Đứng phía trên tường thành Lương Châu, sắc mặt của Ngũ Tử Ngang ngưng trọng, biên giới Lương Châu có vài huyện cũng gặp nạn tuyết, nhưng tổn thất không lớn, hơn nữa lương thực sung túc, nên dân bị nạn cũng được an bài ổn thỏa. Chẳng qua nghe nói Thanh Hóa, Cao Đường, Tứ Phi, ba tỉnh gặp phải tai họa nghiêm trọng, ngay cả kinh thành cũng bị ảnh hưởng. Không biết lương thảo ở kinh thành có đầy đủ hay không, đã vận chuyển đến ba tỉnh hay chưa, hoàng thượng sẽ giống như dĩ vãng, sẽ không mở miệng yêu cầu hắn?
“Vương gia, sắp đến tân niên, vì sao người không cao hứng a?” Một vị lão binh ở trên tường thành nghi vấn. Lương Vương Ngũ Tử Ngang yêu dân như con, được dân chúng thành Lương Châu kính mến, cho dù là binh sĩ tầm thường cũng có thể nói chuyện với hắn.
Ngũ Tử Ngang đáp lại, “Có vài địa phương đang gặp phải nạn tuyết, nghĩ đến dân chúng nơi đó đang chịu khổ, ta thập phần bất an.”
“Vương gia có tấm lòng Bồ Tát. Chúng ta có thể gặp được Vương gia là phúc đức mấy đời. Có Hoàng Thượng, Vương gia không cần bận tâm, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp.”
Chính là vì vậy nên hắn mới càng lo lắng. Ngũ Tử Ngang chỉ mỉm cười, ân cần thăm hỏi vị lão binh vài câu rồi đi xuống tường thành. Thôi, nếu hoàng thượng không lên tiếng thì hắn sẽ lên tiếng.
Người hầu Ngũ Hiến thấy Vương gia đi xuống liền lập tức dắt xe ngựa đến, đưa qua noãn lô. Tuy rằng nhiều ngày qua thành Lương Châu vẫn chưa có tuyết rơi, nhưng thời tiết thật sự rất lạnh. Lên xe ngựa, Ngũ Tử Ngang nói, “Ngũ Hiến, trực tiếp quay về Vương phủ.”
Ngũ Hiến vội vàng nhắc nhở, “Vương gia, người không đi chọn túi phúc cho cô nãi nãi sao?”
Ngũ Tử Ngang nói, “Ngũ Hiến, ngươi đến Thọ Lộc Đường chọn giúp cho ta một cái. Ngũ Hoán, ngươi đánh xe.”
“Dạ.” Thị vệ thống lĩnh Vương phủ kiêm thị vệ bên cạnh Ngũ Tử Ngang – Ngũ Hoán không nói hai lời liền thả Ngũ Hiến xuống dưới, rồi nhảy lên xe ngựa.
Ngũ Hiến bất đắc dĩ nói, “Được rồi Vương gia. Bất quá nếu cô nãi nãi có hỏi thì Vương gia cũng đừng nói là ta chọn.”
“Biết rồi, ngươi mau đi đi.” Phất tay xua đuổi Ngũ Hiến, Ngũ Tử Ngang làm cho Ngũ Hoán đánh xe.
Xe ngựa rất nhanh chạy về hướng Vương phủ, Ngũ Hiến xoa xoa cái mũi đã đông lạnh, rồi lẩm bẩm, “Vương phi còn chưa vào cửa mà Vương gia vội vàng hồi phủ để làm gì?” (ý là chưa lấy Vương phi)
Trở lại Vương phủ, quản gia Ngũ Huyền đã đứng chờ ở bên ngoài. Ngũ Tử Ngang vừa xuống xe thì Ngũ Huyền liền nhanh chóng tiến lên, “Vương gia, Tiếu Thọ Tiếu đại nhân đến đây, đang ở sảnh đường, bảo rằng có mang theo ý chỉ của Hoàng Thượng.”
“Cái gì?” Ngũ Tử Ngang có một chút giật mình, hắn nhanh chóng đi vào trong phủ, vội vàng hỏi, “Chỉ có một mình hắn đến đây?”
“Dạ, Tiếu đại nhân chỉ dẫn theo hai gã thị vệ trong kinh, xem ra là vội vàng chạy đến.”
Chẳng lẽ tình hình thiên tai vượt quá dự đoán của hắn? Ngũ Tử Ngang cau mày một chút, bước nhanh vào sảnh đường.
“Vương gia.”
