Vai phải của trợ lý Tả bị bắn trúng khiến khẩu súng trên tay rơi xuống mặt đất. Triệu Tĩnh Tĩnh đã khống chế được cô ta.
"Đội trưởng Kỷ!"
Chu Lỵ và Trương Tường cùng các thành viên đội 1 từ cửa đi tới. Lúc trên đường đến đây, Kỷ Nghiêu đã gọi bọn họ tới, coi như cũng đến kịp.
"Đi ra ngoài, tất cả đi ra ngoài!"
Triệu Tĩnh Tĩnh đang định chạy tới thì Kỷ Nghiêu đã rống lên: "Đây là mệnh lệnh! Đừng làm trễ thời gian của ông đây!"
Triệu Tĩnh Tĩnh không thể làm gì khác là bảo mọi người ra ngoài, trước khi đi còn nói: "Cục trưởng Thái đã bắt hết La Quân và những tên buôn bán ma túy cùng với ông ta!"
Kỷ Nghiêu nghe thấy chỉ mỉm cười, anh đã không còn thời gian nữa, cũng không còn sức để nói chuyện.
Anh ngồi xổm xuống tiếp tục gỡ bom. Đồng hồ đếm ngược chỉ còn 2 phút 10 giây.
Hàn Tích cúi đầu: "Vừa rồi, em nghe được hai tiếng súng!". Trợ lý Tả chỉ trúng một phát vậy còn phát kia đâu?
Kỷ Nghiêu không ngẩng đầu lên: "Em nghe nhầm rồi!"
Anh cố cắn răng, cố gắng khống chế giọng nói của mình, sợ cô sẽ nghe ra đầu mối gì.
Bụng cảm thấy ấm áp, đó là máu tươi đang thấm dần ra áo. Trên đất bắt đầu đỏ tươi anh không thể lừa gạt cô được nữa. Trên cổ cảm thấy có chất lỏng nhỏ giọt xuống.
Rốt cuộc, anh cũng lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn cô: "Không đau, cũng không chết được đâu! Em đừng khóc!"
Hàn Tích nhớ lại, người này chính là người mặt dày mày dạn nhấn chuông cửa nhà cô, nói với cô là: "Bác sĩ, tay tôi bị trầy da rồi, đau lắm!"
Cô không nói nên lời được nữa, chỉ mở trừng hai mắt, chăm chú nhìn anh. Đáng tiếc, ở góc độ này, cô không thể nhìn thấy yết hầu của anh được, cô rất thích hôn chỗ đó, đó cũng chính là điểm nhạy cảm của anh.
Cô còn thích môi anh nữa, cô rất nhớ lúc anh hôn cô, vừa dịu dàng vừa bá đạo. Lúc động tình rõ ràng nhịn rất khổ cực muốn nổ tung, nhưng vì tôn trọng cô mà cố gắng kiềm chế dục vọng của mình.
Cô thích nhất là ánh mắt anh, ánh mắt đào hoa như vậy. Mỗi khi anh mỉm cười thì ánh mắt cũng cong lên, ấm áp giống như hoa nở mùa xuân.
Cô nhắm mắt lại, dường như muốn níu giữ hình bóng người trước mặt trong mắt mình.
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn 1 phút 50 giây.
Hàn Tích nhìn La Hải Diêu một cái. La Hải Diêu đang định thực hiện theo kế hoạch, đánh Kỷ Nghiêu rồi lôi ra ngoài nhưng người đang gỡ bom đột nhiên đứng lên: "Xong rồi!"
Anh nói tiếp: "Không thể hoàn toàn gỡ bỏ nó nhưng có thể kéo dài thêm năm giây để chúng ta chạy thoát khỏi nơi này!"
Thế là đủ rồi!
Sắc mặt anh tái nhợt, vết thương vẫn đang chảy máu nhưng anh lại không hề cảm thấy đau đớn gì, chân mày cũng chẳng nhíu một chút nào.
Hàn Tích quay đầu nhìn La Hải Diêu: "Chúng ta không cần chết rồi!" Trong mắt cô lóe lên tia sáng vui vẻ giống như học sinh khám phá ra điều mới. Chân mày thoáng lo âu chỉ vì trong lòng cô lo lắng cho những người thân yêu mà thôi.
La Hải Diêu "ừ" một tiếng. Anh ta nói với Kỷ Nghiêu: "Cậu cũng đừng chết!"
Kỷ Nghiêu cảm thấy có chút vi diệu không thể lý giải được.
Hàn Tích nói với La Hải Diêu và Kỷ Nghiêu: "Hai anh chạy ra ngoài trước đi, em sẽ đuổi theo sau!"
Hai người đàn ông đồng thời nói: "Anh không đi!"
Hàn Tích biết không thể ép buộc bọn họ, nếu tiếp tục khuyên nữa chỉ lãng phí thời gian. Như vậy không ai có thể sống: "Vậy lát nữa, em đếm một hai ba chúng ta cùng chạy nhé!"
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn 59 giây.
Hàn Tích hít một hơi: "Em đếm đây!"
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn 54 giây.
Hàn Tích đang định đếm thì đột nhiên La Hải Diêu giơ tay lên vén mái tóc đang tán loạn ra sau tai, dịu dàng nói: "Như vậy thì có thể thấy rõ đường! Tiểu Tích, nhớ chạy về nơi có ánh sáng, cố gắng hết sức chạy nhé!"
Hàn Tích nhìn anh ta cười, nụ cười của cô rất đẹp.
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn 49 giây.
"Một! Hai! Ba!"
Hình ảnh trước mắt giống như được chiếu chậm lại. Hàn Tích không biết tại sao lúc cô đang chạy đua cùng tử thần lại có thể thấy rõ khuôn mặt của La Hải Diêu như vậy.
Bom nổ ở ngay chân anh ta nhưng anh ta không hề động đậy dù chỉ một chút.
Trước khi bom nổ năm giây, cô nhìn thấy anh ta cười. Lúc chỉ còn 2 giây, cô thấy đôi môi anh ta nhẹ nhàng nhếch lên.
Có lẽ bởi vì ở tầng hầm này không có quạt thông gió nên cô có thể nghe rõ lời anh ta nói như vậy. Đó là những lời cuối cùng của La Hải Diêu.
Anh ta nói: "Như vậy thật tốt!"
Tiếng nổ lớn vang lên, Hàn Tích được ôm trong một vòng ôm rộng lớn, ngã nhào xuống đất. Sóng nhiệt ập tới khiến sau đằng sau bốc cháy.
Hàn Tích bị người phía trên đè, anh dùng cơ thể mình che chở cho cô.
Lưng Kỷ Nghiêu bị bỏng một mảng lớn còn Hàn Tích không có một vết thương nào, thâm chí cả một vết bỏng cũng không khiến người ta cảm động.
Cô ôm lấy anh nhưng lại sợ chạm phải vết thương của anh.
Kỷ Nghiêu giơ tay lau sạch những giọt nước mắt của cô, mỉm cười: "Khóc cái gì? Không phải anh còn chưa chết sao?"
