Phù Không Sơn dấy lên một hồi tin tức, Hàn Kiến Đức ngoại môn đệ tử Thiên Quyền Tông khiêu chiến sinh tử với Dương Thần ngoại môn đệ tử Thuần Dương Cung, hai bên ước hẹn tiến hành quyết chiến trên một mảnh đất trống bên ngoài thôn trấn. Khiêu chiến sinh tử chính là một cách quang minh chính đại giải quyết ân oán. Mặc kệ kết quả ra sao, sau khi kết thúc hai bên đều phải bỏ hết ân oán. Đương nhiên sau quyết chiến nhiều nhất cũng chỉ có 1 kẻ sống, người chết rồi thì còn ân oán gì không thể bỏ qua ?
Hai bên quyết chiến thực lực có chút cách xa, một gã tầng sáu, một gã tầng hai, nhưng đúng là sinh tử khiêu chiến thật sự. Mặc dù Hàn Kiến Đức có điểm hối hận, nhưng bị Dương Thần lấy hết mặt mũi, không thể làm rùa đen rụt đầu, không dám hướng Dương Thần khiêu chiến
Chính chủ còn chưa tới mà mảnh đất trống đã tập trung không ít người, đại đa số đều là đệ tử dưới trúc cơ kỳ tới tham gia đại hội Phù Không Sơn. Về phần cao thủ trên trúc cơ kỳ, chẳng lẽ còn chen nhau tới nhìn hai tiểu bối đánh lộn ?
Hàn Kiến Đức tới không sớm, nhưng so với Dương Thần lại sớm hơn một ít, khi hắn tới thì ngay cả một đệ tử Thuần Dương Cung cũng chưa thấy xuất hiện. Hàn Kiến Đức cũng không muốn bị phân tâm, đơn giản tìm một chỗ ngồi đả tọa, tĩnh tâm chờ đợi. Mãi một lúc lâu vẫn chưa thấy một đệ tử Thuần Dương Cung nào xuất hiện, mọi người bắt đầu bàn tán
"Chuyện gì xảy ra? Đệ tử Thuần Dương Cung không phải là sợ rồi sao!"
"Kỳ quái, không phải nói sinh tử khiêu chiến sao ? Thế nào đến lúc này mà người còn chưa đến?"
"Không tới mới là thông minh, luyện khí tầng hai chống lại luyện khí tầng sáu, đây không phải là không công chịu chết sao?"
"Cũng không hẳn vậy, Thuần Dương Cung đệ tử Dương Thần kia, có người nói đã quét sạch ba sát thủ luyện khí tầng bảy, một luyện khí tầng tám, sinh tử khiêu chiến một luyện khí tầng sáu, sao lại không giám tới!"
"Làm sao ngươi biết là thật? Nói không chừng là Thuần Dương Cung vì muốn cất nhắc đệ tử này, cố ý tung ra tin đồn thất thiệt"
"Thật thật giả giả, ở đây Hàn đạo hữu và hắn đánh một hồi chẳng phải sẽ biết sao?"
. . .
"Thiên Quyền Tông lần này làm cái gì? Luyện khí tầng sáu khiêu chiến người ta luyện khí tầng hai, đây không phải khi dễ người sao? Thiên Quyền Tông và Thuần Dương Cung không có nghe nói có đại mâu thuẫn gì a!"
"Nghe nói là đệ tử Thiên Quyền Tông chủ động khởi xướng khiêu chiến. Có người nói lúc trước Hàn đạo hữu muốn luận bàn một chút, Thuần Dương Cung Dương đạo hữu trực tiếp chịu thua, nói luận bàn hắn không phải đối thủ, sinh tử khiêu chiến thì còn có thể đánh một trận. Hàn đạo hữu cũng là không có biện pháp, không duyên cớ rơi xuống danh tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ, thắng thì còn tạm, thua, nói không chừng còn muốn đi luôn cái mạng nhỏ, thân bại danh liệt, ai!"
. . .
Thảo luận kiểu gì cũng có, có kẻ đứng về Thiên Quyền Tông, có kẻ đứng về Thuần Dương Cung, ai cũng đều có cái nhìn của riêng mình. Cũng may đại hội Phù Không Sơn là một việc trọng đại của tu chân giới, đông đảo môn phái tham dự, đệ tử rất đông nhưng vẫn duy trì trật tự. Mọi người chỉ hòa khí thảo luận, cũng chưa xảy ra kích động gì
Hàn Kiến Đức đương nhiên cũng nghe được những lời thảo luận này, nhưng mấy đại hành gia càng tâm bình khí hòa thảo luận, hắn lại càng phiền muộn.
