Khố Nặc ngẩn người, nghiêng nghiêng lỗ tãi cẩn thận nghe ngóng, hắn thập phần hoài nghi không biết thính giác của hắn có vấn đề gì hay không. Người từ trước tới giờ chỉ biết trốn sau lưng hắn giờ lại bảo việc tiếp theo để hắn xử lý ? Lời nói quả quyết như vậy là từ chính người mà hắn liều mạng bảo vệ, là từ miệng thiếu gia gan nhỏ như chuột nói ra sao ?
Nếu như Tây Mông dùng kim tệ mà Khố Nặc tân tân khổ khổ đi ăn xin về để đánh bạc, Khố Nặc cũng cảm thấy bình thường. Nếu như Tây Mông hoảng sợ nấp sau lưng hắn, dùng hắn làm cái thuẫn thịt, hắn cũng không chút kỳ quái, bởi vì….đó là bản tính của thiếu gia hắn, hơn nữa sự việc như vậy cũng đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là bây giờ thiếu gia nói hắn trốn ra sau, giao mọi việc cho hắn, điều này khiến Khố Nặc vô cùng kinh ngạc, Khố Nặc thực sự hoài nghi, không biết thiếu gia có sợ quá hóa ngốc hay không nữa.
Mặc dù Khố Nặc biết rằng thiếu gia cũng là một sơ cấp ma pháp học đồ, nhưng thiếu gia trời sinh tinh thần lực khô kiệt, gia tộc đã tốn rất rất nhiều tiền đề mua dược tề kích phát mới có thể đạt được ma lực ma pháp học đồ. Nhưng chỉ là một ma pháp học đồ, tinh thần lực lại khô kiệt, ngay cả ma pháp thấp nhất là hỏa cầu thuật cũng không sử dụng nổi, lấy gì cùng người khác liều mạng ?
Thấy Khố Nặc ngây ra như phong, biểu tình vô cùng khoa trương, nhìn Thương Nanh lắp bắp kinh hãi, hắn mới giật mình, lời nói của hắn quả thực có chút không hợp với tính cách của Tây Mông. Bất quá, Thương Nanh vốn tâm cao khí ngạo, hắn há có thể chấp nhận để người khác ẩu đả ? Bản thân hắn cũng muốn vì tên thiếu gia này đòi lại chút lợi tức, coi như lễ vật đền bù.
Hắn dùng sức đẩy Khố Nặc sang một bên, một tay chống xuống đất gượng dậy, mà càng trùng hợp hơn, đúng lúc này, tên thị vệ đầu lĩnh Thang Bố Nhĩ đang đánh tới, nắm tay vô tình lại hướng đúng mặt Thương Nanh….
Thang Bố Nhĩ không nén nổi nhếch miệng cười lạnh, trong lòng hắn như có hoa nở, không ngờ cơ hội tốt như vậy lại rơi vào hắn, một quyền này khẳng định sẽ khiến mặt Tây Mông nở hoa, Lai Tư Uy Liêm thiếu gia hẳn sẽ rất cao hứng, không chừng sẽ thưởng rất nhiều kim tệ.
Mấy tên thị vệ áo lam khác cũng ngừng tay, trong lòng có chút ảo não, cơ hội tốt như vậy, lại có mặt thiếu gia Lai Tư Uy Liêm ở đây, thật không ngờ lại rơi vào tay người khác khiến chúng oán giận không thôi.
Một màn trùng hợp tới cực điểm này khiến cả đám người đang vây quanh xem nào nhiệt cũng nín thở, nắm chặt tay, một số tên còn âm thầm hò hét trợ uy cho Thang Bố Nhĩ, kích động hắn.
Có người cuống quít lấy tay che mắt con trẻ, ngăn không cho chúng nhìn một màn máu tanh sắp xảy ra, dù sao bọn họ cũng không muốn trong đầu con trẻ lưu lại những thứ như vậy.
