Đại Khánh đã sắp cào thủng sàn nhà văn phòng hình sự mới nhìn thấy Triệu Vân Lan và Chúc Hồng một trước một sau đi đến.
Rõ ràng không khí giữa hai người có gì đó không đúng, nhưng Đại Khánh cho rằng bản thân nó chỉ là một con mèo, vẫn nên xem nhẹ yêu hận tình thù của chủ nhân thì tốt hơn, vì thế nó ngậm [ Thượng Cổ bí văn lục ] như ngậm chuột ném xuống dưới chân Triệu Vân: “Quyển sách này tử khí dày đặc, ta xem qua rồi, đúng là chuyển ra từ phố đồ cổ.”
Triệu Vân Lan yên lặng nhặt sách lên, lấy tay chùi chùi vệt nước dãi mèo trên mặt bìa: “Phố đồ cổ?”
“Phố đồ cổ”, tên như ý nghĩa, chuyên bán các loại cổ vật, cho dù phần lớn đều là đồ rởm nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ trộn lẫn những văn vật khai quật trái phép.
Nhưng bản [ Thượng Cổ bí văn lục ] này rõ ràng là bản sao, chỉ cần chỉ số IQ có thể đạt đến trình độ của con người thì không ai sẽ nghĩ nó là văn vật đào được cả. Vậy thì “Tử khí dày đặc” mà Đại Khánh nói chỉ sợ cũng là hướng đến một chuyện khác_____ Đa phần con người đều không biết rõ, có một gian hàng ở tận cùng bên trong phố đồ cổ kia, ngoại trừ bán các loại đồ dùng mê tín phong kiến ra còn trông nom một cây hòe lớn.
Dùng cách nói khái quát của Triệu Vân Lan thì cây hòe kia chính là một mối giao thông then chốt, tương tự như nhà ga tàu điện ngầm, có các loại phương thức đi lại khác nhau, có thể nối liền các giới, tỉ như từ nhân gian đến Yêu thị, từ cõi người đến Địa Phủ vân vân vũ vũ, đều phải đi qua nơi đó.
Cành lá của cây hòe nối tiếp nhân gian, gốc rễ lại liền với Hoàng Tuyền, là một cái cây trâu bò không ra người cũng không phải quỷ.
Triệu Vân Lan giương mắt nhìn mèo đen: “Cho nên ý của ngươi là, quyển sách này đến từ Địa Phủ?”
Hắc miêu mất tự nhiên gật đầu.
Triệu Vân Lan lại hỏi: “Là ai mua về đây?”
Mèo đen liếm liếm móng vuốt: “Lai lịch không rõ, ta không tra được ghi chép mua hàng, có thể là do đời trước……”
“Không có khả năng.” Triệu Vân Lan tùy tay lật lật quyển sách vốn không có số hiệu cũng chẳng có thông tin nhà xuất bản, “Dựa vào trình độ sắp chữ và độ mới cũ của chất giấy, hẳn là tương đối mới, phải là chuyện sau khi ta đã nhậm chức, đời trước đã lâu quá rồi.”
Đại Khánh nói đầy thâm ý: “Vậy thì có thể kết luận, nhất định là mua thức ăn mèo được tặng.”
Nói cách khác, có người dùng một phương pháp nào đó bí mật mang nó vào đây_____người này phải hiểu biết rất nhiều về bí văn thượng cổ, ngay cả chuyện phong ấn của tứ trụ cũng viết được cực kì rõ ràng.
Mà thư viện của Cục Điều Tra Đặc Biệt cất giữ sách báo rất có quy luật, gáy sách đều dán mã số và nhãn sách màu sắc khác nhau, đây cũng là lý do mà Tang Tán dù không biết chữ nhưng vẫn có thể mang sách báo nhất nhất để về chỗ cũ. Như vậy thì cuốn sách nói về chư thần thượng cổ này, tại sao lại để ở ngăn “Nữ Oa tạo người vá trời”?
“Đây đúng ra là một quyển ‘Sách bìa đen’” Đại Khánh ở bên cạnh nói xen vào. Cái gọi là “sách bìa đen”, chính là chỉ những cuốn sách do những người mua bán sách “trong bóng tối” dùng con đường nào đó tạo ra từ một nơi không phải là thế giới con người. Tương tự nó, thế giới này có “Sách bìa trắng”. (1) Đại Khánh vươn móng vuốt lật sách, chỉ thấy khi cái chân đen tuyền của nó ấn xuống, từ trang sách bỗng nhiên có một cỗ khí đen chuyển động, “Phi thường bí mật, cho nên bên này của chúng ta cũng chưa làm dấu hiệu, nếu ngươi muốn điều tra, ta đề nghị tối nay chúng ta làm một chuyến thăm đêm đến phố đồ cổ.”
Khi màn đêm buông xuống, Triệu Vân Lan rốt cục không nhịn được nữa mà gọi điện thoại cho Thẩm Nguy, đầu dây bên kia vang lên giọng nữ máy móc mà lạnh lùng: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không ở trong vùng phục vụ……”
Y nhìn màn hình di động ngốc ra một lúc lâu, tinh tế nhấm nháp mùi vị “Một ngày không thấy như cách ba thu”, cho đến khi Đại Khánh đi tới, không kiên nhẫn giơ vuốt cào khuỷu tay y: “Đừng tư xuân nữa, đi thôi.”
Bấy giờ y mới ôm con mèo chết băm phá sản kia lên, mang theo ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã thấy Chúc Hồng đứng ngay cạnh xe từ lúc nào, đang yên lặng chờ y.