Nếu cho hắn cơ hội, hắn quyết không đi phiền toái Dương Thần. Trong lòng phiền muộn muốn ói máu, Hàn Kiến Đức không khỏi nghĩ đến kiện phù bảo ngoại sự đường đường chủ ban cho.
Đó là một chiếc vòng tay do chính kim đan tông sư luyện chế, chỉ cần đưa vào đủ linh lực là có thể phát động một kích hủy diệt, với những kẻ dưới trúc cơ kỳ, không chết cũng rụng mất nửa cái mạng.
Dương Thần chỉ có tu vi tầng hai, bị đánh trúng tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ. Đáng tiếc kiện phù bảo này là luyện chế cho nữ đệ tử, hắn chỉ có thể dấu trong túi càn khôn, bằng không nếu có thể tự nhiên mang ở cổ tay, càng khó lòng phòng bị
Có cái này, tuyệt đối có thể làm cho Dương Thần thân tử đạo tiêu. Chỉ là hắn và Thuần Dương Cung từ nay về sau sẽ kết thù hận, Hàn Kiến Đức phát sầu, cũng là vì điều này.
Nhưng chỉ cần còn sống, phiền phức sau đó vẫn có thể giải quyết. Nghĩ tới đây, Hàn Kiến Đức cũng chậm rãi tĩnh hạ tâm thần, trên mặt bày biện thần sắc như đã định liệu trước
Thấy thần thái Hàn Kiến Đức, mọi người trong lòng hiểu rõ, đối với Dương Thần tới giờ còn chưa xuất hiện thở dài không thôi. Đáng tiếc a, có thể được cử đi Thiên Thê đại hội đều là những đệ tử được coi trọng, lại muốn chết ở một hồi sinh tử khiêu chiến như vậy
Dương Thần ước định thời gian rất tốt, cùng Công Tôn Linh xuất hiện. Công Tôn Linh một vẻ chỉ tới xem, tuyệt sẽ không hỗ trợ. Mà trên thực tế ngoại nhân cũng không được nhúng tay vào khiêu chiến sinh tử. Đây chính là hành vi coi thường, khiêu khích quy củ tu chân giới
"Còn tưởng rằng ngươi sợ chết không dám tới!" Hàn Kiến Đức đứng dậy, hướng về phía Dương Thần lạnh lùng cười nói. Trong tay có đại sát khí, hắn đã không hề sợ hãi.
"Đâu có, bây giờ mới tới thời gian ước định, không trì hoãn nữa là được " Dương Thần nhàn nhạt đáp một câu, sau đó chuyển mắt sang trọng tài :" Có thể bắt đầu được chưa ?"
Trọng tài là một vị đệ tử trúc cơ kỳ của môn phái thứ ba, chỉ đảm nhiệm bảo chứng song phương không có người khác ám trợ, còn lại không có thêm quy củ gì.
Thấy Dương Thần hỏi, trọng tài nhìn Hàn Kiến Đức, Hàn Kiến Đức hơi gật đầu. Trọng tài nhưng lại không lập tức tuyên bố bắt đầu, ngược lại hỏi hai người một câu: "Sinh tử quyết đấu, đến chết mới thôi, trước khi quyết đấu nhị vị còn điều gì muốn nói ?"
"Không có!" Hàn Kiến Đức lắc đầu, dù sao kẻ chết không phải là hắn, còn cần nói ra những lời trăn trối sao ?
"Còn ngươi?" Trọng tài lại chuyển hướng về phía Dương Thần bên này.
"Oan có đầu, nợ có chủ, Hàn đạo hữu, ta với ngươi ngày xưa không oán ngày gần không thù, ngươi chủ động đưa ra sinh tử quyết đấu, đến chết mới thôi, trên đường hoàng tuyền, chớ oán trời trách đất, hãy an tâm ra đi !" Dương Thần mặt không chút thay đổi nói xong lời này, sau đó không nói gì nữa
Trọng tài nhìn hai bên, bất động thanh sắc xuống phía dưới vung tay lên: "Bắt đầu!" Sau đó cấp tốc lui về phía sau, thối lui ra khỏi vòng tròn giữa hai người.
