Giữa những tòa nhà cao mọc lên như rừng cây trong bóng tối, một trận gió mạnh ào ào thổi qua, làm tung bay vạt áo của những người đi dạo phố, các cô gái vội vàng che váy, theo quán tính phát ra mấy tiếng gào thét. Có người không kìm được oán thán: “Cái quái gì vậy? Đột nhiên nổi gió lớn, sắp mưa rồi sao?”.
“Dự báo thời tiết không nói tối nay có mưa mà!”
Trước mặt người vừa nói, một con quái vật xấu xí đang nhe nanh há miệng cười dữ tợn với cô ta, liếc thấy cô gái liền theo sát không buông, cương bạo phát ra một tiếng gầm vang, vung mạnh nắm đấm thép đánh ngã cô gái trước mắt xuống đất.
Người đi đường nhìn thấy một cô gái đang yên đang lành bỗng dưng ngã đổ xuống đất không dậy được, mặt như tro tàn, đồng tử phân tán, nhãn cầu như muốn bắn ra khỏi tròng mắt, dưới ánh đèn đường trông đáng sợ vô cùng.
“Á…!”, những người nhát gan không kìm được kinh hãi kêu vang, đám người vây đến sôi sục.
“Mau gọi xe cấp cứu!”
Lương Dĩ Tiên chẳng kịp để ý xem xét tình hình, biết một đòn kia đủ để lấy mạng cô gái, trong nhà xác của bệnh viện lại sắp có thêm một thi thể nữa. Mắt thấy yêu thú đang trốn thoát, cô ấy phẫn nộ thầm rủa, không kịp cảm thông với người đã chết, dốc toàn lực đuổi theo.
“Ai da, đúng là một đứa trẻ chăm chỉ đó!”, Vô Thương bay giữa không trung ôm một chiếc lưỡi hái lớn, thấy cô gái truy đuổi yêu thú, quay sang nhìn thi thể nữ bị đám người quây lại, vung chuyển chiếc lưỡi hái.
“Tiểu Doãn Kiếm, công việc ta tiếp nhận lại rồi, tạm thời không muốn thu linh hồn của ngươi, ta cần ngươi thay ta đi làm một việc khác, chuyện này ngoài việc báo thù, chuyện vô cùng… vô cùng thú vị”, miệng của Tử Thần nở nụ cười lớn, “Người phá hoại quy tắc cần phải nhận sự trừng phạt, không phải sao?”.
Con đường yên tĩnh, tiếng gió ào ào lướt qua, Lương Dĩ Tiên gắng hết sức đuổi theo bóng dáng phía trước, không dám dừng lại. Ngắm chuẩn cơ hội, cô ấy giơ bốn tờ bùa giấy lên, sải dài bước chân bật người nhảy lên. Giấy bùa bay vút ra, rơi vào bốn góc. Cô ấy nhanh chóng khép chặt hai ngón tay kết ấn: “Tứ thánh giáng linh, thông thiên vô giới, cấp cấp như luật lệnh, kết”, hét lớn một tiếng, giấy bùa hóa làm bốn đạo minh quang nối liền nhau, dựng lên một tòa kết giới hình vuông, ngăn chặn đường đi của con yêu thú, dễ dàng vây khốn nó.
“Xem mày còn chạy đi đâu”, Âm dương thiếu nữ thở dốc, trong đồng tử cháy lên sát ý.
“Âm hồn bất tán, tự tìm cái chết”, yêu thú thịnh nộ.
“Hỏa Hoàng”, thiếu nữ vút lên không trung, triệu hô thức thần một con chim lửa khổng lồ sải rộng cánh lao xuống, mang theo lửa cháy rừng rực, trực tiếp tấn công con quái vật ghê tởm.
Yêu thú bốn chân bám đất, thân thể nứt ra một chiếc đuôi to thô dài mười mấy mét, kèm theo đó là chất dịch dính nhớp nháp, chiếc đuôi quẫy đảo giống như chiếc búa nặng nghìn cân đập xuống, những công trình xung quanh chớp mắt đã bị hủy diệt, nhưng vì ở trong kết giới nên không thể gây ảnh hưởng với bên ngoài kết giới.
Búa nặng tấn công trúng quả cầu lửa, trơng không trung nổ ra những đốm lửa nhỏ rải rác bay bay, yêu quái đắc ý thị uy với Dĩ Tiên, chiếc đuôi dài cuồng nộ quét đi.
