Ai ai cũng nói khi con người sắp chết thì sẽ nhớ lại rất nhiều việc mà mình đã làm trong đời, nhất là những việc đã bỏ qua, để cho người ta phải hối hận không cam lòng. Dương Thần bây giờ chính là ở trong trạng thái như vậy.
Việc đầu tiên mà hắn nhớ lại đó là Dương Thần hắn bị oan uổng, nhưng hắn không thể nào nói lên được. Mà đầu sỏ làm cho Dương Thần phải oan uổng đang ở trước mắt đắc ý cười nói, nhưng Dương Thần lại đang trọng thương, không thể nào phản kháng lại.
- Người là ta giết, việc đó cũng chính là ta gây ra, thì như thế nào? Bây giờ có ai tin tưởng ngươi? Ngươi chính là hung thủ!
Dương Hi nhe răng cười nói, hắn đang nói rõ mọi việc cho Dương Thần biết:
- Nói cho ngươi biết, chính là ta nói tin tức đó ra, cũng chính là ta dẫn thiếu chủ Thái Thiên môn tới. Là ta giết hắn, sau đó đổ oan cho ngươi, thì như thế nào?
- Đồ đê tiện!
Lúc này, Dương Thần đã trọng thương, căn bản vô pháp đối kháng với Dương Hi, chỉ có thể mở miệng nhục mạ.
- Ngươi là cái thứ gì chứ? Ngươi cũng xứng đáng có Chu quả vạn năm sao? Sao ngươi không dùng nước tiểu của mình mà soi mặt đi?
Dương Hi cười lạnh một tiếng:
- Chính là ta tố giác ngươi cho Thái Thiên môn: Ngươi ham muốn Chu quả mà thiếu chủ Thái Thiên môn lấy được, sau đó ám sát thiếu chủ. Thái Thiên môn dùng Chu quả tưởng thưởng cho ta, nhưng lại truy sát ngươi. Muốn trách thì hãy trách ngươi đã không thức thời, nếu như lúc trước ngươi ngoan ngoãn đem Chu quả giao cho ta thì sao lại có chuyện này chứ. Ngươi chỉ là một tiện chủng do tá điền nhà ta sinh ra mà lại xứng có Chu quả sao? Cũng dám cự tuyệt yêu cầu của ta?
…
Cảnh tượng thứ hai hắn nhớ tới đó là cảnh mỹ nữ sư phụ của Dương Thần bị môn chủ Thái Thiên môn cưỡng bức, muốn nàng làm đỉnh lô luyện công. Nhưng mỹ nữ sư phụ lại cự tuyệt, phẫn nộ tự sát.
- Dương Thần, đi đi, đi càng xa càng tốt. Nghìn vạn lần không nên báo thù cho ta, hãy cố gắng sống sót, đi!
Ánh mắt của mỹ nữ sư phụ lúc đó giờ đây hiện ra rất rõ ràng trong đầu Dương Thần. Mặc dù là sắp chết, nhưng Dương Thần vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng trong ánh mắt của người.
- Sư phụ, đều tại ta! Đều tại ta làm phiền người !
Dương Thần quỳ gối trước mặt sư phụ, khóc rống lên.
Chỉ bởi vì một trái Chu quả, mà Dương Thần bị Dương Hi hãm hại, thậm chí còn liên lụy tới sư môn. Lúc tấn công, đại môn chủ Thái Thiên môn đột nhiên phát hiện mỹ nữ sư phụ của Dương Thần dĩ nhiên là mãn linh căn hậu thiên hiếm thấy, nhất thời có chủ ý muốn lấy nàng làm đỉnh lô luyện công. Cùng lúc đó, bốn tu sĩ Nguyên Anh của Thái Thiên môn cũng đã bao vây Thuần Dương cung, làm cho những người ở đây không thể nào đi đâu được, đúng là lên trời không có đường mà xuống đất cũng không có cửa mà.
- Dương Thần, đi !
Trong mắt mỹ nữ sư phụ hiện lên sự kiên quyết, không hề có chút do dự nào. Nàng dùng Huyết Độn đại pháp đưa Dương Thần ra khỏi vòng vây, mà cảnh tượng cuối cùng Dương Thần thấy chính là tràng diện nàng tự bạo Nguyên Anh của chính mình.
- Sư phụ!
Dương Thần thảm thiết thét lên một tiếng, tiếng thét còn kéo dài hơn mười dặm.
…
Cảnh tượng thứ ba chính là lúc Dương Thần phi thăng vừa xong. Vốn Dương Thần cho rằng trước khi mình phi thăng thì sẽ báo thù rửa hận được, nhưng không ngờ rằng chính mình cũng là người đơn thế cô, đối mặt với đại phái như Thái Thiên môn cũng không thể làm gì được. Cuối cùng không thể nào không phi thăng mà đi, chỉ là, sau khi hắn phi thăng thì lại gặp phải chỗ dựa lớn của Thái Thiên môn tại Tiên giới.
- Cho dù có phi thăng thì ngươi cũng là một phế vật. Giữ lại ngươi chính là muốn cho những người khác thấy được kết cục khi chống đối lại ta là như thế nào!
Phó môn chủ hiện tại của Huyền Thiên môn giờ đây chính là môn chủ Thái Thiên môn trước kia, hắn cười lạnh nhìn Dương Thần rồi hạ cấm chế lên.
