Xin lỗi cô, ba chữ thể hiện ý xin lỗi, sẽ luôn đi kèm với những tổn thương.
Một người khi phải nói ra ba chữ này, có lẽ là sự thoái thác vô nghĩa nhưng cũng có thể cần đến một dũng khí vô cùng lớn, Âu Ngưng thuộc loại người phía sau.
Xin lỗi cô? Những người bên cạnh nghe sẽ thấy có chút mơ hồ không hiểu, ta và cô ấy tiếp xúc không nhiều, nút thắt duy nhất chỉ có Đỗ An Trác, cũng sớm đã cởi bỏ rồi, theo lý mà nói, cô ấy không thể có lỗi với ta, hơn nữa, ta đã từng xen vào chuyện tình cảm của cô ấy. Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, lời xin lỗi của cô ấy, không phải là vô lý, chuyện cô ấy giấu giếm chính là những gì ta muốn biết.
Cho dù hiểu rõ, ta vẫn cứ hỏi: “Tại sao phải xin lỗi tôi chứ?”.
“Tôi…”, cô ấy do dự, khó khăn mở miệng, có lẽ đang đấu tranh tư tưởng, sau cả nửa phút tay phải mới chầm chậm bóp lên eo, nắm nắm, như đang hạ một quyết tâm gì đó rồi ngẩng đầu lên nhìn ta, “Tiểu Phong, tôi… trước đây không nên hoài nghi cô, cho rằng cô sẽ cướp đi An Trác, tôi xin lỗi…”, cô ấy cúi đầu xuống, như đứa trẻ phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ được.
“Không sao”, ta tiếp nhận ý xin lỗi của cô ấy, nhưng đây không phải là đáp án mà ta mong muốn. Từ ánh mắt tránh né của cô ấy, không khó để đoán ra được, cô ấy vẫn còn chuyện chưa nói.
Bỏ đi, ta không muốn tìm hiểu, thị phi trên đời ai có thể phân rõ được, cho dù cô ấy làm gì, đều chỉ là muốn bảo vệ tình yêu của mình mà thôi.
“Tiểu Phong, tôi…”, cô ấy lại lần nữa do dự, lời vẫn chưa nói ra khỏi miệng.
“Âu Ngưng”, Dĩ Tiên đã nói chuyện xong với Doãn Kiếm, đi đến phía bọn ta, “Muộn rồi, chúng ta về trường thôi!”, rồi lại quay sang nói với ta, “Tiểu Phong, Doãn Kiếm uống nhiều rồi, không lái xe được, phiền cậu đưa cậu ấy về”.
Ta nhìn sang một đầu khác của bậc cấp, Doãn Kiếm đã nới lỏng cà vạt, chống lên lan can, khom eo xuống, như đang muốn nôn sau khi uống say, Đỗ An Trác ở bên cạnh trông nom… anh ta vừa rồi chẳng phải vẫn còn rất tỉnh sao?
Sau khi ba người đi, ta đỡ Doãn Kiếm, định làm cho anh ta bất tỉnh bằng pháp trận truyền thống, hai giây là xong, tiết kiệm được cả tiền lẫn thời gian đi xe, vừa tiện lợi vừa có nhiều lợi ích kinh tế, thật tốt biết bao!
Tính đi tính lại, ta thì nghĩ như thế, nhưng anh ta lại không để cho ta được như ý, ánh mắt bỗng chốc sáng tỏ hơn nhiều, trước khi ta ra tay đã cướp lời trước: “Tiểu Phong, đi cùng anh”.
“…?!”, đại thiếu gia, anh giả say đúng không?
Trăng sáng treo cao, gió mát rì rào, hai người chầm chậm bước đi trên vệ đường vắng vẻ, tắm mình trong ánh sáng mờ ảo mông lung của đèn đường, khoảnh khắc này, quang cảnh này, bên cạnh lại có thêm một anh chàng đẹp trai phong độ, lãng mạn mà các cô gái đều mơ ước, quả không thích hợp với ta.
“Em không hiếu kỳ xem Dĩ Tiên nói gì với anh sao?”
“…”, ta sâu sắc nhận thức rõ được sự hiếu kỳ có thể hại chết con mèo, tình nguyện không tìm hiểu cho đầu óc thanh thản.
