Dương Thần không biết vì sao cả nhà Tôn thượng thư lại phạm tội đến mức phải tịch thu gia sản cả nhà rồi bị chém đầu, nhưng mà hắn biết quê quán của Tôn thượng thư ở đây. Có thể là có chuyện ở kinh thành, bị giáng chức về gia hương. Sau đó, có lẽ vì nguyên nhân nào đó mà cả nhà bị tịch thu tài sản rồi chém cả nhà.
Vào lúc Dương Thần đi ra khỏi tiểu viện thì việc tu luyện Tam Thanh Quyết cũng đã trải qua mười canh giờ , sát khí bên ngoài cơ thể đã mỏng đến mức không thể nhìn thấy được. Tốc độ hấp thu sát khí của tầng thứ hai Tam Thanh Quyết rất nhanh, cơ hồ là gấp hai lần tầng thứ nhất. Lúc hành công xong, nhìn Dương Thần bây giờ nhiều lắm chỉ nghĩ hắn là một đao phủ thủ bình thường, mặc dù vẫn có sát khí nhưng không đến mức nghịch thiên như trước kia.
Nguy cơ sau khi đi ra Trảm Tiên Thai đã được tiêu trừ xong, Dương Thần cũng yên tâm hơn một chút. Tính ra, trong cuộc thi chạy đua với thời gian thì Dương Thần đang ở thế thượng phong, hắn đã trở lại là một phàm nhân trước khi bọn tu sĩ trừ ma vệ đạo kia chạy tới. Bởi vì hắn chỉ tu luyện Tam Thanh Quyết để luyện hóa sát khí thành thần thức, nên trên người không hề có chút pháp lực. Cho dù có cường giả Kim Đan kỳ tới đây thì cũng không thể phát hiện được Dương Thần có điều gì đó khác thường.
*****
Ngay lúc đến gần pháp trường, Dương Thần liền nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc ở kiếp trước. Kiếp trước, không chỉ có một lần Dương Thần gặp được thiên tài tu luyện này, nhưng giờ phút này, vị thiên tài đó đang như một con thỏ nhỏ bị kinh hãi. Cả người vị thiên tài này co rúc lại, hai mắt bàng hoàng nhìn đám người chung quanh, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Tôn Khinh Tuyết, là đệ tử thân truyền của Thanh Vân tông trong trí nhớ của Dương Thần. Nàng ta là một nhân tài kiệt xuất trong những người trẻ tuổi, so với những đệ tử thiên tài các đại môn phái không hề thua kém chút nào. Vào kiếp trước, nàng ta là một nhân vật khiến cho Dương Thần phải sùng kính, nhưng giờ đây nàng ta lại kinh hãi nhìn Dương Thần, không nói được lời nào.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dương Thần đi tới trước mặt Tôn Khinh Tuyết còn rất bé bỏng. Vào lúc này, Tôn Khinh Tuyết nhiều lắm chỉ có mười tuổi. Tiểu cô nương thấy Dương Thần đi tới thì càng sợ hãi hơn, cái đầu nhỏ ngoảnh lại như muốn vùi vào trong thân nhân, nhưng nàng ta đang bị trói, cũng không thể nào làm được điều đó.
Mặc dù sát khí bên ngoài đã được Dương Thần hấp thu nhiều đi, nhưng chút ít còn dư lại ở bên ngoài vẫn đủ để người bình thường sợ hãi. Mà lúc này, đừng nói là Tôn Khinh Tuyết, ngay cả mấy người trưởng thành trong Tôn gia đang ở bên cạnh Tôn Khinh Tuyết cũng bị khí tức của vị đao phủ này làm cho hồn phi phách tán.
- Không phải sợ, tiểu muội muội!
Đứng yên tại chỗ, Dương Thần cũng không đi tới quá gần. Hắn nhìn Tôn Khinh Tuyết một cái, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, cả nhà các ngươi không bị sao đâu!
Trên pháp trường, một tên đao phủ để trần nửa thân trên; đầu đội khăn tơ màu đỏ; một tay đang giơ Quỷ Đầu đao lên; cả người tản phát ra sát khí làm người khác sợ hãi, thế nhưng không ngờ lại nói chuyện với những người chuẩn bị bị hành quyết một cách hòa ái. So với việc một tên khuất cái đột nhiên lấy ra vạn lạng bạc, thì điều này còn khiến cho người ta phải khiếp sợ hơn. Hầu như cả nhà Tôn gia ở đây đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- Có thật không? Đại ca ca?
Tôn Khinh Tuyết nhỏ bé lộ ra thần sắc mừng rỡ:
- Có thật sẽ không có chuyện gì không?
Những người lớn của Tôn gia thì đã không nhịn được mà nhắm mắt lại, tựa như bọn họ đã biết được vận mệnh của mình. Giờ khắc này, người cần chém thì đã được đưa ra pháp trường, đao phủ thủ cũng đã ra, nếu như có ai nói là ngươi không bị chém thì ngươi có tin không? Cũng chỉ có Tôn Khinh Tuyết không hiểu chuyện mới tin lời của Dương Thần.
- Thật, không lừa ngươi!