Trong xưởng điều chế ma túy dưới lòng đất này có rất nhiều dung dịch hóa học dễ bắt lửa vậy nên ngay tức khắc, ngọn lửa đủ loại màu sắc bùng lên khắp nơi.
Khói dày đặc khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Kỷ Nghiêu che bụng đứng lên, một tay ôm đầu Hàn Tích che trong ngực mình: "Lát nữa chúng ta chạy ra ngoài, em nhớ đừng ngẩng đầu nhé!"
Cửa ra vào đã bị ngọn lửa chặn lại chỉ còn lại một khe hở mà thôi.
"Tít! Tít! Tít!" Âm thanh từ một góc cửa chưa bị bén lửa vang lên. Đó là một quả bom hẹn giờ khác. La Quân này quả nhiên là một tên điên.
Kỷ Nghiêu che chở Hàn Tích chạy ra ngoài. Hàn Tích úp mặt vào lòng anh, lưng dựa vào tường, anh ôm chặt cô, sau lưng anh là lửa địa ngục đang bùng cháy.
Phía trước có ánh sáng, không phải ánh sáng đỏ rực kia, là ánh sáng của mặt trời. Cuối cùng, một tiếng nổ vang lên.
"Anh vĩnh viễn yêu em!"
Đây là lời cuối cùng mà trước khi Hàn Tích mất đi ý thức nghe được.
Giọng nói dịu dàng như vậy không giống như rời xa, chỉ giống như mỗi khi thức dậy, khi ánh mặt trời rọi những tia nắng đầu tiên qua cửa sổ, phản chiếu ánh nắng ấm áp lên chiếc giường mềm mại, anh nói lời tỏ tình ngọt ngào bên tai cô: "Anh vĩnh viễn yêu em!"
——
Mùa đông năm nay tới sớm hơn thường lệ ở thành phố Nam Tuyền.
Tuyết rơi cả một đêm khiến cả thành phố bao phủ một màu trắng muốt. Hàn Tích mặc một chiếc áo khoác lông trắng, đi vào một hiệu thuốc: "Cho tôi que thử thai!"
Cô vừa nói xong mới sực nhớ ra, lần duy nhất cô với anh ở bên nhau cũng chỉ mới 15 ngày trước, chưa chắc đã thử ra đâu.
Nhân viên trong hiệu thuốc lấy que thử, đặt trên quầy, thấy Hàn Tích không cầm, cô nhân viên bèn hỏi: "Cô có lấy nữa không?"
Hàn Tích: "Có!"
Cô để que thử thai vào trong túi xách, đạp tuyết về nhà. Trong đầu nhớ lại hình ảnh bọn họ được cứu khỏi biển lửa, ngoài cửa phòng cấp cứu là hình ảnh Tô Diêu tóm cổ áo của Cục trưởng Thái mà kêu khóc: "Ông là muốn Kỷ gia chúng tôi tuyệt hậu đúng không? Ông trả con trai lại cho tôi, trả con trai lại cho tôi đi!"
Hàn Tích về đến nhà, vừa để que thử thai lên bàn không bao lâu thì cô cảm thấy dì cả đến rồi.
Cô cầm chìa khóa lại đi ra ngoài đến một cửa hàng bán dụng cụ mỹ thuật.
Hàn Tích đứng ở một dãy bán màu nước: "Ở chỗ các cô không còn màu đỏ nào khác sao? Màu tươi một chút!"
Nhân viên cửa hàng: "Tất cả màu đỏ đều đã được xếp ở đây ạ!"
Hàn Tích: "Ý tôi nói là màu giống màu máu vậy, càng giống càng tốt!"
Nhân viên cửa hàng ngước mắt nhìn, cô gái này khiến cô ấy cảm thấy rất kì lạ, nhìn dịu dàng trong sáng, rõ ràng là đang cười nhưng không biết tại sao khiến cô ấy cảm thấy đáy mắt cô như có một tầng băng mong, mặt trời không thể chiếu tới được.
Hàn Tích lại kiểm tra tất cả màu đỏ ở trên kệ, rốt cuộc lấy mỗi màu đỏ một hộp.
Về đến nhà, cô lấy hết tất cả ra, bày biện khắp bàn sách. Sau đó, cô quay trở lại phòng vệ sinh, lấy que thử thai, đi thử. Không hề có sự thấp thỏm và mong chờ, chỉ một vạch mà thôi.
Cô chọn được màu đỏ giống nhất với màu đỏ trên vạch que thử thai, cẩn thận vẽ thêm một vạch nữa. Cô vẽ rất cẩn thận, chỉ sợ không giống.
Chuẩn bị xong cô đi ra ngoài. Đầu tiên, cô đến nhà Diệp Yến Thanh, mang canh hầm xương mà Diệp Yến Thanh tự làm sau đó lại đến biệt thự Kỷ gia lấy quýt mà Tô Diêu tự bóc.
Lúc đến bệnh viện thì đã đến giờ trưa, ánh nắng chiếu vào căn phòng trắng muốt khiến nó thật ấm áp.
Hàn Tích đứng trước giường bệnh: "Canh là mẹ em nấu nhưng bây giờ anh vẫn không thể uống được nên mang đến chỉ cho anh ngửi mùi thôi. Quýt là mẹ anh tự bóc, cũng chỉ để anh ngửi mùi đó!"
Cô nhìn hộp sữa chuối trên bàn, còn có cả bánh ngọt và kẹo sữa chuối. Cô cầm một hộp sữa, cắm ống hút, lặng lẽ uống hết, sau đó ném hộp vào thùng giác.
Cuối cùng, cô lấy que thử thai từ trong túi ra, giấu ở sau lưng, chớp chớp mắt: "Anh đoán xem em mang cho anh cái gì!"
Cô đợi một chút lại nói: "Cũng biết anh không thể đoán ra mà!"
Cô lấy ra, quơ quơ trước mặt anh: "Nhìn thấy không? Anh sắp làm ba rồi! Anh nói xem, anh thật lợi hại đó, một lần là trúng rồi!"
Người trên giường vẫn nhắm chặt mắt, vẻ mặt cực kỳ yên tĩnh như hàng ngày.
Cô cầm tay anh, đặt lên bụng mình: "Anh lười mở mắt nhìn vậy thì sờ một cái đi, xem có thấy gì không? Em đoán sẽ là con gái vì dạo gần đây em rất thích ăn cay! Con trai hình như cũng không tệ đâu! Nói không chừng là long phượng thai đấy!"
——
Qua một lúc lâu, cô buông tay anh.
"Anh không nói gì có phải đang nghĩ tên cho bọn nhỏ không? Vậy được, anh cứ chậm rãi suy nghĩ đi, em không quấy rầy anh nữa! Nghĩ xong rồi thì gọi điện cho em!"
Cô cười một tiếng: "Anh gọi điện nhất định em sẽ tới!"
Hàn Tích mặc áo khoác lông vào, mang canh sườn và quýt đi.
Trừ lúc vừa mới được cứu, cô ở bên cạnh giường anh khóc một ngày một đêm, kể từ sau đó, cô không khóc nữa.
Mỗi lần xuất hiện trước mặt anh, cô luôn mang vẻ mặt mỉm cười nhẹ nhàng. Anh thích nhìn cô cười mà.
