Chúc Hồng run cầm cập chỉ vào Trảm Hồn Sứ: “Hắn…… Hắn hắn hắn là……”
“Thẩm Nguy.” Đại Khánh nói, mèo múp có cảm giác ưu việt không nói nên lời. Nó nghiêng đầu nhìn Chúc Hồng, cố ý làm bộ trấn định liếm liếm móng vuốt, săn sóc dành cho cô nương bên cạnh chút thời gian để chữa trị thế giới quan.
Mũ trùm của Thẩm Nguy hạ xuống trên vai, lộ ra khuôn mặt tao nhã ôn hòa thuộc về Thầy Thẩm vô cùng không thích hợp với tình cảnh này. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng đẩy Triệu Vân Lan ra, cau mày kéo bàn tay bị tiểu quỷ cào rách da, ngón tay trên cổ tay y siết lại thật chặt. Sau đó hắn xòe tay làm một động tác bắt lấy, từ miệng vết thương của Triệu Vân Lan toát ra một sợi khói đen rất mỏng, vừa lộ ra thì đã tiêu tan trong không khí. Mu bàn tay huyết nhục mơ hồ mau chóng khép lại.
“Rời khỏi đây trước đã.” Thẩm Nguy nói ngắn gọn hết mức có thể.
Đúng lúc này, một loạt Quỷ sai vội vã chạy tới bên này, đằng sau là Phán quan đang thở hổn hển. Thập Điện kia người nọ nặng mông hơn người kia, bất cứ lúc nào cũng không quên tung tăng giả ngu, nào chạy chân, nào làm việc, nào cật lực lấy lòng, tất cả đều rơi hết xuống trên đầu lão Phán quan.
Lão ta thở hồng hộc sai bảo đám quỷ sai tu sửa cổng thành thì tu sửa cổng thành, trấn áp tiểu quỷ thì trấn áp tiểu quỷ, còn có quan thư lại ở bên cạnh lau mồ hôi kiểm kê – xem là cuối cùng trong Quỷ thành sau khi bị Trảm Hồn Sứ bổ cho một đao thì còn sót lại mấy cọng quỷ hồn.
Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan lúc này không hẹn mà cùng không thèm để mắt đến bọn họ, nhấc chân cứ thế đi thẳng, Chúc Hồng với Đại Khánh cũng vội vàng bỏ đám hỗn độn lại mà theo bước, phán quan đứng đằng sau quệt mồ hôi kêu la: “Đại nhân! Thượng tiên! Xin dừng bước!”
Thẩm Nguy không đáp mà chỉ là quay đầu đi, vẻ mặt không chút thay đổi nâng mày lên một tí.
“Trong Quỷ thành này bất luận là quỷ hồn mang tội hay đợi đầu thai thì ra ra vào vào đều có ghi chép lại, đại, đại nhân ngài đây……”
“Sao?” Thẩm Nguy dùng một loại giọng điệu chậm nhẹ mà bình thản hỏi, “Ta không giết được?”
Phán quan: “……”
Thẩm Nguy nghiêng mặt, ôn hòa hữu lễ nở nụ cười, hai tay giấu trong tay áo đen thẫm, nói bằng khẩu khí gần như khiêm tốn: “Phán quan đại nhân, tuy rằng ta xuất thân hèn kém, làm người bất tài, nhưng mà cho đến nay vẫn chưa nghe nói qua có cái gì mà Trảm Hồn đao chém không được, cắt không nổi, nếu có chỗ nào quấy rầy hay phiền toái, thật sự rất xin lỗi.”
…… Thật giống như hắn đang thành tâm thành ý nhận lỗi vậy.
Phán quan thấy vẻ tươi cười của hắn mà toát hết cả mồ hôi lạnh, cổ họng gian nan run run mấy cái, nhuận nhuận hai môi kho nứt, một lúc lâu sau mới cứng ngắc nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Thẩm Nguy mang theo ý cười nhàn nhạt, thâm sâu nhìn lão một cái rồi kéo Triệu Vân Lan đi.
Triệu Vân Lan dừng bước. Y bỗng nhiên cảm thấy nụ cười của Thẩm Nguy có một chút xa lạ, đại khái là do người kia chưa từng biểu hiện ra một mặt khí thế bức người ấy trước mặt y bao giờ. Y quay đầu nhìn lướt qua Phán quan vẫn đứng tại chỗ quệt mồ hôi, đột nhiên hỏi: “Dùng quỷ hai mặt chặn đường bọn ta là có mưu tính sẵn? Địa phủ sao? Có gì tốt cho bọn họ chứ?”
Thẩm Nguy thu lại tươi cười, cúi đầu trầm mặc không nói — vì sao ư? Những tên hề đó chẳng qua là muốn ngươi tự thân cảm thụ một hồi cái gì gọi là ác quỷ, muốn nhắc nhở ngươi rằng Quỷ tộc còn kinh khủng hơn như thế, để cho ngươi không đứng sai lập trường mà thôi.
“Thẩm Nguy!” Triệu Vân Lan kéo mạnh hắn lại, “Đừng có giả câm, ta để ngươi theo ta trở về, nói với ta mấy câu đi!”
“…… Đi thôi,” Đến dưới tàng cây hòe bên bờ Hoàng Tuyền, Thẩm Nguy mới cúi đầu mở miệng. Rút đi địch ý và lạnh lùng mới nãy, giọng nói của hắn có vẻ khàn khàn mỏi mệt, lại pha thêm sự bất đắc dĩ không nói lên lời, “Người sống ở Âm Phủ quá lâu không tốt cho thân thể, ngươi còn kéo dài thêm, quay về sẽ sinh bệnh.”
Triệu Vân Lan buông ra hắn, dừng bước, hai người một trước một sau, Thẩm Nguy lại đưa lưng về phía y, không chịu quay đầu.
Hai bên im lặng không biết bao lâu, Triệu Vân Lan mới hạ giọng: “Bệnh không chết được ta — ngươi theo ta về trước đi.”
Thẩm Nguy vẫn không nhúc nhích.
Triệu Vân Lan cắn chặt răng, oán hận nói: “Ta con mẹ nó thật hận không thể lấy còng tay khóa ngươi ở nhà mà.”
Thẩm Nguy quay lưng về phía khác, ở nơi y nhìn không thấy, bỗng nhiên nở nụ cười, phảng phất như vừa nghe được lời yêu thương quyến luyến êm tai nhất trên đời, ngay cả đôi mắt có chút tối tăm cũng trở nên dịu dàng.
“Nếu ta đi theo ngươi, ngươi sẽ uống thuốc sao?” Thẩm Nguy hỏi.
“Vớ vẩn!”