“Hừ, chút khả năng này mà cũng dám xem thường ta”, thiếu nữ ngưng thần nín thở, ghim chặt đến chiếc đuôi đang bay đến chỗ mình, ngón tay phải cầm giấy bùa chầm chầm đưa lên, quát lớn: “Hỏa Hoàng”.
Thức thần hiểu ý, miệng phun ra chiếc lưỡi lửa tấn công đến chiếc đuôi dài, ngăn cản nó. Lương Dĩ Tiên chạy nhanh, đến gần yêu thú liền dừng bước, bật nhảy lên, bùa giấy trong tay hóa thành một lưỡi đao hình vòng cung dài ba thước, nhắm chuẩn vào chiếc đuôi kia, lưỡi đao ở giữa không trung tốc độ lao đến, phần lưỡi sắc bén chặt đứt chiếc đuôi dài, yêu thú ngã xuống đất, thân thể không ngừng giãy giụa, đau đớn gào thét.
“Kết thúc rồi”, thiếu nữ cao giọng tuyên bố, dựng đứng hai ngón tay, nhẩm đọc: “Thu”.
Hỏa Hoàng biến thành một ngọn lửa đỏ tiêu tan, kết giới thu nhỏ lại, những công trình bị phá hoại khôi phục lại nguyên trạng, yêu quái bị chèn ép trong kết giới dần thu nhỏ, trước khi biến mất gầm ra một cậu rất không cam chịu: “Loài người ti tiện, Dạ Lạc sẽ không buông tha cho các ngươi, ngày tận thế… sẽ nhanh đến thôi, ha ha…”.
“Dạ Lạc?”, Lương Dĩ Tiên nghi hoặc, là thứ gì?
“Lương tiểu thư thân thủ tốt, không hổ danh là hậu duệ Lương thị của Thu Mộc Viên, cháu nội của đại âm dương sư Lương Nguyên”, bên đường xuất hiện một người đàn ông, bên cạnh còn có một cậu bé hơn mười tuổi.
“Anh?”, nhờ vào ánh đèn đường, Lương Dĩ Tiên nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, cô bất giác kinh ngạc, người này… khuôn mặt yêu ma đó đẹp quá mức, trong nhà thờ đã gặp rồi, anh ta là người đàn ông xuất hiện trong ảo giác của Doãn Kiếm. Doãn Kiếm với anh ta… có thâm thù đại hận.
“Thấy phản ứng của Lương tiểu thư, lẽ nào trước đây quen biết tôi?”, người đàn ông thái độ nho nhã.
“Anh là ai?”, Lương Dĩ Tiên duy trì bình ổn hỏi, đoán là anh ta có thể có quan hệ với Iris, có lẽ là…
“Chúng ta có nhiệm vụ giống nhau, có thể coi là đồng bọn của Lương tiểu thư nhỉ.”
“Ngự linh sư? Tên?”, Lương Dĩ Tiên đơn giản nêu câu hỏi.
“Sở Tiêu Nhiên, rất vui mừng gặp được cô, Lương tiểu thư”, người đàn ông trang nhã lịch sự, “Đại tiểu thư tùy hứng nhà tôi muốn mời cô đi một chuyến”.
“Đại tiểu thư nhà anh?”
“Gặp rồi sẽ biết ngay, đại tiểu thư tính khí vô cùng cổ quái, hy vọng Lương tiểu thư sẽ nể mặt, tôi cũng có thể không làm nhục sứ mệnh được giao phó.”
Lương Dĩ Tiên không lên tiếng nữa, biểu thị thuận theo, ánh mắt di chuyển đến đứa bé bên cạnh anh ta, một chút cảm giác kỳ quái trào lên trong lòng: “Đứa bé này…”, ngầm sinh lòng cảnh giác.
“Phi Dục, đối tác của tôi”, Sở Tiêu Nhiên không chút kiêng kỵ giới thiệu.
Lại làm bạn cùng yêu ma, anh ta quả nhiên không phải loại bình thường, chỉ có điều Cục Đặc phái làm sao có thể dễ dàng cho phép… Lương Dĩ Tiên cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Nếu nói Đinh Linh giúp đỡ Đỗ An Trác là xuất phát từ thứ cô ta gọi là cảm giác chính nghĩa, vậy thì đứa trẻ tên là Phi Dục này thì sao?
