Biết được Dương Xuân Miễn không ở trên tay La Hải Diêu, hơn nữa rất có khả năng bị La Quân dẫn đi, Kỷ Nghiêu xoay người chuẩn bị rời khỏi.
La Hải Diêu ngăn anh lại: "Cậu đã làm gì Tiểu Tích?"
Kỷ Nghiêu ngước mắt: "Người phụ nữ của ông đây đến lượt anh quan tâm à?" Anh nhìn anh ta đầy khiêu khích: "Cái gì nên làm cũng làm rồi!"
La Hải Diêu tức giận đến môi phát run, anh ta giơ nắm đấm lên nhưng Kỷ Nghiêu đã giơ tay cản lại.
Kỷ Nghiêu hất nắm đấm của La Hải Diêu ra: "Tự anh quản tốt bản thân đi. Cổ nhân có câu "lưới trời tuy thưa mà khó lọt", anh xúi giục Lưu Cường Sơn giết người sẽ không có kết quả tốt đâu!"
La Hải Diêu cười lạnh: "Chỉ là mấy người tép riu mà thôi!"
Kỷ Nghiêu nhìn La Hải Diêu một cái: "Anh đã từng gặp cảnh sát Trần rồi đúng không?"
La Hải Diêu gật đầu cũng không muốn nói thêm gì.
Kỷ Nghiêu: "Tại sao lại không báo cảnh sát mà lại muốn tự mình ra tay như vậy?"
La Hải Diêu: "Người ra tay là Lưu Cường Sơn!"
Kỷ Nghiêu gật đầu: "Người ra ta là Lưu Cường Sơn. Vậy sao anh biết chân tướng bọn họ sát hại cảnh sát Trần tại sao không báo cảnh sát?"
La Hải Diêu nhìn ở bên kia đường, có cặp tình nhân thân mật dắt tay nhau, có bà mẹ dắt con mình đi qua, vẻ mặt đầy hiền từ, có mấy người bạn sóng vai nhau cùng cười đùa.
Ánh mắt trời rọi xuống người họ khiến họ càng thêm thoải mái vui tươi.
"Bọn chúng đã làm những chuyện tàn ác nhất, bây giờ bọn chúng cũng mang bí mật kia xuống địa ngục rồi!"
Kỷ Nghiêu đưa cho La Hải Diêu một điếu thuốc, đối phương không nhận, anh nhíu mày hỏi: "Bọn họ đã làm chuyện gì?"
La Hải Diêu nhìn Kỷ Nghiêu một cái: "Người biết bí mật kia đều chết hết rồi, có phải cậu cũng muốn chết hay không?"
Kỷ Nghiêu lấy di động, tìm một bức ảnh đưa tới trước mặt La Hải Diêu: "Cái cà vạt này là cô ấy chọn cách đây nửa tháng!"
Trên mặt anh không hề có chút nào khoe khoang, dừng một chút rồi nói tiếp: "Cô ấy mua hai cái khác nhau. Cái này là của tôi, còn cái còn lại vẫn ở chỗ cô ấy. Cô ấy nói rằng sinh nhật anh vào cuối tháng này, đến lúc đó sẽ tặng cho anh!"
La Hải Diêu nhìn bức ảnh chăm chú.
Sắc mặt Kỷ Nghiêu hơi thay đổi: "Của anh màu xanh, không đẹp mắt bằng màu tím của tôi!"
La Hải Diêu nhìn xuống đất: "Tôi chỉ thích màu xanh da trời!" Cô vẫn biết rõ sở thích của anh.
Kỷ Nghiêu cất di động đi: "Tiểu Tích thật sự coi anh như người nhà. Nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì, cô ấy nhất định rất đau lòng!"
Lúc này, một nhân viên văn phòng cầm một chiếc cặp táp một tay cầm một chiếc bánh bao thịt, vừa đi vừa ăn lướt qua bọn họ.
La Hải Diêu ngửi thấy mùi này cảm thấy chán ghét, thiếu chút nữa mà phun ra ngoài.