Thẩm Nguy xoay người nhìn Triệu Vân Lan, một hồi sau, hắn cúi đầu thở dài: “Ta là quỷ tộc, Vân Lan, bất luận Côn Luân Quân đã cho ta cái gì, bất luận…… năm đó ngươi làm cho ta biến thành thứ gì, đều chỉ là tước phong hư danh thôi. Bản chất của ta chính là Quỷ tộc. Quỷ tộc sinh ra đã chẳng lành, ngay từ khi Hồng Hoang mới bắt đầu, dân gian thậm chí đã có lời đồn, nếu con người thấy Quỷ tộc thì không được chết yên ổn, cũng là chết không có chỗ chôn.”
Triệu Vân Lan nhìn hắn, cố gắng trấn áp cơn giận đang xôn xao trong lòng. Y hít sâu một hơi, tận lực thả chậm lời nói: “Ta không tin thứ đó — mặc kệ thế nào, ngươi theo ta về trước đã, những vấn đề khác chúng ta từ từ cùng giải quyết. Cứ cho là không ở cùng nhau, ít nhất ngươi ở nơi ta nhìn thấy mỗi ngày, ta cũng có thể yên tâm……”
“Ở nơi mà ngươi nhìn thấy.” Thẩm Nguy cúi đầu lặp lại, khóe môi mỏng tưởng chừng có vẻ hơi giương cao lên, nhưng thất bại giữa đường, liền trở thành một nụ cười khổ. Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói, “Vân Lan, ngươi đừng tiếp tục tra tấn ta nữa.”
“Cho tới bây giờ,” Triệu Vân Lan nghe Thẩm Nguy dùng âm thanh tận sâu trong cổ họng nói, “Chuyện mà ta hối hận nhất, chính là sơ xuất chạm phải ngươi, sau đó lại không khống chế nổi kết cuộc, tiếp tục mắc thêm lỗi lầm. Xét ra thì, đại khái là…là tại ta tu hành chưa đủ, tâm trí không kiên định, đã quá yếu đuối rồi.”
Triệu Vân Lan tựa hồ cảm giác được cái gì. Y lập tức xông đến, nhưng duỗi tay ra lại bắt phải không khí. Thẩm Nguy đối mặt y, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, cơ hồ hóa thành một ảo ảnh màu đen.
Triệu Vân Lan trơ mắt nhìn hắn biến mất trước mắt mình, chỉ để lại một câu mà giọng nói càng ngày càng xa: “Ta đưa ngươi đến đây thôi, nhanh chóng rời đi đi.”
Hai chữ “Rời đi” không ngừng vọng lại trong không gian, từng tiếng từng tiếng đánh sâu vào màng nhĩ, quả giống như một câu nguyền rủa không lành.
Chúc Hồng thấy trong nháy mắt đó, đôi mắt của Triệu Vân Lan đỏ lên. Nhưng chỉ chớp mắt sau đã bị y cường ngạnh ép trở lại, chỉ còn giăng kín tơ máu.
“Cô về trước đi.” Vài giây sau, Triệu Vân Lan nhìn đăm đăm về hướng Thẩm Nguy biến mất dùng một loại giọng điệu vô cùng bình tĩnh bảo Chúc Hồng, “Đưa cả Đại Khánh theo – À đúng rồi, cô bảo phải đi, có thời gian cụ thể không? Nếu có thì nói cho tôi biết trước một tiếng, nhờ Uông Chủy sắp xếp giúp……”
Chúc Hồng ngắt lời y: “Sếp Triệu, đây là có chuyện gì?”
Triệu Vân Lan khoát tay, không muốn nhiều lời: “Không có gì, cô đi đi.”
“Tôi đi đâu? Tôi chẳng đi đâu hết!” Chúc Hồng lớn tiếng, “Hắn…… Thẩm…… Trảm Hồn…… Aiiii! Ôi mặc kệ là ai thì là…, vì sao lúc nãy hắn lại nói thế? Sao hai người lại không thể ở cùng một chỗ? Hắn bức anh uống thuốc gì? Vì sao…..”
Đại Khánh nhảy tới dưới chân Chúc Hồng, ngồi đó, ngẩng đầu nhìn Triệu Vân Lan, đột nhiên mở miệng giải thích: “Từ xưa nghe nói có ‘Nhân quỷ thù đồ’, cơ mà ta sống lâu đến thế lại chưa từng thấy qua có ai thực sự âm dương cách biệt mà còn dây dưa không ngớt muốn ở bên nhau. Chỉ là từ xưa nước chảy về chỗ trũng, kẻ có tử khí nặng sẽ hấp thu tinh khí người sống, đại khái cũng là quy luật tự nhiên. Sinh khí của người sống dễ xói mòn, muốn bổ khuyết cũng không đơn giản, không gì bằng đối phương đem nơi tác động đến nguyên thần của mình tự nguyện hiến ra. Quỷ Vương từ nhỏ có thể sánh vai cùng thánh nhân, đại khái cũng không có mấy thứ như nội đan của Yêu tộc, vậy hẳn là…chỉ còn lại tâm đầu huyết phải không?”
Triệu Vân Lan tính cách hướng ngoại nhưng lòng dạ thâm trầm, chỉ cần y không muốn, thì cho dù niềm vui nỗi buồn lớn đến mức nào cũng không thể hiện ra.
Chúc Hồng nghe xong chỉ cảm thấy hơi thở của mình cũng như bị treo lên. Nhưng khi quay đầu nhìn y, người đàn ông kia vẫn như cũ không nói không động, sắc mặt bình tĩnh bị Hoàng Tuyền ánh lên tái nhợt như tuyết, lại không thể nhìn ra một tia đau thương mờ nhạt, thậm chí làm cho người ta nhớ tới thiên trụ vẫn sừng sững bất động trải qua bao lần trời sập đất nứt.
Chúc Hồng nhất thời không biết nên nói cái gì, song lòng người vốn là thiên vị. Trong lòng cô có Triệu Vân Lan, yêu ghét buồn vui của đối phương đều tác động đến tâm tình của cô. Triệu Vân Lan chưa thấy thế nào, nhưng mà cô càng nghĩ thì lòng càng nghẹn lại, đến cuối cùng quả thực khổ sở thay y đến sắp hỏng mất, mở miệng nói ra: “Hắn đang hại anh thành bất nghĩa!”
Triệu Vân Lan rốt cuộc đổi hướng ánh nhìn, tầm mắt rơi xuống trên người Chúc Hồng. Y nhẹ nhíu mày: “Cô nói cái gì?”
“Hắn chính là cố ý đẩy anh thành kẻ bất nghĩa!” Chúc Hồng tức giận bất bình nói, “Nếu ngay từ đầu hắn không ám chỉ với anh, chẳng lẽ anh sẽ vô duyên vô cớ theo đuổi hắn sao? Nếu không phải hắn ỡm ờ nửa thật nửa giả, cha anh lại chẳng phải là Lý Cương (1), chẳng lẽ anh còn có thể cường thưởng dân nam sao? Trảm Hồn Sứ thần thông quảng đại, nếu hắn không muốn, anh ép được hắn đi vào khuôn khổ sao?”