Hàn Kiến Đức trên mặt cười dữ tợn, hắn cũng không dự định ngay từ đầu tế ra đại sát khí, chí ít trước khi giết chết Dương Thần còn muốn hảo hảo làm nhục một phen, đáp lại những nhục nhã lúc trước
Không đợi Hàn Kiến Đức có động tác gì nhiều thì thấy hoa mắt, dưới sự kinh hãi, yết hầu căng thẳng, cả người tựa hồ bị đóng băng
Dựa vào hai tấm Khinh Linh Phù đã qua Càn Khôn Dưỡng Bảo Quyết cường hóa, tốc độ Dương Thần hầu như tăng lên gấp đôi có thừa. Bản thân hai người cự ly không xa, Dương Thần chỉ dùng sức giẫm chân một cái đã tới ngay trước mặt Hàn Kiến Đức. Hàn Kiến Đức chỉ thấy thân ảnh Dương Thần hoa lên đã lập tức xuất hiện bên người, tốc độ như quỷ mị, hắn quyết đoán muốn tế ra đại sát khí. Chỉ là, ý niệm này hình như có chút quá trễ. Áp lực như đại sơn áp đỉnh chăm chú bao phủ lấy Hàn Kiến Đức, phảng phất như hắn đang rơi vào huyết hải địa ngục, khí thế kinh khủng trực tiếp phá hủy toàn bộ ý chí phản kháng, toàn thân đông cứng không thể nhúc nhích. Đến cả đại tiên trên thiên đình, bị Dương Thần phóng xuất sát khí còn cảm thấy sợ hãi, càng không nói đến một tên luyện khí tầng sáu.
Trong mắt mọi người Hàn Kiến Đức phảng phất biến thành ngu ngốc, mở túi càn khôn xong rồi không biết làm gì tiếp theo nữa
"Tha mạng!" hai người khoảng cách rất gần, Hàn Kiến Đức muốn nói nhưng lời chưa ra đã bị ngạnh sinh ngăn ở yết hầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Thần vọt tới, một cỗ tuyệt vọng tràn ngập thân thể
Trong tay Dương Thần bỗng dưng xuất hiện một thanh trường đao tạo hình thập phần dũng mãnh, nhẹ nhàng huy động, trường đao đã xẹt qua cổ Hàn Hiến Đức. Trước mắt bao nhiêu người, một cái đầu lâu bay lên cao, tiên huyết phun như suối. Mà Dương Thần ngay lúc đó đã thu đao về, xiêm y sạch sẽ không nhiễm 1 tia máu, nhìn chằm chằm trọng tài chờ hắn tuyên bố kết quả. Cả quá trình lao tới, huy đao, thu đao, lui lại quá mức đơn giản, đơn giản đến không thể nào hoài nghi có vấn đề gì trong đó. Mà một lúc sau, thi thể Hàn Kiến Đức mới ngã xuống
Khiếp sợ, kinh hãi, không tin, bất khả tư nghị, đủ các loại biểu tình bày ra trên mặt mọi người. Hầu như lúc này mọi người đều mất đi cái phong thái tự tại cùng tu dưỡng nên có của người tu tiên. Kết quả như vậy bất luận kẻ nào cũng không thể lường trước, vô số người trong lòng phát lạnh, phảng phất một đao sắc ngọt vừa rồi vừa lướt qua cổ họng bản thân. Trước đó nếu không phải Hàn Kiến Đức nhanh chân, nói không chừng bọn họ cũng đi khiêu khích Dương Thần. Nhiều kẻ trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn.
Ngoại trừ Công Tôn Linh, những người còn lại đều đang há mồm trợn mắt, sợ rằng một lúc lâu nữa mới từ khiếp sợ tỉnh lại. Mà kể cả Công Tôn Linh, dù biết Dương Thần tự tin như thế hẳn phải có thủ đoạn, nhưng không tưởng được lại đơn giản nhẹ nhàng đến vậy.