Kỷ Nghiêu: "Tiểu Tích cũng vậy, rất ghét bánh bao nhân thịt!"
La Hải Diêu nghe Kỷ Nghiêu nói vậy, giống như bị kích thích rất lớn. Anh ta siết chặt nắm đấm khiến gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Trong lòng Kỷ Nghiêu suy đoán, dường như anh đã đoán ra bí mật mà La Hải Diêu nói đến.
"Bọn chúng đã xử lý thi thể cảnh sát Trần như thế nào?"
La Hải Diêu nhìn Kỷ Nghiêu, trong mắt hiện tia máu nhìn cực kỳ dữ tợn. Anh ta đấm mạnh vào thân cây bên cạnh khiến mu bàn tay đầy máu.
"Cậu nói xem bọn chúng có phải đáng chết hay không? Có đúng hay không hả? Nếu Tiểu Tích biết, cả đời này cô ấy sẽ như thế nào chứ?"
Giọng nói La Hải Diêu trầm thấp: "Vào năm mới, bọn chúng không muốn mua thịt heo lại muốn che giấu tội ác tốt nhất. Điều ác độc nhất mà bọn họ làm không chỉ giết hại cảnh sát Trần mà khiến cho một cô bé ăn thịt cha ruột mình!"
Kỷ Nghiêu đứng im tại chỗ, rõ ràng cơ thể anh không di chuyển nhưng anh lại cảm thấy cả đất trời điên đảo, anh cảm thấy mình không đứng vững. Cổ họng như bị ai bóp chặt, nửa người như bị đẩy vào hầm băng.
Giọng nói của La Hải Diêu lại vang lên như gần như xa: "Cậu nói xem bọn chúng có đáng chết hay không? Chết mười ngàn lần cũng không đáng tiếc! Tôi đến muộn không thể làm gì khác là trộm nốt số bánh bao còn lại ra ngoài, chôn ở chân núi đằng sau cô nhi viện lại bị Lưu Cường Sơn đang đi lang thang moi ra ăn!"
Không có kẻ biến thái trời sinh, tất cả đều có nguyên nhân của nó.
La Hải Diêu ôm đầu ngồi xổm xuống đất, miệng lẩm bẩm: "Tôi đã giữ kín bí mật này 19 năm, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng. nếu Tiểu Tích biết thì như thế nào? Cô ấy sẽ như thế nào chứ?"
Anh ta đứng dậy, trong mắt lóe lên tia hung ác: "Dám nói một chữ, tôi sẽ liều mạng với cậu!"
La Hải Diêu nói xong, xoay người đi.
Kỷ Nghiêu gọi anh lại: "Tôi nghe người ta nói anh đã lấy lại được xưởng điều chế thuốc rồi đúng không? Đừng kí hợp đồng với La Quân!"
La Hải Diêu hơi dừng bước một chút rồi tiếp tục đi về phía trước!
Kỷ Nghiêu đứng tại chỗ, mặt trời đã lên cao những tia nắng chiếu qua kẽ lá như những tinh linh nhảy múa.
Anh rút một điếu thuốc nhưng làm thế nào cũng không thể đánh lửa nổi, ánh lửa chậm chạp mãi không sáng, anh ném mạnh chiếc bật lửa xuống đất khiến nó vỡ tan.
Trong đầu anh thoáng lên khuôn mặt hồn nhiên trong sáng, ánh mắt kia cho dù cô đã trải qua tăm tối như thế nào vẫn trong suốt như vậy.
Những câu nói của La Hải Diêu vẫn vang vọng bên tai anh. Nếu cô biết, nếu cô biết...Thì cả đời này cô xong rồi, xong thật rồi.
Bản thân anh là cảnh sát nhưng lúc này anh cũng muốn moi những tên ma quỷ kia từ lòng đất lên, lăng trì mười ngàn lần.
Kỷ Nghiêu cũng không biết mình trở về nhà bằng cách nào, có thể tự lái xe cũng có thể ngồi xe taxi về.
Anh rời khỏi thang máy, đứng ở trước cửa nhà Hàn Tích.