Mèo đen nghiêng sang một bên, lập tức rớt từ trên chân Chúc Hồng xuống. Nó cảm thấy thế giới quan của cô nương này sau một khoảng thời gian bị tàn phá quá ngắn đã lành lại bằng cách nào đó không thể hiểu được, năng lực kháng đả kích phải nói là làm cho mèo múp chỉ nhìn thôi đã không thể không tấm tắc ca ngợi ____ cô nàng hình như tuyệt không nhớ người mà mình đang nói chính là Trảm Hồn Sứ, là cái vị Trảm Hồn Sứ mà vừa năm ngoái chỉ cần một phong thư cũng làm cho cô kinh sợ không dám mở ra.
Chúc Hồng càng nói càng giận, càng nói càng đau lòng, sau cùng thành nhất quyết không tha: “Rõ ràng là hắn cố ý câu dẫn anh, cố ý muốn chống còn mời, cố ý khiêu khích lòng ham muốn của anh. Nếu đã không thể ở bên cạnh anh tại sao không nói sớm, rõ ràng là hắn đang ép anh, ép anh………”
Triệu Vân Lan lấy ra điếu thuốc cuối cùng trong bao,“cạch” một tiếng châm lên, chậm rãi phun ra một hơi khói trắng, thản nhiên hỏi: “Ép tôi cái gì?”
Chúc Hồng nhất thời nghẹn lời, một lát sau, cái khó ló cái khôn nói tiếp: “Làm cho anh không rời khỏi hắn, làm cho anh thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền cũng không buông được hắn, làm cho trong mắt anh chỉ còn lại một mình hắn mà mặc kệ tất cả những cái khác! Ta thấy ngay từ đầu hắn đã rắp tâm bất lương rồi!”
Triệu Vân Lan nhẹ nở nụ cười, ấn vai Chúc Hồng đẩy cô đến trước đại hòe thụ: “Được rồi, ồn ào xong rồi, đi nhanh đi.”
Chúc Hồng giậm chân quát: “Rốt cuộc thì anh có nghe tôi nói hay không!”
Triệu Vân Lan thu lại nét cười, hạ mắt phà khói: “Cô nàng ngốc này, đúng là yêu thương làm cho người ta luống cuống mà, chẳng biết ăn nói gì cả, có biết cái gì gọi là sơ bất gian thân (2) không? Hắn là người của tôi, giữa hai chúng tôi có vấn đề, bất luận là hắn sai hay là tôi sai thì đều là chuyện riêng của chúng tôi. Người ngoài quở trách hắn ngay trước mặt tôi có khác gì tát vào mặt tôi đâu____May mà đây là tôi, tôi lười chấp nhặt với cô, nếu là người khác thì đã nổi nóng với cô rồi. Đừng nhiều lời nữa, đi mau, đi về ngủ ngon một giấc, mấy ngày nay vất vả, tôi sẽ tính lương tăng ca cho cô.”
Chúc Hồng run run giọng: “Tôi là người ngoài?”
“Rõ vô nghĩa,” Triệu Vân Lan liếc cô một cái, “Nội nhân nhà tôi mà ngốc thế này là có vấn đề về tác phong rồi.”
Chúc Hồng: “Anh khốn kiếp!”
Triệu Vân Lan rất bất đắc dĩ phất tay: “Tôi khốn kiếp thế nào?”
Chúc Hồng rốt cuộc bị buộc thốt ra câu thoại kinh điển: “Trong mắt anh, tôi có chỗ nào kém hắn?”
Đại Khánh vây xem toàn bộ quá trình giơ vuốt mèo lên che mặt, phát hiện bản thân không ngờ lại thích hóng hớt cái loại phim tình cảm cẩu huyết tám giờ này, thật sự là quá hạ thấp phẩm vị loài mèo.
Triệu Vân Lan đành phải thở dài: “Cô dịu dàng thiện lương thuần khiết xinh đẹp, lại còn là phụ nữ, cái nào cũng hơn hắn.”
Chúc Hồng: “Vậy tại sao không thể là tôi?”
Triệu Vân Lan nghĩ nghĩ, lúc sau y lộ ra hai cái lúm đồng tiền, cúi đầu cười khẽ: “Có lẽ là do tôi rất ngốc đi___ Mà nói đến thì cô cũng chẳng hơn gì tôi. Cô xem, tôi là một cái tẩu thuốc một tên quỷ rượu thời đại mới, nói thì nhiều, làm người thì vô sỉ, tính tình cũng chẳng ra sao, dịu dàng săn sóc được có mấy hôm đã hiện nguyên hình, đã thế lại còn phá của, chả giúp được gì cho cuộc sống sinh hoạt sất, ngược lại còn rất có tài gây họa, ngay cả mẹ ruột tôi cũng không chịu nổi sớm đuổi cổ khỏi nhà kia kìa. Một đại mỹ nữ như cô thì có gì mà phải luẩn quẩn trong lòng?”
Chúc Hồng mắt ngân ngấn nước nhìn y: “Anh đừng phát thẻ người tốt (3) cho tôi!”
“Thật sự, cô không biết đó thôi,” Triệu Vân Lan chậm rãi hưởng thụ điếu thuốc cuối cùng trong tay, “Kỳ thật cô không biết, ngay cả tất tôi cũng lười giặt, mua đến bảy tám đôi để thay, thay hết một vòng thì lôi ra giũ giũ, đổ thuốc khử mùi vào, lại đổi một vòng nữa, sau đó tùy tay nhét vào bao quần áo tống đi giặt, nhét tới nhét lui, cũ chiếc nào ném chiếc ấy, đến tận lúc Thẩm Nguy chuyển đến tôi mới đi tất thành đôi tử tế.”
Khi y nói lời này, khóe miệng không ức chế hé ra một nụ cười, ẩn ẩn để lộ một phần ôn nhu khắc vào xương tủy: “Có lúc tôi không thể hiểu nổi vì sao hắn lại chịu nổi mình nữa, có khi cô cũng không biết hắn tốt với tôi đến thế nào đâu____Sau này cô về trong tộc cũng được, hoặc là ngày nào đó muốn quay về tôi cũng hoan nghênh. Nhưng mà chúng ta thương lượng với nhau thế này nhé, không nhắc đến chuyện này nữa, được không nào? Trên thế giới này đàn ông tốt hơn tôi ở đầy ngoài đường cái, treo cổ trên một cái cây vẹo kiểu này, cô nói coi cô có ngốc hay không?”