Vào lễ giáng sinh, Hàn Tích ngồi bên giường bệnh cắt móng tay cho Kỷ Nghiêu, nói đủ chuyện với anh.
"Đúng rồi! Em đã đổi tên, Trần Tĩnh Ny. Còn tên ở nhà là Hàn Tích!"
Hàn Tích cất bấm móng tay đi: "Chắc anh rất quan tâm đến tin tức của đội trưởng Dương đúng không?"
Ngày đó, người mà mang Dương Xuân Miễn rời khỏi bệnh viện chính là trợ lý Tả. Lúc quả bom đầu tiên nổ, sau khi La Hải Diêu chết, cô ta cũng tự sát.
Hàn Tích: "Anh hôn em một cái, em sẽ nói cho anh!"
Cô cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu, thấy anh không có động tĩnh gì lại nói: "Khẽ động đầu ngón tay thôi cũng được!"
Cô nhìn chằm chằm tay anh, đan bàn tay mình vào bàn tay anh.
Tay anh cứng đờ, hơi gầy hơn trước đây khiến cô cảm thấy đau.
Sau vụ nổ đó, anh rơi vào hôn mê. Bác sĩ nói nếu trong vòng nửa năm mà anh không tỉnh lại thì e rằng cả đời này anh không tỉnh nữa.
Bây giờ đã là tháng 12 rồi, mới hơn một tháng trôi qua.
Hàn Tích nắm tay Kỷ Nghiêu, đặt ở bên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay anh, cô nói: "Anh à, anh có biết người thực vật là sao không?"
Cô hôn lên trán anh: "Em biết anh có thể nghe thấy em nói!"
"Anh biết thực vật mà đúng không? Sẽ không động đậy, không biết nói chuyện nhưng vẫn có hơi thở. Chỉ hơi khác một chút so với chết thôi. Nhưng là một người vận động bình thường nằm im một chỗ, sống không bằng chết!"
Lại qua một lúc lâu.
Hàn Tích đi đến bên cửa sổ lấy một ít tuyết nắm lại thành quả cầu tuyết. Xoay người dùng sức ném lên người đang tham ngủ kia khiến cả người anh đầy tuyết.
Vào đêm giao thừa, Diệp Yến Thanh, Tô Diêu, Kỷ Trí Hòa và Hàn Tích cùng đón giao thừa trong phòng bệnh.
Ba trưởng bối ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm, chủ đề là việc hôn lễ. Bọn họ đang thảo luận xem nơi tổ chức tiệc cưới nào thì tốt, nên đi nghỉ trăng mật ở đâu?
Hàn Tích đứng bên ghế salon, bóp vai cho Diệp Yến Thanh rồi lại quay sang đấm lưng cho Tô Diêu, Kỷ Trí Hòa thì đang xem chương trình mừng xuân.
Tất cả mọi người đều hòa thuận vui vẻ với nhau trừ người đang nằm trên giường bệnh.
Tô Diêu quay đầu hô lớn: "Chú rể, chú rể có ý kiến gì không? Thằng bé này thật ham ngủ, từ bé đã vậy rồi!"
Diệp Yến Thanh nắm lấy tay Tô Diêu.
11 giờ tối, ngoài cửa phòng bệnh vang lên những tiếng rộn ràng.
Hàn Tích mở cửa. Cục trưởng Thái đi đầu tiên, tay ôm một bó hoa, Chu Lỵ xách một túi quà vặt, Trương Tường xách một giỏ trái cây, đằng sau nữa là Tô Diêu và vài người khác. Chu Hàm và Giang Mai vừa đi vừa nói vừa cười.
Hàn Tích đứng nép vào bên cửa: "Tất cả mọi người đều đến à?"
Tô Diêu vừa thấy Cục trưởng Thái liền chạy tới muốn bóp cổ người ta: "Lão Thái, ông còn dám tới à? Một đứa con trai hoàn hảo của tôi giao cho ông!" Sau đó, hai người đi đến cửa phòng bệnh tiếp tục đánh nhau. Diệp Yến Thanh đi giúp Tô Diêu còn Kỷ Trí Hòa dở khóc dở cười đi theo sau khuyên can.
Cuối cùng, bốn người lớn tụ ở góc phòng làm một bàn mạt chược.
Còn nhóm thanh niên đứng trước giường Kỷ Nghiêu.
Triệu Tĩnh Tĩnh bắt đầu báo cáo công việc: "Đội trưởng Kỷ à, La Quân đã bị xử bắn rồi. Vụ án giết người trong phòng kín ở đường Giải Phóng kia đã phá xong. Vụ cướp tiệm vàng của dì Vũ đang tiến hành điều tra, rất nhanh sẽ có đầu mối thôi. Tuần trước, Trương Tường đi muộn năm lần! Chu Lỵ đang trong giờ làm lại ăn vụng quà vặt!..."
Chu Lỵ đang cởi túi đồ ăn vặt ra vội vàng xen miệng vào: "Không phải vậy đầu đội trưởng Kỷ à! Anh nghe em giải thích. Anh nhất định phải nghe em giải thích!"
Chu Hàm và Giang Mai: "Vậy cậu giải thích đi xem nào!"
Chu Lỵ: "..."
Cô ấy cười một chút: "Báo cáo đội trưởng Kỷ, vừa rồi lúc ở dưới tầng, em nhìn thấy đội phó Triệu và Giang Mai phòng hành chính lén lút cầm tay nhau. Hành động này ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc tới tâm hồn những cẩu độc thân như chúng em, cần nghiêm túc xử lý ạ!"
Giang Mai khiêu khích kiễng chân lên hôn lên mặt Triệu Tĩnh Tĩnh, mặt anh ấy đỏ ửng.
Mọi người ồn ào hẳn lên.
Trương Tường buộc mấy quả bóng màu hồng ở đầu giường Kỷ Nghiêu, nhìn rất hợp với bầu không khí này: "Đội trưởng Kỷ à, hôm qua em thẩm vấn chính kẻ tình nghi đó ạ. Dùng mọi phương pháp mà anh dạy em, tất cả đều thuận lợi ạ!"
Sau đó mọi người bắt đầu tán dóc về những chuyện mới mẻ xảy ra dạo gần đây trong Cục Công An.
"Căng tin có đổi một đầu bếp, rất thích sáng chế món mới. Mỗi ngày như đang khiêu chiến khẩu vị cực hạn của mọi người! Thật kinh khủng!"
"Chú Lưu tháng trước đã có cháu đích tôn rồi, còn đặc biệt để phần đội trưởng Kỷ bánh hỉ đó ạ, em để trên bàn làm việc của anh đó!"
——
Người trên giường không hề động đậy nhưng mọi người dường như cảm thấy nụ cười trên mặt anh. Nụ cười cà lơ phất phơ lại cực kỳ tự tin đó.
Chu Lỵ mở nhóm "Đội Biệt Động Cục Công An" ra, gửi bao lì xì khiến tất cả mọi người nhiệt tình cướp.
Năm ngoái, một mình Kỷ Nghiêu phát lì xì đã bằng 10 lần của mọi người rồi.