Khố Nặc bị Thương Nanh đẩy sang một bên, vừa quay đầu lại đã thấy thiếu gia thân lâm hiểm cảnh, sắc mặt hắn nhất thời xanh mét, hắn thực muốn thay thiếu gia nhận một quyền này của Thang Bố Nhĩ, trời xanh ban cho Khố Nặc một thân hình tráng kiện, nhưng cũng đoạt đi của hắn sự nhanh nhẹn, hắn căn bản không kịp cứu viện thiếu gia, chỉ kịp nói:
- Thiếu gia….cẩn thận….
Thương Nanh thần sắc vẫn vô cùng ung dung, bộ dáng phong khinh vân đạm (ung dung tự tại), tựa hồ không thấy nắm tay của Thang Bố Nhĩ đang tới trước mặt mình, hắn cũng không thèm để ý tới tiếng hô của Khố Nặc, không nhanh không chậm từ từ đứng dậy, đưa tay phủi phủi bộ trường bào cũ nát lấm lem bùn đất, xong xuôi hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía trước, cùng lúc này, thiết quyền cũng chỉ cách mặt Thương Nanh chưa tới hai phân.
- A !!
Khố Nặc phẫn hận thở dài, nước mắt không kìm nổi tuôn rơi lã chã, hai tay hắn ôm lấy mặt, hắn không đành lòng nhìn thiếu gia bị đánh…
Đứng cách đó không xa là Lai Tư Uy Liêm, khuôn mặt hắn lúc này sự vui vẻ tăng thêm mấy phần, trước đây hắn đứng trước mặt Tây Mông chỉ là một tên hèn mọn, suốt ngày vâng dạ, khép nép tìm cách lấy lòng Tây Mông. Trước mặt Tây Mông, hắn gần như đánh mất cả nhân cách của mình, nhưng bây giờ hắn đã khác, hắn là chủ, cao cao tại thượng, dĩ nhiên sẽ không thể không trả thù, trên đời còn có thứ gì vui vẻ hơn nữa ?
Nếu như là Tây Mông trước đây, kết quả hẳn vô cùng thê thảm, nhưng Tây Mông bây giờ là Thương Nanh, là trận pháp tông sư Thương Nanh.
Mặc dù trên người hắn lúc này không có một đạo trận pháp gia trì nào, nhưng với tinh thần lực cường đại của Thương Nanh, một khi hắn tập trung, nắm tay nhanh như gió của Thang Bố Nhĩ so với tốc độ của ốc sên không khác biệt lắm, thêm nữa, trước kia vì luyện tập trận pháp, Thương Nanh đã liên tục tìm cách cường đại cơ thể, cùng người khác luyện tập, kỹ xảo cận chiến đã đạt tới độ lô hỏa thuần thanh, ở tu chân giới hắn còn có một biệt hiệu khác, đó là Cận Chiến Cuồng Đồ….
Khi nắm tay của Thang Bố Nhĩ tới gần, Thương Nanh khẽ nghiêng đầu, vừa vặn né tránh nắm đấm của Thang Bố Nhĩ....
Thang Bố Nhĩ biến sắc, một quyền vô cùng tinh chuẩn của hắn lại đánh vào khoảng không, thân thể hắn theo đà quán tính đụng vào Thương Nanh. Khóe miệng Thương Nanh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh, thân thể hắn đột ngột bước tới trước, nhanh như chớp dùng bả vai đụng mạnh vào ngực Thang Bố Nhĩ, đồng thời đưa chân đạp mạnh vào bụng dưới của Thang Bố Nhĩ.
Thang Bố Nhĩ không ngờ lại xuấ hiện biến cố như vậy, bụng dưới bị thương nặng, ngực đau đớn, cảm giác hít thở không thông, phía dưới quặn thắt, không nhịn nổi.
Ngực và bụng dưới đồng thời bị dính đòn nghiêm trọng, thân thể không tự chủ thụt lùi về phía sau, nhưng Thương Nanh há có thể để hắn thoát dễ dàng như vậy, hơn nữa, thù một tát của Khố Nặc cũng chưa đòi lại.