Một tiếng trôi qua, anh giơ tay ấn chuông cửa, bên trong không có ai trả lời. Có thể cô không ở nhà. Cũng có thể cô ở nhà nhưng chẳng qua không muốn mở cửa cho anh mà thôi.
Lại qua một giờ nữa, một nhân viên giao đồ từ trong thang máy đi ra, trên tay cậu ta cầm một hộp cơm được bọc kĩ lưỡng.
Kỷ Nghiêu tránh ở bên cạnh khỏi tầm nhìn của mắt mèo. Nhân viên giao hàng nhìn đơn hàng trong tay rồi nhìn Kỷ Nghiêu một cái mới ấn chuông cửa nhà Hàn Tích.
Hàn Tích nhận đồ ăn bên ngoài, nói cảm ơn, chuẩn bị đóng cửa thì một cái chân đã chặn ở cửa.
Kỷ Nghiêu lách người đi vào. Hàn Tích nhìn anh một cái biết rằng cô không thể làm gì anh nên mặc kệ anh, đặt đồ ăn trên bàn ăn rồi xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng "rầm" một tiếng rồi khóa trái lại.
Anh biết cô thật sự tức giận. Sắc mặt cô không tốt cực kỳ tiều tụy, chắc chắn cô không nghỉ ngơi tử tế rồi. Không phải tối qua cô lại gặp ác mộng chứ?
Chỉ có cô có bản lĩnh như vậy, chỉ tùy tiện một chút là có thể khiến anh đau lòng đến đòi mạng.
Anh thật sự đau lòng, anh muốn lật đổ cả thế giới này, anh muốn quay lại quá khứ, lúc cô hơn một tuổi sẽ nắm chặt tay cô, không để cô bị bắt cóc. Nếu không được cũng phải quay trở lại 19 năm trước giật lấy cái bánh bao kia của cô.
Kỷ Nghiêu gõ cửa phòng ngủ, bên trong không có động tĩnh gì. Anh lại gõ thêm vài cái nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Hàn Tích kéo hết rèm cửa, bò lên giường, rúc kín vào chăn, dương như muốn tách biệt khỏi thế giới này. Không biết sau bao lâu, cô cảm thấy giường bị lún một ít, anh nằm ở bên cạnh cô.
Cô nằm trong chăn, anh nằm ngoài chăn, anh cố kéo kéo chăn nhưng lại bị cô giật lại. Kỷ Nghiêu nhìn khăn quàng cổ được phơi ngoài ban công: "Ngày hôm qua, làm đau em, anh xin lỗi! Lần sau, anh nhất định sẽ nhẹ hơn!" Mới là lạ.
Người trong chăn có lẽ cũng không tin nên không động đậy gì cả. Kỷ Nghiêu giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ trên chăn. Rốt cuộc cô cũng vén chăn xuống, mở trừng hai mắt nhìn anh, trong mắt cực kỳ tức giận.
Tóc tai cô rối loạn nhưng vẫn rất xinh đẹp. Anh cười với cô một tiếng, trong mắt cực kỳ dịu dàng và cưng chiều.
Cô cho rằng anh sẽ làm gì đó với cô nhưng lại không nghĩ rằng anh lại yên lặng không nhúc nhích chỉ ôm cô, ôm cô thật chặt mà thôi.
Cuối cùng, anh rời khỏi giường, đi về phía phòng ngủ, vừa nói: "Chờ anh trở lại, rất nhanh thôi!"
Nếu ở bên chỗ Cục trưởng Thái thuận lợi có thể tóm gọn đám La Quân thì ngày mai anh có thể trở lại rồi.
Không đợi cô trả lời, anh đã đi đến cửa phòng khách đổi giày. Trong phòng ngủ vang lên giọng nói của cô, rất lớn, rất ít khi cô nói lớn như vậy: "Dám thiếu đầu móng tay thôi thì cũng đừng trở lại nữa!"
Cô cũng đoán được nguyên nhân tại sao dạo này anh khác thường như vậy, cũng biết tại sao trong lòng mình cảm giác bất an như thế.