"Luận bàn, ta không phải đối thủ của ngươi" Hiện trường trầm mặc một lúc thì Dương Thần lại mở miệng, thanh âm hắn không cao, nhưng mọi người tựa hồ đều bị thức tỉnh, nghe ra ý tứ nhắc nhở của hắn :"Bất quá, sinh thử khiêu chiến, thoạt nhìn ngươi có vẻ không phải là đối thủ của ta"
Hiện tại tất cả mọi người hiểu ra Dương Thần trước đây thừa nhận luận bàn không giỏi là có nguyên nhân. Hàn Kiến Đức biểu hiện kỳ quái lúc trước đã nói rõ, nhất là sau khi hắn chết vẫn chăm chú siết chặt một cái vòng tay trong tay, vừa nhìn chính là đỉnh cấp phù bảo. Liền phù bảo đều chưa kịp vận dụng thì đã đi đời nhà ma, những người khác coi như trong lòng không phục, nhưng mà lúc này, đối với tin đồn Dương Thần từng giết mấy kẻ sát thủ tầng bảy tầng tám không còn nghi ngờ nữa
Trọng tài rốt cục kịp phản ứng, cúi đầu nhìn thi thể Hàn Kiến Đức một chút, mặt không đổi sắc ngẩng đầu nói: "Thuần Dương Cung Dương Thần thắng!" Sau đó cũng không nói thêm gì. Hai tiểu bối luyện khí kỳ đánh sống đánh chết, ai thắng ai thua hắn một kẻ thứ ba Trúc Cơ đệ tử căn bản không cần lưu ý. Tuy rằng kinh ngạc Dương Thần một đao kia hung hãn, nhưng chỉ là chút kinh ngạc mà thôi. Vượt cấp khiêu chiến, thế giới này cũng không phải chỉ có mỗi Dương Thần
Đến tận đây, sinh tử quyết đấu đã hoàn toàn hạ màn. Thi thể Hàn Kiến Đức tự nhiên sẽ có Thiên Quyền Tông đi thu thập, Dương Thần cũng không để ý tới mọi người, hướng về phía Công Tôn Linh cười cười, hai người một trước một sau, như xung quanh không có ai, bình tĩnh về tới thiên thu các. Thẳng tới thân ảnh hai người tiêu thất, mấy đại hành gia lại bắt đầu thảo luận
"Thấy không? Người ta là có lo lắng giết người!"
"Ai, Hàn đạo hữu không hiểu nghĩ gì trong lòng, lại đi khiêu chiến một kẻ hung hãn, khổ như thế chứ?"
"Còn không phải muốn chế nhạo người ta sao, cho là mình có bao nhiêu tài giỏi, khinh thường người. Người ta đều đã nhận thua, hắn còn muốn theo đuổi không bỏ, gieo gió gặt bảo a!"
. . .
Nhưng thật ra có không ít người đối với lời nói của Dương Thần trước lúc quyết đấu cảm thấy hứng thú, bắt đầu hỏi.
"Thuần Dương Cung Dương đạo hữu, hắn nói oan có đầu, nợ có chủ là ý gì?"
"Ngươi không biết sao? Vị Dương đạo hữu này trước khi bái sư là một gã đao phủ, lời này là hắn mỗi lúc giết người đều phải nói. Ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để Dương đạo hữu nói với ngươi những lời này, ha ha!"
"Đao phủ cũng có thể tu hành?"
"Chí ít người ta luyện khí tầng hai đã giết không ít cao thủ, trước mắt chúng ta mới xem hắn chặt bỏ đầu luyện khí tầng sáu, ngươi nói người ta có thể tu hành hay không?"
. . .
"Tiểu tử, làm không sai!" Nhìn thấy Dương Thần và Công Tôn Linh trở lại thiên thu các, Từ Thành Tín cười ha ha khích lệ nói: "Một đao để mấy kẻ hoài nghi câm miệng, rất khá, rất tốt!"
"Đa Tạ sư tổ!" Đối mặt Từ Thành Tín khích lệ, Dương Thần chỉ là hơi khom người nói tạ ơn.
"Cảm tạ cái gì? Ta cũng không xuất lực!" Từ Thành Tín bàn tay to ngăn lại, ha hả vui lên nói: "Nhưng thật ra ngươi cứ như vậy, cũng làm rạng rỡ Thuần Dương Cung không ít, như vậy đi, ngươi mới luyện khí tầng hai, hẳn là còn không có phi hành pháp khí, ta đây một con trúc ưng pháp khí, thưởng cho ngươi!" Nói xong, một đạo ô quang đã bay thẳng đến bên người Dương Thần, huyền phù trước mắt
"Đa Tạ sư tổ!" Dương Thần với tay bắt lấy trúc ưng, chính đang buồn ngủ lại có người dọn sẵn gối, thực sự là tri kỷ, Dương Thần chỉ có một con hạc giấy bị hạ pháp trận truy tung, trúc ưng vừa lúc có thể giải quyết vấn đề. Dương Thần lần này là chân tâm thật ý nói lời cảm tạ!
