô, Cố Tân Tân được người dẫn vào. Người đàn ông ngồi trước bàn đá, nét mặt uể oải, nghe được tiếng bước chân cũng không nhấc mắt lấy một cái.
Cận tiên sinh.
Cận Hàn Thanh khẽ mở đôi môi mỏng, Sao thế, cô là đến nói cho tôi biết tung tích của Thương Lục sao?
Tôi đã nói cả trăm lần rồi, tôi không biết Thương Lục đang ở đâu.
Người đàn ông hiếm khi không kích động như mấy lần trước, Vậy cô tới đây tìm tôi có việc gì?
Vì sao hôm nay anh lại đến nhà tôi? Tôi chỉ là muốn yên ổn sống qua ngày, lần trước rõ ràng anh đã đồng ý với tôi sẽ không quay lại quấy rầy cuộc sống của tôi.
Cận Hàn Thanh cười lạnh, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Cố Tân Tân, Tôi cũng không tin, lời của một người thân cận nhất sẽ là lời nói dối.
Cố Tân Tân đã đoán ra được đôi chút, nhưng trên mặt vẫn là gắng gượng, Người thân cận nhất của tôi? Dội nước bẩn lên người tôi mà có thể tính là người thân cận nhất sao?
Anh ta chung chăn gối với cô, lẽ nào lời nói của anh ta lại không thể tin sao?
Nơi cổ họng của Cố Tân Tân khô khóc, một chút kiên trì cuối cùng bị ép đến vỡ vụn. Lời này của Cận Hàn Thanh đã quá rõ ràng, ngoại trừ Tu Tư Mân còn có thể là ai chứ?
***
Bát Bát: Ta không cấm mọi người chửi bậy (viết tắt để giữ thuần phong mĩ tục và watt hay những nơi khác không rà ra là được), cũng không cấm mọi người mắng nhân vật của truyện (có bực mình thì phải xả ra, nếu không bị ức chế tích tụ cũng không tốt cho sức khỏe, sức khỏe của mọi người làm sao ta sẽ có lỗi:3). Ta cũng chỉ có 1 quy tắc duy nhất thôi, những ai đọc truyện của ta đã lâu sẽ biết, nhưng có lẽ vì ta chỉ nhắc trong cmt vài lần chứ chưa công khai nhắc trên đây bao giờ nên có thể có nhiều người không biết.
Đó là, ta hi vọng mọi người không spoil nội dung truyện. Tất cả những cmt có hơi hướng tiết lộ nội dung truyện chưa được ta đăng và ta không có dự tính để nó được lộ sẽ bị xóa ngay khi ta nhìn thấy.
Nói nghiêm túc vậy thôi, chứ ta xóa xong ta cũng không ghim ai đâu, nên lần sau mọi người đừng làm vậy nữa là được à, yêu thương nè kkk
***
Sau khi Cố Tân Tân xác định toàn bộ đều được xử lý sạch sẽ mới đi xuống lầu.
Cửa bị người ta đập ầm ầm, lúc này Thương Lục đã không còn trong nhà, cô cũng không có gì phải sợ. Lại nói Cận Hàn Thanh trực tiếp tìm tới đây, vậy nói rõ Thương Lục rời đi rất thuận lợi, cũng không hề bị phát hiện.
Đến đây đến đây, ai vậy! Cố Tân Tân nâng cao giọng hỏi.
Cận Hàn Thanh không lên tiếng, Cố Tân Tân để người giúp việc làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra quay lại phòng bếp sau đó đi ra mở cửa, Cận Hàn Thanh liền dẫn theo một đoàn người xông vào.
Sao anh lại đến rồi?
Cận Hàn Thanh đến liếc cũng không liếc cô lấy một cái, bước nhanh về phía cầu thang. Người anh ta mang tới cũng bắt đầu lục soát khắp căn nhà, Cố Tân Tân không vui lên tiếng, Mấy người muốn làm gì?
Cận Hàn Thanh đi lên lầu, cơ hồ đem toàn bộ lầu hai và lầu ba lật lên ba lượt, chút hi vọng le lói cuối cùng vẫn bị bóp tắt. Cận Hàn Thanh không muốn tin, nhưng anh ta tìm tới tìm lui đều không thấy bóng dáng Thương Lục đâu. Anh ta lòng như lửa đốt xuống lầu, vừa đến trước mặt Cố Tân Tân liền đưa tay túm lấy cánh tay cô, sức lực lớn đến mức giống như hận không thể bóp nát đám xương yếu ớt đó của cô.