“Tiếu đại nhân. Không biết ngài đến đây, không có tiếp đón từ xa.”
“Hạ quan vội vàng đến đây mà chưa kịp báo trước, mong Vương gia chớ trách.”
Hai người vừa thấy mặt là hàn huyên, tiếp theo Tiếu Thọ lập tức nói, “Hạ quan lần này tiến đến là phụng ý chỉ của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng phái thần giao cho Vương gia phong thư này, thỉnh Vương gia xem qua.” Nói xong, Tiếu Thọ lấy phong thư của Hoàng Thượng từ trong vạt y bào, Ngũ Tử Ngang lập tức nhận lấy rồi mở ra.
Tử Ngang:
Chắc ngươi đã nghe thấy nạn tuyết, trẫm không nhiều lời. Nước xa không cứu được lửa gần, Lương Châu cách Cao Đường không xa, trẫm hy vọng ngươi có thể trước tiên đem lương thảo và nhân thủ từ Lương Châu cứu giúp Cao Đường. Trẫm phái Tiếu khanh trợ giúp ngươi, ngân lượng sử dụng cho qua nạn tuyết thì trẫm nhất định sẽ bù lại cho ngươi.
Tần
Ngũ Tử Ngang áp chế sự khó chịu trong lòng, ngẩng đầu nói, “Sau khi biết được nạn tuyết thì ta đã phái người chuẩn bị lương thảo, chờ Hoàng Thượng hạ chỉ. Hiện tại ta lập tức bố trí nhân thủ vận chuyển lương thảo đến Cao Đường.”
“Thật tốt quá!” Tiếu Thọ vừa nghe xong thì phi thường kinh hỉ, “Nghe nói Lương Vương là người hiểu rõ Hoàng Thượng nhất, hạ quan vẫn chưa tin, hiện tại thì hạ quan thật sự tin tưởng.”
Ngũ Tử Ngang mỉm cười nhưng trong lòng lại cười khổ, nếu không phải bất đắc dĩ thì hoàng thượng sẽ không viết phong thư này cho hắn.
Từ giữa trưa đến chiều tối, Ngũ Tử Ngang chỉ ăn một cái bánh bao. Hắn tự mình giám sát việc chuẩn bị vận chuyển lương thảo đến Cao Đường, cũng phái một ngàn binh sĩ áp giải. Tiếu Thọ mấy ngày liền bôn ba chạy đến đây, Ngũ Tử Ngang khuyên can mãi thì Tiếu Thọ mới chịu vào phòng nghỉ ngơi, những chuyện còn lại đều do hắn tự phụ trách.
Đến khi Ngũ Tử Hoa từ bên ngoài chạy về phủ thì mới phát hiện đèn đuốc trong phòng vẫn sáng trưng, kẻ đến người đi. Hỏi một chút thì mới biết đại ca muốn vận chuyển lương thảo đến Cao Đường. Ngũ Tử Hoa đi đến thư phòng của đại ca rồi gõ cửa.
Ngũ Tử Ngang ngẩng đầu lên, “Tam đệ? Ngươi đã về.”
“Ân, ngủ bên ngoài không quen, sau khi ta đàm phán xong xuôi liền quay trở về.” Vẫn chưa kịp đặt hành nang xuống ghế thì Ngũ Tử Hoa đã đi đến bên cạnh đại ca, “Hoàng Thượng hạ chỉ để cho người vận chuyển lương thảo đến Cao Đường?”
“Ngươi biết rồi sao?” Ngũ Tử Ngang tiếp tục phê duyệt văn kiện, “Cao Đường gần với Lương Châu, từ Lương Châu vận chuyển lương thảo sang đó là thích hợp nhất. Ngươi vẫn chưa dùng bữa, bảo Ngũ Huyền chuẩn bị vài món cho ngươi ăn đi. Cô nãi nãi sáng nay còn hỏi bao giờ thì ngươi trở về, sớm mai thức dậy nhớ thỉnh an lão nhân gia nàng.”
Ngũ Tử Hoa chẳng những không đi mà ngược lại còn ngồi xuống bên cạnh Ngũ Tử Ngang, “Đại ca, trước kia Hoàng Thượng không quen gặp phải chuyện gì cũng hướng đến ngươi để ủy thác, lần này vì sao lại đột nhiên làm như vậy?”