Y nói xong, dụ tắt điếu thuốc đã đốt hết, ỷ vào lợi thế chiều cao đặt tay lên đỉnh đầu Chúc Hồng, ra sức xoa xoa mái tóc dài của cô: “Tôi chính là đồ gay chết tiệt không tiết tháo nha, cô ở bên tôi nào có tương lai gì đâu? Nào nữ thần, cho cô phỉ báng một hồi giải xui lại cho cô cả cơ hội trút giận này, cứ đem thẻ cặn bã dán hẳn lên mặt tôi, đã nói cô chướng mắt tôi mà, không cần để ý tôi có tốt hay không phải không?”
Chúc Hồng sau chót cũng không giữ lại nổi nước mắt mà để chúng giàn dụa rơi xuống. Cô nghẹn ngào nói: “Phi, đồ gay chết tiệt kia, quỷ mới để ý anh, có quỷ mới muốn anh.”
Triệu Vân Lan nghĩ nghĩ, câu này cô ấy nói rất khí thế nhưng mà cũng có lý nha, rất có tinh thần mong mỏi y với Thẩm Nguy được trăm năm hảo hợp, vì thế nở nụ cười: “Cũng có thể lắm, chỉ có quỷ mới muốn tôi.”
Nói xong, y chọc chọc cái bụng của Đại Khánh: “Hai người cùng về đi, trên đường cẩn thận.”
Sau đó Triệu Vân Lan cũng không quay đầu lại mà đi lên cầu Nại Hà, rồi lập tức nhảy xuống khỏi thành cầu, nhanh nhẹn trèo lên một cái đò ở dưới làm cho Quỷ đưa đò mặt không có ngũ quan phát hoảng. Triệu Vân Lan vỗ vai gã: “Này người anh em, hỏi thăm đường một tí, ta muốn đi Đại Bất Kính Chi Địa thì đi đường nào?”
Mặt quỷ đưa đò trắng như tờ giấy, bày ra một cái biểu cảm như gặp quỷ có độ khó cực cao, vì thế không nói hai lời, trực tiếp bỏ thuyền phi thẳng xuống Vong Xuyên. Chắc là do gã không cần thở, nên ngay cả bọt khí cũng không nổi lên.
Triệu Vân Lan thấy mình nói có mỗi một câu mà làm cho quỷ sợ quá phải nhảy sông, nhịn không được sờ sờ mũi, ngồi trên thuyền suy nghĩ một tí.
“Ngàn trượng dưới Hoàng Tuyền, dưới Hoàng Tuyền…..” Triệu Vân Lan nhìn chằm chằm Vong Xuyên bình lặng dưới chân, gấp cái áo khoác của Thẩm Nguy cho bằng phẳng rồi đặt lên thuyền.
Trong lòng sông có u hồn mỏng manh thò đầu ra, vươn tay muốn sờ thử, Triệu Vân Lan cũng không quay đầu lại, chỉ bảo: “Áo của Trảm Hồn Sứ đại nhân, ngươi dám sờ sao?”
U hồn quá sức kinh sợ, chui luôn đầu vào nước, mất tích.
Triệu Vân Lan liền xắn tay áo và ống quần, vô cùng lưu manh nhảy vào nước Vong Xuyên, xa xa vang lên tiếng kêu sợ hãi của cô gái và mèo đen, cũng dọa chạy một đám u hồn du đãng trong nước.
Nước Vong Xuyên lạnh lẽo thấu xương. Thứ gì dưới Âm Phủ cũng lạnh như lôi ra từ trong tủ lạnh. Đồng hồ của Triệu Vân Lan phát ra vầng sáng nhu hòa trong làn nước. Y nhìn thoáng qua phía dưới, tính toán dùng hết khả năng lặn xuống càng sâu, bao giờ không thở nổi thì mới lên. Ai ngờ lúc này Thủy Long Châu đeo trên cổ lại bỗng nhiên tản mác ra một vầng sáng trắng, ngưng tụ thành một bọt khí cực đại bao bọc cả người y vào trong. Triệu Vân Lan thử thăm dò thở ra rồi kinh hỉ phát hiện mình có thể hô hấp.
“Thứ này thật trâu bò.” Triệu Vân Lan nắm lấy viên Long Châu có thể tránh lửa tránh nước trong truyền thuyết, cảm thán một câu, thả lỏng, lớn gan tiếp tục lặn xuống.
Lần này không biết đã lặn xuống bao lâu, con thuyền phát ra ánh sáng trắng toát đã không còn nhìn thấy nữa. Phía trên là nước đen đặc, phía dưới cũng chỉ có nước tối om, đồng hồ Minh Giám trở thành cái đèn pin, chỉ phát sáng mà kim không chạy, tựa như thời gian của y đã hoàn toàn dừng lại.
U hồn du đãng xung quanh cũng dần dần không còn tung tích, lại một lát sau, ngay cả nước cũng dường như ngưng tụ lại.
Không có ánh sáng, không có âm thanh, không có bất cứ cái gì, Triệu Vân Lan phát hiện âm thanh tim đập của chính mình trở nên vô cùng ầm ĩ, bịt tai lại cũng không cách nào ngăn cản được, ầm ầm như trống đánh, càng chú ý bao nhiêu thì lại càng kịch liệt bấy nhiêu.
Lại một lát sau, vầng sáng của Minh Giám cũng tối dần rồi tắt hẳn, quanh mình biến thành một mảnh tối đen. Trong bóng tối đặc quánh, Triệu Vân Lan không biết mình đã chìm xuống bao lâu. Y cơ hồ có ảo giác rằng, không phải là không có ánh sáng, mà là y lại bị mù một lần nữa.
____________
Chú giải:
(1) Lý Cương là nhân vật chính trong sự kiện ‘Bố tôi là Lý Cương’, phó cục trưởng phân cục Bắc của công an Hà Bắc, là bố của Lý Khải Minh, người gây tai nạn đâm chết và làm bị thương hai tân sinh viên trong đại học Hà Bắc. Con trai ông ta uống rượu lái xe gây tai nạn xong thì mở miệng ngông cuồng, sau khi vụ việc xảy ra, ông ta dựa vào quan hệ cửa sau rời khỏi Hà Bắc tiếp tục nhậm chức, được cộng đồng mạng Trung Quốc bầu là một trong “Bốn người cha nổi tiếng nhất”. “Bố tôi là Lý Cương” từ đó được dùng để chỉ những nhị thế tổ có bố làm to, có thể làm chuyện bậy bạ vì được chống lưng. (theo Baidu)
(2) sơ bất gian thân: ý chỉ người ly gián quan hệ của hai người không liên quan đến mình.
(3) thẻ người tốt: tương đương với câu “Em rất tốt nhưng tôi rất tiếc”, là lời từ chối khéo khi được bày tỏ.