"Nghỉ ngơi vài ngày, chờ Thiên Thê (thang trời) đại hội mở ra!" Từ Thành Tín cười tủm tỉm phân phó nói: "Ta cũng rất muốn biết, ngươi rốt cuộc có thể bước qua mấy Thiên giai (bậc thang trời)."
Hai bên quyết chiến thực lực có chút cách xa, một gã tầng sáu, một gã tầng hai, nhưng đúng là sinh tử khiêu chiến thật sự. Mặc dù Hàn Kiến Đức có điểm hối hận, nhưng bị Dương Thần lấy hết mặt mũi, không thể làm rùa đen rụt đầu, không dám hướng Dương Thần khiêu chiến
Chính chủ còn chưa tới mà mảnh đất trống đã tập trung không ít người, đại đa số đều là đệ tử dưới trúc cơ kỳ tới tham gia đại hội Phù Không Sơn. Về phần cao thủ trên trúc cơ kỳ, chẳng lẽ còn chen nhau tới nhìn hai tiểu bối đánh lộn ?
Hàn Kiến Đức tới không sớm, nhưng so với Dương Thần lại sớm hơn một ít, khi hắn tới thì ngay cả một đệ tử Thuần Dương Cung cũng chưa thấy xuất hiện. Hàn Kiến Đức cũng không muốn bị phân tâm, đơn giản tìm một chỗ ngồi đả tọa, tĩnh tâm chờ đợi. Mãi một lúc lâu vẫn chưa thấy một đệ tử Thuần Dương Cung nào xuất hiện, mọi người bắt đầu bàn tán
"Chuyện gì xảy ra? Đệ tử Thuần Dương Cung không phải là sợ rồi sao!"
"Kỳ quái, không phải nói sinh tử khiêu chiến sao ? Thế nào đến lúc này mà người còn chưa đến?"
"Không tới mới là thông minh, luyện khí tầng hai chống lại luyện khí tầng sáu, đây không phải là không công chịu chết sao?"
"Cũng không hẳn vậy, Thuần Dương Cung đệ tử Dương Thần kia, có người nói đã quét sạch ba sát thủ luyện khí tầng bảy, một luyện khí tầng tám, sinh tử khiêu chiến một luyện khí tầng sáu, sao lại không giám tới!"
"Làm sao ngươi biết là thật? Nói không chừng là Thuần Dương Cung vì muốn cất nhắc đệ tử này, cố ý tung ra tin đồn thất thiệt"
"Thật thật giả giả, ở đây Hàn đạo hữu và hắn đánh một hồi chẳng phải sẽ biết sao?"
. . .
"Thiên Quyền Tông lần này làm cái gì? Luyện khí tầng sáu khiêu chiến người ta luyện khí tầng hai, đây không phải khi dễ người sao? Thiên Quyền Tông và Thuần Dương Cung không có nghe nói có đại mâu thuẫn gì a!"
"Nghe nói là đệ tử Thiên Quyền Tông chủ động khởi xướng khiêu chiến. Có người nói lúc trước Hàn đạo hữu muốn luận bàn một chút, Thuần Dương Cung Dương đạo hữu trực tiếp chịu thua, nói luận bàn hắn không phải đối thủ, sinh tử khiêu chiến thì còn có thể đánh một trận. Hàn đạo hữu cũng là không có biện pháp, không duyên cớ rơi xuống danh tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ, thắng thì còn tạm, thua, nói không chừng còn muốn đi luôn cái mạng nhỏ, thân bại danh liệt, ai!"
. . .
Thảo luận kiểu gì cũng có, có kẻ đứng về Thiên Quyền Tông, có kẻ đứng về Thuần Dương Cung, ai cũng đều có cái nhìn của riêng mình. Cũng may đại hội Phù Không Sơn là một việc trọng đại của tu chân giới, đông đảo môn phái tham dự, đệ tử rất đông nhưng vẫn duy trì trật tự. Mọi người chỉ hòa khí thảo luận, cũng chưa xảy ra kích động gì
Hàn Kiến Đức đương nhiên cũng nghe được những lời thảo luận này, nhưng mấy đại hành gia càng tâm bình khí hòa thảo luận, hắn lại càng phiền muộn.
Nếu cho hắn cơ hội, hắn quyết không đi phiền toái Dương Thần. Trong lòng phiền muộn muốn ói máu, Hàn Kiến Đức không khỏi nghĩ đến kiện phù bảo ngoại sự đường đường chủ ban cho.