Lúc này, Thang Bố Nhĩ gần như không thở nổi, bụng dưới vô cùng đau đớn, thân thể khó chịu tới cực điểm, hắn đâu còn có thể quan sát chiến trường, ngay cả việc hắn lùi lại cũng là phản xạ do bị thân thể Thương Nanh đụng vào. Nắm được thời cơ, Thương Nanh tóm lấy một tay của Thang Bố Nhĩ, tay kia vung một vòng cung lớn đập thẳng vào mặt Thang Bố Nhĩ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cả quá trình công kích chỉ bằng thời gian mấy lượt hô hấp, một tiếng bộp êm ái vang dội, mọi người chỉ kịp thấy mắt hoa lên một cái đã thấy thân hình không lồ ngót ngét hai trăm cân của Thang Bố Nhĩ như diều đứt dây bay về phía sau. Ngay sau đó, tiếng kêu đầy đau đớn vang lên, hắn gắng gượng đứng dậy, không kìm nổi nhổ ra một ngụm máu kèm theo mấy cái răng…..
Thấy một màn này, mấy tên thị vệ áo lam còn lại không kìm nổi lùi lại vài bước, hít một ngụm khí lạnh, ngơ ngẩn trong chốc lát, nhưng trong lòng rất hả hê.
Hừ, thật may, không phải ta….
Về phần đám người đang quây quanh xem, tất cả đều ngây ra như phỗng, trợn tròn mắt, bộ dạng vô cùng mờ mịt.
- Kiệt Khắc, ngươi có thấy gì không ? Thang Bố Nhĩ sao tự dưng thành bộ dạng này ?
- Ta cũng không rõ, chỉ thấy mắt hoa lên một cái đã thấy Thang Bố Nhĩ như một con lợn chết bay ngược lại
- Ta có thấy
Một tiểu nam hài mắt xanh tóc vàng nói
- Thang Bố Nhĩ vừa rồi định đánh người kia, gần tới nơi chợt người cong lại như cho xù, sau đó Tây Mông vung tay tát cho hắn một cái bay ra ngoài…
Tiểu nam hài bộ dạng vô cùng nghiêm túc, thần sắc cực kỳ chân thật.
- Cút….con thỏ nhỏ nói nhảm, Tây Mông chỉ là một tên ma pháp sư gà mờ, không phải chiến sĩ, thân thể nhu nhược, chỉ bằng một tát có thể đánh Thang Bố Nhĩ bay như vậy hả ?
Mọi người tìm đủ cách lý giải, thậm chí có người còn nghĩ:
- Chẳng lẽ Thang Bố Nhĩ tự mình bay ra ngoài ?
Nếu như Tây Mông dùng kim tệ mà Khố Nặc tân tân khổ khổ đi ăn xin về để đánh bạc, Khố Nặc cũng cảm thấy bình thường. Nếu như Tây Mông hoảng sợ nấp sau lưng hắn, dùng hắn làm cái thuẫn thịt, hắn cũng không chút kỳ quái, bởi vì….đó là bản tính của thiếu gia hắn, hơn nữa sự việc như vậy cũng đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là bây giờ thiếu gia nói hắn trốn ra sau, giao mọi việc cho hắn, điều này khiến Khố Nặc vô cùng kinh ngạc, Khố Nặc thực sự hoài nghi, không biết thiếu gia có sợ quá hóa ngốc hay không nữa.
Mặc dù Khố Nặc biết rằng thiếu gia cũng là một sơ cấp ma pháp học đồ, nhưng thiếu gia trời sinh tinh thần lực khô kiệt, gia tộc đã tốn rất rất nhiều tiền đề mua dược tề kích phát mới có thể đạt được ma lực ma pháp học đồ. Nhưng chỉ là một ma pháp học đồ, tinh thần lực lại khô kiệt, ngay cả ma pháp thấp nhất là hỏa cầu thuật cũng không sử dụng nổi, lấy gì cùng người khác liều mạng ?
Thấy Khố Nặc ngây ra như phong, biểu tình vô cùng khoa trương, nhìn Thương Nanh lắp bắp kinh hãi, hắn mới giật mình, lời nói của hắn quả thực có chút không hợp với tính cách của Tây Mông. Bất quá, Thương Nanh vốn tâm cao khí ngạo, hắn há có thể chấp nhận để người khác ẩu đả ? Bản thân hắn cũng muốn vì tên thiếu gia này đòi lại chút lợi tức, coi như lễ vật đền bù.