Thương Lục đâu? Thương Lục ở đâu hả?
Cố Tân Tân bày ra vẻ mặt vô tội, Tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Anh cũng đã đến đây tìm hai lần nhưng không phải là đều không thấy sao?
Cô đưa cô ấy đi rồi có phải không?
Cận Hàn Thanh! Cố Tân Tân dùng sức muốn hất tay anh ta ra, nhưng sức lực của người đàn ông thật sự quá lớn, cô làm thế nào cũng thoát không được. Tôi đã nói rồi, tôi và Thương Lục không hề gặp nhau, tôi không có lý do gì để giúp hoặc là hại cô ấy. Lần trước anh không thu hoạch được gì cũng đã đồng ý sẽ không quấy rầy tôi nữa, nhưng lần này rốt cuộc là thế nào đây?
Cố Tân Tân, chỉ cần cô giao Thương Lục ra đây tôi sẽ không truy cứu chuyện cô giấu cô ấy đi, còn cả những chuyện trước đây, tôi có thể xin lỗi cô.......
Không cần, Cố Tân Tân lạnh lùng ngắt lời Cận Hàn Thanh, Cận tiên sinh nói giọng đó tôi thật sự không chịu nổi, lại nói tôi thật sự chưa từng gặp Thương Lục.
Cận Hàn Thanh thấy cô chính là không có ý muốn nói ra, tầm mắt liền quét về phía mấy người đứng gần đó, Mấy người thì sao? Canh giữ ở bên ngoài có thấy kẻ nào khả nghi ra vào không?
Mấy người đó nhìn nhau, cuối cùng có một người đứng ra nói. Ngay nửa giờ trước thôi có mấy người vác một thùng giấy lớn đi vào.
Làm sao? Nhà tôi thay tủ lạnh thôi cũng phải báo cáo với các anh?
Vác vào một thùng giấy lớn? Cận Hàn Thanh cảm thấy không đúng. Sau đó thì thế nào?
Không lâu sau thì mang một cái tủ lạnh ra ngoài.
Cố Tân Tân đúng là vẫn có chút chột dạ, Tôi đổi tủ lạnh cũng không được?
Cận Hàn Thanh nhìn Cố Tân Tân, tầm mắt không khỏi nhìn về hướng nhà bếp. Lòng bàn tay Cố Tân Tân đổ đầy mồ hôi, tủ lạnh kia chất đầy đồ bên trong, đoán chừng Cận Hàn Thanh chỉ cần liếc một cái là biết không phải chỉ mới mua hôm nay.
Nhưng người đàn ông đó cũng không tiếp tục truy cứu, quay sang mắng mấy người đó một câu. Ngu xuẩn!
Anh ta xoay người muốn đi, Cận Hàn Thanh ra đến ngoài, hỏi người đi theo bên cạnh. Người vận chuyển tủ lạnh đó đi đâu?
Lái xe đi rồi, có lẽ là về hướng Tây.
Biển sổ xe là bao nhiêu?
Không...... không để ý.
Cận Hàn Thanh nhấc chân đá mạnh một cái, người đàn ông đó đau đến mức cúi rạp người xuống, một câu cũng không dám tiếp tục nói.
Cận Hàn Thanh quay đầu lại nhìn về phía Cố Tân Tân, cô đáp lại anh ta bằng biểu cảm ung dung thong thả. Người đàn ông dùng sắc mặt căng thẳng nói với cô. Tốt nhất là cô hãy cầu nguyện Thương Lục sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cô ấy có làm sao hay không không liên quan đến tôi, tôi cũng không quan tâm.
Cố Tân Tân dứt lời, đặt tay lên nắm cửa. Tôi hi vọng đây sẽ là lần cuối cùng, nếu lần sau Cận tiên sinh còn như vậy thì đừng trách tôi báo cảnh sát.
Cố Tân Tân nói xong lời này, đóng cửa lại sau đó kề sát lỗ tai lên cánh cửa, sau khi xác định bọn họ đều đã đi xa mới dùng tay vỗ ngực.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa, thật sự là suýt chút nữa thôi.
Nếu người của Cận Hàn Thanh đến sớm hơn một chút, dù là mười phút thôi thì ngày hôm nay coi như Thương Lục đi không xong rồi.
