Bích Tiên Lăng, ba chữ lớn bắt mắt được khắc trên nóc cao, đi vào thì thấy một tòa lăng tẩm bằng đá Đại Lý xám trắng, bia mộ là một cánh cửa đá cao hơn hai mét, những cụm san hô rực rỡ sắc màu được điêu khắc thành các loại hoa khác nhau bao quanh lăng mộ, trải qua thời gian lâu dài cũng không bị hỏng, cành mai màu đỏ nổi bật nhất, giống như đang đến cõi tiên, cách ly phàm trần.
Trước cửa bia đá, ta nhìn thấy con đường mờ sáng lấp lóe không rõ, nói với người phụ nữ biểu cảm trang trọng bên cạnh: “Phù Ngải trưởng lão, tôi tự đi vào nhé!”.
“Tiểu Phong, ta chấp nhận tin tưởng cô… sẽ không khiến chúng ta thất vọng”, Phù Ngải nói xong, quay người lùi ra khỏi lăng mộ.
Mộ thất dưới đất bề thế mà rộng rãi, lặng ngắt không một âm thanh. Đúng là mộ huyệt tiêu chuẩn, giữa những hòn giả sơn, dịch thể thủy ngân tuôn chảy dập dềnh như nước suối trong mát róc rách không ngừng nghỉ, ngọc thạch phồn hoa và phỉ thúy màu cỏ tươi như thật trải khắp mặt đất, mấy viên huỳnh thạch dạ minh châu giống như trăng sáng làm cho địa cung thêm sắc thái mộng ảo, không giống với mộ thất, mà giống thiên đường trong mộng hơn.
Tận cùng con đường đá vỡ quanh co nối liền với một hành lang dài, thông đến phòng chính. Hàng cột đèn sáng dựng đứng chiếu sáng bốn bức tuờng, bích họa mô tả lại cuộc sống của Bích Nhu công chúa.
Lần đầu đặt chân đến, ta vừa đi vừa thưởng thức kho báu kỳ lạ đẹp đẽ tràn đầy cảm giác nghệ thuật này, biết được mô hình hoàn mỹ trong lăng mộ được xây dựng mô phỏng lại hoa viên nơi công chúa ở khi còn sống. Câu chuyện của cô đơn giản mà thương cảm, vận mệnh giống như rất nhiều cô gái trong hoàng thất khác.
Cô vốn là một vị tiểu công chúa của Vệ quốc, từ nhỏ bị nhốt trong cung cấm, không ai đoái hoài, cho dù có dung mạo tư chất diễm lệ hơn người, chẳng qua cũng chỉ là cô nữ của phi tử trong lãnh cung, chưa từng được chú ý, cho đến khi chiến loạn, quốc gia suy tàn, mới có kẻ chọn cô ta ra để đưa đi cầu thân.
Người duy nhất ở bên cạnh Bích Nhu trong cung là một vị thiếu tướng trẻ tuổi. Hai người lén hXXc trọn đời. Khi biết được chuyện này, công chúa kiên cường mạnh mẽ đương nhiên là không muốn nhận mệnh, nào biết được sự việc làm ầm lên, tư tình của hai người bị kẻ bên cạnh tiết lộ ra. Tình lang bị ban cho cái chết, công chúa đau lòng không muốn sống, cùng theo anh ta tự vẫn vì tình.
Trên chiếc giường đá bạch ngọc dưới bức màn xanh, một giai nhân tuyệt thế cao quý như tiên nữ đang lẳng lặng nằm đó, gò má trắng xanh không chút sinh khí, nhưng không che giấu được phong thái cao sang. Trên người mặc một bộ trang phục hoàng cung màu xanh nhạt, gấu váy có thêu hoa văn màu tím nhạt, mái tóc xanh được vén lên một phần, phần còn lại rủ xuống cổ, trước trán đặt một viên bảo thạch đỏ thẫm nhỏ, trên đầu gài một chiếc châm phượng, vô cùng quyến rũ.
“Công chúa.”
Mỹ nhân chầm chậm mở mắt ra, thân thế nổi lên, quầng sáng màu xanh nhạt bao quanh, giữa không trung, tao nhã lật người, người con gái nhẹ nhàng hạ xuống đất.
“Tiểu Phong”, Bích Nhu công chúa khẽ hé môi son, di chuyển hài sen, khẩu khí không che giấu sự tức giận, “Ta hạ lệnh không cho phép bất cứ ai vào lăng làm phiền, cũng chỉ có ngươi dám vi phạm”.
Ta trưng ra khuôn mặt cười, nói thẳng vào vấn đề: “Công chúa, tôi đến là muốn làm một vụ giao dịch với công chúa, Phù Ngải trưởng lão đã nói rõ hết tình hình của tôi rồi chứ?”.