Mỗi một người sau khi phi thăng đều có thể thấy được thảm cảnh của Dương Thần, nhưng thế lực của Huyền Thiên môn vô cùng to lớn, không ai dám nói một câu oán hận gì. Dù sao người chịu khổ là Dương Thần, mọi người chỉ từ hắn mà rút ra một bài học cho mình thôi. Mà Dương Thần cũng vì thế mà phải chịu khổ đến mấy nghìn năm.
…
Nhưng mà, ký ức của Dương Thần rất nhanh đã trở về những hình ảnh hạnh phúc: Đó chính là thời khắc mỹ nữ sư phụ cho mình một thanh phi kiếm.
- Dương Thần, đây là Minh Quang kiếm, do đích thân ta luyện chế cho riêng ngươi. Hãy nhận lấy và chăm chỉ tu luyện đó!
Bàn tay dài và nhỏ của sư phụ đang cầm lấy Minh Quang kiếm, rồi đưa đến trước mặt Dương Thần. Đó là thời khắc hạnh phúc nhất trên con đường tu hành của Dương Thần.
Từng hình ảnh không ngừng được hiện lên, làm cho cả thân thể của hắn bị đau đớn vô cùng. Dương Thần nhịn không được mà kêu lên một tiếng thét thảm thiết.
- A….
Một tiếng thét thảm thiết từ trong miệng Dương Thần truyền ra. Trong âm thanh tràn đầy ý niệm không cam lòng, làm cho màng nhĩ của mọi người xung quanh đau đớn vô cùng.
- Kẻ nào dám ở đây ồn ào như thế?
Ngay lúc này có một tiếng gầm truyền tới, sau đó có một thân ảnh xuất hiện. Người này liền thấy Dương Thần ở dưới đất đang luống cuống tay chân cả lên.
- Sơn môn nghiêm cấm ồn ào náo động. Còn chưa vào sơn môn mà đã vô lễ như vậy, ngươi không cần tham gia trắc thí linh căn năm nay!
Dương Thần còn chưa thấy được người tới là ai thì người này đã phất tay áo một cái. Dương Thần thân bất do kỷ bỗng nhiên bị nhấc bổng lên không trung, sau đó bị tống ra ngoài.
Rầm một tiếng, Dương Thần bị ngã nặng xuống mặt đất, trong lúc nhất thời không thể nào đứng dậy. Nhưng cơn đau nhức lại làm cho Dương Thần hiểu được là mình còn sống.
Dưới Thiên Ma Bạo Thể đại pháp của Dịch lão ma mà còn sống ư? Đây đúng là điều kinh hỉ, chút đau nhức đây thì là gì chứ? Dương Thần mừng lên như điên. Hắn đang muốn vận chuyển huyền công để chữa thương, thì lại phát hiện trong cơ thể mình bây giờ lại không hề có chút pháp lực nào.
Dưới sự kinh hãi, Dương Thần hầu như không thể nào tin được. Hắn vội vận chuyển lần thứ hai, nhưng vẫn không hề có động tĩnh gì. Lẽ nào pháp lực đã hoàn toàn biến mất? Đây là điều phiền phức a. Bỗng nhiên Dương Thần run lên, hốt hoảng nghĩ tới tràng cảnh vừa rồi: Sơn môn? Trắc thí linh căn? Đó là cái gì?
Đến bây giờ Dương Thần mới phát hiện mình đã không còn ở Tru Ma chiến trường tại Tiên Giới nữa, mà là một địa phương vô cùng xa lạ. Khắp nơi đều là núi rừng xanh tốt, mây bay lượn lờ, thoạt nhìn qua thì hình như đây là một địa phương tu luyện tốt.
Miễn cưỡng ngồi dậy, Dương Thần mới phát hiện trên người mình đang mặc một bộ xiêm y thô thiển, ngang hông dường như có gì cấn cấn, đưa tay sờ xuống thì mới biết là một thanh sài đao sắc bén.
Ầm!
Trong đầu Dương Thần bỗng nhiên có tiếng sấm nổ vang lên. Trong nháy mắt hắn đã nhớ ra rồi, đây là cảnh mình tham gia trắc thí linh căn ở Thái Thiên môn năm xưa. Chẳng lẽ… chẳng lẽ mình không những không chết dưới Thiên Ma Bạo Thể đại pháp mà còn trở về thời kỳ còn nhỏ sao?
- Đây là bên ngoại sơn của Thái Thiên môn!
Nhìn thấy khắp nơi đều là những thân ảnh như mình đã quen biết, giờ đây Dương Thần mới dám khẳng định là mình đã trọng sinh. Lý do những người này nhìn qua như quen mà lại không quen chính là vì mình đã quên họ từ hơn vạn năm trước rồi.
Chỉ là, cho dù thời gian có lâu hơn thì cũng không cách nào đánh tan thù hận của Dương Thần đối với Thái Thiên môn. Dương Hi chính là đầu nhập vào Thái Thiên môn, giết chết thiếu môn chủ Thái Thiên môn, sau đó đổ hết toàn bộ lên đầu mình. Toàn bộ khổ cực mà mình đã trải qua đều có liên quan tới môn phái này cả.