Thấy ta không nói chuyện, anh ta tự nhiên lại cười, nụ cười rất nhẹ, rất nhạt và rất đẹp: “Cũng đúng, chuyện em biết được quá nhiều không cần bận tâm đến mấy chuyện này”, nói rồi bước chân dừng lại, quay người sang nhìn thẳng vào ta, tay giữ trên hai vai của ta, nghiêm túc mà chân thành, “Dĩ Tiên nói với anh, em là Phong Linh”.
“Tôi vốn dĩ chính là Phong Linh.”
“Em cũng là Dạ Lạc.”
“…”, ta cứng đờ, lựu đạn cũng thích vứt từ phía sau sao?
“Nhưng không phải là anh ta.”
“…”, giày vò, đúng là giày vò người ta, không thể nói hết một lượt được sao?
Khóe miệng anh ta khẽ trưng ra nụ cười, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, giọng nói dịu dàng: “Em biết điều này đối với anh quan trọng biết nhường nào không, Tiểu Phong?”.
“A Kiếm, tôi…”, không đáng để anh phải trả giá.
“Anh ta nói em sắp chết rồi.”
“Tôi biết.”
“Anh ta nói… em chỉ có thể là của anh ta.”
“Vậy sao?”
“Không có ai có thể xen vào giữa bọn em, cho dù có chết đi, linh hồn của em cũng chỉ có thể thuộc về anh ta, đời đời kiếp kiếp với anh ta… sẽ không chia lìa.”
Ta dựng thẳng người dậy, bình thản nhìn anh ta: “A Kiếm, ngày mai, tôi đến Quảng An”.
“Đây là sự thương hại của em phải không?”
“Không, là tâm nguyện của Phong Linh, muốn đi hết đoạn đường cuối cùng này bằng nụ cười, mặc kệ sau này đi đâu về đâu.”
Anh ta túm lấy bờ vai của ta, đồng tử đen thẫm dần chuyển thành lạnh lẽo, giữa bờ môi mỏng thốt ra hai chữ: “Dạ Lạc… Dạ Lạc, anh ra đi, Dạ Lạc… anh ra đi, ra đi…”.
“A Kiếm”, ta ôm lại anh ta, cảm nhận được luồng kích động bất ổn đó, “Đừng gọi anh ấy, Dạ Lạc không cứu nổi Phong Linh, những ngày sống cuối cùng, Phong Linh muốn sống trong thế giới không có Dạ Lạc”.
“Chưa từng thấy em và anh ta cùng xuất hiện một lúc, là bởi vì nguyên nhân này sao? Em thật sự muốn giải thoát khỏi anh ta?”
“Nhưng mà tôi không làm được, A Kiếm, có thể thuận theo tâm ý của tôi, để tôi tùy tiện một lần được không?”
“Có thể”
Ta và anh ta ôm nhau dưới bóng đèn đường, giống như một đôi tình nhân dựa dẫm vào nhau để tìm kiếm sự an ủi, thời khắc này, chỉ có hai linh hồn loài người bình thường đang liếm láp vết thương cho nhau…
Mạc Tân mặc áo ngủ đẩy cửa phòng của Iris dưới ánh mắt nghi hoặc của cô ta, bò lên Trên giường, lật chăn ra, chui vào bên cạnh, rồi lại kéo chăn, sau đó yên tâm nhắm mắt.
“A… A Tân?”, Iris nhất thời kinh ngạc.
Mạc Tân lật người lại, nhấc một cánh tay lên vắt ngang lên người cô ta, đôi mắt đen láy trong bóng tối trở nên trong sáng vô cùng, Iris hoảng sợ: Cô ta… cô ta muốn chơi trò gì vậy?
“Iris, cô quay về Mỹ đi!”
“A Tân”, Iris kinh hãi, thân thể đang muốn nhảy dựng lên thì bị Mạc Tân ôm chặt, ấn xuống, hơi giận dữ, “Thời khắc then chốt thế này, tôi làm sao có thể lâm trận đào ngũ chứ?”.
“Không phải là lâm trận đào ngũ”, Mạc Tân khẽ giọng nói, “Iris, thân phận đối ngoại của cô là cảnh sát hình sự quốc tế, lần này là phía bên Mỹ điều cô quay về, hợp tác trợ giúp bắt mấy tên tội phạm quốc tế vượt biên. Cung Cẩm Bình ngày mai sẽ đến Cốc Giang đón cô. Cẩm Phàm, tôi sẽ gắng hết sức nghĩ cách để cậu ấy rời khỏi chỗ này, còn em họ cô, Nghiêm Tuấn, bọn họ có Lương Dĩ Tiên, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì. Chúng ta cũng sẽ dốc hết sức… chỉ cần tránh qua được trận chiến này, sau khi kết thúc, tất cả sẽ lại trở nên tốt đẹp”.