Đó là một chiếc vòng tay do chính kim đan tông sư luyện chế, chỉ cần đưa vào đủ linh lực là có thể phát động một kích hủy diệt, với những kẻ dưới trúc cơ kỳ, không chết cũng rụng mất nửa cái mạng.
Dương Thần chỉ có tu vi tầng hai, bị đánh trúng tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ. Đáng tiếc kiện phù bảo này là luyện chế cho nữ đệ tử, hắn chỉ có thể dấu trong túi càn khôn, bằng không nếu có thể tự nhiên mang ở cổ tay, càng khó lòng phòng bị
Có cái này, tuyệt đối có thể làm cho Dương Thần thân tử đạo tiêu. Chỉ là hắn và Thuần Dương Cung từ nay về sau sẽ kết thù hận, Hàn Kiến Đức phát sầu, cũng là vì điều này.
Nhưng chỉ cần còn sống, phiền phức sau đó vẫn có thể giải quyết. Nghĩ tới đây, Hàn Kiến Đức cũng chậm rãi tĩnh hạ tâm thần, trên mặt bày biện thần sắc như đã định liệu trước
Thấy thần thái Hàn Kiến Đức, mọi người trong lòng hiểu rõ, đối với Dương Thần tới giờ còn chưa xuất hiện thở dài không thôi. Đáng tiếc a, có thể được cử đi Thiên Thê đại hội đều là những đệ tử được coi trọng, lại muốn chết ở một hồi sinh tử khiêu chiến như vậy
Dương Thần ước định thời gian rất tốt, cùng Công Tôn Linh xuất hiện. Công Tôn Linh một vẻ chỉ tới xem, tuyệt sẽ không hỗ trợ. Mà trên thực tế ngoại nhân cũng không được nhúng tay vào khiêu chiến sinh tử. Đây chính là hành vi coi thường, khiêu khích quy củ tu chân giới
"Còn tưởng rằng ngươi sợ chết không dám tới!" Hàn Kiến Đức đứng dậy, hướng về phía Dương Thần lạnh lùng cười nói. Trong tay có đại sát khí, hắn đã không hề sợ hãi.
"Đâu có, bây giờ mới tới thời gian ước định, không trì hoãn nữa là được " Dương Thần nhàn nhạt đáp một câu, sau đó chuyển mắt sang trọng tài :" Có thể bắt đầu được chưa ?"
Trọng tài là một vị đệ tử trúc cơ kỳ của môn phái thứ ba, chỉ đảm nhiệm bảo chứng song phương không có người khác ám trợ, còn lại không có thêm quy củ gì.
Thấy Dương Thần hỏi, trọng tài nhìn Hàn Kiến Đức, Hàn Kiến Đức hơi gật đầu. Trọng tài nhưng lại không lập tức tuyên bố bắt đầu, ngược lại hỏi hai người một câu: "Sinh tử quyết đấu, đến chết mới thôi, trước khi quyết đấu nhị vị còn điều gì muốn nói ?"
"Không có!" Hàn Kiến Đức lắc đầu, dù sao kẻ chết không phải là hắn, còn cần nói ra những lời trăn trối sao ?
"Còn ngươi?" Trọng tài lại chuyển hướng về phía Dương Thần bên này.
"Oan có đầu, nợ có chủ, Hàn đạo hữu, ta với ngươi ngày xưa không oán ngày gần không thù, ngươi chủ động đưa ra sinh tử quyết đấu, đến chết mới thôi, trên đường hoàng tuyền, chớ oán trời trách đất, hãy an tâm ra đi !" Dương Thần mặt không chút thay đổi nói xong lời này, sau đó không nói gì nữa
Trọng tài nhìn hai bên, bất động thanh sắc xuống phía dưới vung tay lên: "Bắt đầu!" Sau đó cấp tốc lui về phía sau, thối lui ra khỏi vòng tròn giữa hai người.