Ánh mắt Chúc Hồng bất chợt đối diện y, lập tức nở một nụ cười tự giễu: “Anh có thấy tôi hèn mọn lắm không, nói đến nước ấy rồi mà vẫn muốn đi cùng.”
“……” Triệu Vân Lan dừng một chút, “Tôi chỉ muốn nhắc cô mặc thêm áo lông.”
Nửa đêm, hai người một mèo chìm ngập trong bầu không khí xấu hổ, lái xe đến phố đồ cổ. Bọn họ ngựa quen đường cũ đi tới dưới tàng cây hòe.
Triệu Vân Lan nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy trên cửa của tiệm hàng cạnh cây hòe treo hai chiếc đèn ***g giấy trắng nhợt, bên trong tỏa ra vầng sáng nhỏ như hạt đậu, chữ ghi phía trên đã bị gió sương tàn phá không nhìn nổi, mơ hồ chỉ có thể phân biệt được đại khái, chính là hai chữ “Trấn hồn”.
Triệu Vân Lan bỗng nhiên nhớ tới một chuyện vẫn bị mình xem nhẹ từ trước tới giờ, y vỗ vỗ mèo đen đứng trên vai, thấp giọng hỏi: “‘Trấn hồn’ rốt cuộc là có ý gì?”
“Trấn hồn người sống, an tâm người chết, chuộc tội lỗi chưa trả, quay vòng quay chưa tận.” Đại Khánh nói xong một cái thì biến ngay từ mèo văn nghệ thành mèo thiếu đập, ngẩng đầu khinh bỉ nhìn y một cái, “Đằng sau Trấn hồn lệnh không phải cũng có viết sao? Ngươi mù hả?”
Triệu Vân Lan khó được không thèm chấp nhặt với nó, thì thào nói: “Là lệnh bài do Côn Luân Quân lưu lại, sao lại tên là Trấn Hồn?”
Còn sinh tử mà Thần Nông vẫn treo cửa miệng lại là ý gì?
Y mang theo đủ loại rối rắm bước vào cây hòe lớn, từ thân cây đi thẳng xuống, có thể một đường tiến vào Hoàng Tuyền.
Hồn người sống không vào đường Hoàng Tuyền, nhưng mà trong ba người bọn họ có đến hai kẻ không phải là con người, còn lại một người mang theo Trấn Hồn lệnh, thuộc về giai cấp đặc quyền, cũng là không can hệ gì lắm. Hai bên tiếng nước róc rách, lạnh lẽo như nước đã đóng thành băng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ quấy nhiễu oan hồn qua đường.
“Người đi đường” ai nấy ánh mắt dại nghếch, bị Quỷ sai xua đuổi như chó chăn cừu xua một đàn dê vậy.
Triệu Vân Lan trước đây làm việc cũng không phải là chưa từng đi qua con đường này, chẳng qua mỗi lần đều có nghi ngại không nhìn ngó loanh quanh, chỉ chăm chăm đi cho nhanh. Lần này trong lòng còn rất nhiều nghi vấn, không khỏi để ý một hồi.
Chỉ thấy đường Hoàng Tuyền nhỏ hẹp một đường hướng lên trên, thật giống như là đường lên trời trong truyền thuyết, dưới chân là đá phiến xanh xám, hai bên nước Hoàng Tuyền thỉnh thoảng dao động sủi lên bọt khí như thể bất cứ lúc nào cũng có thể có thứ gì đó nhô đầu lên. Mà hai bên đường là hai hàng đèn thắp như đèn đường, mười thước một ngọn, tản mác ra vầng sáng nho nhỏ kéo ra những cái bóng thật dài. Phía dưới chúng lác đác hoa bỉ ngạn thuộc họ tỏi trong truyền thuyết, nở ra một mảnh nhỏ đỏ tươi.
Triệu Vân Lan cẩn thận nghiên cứu một lát mới nghĩ ra đây chính là trấn hồn đăng, thật lâu thật lâu trước kia y đã từng thấy qua trong một quyển tạp ký, trong đó nói trấn hồn đăng chỉ đường cho u hồn trên đường Hoàng Tuyền, một đời con người có bao nhiêu chuyện không thể quên, đường Hoàng Tuyền sẽ dài ra bấy nhiêu, đủ loại trần duyên nhất nhất bị ánh sáng của trấn hồn đăng tẩy rửa, cuối cùng đến bên Nại Hà Kiều, uống một bát canh Mạnh Bà do nước Vong Xuyên nấu thành, là có thể đi đầu thai.
Mọi chuyện kiếp trước hóa thành hư ảo, ngọn đèn thật nhỏ tuy không đốt người, lại có thể tẩy luyện hồn phách đến tinh khôi.
Triệu Vân Lan nhịn không được cúi người cẩn thận đánh giá trấn hồn đăng, chỉ thấy trên đế đèn đoan đoan chính chính khắc bốn chữ –“Chí Tử Phương Sinh”.
Nói hết chân lý luân hồi.
Trong lúc hoảng hốt ấy, tựa hồ có cái gì chợt lóe trước mắt Triệu Vân Lan. Đột nhiên ngực y dội lên đau nhức giống như trái tim bị móc sống ra dằn vặt. Bước chân y lảo đảo, được Chúc Hồng ở phía sau đưa tay đỡ lấy, Chúc Hồng ép giọng cực thấp: “Anh làm sao vậy?”
Triệu Vân Lan sắc mặt trắng bệch, cứng rắn đem vị tanh đã dâng lên đến cổ họng cường ngạnh nuốt xuống, đè lại ngực trái im lặng một lát, lúc này mới lắc đầu với cô tỏ vẻ không sao cả, tiếp tục đi về phía trước.