Trong lúc Dương Thần nói chuyện thì hắn cũng đã chủ động đem sát khí của mình phóng ra ngoài. Hắn tin tưởng chung quanh đã có người trừ ma vệ đạo chạy tới.
Mặc dù Dương Thần đã hấp thu chín mươi chín phần trăm sát khí của mình, nhưng với một phần còn dư lại, cộng với thần thức cường đại của hắn thì khi hắn chủ động phóng ra cũng làm cho toàn bộ người ở đây phải rùng mình. Nhìn thấy thân ảnh giống như là một sát thần đang ở trong pháp trường kia, ngay cả Giám Trảm quan cũng có chút kinh sợ, thậm chí vị quan này còn có một ý nghĩ quái dị: Có khi nào mình chưa ném mệnh bài ra thì người này đã chém xong rồi không?
Ngay giây khắc Dương Thần phóng sát khí của mình ra thì mọi người cũng nghe được một tiếng rít chói tai, đồng thời còn có một tiếng hét lớn:
- Ma đầu, chớ có hại người!
Ngay sau đó, đã có mấy đạp thân ảnh đột nhiên từ phía trên trời xuất hiện, sau đó nhanh chóng hiện ra trên pháp trường. Có mấy đạo ánh sáng như tên rời cung phóng thẳng tới Dương Thần, nhưng ngay lúc gần chạm phải Dương Thần thì tất cả lại quay đầu bay trở về. Lập tức có mấy đạo thần thức nhanh chóng bao phủ Dương Thần lại, sau khi quét qua quét lại mấy lần thì mới tiêu tán đi.
- Một đao phủ thủ?
Một âm thanh có chút ngạc nhiên vang lên, ngay sau đó thì trên trời xuất hiện vài luồng khí tức khổng lồ. Các luồng khí tức này lập tức bao trùm cả pháp trường cùng mọi người trong đó lại, làm cho mọi người không nhịn được mà phải nhìn lên bầu trời.
- Trời ạ, có thần tiên!
Rốt cuộc đã có người kêu lên. Không trung vốn trống không đột nhiên xuất hiện nhiều người, hơn nữa bọn họ còn lơ lửng ở trên không. Nếu không phải là thần tiên trong truyền thuyết thì còn là ai nữa chứ?
Dương Thần đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, nhìn qua thì có vẻ hắn đang sợ vậy. Cố đè nén tâm tư của mình, hắn không để thần thức của mình tản ra. Nhưng mà, khuôn mặt của hắn thủy chung vẫn nhìn về Tôn Khinh Tuyết, trong đó tràn đầy ý cười. Tựa hồ như muốn nói với nàng:
- Thế nào, ta nói không sai chứ?
- Thạch tiên tử!
Lại có một đạo ánh sáng trắng phóng tới, mọi người trên không trung thấy đạo ánh sáng trắng này thì vô cùng lễ phép, ai ai cũng khom người mỉm cười nói chuyện. Ngay khi đạo ánh sáng trắng đó dừng lại thì mọi người ở trên mặt đất cũng ngây ngốc ra. Khi nhìn thấy rõ trong đạo ánh sáng trắng đó là một cô gái tuyệt sắc lạnh lùng thì đều trợn mắt hốc mồm cả.
Nghe thấy cái tên này, Dương Thần cũng không nhịn được mà hơi nhíu nhíu mày lại. Thạch tiên tử, đây cũng là một nhân vật danh chấn thiên hạ vào kiếp trước của Dương Thần. Nàng ta là đệ tử của Bích Dao tiên đảo, cơ hồ là người kiệt xuất nhất trong những người trẻ tuổi. Không ngờ rằng nàng ta cũng xuất hiện ở đây.
Dương Thần nhìn đạo thân ảnh lạnh lùng ở trên không, nhìn thấy nàng không những ít nói, mà trên người còn vận một bộ y phục màu trắng cùng một thanh kiếm màu trắng thì hắn không khỏi thở dài. Thạch San San, quả nhiên nàng ta giống y như đúc trong trí nhớ của hắn, chẳng qua đó là chuyện của vạn năm sau rồi. Tuy than thở, nhưng hắn cũng bảo vệ chặt chẽ thần thức, không hề dám bộc lộ ra. Bởi vì hắn tin rằng, chỉ cần hắn để lộ một chút thần thức thôi thì những người ở trên lập tức sẽ cho hắn là một đại ma đầu mà trừ ma vệ đạo.
Thạch San San cũng chỉ khẽ gật đầu với mọi người một cái rồi không nói gì nữa, sau đó lập tức đưa mắt nhìn về Dương Thần đang ở phía dưới. Thạch tiên tử trước giờ luôn ít nói, mọi người tu hành ai ai cũng biết, cho nên không có ai để ý đến thái độ của nàng.
- Trời cao có đức hiếu sinh, ngươi tạo nhiều sát nghiệt như vậy, lẽ nào không sợ thiên khuyển?
Không ai ngờ rằng Thạch tiên tử lạnh lùng lại mở miệng nói chuyện với một phàm phu tục tử, hơn nữa còn là một đao phủ thủ mà thế nhân khinh thị.
- Oan có đầu, nợ có chủ! Tại hạ cũng chỉ làm trọn chức trách mà thôi!