“Ngươi…”, Bích Nhu nhíu mày, “Thật sự là Thần Tộc của thế giới khác?”.
“Đã không phải nữa rồi, ta bây giờ là Tà Thần Dạ Lạc.”
“Dạ Lạc? Ngươi muốn giao dịch gì?”
Ngoài Bích Tiên lăng, dưới gầm trời tối tăm, cành mai đỏ trở thành cảnh sắc đẹp kỳ lạ trong cốc của cương thi. Ca Dư, Tú Mộng, Hồng thiếu và Thi Tuệ cùng chạy đến, vừa thấy Phù Ngải liền vẫy tay lớn tiếng gọi: “Trưởng lão…”.
Nhan Kỳ trong số tứ công tử hỏi mấy kẻ bọn họ chạy đến xem náo nhiệt gì, nói là đến xác nhận Phong Linh có phải là vào lăng tìm công chúa rồi không, được Phù Ngải trả lời xác nhận, Hồng thiếu lo lắng: “Thảm rồi, công chúa chắc chắn sẽ ăn cô ấy”.
“Không nghiêm trọng như vậy chứ, trưởng lão trước đó đã bẩm báo cho công chúa rồi”, Thập Tam Yến cho dù xảy ra biến cố gì cũng không kinh ngạc.
“Bẩm báo trước đó rồi? Tại sao lại giấu bọn tôi?”, Ca Dư thấy lạ.
“Nếu để cho các ngươi biết, các ngươi lại không quậy tung trời lên ư?”, Nhan Kỳ trêu chọc.
“Đinh Đang chết tiệt, có chuyện lại không nói cho ta”, Hồng thiếu nắm tay giận đùng đùng.
“Rõ ràng là đến mừng sinh nhật mẹ ta, tại sao lại tìm công chúa chứ?”, Thi Tuệ nghĩ không thông.
“Ý? Ảo Nguyệt ở đó…”, Tú Mộng chỉ vào người đàn ông mặt lạnh đứng dựa bên cửa đá, Anh ta không theo vào?”.
“Tiểu Phong muốn một mình đi gặp công chúa, người bảo vệ của cô ấy đương nhiên không thể đi theo”, Bộc Dương Huyễn bình thản giải thích.
“Một mình ở đó đợi thật nhàm chán, tôi đi nói chuyện với anh ta”, Tú Mộng hớn hở chạy thẳng đến chỗ Ảo Nguyệt.
“Haizzz, Tú Mộng…”, Ca Dư ngăn cản không kịp, bất lực nhìn một vệt đỏ nhạt bay qua đó.
“Để cô ấy đi đụng phải đinh, bị giáo huấn cũng tốt, người đàn ông đó, không phải ai cũng có thể đến gần được”, Long Hoàn trầm giọng nói.
Minh châu lấp lánh tỏa ra ánh sáng dịu mắt trong lăng tẩm, khuê phòng mang không khí cổ xưa tràn đầy hoa thơm ngào ngạt, châu quang bảo khí khắp phòng khiến người ta lóa mắt, phản chiếu sự sa hoa phú quý nhàn tản của chủ nhân.
“Không, ta có thể đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì, duy chỉ có chuyện này là không thể”, Bích Nhu dứt khoát phất tay áo từ chối, sắc mặt hơi tức giận.
“Công chúa”, ta mở lòng bàn tay phải ra, một quả tinh thạch màu tím phát sáng rực rỡ, “San bằng Yến Đê cốc, tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ cương thi ở nơi đây, đối với tôi mà nói, dễ như trở bàn tay”.
“Ngươi uy hiếp ta?”
“Không phải là uy hiếp, là giao dịch.”
“Không cần phải nói nữa, việc này ngươi không làm được đâu.”
“Ta nói rồi, ta là Tà Thần, Tà Thần chuyện gì cũng có thể làm được, một Yến Đê cốc nhỏ nhoi, người cho rằng Dạ Lạc ta sẽ bận tâm đến sao?”
Bích Nhu không dám tin, trợn tròn đôi mắt đẹp lên, ánh mắt sắc bén như đang cảnh giác với một kẻ xa lạ hoàn toàn không quen biết.
“Công chúa Yến Đê cốc và tinh thạch của ta, món giao dịch này người sẽ không bị thua thiệt đâu.”
Công chúa cụp mắt suy nghĩ, trầm giọng lên tiếng: “Nếu như tiếp nhận ta sẽ thành kẻ vong ân phụ nghĩa, Tiểu Phong, ngươi cũng biết, đây mới là tổn thất lớn nhất của ta”.
