Kuno rất nghe lời, hắn yên tĩnh chờ đợi Thương Nanh, thời gian nhanh chóng trôi đi, Kuno lúc này nhắm mắt, im lặng vểnh tai nghe ngóng, bộ dạng hắn trông như đang ngủ gật vậy.
Chợt !!!
Mũi Kuno chợt hít hít, hắn kinh ngạc mở mắt, hắn ngửi thấy một mùi hương thơm ngát.
Kuno vội vàng đứng dậy, thần sắc có chút kích động, phải biết rằng ở Ma Huyễn Đại Lục, địa vị của dược tề sư vô cùng tôn quý, ai cũng là quý tộc cao cao tại thượng, nói cách khác, chỉ có những quý tộc có địa vị mới có thể đặt quan hệ với các dược tề sư.
Kích động qua đi, khuôn mặt Kuno lại lộ ra vẻ nghi hoặc, luyện dược sư nếu tới A Tư Đặc Lan thành, hẳn là sẽ vô cùng náo nhiệt, sao có thể trọ tại cái nhà trọ của lão Kiệt Khắc này.
Hắn sửng sốt suy nghĩ một hồi, sau đó vội vàng chun mũi hít hà.
Buồn cười thay, hắn hít hà một hồi lại quay đúng về cái cửa phòng thiếu gia, không ngờ mùi thơm chính từ trong phòng phát ra.
Hắn ngơ ngẩn gãi đầu, sau đó trợn mắt, kinh ngạc lắp bắp:
- Mùi hương rõ ràng từ trong phòng thiếu gia bay ra !!!
Kuno đột nhiên cả kinh, thiếu gia chẳng phải nói là chế thuốc sao, chẳng lẽ thiếu gia cũng là một dược tề sư ? hắn vội vàng giơ tay, định gõ cửa, chợt nghĩ lại, thiếu gia có nói, nghiêm cấm quấy rầy, vì thế hắn lập tức tự kiềm chế, hạ tay xuống.
Trong phòng, Thương Nanh khoanh chân ngồi dưới đất, bên cạnh hắn, một núi dược liệu lớn nhỏ ban đầu sớm biến mất, còn lò đan nhỏ trước mặt thì đã mở lộ ra ba viên đan dược nhỏ màu xanh đang lẳng lặng nằm đó, mùi thơm nồng đậm chính là nó phát ra.
- Ha ….
Thương Nanh thở phào, khuôn mặt đầy mỏi mệt, nhưng cũng có vài phần mừng rỡ, do tác dụng của ngọn lửa, thân thể của hắn cũng đỏ rực, lần này luyện đan vô cùng nguy hiểm, có vài lần suýt chút nổ lò, bất quá nhờ vào tinh thần lực dị thường cường đại của Thương Nanh thao túng, cuối cùng hắn thành công luyện chế ra ba khỏa Lục Nguyên Đan.
- Kuno, vào đi
Thương Nanh chậm rãi đứng dậy, khẽ cử động cơ thể cho thoải mái, sau đó gọi
Thấy thiếu gia gọi, Kuno vội đẩy cửa phòng chạy vào, hắn lắp bắp hỏi:
- Thiếu gia…..thiếu gia luyện dược ?
- Dược ? Ha ha, không phải.
Thương Nanh cười khổ lắc đầu, hắn trầm ngâm suy nghĩ chốc lát rồi nói tiếp:
- Ta chỉ luyện chế vài khối đan dược mà thôi !!!
Thấy thiếu gia nói vậy, Kuno không khỏi thất vọng, hắn nghĩ nếu thiếu gia thực là dược tề sư, vậy sinh hoạt của bọn họ sau này thực khỏi cần lo lắng.
Mặc dù Kuno thất vọng, nhưng hắn vẫn đưa tay cầm một viên Lục Nguyên Đan, hít hà rồi tò mò ngắm nghĩa, rồi hắn nói:
- Thiếu gia, đan dược này của thiếu gia còn thơm hơn cả dược tề mà các dược tề sư chế tạo….
- Đúng, đan dược cũng coi như một loại dược tề, chỉ bất quá dược tề chỉ cần phối hợp đơn giản là tạo thành, còn đan dược thì luyện chế vô cùng khó khăn, nếu phải so sánh thì nếu chế tao dược tề khó một, thì luyện đan dược còn khó gấp trăm lần.
Thương Nanh tự tin nói…
- A….như vậy có nghĩa là thiếu gia là dược tề sư ?
Nghe Thương Nanh nói vậy, Kuno kinh ngạc đứng bật dậy, mừng như điên nói…
- Cái này…cũng xem như vậy đi.