Một đường vào trong Quỷ thành, Triệu Vân Lan lấy từ trong ví tiền ra mấy cái lá che mắt, ba người mỗi người một lá ngậm trong miệng, như vậy có thể ẩn giấu hơi thở người sống, sẽ không bị tiểu quỷ trong thành phát hiện ra.
Trong Quỷ thành, trừ Quỷ Tiên và hồn phách xếp hàng chờ đầu thai còn có một số là linh hồn chấp niệm sâu nặng không đầu thai được và ác linh mang tội bị tù, chúng nó đã ở Quỷ thành trăm năm ngàn năm, có sự cố chấp với việc hoàn dương mà người thường không thể lý giải được.
Khi Triệu Vân Lan còn thiếu niên, vì tìm về một sinh hồn vào nhầm Quỷ thành nên đã đến nơi này. Kết quả sinh hồn không tìm về được, ngược lại chính y tận mắt nhìn thấy cảnh tượng sinh hồn kia bị tiểu quỷ trong thành nhất tề xông lên hút khô như thế nào. Sau đó số lượng Quỷ sai đến đây tăng mạnh mới có thể trấn áp được bạo động trong Quỷ thành.
Lúc ấy Triệu Vân Lan còn nhỏ, một cảnh tượng này tạo nên bóng ma tâm lý với y. Người sống có thể viết xuống “Sống có gì vui, chết có gì sợ”, vậy chắc hẳn là người đó đã quên mùi vị của cái chết.
Hồn người chết khát khao khôn cùng đối với sinh khí, quả thực điên cuồng như người chết đuối khát cầu dưỡng khí. Nó phát ra từ bản năng, không thể nào ngăn chặn.
Người còn như vậy, đừng nói đến Quỷ tộc sinh trưởng từ mười vạn trượng dưới U Minh.
Đây chính là lý do vì sao Triệu Vân Lan đau lòng Thẩm Nguy. Có đôi khi y thấy được Thẩm Nguy đối với chính bản thân hắn hà khắc đến độ gần như ngược đãi, thậm chí còn đến nỗi đi ngược lại cả bản tính.
Chúc Hồng chưa từng tới Quỷ thành, có chút bất an nhìn qua Triệu Vân Lan. Triệu Vân Lan thấp giọng dặn cô: “Bất luận xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được nhả lá che mắt trong miệng ra, nếu không thật sự sẽ rất phiền toái. Con kiến đông còn có thể cắn chết voi, lũ tiểu quỷ kia khó chơi hơn cô tưởng tượng nhiều.”
Chúc Hồng gật gật đầu.
Triệu Vân Lan nhìn cô một chút, chần chừ, lại nói: “Không thì cô vẫn nên ở ngoài chờ tôi đi.”
Chúc Hồng kiên định lắc đầu, kỳ thật cô cũng không biết mình theo vào có làm được gì không, chỉ là có đôi khi không nhịn được cảm thấy, hắn muốn đi nơi nào, chỉ cần tự mình trông nom mới có thể yên tâm một chút.
Mèo đen nhảy từ trên vai Triệu Vân Lan xuống, đi trước dẫn đường. Mèo đen và chó mực đều là thứ đại âm đại sát, tiểu quỷ nhìn thấy sẽ theo bản năng nhượng bộ lui binh, có mèo đen kia thật giống như có xe cảnh sát dẹp đường, hai người trà trộn vào Quỷ thành cơ hồ là một đường thẳng tiến.
Mười lăm mỗi tháng là Quỷ thành tụ họp, trước mắt còn chưa tới ngày, chợ quỷ ít nhiều có vẻ tiêu điều.
Con đường không dài lắm, Tá Thọ Bà ngồi ngay ở đầu phố, dưới chân đặt một cái rổ con. Bà ta cuộn mình ở ven đường, đôi mắt mờ đục nhìn theo những tiểu quỷ xung quanh, nhìn qua tựa như thể một bà lão ra đường bán hàng trong cảnh đêm nhân gian thê lương, thực rất đáng thương. Chúc Hồng nhịn không được nhìn bà nhiều một chút, Tá Thọ Bà thấy thế lập tức cười nhe ra một hàm răng vàng, nói với Chúc Hồng: “Mua tuổi thọ đi, mua tuổi thọ đi.”
Giọng nói kia khàn đặc ai điếu như tiếng mảnh sắt cạo vào xương cốt, Chúc Hồng nổi hết cả da gà, bị Triệu Vân Lan lôi đi gấp.
“Đừng nhìn,” Y nhỏ giọng nói, “Thọ Bà kia thanh danh không tốt, hàng bà ấy bán toàn hàng chưa đóng thuế.”
Chúc Hồng nhịn không được hỏi: “Hàng chưa đóng thuế là thế nào?”
“Ăn thọ cao của bà ấy kéo dài tuổi thọ không phải là tuổi thọ tự nhiên, bắt cô nằm trên giường chịu tội như người thực vật cũng là một loại kéo dài tuổi thọ, hiểu chưa?” Triệu Vân Lan kéo chặt áo khoác, lôi cao cổ áo, đè thấp thanh âm, “Đi đường của cô cho tử tế, đừng có nhìn đông ngó tây nữa, đất này không ai quản lý, nhìn nhiều chúng nó ép mua ép bán, chọc phiền.”