Chờ đến khi Cận Hàn Thanh kiểm tra ra chiếc xe kia đã sớm không thấy bóng dáng Thương Lục đâu. Cận Hàn Thanh độc ác đến thế nào, nếu để anh ta tìm thấy những người kia thì chưa biết chừng sẽ động thủ, nên đối phương cũng không cho anh ta cơ hội này.
Cận Ngụ Đình đã sớm cho người ta chuẩn bị một chiếc tủ lạnh thật sự, với chiếc tủ lạnh mang ra từ nhà Cố Tân Tân cơ bản là giống nhau như đúc.
Những người kia sau khi ném chiếc tủ lạnh kia vào chợ secondhand, liền biến mất bặt vô âm tín.
Dù bây giờ Cận Hàn Thanh có cảm thấy sự tình cực kỳ không đúng, nhưng anh ta có thể đi tìm ai được đây? Đến người để tính sổ cũng không có.
Cố Tân Tân vừa thở phào một hơi, liền nhận được điện thoại của Cận Ngụ Đình.
Trong lòng tránh không được hoảng hốt, không lẽ phía Thương Lục gặp phiền phức rồi?
Cố Tân Tân không chút nghĩ ngợi nhấn nghe. A lô?
Em mau ra đây.
Làm sao vậy?
Đi ra! Ngữ khí của Cận Ngụ Đình rất gấp gáp.
Cố Tân Tân cúp máy, bước nhanh ra ngoài. Xe của Cận Ngụ Đình đang dừng trước cổng, cô mở cửa xe ngồi vào, xe cũng không hề dừng lại liền lập tức lái đi.
Cố Tân Tân chần chờ liếc anh một cái. Làm sao vậy?
Tu Tư Mân đâu? Cận Ngụ Đình không mặn không nhạt hỏi.
Anh ấy ra ngoài rồi, anh tìm anh ấy có việc?
Rốt cuộc anh hai cho anh ta cái gì mà anh ta có thể đem Thương Lục và em đều bán đứng?
Cái gì? Cố Tân Tân nghe anh nói vậy, ăn một đại kinh, cô theo bản năng lắc đầu, Không thể, anh ấy và Cận Hàn Thanh vốn dĩ không gặp mặt nhau, hơn nữa anh ấy cũng đã sớm biết Thương Lục ở đây, nếu anh ấy thật sự muốn nói thì cũng sẽ không giữ đến tận bây giờ.
Nhưng anh ta thấy được tôi và em ở cùng nhau, còn thấy được tôi ra ra vào vào nhà em. Em thật sự cho rằng anh ta có thể rộng lượng đến thế?
Cố Tân Tân vẫn không tin, Anh ấy sẽ không thể không để ý đến an nguy của tôi, anh ấy cũng biết tác phong làm việc của Cận Hàn Thanh, sao anh ấy có thể đẩy tôi vào hố lửa chứ?
Cận Ngụ Đình cười lạnh, Khổng Thành vẫn luôn cho người theo dõi anh hai, hôm nay Tu Tư Mân đến một nhà hàng, anh hai sau đó cũng vội vội vàng vàng chạy đến.
Có thể, có thể chỉ là trùng hợp mà thôi. Cố Tân Tân ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng đã bắt đầu lung lay.
Trùng hợp? Vậy thì anh ta tiến vào phòng bao của Tu Tư Mân cũng là trùng hợp sao?
Cố Tân Tân nuốt một ngụm nước bọt, Anh thấy bọn họ ở cùng một chỗ?
Có người nhìn thấy, còn có cả ảnh chụp. Em muốn xem không?
Cố Tân Tân không lên tiếng, sắc mặt trắng bệch. Cận Ngụ Đình nói xong, đưa điện thoại đến trước mặt cô, ở đó có không ít ảnh chụp. Có bức ảnh chụp Tu Tư Mân tiến vào một nhà hàng, cũng có của Cận Hàn Thanh, còn có tấm ảnh chụp Cận Hàn Thanh tiến vào phòng bao của Tu Tư Mân. Từng góc chụp đều hoàn hảo đến không thể chê được, Cố Tân Tân còn chưa dám tin tưởng, cũng không dễ dàng tin tưởng như vậy.
Nếu bị Cận Hàn Thanh tìm được Thương Lục trong nhà, anh ấy nhất định sẽ biết hậu quả......