Thương Nanh đối với cái đám dược tề sư chó má của Ma Huyễn Đại Lục vốn không ưa gì, vì thế hắn cũng không buồn giải thích, ầm ừ cho xong.
- Thiếu gia….thật quá tuyệt vời !!
Kuno kích động nói.
- Chỉ với thân phận dược tề sư của thiếu gia, nhất định chúng ta sẽ có tương lai tốt lành …
- Uhm…
Thương Nanh không nói gì, chỉ cười cười, hắn thực ra không phải dược tề sư, nhưng tương lai tốt lành cho hắn và Kuno thì hắn nắm chắc, hắn nghĩ ngợi chốc lát rồi chợt hỏi:
- Kuno, chúng ta còn bao nhiêu kim tệ ?
- Lần trước mua hết danh sách dược liệu của thiếu gia, tổng cộng tốn hết một ngàn một trăm năm mươi kim tệ, vừa nãy ta cũng trả một tháng tiền thuê phòng là ba trăm kim tệ, bây giờ chúng ta còn ba trăm năm mươi kim tệ.
Kuno tính toán chốc lát rồi nói.
- Mua dược liệu thực sự rất tốn tiền….
Thương Nanh rung động nói.
- Hiện chúng ta chỉ còn hơn ba trăm kim tệ, không bao lâu nữa sợ rằng chúng ta lại phải đi ăn xin kiếm sống.
Kuno bất đắc dĩ nói.
- Ba trăm kim tệ có thể chống đỡ thêm được một thời gian, ta nghĩ chúng ta cần phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được.
Thương Nanh cười khổi một tiếng, an ủi.
- Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo, ta quyết định mua cho ngươi một món binh khí vừa tay.
Thương Nanh ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
- Binh khí ?
Kuno còn tưởng mình nghe lầm, bản thân hắn không phải chiến sĩ, không phải ma pháp sư, mua binh khí làm gì ?
- Đúng !!!
Thương Nanh gật đầu.
- Ngươi có tư chất thiên phú, sức mạnh vô cùng, thời gian tới ta sẽ dạy ngươi cách tu luyện.
- A…
Vẻ mặt Kuno đầy vẻ đau khổ, hắn cầu khẩn:
- Thiếu gia, ngài tha cho ta đi, ta là dạng người gì ngươi không biết sao, ta rất nhát gan, cũng không có khát vọng gì, chỉ hy vọng mỗi ngày ăn no là được, nào dám hi vọng cao xa trở thành chiến sĩ…
Nghe vậy, Thương Nanh nhíu mày, mắng:
- Chúng ta vì sao lại không ăn đủ no, còn không phải vì không có thực lực sao, nếu giờ ngươi là một chiến sĩ cường đại, đừng nói cơm no, coi như mỗi ngày ngươi ăn sơn hào hải vị cũng rất đơn giản.
- Kuno, nhân sinh trên cõi đời này, ai cũng phải có khát vọng, thiếu gia ta không cần ngươi mạnh mẽ hơn người, chỉ cần ngươi có bao nhiêu năng lực cũng phải tận dụng bằng hết, leo được càng cao càng tốt, ngươi hiểu chưa ?
Kuno nhìn hắn, gãi gãi đầu….
Thương Nanh chán nản nói:
- Ngươi nhìn tình cảnh chúng ta bây giờ, hiện tại ở A Tư Đặc Lan thành có rất nhiều người đang nhìn chúng ta, nếu chúng ta cứ làm phế vật, bọn họ nhất định sẽ không để yên.
Thương Nanh dừng lại một chút rồi lại nói:
- Giờ chúng ta không lo áo cơm, nhưng sắp tới con đường phải đi sẽ ngập gió tanh mưa máu, ngươi hiểu chưa ?
Nghe Thương Nanh nói, Kuno chợt nghiêm mặt, hắn đã loáng thoáng hiểu ra một chút, hắn biết Thương Nanh nói không sai, nếu sau này họ vẫn cứ yếu đuối như vậy thì khi gia tộc Rand đối phó họ họ sẽ phải làm sao ?
- Thiếu gia, người muốn Kuno làm gì
Tâm tình Kuno phảng phất đã xảy ra biến hóa, hắn trầm giọng nói.
- Thiếu gia ta sẽ dạy ngươi tu luyện, ta không hy vọng xa vời về tương lai, ta không hy vọng ngươi có thể giúp ta, chỉ mong ngươi có năng lực tự bảo vệ bản thân, mặc dù chúng ta không phải thân sinh huynh đệ nhưng cũng coi như bạn bè cùng nhau lớn lên, ta không muốn ngươi bị thương tổn.