“Phi Dục vừa không phải ngự linh sư, cũng không phải yêu ma, cậu ấy là đứa trẻ tôi thu giữ, đối tác tốt nhất của tôi.”
Thiếu nữ nhìn khuôn mặt cười ôn hòa của anh ta: Sở Tiêu Nhiên, không giống người đại gian đại ác, cũng có thể là được ẩn giấu cực sâu, vì sao Doãn Kiếm lại hận anh ta như vậy?
Mà lúc này nhìn đến đứa trẻ hướng nội yên tĩnh kia, năng lượng tiềm ẩn, bên trong cơ thể nó, hắc ám, lạnh giá, lớn mạnh, rất giống… rất giống… cùng với thứ phong ấn trong linh hồn An Trác… rất giống… bọn họ…
“Lương tiểu thư?”, Sở Tlêu Nhiên phát giác ra sự căng thẳng và không thoải mái của cô ấy.
“Đưa tôi đi gặp đại tiểu thư của các anh đi!”, Lương Dĩ Tiên như sực tỉnh khỏi mộng.
Đỉnh cao của tòa nhà, một thiếu niên anh tuấn phong độ cúi nhìn mặt đất, hành động diệt yêu nhanh gọn thuận lợi đó của âm dương sư đã được anh ta thu hết vào mắt, thiếu niên đưa ra đánh giá thích đáng: “Có chút bản lĩnh”.
Người đàn ông đó và đứa trẻ bên cạnh anh ta… người và ma cùng nhau đối phó với yêu ma? Thật kỳ quái.
Ngự linh Sư? Bờ môi thiếu niên nhếch lên, cười khinh miệt: Nhân vật phụ tự thương thân trách phận, căn bản không xứng để được đại ca bận tâm.
Chỉ là không hiểu, yêu thú đó vì sao nói Dạ Lạc sẽ không buông tha cho bọn họ? Đại ca từ lúc nào lại được gộp vào cùng với yêu ma? Huynh ấy chẳng phải là không hứng thú với vị trí Ma Vương sao?
Ngày tận thế? Dạ Lạc đã từng nói muốn làm theo mong muốn trong lòng, năng lực chẳng có gì đáng nghi, nhưng với tính khí của huynh ấy, bây giờ có thể chơi đến ngày tận thế sao? Bản thân lại có chút chờ mong… biến nơi đây thành một cõi U Minh khác, để đại ca trở thành chúa tể Thần Thẩm phán của thế giới này.
Cốc Giang được xây cận kề hồ nước, phía đông có ngọn Phong Sơn, phía tây là hồ nước rộng vô biên, trong đêm tối, mặt nước thâm sâu như vực thẳm, mênh mang như biển sương mờ mịt, thỉnh thoảng lại có những luồng lạnh lẽo lướt qua.
Người đàn ông anh tuấn lạnh lùng đứng giữa không trung, một con mèo nhỏ cuộn chặt lại nằm trên vai anh ta, hai con mắt lục bảo thạch đảo qua đảo lại. Mặt hồ, một cơn lốc xoáy từ từ ẩn hiện, càng lúc càng rõ ràng, mở rộng, giống như một chiếc miệng lớn tham lam, muốn đem tất cả mọi vật gần đó nuốt vào trong vực đen không đáy.
“Ảo Nguyệt…”, mèo con nghi hoặc.
“Đừng lên tiếng”, Ảo Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, “Chăm sóc ngươi là mệnh lệnh của Dạ Lạc, mệnh lệnh của ngài ấy, ta sẽ chấp hành vô điều kiện”.
“Ảo Nguyệt”, một tiểu cô nương xinh đẹp từ trên vai anh ta trượt xuống, kéo tay của anh ta, ngước khuôn mặt tươi cười dịu ngọt lên, “Cảm ơn!”, dịu dàng như tên của cô, Ti Ti, mềm mượt chảy vào lòng người.
“Bất luận chuyện gì, theo sát bên cạnh ta, đừng chạy loạn”, khẩu khí của Ảo Nguyệt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng so với vừa nãy đã thả lỏng hơn rất nhiều.
“Ảo Nguyệt”, không trung đột nhiên hiện ra một mỹ thiếu niên.
“Điện hạ?”