“Thẩm Nguy.” Đại Khánh nói, mèo múp có cảm giác ưu việt không nói nên lời. Nó nghiêng đầu nhìn Chúc Hồng, cố ý làm bộ trấn định liếm liếm móng vuốt, săn sóc dành cho cô nương bên cạnh chút thời gian để chữa trị thế giới quan.
Mũ trùm của Thẩm Nguy hạ xuống trên vai, lộ ra khuôn mặt tao nhã ôn hòa thuộc về Thầy Thẩm vô cùng không thích hợp với tình cảnh này. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng đẩy Triệu Vân Lan ra, cau mày kéo bàn tay bị tiểu quỷ cào rách da, ngón tay trên cổ tay y siết lại thật chặt. Sau đó hắn xòe tay làm một động tác bắt lấy, từ miệng vết thương của Triệu Vân Lan toát ra một sợi khói đen rất mỏng, vừa lộ ra thì đã tiêu tan trong không khí. Mu bàn tay huyết nhục mơ hồ mau chóng khép lại.
“Rời khỏi đây trước đã.” Thẩm Nguy nói ngắn gọn hết mức có thể.
Đúng lúc này, một loạt Quỷ sai vội vã chạy tới bên này, đằng sau là Phán quan đang thở hổn hển. Thập Điện kia người nọ nặng mông hơn người kia, bất cứ lúc nào cũng không quên tung tăng giả ngu, nào chạy chân, nào làm việc, nào cật lực lấy lòng, tất cả đều rơi hết xuống trên đầu lão Phán quan.
Lão ta thở hồng hộc sai bảo đám quỷ sai tu sửa cổng thành thì tu sửa cổng thành, trấn áp tiểu quỷ thì trấn áp tiểu quỷ, còn có quan thư lại ở bên cạnh lau mồ hôi kiểm kê – xem là cuối cùng trong Quỷ thành sau khi bị Trảm Hồn Sứ bổ cho một đao thì còn sót lại mấy cọng quỷ hồn.
Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan lúc này không hẹn mà cùng không thèm để mắt đến bọn họ, nhấc chân cứ thế đi thẳng, Chúc Hồng với Đại Khánh cũng vội vàng bỏ đám hỗn độn lại mà theo bước, phán quan đứng đằng sau quệt mồ hôi kêu la: “Đại nhân! Thượng tiên! Xin dừng bước!”
Thẩm Nguy không đáp mà chỉ là quay đầu đi, vẻ mặt không chút thay đổi nâng mày lên một tí.
“Trong Quỷ thành này bất luận là quỷ hồn mang tội hay đợi đầu thai thì ra ra vào vào đều có ghi chép lại, đại, đại nhân ngài đây……”
“Sao?” Thẩm Nguy dùng một loại giọng điệu chậm nhẹ mà bình thản hỏi, “Ta không giết được?”
Phán quan: “……”
Thẩm Nguy nghiêng mặt, ôn hòa hữu lễ nở nụ cười, hai tay giấu trong tay áo đen thẫm, nói bằng khẩu khí gần như khiêm tốn: “Phán quan đại nhân, tuy rằng ta xuất thân hèn kém, làm người bất tài, nhưng mà cho đến nay vẫn chưa nghe nói qua có cái gì mà Trảm Hồn đao chém không được, cắt không nổi, nếu có chỗ nào quấy rầy hay phiền toái, thật sự rất xin lỗi.”
…… Thật giống như hắn đang thành tâm thành ý nhận lỗi vậy.
Phán quan thấy vẻ tươi cười của hắn mà toát hết cả mồ hôi lạnh, cổ họng gian nan run run mấy cái, nhuận nhuận hai môi kho nứt, một lúc lâu sau mới cứng ngắc nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Thẩm Nguy mang theo ý cười nhàn nhạt, thâm sâu nhìn lão một cái rồi kéo Triệu Vân Lan đi.
Triệu Vân Lan dừng bước. Y bỗng nhiên cảm thấy nụ cười của Thẩm Nguy có một chút xa lạ, đại khái là do người kia chưa từng biểu hiện ra một mặt khí thế bức người ấy trước mặt y bao giờ. Y quay đầu nhìn lướt qua Phán quan vẫn đứng tại chỗ quệt mồ hôi, đột nhiên hỏi: “Dùng quỷ hai mặt chặn đường bọn ta là có mưu tính sẵn? Địa phủ sao? Có gì tốt cho bọn họ chứ?”
Thẩm Nguy thu lại tươi cười, cúi đầu trầm mặc không nói — vì sao ư? Những tên hề đó chẳng qua là muốn ngươi tự thân cảm thụ một hồi cái gì gọi là ác quỷ, muốn nhắc nhở ngươi rằng Quỷ tộc còn kinh khủng hơn như thế, để cho ngươi không đứng sai lập trường mà thôi.
“Thẩm Nguy!” Triệu Vân Lan kéo mạnh hắn lại, “Đừng có giả câm, ta để ngươi theo ta trở về, nói với ta mấy câu đi!”
“…… Đi thôi,” Đến dưới tàng cây hòe bên bờ Hoàng Tuyền, Thẩm Nguy mới cúi đầu mở miệng. Rút đi địch ý và lạnh lùng mới nãy, giọng nói của hắn có vẻ khàn khàn mỏi mệt, lại pha thêm sự bất đắc dĩ không nói lên lời, “Người sống ở Âm Phủ quá lâu không tốt cho thân thể, ngươi còn kéo dài thêm, quay về sẽ sinh bệnh.”
Triệu Vân Lan buông ra hắn, dừng bước, hai người một trước một sau, Thẩm Nguy lại đưa lưng về phía y, không chịu quay đầu.
Hai bên im lặng không biết bao lâu, Triệu Vân Lan mới hạ giọng: “Bệnh không chết được ta — ngươi theo ta về trước đi.”
Thẩm Nguy vẫn không nhúc nhích.
Triệu Vân Lan cắn chặt răng, oán hận nói: “Ta con mẹ nó thật hận không thể lấy còng tay khóa ngươi ở nhà mà.”
Thẩm Nguy quay lưng về phía khác, ở nơi y nhìn không thấy, bỗng nhiên nở nụ cười, phảng phất như vừa nghe được lời yêu thương quyến luyến êm tai nhất trên đời, ngay cả đôi mắt có chút tối tăm cũng trở nên dịu dàng.
“Nếu ta đi theo ngươi, ngươi sẽ uống thuốc sao?” Thẩm Nguy hỏi.
“Vớ vẩn!”