Ngũ Tử Ngang dừng bút lại một chút rồi mới viết tiếp, đồng thời cũng lên tiếng, “Có thể là vì Lương Châu gần với Cao Đường. Ngươi đừng hoài nghi tâm tư của Hoàng Thượng, vừa vặn ta đã sớm chuẩn bị lương thảo, bằng không lần này chắc chắn luống cuống chân tay một phen.”
Ngũ Tử Hoa vẫn không có ý muốn rời đi, mà lại nói, “Đại ca, có khi nào là Hoàng Thượng muốn thử một lần hay không?”
Ngũ Tử Ngang sửng sốt, “Thử cái gì?”
Sắc mặt của Ngữ Tử Hoa trở nên nghiêm trọng, “Sau khi Tiên Hoàng và phụ thân qua đời, trong triều càng lúc càng nhiều ý kiến muốn tước vương. Đại ca, sau khi chúng ta đến Lương Châu, Hoàng Thượng chẳng những chưa bao giờ triệu ngươi hồi kinh, ngay cả một phong thư cũng không viết cho ngươi. Thậm chí trong triều xảy ra chuyện mà Hoàng Thượng cũng không thăm hỏi ý tứ của ngươi, giống như Lương Vương ngươi không hề tồn tại. Ngay cả tất niên ngày hội, một chút ban ân thăm hỏi cũng không có. Ý tứ của Hoàng Thượng chẳng phải đã rất rõ hay sao? Sở dĩ không động thủ có lẽ là vì vướng bận Tiên Hoàng, cũng có lẽ là bận tâm giao tình trước kia với ngươi. Lần này Hoàng Thượng đột nhiên mở miệng nhờ ngươi, chẳng lẽ không phải là muốn thử ngươi hay sao?”
Vẻ mặt ôn hòa của Ngũ Tử Ngang cũng trở nên nghiêm túc, hắn trầm giọng, “Cho dù là thử thì thế nào? Tam đệ, Vinh quang của Ngũ gia là do phụ thân dùng mạng của hắn để đối lấy, đó là Tiên Hoàng cảm động công lao của phụ thân mà ban cho. Nếu Hoàng Thượng muốn thu hồi thì cũng hợp tình hợp lý. Hoàng Thượng ba năm nay chưa từng hạ chỉ để ta hồi kinh, nhưng ta hằng năm đều hồi kinh hai ba lần, Hoàng Thượng cần gì phải hạ chỉ? Nếu Hoàng Thượng hạ chỉ không cho ta hồi kinh thì mới chứng minh Hoàng Thượng bất mãn với Ngũ gia. Ta và Hoàng Thượng quen biết đã nhiều năm, ta hiểu Hoàng Thượng rất rõ, sau này không được ở trước mặt ta mà nói những lời như vậy, lần này xem như ngươi tuổi nhỏ không hiểu chuyện.”
“Đại ca!” Ngũ Tử Hoa nóng nảy, “Ngươi có nghĩ đến hay không, cái ngày mà Ngũ gia bị tước Vương có lẽ chính là ngày cả nhà gặp nạn. Từ xưa đến nay những chuyện như vậy cũng không hề thiếu. Ngươi hiểu rõ Hoàng Thượng là lúc Hoàng Thượng chưa đăng cơ, gần vua như gần hổ, Hoàng Thượng muốn giết ngươi, chẳng lẽ còn bận tâm giao tình dĩ vãng hay sao?”
Ngũ Tử Ngang có vẻ nổi giận, “Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Chẳng lẽ ngươi muốn ta làm ra chuyện đại nghịch bất đạo hay sao?”
Thấy đại ca tức giận, Ngũ Tử Hoa cố trấn tĩnh một chút rồi thấp giọng lên tiếng, “Đại ca, ta không phải muốn ngươi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Ta chỉ là….ta chỉ cảm thấy chúng ta không thể ngồi yên chờ chết, phải phòng ngừa chu đáo mới đúng. Thừa dịp Hoàng Thượng còn nhớ giao tình với ngươi, thì ngươi nên nghĩ cho chính mình, tìm đường lui cho Ngũ gia. Nếu có một ngày Hoàng Thượng thật sự tước Vương, chúng ta cũng không đến mức bị giậu đổ bìm leo.”
Ánh mắt của Ngũ Tử Ngang trở nên rét lạnh, “ Ngươi muốn đường lui như thế nào?”
Ngũ Tử Hoa đột nhiên lặng lẽ cười hai tiếng, kề sát vào tai của Ngũ Tử Ngang, “Đầu tiên đại ca phải thú tiểu thư Liễu gia, chúng ta sẽ có Liễu gia chống đỡ, rồi sau đó đại ca lợi dụng giao tình giữa ngươi và Hoàng Thượng để cho chúng ta có thể nhúng tay vào sinh ý của quan gia, như vậy cho dù sau này Hoàng Thượng có tước vương thì chúng ta cũng sẽ không bị chặt đứt đường lui.”