“Đại Ca bảo ta đến giúp ngươi tìm người, tình huống rất gấp.”
“Xảy ra chuyện rồi?”, khuôn mặt anh tuấn lạnh băng hiện lên một chút căng thẳng, “Ngài ấy thế nào rồi?”.
“Dạ Lạc…”, Ti Ti khẽ lẩm bẩm, tay túm càng chặt hơn, khuôn mặt dính lên cánh tay của Ảo Nguyệt, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Huynh ấy rất ổn…”, chỉ là có nói vài lời kỳ quái, Dạ Ly tỷ mỉ chăm chú nhìn Ảo Nguyệt: Trăng đêm, một câu đố ư? Ảo Nguyệt của Dạ Lạc à! Trong mắt, trong tim Ảo Nguyệt chỉ có đại ca, cho dù đại ca định làm Tà Thần, U Minh sứ giả vẫn thề chết đi theo, bởi vì quan hệ của huyết giao sao? Bọn họ đều từng uống máu của đại ca, Ảo Nguyệt là đứng đầu trong sáu người, ý chí của anh ta cực lớn, ảnh hưởng đến năm người còn lại, trong thời đại thần thoại viễn cổ đi đâu cũng thuận lợi, chúng thần kính sợ. Người kiêu ngạo như thế này lại duy nhất cam nguyện thần phục đại ca, cũng duy chỉ có đại ca có thể quan tâm đến ý chí của anh ta, quan hệ nhìn có vẻ như kỳ diệu, nhưng lại rất đơn giản, Ảo Nguyệt trung thành với đại ca tuyệt đối không kém mình một phần nào, giống như một câu đố… Trăng đêm, câu đố cảu trăng.
“Điện hạ?”, Ảo Nguyệt bị Tiểu Ly nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, buồn bực hỏi.
“Trăng đêm, ngươi và đại ca của ta”, lời của Dạ Ly khiến người ta chẳng hiểu gì cả.
“Cái gì… trăng đêm?”
“So với điều này…”, Dạ Ly cúi nhìn mặt hồ phía dưới xoáy mở, “Ngươi tìm được rồi?”
“Một manh mối.”
Ti Ti co rúm phía sau Ảo Nguyệt, trừng to hai mắt kinh hãi, chăm chú nhìn dòng nước chảy xiết, đồng tử hơi run lên, cảm giác này rất quen thuộc, không thể nào… không thể nào…
“Dự báo thời tiết không nói tối nay có mưa mà!”
Trước mặt người vừa nói, một con quái vật xấu xí đang nhe nanh há miệng cười dữ tợn với cô ta, liếc thấy cô gái liền theo sát không buông, cương bạo phát ra một tiếng gầm vang, vung mạnh nắm đấm thép đánh ngã cô gái trước mắt xuống đất.
Người đi đường nhìn thấy một cô gái đang yên đang lành bỗng dưng ngã đổ xuống đất không dậy được, mặt như tro tàn, đồng tử phân tán, nhãn cầu như muốn bắn ra khỏi tròng mắt, dưới ánh đèn đường trông đáng sợ vô cùng.
“Á…!”, những người nhát gan không kìm được kinh hãi kêu vang, đám người vây đến sôi sục.
“Mau gọi xe cấp cứu!”
Lương Dĩ Tiên chẳng kịp để ý xem xét tình hình, biết một đòn kia đủ để lấy mạng cô gái, trong nhà xác của bệnh viện lại sắp có thêm một thi thể nữa. Mắt thấy yêu thú đang trốn thoát, cô ấy phẫn nộ thầm rủa, không kịp cảm thông với người đã chết, dốc toàn lực đuổi theo.
“Ai da, đúng là một đứa trẻ chăm chỉ đó!”, Vô Thương bay giữa không trung ôm một chiếc lưỡi hái lớn, thấy cô gái truy đuổi yêu thú, quay sang nhìn thi thể nữ bị đám người quây lại, vung chuyển chiếc lưỡi hái.
“Tiểu Doãn Kiếm, công việc ta tiếp nhận lại rồi, tạm thời không muốn thu linh hồn của ngươi, ta cần ngươi thay ta đi làm một việc khác, chuyện này ngoài việc báo thù, chuyện vô cùng… vô cùng thú vị”, miệng của Tử Thần nở nụ cười lớn, “Người phá hoại quy tắc cần phải nhận sự trừng phạt, không phải sao?”.