“Tôi không đi, tôi sẽ không vứt bỏ bọn cô để làm nhược phu.”
“Lẽ nào cô có thể vứt bỏ vị hôn phu?”
“Tôi…”, Iris trầm mặc, vị kỹ sư Vật lý Hoa kiều kia, trong một lần làm nhiệm vụ trừ yêu, trùng hợp cô ta đã cứu được em trai Cẩm Phàm của anh ta và quen biết anh ta, sau đó hai người yêu nhau. Cẩm Phàm cũng vì điều này, quyết ý gia nhập vào Cục đặc phái, những điều này Cẩm Bình không biết rõ lắm, chỉ biết cô là cảnh sát hình sự quốc tế em trai muốn theo cô sống trong nước, đợi công việc của cô hoàn thành thì sẽ cùng nhau quay lại Mỹ.
“Iris, cô có chồng sắp cưới, có một tương lai hoàn chỉnh, không giống với các Ngự linh sư khác. Cô không phải là nhược phu, mấy tên tội phạm đó là tội phạm ma túy lưu vong ở nước ngoài, nhiệm vụ của cô là bắt được bọn chúng. Đó là thế giới ngoài ánh sáng của loài người, không giống với thế giới trong bóng tối của Ngự linh sư, nhưng mục đích giống nhau.”
“A Tân”, im lặng hồi lâu, Iris chậm rãi lên tiếng, “Tôi không thể quá ích kỷ”.
“Đúng, cô không thể quá ích kỷ, để người yêu của cô đau lòng”, giọng nói của Mạc Tân vẫn thấp trầm, “Ngủ đi, Iris”.
Sân bay Cốc Giang, một người đàn ông nho nhã cao lớn đón lấy va li hành lý trong tay của Iris, Cung Cẩm Phàm đi lên ôm anh ta: “Anh, em muốn ở lại thêm một thời gian nữa, anh hãy đối xử với chị dâu cho tốt, đợi em quay về tham dự hôn lễ của hai người”.
“Bọn anh không vội, em đã vội trước rồi”, Cung Cẩm Bình vỗ lên bả vai rắn chắc của cậu ta, “Tiểu tử được đó, có chút mùi vị của nam tử Hán rồi, để em ra ngoài rèn luyện rất có thành quả đó! Một mình, phải học cách tự chăm sóc bản thân mình, đừng có chơi bời quá”.
“Chị họ”, Nghiêm Tuấn nhìn Iris, cô ta đang tưởng rằng em họ có lời quyến luyến không nỡ rời xa, tâm huyết ruột gan gì đó, lại thấy cậu ta hít thở một hơi thật sâu sau đó buồn bã nói, “Đi rồi cũng tốt”.
“Cộc…”, một cái cốc đầu.
Nghiêm Tuấn lệ tuôn rào rào: Sớm biết em đã chẳng đến rồi.
“Em chính là em họ mà Iris thường nhắc đến, Nghiêm Tuấn nhỉ?”, Cung Cẩm Bình thân thiện duỗi tay về phía cậu ta, “Anh là Cung Cẩm Bình, chồng chưa cưới… của chị họ em”.
Nghiêm Tuấn nắm lấy bàn tay kia, ánh mắt lườm Iris: Chị họ, chị giấu kỹ quá, em phục rồi.
“Đây là em trai anh, Cung Cẩm Phàm”, Cung Cẩm Bình giới thiệu, “Cậu ấy ít tuổi hơn em, nếu như không phiền, em có thể coi cậu ấy như em trai, sau này có thể là người một nhà rồi, Cẩm Phàm ở Cốc Giang có gì khó khăn không thuận lợi, hy vọng Tiểu Tuấn có thể quan tâm nhiều hơn”.
Nghiêm Tuấn và Cung Cẩm Phàm nhìn nhau một cái…
Trước khi lên máy bay, Iris nói một câu trong lòng: “A Tân, đợi tôi quay lại”, Hú, tôi vẫn còn chưa nói tiếng “cảm ơn” với anh ta…
Hai đứa trẻ lớn đầu tiễn chân hai người xong, cùng đi ra khỏi sân bay, lại nhìn nhau lần nữa, đột nhiên rút ngắn được rất nhiều khoảng cách, thoải mái cười, kề vai cùng sánh bước.