Bỗng nhiên từ một Đại La Kim Tiên bị biến trở lại thành một phàm phu tục tử, ngoại trừ cừu hận, Dương Thần cũng không biết mình nên hình dung tâm tình giờ đây như thế nào. Nhưng mà có thể xác định được một điều, đó là chính mình vẫn còn sống. Đã có hơn mười vạn thiên binh thiên tướng vẫn lạc trong Tru Ma chiến trường, nhưng mình lại còn sống, hơn nữa còn trọng sinh ngay tại thời khắc mà đời người mong chờ nhất.
…
Người động thủ với hắn bay nãy bên ngoài Thái Thiên môn cũng rất có kỹ xảo, chí ít Dương Thần phải ngồi xuống trong nửa canh giờ. Trong lúc nhất thời cả thân thể như bị vật gì buộc chặt xuống vậy, không thể nào đứng dậy. Mãi cho đến khi có mấy chục người cùng đi với hắn tới đây từ bên trong sơn môn đi ra thì hắn mới thấy cả thân thể như được buông lỏng, rốt cuộc có thể đứng lên.
- Thật là xui xẻo!
- Năm nay lại không được, ài!
…
Liên tiếp có mấy âm thanh than thở từ trong miệng mọi người truyền ra. Có mấy người cùng thôn thấy Dương Thần đang chật vật đứng dậy thì chạy tới đỡ lấy.
- Cũng không phải là không có gì, chí ít chúng còn có cơ hội được trắc thí. Còn Dương Thần thì không may a, còn chưa được trắc thí thì đã bị đuổi ra ngoài!
Một hậu sinh dường như có lòng tốt, vừa giúp Dương Thần phủi bụi, vừa nói.
- Được rồi, đi thôi, đi về đã!
Mọi người hôm nay cơ bản đã không có cơ hội, có người dẫn đầu về thì tất nhiên mọi người còn lại sẽ đi theo:
- Còn phải đi một tháng mới về được tới nhà, đi thôi! Có khi sang năm lại có cơ hội!
- Coi như hết, tiên duyên linh căn là do trời định, năm nay không được thì sang năm chắc cũng không được đâu.
Trên đường xuống núi, có người thở dài nói.
- Không thể nói như vậy được, có thể bây giờ là chưa có thôi. Khi thân thể trưởng thành, căn cốt đã phát triển xong thì không chừng mới hiện ra. Có khi năm nay ta được tẩm bổ tốt thì năm sau linh căn lại hiện ra đấy!
Người nói hiển nhiên là một người rất có hi vọng với chính mình.
- Vận khí của Dương Hi, Dương Lan năm nay tốt a, Dương lão thái gia năm nay cũng càng đắc thế hơn rồi. Tôn tử tôn nữ* của hắn đều có linh căn tu tiên, xem như là vô địch khắp thôn rồi!
Có người nói thì mọi người cũng nói theo, liền nói ra những chuyện vừa xảy ra, bộ dáng hâm mộ vô cùng.
Dương Hi Dương Lan, nghe thấy hai cái tên này thì ký ức phủ đầy bụi của Dương Thần phảng phất như được lau quét một cách sạch bóng vậy, một cỗ hận ý xông ra ngoài. Nhất là Dương hi, Dương Thần hận hắn như đến tận trong xương cốt. Nếu không phải vì hắn thì sư phụ sẽ không bị liên lụy, nếu không phải vì hắn thì Dương Thần cũng không phải mai danh ẩn tích, trốn đông trốn tây tìm chỗ ăn đậu. Có thể nói, một kiếp trước Dương Thần phải chịu khổ thì có đến năm thành là do Dương Hi gây ra.
May mà, bây giờ Dương Thần đã sống lại, lại còn ở thời khắc mình còn chưa tu tiên. Điều này có ý nghĩa Dương Thần có một cơ hội để được làm lại.
Trên đường đi theo mọi người về nhà, Dương Thần âm thầm tính toán trong lòng.
Nghĩ lại lúc ở ngoài sơn môn vì mình kêu thảm thiết một tiếng rồi bị đuổi ra ngoài, Dương Thần còn cảm thấy có chút may mắn. Nếu như để cho mình thực sự đối mặt với người của Thái Thiên môn, Dương Thần cũng không biết mình có thể nhịn được sự phẫn nộ hay không. Bây giờ bản thân mình không hề có chút pháp lực a, cho dù là chống lại đệ tử thất nhất thì cũng không phải là đối thủ.
Về phần có bị chọn hay không thì Dương Thần càng không để ý. Trong đầu hắn bây giờ có ký ức và kinh nghiệm hơn vạn năm tu tiên, có vào được trong sơn môn gì gì đó thì không hề có chút ý nghĩa nào với Dương Thần.
Cho dù kiếp trước Dương Thần luôn bị uất ức, đến nỗi lên cả Tiên giới vẫn bị uất ức như cũ, nhưng dù sao hắn cũng là một vị Đại La Kim Tiên. Trong những môn phái ở phàm giới này, ngoại trừ sơn môn Thuần Dương cung của mình ra, sao Dương Thần có thể đặt các môn phái khác trong mắt chứ? Dựa vào kinh nghiệm tu hành một đời trước của Dương Thần, chẳng lẽ còn không có cách nào bước vào được cánh cửa tu tiên sao? Cho dù không có gì thay đổi, thì hắn cũng có thể bước lên đường xưa, lần thứ hai trở thành một Đại La Kim Tiên.