Vậy em phải nghĩ lại thử xem, có phải là anh hai đã chấp nhận yêu cầu gì đó của anh ta hay không. Tu Tư Mân tiếp quản công ty, nhưng sau lưng còn có Tu Phụ Thành như sói hổ nhìn chằm chằm, xem ra cũng là do em đặt địa vị của mình quá cao trong lòng anh ta mà thôi. Cũng có một khả năng nữa, anh hai vì sốt ruột muốn tìm ra Thương Lục nên đã đáp ứng với Tu Tư Mân sẽ không tính toán với em, như vậy anh ta sẽ không hại em, chỉ là suýt chút nữa hại Thương Lục đến thảm mà thôi.
Cố Tân Tân trầm mặc, cô khẽ dựa về sau, Cận Ngụ Đình lấy lại điện thoại. Nếu không phải tôi nhanh hơn một bước sắp xếp Thương Lục rời đi, em có biết sau đó cô ấy sẽ phải đối mặt với điều gì không? Nói không chừng chính là cả đời này sẽ không trông mong được ra khỏi tòa nhà Đông dù chỉ một bước.
Sắc mặt Cố Tân Tân trắng nhợt như tờ giấy, giọng nói của Cận Ngụ Đình còn mang theo trầm trọng, Còn em nữa, dù anh hai có đồng ý thật đi chăng nữa, nhưng chờ đến khi anh ta lấy lại tinh thần em nghĩ em còn có thể bình an vô sự sao?
Cố Tân Tân khẽ nhắm mắt lại. Cứ coi như...... coi như bọn họ gặp mặt đi, nhưng như vậy cũng không thể chứng minh Tu Tư Mân đã nói ra chuyện của Thương Lục.
Vậy em giải thích thế nào về việc anh hai sau khi ra khỏi quán rượu mang theo bộ dạng lo lắng, còn là trực tiếp xông thẳng đến nhà em?
Cố Tân Tân đúng là không thể giải thích được.
Nhưng cô vẫn ngoan cường lắc đầu, Tu Tư Mân sẽ không làm như vậy, anh ấy rất tôn trọng lựa chọn của tôi. Chuyện của Thương Lục tôi đã nói với anh ấy từ sớm, anh ấy sẽ không làm ra loại chuyện đó.
Cận Ngụ Đình nghe vậy, tức giận đến nghiến răng. Em lại có thể tin tưởng anh ta như vậy?
Đây là thứ tôi phải cho anh ấy, sự tin tưởng tối thiểu.
Ánh măt Cận Ngụ Đình rơi xuống khuôn mặt cô, Vậy là em không tin tôi sao?
Cố Tân Tân không lên tiếng, anh đá đá chân cô. Trầm mặc cái gì? Nói chuyện đi.
Thương Lục không sao là được rồi.
Cố Tân Tân, em chính là muốn bỏ qua như thế phải không?
Cô mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì. Cận Ngụ Đình xoay người nhìn ra cửa sổ, bên trong xe yên tĩnh không một tiếng động, mãi một lúc sau tài xế mới nghe được phân phó của anh. Đưa cô ấy quay về.
Tài xế cho xe khởi động, quay đầu hướng về nhà Cố Tân Tân.
Cô đẩy cửa xe bước xuống, tài xế không dừng lại lập tức rời đi, Cố Tân Tân xoay người nhìn theo, chỉ thấy chiếc xe đã lái đi thật xa.
Cố Tân Tân về phòng, cầm điện thoại gọi cho Tu Tư Mân, nhưng trước sau đều không có ai nghe.
Mãi đến chiều tối, Cố Tân Tân không ngồi nổi nữa, mới lấy xe chuẩn bị ra ngoài.
Xe ra khỏi không lâu, Cố Tân Tân vô tình nhìn thấy một chiếc xe màu đen đi theo sau qua gương chiếu hậu.
Ban đầu cô cũng không để trong lòng, nhưng sau khi đi qua hai ngã tư mà chiếc xe kia vẫn còn theo sát cô, Cố Tân Tân đột nhiên tăng số, chiếc xe phía sau rõ ràng cũng tăng tốc theo.
Cố Tân Tân thấy vậy, nhanh chóng tấp xe vào lề đường, cô đẩy cửa xe ra, chờ cho chiếc xe kia đi đến.
Người trên xe muốn lách qua nhưng đã không còn kịp, Cố Tân Tân đi đến bên cạnh xe, nhấc tay lên gõ trên cửa kính hai lần.
Tài xế thấy vậy, khuôn mặt trấn định hạ cửa sổ xuống.