[Cành Hoa Duy Nhất Của Cục Công An]: Gửi một bao lì xì.
Hàn Tích cầm di động của Kỷ Nghiêu.
Mọi người thấy ID quen thuộc đã lâu không lên tiếng, tất cả mọi người đều ngẩn ra sau đó lại vui vẻ: "Đúng là Kỷ tẩu tâm lý quá! Tiền cơm một tháng giải quyết rồi!"
Hàn Tích mở danh sách thành viên, nhìn một ID rất lâu không phát biểu câu gì – [Dương Xuân Miễn Không Thích Ăn Mì]:
Ngoài cửa sổ tuyết lại rơi, một đám thanh niên vui vẻ đứng bên cửa sổ nghe tiếng pháo nổ.
"Ba!" Một tiếng, Tô Diêu hạ hết bài mạt chược xuống: "Ù rồi, đưa tiền đưa tiền! Để lấy tiền vốn cho con trai tôi lấy vợ nào!"
Tiếng chuông báo 12 giờ đêm, một năm mới đã đến.
Ngày 21 tháng 3, Hàn Tích đẩy cửa phòng bệnh.
Hôm nay, cô mặc bộ blouse trắng của nhân viên pháp y, nhìn có vẻ vừa từ Cục Công An tới.
Thật ra thì không phải, cô đã về nhà tắm rửa, đổi cả bộ đồ lót màu đỏ Bordeaux, xịt một chút nước hoa còn cả trang điểm nữa, cô tô son màu đỏ thẫm cực kỳ hấp dẫn.
Anh vẫn nhắm chặt mắt, lúc đôi mắt đào hoa kia còn nhắm lại có vẻ hơi hẹp dài giống như nụ hoa đang chớm nở.
Cô cúi người hôn lên môi anh, cô vừa hôn anh, vừa cởi khuy áo bộ đồng phục.
Cô thì thầm bên tai anh: "Anh à, có thích không vậy?"
Cô hôn lên môi, mắt, vành tai anh rồi cuối cùng dừng lại ở yết hầu anh.
"Còn 10 ngày nữa là nửa năm rồi!" Nếu anh không tỉnh lại thì vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa!
Cô hôn anh một lúc, một tay vịn vào mép giường, một tay thăm dò.
Không có phản ứng, nơi đó của anh không hề có chút phản ứng nào.
Nếu là lúc anh động tình thì chắc chắn anh sẽ ăn sạch cô không còn chút mảnh vụn nào.
Cô dừng lại, nhìn anh chằm chằm: "Mười ngày này em sẽ không đến! Nếu anh không đi tìm em..."
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Không hiểu sao tổ trưởng tổ vật chứng thường xuyên sang phòng pháp y xin nước chanh, y hết cách của đội trưởng Dương vậy! Cậu trai trẻ mới tới đội giao thông cũng rất đẹp trai, không tệ, cao ráo, trông cũng đẹp mắt!"
Cô xoay người, đưa lưng về phía anh: "Kỷ Nghiêu, em chỉ cho anh mười ngày thôi!"
Thời gian trôi qua rất nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt đã qua mười ngày.
Trong mười ngày này, Hàn Tích không hề đến bệnh viện một lần nào.
Cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ. Người nhà của kẻ tình nghi náo loạn ở sảnh và hành lang. Một cặp vợ chồng vừa nhận kết quả xét nghiệm DNA, mặt ông chồng xanh mét, còn bà vợ ôm chặt cánh tay chồng mà khóc.
Bên cửa sổ, chồi non xanh mơn mởn giống như đang ca hát chào đón mùa xuân tới.
Ngày mồng 1 tháng 4, hoa xuân nở rộ.
Hàn Tích uống xong hộp sữa chuối, ném vỏ hộp vào thùng rác đúng tiêu chuẩn ba bước ném rổ.
Chu Hàm ôm một bó hoa hồng đỏ thẫm tới để lên bàn Hàn Tích: "Chị Tích, ai đó lại đưa, không ký tên!"
Tiểu Kim – trợ lý của Cục trưởng Thái tới gõ cửa: "Pháp y Hàn, Cục trưởng Thái tìm cô!"
Hàn Tích nhìn hoa hồng trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.
Cục trưởng Thái bưng tách trà: "Hàn Tích, chú đặt bánh ngọt để làm trà chiều, con đi lấy giúp chú nhé!" Sau đó, ông nói tên một nhà hàng.
Hàn Tích kinh ngạc: "Không phải có dịch vụ giao hàng sao ạ?"
Cục trưởng Thái: "Chú không yên tâm về nhân viên giao hàng bên ngoài, bọn họ vụng về lắm!"
Hàn Tích: "Vậy còn Tiểu Kim ạ?"
Cục trưởng Thái: "Cậu ta còn có việc khác!"
Hàn Tích cảm thấy có chút khó khăn: "Con có một báo cáo khám nghiệm tử thi nữa!"
Cục trưởng Thái: "Bảo Tiểu Chu làm!"
Hàn Tích nhìn đồng hồ: "Nhà hàng kia hơi xa, đi đến đó mất cả tiếng, sẽ làm lỡ việc mất!"
Cục trưởng Thái: "Cho con nghỉ nửa ngày có lương đấy!"
Hàn Tích khó hiểu đi ra khỏi cửa.
Cục trưởng Thái đột nhiên gọi cô lại: "Không vội, về nhà thay quần áo đi, mặc đẹp một chút!"
Hàn Tích quay đầu: "Cục trưởng Thái, không phải chú lừa con đi xem mắt đó chứ?"
Cục trưởng Thái không nói gì, xoay ghế quay lưng về phía cô, nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi không còn ai thấy nữa một giọt nước mắt rơi xuống.
Cục trưởng Thái đã lăn lộn cả nửa đời người, hơn nửa đời người không rơi lệ rồi.
Cuối cùng, Hàn Tích cũng không về nhà thay quần áo mà đi thẳng đến nhà hàng đó.
Đây là một nhà hàng âu sang trọng ở trên tầng cao nhất của thành phố Nam Tuyền, bốn mặt tường được làm bằng thủy tinh khiến cả nhà hàng ngập tràn trong ánh nắng.
Nhân viên đón tiếp đưa cô vào trong nhà hàng rồi đi mất.
Hàn Tích đẩy cửa đi vào, bên trong không hề có một nhân viên phục vụ nào, ngay cả khách hàng cũng không có.
Chỉ có tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng vang lên.
Giữa sân khấu hình tròn chính giữa phòng ăn, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen bao trọn đôi chân dài, đầu ngón tay khẽ lướt trên phím đàn.
Cô đứng tại chỗ, thời gian như dừng lại ngay cả hô hấp cũng ngưng đọng. Cả trời đất chỉ còn lại người kia.
Cô nhìn anh, vừa khóc vừa cười, nước mắt không thể không chế và nụ cười càng không thể kiểm soát được. Giống như cả thế kỷ rồi bọn họ không gặp nhau nhưng lại giống như vừa hôm qua thôi.