Một người khi phải nói ra ba chữ này, có lẽ là sự thoái thác vô nghĩa nhưng cũng có thể cần đến một dũng khí vô cùng lớn, Âu Ngưng thuộc loại người phía sau.
Xin lỗi cô? Những người bên cạnh nghe sẽ thấy có chút mơ hồ không hiểu, ta và cô ấy tiếp xúc không nhiều, nút thắt duy nhất chỉ có Đỗ An Trác, cũng sớm đã cởi bỏ rồi, theo lý mà nói, cô ấy không thể có lỗi với ta, hơn nữa, ta đã từng xen vào chuyện tình cảm của cô ấy. Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, lời xin lỗi của cô ấy, không phải là vô lý, chuyện cô ấy giấu giếm chính là những gì ta muốn biết.
Cho dù hiểu rõ, ta vẫn cứ hỏi: “Tại sao phải xin lỗi tôi chứ?”.
“Tôi…”, cô ấy do dự, khó khăn mở miệng, có lẽ đang đấu tranh tư tưởng, sau cả nửa phút tay phải mới chầm chậm bóp lên eo, nắm nắm, như đang hạ một quyết tâm gì đó rồi ngẩng đầu lên nhìn ta, “Tiểu Phong, tôi… trước đây không nên hoài nghi cô, cho rằng cô sẽ cướp đi An Trác, tôi xin lỗi…”, cô ấy cúi đầu xuống, như đứa trẻ phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ được.
“Không sao”, ta tiếp nhận ý xin lỗi của cô ấy, nhưng đây không phải là đáp án mà ta mong muốn. Từ ánh mắt tránh né của cô ấy, không khó để đoán ra được, cô ấy vẫn còn chuyện chưa nói.
Bỏ đi, ta không muốn tìm hiểu, thị phi trên đời ai có thể phân rõ được, cho dù cô ấy làm gì, đều chỉ là muốn bảo vệ tình yêu của mình mà thôi.
“Tiểu Phong, tôi…”, cô ấy lại lần nữa do dự, lời vẫn chưa nói ra khỏi miệng.
“Âu Ngưng”, Dĩ Tiên đã nói chuyện xong với Doãn Kiếm, đi đến phía bọn ta, “Muộn rồi, chúng ta về trường thôi!”, rồi lại quay sang nói với ta, “Tiểu Phong, Doãn Kiếm uống nhiều rồi, không lái xe được, phiền cậu đưa cậu ấy về”.
Ta nhìn sang một đầu khác của bậc cấp, Doãn Kiếm đã nới lỏng cà vạt, chống lên lan can, khom eo xuống, như đang muốn nôn sau khi uống say, Đỗ An Trác ở bên cạnh trông nom… anh ta vừa rồi chẳng phải vẫn còn rất tỉnh sao?
Sau khi ba người đi, ta đỡ Doãn Kiếm, định làm cho anh ta bất tỉnh bằng pháp trận truyền thống, hai giây là xong, tiết kiệm được cả tiền lẫn thời gian đi xe, vừa tiện lợi vừa có nhiều lợi ích kinh tế, thật tốt biết bao!
Tính đi tính lại, ta thì nghĩ như thế, nhưng anh ta lại không để cho ta được như ý, ánh mắt bỗng chốc sáng tỏ hơn nhiều, trước khi ta ra tay đã cướp lời trước: “Tiểu Phong, đi cùng anh”.
“…?!”, đại thiếu gia, anh giả say đúng không?
Trăng sáng treo cao, gió mát rì rào, hai người chầm chậm bước đi trên vệ đường vắng vẻ, tắm mình trong ánh sáng mờ ảo mông lung của đèn đường, khoảnh khắc này, quang cảnh này, bên cạnh lại có thêm một anh chàng đẹp trai phong độ, lãng mạn mà các cô gái đều mơ ước, quả không thích hợp với ta.
“Em không hiếu kỳ xem Dĩ Tiên nói gì với anh sao?”
“…”, ta sâu sắc nhận thức rõ được sự hiếu kỳ có thể hại chết con mèo, tình nguyện không tìm hiểu cho đầu óc thanh thản.
Thấy ta không nói chuyện, anh ta tự nhiên lại cười, nụ cười rất nhẹ, rất nhạt và rất đẹp: “Cũng đúng, chuyện em biết được quá nhiều không cần bận tâm đến mấy chuyện này”, nói rồi bước chân dừng lại, quay người sang nhìn thẳng vào ta, tay giữ trên hai vai của ta, nghiêm túc mà chân thành, “Dĩ Tiên nói với anh, em là Phong Linh”.