Tuy mọi ánh mắt ở đây đều nhìn về Dương Thần, nhưng Dương Thần không hề hoang mang, bình tĩnh nói ra. Đồng thời, ánh mắt cũng nhìn vào Thạch San San, không hề có ý định thối lui.
- Gian ngoan mất linh. Sát nghiệt người này quá nặng, tuyệt đối có liên quan tới ma đầu mà chúng ta đang tìm.
Thấy Dương Thần nói chuyện với Thạch San San như vậy, lập tức có một người tu sĩ trẻ tuổi tức giận. Thạch San San là thần tượng của vô số người, nàng đã hạ mình đi khuyên nhủ ngươi như thế, nhưng ngươi lại thà chết mà không hối hận. Hành động này lập tức làm cho các hộ hoa sứ giả phải nhảy ra nói:
- Thạch tiên tử, chúng ta cứ bắt hắn rồi tra hỏi.
- Thiên hạ giờ đây nhiều phản loạn như thế, người chết hàng ngày rất nhiều. Có đao phủ thủ nào trong thiên hạ mà không như hắn chứ?
Thạch tiên tử không đáp lại câu nói của Dương Thần mà thuận miệng trả lời câu nói của tên hộ hoa sứ giả kia. Tuy thế, ánh mắt của nàng vẫn chăm chú nhìn vào Dương Thần, dường như khi thấy chủ nhân của đôi mắt lại nhìn mình lăng lệ như thế, nàng cũng có chút ngoài ý muốn.
Thạch San San có thể cảm giác được câu trả lời của Dương Thần là xuất phát từ bản tâm, thậm chí nàng có cảm giác người này không hề sợ thiên khuyển. Nhưng chỉ trong phút chốc nàng đã hiểu rõ: Nghề nghiệp của đao phủ thủ là giết người, ngươi không thể nói một đao phủ thủ làm tận chức trách của mình là không đúng. Cho dù ngươi là thần tiên, ngươi có thể nói giết người là không đúng, nhưng lại không thể nói việc một đao phủ thủ phụng mệnh giết người là không đúng.
Thế gian này, cũng có nhiều điều không phải bao giờ cũng đúng, cũng có những điều không phải bao giờ cũng sai. Khi lịch lãm hồng trần thì phải phân rõ sai trái, không thể quơ đũa cả nắm. Sau khi suy nghĩ điều này cẩn thận, đột nhiên Thạch San San có cảm giác lòng của mình như được gột rửa vậy. Vốn nàng đang gặp phải bình chướng trong tu luyện, nhưng giờ đây lại đột nhiên phá tan tất cả trói buộc, kinh mạch cũng vận chuyển nhanh hơn.
Qua trong giây lát, linh lực của nàng đã lưu chuyển quanh thân thể một vòng, không hề có gông cùm xiếng xích gì cản cả. Cho dù Thạch San San là kỳ tài ngút trời thì cũng không khỏi mừng rỡ vì điều này: Trúc Cơ đại thành, rốt cuộc nàng có thể trùng kích vào Kim Đan rồi.
Sự biến hóa linh lực trong cơ thể Thạch San San không thể thoát khỏi thần thức của người khác. Mặc dù không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng có thể khẳng định rằng tu vi tâm tình của Thạch San San đã tăng nhiều, công lực cũng vì thế mà cao hơn một tầng. Mấy tên tu sĩ tới đây vì trừ ma vệ đạo thấy thế thì cũng chắp tay hướng Thạch San San:
- Chúc mừng tiên tử!
- Đa tạ các vị!
Thạch San San hướng về chung quanh chắp tay đáp lễ, sau đó cũng khẽ gật đầu về phía Dương Thần. Ánh mắt của nàng giờ đây nhìn Dương Thần có một chút phức tạp, chợt giơ tay lên, lập tức có một vật nhỏ bay về phía Dương Thần. Dương Thần đưa tay lên đón lấy, thì ra đó là một bình thuốc nhỏ. Đồng thời, còn có một âm thanh vô cùng lạnh nhạt truyền vào tai:
- Cảm ơn!
Thấy Dương Thần không nói gì, Thạch San San cũng không nói thêm. Ánh mắt từ trên người Dương Thần chuyển sang Tôn Khinh Tuyết đang ở bên cạnh.
- Tiểu muội muội, cốt cách của ngươi thanh kỳ, phúc duyên thâm hậu, có bằng lòng đi theo ta tu hành hay không?
Một lần hiếm hoi nữa Thạch San San lại nói chuyện với một phàm nhân. Nhưng mà, nội dung cùng đối tượng nói chuyện lại làm cho mọi người nhẹ lòng. Một cô bé, hơn nữa còn mang nàng theo tu hành, xem ra Thạch tiên tử nổi lòng ái tài.
Tôn Khinh Tuyết cũng không ngờ tiên tử này lại hỏi mình như vậy, thậm chí nàng còn không biết mình nên trả lời vị tiên nữ tỷ tỷ này như thế nào. Nhưng những người lớn bên cạnh nàng lại vô cùng vui mừng, mở miệng đáp:
- Nguyện ý, Khinh Tuyết nhà ta nguyện ý!