Hắn dùng sức đẩy Khố Nặc sang một bên, một tay chống xuống đất gượng dậy, mà càng trùng hợp hơn, đúng lúc này, tên thị vệ đầu lĩnh Thang Bố Nhĩ đang đánh tới, nắm tay vô tình lại hướng đúng mặt Thương Nanh….
Thang Bố Nhĩ không nén nổi nhếch miệng cười lạnh, trong lòng hắn như có hoa nở, không ngờ cơ hội tốt như vậy lại rơi vào hắn, một quyền này khẳng định sẽ khiến mặt Tây Mông nở hoa, Lai Tư Uy Liêm thiếu gia hẳn sẽ rất cao hứng, không chừng sẽ thưởng rất nhiều kim tệ.
Mấy tên thị vệ áo lam khác cũng ngừng tay, trong lòng có chút ảo não, cơ hội tốt như vậy, lại có mặt thiếu gia Lai Tư Uy Liêm ở đây, thật không ngờ lại rơi vào tay người khác khiến chúng oán giận không thôi.
Một màn trùng hợp tới cực điểm này khiến cả đám người đang vây quanh xem nào nhiệt cũng nín thở, nắm chặt tay, một số tên còn âm thầm hò hét trợ uy cho Thang Bố Nhĩ, kích động hắn.
Có người cuống quít lấy tay che mắt con trẻ, ngăn không cho chúng nhìn một màn máu tanh sắp xảy ra, dù sao bọn họ cũng không muốn trong đầu con trẻ lưu lại những thứ như vậy.
Khố Nặc bị Thương Nanh đẩy sang một bên, vừa quay đầu lại đã thấy thiếu gia thân lâm hiểm cảnh, sắc mặt hắn nhất thời xanh mét, hắn thực muốn thay thiếu gia nhận một quyền này của Thang Bố Nhĩ, trời xanh ban cho Khố Nặc một thân hình tráng kiện, nhưng cũng đoạt đi của hắn sự nhanh nhẹn, hắn căn bản không kịp cứu viện thiếu gia, chỉ kịp nói:
- Thiếu gia….cẩn thận….
Thương Nanh thần sắc vẫn vô cùng ung dung, bộ dáng phong khinh vân đạm (ung dung tự tại), tựa hồ không thấy nắm tay của Thang Bố Nhĩ đang tới trước mặt mình, hắn cũng không thèm để ý tới tiếng hô của Khố Nặc, không nhanh không chậm từ từ đứng dậy, đưa tay phủi phủi bộ trường bào cũ nát lấm lem bùn đất, xong xuôi hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía trước, cùng lúc này, thiết quyền cũng chỉ cách mặt Thương Nanh chưa tới hai phân.
- A !!
Khố Nặc phẫn hận thở dài, nước mắt không kìm nổi tuôn rơi lã chã, hai tay hắn ôm lấy mặt, hắn không đành lòng nhìn thiếu gia bị đánh…
Đứng cách đó không xa là Lai Tư Uy Liêm, khuôn mặt hắn lúc này sự vui vẻ tăng thêm mấy phần, trước đây hắn đứng trước mặt Tây Mông chỉ là một tên hèn mọn, suốt ngày vâng dạ, khép nép tìm cách lấy lòng Tây Mông. Trước mặt Tây Mông, hắn gần như đánh mất cả nhân cách của mình, nhưng bây giờ hắn đã khác, hắn là chủ, cao cao tại thượng, dĩ nhiên sẽ không thể không trả thù, trên đời còn có thứ gì vui vẻ hơn nữa ?
Nếu như là Tây Mông trước đây, kết quả hẳn vô cùng thê thảm, nhưng Tây Mông bây giờ là Thương Nanh, là trận pháp tông sư Thương Nanh.
Mặc dù trên người hắn lúc này không có một đạo trận pháp gia trì nào, nhưng với tinh thần lực cường đại của Thương Nanh, một khi hắn tập trung, nắm tay nhanh như gió của Thang Bố Nhĩ so với tốc độ của ốc sên không khác biệt lắm, thêm nữa, trước kia vì luyện tập trận pháp, Thương Nanh đã liên tục tìm cách cường đại cơ thể, cùng người khác luyện tập, kỹ xảo cận chiến đã đạt tới độ lô hỏa thuần thanh, ở tu chân giới hắn còn có một biệt hiệu khác, đó là Cận Chiến Cuồng Đồ….