Con đường yên tĩnh, tiếng gió ào ào lướt qua, Lương Dĩ Tiên gắng hết sức đuổi theo bóng dáng phía trước, không dám dừng lại. Ngắm chuẩn cơ hội, cô ấy giơ bốn tờ bùa giấy lên, sải dài bước chân bật người nhảy lên. Giấy bùa bay vút ra, rơi vào bốn góc. Cô ấy nhanh chóng khép chặt hai ngón tay kết ấn: “Tứ thánh giáng linh, thông thiên vô giới, cấp cấp như luật lệnh, kết”, hét lớn một tiếng, giấy bùa hóa làm bốn đạo minh quang nối liền nhau, dựng lên một tòa kết giới hình vuông, ngăn chặn đường đi của con yêu thú, dễ dàng vây khốn nó.
“Xem mày còn chạy đi đâu”, Âm dương thiếu nữ thở dốc, trong đồng tử cháy lên sát ý.
“Âm hồn bất tán, tự tìm cái chết”, yêu thú thịnh nộ.
“Hỏa Hoàng”, thiếu nữ vút lên không trung, triệu hô thức thần một con chim lửa khổng lồ sải rộng cánh lao xuống, mang theo lửa cháy rừng rực, trực tiếp tấn công con quái vật ghê tởm.
Yêu thú bốn chân bám đất, thân thể nứt ra một chiếc đuôi to thô dài mười mấy mét, kèm theo đó là chất dịch dính nhớp nháp, chiếc đuôi quẫy đảo giống như chiếc búa nặng nghìn cân đập xuống, những công trình xung quanh chớp mắt đã bị hủy diệt, nhưng vì ở trong kết giới nên không thể gây ảnh hưởng với bên ngoài kết giới.
Búa nặng tấn công trúng quả cầu lửa, trơng không trung nổ ra những đốm lửa nhỏ rải rác bay bay, yêu quái đắc ý thị uy với Dĩ Tiên, chiếc đuôi dài cuồng nộ quét đi.
“Hừ, chút khả năng này mà cũng dám xem thường ta”, thiếu nữ ngưng thần nín thở, ghim chặt đến chiếc đuôi đang bay đến chỗ mình, ngón tay phải cầm giấy bùa chầm chầm đưa lên, quát lớn: “Hỏa Hoàng”.
Thức thần hiểu ý, miệng phun ra chiếc lưỡi lửa tấn công đến chiếc đuôi dài, ngăn cản nó. Lương Dĩ Tiên chạy nhanh, đến gần yêu thú liền dừng bước, bật nhảy lên, bùa giấy trong tay hóa thành một lưỡi đao hình vòng cung dài ba thước, nhắm chuẩn vào chiếc đuôi kia, lưỡi đao ở giữa không trung tốc độ lao đến, phần lưỡi sắc bén chặt đứt chiếc đuôi dài, yêu thú ngã xuống đất, thân thể không ngừng giãy giụa, đau đớn gào thét.
“Kết thúc rồi”, thiếu nữ cao giọng tuyên bố, dựng đứng hai ngón tay, nhẩm đọc: “Thu”.
Hỏa Hoàng biến thành một ngọn lửa đỏ tiêu tan, kết giới thu nhỏ lại, những công trình bị phá hoại khôi phục lại nguyên trạng, yêu quái bị chèn ép trong kết giới dần thu nhỏ, trước khi biến mất gầm ra một cậu rất không cam chịu: “Loài người ti tiện, Dạ Lạc sẽ không buông tha cho các ngươi, ngày tận thế… sẽ nhanh đến thôi, ha ha…”.
“Dạ Lạc?”, Lương Dĩ Tiên nghi hoặc, là thứ gì?
“Lương tiểu thư thân thủ tốt, không hổ danh là hậu duệ Lương thị của Thu Mộc Viên, cháu nội của đại âm dương sư Lương Nguyên”, bên đường xuất hiện một người đàn ông, bên cạnh còn có một cậu bé hơn mười tuổi.
“Anh?”, nhờ vào ánh đèn đường, Lương Dĩ Tiên nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, cô bất giác kinh ngạc, người này… khuôn mặt yêu ma đó đẹp quá mức, trong nhà thờ đã gặp rồi, anh ta là người đàn ông xuất hiện trong ảo giác của Doãn Kiếm. Doãn Kiếm với anh ta… có thâm thù đại hận.