Ngũ Tử Ngang đẩy tam đệ ra, “Chuyện này ta đã nói với ngươi, sinh tiền phụ thân đã không thích việc ngươi theo thương nghiệp, nhưng ngươi cố ý muốn làm, ta là đại ca cũng phó mặc cho ngươi. Nhưng việc sinh ý của quan gia thì ta sẽ không giúp ngươi, nếu ngươi dựa vào bản lĩnh của mình mà lấy được thì ta cũng sẽ không ngăn cản, hết thảy là tùy vào bản thân của ngươi. Còn chuyện hôn sự của ta và Liễu Song, tang kỳ của cha vẫn chưa mãn hạn, hiện tại ta tạm thời không muốn nghĩ đến.”
“Đại ca!” Ngũ Tử Hoa nghe xong thì rất bất mãn.
Ngũ Tử Ngang chỉ ra ngoài cửa, “Trễ nhất là tối nay phải đem toàn bộ lương thảo vận chuyển ra ngoài, ta còn rất nhiều chuyện phải làm.” Ý tứ chính là muốn Ngũ Tử Hoa rời đi.
Đại ca đã muốn đuổi người, Ngũ Tử Hoa đành phải rời đi, bất quá trước khi đi thì hắn lại nhắc nhở, “Đại ca, tiểu thư Liễu gia đã quá hai mươi, ngươi cũng không thể tiếp tục kéo dài.”
“Ta biết.” Đáp lại một câu, Ngũ Tử Ngang không hề ngẩng đầu, mà chỉ vùi đầu vào công vụ.
“Ai…” Thấy đại ca căn bản không lắng nghe, Ngũ Tử Hoa lắc đầu ly khai, tâm tình trở nên nặng nề. Hắn không phải nói đùa, đại ca trung thành với Hoàng Thượng, nhưng người khác lại không nghĩ như thế, sớm hay muộn cũng có một ngày Ngũ gia sẽ lâm vào thảm cảnh tai ương ngập đầu. Nhị ca hành xử bí ẩn, đại ca lại trung thành một cách ngu muội, xem ra Ngũ gia sau này chỉ có thể dựa vào hắn. Cảm giác áp lực gánh trên vai thật sự nặng nề, Ngũ Tử Hoa cũng không muốn dùng bữa, mà trực tiếp quay trở về phòng để suy nghĩ đường lui.
Sau khi Ngũ Tử Hoa rời đi, Ngũ Tử Ngang lại ngẩn người. Từ trong lòng lấy ra thư tín của Hoàng Thượng. Nét chữ quen thuộc, ngôn ngữ quen thuộc, còn có lạc khoản quen thuộc. (lạc khoản = phần đề tên trên thư)
Khi tám tuổi, hắn được Tiên Hoàng triệu vào cung, khi đó vẫn là thị độc của hoàng tử Tần Ca. Mười một tuổi, thái tử Tần Du qua đời vì bệnh nặng, hoàng thượng trở thành thái tử, thân phận của hắn cũng hơn một chút – cận thị của thái tử. Mười sáu tuổi phụ thân được phong Vương, hắn bị ở lại trong cung làm chất tử, gọi là chất tử nhưng trên thực tế quan hệ giữa hắn và hoàng thượng không có gì thay đổi, duy nhất thay đổi chính là hắn ở lại hoàng cung lâu dài, ở trong Đông cung của hoàng thượng, cùng hoàng thượng sớm chiều làm bạn. (độc thị = chức quan đọc và giảng sách cho hoàng thượng; cận thị = người kề cận của hoàng thượng; chất tử = con tin)
Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Nếu có một ngày hoàng thượng muốn ban thưởng cái chết cho hắn, cũng chính là vì sự tồn tại của hắn gây trở ngại cho hoàng thượng, có chết cũng phải làm. Hắn không phải không cảm giác ba năm nay hoàng thượng lạnh lùng đối với hắn, từ lâu hắn đã chuẩn bị tốt có một ngày bị tước vương, bị ban thưởng cái chết. Nhưng hắn hiểu hoàng thượng, cho dù hoàng thượng có giết hắn thì cũng sẽ bảo toàn tánh mạng của những người khác trong Ngũ gia.