Thẩm Nguy xoay người nhìn Triệu Vân Lan, một hồi sau, hắn cúi đầu thở dài: “Ta là quỷ tộc, Vân Lan, bất luận Côn Luân Quân đã cho ta cái gì, bất luận…… năm đó ngươi làm cho ta biến thành thứ gì, đều chỉ là tước phong hư danh thôi. Bản chất của ta chính là Quỷ tộc. Quỷ tộc sinh ra đã chẳng lành, ngay từ khi Hồng Hoang mới bắt đầu, dân gian thậm chí đã có lời đồn, nếu con người thấy Quỷ tộc thì không được chết yên ổn, cũng là chết không có chỗ chôn.”
Triệu Vân Lan nhìn hắn, cố gắng trấn áp cơn giận đang xôn xao trong lòng. Y hít sâu một hơi, tận lực thả chậm lời nói: “Ta không tin thứ đó — mặc kệ thế nào, ngươi theo ta về trước đã, những vấn đề khác chúng ta từ từ cùng giải quyết. Cứ cho là không ở cùng nhau, ít nhất ngươi ở nơi ta nhìn thấy mỗi ngày, ta cũng có thể yên tâm……”
“Ở nơi mà ngươi nhìn thấy.” Thẩm Nguy cúi đầu lặp lại, khóe môi mỏng tưởng chừng có vẻ hơi giương cao lên, nhưng thất bại giữa đường, liền trở thành một nụ cười khổ. Một lát sau, hắn nhẹ giọng nói, “Vân Lan, ngươi đừng tiếp tục tra tấn ta nữa.”
“Cho tới bây giờ,” Triệu Vân Lan nghe Thẩm Nguy dùng âm thanh tận sâu trong cổ họng nói, “Chuyện mà ta hối hận nhất, chính là sơ xuất chạm phải ngươi, sau đó lại không khống chế nổi kết cuộc, tiếp tục mắc thêm lỗi lầm. Xét ra thì, đại khái là…là tại ta tu hành chưa đủ, tâm trí không kiên định, đã quá yếu đuối rồi.”
Triệu Vân Lan tựa hồ cảm giác được cái gì. Y lập tức xông đến, nhưng duỗi tay ra lại bắt phải không khí. Thẩm Nguy đối mặt y, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, cơ hồ hóa thành một ảo ảnh màu đen.
Triệu Vân Lan trơ mắt nhìn hắn biến mất trước mắt mình, chỉ để lại một câu mà giọng nói càng ngày càng xa: “Ta đưa ngươi đến đây thôi, nhanh chóng rời đi đi.”
Hai chữ “Rời đi” không ngừng vọng lại trong không gian, từng tiếng từng tiếng đánh sâu vào màng nhĩ, quả giống như một câu nguyền rủa không lành.
Chúc Hồng thấy trong nháy mắt đó, đôi mắt của Triệu Vân Lan đỏ lên. Nhưng chỉ chớp mắt sau đã bị y cường ngạnh ép trở lại, chỉ còn giăng kín tơ máu.
“Cô về trước đi.” Vài giây sau, Triệu Vân Lan nhìn đăm đăm về hướng Thẩm Nguy biến mất dùng một loại giọng điệu vô cùng bình tĩnh bảo Chúc Hồng, “Đưa cả Đại Khánh theo – À đúng rồi, cô bảo phải đi, có thời gian cụ thể không? Nếu có thì nói cho tôi biết trước một tiếng, nhờ Uông Chủy sắp xếp giúp……”
Chúc Hồng ngắt lời y: “Sếp Triệu, đây là có chuyện gì?”
Triệu Vân Lan khoát tay, không muốn nhiều lời: “Không có gì, cô đi đi.”
“Tôi đi đâu? Tôi chẳng đi đâu hết!” Chúc Hồng lớn tiếng, “Hắn…… Thẩm…… Trảm Hồn…… Aiiii! Ôi mặc kệ là ai thì là…, vì sao lúc nãy hắn lại nói thế? Sao hai người lại không thể ở cùng một chỗ? Hắn bức anh uống thuốc gì? Vì sao…..”
Đại Khánh nhảy tới dưới chân Chúc Hồng, ngồi đó, ngẩng đầu nhìn Triệu Vân Lan, đột nhiên mở miệng giải thích: “Từ xưa nghe nói có ‘Nhân quỷ thù đồ’, cơ mà ta sống lâu đến thế lại chưa từng thấy qua có ai thực sự âm dương cách biệt mà còn dây dưa không ngớt muốn ở bên nhau. Chỉ là từ xưa nước chảy về chỗ trũng, kẻ có tử khí nặng sẽ hấp thu tinh khí người sống, đại khái cũng là quy luật tự nhiên. Sinh khí của người sống dễ xói mòn, muốn bổ khuyết cũng không đơn giản, không gì bằng đối phương đem nơi tác động đến nguyên thần của mình tự nguyện hiến ra. Quỷ Vương từ nhỏ có thể sánh vai cùng thánh nhân, đại khái cũng không có mấy thứ như nội đan của Yêu tộc, vậy hẳn là…chỉ còn lại tâm đầu huyết phải không?”
Triệu Vân Lan tính cách hướng ngoại nhưng lòng dạ thâm trầm, chỉ cần y không muốn, thì cho dù niềm vui nỗi buồn lớn đến mức nào cũng không thể hiện ra.
Chúc Hồng nghe xong chỉ cảm thấy hơi thở của mình cũng như bị treo lên. Nhưng khi quay đầu nhìn y, người đàn ông kia vẫn như cũ không nói không động, sắc mặt bình tĩnh bị Hoàng Tuyền ánh lên tái nhợt như tuyết, lại không thể nhìn ra một tia đau thương mờ nhạt, thậm chí làm cho người ta nhớ tới thiên trụ vẫn sừng sững bất động trải qua bao lần trời sập đất nứt.
Chúc Hồng nhất thời không biết nên nói cái gì, song lòng người vốn là thiên vị. Trong lòng cô có Triệu Vân Lan, yêu ghét buồn vui của đối phương đều tác động đến tâm tình của cô. Triệu Vân Lan chưa thấy thế nào, nhưng mà cô càng nghĩ thì lòng càng nghẹn lại, đến cuối cùng quả thực khổ sở thay y đến sắp hỏng mất, mở miệng nói ra: “Hắn đang hại anh thành bất nghĩa!”
Triệu Vân Lan rốt cuộc đổi hướng ánh nhìn, tầm mắt rơi xuống trên người Chúc Hồng. Y nhẹ nhíu mày: “Cô nói cái gì?”
“Hắn chính là cố ý đẩy anh thành kẻ bất nghĩa!” Chúc Hồng tức giận bất bình nói, “Nếu ngay từ đầu hắn không ám chỉ với anh, chẳng lẽ anh sẽ vô duyên vô cớ theo đuổi hắn sao? Nếu không phải hắn ỡm ờ nửa thật nửa giả, cha anh lại chẳng phải là Lý Cương (1), chẳng lẽ anh còn có thể cường thưởng dân nam sao? Trảm Hồn Sứ thần thông quảng đại, nếu hắn không muốn, anh ép được hắn đi vào khuôn khổ sao?”