Chỉ là, chính mình thật sự muốn đi vào con đường xưa thật sao? Còn muốn bị Dương Hi hãm hại, bị Thái Thiên môn truy sát, bị làm nhục ngay trước cổng của Huyền Thiên môn sao? Những ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu thì đột nhiên có một ý niệm vô cùng mê hoặc hiện lên.
Dịch lão ma trước khi bạo thể năm đó không ngờ đã nói rất nhiều với Dương Thần cũng đang hấp hối, thậm chí trong đó còn có ma công có thể đề thăng linh căn của chính bản thân người tu luyện.
Dịch lão ma ở tiên giới hoành hành mấy trăm năm, thiên binh thiên tướng nhiều như thế nhưng cũng không bắt hắn được. Cho đến khi hắn bị một tên phản đồ bán đứng thì mới bị mười vạn thiên binh thiên tướng bày thiên la địa võng vây khốn lấy. Nhưng không ngờ, Dịch lão ma vẫn không hề cố kỵ mà đại sát tứ phương, làm cho máu chảy thành sông. Đến lúc hắn bị thương không thể nào cứu được thì mới sử dụng Thiên Ma Bạo Thể đại pháp, đồng quy vu tận cùng với mười vạn thiên binh thiên tướng.
Sở dĩ Dịch lão ma có thể tung hoành ở Tiên giới như vậy chính là dựa vào mãn linh căn thuộc tính hỏa trong ngũ hành. Trùng hợp chính là, Dương Thần đã biết pháp môn đề thăng linh căn này, mà linh căn của hắn cũng là Hỏa linh căn. Hơn nữa, hiện tại Dương Thần cũng chưa bắt đầu tu hành, chẳng phải đây là một đại cơ hội sao?
Ý niệm này vừa mới xuất hiện thì nhất thời trong lòng Dương Thần dao động một cách kịch liệt. Cho dù là năm xưa phi thăng được lên Linh giới, sau đó là Tiên giới thì cũng không khiến hắn kích động đến như vậy. Chỉ là, đồng thời với sự kích động đó lại là một sự tiến thoái lưỡng nan làm khó hắn.
Ma công của Dịch lão ma chính là phải giết người để hấp thu tinh hoa sinh mệnh, sau đó bổ sung vào linh căn của chính mình. Chính mình là một Đại La Kim Tiên trọng sinh, thực sự cần tu hành ma công ư? Dịch lão ma năm xưa phải giết đến mấy vạn người đấy, chẳng lẽ mình cũng đi giết mấy vạn người thì mới tu hành được sao? Bằng vào kinh nghiệm tu tiên mấy vạn năm của mình, thì con đường tu hành sẽ không quá kém đi. Một bên là giết người để giúp linh căn tốt hơn, một bên là tu hành bình thường: Hai ý niệm này cùng hiện lên trong đầu Dương Thần, khiến cho hắn nhất thời không thể làm ra quyết định.
- Ngươi đã quên sao, Dương Thần!
Bỗng nhiên có một âm thanh nghiêm khắc vang lên trong đầu hắn:
- Ngươi đã quên sư phụ ngươi năm xưa bị người khác khi dễ như thế nào đến nỗi phải ôm hận tự sát rồi ư? Ngươi đã quên chính mình bị Dương Hi hãm hại rồi không thể nào xuất đầu lộ diện rồi sao? Ngươi đã quên chính mình sau khi phi thăng lại bị tên gia hỏa ở Huyền Thiên môn sỉ nhục như nô lệ thế nào rồi ư? Ngươi đã quên hết rồi sao? Ngươi đã uất ức một đời, chẳng lẽ kiếp này còn muốn bị chịu uất ức tiếp sao?
- Không!
Dương Thần cúi đầu phát ra tiếng gào thét, vốn những ký ức đã sắp bị hắn lãng quên này thì trong nháy mắt đã xông lên trong lòng. Ánh mắt đau thương buồn bã của sư phụ mình trước khi chết, thần thái đắc ý của Dương Hi khi hãm hại mình, cái ánh mắt khinh miệt mình không bằng chó của tên gia hỏa ở Huyền Thiên môn kia...đang điên cuồng xuất hiện trong đầu hắn. Cuối cùng, ký ức của hắn đã dừng lại ở thời khắc sư phụ cầm Minh Quang kiếm đưa cho mình.
- Không!
Đây là một cảnh tượng vô cùng tốt đẹp, không cho phép người nào đánh vỡ được. Ánh mắt của Dương Thần giờ đây toát ra vẻ kiên định chưa bao giờ có:
- Dù cho thân ta có gánh lấy sát nghiệp nặng như thế nào, dù cho ta có biến thành tuyệt thế ma đầu, thì ta cũng muốn che chở cho người, để cho người sống cuộc sống vui sướng bình an.
Kiếp trước phải ẩn nhẫn hơn vạn năm đã làm cho tính cách của Dương Thần vô cùng cứng cỏi. Cho nên, sau khi làm ra quyết định thì chỉ trong nháy mắt Dương Thần đã bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn sơn môn cao đứng thẳng của Thái Thiên môn, cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
- Sư phụ, người hãy chờ ta đi. Chờ ta lần thứ hai bái nhập làm môn hạ của người, thảm kịch của kiếp trước sẽ không bao giờ phát sinh lại.