“Thấy phản ứng của Lương tiểu thư, lẽ nào trước đây quen biết tôi?”, người đàn ông thái độ nho nhã.
“Anh là ai?”, Lương Dĩ Tiên duy trì bình ổn hỏi, đoán là anh ta có thể có quan hệ với Iris, có lẽ là…
“Chúng ta có nhiệm vụ giống nhau, có thể coi là đồng bọn của Lương tiểu thư nhỉ.”
“Ngự linh sư? Tên?”, Lương Dĩ Tiên đơn giản nêu câu hỏi.
“Sở Tiêu Nhiên, rất vui mừng gặp được cô, Lương tiểu thư”, người đàn ông trang nhã lịch sự, “Đại tiểu thư tùy hứng nhà tôi muốn mời cô đi một chuyến”.
“Đại tiểu thư nhà anh?”
“Gặp rồi sẽ biết ngay, đại tiểu thư tính khí vô cùng cổ quái, hy vọng Lương tiểu thư sẽ nể mặt, tôi cũng có thể không làm nhục sứ mệnh được giao phó.”
Lương Dĩ Tiên không lên tiếng nữa, biểu thị thuận theo, ánh mắt di chuyển đến đứa bé bên cạnh anh ta, một chút cảm giác kỳ quái trào lên trong lòng: “Đứa bé này…”, ngầm sinh lòng cảnh giác.
“Phi Dục, đối tác của tôi”, Sở Tiêu Nhiên không chút kiêng kỵ giới thiệu.
Lại làm bạn cùng yêu ma, anh ta quả nhiên không phải loại bình thường, chỉ có điều Cục Đặc phái làm sao có thể dễ dàng cho phép… Lương Dĩ Tiên cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Nếu nói Đinh Linh giúp đỡ Đỗ An Trác là xuất phát từ thứ cô ta gọi là cảm giác chính nghĩa, vậy thì đứa trẻ tên là Phi Dục này thì sao?
“Phi Dục vừa không phải ngự linh sư, cũng không phải yêu ma, cậu ấy là đứa trẻ tôi thu giữ, đối tác tốt nhất của tôi.”
Thiếu nữ nhìn khuôn mặt cười ôn hòa của anh ta: Sở Tiêu Nhiên, không giống người đại gian đại ác, cũng có thể là được ẩn giấu cực sâu, vì sao Doãn Kiếm lại hận anh ta như vậy?
Mà lúc này nhìn đến đứa trẻ hướng nội yên tĩnh kia, năng lượng tiềm ẩn, bên trong cơ thể nó, hắc ám, lạnh giá, lớn mạnh, rất giống… rất giống… cùng với thứ phong ấn trong linh hồn An Trác… rất giống… bọn họ…
“Lương tiểu thư?”, Sở Tlêu Nhiên phát giác ra sự căng thẳng và không thoải mái của cô ấy.
“Đưa tôi đi gặp đại tiểu thư của các anh đi!”, Lương Dĩ Tiên như sực tỉnh khỏi mộng.
Đỉnh cao của tòa nhà, một thiếu niên anh tuấn phong độ cúi nhìn mặt đất, hành động diệt yêu nhanh gọn thuận lợi đó của âm dương sư đã được anh ta thu hết vào mắt, thiếu niên đưa ra đánh giá thích đáng: “Có chút bản lĩnh”.
Người đàn ông đó và đứa trẻ bên cạnh anh ta… người và ma cùng nhau đối phó với yêu ma? Thật kỳ quái.
Ngự linh Sư? Bờ môi thiếu niên nhếch lên, cười khinh miệt: Nhân vật phụ tự thương thân trách phận, căn bản không xứng để được đại ca bận tâm.
Chỉ là không hiểu, yêu thú đó vì sao nói Dạ Lạc sẽ không buông tha cho bọn họ? Đại ca từ lúc nào lại được gộp vào cùng với yêu ma? Huynh ấy chẳng phải là không hứng thú với vị trí Ma Vương sao?
Ngày tận thế? Dạ Lạc đã từng nói muốn làm theo mong muốn trong lòng, năng lực chẳng có gì đáng nghi, nhưng với tính khí của huynh ấy, bây giờ có thể chơi đến ngày tận thế sao? Bản thân lại có chút chờ mong… biến nơi đây thành một cõi U Minh khác, để đại ca trở thành chúa tể Thần Thẩm phán của thế giới này.