Kỷ Nghiêu đóng lại cửa nhà Hàn Tích, nhìn khung cửa mà cười. Giọng nói của cô thật dễ nghe.
Lúc này, anh lại không cảm thấy oán trách Cục trưởng Thái nữa, anh cảm thấy cả người mình đầy năng lượng, giống như một chiến sĩ vượt qua mọi chông gái, tay cầm bảo kiếm phi ngựa tới, chỉ cần vung tay có thể chém tan mọi tội ác. Nhưng một cuộc điện thoại của Cục trưởng Thái đã đánh tan giấc mộng làm anh hùng của anh.
Cục trưởng Thái: "Không được! Tôi không đồng ý để cậu tham gia hành động thu lưới lần này. Cậu là cảnh sát hình sự, không nên dính vào việc của đội phòng chống ma túy!"
Kỷ Nghiêu: "Lúc con nằm vùng không phải là làm việc cho đội phòng chống ma túy sao?"
Cục trưởng Thái: "Như cậu không thể gọi là nằm vùng, gọi là tạm thời trở về cuộc sống bình thường, cuộc sống quần là áo lượt của con nhà giàu mà thôi!"
Kỷ Nghiêu rút một điếu thuốc, sờ túi mới nhớ ra bật lửa bị anh ném rồi: "Bên chỗ La Quân có tin gì của Dương Xuân Miễn không ạ?"
Cục trưởng Thái: "Không có!" Không có tin gì thì chính là tin tốt nhất rồi.
Kỷ Nghiêu: "Con nhất định phải tham gia hành động lần này, tự tay cứu Dương Xuân Miễn ra!"
Cục trưởng Thái: "Không được, nếu xảy ra chuyện gì hai bà mẹ của cậu chẳng lẽ không bóp chết tôi à?" (Đằng: Đây mới thật sự là nguyên nhân chính đấy ạ!)
Kỷ Nghiêu: "Chú vẫn luôn giáo huấn tụi con là không thể có ưu tiên mà!"
Cục trưởng Thái: "Chính bởi vì không thể có ưu tiên nên cậu không thể tham gia hành động lần này. Nói bao nhiêu lần rồi, hình sự là hình sự không được dính vào hành động của đội phòng chống ma túy!"
Kỷ Nghiêu: "Cục trưởng Thái!"
Anh còn định nói gì nhưng Cục trưởng Thái đã cúp điện thoại rồi.
——
Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn La thị.
La Hải Diêu cúi đầu ký tên trên văn kiện, không hề ngẩng đầu nói: "Ngày mai là ngày kí hợp đồng chuyển nhượng xưởng điều chế thuốc với La Quân. Cô không cần đi đâu!"
Trợ lý Tả đặt ly trà ở bên bàn làm việc, lặng lẽ lui về sau một bước: "Vâng!"
Cô ta là cánh tay phải cánh tay trái của La Hải Diêu, từ những vấn đề công việc đến chuyện sinh hoạt bình thường, tất cả mọi việc lớn nhỏ cô ta đều luôn ở bên cạnh La Hải Diêu.
Chuyện tiếp nhận xưởng điều chế thuốc quan trọng như thế mà La Hải Diêu không để cô ta đi, nguyên nhân cũng chẳng cần đoán. Tất nhiên là bởi vì anh ta gọi Hàn Tích đi cùng. Những trường hợp có Hàn Tích ở bên cạnh, không có sự cho phép của anh ta, trợ lý Tả không được phép xuất hiện.
La Hải Diêu vì tranh đoạt xưởng điều chế thuốc, muốn nắm toàn bộ La thị trong tay đã tranh đấu với La Quân nhiều năm. Cô ta đã ở bên cạnh La Hải Diêu nhiều năm như vậy nhưng không thể chứng kiến giây phút thành công của anh ta.
Huy hoàng và thắng lợi, cô ta không thể nào được chứng kiến.
Tình cảm là một chuyện thật buồn cười biết bao, có người chẳng cần làm gì cả mà có hết nhưng cũng có người làm biết bao chuyện nhưng lại chẳng nhận được gì.