“Xin lỗi, nếu như thật sự đến bước đó, không thể không khiến người chịu trách nhiệm… nhưng mà, cũng chẳng sao cả, bởi vì… người chịu trách nhiệm là chính nghĩa.”
Cùng Bích Nhu ra khỏi lăng tẩm, ta thấy từng khuôn mặt đã từng quen thuộc kia, giống như cảm nhận được một buổi nghênh tiếp hay… chia tay long trọng, biểu cảm có vui mừng, có kinh ngạc, có giận dữ.
“Cô vẫn còn sống?!”, mấy người bọn Hồng thiếu đồng thanh nói, thấy công chúa xinh đẹp sắc mặt u ám, lập tức cung kính khom người.
“Xong việc rồi?”, Ảo Nguyệt thấp giọng hỏi.
“Ừm, đi thôi”, ta khẽ đáp, cất bước rời khỏi lăng mộ.
“Tiểu Phong, cô… thật sự không hối hận?”, Bích Nhu ở phía sau nghiêm túc hỏi.
“Nếu hối hận, tôi đã không đến đây, đến Tố Uyên nhé.”
“Đến Tố Uyên? Làm gì?”, Long Hoàn thất thanh hỏi.
“… Kết giới?”, Thập Tam Yến đoán được điều gì đó.
“Hai năm trước, sau khi tu sửa kết giới của nơi đó, đến giờ vẫn không thấy có gì khác thường”, Bộc Dương Huyễn nói.
“Trước mắt không có gì khác thường, không có nghĩa là sau này sẽ không có, lần này… chúng ta phải triệt để phong kết Tố Uyên”, Bích Nhu đưa ra quyết định.
“Phong kết thế nào?”, Thập Tam Yến hỏi.
Cô ta chưa trả lời, không đến một khắc, ta cảm nhận được sau lưng có rất nhiều cặp mắt kinh hãi nghi hoặc, trái tim, một trận đau đớn kịch liệt, thế mạnh như nước dội đến.
Khe rãnh khổng lồ nứt ra nằm ngang bên rìa sơn cốc, giống như một vết sẹo ghê tởm đập vào mắt mọi người, tuôn ra sương đen nồng nặc u ám. Tố Uyên sâu không thấy đáy, dưới tầng tầng sương đen là trường săn bắt của ma quỷ.
Đứng ở bên bờ vực, ta giơ viên tinh thạch ra nhẩm đọc: “Thần Vương mật khí a! Thả tuân lục tinh pháp lệnh, giải phóng thánh linh của ngươi, quy nguyên vu vô, kết ám vu không”, dưới chân đột nhiên hiện lên Lục Mang Tinh pháp trận, tinh thạch tỏa ra tử khí rực rỡ, quầng sáng như nước tuôn trào vào sương đen, vô số vệt sáng màu tím nhạt tản ra, bay khắp trên không trung, nơi khe rãnh, quầng tím hoa mỹ lưu động bắt mắt, dẫn nhập vào vực sâu, sương dầy phun trào dần tan, chìm xuống dưới đáy của Tố Uyên…
Thời khắc tử quang tan đi kia, một cơ thể bệnh yếu suy tàn cũng không chịu đựng được nữa…
Trong những tiếng gọi lo lắng, mấy cánh hoa màu trắng rải rác bay qua, áo khoác biến thành trường bào đen như mực rộng rãi, tóc dài tung bay, bóng lưng cao lớn thẳng tắp, ta dần dần biến thân, trong những cặp đồng tử kinh ngạc đờ đẫn kia ánh lên một dung mạo tuyệt thế, Dạ Lạc.
Trước cửa bia đá, ta nhìn thấy con đường mờ sáng lấp lóe không rõ, nói với người phụ nữ biểu cảm trang trọng bên cạnh: “Phù Ngải trưởng lão, tôi tự đi vào nhé!”.
“Tiểu Phong, ta chấp nhận tin tưởng cô… sẽ không khiến chúng ta thất vọng”, Phù Ngải nói xong, quay người lùi ra khỏi lăng mộ.
Mộ thất dưới đất bề thế mà rộng rãi, lặng ngắt không một âm thanh. Đúng là mộ huyệt tiêu chuẩn, giữa những hòn giả sơn, dịch thể thủy ngân tuôn chảy dập dềnh như nước suối trong mát róc rách không ngừng nghỉ, ngọc thạch phồn hoa và phỉ thúy màu cỏ tươi như thật trải khắp mặt đất, mấy viên huỳnh thạch dạ minh châu giống như trăng sáng làm cho địa cung thêm sắc thái mộng ảo, không giống với mộ thất, mà giống thiên đường trong mộng hơn.