Cẩn thận cất vào thư tín, Ngũ Tử Ngang mỉm cười, tĩnh tâm để chuyên chú thi hành công vụ. Cuối cùng cũng có một việc mà hắn có thể giúp hoàng thượng, hắn nhất định phải làm cho tốt.
_________________
Don't worry about anything
Just do what you love and you believe it's true
Hey, BEST FRIEND, I'm waiting for you!!
“Vương gia, sắp đến tân niên, vì sao người không cao hứng a?” Một vị lão binh ở trên tường thành nghi vấn. Lương Vương Ngũ Tử Ngang yêu dân như con, được dân chúng thành Lương Châu kính mến, cho dù là binh sĩ tầm thường cũng có thể nói chuyện với hắn.
Ngũ Tử Ngang đáp lại, “Có vài địa phương đang gặp phải nạn tuyết, nghĩ đến dân chúng nơi đó đang chịu khổ, ta thập phần bất an.”
“Vương gia có tấm lòng Bồ Tát. Chúng ta có thể gặp được Vương gia là phúc đức mấy đời. Có Hoàng Thượng, Vương gia không cần bận tâm, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp.”
Chính là vì vậy nên hắn mới càng lo lắng. Ngũ Tử Ngang chỉ mỉm cười, ân cần thăm hỏi vị lão binh vài câu rồi đi xuống tường thành. Thôi, nếu hoàng thượng không lên tiếng thì hắn sẽ lên tiếng.
Người hầu Ngũ Hiến thấy Vương gia đi xuống liền lập tức dắt xe ngựa đến, đưa qua noãn lô. Tuy rằng nhiều ngày qua thành Lương Châu vẫn chưa có tuyết rơi, nhưng thời tiết thật sự rất lạnh. Lên xe ngựa, Ngũ Tử Ngang nói, “Ngũ Hiến, trực tiếp quay về Vương phủ.”
Ngũ Hiến vội vàng nhắc nhở, “Vương gia, người không đi chọn túi phúc cho cô nãi nãi sao?”
Ngũ Tử Ngang nói, “Ngũ Hiến, ngươi đến Thọ Lộc Đường chọn giúp cho ta một cái. Ngũ Hoán, ngươi đánh xe.”
“Dạ.” Thị vệ thống lĩnh Vương phủ kiêm thị vệ bên cạnh Ngũ Tử Ngang – Ngũ Hoán không nói hai lời liền thả Ngũ Hiến xuống dưới, rồi nhảy lên xe ngựa.
Ngũ Hiến bất đắc dĩ nói, “Được rồi Vương gia. Bất quá nếu cô nãi nãi có hỏi thì Vương gia cũng đừng nói là ta chọn.”
“Biết rồi, ngươi mau đi đi.” Phất tay xua đuổi Ngũ Hiến, Ngũ Tử Ngang làm cho Ngũ Hoán đánh xe.
Xe ngựa rất nhanh chạy về hướng Vương phủ, Ngũ Hiến xoa xoa cái mũi đã đông lạnh, rồi lẩm bẩm, “Vương phi còn chưa vào cửa mà Vương gia vội vàng hồi phủ để làm gì?” (ý là chưa lấy Vương phi)
Trở lại Vương phủ, quản gia Ngũ Huyền đã đứng chờ ở bên ngoài. Ngũ Tử Ngang vừa xuống xe thì Ngũ Huyền liền nhanh chóng tiến lên, “Vương gia, Tiếu Thọ Tiếu đại nhân đến đây, đang ở sảnh đường, bảo rằng có mang theo ý chỉ của Hoàng Thượng.”
“Cái gì?” Ngũ Tử Ngang có một chút giật mình, hắn nhanh chóng đi vào trong phủ, vội vàng hỏi, “Chỉ có một mình hắn đến đây?”
“Dạ, Tiếu đại nhân chỉ dẫn theo hai gã thị vệ trong kinh, xem ra là vội vàng chạy đến.”
Chẳng lẽ tình hình thiên tai vượt quá dự đoán của hắn? Ngũ Tử Ngang cau mày một chút, bước nhanh vào sảnh đường.
“Vương gia.”
“Tiếu đại nhân. Không biết ngài đến đây, không có tiếp đón từ xa.”
“Hạ quan vội vàng đến đây mà chưa kịp báo trước, mong Vương gia chớ trách.”