Trợ lý Tả đi vào nhà vệ sinh, cầm bình hoa để gần đó, đập mạnh vào gương. Chiếc gương bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
La Hải Diêu ngăn anh lại: "Cậu đã làm gì Tiểu Tích?"
Kỷ Nghiêu ngước mắt: "Người phụ nữ của ông đây đến lượt anh quan tâm à?" Anh nhìn anh ta đầy khiêu khích: "Cái gì nên làm cũng làm rồi!"
La Hải Diêu tức giận đến môi phát run, anh ta giơ nắm đấm lên nhưng Kỷ Nghiêu đã giơ tay cản lại.
Kỷ Nghiêu hất nắm đấm của La Hải Diêu ra: "Tự anh quản tốt bản thân đi. Cổ nhân có câu "lưới trời tuy thưa mà khó lọt", anh xúi giục Lưu Cường Sơn giết người sẽ không có kết quả tốt đâu!"
La Hải Diêu cười lạnh: "Chỉ là mấy người tép riu mà thôi!"
Kỷ Nghiêu nhìn La Hải Diêu một cái: "Anh đã từng gặp cảnh sát Trần rồi đúng không?"
La Hải Diêu gật đầu cũng không muốn nói thêm gì.
Kỷ Nghiêu: "Tại sao lại không báo cảnh sát mà lại muốn tự mình ra tay như vậy?"
La Hải Diêu: "Người ra tay là Lưu Cường Sơn!"
Kỷ Nghiêu gật đầu: "Người ra ta là Lưu Cường Sơn. Vậy sao anh biết chân tướng bọn họ sát hại cảnh sát Trần tại sao không báo cảnh sát?"
La Hải Diêu nhìn ở bên kia đường, có cặp tình nhân thân mật dắt tay nhau, có bà mẹ dắt con mình đi qua, vẻ mặt đầy hiền từ, có mấy người bạn sóng vai nhau cùng cười đùa.
Ánh mắt trời rọi xuống người họ khiến họ càng thêm thoải mái vui tươi.
"Bọn chúng đã làm những chuyện tàn ác nhất, bây giờ bọn chúng cũng mang bí mật kia xuống địa ngục rồi!"
Kỷ Nghiêu đưa cho La Hải Diêu một điếu thuốc, đối phương không nhận, anh nhíu mày hỏi: "Bọn họ đã làm chuyện gì?"
La Hải Diêu nhìn Kỷ Nghiêu một cái: "Người biết bí mật kia đều chết hết rồi, có phải cậu cũng muốn chết hay không?"
Kỷ Nghiêu lấy di động, tìm một bức ảnh đưa tới trước mặt La Hải Diêu: "Cái cà vạt này là cô ấy chọn cách đây nửa tháng!"
Trên mặt anh không hề có chút nào khoe khoang, dừng một chút rồi nói tiếp: "Cô ấy mua hai cái khác nhau. Cái này là của tôi, còn cái còn lại vẫn ở chỗ cô ấy. Cô ấy nói rằng sinh nhật anh vào cuối tháng này, đến lúc đó sẽ tặng cho anh!"
La Hải Diêu nhìn bức ảnh chăm chú.
Sắc mặt Kỷ Nghiêu hơi thay đổi: "Của anh màu xanh, không đẹp mắt bằng màu tím của tôi!"
La Hải Diêu nhìn xuống đất: "Tôi chỉ thích màu xanh da trời!" Cô vẫn biết rõ sở thích của anh.
Kỷ Nghiêu cất di động đi: "Tiểu Tích thật sự coi anh như người nhà. Nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì, cô ấy nhất định rất đau lòng!"
Lúc này, một nhân viên văn phòng cầm một chiếc cặp táp một tay cầm một chiếc bánh bao thịt, vừa đi vừa ăn lướt qua bọn họ.
La Hải Diêu ngửi thấy mùi này cảm thấy chán ghét, thiếu chút nữa mà phun ra ngoài.
Kỷ Nghiêu: "Tiểu Tích cũng vậy, rất ghét bánh bao nhân thịt!"