Dương Thần thầm nói trong lòng, giống như là đang tuyên thệ vậy:
- Kiếp trước, người đã giúp ta gánh vác rất nhiều rồi, kiếp này hãy để ta gánh vác cả bầu trời giùm người đi!
Việc đầu tiên mà hắn nhớ lại đó là Dương Thần hắn bị oan uổng, nhưng hắn không thể nào nói lên được. Mà đầu sỏ làm cho Dương Thần phải oan uổng đang ở trước mắt đắc ý cười nói, nhưng Dương Thần lại đang trọng thương, không thể nào phản kháng lại.
- Người là ta giết, việc đó cũng chính là ta gây ra, thì như thế nào? Bây giờ có ai tin tưởng ngươi? Ngươi chính là hung thủ!
Dương Hi nhe răng cười nói, hắn đang nói rõ mọi việc cho Dương Thần biết:
- Nói cho ngươi biết, chính là ta nói tin tức đó ra, cũng chính là ta dẫn thiếu chủ Thái Thiên môn tới. Là ta giết hắn, sau đó đổ oan cho ngươi, thì như thế nào?
- Đồ đê tiện!
Lúc này, Dương Thần đã trọng thương, căn bản vô pháp đối kháng với Dương Hi, chỉ có thể mở miệng nhục mạ.
- Ngươi là cái thứ gì chứ? Ngươi cũng xứng đáng có Chu quả vạn năm sao? Sao ngươi không dùng nước tiểu của mình mà soi mặt đi?
Dương Hi cười lạnh một tiếng:
- Chính là ta tố giác ngươi cho Thái Thiên môn: Ngươi ham muốn Chu quả mà thiếu chủ Thái Thiên môn lấy được, sau đó ám sát thiếu chủ. Thái Thiên môn dùng Chu quả tưởng thưởng cho ta, nhưng lại truy sát ngươi. Muốn trách thì hãy trách ngươi đã không thức thời, nếu như lúc trước ngươi ngoan ngoãn đem Chu quả giao cho ta thì sao lại có chuyện này chứ. Ngươi chỉ là một tiện chủng do tá điền nhà ta sinh ra mà lại xứng có Chu quả sao? Cũng dám cự tuyệt yêu cầu của ta?
…
Cảnh tượng thứ hai hắn nhớ tới đó là cảnh mỹ nữ sư phụ của Dương Thần bị môn chủ Thái Thiên môn cưỡng bức, muốn nàng làm đỉnh lô luyện công. Nhưng mỹ nữ sư phụ lại cự tuyệt, phẫn nộ tự sát.
- Dương Thần, đi đi, đi càng xa càng tốt. Nghìn vạn lần không nên báo thù cho ta, hãy cố gắng sống sót, đi!
Ánh mắt của mỹ nữ sư phụ lúc đó giờ đây hiện ra rất rõ ràng trong đầu Dương Thần. Mặc dù là sắp chết, nhưng Dương Thần vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng trong ánh mắt của người.
- Sư phụ, đều tại ta! Đều tại ta làm phiền người !
Dương Thần quỳ gối trước mặt sư phụ, khóc rống lên.
Chỉ bởi vì một trái Chu quả, mà Dương Thần bị Dương Hi hãm hại, thậm chí còn liên lụy tới sư môn. Lúc tấn công, đại môn chủ Thái Thiên môn đột nhiên phát hiện mỹ nữ sư phụ của Dương Thần dĩ nhiên là mãn linh căn hậu thiên hiếm thấy, nhất thời có chủ ý muốn lấy nàng làm đỉnh lô luyện công. Cùng lúc đó, bốn tu sĩ Nguyên Anh của Thái Thiên môn cũng đã bao vây Thuần Dương cung, làm cho những người ở đây không thể nào đi đâu được, đúng là lên trời không có đường mà xuống đất cũng không có cửa mà.
- Dương Thần, đi !
Trong mắt mỹ nữ sư phụ hiện lên sự kiên quyết, không hề có chút do dự nào. Nàng dùng Huyết Độn đại pháp đưa Dương Thần ra khỏi vòng vây, mà cảnh tượng cuối cùng Dương Thần thấy chính là tràng diện nàng tự bạo Nguyên Anh của chính mình.
- Sư phụ!
Dương Thần thảm thiết thét lên một tiếng, tiếng thét còn kéo dài hơn mười dặm.
…
Cảnh tượng thứ ba chính là lúc Dương Thần phi thăng vừa xong. Vốn Dương Thần cho rằng trước khi mình phi thăng thì sẽ báo thù rửa hận được, nhưng không ngờ rằng chính mình cũng là người đơn thế cô, đối mặt với đại phái như Thái Thiên môn cũng không thể làm gì được. Cuối cùng không thể nào không phi thăng mà đi, chỉ là, sau khi hắn phi thăng thì lại gặp phải chỗ dựa lớn của Thái Thiên môn tại Tiên giới.
- Cho dù có phi thăng thì ngươi cũng là một phế vật. Giữ lại ngươi chính là muốn cho những người khác thấy được kết cục khi chống đối lại ta là như thế nào!
Phó môn chủ hiện tại của Huyền Thiên môn giờ đây chính là môn chủ Thái Thiên môn trước kia, hắn cười lạnh nhìn Dương Thần rồi hạ cấm chế lên.