Thương Nanh nói.
Chợt !!!
Mũi Kuno chợt hít hít, hắn kinh ngạc mở mắt, hắn ngửi thấy một mùi hương thơm ngát.
Kuno vội vàng đứng dậy, thần sắc có chút kích động, phải biết rằng ở Ma Huyễn Đại Lục, địa vị của dược tề sư vô cùng tôn quý, ai cũng là quý tộc cao cao tại thượng, nói cách khác, chỉ có những quý tộc có địa vị mới có thể đặt quan hệ với các dược tề sư.
Kích động qua đi, khuôn mặt Kuno lại lộ ra vẻ nghi hoặc, luyện dược sư nếu tới A Tư Đặc Lan thành, hẳn là sẽ vô cùng náo nhiệt, sao có thể trọ tại cái nhà trọ của lão Kiệt Khắc này.
Hắn sửng sốt suy nghĩ một hồi, sau đó vội vàng chun mũi hít hà.
Buồn cười thay, hắn hít hà một hồi lại quay đúng về cái cửa phòng thiếu gia, không ngờ mùi thơm chính từ trong phòng phát ra.
Hắn ngơ ngẩn gãi đầu, sau đó trợn mắt, kinh ngạc lắp bắp:
- Mùi hương rõ ràng từ trong phòng thiếu gia bay ra !!!
Kuno đột nhiên cả kinh, thiếu gia chẳng phải nói là chế thuốc sao, chẳng lẽ thiếu gia cũng là một dược tề sư ? hắn vội vàng giơ tay, định gõ cửa, chợt nghĩ lại, thiếu gia có nói, nghiêm cấm quấy rầy, vì thế hắn lập tức tự kiềm chế, hạ tay xuống.
Trong phòng, Thương Nanh khoanh chân ngồi dưới đất, bên cạnh hắn, một núi dược liệu lớn nhỏ ban đầu sớm biến mất, còn lò đan nhỏ trước mặt thì đã mở lộ ra ba viên đan dược nhỏ màu xanh đang lẳng lặng nằm đó, mùi thơm nồng đậm chính là nó phát ra.
- Ha ….
Thương Nanh thở phào, khuôn mặt đầy mỏi mệt, nhưng cũng có vài phần mừng rỡ, do tác dụng của ngọn lửa, thân thể của hắn cũng đỏ rực, lần này luyện đan vô cùng nguy hiểm, có vài lần suýt chút nổ lò, bất quá nhờ vào tinh thần lực dị thường cường đại của Thương Nanh thao túng, cuối cùng hắn thành công luyện chế ra ba khỏa Lục Nguyên Đan.
- Kuno, vào đi
Thương Nanh chậm rãi đứng dậy, khẽ cử động cơ thể cho thoải mái, sau đó gọi
Thấy thiếu gia gọi, Kuno vội đẩy cửa phòng chạy vào, hắn lắp bắp hỏi:
- Thiếu gia…..thiếu gia luyện dược ?
- Dược ? Ha ha, không phải.
Thương Nanh cười khổ lắc đầu, hắn trầm ngâm suy nghĩ chốc lát rồi nói tiếp:
- Ta chỉ luyện chế vài khối đan dược mà thôi !!!
Thấy thiếu gia nói vậy, Kuno không khỏi thất vọng, hắn nghĩ nếu thiếu gia thực là dược tề sư, vậy sinh hoạt của bọn họ sau này thực khỏi cần lo lắng.
Mặc dù Kuno thất vọng, nhưng hắn vẫn đưa tay cầm một viên Lục Nguyên Đan, hít hà rồi tò mò ngắm nghĩa, rồi hắn nói:
- Thiếu gia, đan dược này của thiếu gia còn thơm hơn cả dược tề mà các dược tề sư chế tạo….
- Đúng, đan dược cũng coi như một loại dược tề, chỉ bất quá dược tề chỉ cần phối hợp đơn giản là tạo thành, còn đan dược thì luyện chế vô cùng khó khăn, nếu phải so sánh thì nếu chế tao dược tề khó một, thì luyện đan dược còn khó gấp trăm lần.
Thương Nanh tự tin nói…
- A….như vậy có nghĩa là thiếu gia là dược tề sư ?
Nghe Thương Nanh nói vậy, Kuno kinh ngạc đứng bật dậy, mừng như điên nói…
- Cái này…cũng xem như vậy đi.