Hai người vừa thấy mặt là hàn huyên, tiếp theo Tiếu Thọ lập tức nói, “Hạ quan lần này tiến đến là phụng ý chỉ của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng phái thần giao cho Vương gia phong thư này, thỉnh Vương gia xem qua.” Nói xong, Tiếu Thọ lấy phong thư của Hoàng Thượng từ trong vạt y bào, Ngũ Tử Ngang lập tức nhận lấy rồi mở ra.
Tử Ngang:
Chắc ngươi đã nghe thấy nạn tuyết, trẫm không nhiều lời. Nước xa không cứu được lửa gần, Lương Châu cách Cao Đường không xa, trẫm hy vọng ngươi có thể trước tiên đem lương thảo và nhân thủ từ Lương Châu cứu giúp Cao Đường. Trẫm phái Tiếu khanh trợ giúp ngươi, ngân lượng sử dụng cho qua nạn tuyết thì trẫm nhất định sẽ bù lại cho ngươi.
Tần
Ngũ Tử Ngang áp chế sự khó chịu trong lòng, ngẩng đầu nói, “Sau khi biết được nạn tuyết thì ta đã phái người chuẩn bị lương thảo, chờ Hoàng Thượng hạ chỉ. Hiện tại ta lập tức bố trí nhân thủ vận chuyển lương thảo đến Cao Đường.”
“Thật tốt quá!” Tiếu Thọ vừa nghe xong thì phi thường kinh hỉ, “Nghe nói Lương Vương là người hiểu rõ Hoàng Thượng nhất, hạ quan vẫn chưa tin, hiện tại thì hạ quan thật sự tin tưởng.”
Ngũ Tử Ngang mỉm cười nhưng trong lòng lại cười khổ, nếu không phải bất đắc dĩ thì hoàng thượng sẽ không viết phong thư này cho hắn.
Từ giữa trưa đến chiều tối, Ngũ Tử Ngang chỉ ăn một cái bánh bao. Hắn tự mình giám sát việc chuẩn bị vận chuyển lương thảo đến Cao Đường, cũng phái một ngàn binh sĩ áp giải. Tiếu Thọ mấy ngày liền bôn ba chạy đến đây, Ngũ Tử Ngang khuyên can mãi thì Tiếu Thọ mới chịu vào phòng nghỉ ngơi, những chuyện còn lại đều do hắn tự phụ trách.
Đến khi Ngũ Tử Hoa từ bên ngoài chạy về phủ thì mới phát hiện đèn đuốc trong phòng vẫn sáng trưng, kẻ đến người đi. Hỏi một chút thì mới biết đại ca muốn vận chuyển lương thảo đến Cao Đường. Ngũ Tử Hoa đi đến thư phòng của đại ca rồi gõ cửa.
Ngũ Tử Ngang ngẩng đầu lên, “Tam đệ? Ngươi đã về.”
“Ân, ngủ bên ngoài không quen, sau khi ta đàm phán xong xuôi liền quay trở về.” Vẫn chưa kịp đặt hành nang xuống ghế thì Ngũ Tử Hoa đã đi đến bên cạnh đại ca, “Hoàng Thượng hạ chỉ để cho người vận chuyển lương thảo đến Cao Đường?”
“Ngươi biết rồi sao?” Ngũ Tử Ngang tiếp tục phê duyệt văn kiện, “Cao Đường gần với Lương Châu, từ Lương Châu vận chuyển lương thảo sang đó là thích hợp nhất. Ngươi vẫn chưa dùng bữa, bảo Ngũ Huyền chuẩn bị vài món cho ngươi ăn đi. Cô nãi nãi sáng nay còn hỏi bao giờ thì ngươi trở về, sớm mai thức dậy nhớ thỉnh an lão nhân gia nàng.”
Ngũ Tử Hoa chẳng những không đi mà ngược lại còn ngồi xuống bên cạnh Ngũ Tử Ngang, “Đại ca, trước kia Hoàng Thượng không quen gặp phải chuyện gì cũng hướng đến ngươi để ủy thác, lần này vì sao lại đột nhiên làm như vậy?”
Ngũ Tử Ngang dừng bút lại một chút rồi mới viết tiếp, đồng thời cũng lên tiếng, “Có thể là vì Lương Châu gần với Cao Đường. Ngươi đừng hoài nghi tâm tư của Hoàng Thượng, vừa vặn ta đã sớm chuẩn bị lương thảo, bằng không lần này chắc chắn luống cuống chân tay một phen.”
Ngũ Tử Hoa vẫn không có ý muốn rời đi, mà lại nói, “Đại ca, có khi nào là Hoàng Thượng muốn thử một lần hay không?”