La Hải Diêu nghe Kỷ Nghiêu nói vậy, giống như bị kích thích rất lớn. Anh ta siết chặt nắm đấm khiến gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Trong lòng Kỷ Nghiêu suy đoán, dường như anh đã đoán ra bí mật mà La Hải Diêu nói đến.
"Bọn chúng đã xử lý thi thể cảnh sát Trần như thế nào?"
La Hải Diêu nhìn Kỷ Nghiêu, trong mắt hiện tia máu nhìn cực kỳ dữ tợn. Anh ta đấm mạnh vào thân cây bên cạnh khiến mu bàn tay đầy máu.
"Cậu nói xem bọn chúng có phải đáng chết hay không? Có đúng hay không hả? Nếu Tiểu Tích biết, cả đời này cô ấy sẽ như thế nào chứ?"
Giọng nói La Hải Diêu trầm thấp: "Vào năm mới, bọn chúng không muốn mua thịt heo lại muốn che giấu tội ác tốt nhất. Điều ác độc nhất mà bọn họ làm không chỉ giết hại cảnh sát Trần mà khiến cho một cô bé ăn thịt cha ruột mình!"
Kỷ Nghiêu đứng im tại chỗ, rõ ràng cơ thể anh không di chuyển nhưng anh lại cảm thấy cả đất trời điên đảo, anh cảm thấy mình không đứng vững. Cổ họng như bị ai bóp chặt, nửa người như bị đẩy vào hầm băng.
Giọng nói của La Hải Diêu lại vang lên như gần như xa: "Cậu nói xem bọn chúng có đáng chết hay không? Chết mười ngàn lần cũng không đáng tiếc! Tôi đến muộn không thể làm gì khác là trộm nốt số bánh bao còn lại ra ngoài, chôn ở chân núi đằng sau cô nhi viện lại bị Lưu Cường Sơn đang đi lang thang moi ra ăn!"
Không có kẻ biến thái trời sinh, tất cả đều có nguyên nhân của nó.
La Hải Diêu ôm đầu ngồi xổm xuống đất, miệng lẩm bẩm: "Tôi đã giữ kín bí mật này 19 năm, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng. nếu Tiểu Tích biết thì như thế nào? Cô ấy sẽ như thế nào chứ?"
Anh ta đứng dậy, trong mắt lóe lên tia hung ác: "Dám nói một chữ, tôi sẽ liều mạng với cậu!"
La Hải Diêu nói xong, xoay người đi.
Kỷ Nghiêu gọi anh lại: "Tôi nghe người ta nói anh đã lấy lại được xưởng điều chế thuốc rồi đúng không? Đừng kí hợp đồng với La Quân!"
La Hải Diêu hơi dừng bước một chút rồi tiếp tục đi về phía trước!
Kỷ Nghiêu đứng tại chỗ, mặt trời đã lên cao những tia nắng chiếu qua kẽ lá như những tinh linh nhảy múa.
Anh rút một điếu thuốc nhưng làm thế nào cũng không thể đánh lửa nổi, ánh lửa chậm chạp mãi không sáng, anh ném mạnh chiếc bật lửa xuống đất khiến nó vỡ tan.
Trong đầu anh thoáng lên khuôn mặt hồn nhiên trong sáng, ánh mắt kia cho dù cô đã trải qua tăm tối như thế nào vẫn trong suốt như vậy.
Những câu nói của La Hải Diêu vẫn vang vọng bên tai anh. Nếu cô biết, nếu cô biết...Thì cả đời này cô xong rồi, xong thật rồi.
Bản thân anh là cảnh sát nhưng lúc này anh cũng muốn moi những tên ma quỷ kia từ lòng đất lên, lăng trì mười ngàn lần.
Kỷ Nghiêu cũng không biết mình trở về nhà bằng cách nào, có thể tự lái xe cũng có thể ngồi xe taxi về.
Anh rời khỏi thang máy, đứng ở trước cửa nhà Hàn Tích.
Một tiếng trôi qua, anh giơ tay ấn chuông cửa, bên trong không có ai trả lời. Có thể cô không ở nhà. Cũng có thể cô ở nhà nhưng chẳng qua không muốn mở cửa cho anh mà thôi.