- Tiểu muội muội, ngươi nguyện ý không?
Thạch San San không hề để ý đến lời nói người nhà Tôn Khinh Tuyết, nàng vẫn đang chờ câu trả lời từ cô bé ấy.
Tôn Khinh Tuyết lúc này không hề có cái biểu hiện thiên tư trác tuyệt như trong trí nhớ của Dương Thần, cô bé đang nhìn Thạch tiên tử ở trên bầu trời một cách sợ hãi. Sau đó, nàng nhìn qua những người trong Tôn gia một lần, cuối cùng ánh mắt lại đưa đến người của Dương Thần. Giống như nụ cười của đại ca ca này lúc nãy đã cho nàng thêm dũng khí, còn cho mình cảm giác yên tâm hơn người nhà của mình nhiều.
- Ta không có lừa ngươi chứ?
Thấy cô bé nhìn mình, Dương Thần không nói một đáp án trực tiếp nào cho Tôn Khinh Tuyết cả, chỉ là cười nói một câu.
- Ừ!
Tuy người bên cạnh không hiểu câu nói này của Dương Thần có nghĩa gì, nhưng Tôn Khinh Tuyết lại hiểu được. Lúc nãy Dương Thần đã nói nàng không có việc gì, cả nhà họ Tôn cũng thế. Và bây giờ, Dương Thần vẫn nói về việc đó.
Ánh mắt Tôn Khinh Tuyết nhìn sang vị tiên tử mỹ lệ trên bầu trời. Có sự khẳng định của Dương Thần, dường như nàng đã bớt lo lắng hơn, nàng không hề để ý đến việc mình bị trói mà kêu to về phía bầu trời:
- Ta đi theo tiên nữ tỷ tỷ ngươi, có phải người nhà của ta cũng không có việc gì không?
Câu trả lời này làm cho toàn bộ mọi người trên bầu trời khẽ nở nụ cười. Thạch tiên tử cũng khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười của nàng lại như một đóa hoa diễm lệ đang nở ra vậy, nhất thời làm cho mọi người ở đây phải thần hồn điên dảo. Tuy danh hiệu Thạch tiên tử xuất phát từ họ của nàng, nhưng người đặt tên cũng có ý nói là nàng như một tảng đá, suốt năm không thấy một nụ cười. Không nghĩ tới lúc này nàng lại vì một cô nương mà nở nụ cười xinh đẹp đến như vậy.
Thạch San San mỉm cười cho Tôn Khinh Tuyết dũng khí vô hạn, nàng đứng dậy rồi nói tiếp:
- Chỉ cần người nhà của ta không có chuyện gì, ta nguyện ý đi theo tỷ tỷ!
Mấy người tu hành ra mặt muốn cho một nhà bình an là một chuyện quá đơn giản, cho dù chuyện đó là ngay trên pháp trường. Thậm chí Giám Trảm quan cũng không có dũng khí ra lệnh ngăn trở, chỉ còn cách trơ mắt nhìn từng người Tôn gia được giải trói, sau đó nhanh chóng biến mất đi cùng với Thạch San San.
Cho đến khi người của Tôn gia đi hết, trên pháp trường đã không còn người nào nữa thì vị Giám Trảm quan này mới nơm nớp lo sợ đứng lên, rồi vội gào to khàn cả giọng:
- Một nhà tù phạm bị sơn tặc trên núi cứu đi rồi, ban bố treo thưởng truy nã!
Tất cả mọi người ở đây đều biết rõ người cướp pháp tràng là một người tên Thạch tiên tử, nhưng cũng không có ai dám hé miệng nói gì. Toàn bộ mọi người đều cúi đầu chấp nhận cái thuyết pháp là có sơn tặc trên núi cướp pháp tràng.
Dương Thần thầm cười trong lòng, lúc về nhà thì trong đầu luôn nhớ đến lời cảm ơn cùng ánh mắt lưu luyến không rời của Tôn Khinh Tuyết khi đi theo Thạch San San.
- Đại ca ca, cảm ơn ngươi!
- Đại ca ca, sau này nhất định ta sẽ tới tìm ngươi!
…
Nếu để cho người ở kiếp trước biết Tôn Khinh Tuyết của Thanh Vân Tông nói lời này với mình, đoán chừng trong một vạn người thì có đến một vạn lẻ một người không tin. Nhưng ở kiếp này, điều đó lại thành sự thật. Điều duy nhất mà Dương Thần không hiểu được đó là: Đáng lẽ người cứu Tôn Khinh Tuyết phải là người của Thanh Vân tông chứ, nhưng sao giờ đây lại là Thạch San San của Bích Dao tiên đảo? Chẳng lẽ Tôn Khinh Tuyết sau này là đệ tử của Bích Dao tiên đảo chứ không phải là của Thanh Vân tông?
Nhưng mà, việc Tôn Khinh Tuyết rốt cuộc là đệ tử của Thanh Vân tông hay Bích Dao tiên đảo thì giờ phút này cũng không có ý nghĩa quá lớn với với Dương Thần. Số điểm công đức hắn có được từ việc làm đao phủ thủ đã đến viên mãn, cũng đến lúc rời đi rồi.