Mỗi một người sau khi phi thăng đều có thể thấy được thảm cảnh của Dương Thần, nhưng thế lực của Huyền Thiên môn vô cùng to lớn, không ai dám nói một câu oán hận gì. Dù sao người chịu khổ là Dương Thần, mọi người chỉ từ hắn mà rút ra một bài học cho mình thôi. Mà Dương Thần cũng vì thế mà phải chịu khổ đến mấy nghìn năm.
…
Nhưng mà, ký ức của Dương Thần rất nhanh đã trở về những hình ảnh hạnh phúc: Đó chính là thời khắc mỹ nữ sư phụ cho mình một thanh phi kiếm.
- Dương Thần, đây là Minh Quang kiếm, do đích thân ta luyện chế cho riêng ngươi. Hãy nhận lấy và chăm chỉ tu luyện đó!
Bàn tay dài và nhỏ của sư phụ đang cầm lấy Minh Quang kiếm, rồi đưa đến trước mặt Dương Thần. Đó là thời khắc hạnh phúc nhất trên con đường tu hành của Dương Thần.
Từng hình ảnh không ngừng được hiện lên, làm cho cả thân thể của hắn bị đau đớn vô cùng. Dương Thần nhịn không được mà kêu lên một tiếng thét thảm thiết.
- A….
Một tiếng thét thảm thiết từ trong miệng Dương Thần truyền ra. Trong âm thanh tràn đầy ý niệm không cam lòng, làm cho màng nhĩ của mọi người xung quanh đau đớn vô cùng.
- Kẻ nào dám ở đây ồn ào như thế?
Ngay lúc này có một tiếng gầm truyền tới, sau đó có một thân ảnh xuất hiện. Người này liền thấy Dương Thần ở dưới đất đang luống cuống tay chân cả lên.
- Sơn môn nghiêm cấm ồn ào náo động. Còn chưa vào sơn môn mà đã vô lễ như vậy, ngươi không cần tham gia trắc thí linh căn năm nay!
Dương Thần còn chưa thấy được người tới là ai thì người này đã phất tay áo một cái. Dương Thần thân bất do kỷ bỗng nhiên bị nhấc bổng lên không trung, sau đó bị tống ra ngoài.
Rầm một tiếng, Dương Thần bị ngã nặng xuống mặt đất, trong lúc nhất thời không thể nào đứng dậy. Nhưng cơn đau nhức lại làm cho Dương Thần hiểu được là mình còn sống.
Dưới Thiên Ma Bạo Thể đại pháp của Dịch lão ma mà còn sống ư? Đây đúng là điều kinh hỉ, chút đau nhức đây thì là gì chứ? Dương Thần mừng lên như điên. Hắn đang muốn vận chuyển huyền công để chữa thương, thì lại phát hiện trong cơ thể mình bây giờ lại không hề có chút pháp lực nào.
Dưới sự kinh hãi, Dương Thần hầu như không thể nào tin được. Hắn vội vận chuyển lần thứ hai, nhưng vẫn không hề có động tĩnh gì. Lẽ nào pháp lực đã hoàn toàn biến mất? Đây là điều phiền phức a. Bỗng nhiên Dương Thần run lên, hốt hoảng nghĩ tới tràng cảnh vừa rồi: Sơn môn? Trắc thí linh căn? Đó là cái gì?
Đến bây giờ Dương Thần mới phát hiện mình đã không còn ở Tru Ma chiến trường tại Tiên Giới nữa, mà là một địa phương vô cùng xa lạ. Khắp nơi đều là núi rừng xanh tốt, mây bay lượn lờ, thoạt nhìn qua thì hình như đây là một địa phương tu luyện tốt.
Miễn cưỡng ngồi dậy, Dương Thần mới phát hiện trên người mình đang mặc một bộ xiêm y thô thiển, ngang hông dường như có gì cấn cấn, đưa tay sờ xuống thì mới biết là một thanh sài đao sắc bén.
Ầm!
Trong đầu Dương Thần bỗng nhiên có tiếng sấm nổ vang lên. Trong nháy mắt hắn đã nhớ ra rồi, đây là cảnh mình tham gia trắc thí linh căn ở Thái Thiên môn năm xưa. Chẳng lẽ… chẳng lẽ mình không những không chết dưới Thiên Ma Bạo Thể đại pháp mà còn trở về thời kỳ còn nhỏ sao?
- Đây là bên ngoại sơn của Thái Thiên môn!
Nhìn thấy khắp nơi đều là những thân ảnh như mình đã quen biết, giờ đây Dương Thần mới dám khẳng định là mình đã trọng sinh. Lý do những người này nhìn qua như quen mà lại không quen chính là vì mình đã quên họ từ hơn vạn năm trước rồi.
Chỉ là, cho dù thời gian có lâu hơn thì cũng không cách nào đánh tan thù hận của Dương Thần đối với Thái Thiên môn. Dương Hi chính là đầu nhập vào Thái Thiên môn, giết chết thiếu môn chủ Thái Thiên môn, sau đó đổ hết toàn bộ lên đầu mình. Toàn bộ khổ cực mà mình đã trải qua đều có liên quan tới môn phái này cả.
Bỗng nhiên từ một Đại La Kim Tiên bị biến trở lại thành một phàm phu tục tử, ngoại trừ cừu hận, Dương Thần cũng không biết mình nên hình dung tâm tình giờ đây như thế nào. Nhưng mà có thể xác định được một điều, đó là chính mình vẫn còn sống. Đã có hơn mười vạn thiên binh thiên tướng vẫn lạc trong Tru Ma chiến trường, nhưng mình lại còn sống, hơn nữa còn trọng sinh ngay tại thời khắc mà đời người mong chờ nhất.