Lại qua một giờ nữa, một nhân viên giao đồ từ trong thang máy đi ra, trên tay cậu ta cầm một hộp cơm được bọc kĩ lưỡng.
Kỷ Nghiêu tránh ở bên cạnh khỏi tầm nhìn của mắt mèo. Nhân viên giao hàng nhìn đơn hàng trong tay rồi nhìn Kỷ Nghiêu một cái mới ấn chuông cửa nhà Hàn Tích.
Hàn Tích nhận đồ ăn bên ngoài, nói cảm ơn, chuẩn bị đóng cửa thì một cái chân đã chặn ở cửa.
Kỷ Nghiêu lách người đi vào. Hàn Tích nhìn anh một cái biết rằng cô không thể làm gì anh nên mặc kệ anh, đặt đồ ăn trên bàn ăn rồi xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng "rầm" một tiếng rồi khóa trái lại.
Anh biết cô thật sự tức giận. Sắc mặt cô không tốt cực kỳ tiều tụy, chắc chắn cô không nghỉ ngơi tử tế rồi. Không phải tối qua cô lại gặp ác mộng chứ?
Chỉ có cô có bản lĩnh như vậy, chỉ tùy tiện một chút là có thể khiến anh đau lòng đến đòi mạng.
Anh thật sự đau lòng, anh muốn lật đổ cả thế giới này, anh muốn quay lại quá khứ, lúc cô hơn một tuổi sẽ nắm chặt tay cô, không để cô bị bắt cóc. Nếu không được cũng phải quay trở lại 19 năm trước giật lấy cái bánh bao kia của cô.
Kỷ Nghiêu gõ cửa phòng ngủ, bên trong không có động tĩnh gì. Anh lại gõ thêm vài cái nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Hàn Tích kéo hết rèm cửa, bò lên giường, rúc kín vào chăn, dương như muốn tách biệt khỏi thế giới này. Không biết sau bao lâu, cô cảm thấy giường bị lún một ít, anh nằm ở bên cạnh cô.
Cô nằm trong chăn, anh nằm ngoài chăn, anh cố kéo kéo chăn nhưng lại bị cô giật lại. Kỷ Nghiêu nhìn khăn quàng cổ được phơi ngoài ban công: "Ngày hôm qua, làm đau em, anh xin lỗi! Lần sau, anh nhất định sẽ nhẹ hơn!" Mới là lạ.
Người trong chăn có lẽ cũng không tin nên không động đậy gì cả. Kỷ Nghiêu giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ trên chăn. Rốt cuộc cô cũng vén chăn xuống, mở trừng hai mắt nhìn anh, trong mắt cực kỳ tức giận.
Tóc tai cô rối loạn nhưng vẫn rất xinh đẹp. Anh cười với cô một tiếng, trong mắt cực kỳ dịu dàng và cưng chiều.
Cô cho rằng anh sẽ làm gì đó với cô nhưng lại không nghĩ rằng anh lại yên lặng không nhúc nhích chỉ ôm cô, ôm cô thật chặt mà thôi.
Cuối cùng, anh rời khỏi giường, đi về phía phòng ngủ, vừa nói: "Chờ anh trở lại, rất nhanh thôi!"
Nếu ở bên chỗ Cục trưởng Thái thuận lợi có thể tóm gọn đám La Quân thì ngày mai anh có thể trở lại rồi.
Không đợi cô trả lời, anh đã đi đến cửa phòng khách đổi giày. Trong phòng ngủ vang lên giọng nói của cô, rất lớn, rất ít khi cô nói lớn như vậy: "Dám thiếu đầu móng tay thôi thì cũng đừng trở lại nữa!"
Cô cũng đoán được nguyên nhân tại sao dạo này anh khác thường như vậy, cũng biết tại sao trong lòng mình cảm giác bất an như thế.
Kỷ Nghiêu đóng lại cửa nhà Hàn Tích, nhìn khung cửa mà cười. Giọng nói của cô thật dễ nghe.