Khi nắm tay của Thang Bố Nhĩ tới gần, Thương Nanh khẽ nghiêng đầu, vừa vặn né tránh nắm đấm của Thang Bố Nhĩ....
Thang Bố Nhĩ biến sắc, một quyền vô cùng tinh chuẩn của hắn lại đánh vào khoảng không, thân thể hắn theo đà quán tính đụng vào Thương Nanh. Khóe miệng Thương Nanh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh, thân thể hắn đột ngột bước tới trước, nhanh như chớp dùng bả vai đụng mạnh vào ngực Thang Bố Nhĩ, đồng thời đưa chân đạp mạnh vào bụng dưới của Thang Bố Nhĩ.
Thang Bố Nhĩ không ngờ lại xuấ hiện biến cố như vậy, bụng dưới bị thương nặng, ngực đau đớn, cảm giác hít thở không thông, phía dưới quặn thắt, không nhịn nổi.
Ngực và bụng dưới đồng thời bị dính đòn nghiêm trọng, thân thể không tự chủ thụt lùi về phía sau, nhưng Thương Nanh há có thể để hắn thoát dễ dàng như vậy, hơn nữa, thù một tát của Khố Nặc cũng chưa đòi lại.
Lúc này, Thang Bố Nhĩ gần như không thở nổi, bụng dưới vô cùng đau đớn, thân thể khó chịu tới cực điểm, hắn đâu còn có thể quan sát chiến trường, ngay cả việc hắn lùi lại cũng là phản xạ do bị thân thể Thương Nanh đụng vào. Nắm được thời cơ, Thương Nanh tóm lấy một tay của Thang Bố Nhĩ, tay kia vung một vòng cung lớn đập thẳng vào mặt Thang Bố Nhĩ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cả quá trình công kích chỉ bằng thời gian mấy lượt hô hấp, một tiếng bộp êm ái vang dội, mọi người chỉ kịp thấy mắt hoa lên một cái đã thấy thân hình không lồ ngót ngét hai trăm cân của Thang Bố Nhĩ như diều đứt dây bay về phía sau. Ngay sau đó, tiếng kêu đầy đau đớn vang lên, hắn gắng gượng đứng dậy, không kìm nổi nhổ ra một ngụm máu kèm theo mấy cái răng…..
Thấy một màn này, mấy tên thị vệ áo lam còn lại không kìm nổi lùi lại vài bước, hít một ngụm khí lạnh, ngơ ngẩn trong chốc lát, nhưng trong lòng rất hả hê.
Hừ, thật may, không phải ta….
Về phần đám người đang quây quanh xem, tất cả đều ngây ra như phỗng, trợn tròn mắt, bộ dạng vô cùng mờ mịt.
- Kiệt Khắc, ngươi có thấy gì không ? Thang Bố Nhĩ sao tự dưng thành bộ dạng này ?
- Ta cũng không rõ, chỉ thấy mắt hoa lên một cái đã thấy Thang Bố Nhĩ như một con lợn chết bay ngược lại
- Ta có thấy
Một tiểu nam hài mắt xanh tóc vàng nói
- Thang Bố Nhĩ vừa rồi định đánh người kia, gần tới nơi chợt người cong lại như cho xù, sau đó Tây Mông vung tay tát cho hắn một cái bay ra ngoài…
Tiểu nam hài bộ dạng vô cùng nghiêm túc, thần sắc cực kỳ chân thật.
- Cút….con thỏ nhỏ nói nhảm, Tây Mông chỉ là một tên ma pháp sư gà mờ, không phải chiến sĩ, thân thể nhu nhược, chỉ bằng một tát có thể đánh Thang Bố Nhĩ bay như vậy hả ?
Mọi người tìm đủ cách lý giải, thậm chí có người còn nghĩ:
- Chẳng lẽ Thang Bố Nhĩ tự mình bay ra ngoài ?
/41
|