…
Người động thủ với hắn bay nãy bên ngoài Thái Thiên môn cũng rất có kỹ xảo, chí ít Dương Thần phải ngồi xuống trong nửa canh giờ. Trong lúc nhất thời cả thân thể như bị vật gì buộc chặt xuống vậy, không thể nào đứng dậy. Mãi cho đến khi có mấy chục người cùng đi với hắn tới đây từ bên trong sơn môn đi ra thì hắn mới thấy cả thân thể như được buông lỏng, rốt cuộc có thể đứng lên.
- Thật là xui xẻo!
- Năm nay lại không được, ài!
…
Liên tiếp có mấy âm thanh than thở từ trong miệng mọi người truyền ra. Có mấy người cùng thôn thấy Dương Thần đang chật vật đứng dậy thì chạy tới đỡ lấy.
- Cũng không phải là không có gì, chí ít chúng còn có cơ hội được trắc thí. Còn Dương Thần thì không may a, còn chưa được trắc thí thì đã bị đuổi ra ngoài!
Một hậu sinh dường như có lòng tốt, vừa giúp Dương Thần phủi bụi, vừa nói.
- Được rồi, đi thôi, đi về đã!
Mọi người hôm nay cơ bản đã không có cơ hội, có người dẫn đầu về thì tất nhiên mọi người còn lại sẽ đi theo:
- Còn phải đi một tháng mới về được tới nhà, đi thôi! Có khi sang năm lại có cơ hội!
- Coi như hết, tiên duyên linh căn là do trời định, năm nay không được thì sang năm chắc cũng không được đâu.
Trên đường xuống núi, có người thở dài nói.
- Không thể nói như vậy được, có thể bây giờ là chưa có thôi. Khi thân thể trưởng thành, căn cốt đã phát triển xong thì không chừng mới hiện ra. Có khi năm nay ta được tẩm bổ tốt thì năm sau linh căn lại hiện ra đấy!
Người nói hiển nhiên là một người rất có hi vọng với chính mình.
- Vận khí của Dương Hi, Dương Lan năm nay tốt a, Dương lão thái gia năm nay cũng càng đắc thế hơn rồi. Tôn tử tôn nữ* của hắn đều có linh căn tu tiên, xem như là vô địch khắp thôn rồi!
Có người nói thì mọi người cũng nói theo, liền nói ra những chuyện vừa xảy ra, bộ dáng hâm mộ vô cùng.
Dương Hi Dương Lan, nghe thấy hai cái tên này thì ký ức phủ đầy bụi của Dương Thần phảng phất như được lau quét một cách sạch bóng vậy, một cỗ hận ý xông ra ngoài. Nhất là Dương hi, Dương Thần hận hắn như đến tận trong xương cốt. Nếu không phải vì hắn thì sư phụ sẽ không bị liên lụy, nếu không phải vì hắn thì Dương Thần cũng không phải mai danh ẩn tích, trốn đông trốn tây tìm chỗ ăn đậu. Có thể nói, một kiếp trước Dương Thần phải chịu khổ thì có đến năm thành là do Dương Hi gây ra.
May mà, bây giờ Dương Thần đã sống lại, lại còn ở thời khắc mình còn chưa tu tiên. Điều này có ý nghĩa Dương Thần có một cơ hội để được làm lại.
Trên đường đi theo mọi người về nhà, Dương Thần âm thầm tính toán trong lòng.
Nghĩ lại lúc ở ngoài sơn môn vì mình kêu thảm thiết một tiếng rồi bị đuổi ra ngoài, Dương Thần còn cảm thấy có chút may mắn. Nếu như để cho mình thực sự đối mặt với người của Thái Thiên môn, Dương Thần cũng không biết mình có thể nhịn được sự phẫn nộ hay không. Bây giờ bản thân mình không hề có chút pháp lực a, cho dù là chống lại đệ tử thất nhất thì cũng không phải là đối thủ.
Về phần có bị chọn hay không thì Dương Thần càng không để ý. Trong đầu hắn bây giờ có ký ức và kinh nghiệm hơn vạn năm tu tiên, có vào được trong sơn môn gì gì đó thì không hề có chút ý nghĩa nào với Dương Thần.
Cho dù kiếp trước Dương Thần luôn bị uất ức, đến nỗi lên cả Tiên giới vẫn bị uất ức như cũ, nhưng dù sao hắn cũng là một vị Đại La Kim Tiên. Trong những môn phái ở phàm giới này, ngoại trừ sơn môn Thuần Dương cung của mình ra, sao Dương Thần có thể đặt các môn phái khác trong mắt chứ? Dựa vào kinh nghiệm tu hành một đời trước của Dương Thần, chẳng lẽ còn không có cách nào bước vào được cánh cửa tu tiên sao? Cho dù không có gì thay đổi, thì hắn cũng có thể bước lên đường xưa, lần thứ hai trở thành một Đại La Kim Tiên.
Chỉ là, chính mình thật sự muốn đi vào con đường xưa thật sao? Còn muốn bị Dương Hi hãm hại, bị Thái Thiên môn truy sát, bị làm nhục ngay trước cổng của Huyền Thiên môn sao? Những ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu thì đột nhiên có một ý niệm vô cùng mê hoặc hiện lên.