Hàn Kiến Đức trên mặt cười dữ tợn, hắn cũng không dự định ngay từ đầu tế ra đại sát khí, chí ít trước khi giết chết Dương Thần còn muốn hảo hảo làm nhục một phen, đáp lại những nhục nhã lúc trước
Không đợi Hàn Kiến Đức có động tác gì nhiều thì thấy hoa mắt, dưới sự kinh hãi, yết hầu căng thẳng, cả người tựa hồ bị đóng băng
Dựa vào hai tấm Khinh Linh Phù đã qua Càn Khôn Dưỡng Bảo Quyết cường hóa, tốc độ Dương Thần hầu như tăng lên gấp đôi có thừa. Bản thân hai người cự ly không xa, Dương Thần chỉ dùng sức giẫm chân một cái đã tới ngay trước mặt Hàn Kiến Đức. Hàn Kiến Đức chỉ thấy thân ảnh Dương Thần hoa lên đã lập tức xuất hiện bên người, tốc độ như quỷ mị, hắn quyết đoán muốn tế ra đại sát khí. Chỉ là, ý niệm này hình như có chút quá trễ. Áp lực như đại sơn áp đỉnh chăm chú bao phủ lấy Hàn Kiến Đức, phảng phất như hắn đang rơi vào huyết hải địa ngục, khí thế kinh khủng trực tiếp phá hủy toàn bộ ý chí phản kháng, toàn thân đông cứng không thể nhúc nhích. Đến cả đại tiên trên thiên đình, bị Dương Thần phóng xuất sát khí còn cảm thấy sợ hãi, càng không nói đến một tên luyện khí tầng sáu.
Trong mắt mọi người Hàn Kiến Đức phảng phất biến thành ngu ngốc, mở túi càn khôn xong rồi không biết làm gì tiếp theo nữa
"Tha mạng!" hai người khoảng cách rất gần, Hàn Kiến Đức muốn nói nhưng lời chưa ra đã bị ngạnh sinh ngăn ở yết hầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Thần vọt tới, một cỗ tuyệt vọng tràn ngập thân thể
Trong tay Dương Thần bỗng dưng xuất hiện một thanh trường đao tạo hình thập phần dũng mãnh, nhẹ nhàng huy động, trường đao đã xẹt qua cổ Hàn Hiến Đức. Trước mắt bao nhiêu người, một cái đầu lâu bay lên cao, tiên huyết phun như suối. Mà Dương Thần ngay lúc đó đã thu đao về, xiêm y sạch sẽ không nhiễm 1 tia máu, nhìn chằm chằm trọng tài chờ hắn tuyên bố kết quả. Cả quá trình lao tới, huy đao, thu đao, lui lại quá mức đơn giản, đơn giản đến không thể nào hoài nghi có vấn đề gì trong đó. Mà một lúc sau, thi thể Hàn Kiến Đức mới ngã xuống
Khiếp sợ, kinh hãi, không tin, bất khả tư nghị, đủ các loại biểu tình bày ra trên mặt mọi người. Hầu như lúc này mọi người đều mất đi cái phong thái tự tại cùng tu dưỡng nên có của người tu tiên. Kết quả như vậy bất luận kẻ nào cũng không thể lường trước, vô số người trong lòng phát lạnh, phảng phất một đao sắc ngọt vừa rồi vừa lướt qua cổ họng bản thân. Trước đó nếu không phải Hàn Kiến Đức nhanh chân, nói không chừng bọn họ cũng đi khiêu khích Dương Thần. Nhiều kẻ trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn.
Ngoại trừ Công Tôn Linh, những người còn lại đều đang há mồm trợn mắt, sợ rằng một lúc lâu nữa mới từ khiếp sợ tỉnh lại. Mà kể cả Công Tôn Linh, dù biết Dương Thần tự tin như thế hẳn phải có thủ đoạn, nhưng không tưởng được lại đơn giản nhẹ nhàng đến vậy.