Cận Hàn Thanh đâu? Cố Tân Tân trực tiếp hỏi.
Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.
Đừng có giả vờ, mấy người tiến vào nhà tôi lục soát hai lần rồi mà vẫn không hết hi vọng sao? Anh ta còn muốn để mấy người theo dõi tôi đến bao giờ?
Tài xế ấn còi, Tôi thật sự không hiểu lời cô đang nói.
Cố Tân Tân đi vòng ra sau, muốn mở cửa xe. Đưa tôi đi gặp Cận Hàn Thanh.
Cô đừng có gây sự.
Anh không cho tôi gặp anh ta? Được thôi, vậy thì hôm nay anh cũng đừng hòng đi được.
Người đàn ông trầm mặc, Cố Tân Tân lại kéo cửa xe, Có cần tôi phải gọi điện cho anh ta không?
Tài xế không đáp lại cô, nhưng vẫn kéo cửa xe lên sau đó gọi đi một cuộc điện thoại, rất nhanh, cửa xe được mở khóa ra.
Cố Tân Tân mở cửa ngồi lên, cô biết tài xế muốn dẫn cô đi gặp Cận Hàn Thanh, nhưng chỉ là cô không nghĩ tới anh ta vậy mà lại đưa cô đến Cận gia, vào tòa nhà Đông.
Cố Tân Tân xuống xe, suýt nữa không kìm được lòng mà đi về một hướng khác. Đoạn đường này cô đã đi qua rất nhiều lần, chỉ là hiện tại đứng ở đây cũng đã sớm cảnh còn người mất.
Cận Hàn Thanh đứng trong sân tòa nhà Đông chờ cô, Cố Tân Tân được người dẫn vào. Người đàn ông ngồi trước bàn đá, nét mặt uể oải, nghe được tiếng bước chân cũng không nhấc mắt lấy một cái.
Cận tiên sinh.
Cận Hàn Thanh khẽ mở đôi môi mỏng, Sao thế, cô là đến nói cho tôi biết tung tích của Thương Lục sao?
Tôi đã nói cả trăm lần rồi, tôi không biết Thương Lục đang ở đâu.
Người đàn ông hiếm khi không kích động như mấy lần trước, Vậy cô tới đây tìm tôi có việc gì?
Vì sao hôm nay anh lại đến nhà tôi? Tôi chỉ là muốn yên ổn sống qua ngày, lần trước rõ ràng anh đã đồng ý với tôi sẽ không quay lại quấy rầy cuộc sống của tôi.
Cận Hàn Thanh cười lạnh, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Cố Tân Tân, Tôi cũng không tin, lời của một người thân cận nhất sẽ là lời nói dối.
Cố Tân Tân đã đoán ra được đôi chút, nhưng trên mặt vẫn là gắng gượng, Người thân cận nhất của tôi? Dội nước bẩn lên người tôi mà có thể tính là người thân cận nhất sao?
Anh ta chung chăn gối với cô, lẽ nào lời nói của anh ta lại không thể tin sao?
Nơi cổ họng của Cố Tân Tân khô khóc, một chút kiên trì cuối cùng bị ép đến vỡ vụn. Lời này của Cận Hàn Thanh đã quá rõ ràng, ngoại trừ Tu Tư Mân còn có thể là ai chứ?
***
Bát Bát: Ta không cấm mọi người chửi bậy (viết tắt để giữ thuần phong mĩ tục và watt hay những nơi khác không rà ra là được), cũng không cấm mọi người mắng nhân vật của truyện (có bực mình thì phải xả ra, nếu không bị ức chế tích tụ cũng không tốt cho sức khỏe, sức khỏe của mọi người làm sao ta sẽ có lỗi:3). Ta cũng chỉ có 1 quy tắc duy nhất thôi, những ai đọc truyện của ta đã lâu sẽ biết, nhưng có lẽ vì ta chỉ nhắc trong cmt vài lần chứ chưa công khai nhắc trên đây bao giờ nên có thể có nhiều người không biết.
Đó là, ta hi vọng mọi người không spoil nội dung truyện. Tất cả những cmt có hơi hướng tiết lộ nội dung truyện chưa được ta đăng và ta không có dự tính để nó được lộ sẽ bị xóa ngay khi ta nhìn thấy.
Nói nghiêm túc vậy thôi, chứ ta xóa xong ta cũng không ghim ai đâu, nên lần sau mọi người đừng làm vậy nữa là được à, yêu thương nè kkk
/268
|