“Tôi vốn dĩ chính là Phong Linh.”
“Em cũng là Dạ Lạc.”
“…”, ta cứng đờ, lựu đạn cũng thích vứt từ phía sau sao?
“Nhưng không phải là anh ta.”
“…”, giày vò, đúng là giày vò người ta, không thể nói hết một lượt được sao?
Khóe miệng anh ta khẽ trưng ra nụ cười, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, giọng nói dịu dàng: “Em biết điều này đối với anh quan trọng biết nhường nào không, Tiểu Phong?”.
“A Kiếm, tôi…”, không đáng để anh phải trả giá.
“Anh ta nói em sắp chết rồi.”
“Tôi biết.”
“Anh ta nói… em chỉ có thể là của anh ta.”
“Vậy sao?”
“Không có ai có thể xen vào giữa bọn em, cho dù có chết đi, linh hồn của em cũng chỉ có thể thuộc về anh ta, đời đời kiếp kiếp với anh ta… sẽ không chia lìa.”
Ta dựng thẳng người dậy, bình thản nhìn anh ta: “A Kiếm, ngày mai, tôi đến Quảng An”.
“Đây là sự thương hại của em phải không?”
“Không, là tâm nguyện của Phong Linh, muốn đi hết đoạn đường cuối cùng này bằng nụ cười, mặc kệ sau này đi đâu về đâu.”
Anh ta túm lấy bờ vai của ta, đồng tử đen thẫm dần chuyển thành lạnh lẽo, giữa bờ môi mỏng thốt ra hai chữ: “Dạ Lạc… Dạ Lạc, anh ra đi, Dạ Lạc… anh ra đi, ra đi…”.
“A Kiếm”, ta ôm lại anh ta, cảm nhận được luồng kích động bất ổn đó, “Đừng gọi anh ấy, Dạ Lạc không cứu nổi Phong Linh, những ngày sống cuối cùng, Phong Linh muốn sống trong thế giới không có Dạ Lạc”.
“Chưa từng thấy em và anh ta cùng xuất hiện một lúc, là bởi vì nguyên nhân này sao? Em thật sự muốn giải thoát khỏi anh ta?”
“Nhưng mà tôi không làm được, A Kiếm, có thể thuận theo tâm ý của tôi, để tôi tùy tiện một lần được không?”
“Có thể”
Ta và anh ta ôm nhau dưới bóng đèn đường, giống như một đôi tình nhân dựa dẫm vào nhau để tìm kiếm sự an ủi, thời khắc này, chỉ có hai linh hồn loài người bình thường đang liếm láp vết thương cho nhau…
Mạc Tân mặc áo ngủ đẩy cửa phòng của Iris dưới ánh mắt nghi hoặc của cô ta, bò lên Trên giường, lật chăn ra, chui vào bên cạnh, rồi lại kéo chăn, sau đó yên tâm nhắm mắt.
“A… A Tân?”, Iris nhất thời kinh ngạc.
Mạc Tân lật người lại, nhấc một cánh tay lên vắt ngang lên người cô ta, đôi mắt đen láy trong bóng tối trở nên trong sáng vô cùng, Iris hoảng sợ: Cô ta… cô ta muốn chơi trò gì vậy?
“Iris, cô quay về Mỹ đi!”
“A Tân”, Iris kinh hãi, thân thể đang muốn nhảy dựng lên thì bị Mạc Tân ôm chặt, ấn xuống, hơi giận dữ, “Thời khắc then chốt thế này, tôi làm sao có thể lâm trận đào ngũ chứ?”.
“Không phải là lâm trận đào ngũ”, Mạc Tân khẽ giọng nói, “Iris, thân phận đối ngoại của cô là cảnh sát hình sự quốc tế, lần này là phía bên Mỹ điều cô quay về, hợp tác trợ giúp bắt mấy tên tội phạm quốc tế vượt biên. Cung Cẩm Bình ngày mai sẽ đến Cốc Giang đón cô. Cẩm Phàm, tôi sẽ gắng hết sức nghĩ cách để cậu ấy rời khỏi chỗ này, còn em họ cô, Nghiêm Tuấn, bọn họ có Lương Dĩ Tiên, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì. Chúng ta cũng sẽ dốc hết sức… chỉ cần tránh qua được trận chiến này, sau khi kết thúc, tất cả sẽ lại trở nên tốt đẹp”.