Tiếng đàn dừng lại, anh đứng lên, đôi mắt hoa đào cong lên, chìa tay ra với cô: "Tiểu Tích, tới đây!"
"Đội trưởng Kỷ!"
Chu Lỵ và Trương Tường cùng các thành viên đội 1 từ cửa đi tới. Lúc trên đường đến đây, Kỷ Nghiêu đã gọi bọn họ tới, coi như cũng đến kịp.
"Đi ra ngoài, tất cả đi ra ngoài!"
Triệu Tĩnh Tĩnh đang định chạy tới thì Kỷ Nghiêu đã rống lên: "Đây là mệnh lệnh! Đừng làm trễ thời gian của ông đây!"
Triệu Tĩnh Tĩnh không thể làm gì khác là bảo mọi người ra ngoài, trước khi đi còn nói: "Cục trưởng Thái đã bắt hết La Quân và những tên buôn bán ma túy cùng với ông ta!"
Kỷ Nghiêu nghe thấy chỉ mỉm cười, anh đã không còn thời gian nữa, cũng không còn sức để nói chuyện.
Anh ngồi xổm xuống tiếp tục gỡ bom. Đồng hồ đếm ngược chỉ còn 2 phút 10 giây.
Hàn Tích cúi đầu: "Vừa rồi, em nghe được hai tiếng súng!". Trợ lý Tả chỉ trúng một phát vậy còn phát kia đâu?
Kỷ Nghiêu không ngẩng đầu lên: "Em nghe nhầm rồi!"
Anh cố cắn răng, cố gắng khống chế giọng nói của mình, sợ cô sẽ nghe ra đầu mối gì.
Bụng cảm thấy ấm áp, đó là máu tươi đang thấm dần ra áo. Trên đất bắt đầu đỏ tươi anh không thể lừa gạt cô được nữa. Trên cổ cảm thấy có chất lỏng nhỏ giọt xuống.
Rốt cuộc, anh cũng lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn cô: "Không đau, cũng không chết được đâu! Em đừng khóc!"
Hàn Tích nhớ lại, người này chính là người mặt dày mày dạn nhấn chuông cửa nhà cô, nói với cô là: "Bác sĩ, tay tôi bị trầy da rồi, đau lắm!"
Cô không nói nên lời được nữa, chỉ mở trừng hai mắt, chăm chú nhìn anh. Đáng tiếc, ở góc độ này, cô không thể nhìn thấy yết hầu của anh được, cô rất thích hôn chỗ đó, đó cũng chính là điểm nhạy cảm của anh.
Cô còn thích môi anh nữa, cô rất nhớ lúc anh hôn cô, vừa dịu dàng vừa bá đạo. Lúc động tình rõ ràng nhịn rất khổ cực muốn nổ tung, nhưng vì tôn trọng cô mà cố gắng kiềm chế dục vọng của mình.
Cô thích nhất là ánh mắt anh, ánh mắt đào hoa như vậy. Mỗi khi anh mỉm cười thì ánh mắt cũng cong lên, ấm áp giống như hoa nở mùa xuân.
Cô nhắm mắt lại, dường như muốn níu giữ hình bóng người trước mặt trong mắt mình.
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn 1 phút 50 giây.
Hàn Tích nhìn La Hải Diêu một cái. La Hải Diêu đang định thực hiện theo kế hoạch, đánh Kỷ Nghiêu rồi lôi ra ngoài nhưng người đang gỡ bom đột nhiên đứng lên: "Xong rồi!"
Anh nói tiếp: "Không thể hoàn toàn gỡ bỏ nó nhưng có thể kéo dài thêm năm giây để chúng ta chạy thoát khỏi nơi này!"
Thế là đủ rồi!
Sắc mặt anh tái nhợt, vết thương vẫn đang chảy máu nhưng anh lại không hề cảm thấy đau đớn gì, chân mày cũng chẳng nhíu một chút nào.
Hàn Tích quay đầu nhìn La Hải Diêu: "Chúng ta không cần chết rồi!" Trong mắt cô lóe lên tia sáng vui vẻ giống như học sinh khám phá ra điều mới. Chân mày thoáng lo âu chỉ vì trong lòng cô lo lắng cho những người thân yêu mà thôi.
La Hải Diêu "ừ" một tiếng. Anh ta nói với Kỷ Nghiêu: "Cậu cũng đừng chết!"
Kỷ Nghiêu cảm thấy có chút vi diệu không thể lý giải được.
Hàn Tích nói với La Hải Diêu và Kỷ Nghiêu: "Hai anh chạy ra ngoài trước đi, em sẽ đuổi theo sau!"
Hai người đàn ông đồng thời nói: "Anh không đi!"
Hàn Tích biết không thể ép buộc bọn họ, nếu tiếp tục khuyên nữa chỉ lãng phí thời gian. Như vậy không ai có thể sống: "Vậy lát nữa, em đếm một hai ba chúng ta cùng chạy nhé!"
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn 59 giây.
Hàn Tích hít một hơi: "Em đếm đây!"
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn 54 giây.
Hàn Tích đang định đếm thì đột nhiên La Hải Diêu giơ tay lên vén mái tóc đang tán loạn ra sau tai, dịu dàng nói: "Như vậy thì có thể thấy rõ đường! Tiểu Tích, nhớ chạy về nơi có ánh sáng, cố gắng hết sức chạy nhé!"
Hàn Tích nhìn anh ta cười, nụ cười của cô rất đẹp.
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn 49 giây.
"Một! Hai! Ba!"
Hình ảnh trước mắt giống như được chiếu chậm lại. Hàn Tích không biết tại sao lúc cô đang chạy đua cùng tử thần lại có thể thấy rõ khuôn mặt của La Hải Diêu như vậy.
Bom nổ ở ngay chân anh ta nhưng anh ta không hề động đậy dù chỉ một chút.
Trước khi bom nổ năm giây, cô nhìn thấy anh ta cười. Lúc chỉ còn 2 giây, cô thấy đôi môi anh ta nhẹ nhàng nhếch lên.
Có lẽ bởi vì ở tầng hầm này không có quạt thông gió nên cô có thể nghe rõ lời anh ta nói như vậy. Đó là những lời cuối cùng của La Hải Diêu.
Anh ta nói: "Như vậy thật tốt!"
Tiếng nổ lớn vang lên, Hàn Tích được ôm trong một vòng ôm rộng lớn, ngã nhào xuống đất. Sóng nhiệt ập tới khiến sau đằng sau bốc cháy.
Hàn Tích bị người phía trên đè, anh dùng cơ thể mình che chở cho cô.
Lưng Kỷ Nghiêu bị bỏng một mảng lớn còn Hàn Tích không có một vết thương nào, thâm chí cả một vết bỏng cũng không khiến người ta cảm động.
Cô ôm lấy anh nhưng lại sợ chạm phải vết thương của anh.
Kỷ Nghiêu giơ tay lau sạch những giọt nước mắt của cô, mỉm cười: "Khóc cái gì? Không phải anh còn chưa chết sao?"
Trong xưởng điều chế ma túy dưới lòng đất này có rất nhiều dung dịch hóa học dễ bắt lửa vậy nên ngay tức khắc, ngọn lửa đủ loại màu sắc bùng lên khắp nơi.