Điều mà Dương Thần quan tâm nhất bây giờ chính là: Hắn phải lựa chọn công pháp gì để cho hắn chiếm hết thượng phong trên con đường tu hành đây? .
Vào lúc Dương Thần đi ra khỏi tiểu viện thì việc tu luyện Tam Thanh Quyết cũng đã trải qua mười canh giờ , sát khí bên ngoài cơ thể đã mỏng đến mức không thể nhìn thấy được. Tốc độ hấp thu sát khí của tầng thứ hai Tam Thanh Quyết rất nhanh, cơ hồ là gấp hai lần tầng thứ nhất. Lúc hành công xong, nhìn Dương Thần bây giờ nhiều lắm chỉ nghĩ hắn là một đao phủ thủ bình thường, mặc dù vẫn có sát khí nhưng không đến mức nghịch thiên như trước kia.
Nguy cơ sau khi đi ra Trảm Tiên Thai đã được tiêu trừ xong, Dương Thần cũng yên tâm hơn một chút. Tính ra, trong cuộc thi chạy đua với thời gian thì Dương Thần đang ở thế thượng phong, hắn đã trở lại là một phàm nhân trước khi bọn tu sĩ trừ ma vệ đạo kia chạy tới. Bởi vì hắn chỉ tu luyện Tam Thanh Quyết để luyện hóa sát khí thành thần thức, nên trên người không hề có chút pháp lực. Cho dù có cường giả Kim Đan kỳ tới đây thì cũng không thể phát hiện được Dương Thần có điều gì đó khác thường.
*****
Ngay lúc đến gần pháp trường, Dương Thần liền nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc ở kiếp trước. Kiếp trước, không chỉ có một lần Dương Thần gặp được thiên tài tu luyện này, nhưng giờ phút này, vị thiên tài đó đang như một con thỏ nhỏ bị kinh hãi. Cả người vị thiên tài này co rúc lại, hai mắt bàng hoàng nhìn đám người chung quanh, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Tôn Khinh Tuyết, là đệ tử thân truyền của Thanh Vân tông trong trí nhớ của Dương Thần. Nàng ta là một nhân tài kiệt xuất trong những người trẻ tuổi, so với những đệ tử thiên tài các đại môn phái không hề thua kém chút nào. Vào kiếp trước, nàng ta là một nhân vật khiến cho Dương Thần phải sùng kính, nhưng giờ đây nàng ta lại kinh hãi nhìn Dương Thần, không nói được lời nào.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dương Thần đi tới trước mặt Tôn Khinh Tuyết còn rất bé bỏng. Vào lúc này, Tôn Khinh Tuyết nhiều lắm chỉ có mười tuổi. Tiểu cô nương thấy Dương Thần đi tới thì càng sợ hãi hơn, cái đầu nhỏ ngoảnh lại như muốn vùi vào trong thân nhân, nhưng nàng ta đang bị trói, cũng không thể nào làm được điều đó.
Mặc dù sát khí bên ngoài đã được Dương Thần hấp thu nhiều đi, nhưng chút ít còn dư lại ở bên ngoài vẫn đủ để người bình thường sợ hãi. Mà lúc này, đừng nói là Tôn Khinh Tuyết, ngay cả mấy người trưởng thành trong Tôn gia đang ở bên cạnh Tôn Khinh Tuyết cũng bị khí tức của vị đao phủ này làm cho hồn phi phách tán.
- Không phải sợ, tiểu muội muội!
Đứng yên tại chỗ, Dương Thần cũng không đi tới quá gần. Hắn nhìn Tôn Khinh Tuyết một cái, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, cả nhà các ngươi không bị sao đâu!
Trên pháp trường, một tên đao phủ để trần nửa thân trên; đầu đội khăn tơ màu đỏ; một tay đang giơ Quỷ Đầu đao lên; cả người tản phát ra sát khí làm người khác sợ hãi, thế nhưng không ngờ lại nói chuyện với những người chuẩn bị bị hành quyết một cách hòa ái. So với việc một tên khuất cái đột nhiên lấy ra vạn lạng bạc, thì điều này còn khiến cho người ta phải khiếp sợ hơn. Hầu như cả nhà Tôn gia ở đây đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- Có thật không? Đại ca ca?
Tôn Khinh Tuyết nhỏ bé lộ ra thần sắc mừng rỡ:
- Có thật sẽ không có chuyện gì không?
Những người lớn của Tôn gia thì đã không nhịn được mà nhắm mắt lại, tựa như bọn họ đã biết được vận mệnh của mình. Giờ khắc này, người cần chém thì đã được đưa ra pháp trường, đao phủ thủ cũng đã ra, nếu như có ai nói là ngươi không bị chém thì ngươi có tin không? Cũng chỉ có Tôn Khinh Tuyết không hiểu chuyện mới tin lời của Dương Thần.
- Thật, không lừa ngươi!
Trong lúc Dương Thần nói chuyện thì hắn cũng đã chủ động đem sát khí của mình phóng ra ngoài. Hắn tin tưởng chung quanh đã có người trừ ma vệ đạo chạy tới.