“Tôi không đi, tôi sẽ không vứt bỏ bọn cô để làm nhược phu.”
“Lẽ nào cô có thể vứt bỏ vị hôn phu?”
“Tôi…”, Iris trầm mặc, vị kỹ sư Vật lý Hoa kiều kia, trong một lần làm nhiệm vụ trừ yêu, trùng hợp cô ta đã cứu được em trai Cẩm Phàm của anh ta và quen biết anh ta, sau đó hai người yêu nhau. Cẩm Phàm cũng vì điều này, quyết ý gia nhập vào Cục đặc phái, những điều này Cẩm Bình không biết rõ lắm, chỉ biết cô là cảnh sát hình sự quốc tế em trai muốn theo cô sống trong nước, đợi công việc của cô hoàn thành thì sẽ cùng nhau quay lại Mỹ.
“Iris, cô có chồng sắp cưới, có một tương lai hoàn chỉnh, không giống với các Ngự linh sư khác. Cô không phải là nhược phu, mấy tên tội phạm đó là tội phạm ma túy lưu vong ở nước ngoài, nhiệm vụ của cô là bắt được bọn chúng. Đó là thế giới ngoài ánh sáng của loài người, không giống với thế giới trong bóng tối của Ngự linh sư, nhưng mục đích giống nhau.”
“A Tân”, im lặng hồi lâu, Iris chậm rãi lên tiếng, “Tôi không thể quá ích kỷ”.
“Đúng, cô không thể quá ích kỷ, để người yêu của cô đau lòng”, giọng nói của Mạc Tân vẫn thấp trầm, “Ngủ đi, Iris”.
Sân bay Cốc Giang, một người đàn ông nho nhã cao lớn đón lấy va li hành lý trong tay của Iris, Cung Cẩm Phàm đi lên ôm anh ta: “Anh, em muốn ở lại thêm một thời gian nữa, anh hãy đối xử với chị dâu cho tốt, đợi em quay về tham dự hôn lễ của hai người”.
“Bọn anh không vội, em đã vội trước rồi”, Cung Cẩm Bình vỗ lên bả vai rắn chắc của cậu ta, “Tiểu tử được đó, có chút mùi vị của nam tử Hán rồi, để em ra ngoài rèn luyện rất có thành quả đó! Một mình, phải học cách tự chăm sóc bản thân mình, đừng có chơi bời quá”.
“Chị họ”, Nghiêm Tuấn nhìn Iris, cô ta đang tưởng rằng em họ có lời quyến luyến không nỡ rời xa, tâm huyết ruột gan gì đó, lại thấy cậu ta hít thở một hơi thật sâu sau đó buồn bã nói, “Đi rồi cũng tốt”.
“Cộc…”, một cái cốc đầu.
Nghiêm Tuấn lệ tuôn rào rào: Sớm biết em đã chẳng đến rồi.
“Em chính là em họ mà Iris thường nhắc đến, Nghiêm Tuấn nhỉ?”, Cung Cẩm Bình thân thiện duỗi tay về phía cậu ta, “Anh là Cung Cẩm Bình, chồng chưa cưới… của chị họ em”.
Nghiêm Tuấn nắm lấy bàn tay kia, ánh mắt lườm Iris: Chị họ, chị giấu kỹ quá, em phục rồi.
“Đây là em trai anh, Cung Cẩm Phàm”, Cung Cẩm Bình giới thiệu, “Cậu ấy ít tuổi hơn em, nếu như không phiền, em có thể coi cậu ấy như em trai, sau này có thể là người một nhà rồi, Cẩm Phàm ở Cốc Giang có gì khó khăn không thuận lợi, hy vọng Tiểu Tuấn có thể quan tâm nhiều hơn”.
Nghiêm Tuấn và Cung Cẩm Phàm nhìn nhau một cái…
Trước khi lên máy bay, Iris nói một câu trong lòng: “A Tân, đợi tôi quay lại”, Hú, tôi vẫn còn chưa nói tiếng “cảm ơn” với anh ta…
Hai đứa trẻ lớn đầu tiễn chân hai người xong, cùng đi ra khỏi sân bay, lại nhìn nhau lần nữa, đột nhiên rút ngắn được rất nhiều khoảng cách, thoải mái cười, kề vai cùng sánh bước.
/150
|