Chúc Hồng lập tức không dám liếc bậy nữa, mắt nhìn thẳng trước mà đi. Hai người bọn họ đi qua đường phố thật dài, đến trước cửa một ngôi nhà tranh nhỏ, ở cửa dán một tấm bảng giấy trắng mực đen: “Thỉnh”.
Nhà tranh nhỏ đủ loại cũ nát bụi bặm không đáng nói, trước cửa cũng giống như tiệm hàng cạnh cây hòe lớn trong phố đồ cổ, treo hai trản đèn ***g trắng viết hai chữ “Trấn hồn”.
“Tám chín phần mười, hẳn chính là nhà này bán thứ đó.” Hắc miêu quay sang nói, “Nhà bọn họ mỗi giáp đầu thai một lần, âm dương đều đổi. Cửa vào Hoàng Tuyền ở dương gian là đại hòe thụ, ở âm phủ chính là hiệu tạp hóa chợ Quỷ này.”
Triệu Vân Lan đi trước làm gương bước đến, nâng tay đẩy cửa. “Cạch” một tiếng, cánh cửa cũ mục bị đẩy ra, Triệu Vân Lan trước tiên lấy một mảnh gương nhỏ trong ví ra, giơ tay đính trên cửa chính, sau đó mới nhấc chân tiến vào.
Vừa đặt chân xuống, bên trong đã truyền đến giọng nói của một cô bé, giọng nói giòn vang: “‘Gương sáng chỉ đường, tiểu quỷ không vào’, khách quý có chuyện gì quan trọng sao?”
Triệu Vân Lan hơi nhấc cằm ý bảo Chúc Hồng đóng cửa lại, chỉ thấy rèm cửa phòng trong bị người vén lên, một cô bé nhìn có vẻ khéo ăn nói bước ra.
Cô bé này cao chưa đến eo người trưởng thành, sắc mặt như giấy trắng, trắng đến khiếp người, hai má cứng nhắc dùng chu sa vẽ lên hai đốm má hồng, hai mắt như đậu đen đong đầy tử khí, môi đỏ sẫm, mặc một chiếc áo bông kiểu cũ, nét mặt không hề thay đổi.
Người ta nhìn vào không những không thấy cô ta có một tí đáng yêu nào, mà ngược lại cảm giác khuôn mặt này đi với giọng nói trẻ con khủng bố vô cùng.
Triệu Vân Lan đi thẳng vào vấn đề, không nói hai lời cầm bản [ Thượng Cổ bí văn lục ] kia ra, trên bìa còn đính một trương Trấn Hồn lệnh. Y ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang hàng với cô bé: “Có chuyện muốn hỏi cô bé đây, mong cô giúp cho một chút.”
Cô bé dừng mắt trên Trấn Hồn lệnh, ngây ngốc mà thanh thúy nói: “Thì ra là lệnh chủ đại giá quang lâm — ca ca ta có khỏe không?”
“Không dám — ca ca cô rất ổn, mấy ngày trước quá niên, ta vừa bảo người cho hắn mấy cân thịt xông khói xong.” Triệu Vân Lan khách khí nói, “Chính là muốn hỏi cô bé một chút, quyển sách này là do quý tiệm bán sao?”
Cô bé kia đưa tay nhận lấy, cách cả một cánh tay đều cảm giác được khí lạnh trên người cô ta, nó truyền từ trang sách lại, nơi bìa sách tiếp xúc kết một tầng sương trắng. Cô mở ra hai trang, gật đầu đáp: “Không sai, đúng là ở chỗ ta.”
Cô giở sách đến trang cuối cùng, tại một góc nhìn không tới có một ấn kí màu xám, nhìn kĩ có thể khó khăn phân biệt được hai chữ “Tạp hoá”, cô bé chỉ vào nó nói: “Đây là dấu riêng của tiệm này.”
Triệu Vân Lan: “Cô nương có thể tra giúp xem cuốn sách này là ai mua mang đến nhân gian không?”
Nói rồi, y lấy ra một chồng tiền giấy, châm lửa đốt ngay trước mắt cô bé kia.
Nhãn châu của cô nàng chuyển động, lộ ra một nụ cười cứng nhắc: “Lệnh chủ khách khí rồi, chờ một chút, mời uống một chén trà trước đi.”
Hai người một mèo cùng đi vào tiệm tạp hóa cũ nát của cô, cô bé rót trà cho họ. Triệu Vân Lan bưng lên ngửi ngửi như đang thực sự phẩm trà — đương nhiên là y không dám uống, sinh hồn không thể ăn uống đồ dưới Hoàng Tuyền, trong kịch cổ vốn đã nói từ lâu, chỉ cần là người có chút hiểu biết thì đều rõ ràng điểm này.
Chỉ thấy cô bé kia lôi từ trong ngăn bàn ra một cuốn sổ gáy khâu bằng chỉ cực kì dày, lật từng tờ từng tờ một, sau một lúc lâu, cô đột nhiên lên tiếng: “Tìm thấy rồi.”
Cô bé ngẩng đầu lên cười với Triệu Vân Lan: “Quên hỏi tôn tính đại danh của Lệnh chủ đời này mất rồi?”
“Ta họ Triệu,” Triệu Vân Lan nhíu nhíu mày, lòng sinh một dự cảm không lành, “Triệu Vân Lan.”
“Thế thì đúng rồi.” Cô bé đẩy cuốn sổ to tướng đến trước mặt y.
Chỉ thấy trên đó ghi thông tin người mua: mười lăm tháng bảy năm Nhâm Ngọ, Trấn Hồn lệnh chủ, Triệu Vân Lan.
____________
Chú giải
(1) sách bìa trắng: sách buôn lậu.