Mặc dù Dương Thần đã hấp thu chín mươi chín phần trăm sát khí của mình, nhưng với một phần còn dư lại, cộng với thần thức cường đại của hắn thì khi hắn chủ động phóng ra cũng làm cho toàn bộ người ở đây phải rùng mình. Nhìn thấy thân ảnh giống như là một sát thần đang ở trong pháp trường kia, ngay cả Giám Trảm quan cũng có chút kinh sợ, thậm chí vị quan này còn có một ý nghĩ quái dị: Có khi nào mình chưa ném mệnh bài ra thì người này đã chém xong rồi không?
Ngay giây khắc Dương Thần phóng sát khí của mình ra thì mọi người cũng nghe được một tiếng rít chói tai, đồng thời còn có một tiếng hét lớn:
- Ma đầu, chớ có hại người!
Ngay sau đó, đã có mấy đạp thân ảnh đột nhiên từ phía trên trời xuất hiện, sau đó nhanh chóng hiện ra trên pháp trường. Có mấy đạo ánh sáng như tên rời cung phóng thẳng tới Dương Thần, nhưng ngay lúc gần chạm phải Dương Thần thì tất cả lại quay đầu bay trở về. Lập tức có mấy đạo thần thức nhanh chóng bao phủ Dương Thần lại, sau khi quét qua quét lại mấy lần thì mới tiêu tán đi.
- Một đao phủ thủ?
Một âm thanh có chút ngạc nhiên vang lên, ngay sau đó thì trên trời xuất hiện vài luồng khí tức khổng lồ. Các luồng khí tức này lập tức bao trùm cả pháp trường cùng mọi người trong đó lại, làm cho mọi người không nhịn được mà phải nhìn lên bầu trời.
- Trời ạ, có thần tiên!
Rốt cuộc đã có người kêu lên. Không trung vốn trống không đột nhiên xuất hiện nhiều người, hơn nữa bọn họ còn lơ lửng ở trên không. Nếu không phải là thần tiên trong truyền thuyết thì còn là ai nữa chứ?
Dương Thần đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, nhìn qua thì có vẻ hắn đang sợ vậy. Cố đè nén tâm tư của mình, hắn không để thần thức của mình tản ra. Nhưng mà, khuôn mặt của hắn thủy chung vẫn nhìn về Tôn Khinh Tuyết, trong đó tràn đầy ý cười. Tựa hồ như muốn nói với nàng:
- Thế nào, ta nói không sai chứ?
- Thạch tiên tử!
Lại có một đạo ánh sáng trắng phóng tới, mọi người trên không trung thấy đạo ánh sáng trắng này thì vô cùng lễ phép, ai ai cũng khom người mỉm cười nói chuyện. Ngay khi đạo ánh sáng trắng đó dừng lại thì mọi người ở trên mặt đất cũng ngây ngốc ra. Khi nhìn thấy rõ trong đạo ánh sáng trắng đó là một cô gái tuyệt sắc lạnh lùng thì đều trợn mắt hốc mồm cả.
Nghe thấy cái tên này, Dương Thần cũng không nhịn được mà hơi nhíu nhíu mày lại. Thạch tiên tử, đây cũng là một nhân vật danh chấn thiên hạ vào kiếp trước của Dương Thần. Nàng ta là đệ tử của Bích Dao tiên đảo, cơ hồ là người kiệt xuất nhất trong những người trẻ tuổi. Không ngờ rằng nàng ta cũng xuất hiện ở đây.
Dương Thần nhìn đạo thân ảnh lạnh lùng ở trên không, nhìn thấy nàng không những ít nói, mà trên người còn vận một bộ y phục màu trắng cùng một thanh kiếm màu trắng thì hắn không khỏi thở dài. Thạch San San, quả nhiên nàng ta giống y như đúc trong trí nhớ của hắn, chẳng qua đó là chuyện của vạn năm sau rồi. Tuy than thở, nhưng hắn cũng bảo vệ chặt chẽ thần thức, không hề dám bộc lộ ra. Bởi vì hắn tin rằng, chỉ cần hắn để lộ một chút thần thức thôi thì những người ở trên lập tức sẽ cho hắn là một đại ma đầu mà trừ ma vệ đạo.
Thạch San San cũng chỉ khẽ gật đầu với mọi người một cái rồi không nói gì nữa, sau đó lập tức đưa mắt nhìn về Dương Thần đang ở phía dưới. Thạch tiên tử trước giờ luôn ít nói, mọi người tu hành ai ai cũng biết, cho nên không có ai để ý đến thái độ của nàng.
- Trời cao có đức hiếu sinh, ngươi tạo nhiều sát nghiệt như vậy, lẽ nào không sợ thiên khuyển?
Không ai ngờ rằng Thạch tiên tử lạnh lùng lại mở miệng nói chuyện với một phàm phu tục tử, hơn nữa còn là một đao phủ thủ mà thế nhân khinh thị.
- Oan có đầu, nợ có chủ! Tại hạ cũng chỉ làm trọn chức trách mà thôi!
Tuy mọi ánh mắt ở đây đều nhìn về Dương Thần, nhưng Dương Thần không hề hoang mang, bình tĩnh nói ra. Đồng thời, ánh mắt cũng nhìn vào Thạch San San, không hề có ý định thối lui.