Cốc Giang được xây cận kề hồ nước, phía đông có ngọn Phong Sơn, phía tây là hồ nước rộng vô biên, trong đêm tối, mặt nước thâm sâu như vực thẳm, mênh mang như biển sương mờ mịt, thỉnh thoảng lại có những luồng lạnh lẽo lướt qua.
Người đàn ông anh tuấn lạnh lùng đứng giữa không trung, một con mèo nhỏ cuộn chặt lại nằm trên vai anh ta, hai con mắt lục bảo thạch đảo qua đảo lại. Mặt hồ, một cơn lốc xoáy từ từ ẩn hiện, càng lúc càng rõ ràng, mở rộng, giống như một chiếc miệng lớn tham lam, muốn đem tất cả mọi vật gần đó nuốt vào trong vực đen không đáy.
“Ảo Nguyệt…”, mèo con nghi hoặc.
“Đừng lên tiếng”, Ảo Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, “Chăm sóc ngươi là mệnh lệnh của Dạ Lạc, mệnh lệnh của ngài ấy, ta sẽ chấp hành vô điều kiện”.
“Ảo Nguyệt”, một tiểu cô nương xinh đẹp từ trên vai anh ta trượt xuống, kéo tay của anh ta, ngước khuôn mặt tươi cười dịu ngọt lên, “Cảm ơn!”, dịu dàng như tên của cô, Ti Ti, mềm mượt chảy vào lòng người.
“Bất luận chuyện gì, theo sát bên cạnh ta, đừng chạy loạn”, khẩu khí của Ảo Nguyệt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng so với vừa nãy đã thả lỏng hơn rất nhiều.
“Ảo Nguyệt”, không trung đột nhiên hiện ra một mỹ thiếu niên.
“Điện hạ?”
“Đại Ca bảo ta đến giúp ngươi tìm người, tình huống rất gấp.”
“Xảy ra chuyện rồi?”, khuôn mặt anh tuấn lạnh băng hiện lên một chút căng thẳng, “Ngài ấy thế nào rồi?”.
“Dạ Lạc…”, Ti Ti khẽ lẩm bẩm, tay túm càng chặt hơn, khuôn mặt dính lên cánh tay của Ảo Nguyệt, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Huynh ấy rất ổn…”, chỉ là có nói vài lời kỳ quái, Dạ Ly tỷ mỉ chăm chú nhìn Ảo Nguyệt: Trăng đêm, một câu đố ư? Ảo Nguyệt của Dạ Lạc à! Trong mắt, trong tim Ảo Nguyệt chỉ có đại ca, cho dù đại ca định làm Tà Thần, U Minh sứ giả vẫn thề chết đi theo, bởi vì quan hệ của huyết giao sao? Bọn họ đều từng uống máu của đại ca, Ảo Nguyệt là đứng đầu trong sáu người, ý chí của anh ta cực lớn, ảnh hưởng đến năm người còn lại, trong thời đại thần thoại viễn cổ đi đâu cũng thuận lợi, chúng thần kính sợ. Người kiêu ngạo như thế này lại duy nhất cam nguyện thần phục đại ca, cũng duy chỉ có đại ca có thể quan tâm đến ý chí của anh ta, quan hệ nhìn có vẻ như kỳ diệu, nhưng lại rất đơn giản, Ảo Nguyệt trung thành với đại ca tuyệt đối không kém mình một phần nào, giống như một câu đố… Trăng đêm, câu đố cảu trăng.
“Điện hạ?”, Ảo Nguyệt bị Tiểu Ly nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, buồn bực hỏi.
“Trăng đêm, ngươi và đại ca của ta”, lời của Dạ Ly khiến người ta chẳng hiểu gì cả.
“Cái gì… trăng đêm?”
“So với điều này…”, Dạ Ly cúi nhìn mặt hồ phía dưới xoáy mở, “Ngươi tìm được rồi?”
“Một manh mối.”
Ti Ti co rúm phía sau Ảo Nguyệt, trừng to hai mắt kinh hãi, chăm chú nhìn dòng nước chảy xiết, đồng tử hơi run lên, cảm giác này rất quen thuộc, không thể nào… không thể nào…
/150
|