(2) Chí tử phương sinh: đến chết lại sống.
Rõ ràng không khí giữa hai người có gì đó không đúng, nhưng Đại Khánh cho rằng bản thân nó chỉ là một con mèo, vẫn nên xem nhẹ yêu hận tình thù của chủ nhân thì tốt hơn, vì thế nó ngậm [ Thượng Cổ bí văn lục ] như ngậm chuột ném xuống dưới chân Triệu Vân: “Quyển sách này tử khí dày đặc, ta xem qua rồi, đúng là chuyển ra từ phố đồ cổ.”
Triệu Vân Lan yên lặng nhặt sách lên, lấy tay chùi chùi vệt nước dãi mèo trên mặt bìa: “Phố đồ cổ?”
“Phố đồ cổ”, tên như ý nghĩa, chuyên bán các loại cổ vật, cho dù phần lớn đều là đồ rởm nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ trộn lẫn những văn vật khai quật trái phép.
Nhưng bản [ Thượng Cổ bí văn lục ] này rõ ràng là bản sao, chỉ cần chỉ số IQ có thể đạt đến trình độ của con người thì không ai sẽ nghĩ nó là văn vật đào được cả. Vậy thì “Tử khí dày đặc” mà Đại Khánh nói chỉ sợ cũng là hướng đến một chuyện khác_____ Đa phần con người đều không biết rõ, có một gian hàng ở tận cùng bên trong phố đồ cổ kia, ngoại trừ bán các loại đồ dùng mê tín phong kiến ra còn trông nom một cây hòe lớn.
Dùng cách nói khái quát của Triệu Vân Lan thì cây hòe kia chính là một mối giao thông then chốt, tương tự như nhà ga tàu điện ngầm, có các loại phương thức đi lại khác nhau, có thể nối liền các giới, tỉ như từ nhân gian đến Yêu thị, từ cõi người đến Địa Phủ vân vân vũ vũ, đều phải đi qua nơi đó.
Cành lá của cây hòe nối tiếp nhân gian, gốc rễ lại liền với Hoàng Tuyền, là một cái cây trâu bò không ra người cũng không phải quỷ.
Triệu Vân Lan giương mắt nhìn mèo đen: “Cho nên ý của ngươi là, quyển sách này đến từ Địa Phủ?”
Hắc miêu mất tự nhiên gật đầu.
Triệu Vân Lan lại hỏi: “Là ai mua về đây?”
Mèo đen liếm liếm móng vuốt: “Lai lịch không rõ, ta không tra được ghi chép mua hàng, có thể là do đời trước……”
“Không có khả năng.” Triệu Vân Lan tùy tay lật lật quyển sách vốn không có số hiệu cũng chẳng có thông tin nhà xuất bản, “Dựa vào trình độ sắp chữ và độ mới cũ của chất giấy, hẳn là tương đối mới, phải là chuyện sau khi ta đã nhậm chức, đời trước đã lâu quá rồi.”
Đại Khánh nói đầy thâm ý: “Vậy thì có thể kết luận, nhất định là mua thức ăn mèo được tặng.”
Nói cách khác, có người dùng một phương pháp nào đó bí mật mang nó vào đây_____người này phải hiểu biết rất nhiều về bí văn thượng cổ, ngay cả chuyện phong ấn của tứ trụ cũng viết được cực kì rõ ràng.
Mà thư viện của Cục Điều Tra Đặc Biệt cất giữ sách báo rất có quy luật, gáy sách đều dán mã số và nhãn sách màu sắc khác nhau, đây cũng là lý do mà Tang Tán dù không biết chữ nhưng vẫn có thể mang sách báo nhất nhất để về chỗ cũ. Như vậy thì cuốn sách nói về chư thần thượng cổ này, tại sao lại để ở ngăn “Nữ Oa tạo người vá trời”?
“Đây đúng ra là một quyển ‘Sách bìa đen’” Đại Khánh ở bên cạnh nói xen vào. Cái gọi là “sách bìa đen”, chính là chỉ những cuốn sách do những người mua bán sách “trong bóng tối” dùng con đường nào đó tạo ra từ một nơi không phải là thế giới con người. Tương tự nó, thế giới này có “Sách bìa trắng”. (1) Đại Khánh vươn móng vuốt lật sách, chỉ thấy khi cái chân đen tuyền của nó ấn xuống, từ trang sách bỗng nhiên có một cỗ khí đen chuyển động, “Phi thường bí mật, cho nên bên này của chúng ta cũng chưa làm dấu hiệu, nếu ngươi muốn điều tra, ta đề nghị tối nay chúng ta làm một chuyến thăm đêm đến phố đồ cổ.”
Khi màn đêm buông xuống, Triệu Vân Lan rốt cục không nhịn được nữa mà gọi điện thoại cho Thẩm Nguy, đầu dây bên kia vang lên giọng nữ máy móc mà lạnh lùng: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không ở trong vùng phục vụ……”
Y nhìn màn hình di động ngốc ra một lúc lâu, tinh tế nhấm nháp mùi vị “Một ngày không thấy như cách ba thu”, cho đến khi Đại Khánh đi tới, không kiên nhẫn giơ vuốt cào khuỷu tay y: “Đừng tư xuân nữa, đi thôi.”
Bấy giờ y mới ôm con mèo chết băm phá sản kia lên, mang theo ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã thấy Chúc Hồng đứng ngay cạnh xe từ lúc nào, đang yên lặng chờ y.