Lúc này, anh lại không cảm thấy oán trách Cục trưởng Thái nữa, anh cảm thấy cả người mình đầy năng lượng, giống như một chiến sĩ vượt qua mọi chông gái, tay cầm bảo kiếm phi ngựa tới, chỉ cần vung tay có thể chém tan mọi tội ác. Nhưng một cuộc điện thoại của Cục trưởng Thái đã đánh tan giấc mộng làm anh hùng của anh.
Cục trưởng Thái: "Không được! Tôi không đồng ý để cậu tham gia hành động thu lưới lần này. Cậu là cảnh sát hình sự, không nên dính vào việc của đội phòng chống ma túy!"
Kỷ Nghiêu: "Lúc con nằm vùng không phải là làm việc cho đội phòng chống ma túy sao?"
Cục trưởng Thái: "Như cậu không thể gọi là nằm vùng, gọi là tạm thời trở về cuộc sống bình thường, cuộc sống quần là áo lượt của con nhà giàu mà thôi!"
Kỷ Nghiêu rút một điếu thuốc, sờ túi mới nhớ ra bật lửa bị anh ném rồi: "Bên chỗ La Quân có tin gì của Dương Xuân Miễn không ạ?"
Cục trưởng Thái: "Không có!" Không có tin gì thì chính là tin tốt nhất rồi.
Kỷ Nghiêu: "Con nhất định phải tham gia hành động lần này, tự tay cứu Dương Xuân Miễn ra!"
Cục trưởng Thái: "Không được, nếu xảy ra chuyện gì hai bà mẹ của cậu chẳng lẽ không bóp chết tôi à?" (Đằng: Đây mới thật sự là nguyên nhân chính đấy ạ!)
Kỷ Nghiêu: "Chú vẫn luôn giáo huấn tụi con là không thể có ưu tiên mà!"
Cục trưởng Thái: "Chính bởi vì không thể có ưu tiên nên cậu không thể tham gia hành động lần này. Nói bao nhiêu lần rồi, hình sự là hình sự không được dính vào hành động của đội phòng chống ma túy!"
Kỷ Nghiêu: "Cục trưởng Thái!"
Anh còn định nói gì nhưng Cục trưởng Thái đã cúp điện thoại rồi.
——
Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn La thị.
La Hải Diêu cúi đầu ký tên trên văn kiện, không hề ngẩng đầu nói: "Ngày mai là ngày kí hợp đồng chuyển nhượng xưởng điều chế thuốc với La Quân. Cô không cần đi đâu!"
Trợ lý Tả đặt ly trà ở bên bàn làm việc, lặng lẽ lui về sau một bước: "Vâng!"
Cô ta là cánh tay phải cánh tay trái của La Hải Diêu, từ những vấn đề công việc đến chuyện sinh hoạt bình thường, tất cả mọi việc lớn nhỏ cô ta đều luôn ở bên cạnh La Hải Diêu.
Chuyện tiếp nhận xưởng điều chế thuốc quan trọng như thế mà La Hải Diêu không để cô ta đi, nguyên nhân cũng chẳng cần đoán. Tất nhiên là bởi vì anh ta gọi Hàn Tích đi cùng. Những trường hợp có Hàn Tích ở bên cạnh, không có sự cho phép của anh ta, trợ lý Tả không được phép xuất hiện.
La Hải Diêu vì tranh đoạt xưởng điều chế thuốc, muốn nắm toàn bộ La thị trong tay đã tranh đấu với La Quân nhiều năm. Cô ta đã ở bên cạnh La Hải Diêu nhiều năm như vậy nhưng không thể chứng kiến giây phút thành công của anh ta.
Huy hoàng và thắng lợi, cô ta không thể nào được chứng kiến.
Tình cảm là một chuyện thật buồn cười biết bao, có người chẳng cần làm gì cả mà có hết nhưng cũng có người làm biết bao chuyện nhưng lại chẳng nhận được gì.
Trợ lý Tả đi vào nhà vệ sinh, cầm bình hoa để gần đó, đập mạnh vào gương. Chiếc gương bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
/92
|