Ngũ Tử Ngang sửng sốt, “Thử cái gì?”
Sắc mặt của Ngữ Tử Hoa trở nên nghiêm trọng, “Sau khi Tiên Hoàng và phụ thân qua đời, trong triều càng lúc càng nhiều ý kiến muốn tước vương. Đại ca, sau khi chúng ta đến Lương Châu, Hoàng Thượng chẳng những chưa bao giờ triệu ngươi hồi kinh, ngay cả một phong thư cũng không viết cho ngươi. Thậm chí trong triều xảy ra chuyện mà Hoàng Thượng cũng không thăm hỏi ý tứ của ngươi, giống như Lương Vương ngươi không hề tồn tại. Ngay cả tất niên ngày hội, một chút ban ân thăm hỏi cũng không có. Ý tứ của Hoàng Thượng chẳng phải đã rất rõ hay sao? Sở dĩ không động thủ có lẽ là vì vướng bận Tiên Hoàng, cũng có lẽ là bận tâm giao tình trước kia với ngươi. Lần này Hoàng Thượng đột nhiên mở miệng nhờ ngươi, chẳng lẽ không phải là muốn thử ngươi hay sao?”
Vẻ mặt ôn hòa của Ngũ Tử Ngang cũng trở nên nghiêm túc, hắn trầm giọng, “Cho dù là thử thì thế nào? Tam đệ, Vinh quang của Ngũ gia là do phụ thân dùng mạng của hắn để đối lấy, đó là Tiên Hoàng cảm động công lao của phụ thân mà ban cho. Nếu Hoàng Thượng muốn thu hồi thì cũng hợp tình hợp lý. Hoàng Thượng ba năm nay chưa từng hạ chỉ để ta hồi kinh, nhưng ta hằng năm đều hồi kinh hai ba lần, Hoàng Thượng cần gì phải hạ chỉ? Nếu Hoàng Thượng hạ chỉ không cho ta hồi kinh thì mới chứng minh Hoàng Thượng bất mãn với Ngũ gia. Ta và Hoàng Thượng quen biết đã nhiều năm, ta hiểu Hoàng Thượng rất rõ, sau này không được ở trước mặt ta mà nói những lời như vậy, lần này xem như ngươi tuổi nhỏ không hiểu chuyện.”
“Đại ca!” Ngũ Tử Hoa nóng nảy, “Ngươi có nghĩ đến hay không, cái ngày mà Ngũ gia bị tước Vương có lẽ chính là ngày cả nhà gặp nạn. Từ xưa đến nay những chuyện như vậy cũng không hề thiếu. Ngươi hiểu rõ Hoàng Thượng là lúc Hoàng Thượng chưa đăng cơ, gần vua như gần hổ, Hoàng Thượng muốn giết ngươi, chẳng lẽ còn bận tâm giao tình dĩ vãng hay sao?”
Ngũ Tử Ngang có vẻ nổi giận, “Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Chẳng lẽ ngươi muốn ta làm ra chuyện đại nghịch bất đạo hay sao?”
Thấy đại ca tức giận, Ngũ Tử Hoa cố trấn tĩnh một chút rồi thấp giọng lên tiếng, “Đại ca, ta không phải muốn ngươi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Ta chỉ là….ta chỉ cảm thấy chúng ta không thể ngồi yên chờ chết, phải phòng ngừa chu đáo mới đúng. Thừa dịp Hoàng Thượng còn nhớ giao tình với ngươi, thì ngươi nên nghĩ cho chính mình, tìm đường lui cho Ngũ gia. Nếu có một ngày Hoàng Thượng thật sự tước Vương, chúng ta cũng không đến mức bị giậu đổ bìm leo.”
Ánh mắt của Ngũ Tử Ngang trở nên rét lạnh, “ Ngươi muốn đường lui như thế nào?”
Ngũ Tử Hoa đột nhiên lặng lẽ cười hai tiếng, kề sát vào tai của Ngũ Tử Ngang, “Đầu tiên đại ca phải thú tiểu thư Liễu gia, chúng ta sẽ có Liễu gia chống đỡ, rồi sau đó đại ca lợi dụng giao tình giữa ngươi và Hoàng Thượng để cho chúng ta có thể nhúng tay vào sinh ý của quan gia, như vậy cho dù sau này Hoàng Thượng có tước vương thì chúng ta cũng sẽ không bị chặt đứt đường lui.”