- Gian ngoan mất linh. Sát nghiệt người này quá nặng, tuyệt đối có liên quan tới ma đầu mà chúng ta đang tìm.
Thấy Dương Thần nói chuyện với Thạch San San như vậy, lập tức có một người tu sĩ trẻ tuổi tức giận. Thạch San San là thần tượng của vô số người, nàng đã hạ mình đi khuyên nhủ ngươi như thế, nhưng ngươi lại thà chết mà không hối hận. Hành động này lập tức làm cho các hộ hoa sứ giả phải nhảy ra nói:
- Thạch tiên tử, chúng ta cứ bắt hắn rồi tra hỏi.
- Thiên hạ giờ đây nhiều phản loạn như thế, người chết hàng ngày rất nhiều. Có đao phủ thủ nào trong thiên hạ mà không như hắn chứ?
Thạch tiên tử không đáp lại câu nói của Dương Thần mà thuận miệng trả lời câu nói của tên hộ hoa sứ giả kia. Tuy thế, ánh mắt của nàng vẫn chăm chú nhìn vào Dương Thần, dường như khi thấy chủ nhân của đôi mắt lại nhìn mình lăng lệ như thế, nàng cũng có chút ngoài ý muốn.
Thạch San San có thể cảm giác được câu trả lời của Dương Thần là xuất phát từ bản tâm, thậm chí nàng có cảm giác người này không hề sợ thiên khuyển. Nhưng chỉ trong phút chốc nàng đã hiểu rõ: Nghề nghiệp của đao phủ thủ là giết người, ngươi không thể nói một đao phủ thủ làm tận chức trách của mình là không đúng. Cho dù ngươi là thần tiên, ngươi có thể nói giết người là không đúng, nhưng lại không thể nói việc một đao phủ thủ phụng mệnh giết người là không đúng.
Thế gian này, cũng có nhiều điều không phải bao giờ cũng đúng, cũng có những điều không phải bao giờ cũng sai. Khi lịch lãm hồng trần thì phải phân rõ sai trái, không thể quơ đũa cả nắm. Sau khi suy nghĩ điều này cẩn thận, đột nhiên Thạch San San có cảm giác lòng của mình như được gột rửa vậy. Vốn nàng đang gặp phải bình chướng trong tu luyện, nhưng giờ đây lại đột nhiên phá tan tất cả trói buộc, kinh mạch cũng vận chuyển nhanh hơn.
Qua trong giây lát, linh lực của nàng đã lưu chuyển quanh thân thể một vòng, không hề có gông cùm xiếng xích gì cản cả. Cho dù Thạch San San là kỳ tài ngút trời thì cũng không khỏi mừng rỡ vì điều này: Trúc Cơ đại thành, rốt cuộc nàng có thể trùng kích vào Kim Đan rồi.
Sự biến hóa linh lực trong cơ thể Thạch San San không thể thoát khỏi thần thức của người khác. Mặc dù không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng có thể khẳng định rằng tu vi tâm tình của Thạch San San đã tăng nhiều, công lực cũng vì thế mà cao hơn một tầng. Mấy tên tu sĩ tới đây vì trừ ma vệ đạo thấy thế thì cũng chắp tay hướng Thạch San San:
- Chúc mừng tiên tử!
- Đa tạ các vị!
Thạch San San hướng về chung quanh chắp tay đáp lễ, sau đó cũng khẽ gật đầu về phía Dương Thần. Ánh mắt của nàng giờ đây nhìn Dương Thần có một chút phức tạp, chợt giơ tay lên, lập tức có một vật nhỏ bay về phía Dương Thần. Dương Thần đưa tay lên đón lấy, thì ra đó là một bình thuốc nhỏ. Đồng thời, còn có một âm thanh vô cùng lạnh nhạt truyền vào tai:
- Cảm ơn!
Thấy Dương Thần không nói gì, Thạch San San cũng không nói thêm. Ánh mắt từ trên người Dương Thần chuyển sang Tôn Khinh Tuyết đang ở bên cạnh.
- Tiểu muội muội, cốt cách của ngươi thanh kỳ, phúc duyên thâm hậu, có bằng lòng đi theo ta tu hành hay không?
Một lần hiếm hoi nữa Thạch San San lại nói chuyện với một phàm nhân. Nhưng mà, nội dung cùng đối tượng nói chuyện lại làm cho mọi người nhẹ lòng. Một cô bé, hơn nữa còn mang nàng theo tu hành, xem ra Thạch tiên tử nổi lòng ái tài.
Tôn Khinh Tuyết cũng không ngờ tiên tử này lại hỏi mình như vậy, thậm chí nàng còn không biết mình nên trả lời vị tiên nữ tỷ tỷ này như thế nào. Nhưng những người lớn bên cạnh nàng lại vô cùng vui mừng, mở miệng đáp:
- Nguyện ý, Khinh Tuyết nhà ta nguyện ý!
- Tiểu muội muội, ngươi nguyện ý không?
Thạch San San không hề để ý đến lời nói người nhà Tôn Khinh Tuyết, nàng vẫn đang chờ câu trả lời từ cô bé ấy.