Ánh mắt Chúc Hồng bất chợt đối diện y, lập tức nở một nụ cười tự giễu: “Anh có thấy tôi hèn mọn lắm không, nói đến nước ấy rồi mà vẫn muốn đi cùng.”
“……” Triệu Vân Lan dừng một chút, “Tôi chỉ muốn nhắc cô mặc thêm áo lông.”
Nửa đêm, hai người một mèo chìm ngập trong bầu không khí xấu hổ, lái xe đến phố đồ cổ. Bọn họ ngựa quen đường cũ đi tới dưới tàng cây hòe.
Triệu Vân Lan nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy trên cửa của tiệm hàng cạnh cây hòe treo hai chiếc đèn ***g giấy trắng nhợt, bên trong tỏa ra vầng sáng nhỏ như hạt đậu, chữ ghi phía trên đã bị gió sương tàn phá không nhìn nổi, mơ hồ chỉ có thể phân biệt được đại khái, chính là hai chữ “Trấn hồn”.
Triệu Vân Lan bỗng nhiên nhớ tới một chuyện vẫn bị mình xem nhẹ từ trước tới giờ, y vỗ vỗ mèo đen đứng trên vai, thấp giọng hỏi: “‘Trấn hồn’ rốt cuộc là có ý gì?”
“Trấn hồn người sống, an tâm người chết, chuộc tội lỗi chưa trả, quay vòng quay chưa tận.” Đại Khánh nói xong một cái thì biến ngay từ mèo văn nghệ thành mèo thiếu đập, ngẩng đầu khinh bỉ nhìn y một cái, “Đằng sau Trấn hồn lệnh không phải cũng có viết sao? Ngươi mù hả?”
Triệu Vân Lan khó được không thèm chấp nhặt với nó, thì thào nói: “Là lệnh bài do Côn Luân Quân lưu lại, sao lại tên là Trấn Hồn?”
Còn sinh tử mà Thần Nông vẫn treo cửa miệng lại là ý gì?
Y mang theo đủ loại rối rắm bước vào cây hòe lớn, từ thân cây đi thẳng xuống, có thể một đường tiến vào Hoàng Tuyền.
Hồn người sống không vào đường Hoàng Tuyền, nhưng mà trong ba người bọn họ có đến hai kẻ không phải là con người, còn lại một người mang theo Trấn Hồn lệnh, thuộc về giai cấp đặc quyền, cũng là không can hệ gì lắm. Hai bên tiếng nước róc rách, lạnh lẽo như nước đã đóng thành băng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ quấy nhiễu oan hồn qua đường.
“Người đi đường” ai nấy ánh mắt dại nghếch, bị Quỷ sai xua đuổi như chó chăn cừu xua một đàn dê vậy.
Triệu Vân Lan trước đây làm việc cũng không phải là chưa từng đi qua con đường này, chẳng qua mỗi lần đều có nghi ngại không nhìn ngó loanh quanh, chỉ chăm chăm đi cho nhanh. Lần này trong lòng còn rất nhiều nghi vấn, không khỏi để ý một hồi.
Chỉ thấy đường Hoàng Tuyền nhỏ hẹp một đường hướng lên trên, thật giống như là đường lên trời trong truyền thuyết, dưới chân là đá phiến xanh xám, hai bên nước Hoàng Tuyền thỉnh thoảng dao động sủi lên bọt khí như thể bất cứ lúc nào cũng có thể có thứ gì đó nhô đầu lên. Mà hai bên đường là hai hàng đèn thắp như đèn đường, mười thước một ngọn, tản mác ra vầng sáng nho nhỏ kéo ra những cái bóng thật dài. Phía dưới chúng lác đác hoa bỉ ngạn thuộc họ tỏi trong truyền thuyết, nở ra một mảnh nhỏ đỏ tươi.
Triệu Vân Lan cẩn thận nghiên cứu một lát mới nghĩ ra đây chính là trấn hồn đăng, thật lâu thật lâu trước kia y đã từng thấy qua trong một quyển tạp ký, trong đó nói trấn hồn đăng chỉ đường cho u hồn trên đường Hoàng Tuyền, một đời con người có bao nhiêu chuyện không thể quên, đường Hoàng Tuyền sẽ dài ra bấy nhiêu, đủ loại trần duyên nhất nhất bị ánh sáng của trấn hồn đăng tẩy rửa, cuối cùng đến bên Nại Hà Kiều, uống một bát canh Mạnh Bà do nước Vong Xuyên nấu thành, là có thể đi đầu thai.
Mọi chuyện kiếp trước hóa thành hư ảo, ngọn đèn thật nhỏ tuy không đốt người, lại có thể tẩy luyện hồn phách đến tinh khôi.
Triệu Vân Lan nhịn không được cúi người cẩn thận đánh giá trấn hồn đăng, chỉ thấy trên đế đèn đoan đoan chính chính khắc bốn chữ –“Chí Tử Phương Sinh”.
Nói hết chân lý luân hồi.
Trong lúc hoảng hốt ấy, tựa hồ có cái gì chợt lóe trước mắt Triệu Vân Lan. Đột nhiên ngực y dội lên đau nhức giống như trái tim bị móc sống ra dằn vặt. Bước chân y lảo đảo, được Chúc Hồng ở phía sau đưa tay đỡ lấy, Chúc Hồng ép giọng cực thấp: “Anh làm sao vậy?”
Triệu Vân Lan sắc mặt trắng bệch, cứng rắn đem vị tanh đã dâng lên đến cổ họng cường ngạnh nuốt xuống, đè lại ngực trái im lặng một lát, lúc này mới lắc đầu với cô tỏ vẻ không sao cả, tiếp tục đi về phía trước.