Mèo đen nghiêng sang một bên, lập tức rớt từ trên chân Chúc Hồng xuống. Nó cảm thấy thế giới quan của cô nương này sau một khoảng thời gian bị tàn phá quá ngắn đã lành lại bằng cách nào đó không thể hiểu được, năng lực kháng đả kích phải nói là làm cho mèo múp chỉ nhìn thôi đã không thể không tấm tắc ca ngợi ____ cô nàng hình như tuyệt không nhớ người mà mình đang nói chính là Trảm Hồn Sứ, là cái vị Trảm Hồn Sứ mà vừa năm ngoái chỉ cần một phong thư cũng làm cho cô kinh sợ không dám mở ra.
Chúc Hồng càng nói càng giận, càng nói càng đau lòng, sau cùng thành nhất quyết không tha: “Rõ ràng là hắn cố ý câu dẫn anh, cố ý muốn chống còn mời, cố ý khiêu khích lòng ham muốn của anh. Nếu đã không thể ở bên cạnh anh tại sao không nói sớm, rõ ràng là hắn đang ép anh, ép anh………”
Triệu Vân Lan lấy ra điếu thuốc cuối cùng trong bao,“cạch” một tiếng châm lên, chậm rãi phun ra một hơi khói trắng, thản nhiên hỏi: “Ép tôi cái gì?”
Chúc Hồng nhất thời nghẹn lời, một lát sau, cái khó ló cái khôn nói tiếp: “Làm cho anh không rời khỏi hắn, làm cho anh thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền cũng không buông được hắn, làm cho trong mắt anh chỉ còn lại một mình hắn mà mặc kệ tất cả những cái khác! Ta thấy ngay từ đầu hắn đã rắp tâm bất lương rồi!”
Triệu Vân Lan nhẹ nở nụ cười, ấn vai Chúc Hồng đẩy cô đến trước đại hòe thụ: “Được rồi, ồn ào xong rồi, đi nhanh đi.”
Chúc Hồng giậm chân quát: “Rốt cuộc thì anh có nghe tôi nói hay không!”
Triệu Vân Lan thu lại nét cười, hạ mắt phà khói: “Cô nàng ngốc này, đúng là yêu thương làm cho người ta luống cuống mà, chẳng biết ăn nói gì cả, có biết cái gì gọi là sơ bất gian thân (2) không? Hắn là người của tôi, giữa hai chúng tôi có vấn đề, bất luận là hắn sai hay là tôi sai thì đều là chuyện riêng của chúng tôi. Người ngoài quở trách hắn ngay trước mặt tôi có khác gì tát vào mặt tôi đâu____May mà đây là tôi, tôi lười chấp nhặt với cô, nếu là người khác thì đã nổi nóng với cô rồi. Đừng nhiều lời nữa, đi mau, đi về ngủ ngon một giấc, mấy ngày nay vất vả, tôi sẽ tính lương tăng ca cho cô.”
Chúc Hồng run run giọng: “Tôi là người ngoài?”
“Rõ vô nghĩa,” Triệu Vân Lan liếc cô một cái, “Nội nhân nhà tôi mà ngốc thế này là có vấn đề về tác phong rồi.”
Chúc Hồng: “Anh khốn kiếp!”
Triệu Vân Lan rất bất đắc dĩ phất tay: “Tôi khốn kiếp thế nào?”
Chúc Hồng rốt cuộc bị buộc thốt ra câu thoại kinh điển: “Trong mắt anh, tôi có chỗ nào kém hắn?”
Đại Khánh vây xem toàn bộ quá trình giơ vuốt mèo lên che mặt, phát hiện bản thân không ngờ lại thích hóng hớt cái loại phim tình cảm cẩu huyết tám giờ này, thật sự là quá hạ thấp phẩm vị loài mèo.
Triệu Vân Lan đành phải thở dài: “Cô dịu dàng thiện lương thuần khiết xinh đẹp, lại còn là phụ nữ, cái nào cũng hơn hắn.”
Chúc Hồng: “Vậy tại sao không thể là tôi?”
Triệu Vân Lan nghĩ nghĩ, lúc sau y lộ ra hai cái lúm đồng tiền, cúi đầu cười khẽ: “Có lẽ là do tôi rất ngốc đi___ Mà nói đến thì cô cũng chẳng hơn gì tôi. Cô xem, tôi là một cái tẩu thuốc một tên quỷ rượu thời đại mới, nói thì nhiều, làm người thì vô sỉ, tính tình cũng chẳng ra sao, dịu dàng săn sóc được có mấy hôm đã hiện nguyên hình, đã thế lại còn phá của, chả giúp được gì cho cuộc sống sinh hoạt sất, ngược lại còn rất có tài gây họa, ngay cả mẹ ruột tôi cũng không chịu nổi sớm đuổi cổ khỏi nhà kia kìa. Một đại mỹ nữ như cô thì có gì mà phải luẩn quẩn trong lòng?”
Chúc Hồng mắt ngân ngấn nước nhìn y: “Anh đừng phát thẻ người tốt (3) cho tôi!”
“Thật sự, cô không biết đó thôi,” Triệu Vân Lan chậm rãi hưởng thụ điếu thuốc cuối cùng trong tay, “Kỳ thật cô không biết, ngay cả tất tôi cũng lười giặt, mua đến bảy tám đôi để thay, thay hết một vòng thì lôi ra giũ giũ, đổ thuốc khử mùi vào, lại đổi một vòng nữa, sau đó tùy tay nhét vào bao quần áo tống đi giặt, nhét tới nhét lui, cũ chiếc nào ném chiếc ấy, đến tận lúc Thẩm Nguy chuyển đến tôi mới đi tất thành đôi tử tế.”
Khi y nói lời này, khóe miệng không ức chế hé ra một nụ cười, ẩn ẩn để lộ một phần ôn nhu khắc vào xương tủy: “Có lúc tôi không thể hiểu nổi vì sao hắn lại chịu nổi mình nữa, có khi cô cũng không biết hắn tốt với tôi đến thế nào đâu____Sau này cô về trong tộc cũng được, hoặc là ngày nào đó muốn quay về tôi cũng hoan nghênh. Nhưng mà chúng ta thương lượng với nhau thế này nhé, không nhắc đến chuyện này nữa, được không nào? Trên thế giới này đàn ông tốt hơn tôi ở đầy ngoài đường cái, treo cổ trên một cái cây vẹo kiểu này, cô nói coi cô có ngốc hay không?”