Tôn Khinh Tuyết lúc này không hề có cái biểu hiện thiên tư trác tuyệt như trong trí nhớ của Dương Thần, cô bé đang nhìn Thạch tiên tử ở trên bầu trời một cách sợ hãi. Sau đó, nàng nhìn qua những người trong Tôn gia một lần, cuối cùng ánh mắt lại đưa đến người của Dương Thần. Giống như nụ cười của đại ca ca này lúc nãy đã cho nàng thêm dũng khí, còn cho mình cảm giác yên tâm hơn người nhà của mình nhiều.
- Ta không có lừa ngươi chứ?
Thấy cô bé nhìn mình, Dương Thần không nói một đáp án trực tiếp nào cho Tôn Khinh Tuyết cả, chỉ là cười nói một câu.
- Ừ!
Tuy người bên cạnh không hiểu câu nói này của Dương Thần có nghĩa gì, nhưng Tôn Khinh Tuyết lại hiểu được. Lúc nãy Dương Thần đã nói nàng không có việc gì, cả nhà họ Tôn cũng thế. Và bây giờ, Dương Thần vẫn nói về việc đó.
Ánh mắt Tôn Khinh Tuyết nhìn sang vị tiên tử mỹ lệ trên bầu trời. Có sự khẳng định của Dương Thần, dường như nàng đã bớt lo lắng hơn, nàng không hề để ý đến việc mình bị trói mà kêu to về phía bầu trời:
- Ta đi theo tiên nữ tỷ tỷ ngươi, có phải người nhà của ta cũng không có việc gì không?
Câu trả lời này làm cho toàn bộ mọi người trên bầu trời khẽ nở nụ cười. Thạch tiên tử cũng khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười của nàng lại như một đóa hoa diễm lệ đang nở ra vậy, nhất thời làm cho mọi người ở đây phải thần hồn điên dảo. Tuy danh hiệu Thạch tiên tử xuất phát từ họ của nàng, nhưng người đặt tên cũng có ý nói là nàng như một tảng đá, suốt năm không thấy một nụ cười. Không nghĩ tới lúc này nàng lại vì một cô nương mà nở nụ cười xinh đẹp đến như vậy.
Thạch San San mỉm cười cho Tôn Khinh Tuyết dũng khí vô hạn, nàng đứng dậy rồi nói tiếp:
- Chỉ cần người nhà của ta không có chuyện gì, ta nguyện ý đi theo tỷ tỷ!
Mấy người tu hành ra mặt muốn cho một nhà bình an là một chuyện quá đơn giản, cho dù chuyện đó là ngay trên pháp trường. Thậm chí Giám Trảm quan cũng không có dũng khí ra lệnh ngăn trở, chỉ còn cách trơ mắt nhìn từng người Tôn gia được giải trói, sau đó nhanh chóng biến mất đi cùng với Thạch San San.
Cho đến khi người của Tôn gia đi hết, trên pháp trường đã không còn người nào nữa thì vị Giám Trảm quan này mới nơm nớp lo sợ đứng lên, rồi vội gào to khàn cả giọng:
- Một nhà tù phạm bị sơn tặc trên núi cứu đi rồi, ban bố treo thưởng truy nã!
Tất cả mọi người ở đây đều biết rõ người cướp pháp tràng là một người tên Thạch tiên tử, nhưng cũng không có ai dám hé miệng nói gì. Toàn bộ mọi người đều cúi đầu chấp nhận cái thuyết pháp là có sơn tặc trên núi cướp pháp tràng.
Dương Thần thầm cười trong lòng, lúc về nhà thì trong đầu luôn nhớ đến lời cảm ơn cùng ánh mắt lưu luyến không rời của Tôn Khinh Tuyết khi đi theo Thạch San San.
- Đại ca ca, cảm ơn ngươi!
- Đại ca ca, sau này nhất định ta sẽ tới tìm ngươi!
…
Nếu để cho người ở kiếp trước biết Tôn Khinh Tuyết của Thanh Vân Tông nói lời này với mình, đoán chừng trong một vạn người thì có đến một vạn lẻ một người không tin. Nhưng ở kiếp này, điều đó lại thành sự thật. Điều duy nhất mà Dương Thần không hiểu được đó là: Đáng lẽ người cứu Tôn Khinh Tuyết phải là người của Thanh Vân tông chứ, nhưng sao giờ đây lại là Thạch San San của Bích Dao tiên đảo? Chẳng lẽ Tôn Khinh Tuyết sau này là đệ tử của Bích Dao tiên đảo chứ không phải là của Thanh Vân tông?
Nhưng mà, việc Tôn Khinh Tuyết rốt cuộc là đệ tử của Thanh Vân tông hay Bích Dao tiên đảo thì giờ phút này cũng không có ý nghĩa quá lớn với với Dương Thần. Số điểm công đức hắn có được từ việc làm đao phủ thủ đã đến viên mãn, cũng đến lúc rời đi rồi.
Điều mà Dương Thần quan tâm nhất bây giờ chính là: Hắn phải lựa chọn công pháp gì để cho hắn chiếm hết thượng phong trên con đường tu hành đây? .
/373
|