Một đường vào trong Quỷ thành, Triệu Vân Lan lấy từ trong ví tiền ra mấy cái lá che mắt, ba người mỗi người một lá ngậm trong miệng, như vậy có thể ẩn giấu hơi thở người sống, sẽ không bị tiểu quỷ trong thành phát hiện ra.
Trong Quỷ thành, trừ Quỷ Tiên và hồn phách xếp hàng chờ đầu thai còn có một số là linh hồn chấp niệm sâu nặng không đầu thai được và ác linh mang tội bị tù, chúng nó đã ở Quỷ thành trăm năm ngàn năm, có sự cố chấp với việc hoàn dương mà người thường không thể lý giải được.
Khi Triệu Vân Lan còn thiếu niên, vì tìm về một sinh hồn vào nhầm Quỷ thành nên đã đến nơi này. Kết quả sinh hồn không tìm về được, ngược lại chính y tận mắt nhìn thấy cảnh tượng sinh hồn kia bị tiểu quỷ trong thành nhất tề xông lên hút khô như thế nào. Sau đó số lượng Quỷ sai đến đây tăng mạnh mới có thể trấn áp được bạo động trong Quỷ thành.
Lúc ấy Triệu Vân Lan còn nhỏ, một cảnh tượng này tạo nên bóng ma tâm lý với y. Người sống có thể viết xuống “Sống có gì vui, chết có gì sợ”, vậy chắc hẳn là người đó đã quên mùi vị của cái chết.
Hồn người chết khát khao khôn cùng đối với sinh khí, quả thực điên cuồng như người chết đuối khát cầu dưỡng khí. Nó phát ra từ bản năng, không thể nào ngăn chặn.
Người còn như vậy, đừng nói đến Quỷ tộc sinh trưởng từ mười vạn trượng dưới U Minh.
Đây chính là lý do vì sao Triệu Vân Lan đau lòng Thẩm Nguy. Có đôi khi y thấy được Thẩm Nguy đối với chính bản thân hắn hà khắc đến độ gần như ngược đãi, thậm chí còn đến nỗi đi ngược lại cả bản tính.
Chúc Hồng chưa từng tới Quỷ thành, có chút bất an nhìn qua Triệu Vân Lan. Triệu Vân Lan thấp giọng dặn cô: “Bất luận xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được nhả lá che mắt trong miệng ra, nếu không thật sự sẽ rất phiền toái. Con kiến đông còn có thể cắn chết voi, lũ tiểu quỷ kia khó chơi hơn cô tưởng tượng nhiều.”
Chúc Hồng gật gật đầu.
Triệu Vân Lan nhìn cô một chút, chần chừ, lại nói: “Không thì cô vẫn nên ở ngoài chờ tôi đi.”
Chúc Hồng kiên định lắc đầu, kỳ thật cô cũng không biết mình theo vào có làm được gì không, chỉ là có đôi khi không nhịn được cảm thấy, hắn muốn đi nơi nào, chỉ cần tự mình trông nom mới có thể yên tâm một chút.
Mèo đen nhảy từ trên vai Triệu Vân Lan xuống, đi trước dẫn đường. Mèo đen và chó mực đều là thứ đại âm đại sát, tiểu quỷ nhìn thấy sẽ theo bản năng nhượng bộ lui binh, có mèo đen kia thật giống như có xe cảnh sát dẹp đường, hai người trà trộn vào Quỷ thành cơ hồ là một đường thẳng tiến.
Mười lăm mỗi tháng là Quỷ thành tụ họp, trước mắt còn chưa tới ngày, chợ quỷ ít nhiều có vẻ tiêu điều.
Con đường không dài lắm, Tá Thọ Bà ngồi ngay ở đầu phố, dưới chân đặt một cái rổ con. Bà ta cuộn mình ở ven đường, đôi mắt mờ đục nhìn theo những tiểu quỷ xung quanh, nhìn qua tựa như thể một bà lão ra đường bán hàng trong cảnh đêm nhân gian thê lương, thực rất đáng thương. Chúc Hồng nhịn không được nhìn bà nhiều một chút, Tá Thọ Bà thấy thế lập tức cười nhe ra một hàm răng vàng, nói với Chúc Hồng: “Mua tuổi thọ đi, mua tuổi thọ đi.”
Giọng nói kia khàn đặc ai điếu như tiếng mảnh sắt cạo vào xương cốt, Chúc Hồng nổi hết cả da gà, bị Triệu Vân Lan lôi đi gấp.
“Đừng nhìn,” Y nhỏ giọng nói, “Thọ Bà kia thanh danh không tốt, hàng bà ấy bán toàn hàng chưa đóng thuế.”
Chúc Hồng nhịn không được hỏi: “Hàng chưa đóng thuế là thế nào?”
“Ăn thọ cao của bà ấy kéo dài tuổi thọ không phải là tuổi thọ tự nhiên, bắt cô nằm trên giường chịu tội như người thực vật cũng là một loại kéo dài tuổi thọ, hiểu chưa?” Triệu Vân Lan kéo chặt áo khoác, lôi cao cổ áo, đè thấp thanh âm, “Đi đường của cô cho tử tế, đừng có nhìn đông ngó tây nữa, đất này không ai quản lý, nhìn nhiều chúng nó ép mua ép bán, chọc phiền.”
Chúc Hồng lập tức không dám liếc bậy nữa, mắt nhìn thẳng trước mà đi. Hai người bọn họ đi qua đường phố thật dài, đến trước cửa một ngôi nhà tranh nhỏ, ở cửa dán một tấm bảng giấy trắng mực đen: “Thỉnh”.