Y nói xong, dụ tắt điếu thuốc đã đốt hết, ỷ vào lợi thế chiều cao đặt tay lên đỉnh đầu Chúc Hồng, ra sức xoa xoa mái tóc dài của cô: “Tôi chính là đồ gay chết tiệt không tiết tháo nha, cô ở bên tôi nào có tương lai gì đâu? Nào nữ thần, cho cô phỉ báng một hồi giải xui lại cho cô cả cơ hội trút giận này, cứ đem thẻ cặn bã dán hẳn lên mặt tôi, đã nói cô chướng mắt tôi mà, không cần để ý tôi có tốt hay không phải không?”
Chúc Hồng sau chót cũng không giữ lại nổi nước mắt mà để chúng giàn dụa rơi xuống. Cô nghẹn ngào nói: “Phi, đồ gay chết tiệt kia, quỷ mới để ý anh, có quỷ mới muốn anh.”
Triệu Vân Lan nghĩ nghĩ, câu này cô ấy nói rất khí thế nhưng mà cũng có lý nha, rất có tinh thần mong mỏi y với Thẩm Nguy được trăm năm hảo hợp, vì thế nở nụ cười: “Cũng có thể lắm, chỉ có quỷ mới muốn tôi.”
Nói xong, y chọc chọc cái bụng của Đại Khánh: “Hai người cùng về đi, trên đường cẩn thận.”
Sau đó Triệu Vân Lan cũng không quay đầu lại mà đi lên cầu Nại Hà, rồi lập tức nhảy xuống khỏi thành cầu, nhanh nhẹn trèo lên một cái đò ở dưới làm cho Quỷ đưa đò mặt không có ngũ quan phát hoảng. Triệu Vân Lan vỗ vai gã: “Này người anh em, hỏi thăm đường một tí, ta muốn đi Đại Bất Kính Chi Địa thì đi đường nào?”
Mặt quỷ đưa đò trắng như tờ giấy, bày ra một cái biểu cảm như gặp quỷ có độ khó cực cao, vì thế không nói hai lời, trực tiếp bỏ thuyền phi thẳng xuống Vong Xuyên. Chắc là do gã không cần thở, nên ngay cả bọt khí cũng không nổi lên.
Triệu Vân Lan thấy mình nói có mỗi một câu mà làm cho quỷ sợ quá phải nhảy sông, nhịn không được sờ sờ mũi, ngồi trên thuyền suy nghĩ một tí.
“Ngàn trượng dưới Hoàng Tuyền, dưới Hoàng Tuyền…..” Triệu Vân Lan nhìn chằm chằm Vong Xuyên bình lặng dưới chân, gấp cái áo khoác của Thẩm Nguy cho bằng phẳng rồi đặt lên thuyền.
Trong lòng sông có u hồn mỏng manh thò đầu ra, vươn tay muốn sờ thử, Triệu Vân Lan cũng không quay đầu lại, chỉ bảo: “Áo của Trảm Hồn Sứ đại nhân, ngươi dám sờ sao?”
U hồn quá sức kinh sợ, chui luôn đầu vào nước, mất tích.
Triệu Vân Lan liền xắn tay áo và ống quần, vô cùng lưu manh nhảy vào nước Vong Xuyên, xa xa vang lên tiếng kêu sợ hãi của cô gái và mèo đen, cũng dọa chạy một đám u hồn du đãng trong nước.
Nước Vong Xuyên lạnh lẽo thấu xương. Thứ gì dưới Âm Phủ cũng lạnh như lôi ra từ trong tủ lạnh. Đồng hồ của Triệu Vân Lan phát ra vầng sáng nhu hòa trong làn nước. Y nhìn thoáng qua phía dưới, tính toán dùng hết khả năng lặn xuống càng sâu, bao giờ không thở nổi thì mới lên. Ai ngờ lúc này Thủy Long Châu đeo trên cổ lại bỗng nhiên tản mác ra một vầng sáng trắng, ngưng tụ thành một bọt khí cực đại bao bọc cả người y vào trong. Triệu Vân Lan thử thăm dò thở ra rồi kinh hỉ phát hiện mình có thể hô hấp.
“Thứ này thật trâu bò.” Triệu Vân Lan nắm lấy viên Long Châu có thể tránh lửa tránh nước trong truyền thuyết, cảm thán một câu, thả lỏng, lớn gan tiếp tục lặn xuống.
Lần này không biết đã lặn xuống bao lâu, con thuyền phát ra ánh sáng trắng toát đã không còn nhìn thấy nữa. Phía trên là nước đen đặc, phía dưới cũng chỉ có nước tối om, đồng hồ Minh Giám trở thành cái đèn pin, chỉ phát sáng mà kim không chạy, tựa như thời gian của y đã hoàn toàn dừng lại.
U hồn du đãng xung quanh cũng dần dần không còn tung tích, lại một lát sau, ngay cả nước cũng dường như ngưng tụ lại.
Không có ánh sáng, không có âm thanh, không có bất cứ cái gì, Triệu Vân Lan phát hiện âm thanh tim đập của chính mình trở nên vô cùng ầm ĩ, bịt tai lại cũng không cách nào ngăn cản được, ầm ầm như trống đánh, càng chú ý bao nhiêu thì lại càng kịch liệt bấy nhiêu.
Lại một lát sau, vầng sáng của Minh Giám cũng tối dần rồi tắt hẳn, quanh mình biến thành một mảnh tối đen. Trong bóng tối đặc quánh, Triệu Vân Lan không biết mình đã chìm xuống bao lâu. Y cơ hồ có ảo giác rằng, không phải là không có ánh sáng, mà là y lại bị mù một lần nữa.
____________
Chú giải:
(1) Lý Cương là nhân vật chính trong sự kiện ‘Bố tôi là Lý Cương’, phó cục trưởng phân cục Bắc của công an Hà Bắc, là bố của Lý Khải Minh, người gây tai nạn đâm chết và làm bị thương hai tân sinh viên trong đại học Hà Bắc. Con trai ông ta uống rượu lái xe gây tai nạn xong thì mở miệng ngông cuồng, sau khi vụ việc xảy ra, ông ta dựa vào quan hệ cửa sau rời khỏi Hà Bắc tiếp tục nhậm chức, được cộng đồng mạng Trung Quốc bầu là một trong “Bốn người cha nổi tiếng nhất”. “Bố tôi là Lý Cương” từ đó được dùng để chỉ những nhị thế tổ có bố làm to, có thể làm chuyện bậy bạ vì được chống lưng. (theo Baidu)
(2) sơ bất gian thân: ý chỉ người ly gián quan hệ của hai người không liên quan đến mình.
(3) thẻ người tốt: tương đương với câu “Em rất tốt nhưng tôi rất tiếc”, là lời từ chối khéo khi được bày tỏ.
/110
|