Khói dày đặc khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Kỷ Nghiêu che bụng đứng lên, một tay ôm đầu Hàn Tích che trong ngực mình: "Lát nữa chúng ta chạy ra ngoài, em nhớ đừng ngẩng đầu nhé!"
Cửa ra vào đã bị ngọn lửa chặn lại chỉ còn lại một khe hở mà thôi.
"Tít! Tít! Tít!" Âm thanh từ một góc cửa chưa bị bén lửa vang lên. Đó là một quả bom hẹn giờ khác. La Quân này quả nhiên là một tên điên.
Kỷ Nghiêu che chở Hàn Tích chạy ra ngoài. Hàn Tích úp mặt vào lòng anh, lưng dựa vào tường, anh ôm chặt cô, sau lưng anh là lửa địa ngục đang bùng cháy.
Phía trước có ánh sáng, không phải ánh sáng đỏ rực kia, là ánh sáng của mặt trời. Cuối cùng, một tiếng nổ vang lên.
"Anh vĩnh viễn yêu em!"
Đây là lời cuối cùng mà trước khi Hàn Tích mất đi ý thức nghe được.
Giọng nói dịu dàng như vậy không giống như rời xa, chỉ giống như mỗi khi thức dậy, khi ánh mặt trời rọi những tia nắng đầu tiên qua cửa sổ, phản chiếu ánh nắng ấm áp lên chiếc giường mềm mại, anh nói lời tỏ tình ngọt ngào bên tai cô: "Anh vĩnh viễn yêu em!"
——
Mùa đông năm nay tới sớm hơn thường lệ ở thành phố Nam Tuyền.
Tuyết rơi cả một đêm khiến cả thành phố bao phủ một màu trắng muốt. Hàn Tích mặc một chiếc áo khoác lông trắng, đi vào một hiệu thuốc: "Cho tôi que thử thai!"
Cô vừa nói xong mới sực nhớ ra, lần duy nhất cô với anh ở bên nhau cũng chỉ mới 15 ngày trước, chưa chắc đã thử ra đâu.
Nhân viên trong hiệu thuốc lấy que thử, đặt trên quầy, thấy Hàn Tích không cầm, cô nhân viên bèn hỏi: "Cô có lấy nữa không?"
Hàn Tích: "Có!"
Cô để que thử thai vào trong túi xách, đạp tuyết về nhà. Trong đầu nhớ lại hình ảnh bọn họ được cứu khỏi biển lửa, ngoài cửa phòng cấp cứu là hình ảnh Tô Diêu tóm cổ áo của Cục trưởng Thái mà kêu khóc: "Ông là muốn Kỷ gia chúng tôi tuyệt hậu đúng không? Ông trả con trai lại cho tôi, trả con trai lại cho tôi đi!"
Hàn Tích về đến nhà, vừa để que thử thai lên bàn không bao lâu thì cô cảm thấy dì cả đến rồi.
Cô cầm chìa khóa lại đi ra ngoài đến một cửa hàng bán dụng cụ mỹ thuật.
Hàn Tích đứng ở một dãy bán màu nước: "Ở chỗ các cô không còn màu đỏ nào khác sao? Màu tươi một chút!"
Nhân viên cửa hàng: "Tất cả màu đỏ đều đã được xếp ở đây ạ!"
Hàn Tích: "Ý tôi nói là màu giống màu máu vậy, càng giống càng tốt!"
Nhân viên cửa hàng ngước mắt nhìn, cô gái này khiến cô ấy cảm thấy rất kì lạ, nhìn dịu dàng trong sáng, rõ ràng là đang cười nhưng không biết tại sao khiến cô ấy cảm thấy đáy mắt cô như có một tầng băng mong, mặt trời không thể chiếu tới được.
Hàn Tích lại kiểm tra tất cả màu đỏ ở trên kệ, rốt cuộc lấy mỗi màu đỏ một hộp.
Về đến nhà, cô lấy hết tất cả ra, bày biện khắp bàn sách. Sau đó, cô quay trở lại phòng vệ sinh, lấy que thử thai, đi thử. Không hề có sự thấp thỏm và mong chờ, chỉ một vạch mà thôi.
Cô chọn được màu đỏ giống nhất với màu đỏ trên vạch que thử thai, cẩn thận vẽ thêm một vạch nữa. Cô vẽ rất cẩn thận, chỉ sợ không giống.
Chuẩn bị xong cô đi ra ngoài. Đầu tiên, cô đến nhà Diệp Yến Thanh, mang canh hầm xương mà Diệp Yến Thanh tự làm sau đó lại đến biệt thự Kỷ gia lấy quýt mà Tô Diêu tự bóc.
Lúc đến bệnh viện thì đã đến giờ trưa, ánh nắng chiếu vào căn phòng trắng muốt khiến nó thật ấm áp.
Hàn Tích đứng trước giường bệnh: "Canh là mẹ em nấu nhưng bây giờ anh vẫn không thể uống được nên mang đến chỉ cho anh ngửi mùi thôi. Quýt là mẹ anh tự bóc, cũng chỉ để anh ngửi mùi đó!"
Cô nhìn hộp sữa chuối trên bàn, còn có cả bánh ngọt và kẹo sữa chuối. Cô cầm một hộp sữa, cắm ống hút, lặng lẽ uống hết, sau đó ném hộp vào thùng giác.
Cuối cùng, cô lấy que thử thai từ trong túi ra, giấu ở sau lưng, chớp chớp mắt: "Anh đoán xem em mang cho anh cái gì!"
Cô đợi một chút lại nói: "Cũng biết anh không thể đoán ra mà!"
Cô lấy ra, quơ quơ trước mặt anh: "Nhìn thấy không? Anh sắp làm ba rồi! Anh nói xem, anh thật lợi hại đó, một lần là trúng rồi!"
Người trên giường vẫn nhắm chặt mắt, vẻ mặt cực kỳ yên tĩnh như hàng ngày.
Cô cầm tay anh, đặt lên bụng mình: "Anh lười mở mắt nhìn vậy thì sờ một cái đi, xem có thấy gì không? Em đoán sẽ là con gái vì dạo gần đây em rất thích ăn cay! Con trai hình như cũng không tệ đâu! Nói không chừng là long phượng thai đấy!"
——
Qua một lúc lâu, cô buông tay anh.
"Anh không nói gì có phải đang nghĩ tên cho bọn nhỏ không? Vậy được, anh cứ chậm rãi suy nghĩ đi, em không quấy rầy anh nữa! Nghĩ xong rồi thì gọi điện cho em!"
Cô cười một tiếng: "Anh gọi điện nhất định em sẽ tới!"
Hàn Tích mặc áo khoác lông vào, mang canh sườn và quýt đi.
Trừ lúc vừa mới được cứu, cô ở bên cạnh giường anh khóc một ngày một đêm, kể từ sau đó, cô không khóc nữa.
Mỗi lần xuất hiện trước mặt anh, cô luôn mang vẻ mặt mỉm cười nhẹ nhàng. Anh thích nhìn cô cười mà.