Ngũ Tử Ngang đẩy tam đệ ra, “Chuyện này ta đã nói với ngươi, sinh tiền phụ thân đã không thích việc ngươi theo thương nghiệp, nhưng ngươi cố ý muốn làm, ta là đại ca cũng phó mặc cho ngươi. Nhưng việc sinh ý của quan gia thì ta sẽ không giúp ngươi, nếu ngươi dựa vào bản lĩnh của mình mà lấy được thì ta cũng sẽ không ngăn cản, hết thảy là tùy vào bản thân của ngươi. Còn chuyện hôn sự của ta và Liễu Song, tang kỳ của cha vẫn chưa mãn hạn, hiện tại ta tạm thời không muốn nghĩ đến.”
“Đại ca!” Ngũ Tử Hoa nghe xong thì rất bất mãn.
Ngũ Tử Ngang chỉ ra ngoài cửa, “Trễ nhất là tối nay phải đem toàn bộ lương thảo vận chuyển ra ngoài, ta còn rất nhiều chuyện phải làm.” Ý tứ chính là muốn Ngũ Tử Hoa rời đi.
Đại ca đã muốn đuổi người, Ngũ Tử Hoa đành phải rời đi, bất quá trước khi đi thì hắn lại nhắc nhở, “Đại ca, tiểu thư Liễu gia đã quá hai mươi, ngươi cũng không thể tiếp tục kéo dài.”
“Ta biết.” Đáp lại một câu, Ngũ Tử Ngang không hề ngẩng đầu, mà chỉ vùi đầu vào công vụ.
“Ai…” Thấy đại ca căn bản không lắng nghe, Ngũ Tử Hoa lắc đầu ly khai, tâm tình trở nên nặng nề. Hắn không phải nói đùa, đại ca trung thành với Hoàng Thượng, nhưng người khác lại không nghĩ như thế, sớm hay muộn cũng có một ngày Ngũ gia sẽ lâm vào thảm cảnh tai ương ngập đầu. Nhị ca hành xử bí ẩn, đại ca lại trung thành một cách ngu muội, xem ra Ngũ gia sau này chỉ có thể dựa vào hắn. Cảm giác áp lực gánh trên vai thật sự nặng nề, Ngũ Tử Hoa cũng không muốn dùng bữa, mà trực tiếp quay trở về phòng để suy nghĩ đường lui.
Sau khi Ngũ Tử Hoa rời đi, Ngũ Tử Ngang lại ngẩn người. Từ trong lòng lấy ra thư tín của Hoàng Thượng. Nét chữ quen thuộc, ngôn ngữ quen thuộc, còn có lạc khoản quen thuộc. (lạc khoản = phần đề tên trên thư)
Khi tám tuổi, hắn được Tiên Hoàng triệu vào cung, khi đó vẫn là thị độc của hoàng tử Tần Ca. Mười một tuổi, thái tử Tần Du qua đời vì bệnh nặng, hoàng thượng trở thành thái tử, thân phận của hắn cũng hơn một chút – cận thị của thái tử. Mười sáu tuổi phụ thân được phong Vương, hắn bị ở lại trong cung làm chất tử, gọi là chất tử nhưng trên thực tế quan hệ giữa hắn và hoàng thượng không có gì thay đổi, duy nhất thay đổi chính là hắn ở lại hoàng cung lâu dài, ở trong Đông cung của hoàng thượng, cùng hoàng thượng sớm chiều làm bạn. (độc thị = chức quan đọc và giảng sách cho hoàng thượng; cận thị = người kề cận của hoàng thượng; chất tử = con tin)
Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Nếu có một ngày hoàng thượng muốn ban thưởng cái chết cho hắn, cũng chính là vì sự tồn tại của hắn gây trở ngại cho hoàng thượng, có chết cũng phải làm. Hắn không phải không cảm giác ba năm nay hoàng thượng lạnh lùng đối với hắn, từ lâu hắn đã chuẩn bị tốt có một ngày bị tước vương, bị ban thưởng cái chết. Nhưng hắn hiểu hoàng thượng, cho dù hoàng thượng có giết hắn thì cũng sẽ bảo toàn tánh mạng của những người khác trong Ngũ gia.
Cẩn thận cất vào thư tín, Ngũ Tử Ngang mỉm cười, tĩnh tâm để chuyên chú thi hành công vụ. Cuối cùng cũng có một việc mà hắn có thể giúp hoàng thượng, hắn nhất định phải làm cho tốt.
_________________
Don't worry about anything
Just do what you love and you believe it's true
Hey, BEST FRIEND, I'm waiting for you!!
/137
|