"Luận bàn, ta không phải đối thủ của ngươi" Hiện trường trầm mặc một lúc thì Dương Thần lại mở miệng, thanh âm hắn không cao, nhưng mọi người tựa hồ đều bị thức tỉnh, nghe ra ý tứ nhắc nhở của hắn :"Bất quá, sinh thử khiêu chiến, thoạt nhìn ngươi có vẻ không phải là đối thủ của ta"
Hiện tại tất cả mọi người hiểu ra Dương Thần trước đây thừa nhận luận bàn không giỏi là có nguyên nhân. Hàn Kiến Đức biểu hiện kỳ quái lúc trước đã nói rõ, nhất là sau khi hắn chết vẫn chăm chú siết chặt một cái vòng tay trong tay, vừa nhìn chính là đỉnh cấp phù bảo. Liền phù bảo đều chưa kịp vận dụng thì đã đi đời nhà ma, những người khác coi như trong lòng không phục, nhưng mà lúc này, đối với tin đồn Dương Thần từng giết mấy kẻ sát thủ tầng bảy tầng tám không còn nghi ngờ nữa
Trọng tài rốt cục kịp phản ứng, cúi đầu nhìn thi thể Hàn Kiến Đức một chút, mặt không đổi sắc ngẩng đầu nói: "Thuần Dương Cung Dương Thần thắng!" Sau đó cũng không nói thêm gì. Hai tiểu bối luyện khí kỳ đánh sống đánh chết, ai thắng ai thua hắn một kẻ thứ ba Trúc Cơ đệ tử căn bản không cần lưu ý. Tuy rằng kinh ngạc Dương Thần một đao kia hung hãn, nhưng chỉ là chút kinh ngạc mà thôi. Vượt cấp khiêu chiến, thế giới này cũng không phải chỉ có mỗi Dương Thần
Đến tận đây, sinh tử quyết đấu đã hoàn toàn hạ màn. Thi thể Hàn Kiến Đức tự nhiên sẽ có Thiên Quyền Tông đi thu thập, Dương Thần cũng không để ý tới mọi người, hướng về phía Công Tôn Linh cười cười, hai người một trước một sau, như xung quanh không có ai, bình tĩnh về tới thiên thu các. Thẳng tới thân ảnh hai người tiêu thất, mấy đại hành gia lại bắt đầu thảo luận
"Thấy không? Người ta là có lo lắng giết người!"
"Ai, Hàn đạo hữu không hiểu nghĩ gì trong lòng, lại đi khiêu chiến một kẻ hung hãn, khổ như thế chứ?"
"Còn không phải muốn chế nhạo người ta sao, cho là mình có bao nhiêu tài giỏi, khinh thường người. Người ta đều đã nhận thua, hắn còn muốn theo đuổi không bỏ, gieo gió gặt bảo a!"
. . .
Nhưng thật ra có không ít người đối với lời nói của Dương Thần trước lúc quyết đấu cảm thấy hứng thú, bắt đầu hỏi.
"Thuần Dương Cung Dương đạo hữu, hắn nói oan có đầu, nợ có chủ là ý gì?"
"Ngươi không biết sao? Vị Dương đạo hữu này trước khi bái sư là một gã đao phủ, lời này là hắn mỗi lúc giết người đều phải nói. Ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để Dương đạo hữu nói với ngươi những lời này, ha ha!"
"Đao phủ cũng có thể tu hành?"
"Chí ít người ta luyện khí tầng hai đã giết không ít cao thủ, trước mắt chúng ta mới xem hắn chặt bỏ đầu luyện khí tầng sáu, ngươi nói người ta có thể tu hành hay không?"
. . .
"Tiểu tử, làm không sai!" Nhìn thấy Dương Thần và Công Tôn Linh trở lại thiên thu các, Từ Thành Tín cười ha ha khích lệ nói: "Một đao để mấy kẻ hoài nghi câm miệng, rất khá, rất tốt!"
"Đa Tạ sư tổ!" Đối mặt Từ Thành Tín khích lệ, Dương Thần chỉ là hơi khom người nói tạ ơn.
"Cảm tạ cái gì? Ta cũng không xuất lực!" Từ Thành Tín bàn tay to ngăn lại, ha hả vui lên nói: "Nhưng thật ra ngươi cứ như vậy, cũng làm rạng rỡ Thuần Dương Cung không ít, như vậy đi, ngươi mới luyện khí tầng hai, hẳn là còn không có phi hành pháp khí, ta đây một con trúc ưng pháp khí, thưởng cho ngươi!" Nói xong, một đạo ô quang đã bay thẳng đến bên người Dương Thần, huyền phù trước mắt
"Đa Tạ sư tổ!" Dương Thần với tay bắt lấy trúc ưng, chính đang buồn ngủ lại có người dọn sẵn gối, thực sự là tri kỷ, Dương Thần chỉ có một con hạc giấy bị hạ pháp trận truy tung, trúc ưng vừa lúc có thể giải quyết vấn đề. Dương Thần lần này là chân tâm thật ý nói lời cảm tạ!
"Nghỉ ngơi vài ngày, chờ Thiên Thê (thang trời) đại hội mở ra!" Từ Thành Tín cười tủm tỉm phân phó nói: "Ta cũng rất muốn biết, ngươi rốt cuộc có thể bước qua mấy Thiên giai (bậc thang trời)."
/373
|