Vào lễ giáng sinh, Hàn Tích ngồi bên giường bệnh cắt móng tay cho Kỷ Nghiêu, nói đủ chuyện với anh.
"Đúng rồi! Em đã đổi tên, Trần Tĩnh Ny. Còn tên ở nhà là Hàn Tích!"
Hàn Tích cất bấm móng tay đi: "Chắc anh rất quan tâm đến tin tức của đội trưởng Dương đúng không?"
Ngày đó, người mà mang Dương Xuân Miễn rời khỏi bệnh viện chính là trợ lý Tả. Lúc quả bom đầu tiên nổ, sau khi La Hải Diêu chết, cô ta cũng tự sát.
Hàn Tích: "Anh hôn em một cái, em sẽ nói cho anh!"
Cô cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu, thấy anh không có động tĩnh gì lại nói: "Khẽ động đầu ngón tay thôi cũng được!"
Cô nhìn chằm chằm tay anh, đan bàn tay mình vào bàn tay anh.
Tay anh cứng đờ, hơi gầy hơn trước đây khiến cô cảm thấy đau.
Sau vụ nổ đó, anh rơi vào hôn mê. Bác sĩ nói nếu trong vòng nửa năm mà anh không tỉnh lại thì e rằng cả đời này anh không tỉnh nữa.
Bây giờ đã là tháng 12 rồi, mới hơn một tháng trôi qua.
Hàn Tích nắm tay Kỷ Nghiêu, đặt ở bên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay anh, cô nói: "Anh à, anh có biết người thực vật là sao không?"
Cô hôn lên trán anh: "Em biết anh có thể nghe thấy em nói!"
"Anh biết thực vật mà đúng không? Sẽ không động đậy, không biết nói chuyện nhưng vẫn có hơi thở. Chỉ hơi khác một chút so với chết thôi. Nhưng là một người vận động bình thường nằm im một chỗ, sống không bằng chết!"
Lại qua một lúc lâu.
Hàn Tích đi đến bên cửa sổ lấy một ít tuyết nắm lại thành quả cầu tuyết. Xoay người dùng sức ném lên người đang tham ngủ kia khiến cả người anh đầy tuyết.
Vào đêm giao thừa, Diệp Yến Thanh, Tô Diêu, Kỷ Trí Hòa và Hàn Tích cùng đón giao thừa trong phòng bệnh.
Ba trưởng bối ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm, chủ đề là việc hôn lễ. Bọn họ đang thảo luận xem nơi tổ chức tiệc cưới nào thì tốt, nên đi nghỉ trăng mật ở đâu?
Hàn Tích đứng bên ghế salon, bóp vai cho Diệp Yến Thanh rồi lại quay sang đấm lưng cho Tô Diêu, Kỷ Trí Hòa thì đang xem chương trình mừng xuân.
Tất cả mọi người đều hòa thuận vui vẻ với nhau trừ người đang nằm trên giường bệnh.
Tô Diêu quay đầu hô lớn: "Chú rể, chú rể có ý kiến gì không? Thằng bé này thật ham ngủ, từ bé đã vậy rồi!"
Diệp Yến Thanh nắm lấy tay Tô Diêu.
11 giờ tối, ngoài cửa phòng bệnh vang lên những tiếng rộn ràng.
Hàn Tích mở cửa. Cục trưởng Thái đi đầu tiên, tay ôm một bó hoa, Chu Lỵ xách một túi quà vặt, Trương Tường xách một giỏ trái cây, đằng sau nữa là Tô Diêu và vài người khác. Chu Hàm và Giang Mai vừa đi vừa nói vừa cười.
Hàn Tích đứng nép vào bên cửa: "Tất cả mọi người đều đến à?"
Tô Diêu vừa thấy Cục trưởng Thái liền chạy tới muốn bóp cổ người ta: "Lão Thái, ông còn dám tới à? Một đứa con trai hoàn hảo của tôi giao cho ông!" Sau đó, hai người đi đến cửa phòng bệnh tiếp tục đánh nhau. Diệp Yến Thanh đi giúp Tô Diêu còn Kỷ Trí Hòa dở khóc dở cười đi theo sau khuyên can.
Cuối cùng, bốn người lớn tụ ở góc phòng làm một bàn mạt chược.
Còn nhóm thanh niên đứng trước giường Kỷ Nghiêu.
Triệu Tĩnh Tĩnh bắt đầu báo cáo công việc: "Đội trưởng Kỷ à, La Quân đã bị xử bắn rồi. Vụ án giết người trong phòng kín ở đường Giải Phóng kia đã phá xong. Vụ cướp tiệm vàng của dì Vũ đang tiến hành điều tra, rất nhanh sẽ có đầu mối thôi. Tuần trước, Trương Tường đi muộn năm lần! Chu Lỵ đang trong giờ làm lại ăn vụng quà vặt!..."
Chu Lỵ đang cởi túi đồ ăn vặt ra vội vàng xen miệng vào: "Không phải vậy đầu đội trưởng Kỷ à! Anh nghe em giải thích. Anh nhất định phải nghe em giải thích!"
Chu Hàm và Giang Mai: "Vậy cậu giải thích đi xem nào!"
Chu Lỵ: "..."
Cô ấy cười một chút: "Báo cáo đội trưởng Kỷ, vừa rồi lúc ở dưới tầng, em nhìn thấy đội phó Triệu và Giang Mai phòng hành chính lén lút cầm tay nhau. Hành động này ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc tới tâm hồn những cẩu độc thân như chúng em, cần nghiêm túc xử lý ạ!"
Giang Mai khiêu khích kiễng chân lên hôn lên mặt Triệu Tĩnh Tĩnh, mặt anh ấy đỏ ửng.
Mọi người ồn ào hẳn lên.
Trương Tường buộc mấy quả bóng màu hồng ở đầu giường Kỷ Nghiêu, nhìn rất hợp với bầu không khí này: "Đội trưởng Kỷ à, hôm qua em thẩm vấn chính kẻ tình nghi đó ạ. Dùng mọi phương pháp mà anh dạy em, tất cả đều thuận lợi ạ!"
Sau đó mọi người bắt đầu tán dóc về những chuyện mới mẻ xảy ra dạo gần đây trong Cục Công An.
"Căng tin có đổi một đầu bếp, rất thích sáng chế món mới. Mỗi ngày như đang khiêu chiến khẩu vị cực hạn của mọi người! Thật kinh khủng!"
"Chú Lưu tháng trước đã có cháu đích tôn rồi, còn đặc biệt để phần đội trưởng Kỷ bánh hỉ đó ạ, em để trên bàn làm việc của anh đó!"
——
Người trên giường không hề động đậy nhưng mọi người dường như cảm thấy nụ cười trên mặt anh. Nụ cười cà lơ phất phơ lại cực kỳ tự tin đó.
Chu Lỵ mở nhóm "Đội Biệt Động Cục Công An" ra, gửi bao lì xì khiến tất cả mọi người nhiệt tình cướp.
Năm ngoái, một mình Kỷ Nghiêu phát lì xì đã bằng 10 lần của mọi người rồi.
[Cành Hoa Duy Nhất Của Cục Công An]: Gửi một bao lì xì.