Dịch lão ma trước khi bạo thể năm đó không ngờ đã nói rất nhiều với Dương Thần cũng đang hấp hối, thậm chí trong đó còn có ma công có thể đề thăng linh căn của chính bản thân người tu luyện.
Dịch lão ma ở tiên giới hoành hành mấy trăm năm, thiên binh thiên tướng nhiều như thế nhưng cũng không bắt hắn được. Cho đến khi hắn bị một tên phản đồ bán đứng thì mới bị mười vạn thiên binh thiên tướng bày thiên la địa võng vây khốn lấy. Nhưng không ngờ, Dịch lão ma vẫn không hề cố kỵ mà đại sát tứ phương, làm cho máu chảy thành sông. Đến lúc hắn bị thương không thể nào cứu được thì mới sử dụng Thiên Ma Bạo Thể đại pháp, đồng quy vu tận cùng với mười vạn thiên binh thiên tướng.
Sở dĩ Dịch lão ma có thể tung hoành ở Tiên giới như vậy chính là dựa vào mãn linh căn thuộc tính hỏa trong ngũ hành. Trùng hợp chính là, Dương Thần đã biết pháp môn đề thăng linh căn này, mà linh căn của hắn cũng là Hỏa linh căn. Hơn nữa, hiện tại Dương Thần cũng chưa bắt đầu tu hành, chẳng phải đây là một đại cơ hội sao?
Ý niệm này vừa mới xuất hiện thì nhất thời trong lòng Dương Thần dao động một cách kịch liệt. Cho dù là năm xưa phi thăng được lên Linh giới, sau đó là Tiên giới thì cũng không khiến hắn kích động đến như vậy. Chỉ là, đồng thời với sự kích động đó lại là một sự tiến thoái lưỡng nan làm khó hắn.
Ma công của Dịch lão ma chính là phải giết người để hấp thu tinh hoa sinh mệnh, sau đó bổ sung vào linh căn của chính mình. Chính mình là một Đại La Kim Tiên trọng sinh, thực sự cần tu hành ma công ư? Dịch lão ma năm xưa phải giết đến mấy vạn người đấy, chẳng lẽ mình cũng đi giết mấy vạn người thì mới tu hành được sao? Bằng vào kinh nghiệm tu tiên mấy vạn năm của mình, thì con đường tu hành sẽ không quá kém đi. Một bên là giết người để giúp linh căn tốt hơn, một bên là tu hành bình thường: Hai ý niệm này cùng hiện lên trong đầu Dương Thần, khiến cho hắn nhất thời không thể làm ra quyết định.
- Ngươi đã quên sao, Dương Thần!
Bỗng nhiên có một âm thanh nghiêm khắc vang lên trong đầu hắn:
- Ngươi đã quên sư phụ ngươi năm xưa bị người khác khi dễ như thế nào đến nỗi phải ôm hận tự sát rồi ư? Ngươi đã quên chính mình bị Dương Hi hãm hại rồi không thể nào xuất đầu lộ diện rồi sao? Ngươi đã quên chính mình sau khi phi thăng lại bị tên gia hỏa ở Huyền Thiên môn sỉ nhục như nô lệ thế nào rồi ư? Ngươi đã quên hết rồi sao? Ngươi đã uất ức một đời, chẳng lẽ kiếp này còn muốn bị chịu uất ức tiếp sao?
- Không!
Dương Thần cúi đầu phát ra tiếng gào thét, vốn những ký ức đã sắp bị hắn lãng quên này thì trong nháy mắt đã xông lên trong lòng. Ánh mắt đau thương buồn bã của sư phụ mình trước khi chết, thần thái đắc ý của Dương Hi khi hãm hại mình, cái ánh mắt khinh miệt mình không bằng chó của tên gia hỏa ở Huyền Thiên môn kia...đang điên cuồng xuất hiện trong đầu hắn. Cuối cùng, ký ức của hắn đã dừng lại ở thời khắc sư phụ cầm Minh Quang kiếm đưa cho mình.
- Không!
Đây là một cảnh tượng vô cùng tốt đẹp, không cho phép người nào đánh vỡ được. Ánh mắt của Dương Thần giờ đây toát ra vẻ kiên định chưa bao giờ có:
- Dù cho thân ta có gánh lấy sát nghiệp nặng như thế nào, dù cho ta có biến thành tuyệt thế ma đầu, thì ta cũng muốn che chở cho người, để cho người sống cuộc sống vui sướng bình an.
Kiếp trước phải ẩn nhẫn hơn vạn năm đã làm cho tính cách của Dương Thần vô cùng cứng cỏi. Cho nên, sau khi làm ra quyết định thì chỉ trong nháy mắt Dương Thần đã bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn sơn môn cao đứng thẳng của Thái Thiên môn, cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
- Sư phụ, người hãy chờ ta đi. Chờ ta lần thứ hai bái nhập làm môn hạ của người, thảm kịch của kiếp trước sẽ không bao giờ phát sinh lại.
Dương Thần thầm nói trong lòng, giống như là đang tuyên thệ vậy:
- Kiếp trước, người đã giúp ta gánh vác rất nhiều rồi, kiếp này hãy để ta gánh vác cả bầu trời giùm người đi!
/373
|