Nhà tranh nhỏ đủ loại cũ nát bụi bặm không đáng nói, trước cửa cũng giống như tiệm hàng cạnh cây hòe lớn trong phố đồ cổ, treo hai trản đèn ***g trắng viết hai chữ “Trấn hồn”.
“Tám chín phần mười, hẳn chính là nhà này bán thứ đó.” Hắc miêu quay sang nói, “Nhà bọn họ mỗi giáp đầu thai một lần, âm dương đều đổi. Cửa vào Hoàng Tuyền ở dương gian là đại hòe thụ, ở âm phủ chính là hiệu tạp hóa chợ Quỷ này.”
Triệu Vân Lan đi trước làm gương bước đến, nâng tay đẩy cửa. “Cạch” một tiếng, cánh cửa cũ mục bị đẩy ra, Triệu Vân Lan trước tiên lấy một mảnh gương nhỏ trong ví ra, giơ tay đính trên cửa chính, sau đó mới nhấc chân tiến vào.
Vừa đặt chân xuống, bên trong đã truyền đến giọng nói của một cô bé, giọng nói giòn vang: “‘Gương sáng chỉ đường, tiểu quỷ không vào’, khách quý có chuyện gì quan trọng sao?”
Triệu Vân Lan hơi nhấc cằm ý bảo Chúc Hồng đóng cửa lại, chỉ thấy rèm cửa phòng trong bị người vén lên, một cô bé nhìn có vẻ khéo ăn nói bước ra.
Cô bé này cao chưa đến eo người trưởng thành, sắc mặt như giấy trắng, trắng đến khiếp người, hai má cứng nhắc dùng chu sa vẽ lên hai đốm má hồng, hai mắt như đậu đen đong đầy tử khí, môi đỏ sẫm, mặc một chiếc áo bông kiểu cũ, nét mặt không hề thay đổi.
Người ta nhìn vào không những không thấy cô ta có một tí đáng yêu nào, mà ngược lại cảm giác khuôn mặt này đi với giọng nói trẻ con khủng bố vô cùng.
Triệu Vân Lan đi thẳng vào vấn đề, không nói hai lời cầm bản [ Thượng Cổ bí văn lục ] kia ra, trên bìa còn đính một trương Trấn Hồn lệnh. Y ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang hàng với cô bé: “Có chuyện muốn hỏi cô bé đây, mong cô giúp cho một chút.”
Cô bé dừng mắt trên Trấn Hồn lệnh, ngây ngốc mà thanh thúy nói: “Thì ra là lệnh chủ đại giá quang lâm — ca ca ta có khỏe không?”
“Không dám — ca ca cô rất ổn, mấy ngày trước quá niên, ta vừa bảo người cho hắn mấy cân thịt xông khói xong.” Triệu Vân Lan khách khí nói, “Chính là muốn hỏi cô bé một chút, quyển sách này là do quý tiệm bán sao?”
Cô bé kia đưa tay nhận lấy, cách cả một cánh tay đều cảm giác được khí lạnh trên người cô ta, nó truyền từ trang sách lại, nơi bìa sách tiếp xúc kết một tầng sương trắng. Cô mở ra hai trang, gật đầu đáp: “Không sai, đúng là ở chỗ ta.”
Cô giở sách đến trang cuối cùng, tại một góc nhìn không tới có một ấn kí màu xám, nhìn kĩ có thể khó khăn phân biệt được hai chữ “Tạp hoá”, cô bé chỉ vào nó nói: “Đây là dấu riêng của tiệm này.”
Triệu Vân Lan: “Cô nương có thể tra giúp xem cuốn sách này là ai mua mang đến nhân gian không?”
Nói rồi, y lấy ra một chồng tiền giấy, châm lửa đốt ngay trước mắt cô bé kia.
Nhãn châu của cô nàng chuyển động, lộ ra một nụ cười cứng nhắc: “Lệnh chủ khách khí rồi, chờ một chút, mời uống một chén trà trước đi.”
Hai người một mèo cùng đi vào tiệm tạp hóa cũ nát của cô, cô bé rót trà cho họ. Triệu Vân Lan bưng lên ngửi ngửi như đang thực sự phẩm trà — đương nhiên là y không dám uống, sinh hồn không thể ăn uống đồ dưới Hoàng Tuyền, trong kịch cổ vốn đã nói từ lâu, chỉ cần là người có chút hiểu biết thì đều rõ ràng điểm này.
Chỉ thấy cô bé kia lôi từ trong ngăn bàn ra một cuốn sổ gáy khâu bằng chỉ cực kì dày, lật từng tờ từng tờ một, sau một lúc lâu, cô đột nhiên lên tiếng: “Tìm thấy rồi.”
Cô bé ngẩng đầu lên cười với Triệu Vân Lan: “Quên hỏi tôn tính đại danh của Lệnh chủ đời này mất rồi?”
“Ta họ Triệu,” Triệu Vân Lan nhíu nhíu mày, lòng sinh một dự cảm không lành, “Triệu Vân Lan.”
“Thế thì đúng rồi.” Cô bé đẩy cuốn sổ to tướng đến trước mặt y.
Chỉ thấy trên đó ghi thông tin người mua: mười lăm tháng bảy năm Nhâm Ngọ, Trấn Hồn lệnh chủ, Triệu Vân Lan.
____________
Chú giải
(1) sách bìa trắng: sách buôn lậu.
(2) Chí tử phương sinh: đến chết lại sống.
/110
|