Hàn Tích cầm di động của Kỷ Nghiêu.
Mọi người thấy ID quen thuộc đã lâu không lên tiếng, tất cả mọi người đều ngẩn ra sau đó lại vui vẻ: "Đúng là Kỷ tẩu tâm lý quá! Tiền cơm một tháng giải quyết rồi!"
Hàn Tích mở danh sách thành viên, nhìn một ID rất lâu không phát biểu câu gì – [Dương Xuân Miễn Không Thích Ăn Mì]:
Ngoài cửa sổ tuyết lại rơi, một đám thanh niên vui vẻ đứng bên cửa sổ nghe tiếng pháo nổ.
"Ba!" Một tiếng, Tô Diêu hạ hết bài mạt chược xuống: "Ù rồi, đưa tiền đưa tiền! Để lấy tiền vốn cho con trai tôi lấy vợ nào!"
Tiếng chuông báo 12 giờ đêm, một năm mới đã đến.
Ngày 21 tháng 3, Hàn Tích đẩy cửa phòng bệnh.
Hôm nay, cô mặc bộ blouse trắng của nhân viên pháp y, nhìn có vẻ vừa từ Cục Công An tới.
Thật ra thì không phải, cô đã về nhà tắm rửa, đổi cả bộ đồ lót màu đỏ Bordeaux, xịt một chút nước hoa còn cả trang điểm nữa, cô tô son màu đỏ thẫm cực kỳ hấp dẫn.
Anh vẫn nhắm chặt mắt, lúc đôi mắt đào hoa kia còn nhắm lại có vẻ hơi hẹp dài giống như nụ hoa đang chớm nở.
Cô cúi người hôn lên môi anh, cô vừa hôn anh, vừa cởi khuy áo bộ đồng phục.
Cô thì thầm bên tai anh: "Anh à, có thích không vậy?"
Cô hôn lên môi, mắt, vành tai anh rồi cuối cùng dừng lại ở yết hầu anh.
"Còn 10 ngày nữa là nửa năm rồi!" Nếu anh không tỉnh lại thì vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa!
Cô hôn anh một lúc, một tay vịn vào mép giường, một tay thăm dò.
Không có phản ứng, nơi đó của anh không hề có chút phản ứng nào.
Nếu là lúc anh động tình thì chắc chắn anh sẽ ăn sạch cô không còn chút mảnh vụn nào.
Cô dừng lại, nhìn anh chằm chằm: "Mười ngày này em sẽ không đến! Nếu anh không đi tìm em..."
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Không hiểu sao tổ trưởng tổ vật chứng thường xuyên sang phòng pháp y xin nước chanh, y hết cách của đội trưởng Dương vậy! Cậu trai trẻ mới tới đội giao thông cũng rất đẹp trai, không tệ, cao ráo, trông cũng đẹp mắt!"
Cô xoay người, đưa lưng về phía anh: "Kỷ Nghiêu, em chỉ cho anh mười ngày thôi!"
Thời gian trôi qua rất nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt đã qua mười ngày.
Trong mười ngày này, Hàn Tích không hề đến bệnh viện một lần nào.
Cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ. Người nhà của kẻ tình nghi náo loạn ở sảnh và hành lang. Một cặp vợ chồng vừa nhận kết quả xét nghiệm DNA, mặt ông chồng xanh mét, còn bà vợ ôm chặt cánh tay chồng mà khóc.
Bên cửa sổ, chồi non xanh mơn mởn giống như đang ca hát chào đón mùa xuân tới.
Ngày mồng 1 tháng 4, hoa xuân nở rộ.
Hàn Tích uống xong hộp sữa chuối, ném vỏ hộp vào thùng rác đúng tiêu chuẩn ba bước ném rổ.
Chu Hàm ôm một bó hoa hồng đỏ thẫm tới để lên bàn Hàn Tích: "Chị Tích, ai đó lại đưa, không ký tên!"
Tiểu Kim – trợ lý của Cục trưởng Thái tới gõ cửa: "Pháp y Hàn, Cục trưởng Thái tìm cô!"
Hàn Tích nhìn hoa hồng trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.
Cục trưởng Thái bưng tách trà: "Hàn Tích, chú đặt bánh ngọt để làm trà chiều, con đi lấy giúp chú nhé!" Sau đó, ông nói tên một nhà hàng.
Hàn Tích kinh ngạc: "Không phải có dịch vụ giao hàng sao ạ?"
Cục trưởng Thái: "Chú không yên tâm về nhân viên giao hàng bên ngoài, bọn họ vụng về lắm!"
Hàn Tích: "Vậy còn Tiểu Kim ạ?"
Cục trưởng Thái: "Cậu ta còn có việc khác!"
Hàn Tích cảm thấy có chút khó khăn: "Con có một báo cáo khám nghiệm tử thi nữa!"
Cục trưởng Thái: "Bảo Tiểu Chu làm!"
Hàn Tích nhìn đồng hồ: "Nhà hàng kia hơi xa, đi đến đó mất cả tiếng, sẽ làm lỡ việc mất!"
Cục trưởng Thái: "Cho con nghỉ nửa ngày có lương đấy!"
Hàn Tích khó hiểu đi ra khỏi cửa.
Cục trưởng Thái đột nhiên gọi cô lại: "Không vội, về nhà thay quần áo đi, mặc đẹp một chút!"
Hàn Tích quay đầu: "Cục trưởng Thái, không phải chú lừa con đi xem mắt đó chứ?"
Cục trưởng Thái không nói gì, xoay ghế quay lưng về phía cô, nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi không còn ai thấy nữa một giọt nước mắt rơi xuống.
Cục trưởng Thái đã lăn lộn cả nửa đời người, hơn nửa đời người không rơi lệ rồi.
Cuối cùng, Hàn Tích cũng không về nhà thay quần áo mà đi thẳng đến nhà hàng đó.
Đây là một nhà hàng âu sang trọng ở trên tầng cao nhất của thành phố Nam Tuyền, bốn mặt tường được làm bằng thủy tinh khiến cả nhà hàng ngập tràn trong ánh nắng.
Nhân viên đón tiếp đưa cô vào trong nhà hàng rồi đi mất.
Hàn Tích đẩy cửa đi vào, bên trong không hề có một nhân viên phục vụ nào, ngay cả khách hàng cũng không có.
Chỉ có tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng vang lên.
Giữa sân khấu hình tròn chính giữa phòng ăn, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen bao trọn đôi chân dài, đầu ngón tay khẽ lướt trên phím đàn.
Cô đứng tại chỗ, thời gian như dừng lại ngay cả hô hấp cũng ngưng đọng. Cả trời đất chỉ còn lại người kia.
Cô nhìn anh, vừa khóc vừa cười, nước mắt không thể không chế và nụ cười càng không thể kiểm soát được. Giống như cả thế kỷ rồi bọn họ không gặp nhau nhưng lại giống như vừa hôm qua thôi.
Tiếng đàn dừng lại, anh đứng lên, đôi mắt hoa đào cong lên, chìa tay ra với cô: "Tiểu Tích, tới đây!"
/92
|