Thương Nanh đối với cái đám dược tề sư chó má của Ma Huyễn Đại Lục vốn không ưa gì, vì thế hắn cũng không buồn giải thích, ầm ừ cho xong.
- Thiếu gia….thật quá tuyệt vời !!
Kuno kích động nói.
- Chỉ với thân phận dược tề sư của thiếu gia, nhất định chúng ta sẽ có tương lai tốt lành …
- Uhm…
Thương Nanh không nói gì, chỉ cười cười, hắn thực ra không phải dược tề sư, nhưng tương lai tốt lành cho hắn và Kuno thì hắn nắm chắc, hắn nghĩ ngợi chốc lát rồi chợt hỏi:
- Kuno, chúng ta còn bao nhiêu kim tệ ?
- Lần trước mua hết danh sách dược liệu của thiếu gia, tổng cộng tốn hết một ngàn một trăm năm mươi kim tệ, vừa nãy ta cũng trả một tháng tiền thuê phòng là ba trăm kim tệ, bây giờ chúng ta còn ba trăm năm mươi kim tệ.
Kuno tính toán chốc lát rồi nói.
- Mua dược liệu thực sự rất tốn tiền….
Thương Nanh rung động nói.
- Hiện chúng ta chỉ còn hơn ba trăm kim tệ, không bao lâu nữa sợ rằng chúng ta lại phải đi ăn xin kiếm sống.
Kuno bất đắc dĩ nói.
- Ba trăm kim tệ có thể chống đỡ thêm được một thời gian, ta nghĩ chúng ta cần phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được.
Thương Nanh cười khổi một tiếng, an ủi.
- Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo, ta quyết định mua cho ngươi một món binh khí vừa tay.
Thương Nanh ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
- Binh khí ?
Kuno còn tưởng mình nghe lầm, bản thân hắn không phải chiến sĩ, không phải ma pháp sư, mua binh khí làm gì ?
- Đúng !!!
Thương Nanh gật đầu.
- Ngươi có tư chất thiên phú, sức mạnh vô cùng, thời gian tới ta sẽ dạy ngươi cách tu luyện.
- A…
Vẻ mặt Kuno đầy vẻ đau khổ, hắn cầu khẩn:
- Thiếu gia, ngài tha cho ta đi, ta là dạng người gì ngươi không biết sao, ta rất nhát gan, cũng không có khát vọng gì, chỉ hy vọng mỗi ngày ăn no là được, nào dám hi vọng cao xa trở thành chiến sĩ…
Nghe vậy, Thương Nanh nhíu mày, mắng:
- Chúng ta vì sao lại không ăn đủ no, còn không phải vì không có thực lực sao, nếu giờ ngươi là một chiến sĩ cường đại, đừng nói cơm no, coi như mỗi ngày ngươi ăn sơn hào hải vị cũng rất đơn giản.
- Kuno, nhân sinh trên cõi đời này, ai cũng phải có khát vọng, thiếu gia ta không cần ngươi mạnh mẽ hơn người, chỉ cần ngươi có bao nhiêu năng lực cũng phải tận dụng bằng hết, leo được càng cao càng tốt, ngươi hiểu chưa ?
Kuno nhìn hắn, gãi gãi đầu….
Thương Nanh chán nản nói:
- Ngươi nhìn tình cảnh chúng ta bây giờ, hiện tại ở A Tư Đặc Lan thành có rất nhiều người đang nhìn chúng ta, nếu chúng ta cứ làm phế vật, bọn họ nhất định sẽ không để yên.
Thương Nanh dừng lại một chút rồi lại nói:
- Giờ chúng ta không lo áo cơm, nhưng sắp tới con đường phải đi sẽ ngập gió tanh mưa máu, ngươi hiểu chưa ?
Nghe Thương Nanh nói, Kuno chợt nghiêm mặt, hắn đã loáng thoáng hiểu ra một chút, hắn biết Thương Nanh nói không sai, nếu sau này họ vẫn cứ yếu đuối như vậy thì khi gia tộc Rand đối phó họ họ sẽ phải làm sao ?
- Thiếu gia, người muốn Kuno làm gì
Tâm tình Kuno phảng phất đã xảy ra biến hóa, hắn trầm giọng nói.
- Thiếu gia ta sẽ dạy ngươi tu luyện, ta không hy vọng xa vời về tương lai, ta không hy vọng ngươi có thể giúp ta, chỉ mong ngươi có năng lực tự bảo vệ bản thân, mặc dù chúng ta không phải thân sinh huynh đệ nhưng cũng coi như bạn bè cùng nhau lớn lên, ta không muốn ngươi bị thương tổn.
Thương Nanh nói.
/41
|