Tận cùng con đường đá vỡ quanh co nối liền với một hành lang dài, thông đến phòng chính. Hàng cột đèn sáng dựng đứng chiếu sáng bốn bức tuờng, bích họa mô tả lại cuộc sống của Bích Nhu công chúa.
Lần đầu đặt chân đến, ta vừa đi vừa thưởng thức kho báu kỳ lạ đẹp đẽ tràn đầy cảm giác nghệ thuật này, biết được mô hình hoàn mỹ trong lăng mộ được xây dựng mô phỏng lại hoa viên nơi công chúa ở khi còn sống. Câu chuyện của cô đơn giản mà thương cảm, vận mệnh giống như rất nhiều cô gái trong hoàng thất khác.
Cô vốn là một vị tiểu công chúa của Vệ quốc, từ nhỏ bị nhốt trong cung cấm, không ai đoái hoài, cho dù có dung mạo tư chất diễm lệ hơn người, chẳng qua cũng chỉ là cô nữ của phi tử trong lãnh cung, chưa từng được chú ý, cho đến khi chiến loạn, quốc gia suy tàn, mới có kẻ chọn cô ta ra để đưa đi cầu thân.
Người duy nhất ở bên cạnh Bích Nhu trong cung là một vị thiếu tướng trẻ tuổi. Hai người lén hXXc trọn đời. Khi biết được chuyện này, công chúa kiên cường mạnh mẽ đương nhiên là không muốn nhận mệnh, nào biết được sự việc làm ầm lên, tư tình của hai người bị kẻ bên cạnh tiết lộ ra. Tình lang bị ban cho cái chết, công chúa đau lòng không muốn sống, cùng theo anh ta tự vẫn vì tình.
Trên chiếc giường đá bạch ngọc dưới bức màn xanh, một giai nhân tuyệt thế cao quý như tiên nữ đang lẳng lặng nằm đó, gò má trắng xanh không chút sinh khí, nhưng không che giấu được phong thái cao sang. Trên người mặc một bộ trang phục hoàng cung màu xanh nhạt, gấu váy có thêu hoa văn màu tím nhạt, mái tóc xanh được vén lên một phần, phần còn lại rủ xuống cổ, trước trán đặt một viên bảo thạch đỏ thẫm nhỏ, trên đầu gài một chiếc châm phượng, vô cùng quyến rũ.
“Công chúa.”
Mỹ nhân chầm chậm mở mắt ra, thân thế nổi lên, quầng sáng màu xanh nhạt bao quanh, giữa không trung, tao nhã lật người, người con gái nhẹ nhàng hạ xuống đất.
“Tiểu Phong”, Bích Nhu công chúa khẽ hé môi son, di chuyển hài sen, khẩu khí không che giấu sự tức giận, “Ta hạ lệnh không cho phép bất cứ ai vào lăng làm phiền, cũng chỉ có ngươi dám vi phạm”.
Ta trưng ra khuôn mặt cười, nói thẳng vào vấn đề: “Công chúa, tôi đến là muốn làm một vụ giao dịch với công chúa, Phù Ngải trưởng lão đã nói rõ hết tình hình của tôi rồi chứ?”.
“Ngươi…”, Bích Nhu nhíu mày, “Thật sự là Thần Tộc của thế giới khác?”.
“Đã không phải nữa rồi, ta bây giờ là Tà Thần Dạ Lạc.”
“Dạ Lạc? Ngươi muốn giao dịch gì?”
Ngoài Bích Tiên lăng, dưới gầm trời tối tăm, cành mai đỏ trở thành cảnh sắc đẹp kỳ lạ trong cốc của cương thi. Ca Dư, Tú Mộng, Hồng thiếu và Thi Tuệ cùng chạy đến, vừa thấy Phù Ngải liền vẫy tay lớn tiếng gọi: “Trưởng lão…”.
Nhan Kỳ trong số tứ công tử hỏi mấy kẻ bọn họ chạy đến xem náo nhiệt gì, nói là đến xác nhận Phong Linh có phải là vào lăng tìm công chúa rồi không, được Phù Ngải trả lời xác nhận, Hồng thiếu lo lắng: “Thảm rồi, công chúa chắc chắn sẽ ăn cô ấy”.
“Không nghiêm trọng như vậy chứ, trưởng lão trước đó đã bẩm báo cho công chúa rồi”, Thập Tam Yến cho dù xảy ra biến cố gì cũng không kinh ngạc.
“Bẩm báo trước đó rồi? Tại sao lại giấu bọn tôi?”, Ca Dư thấy lạ.
“Nếu để cho các ngươi biết, các ngươi lại không quậy tung trời lên ư?”, Nhan Kỳ trêu chọc.
“Đinh Đang chết tiệt, có chuyện lại không nói cho ta”, Hồng thiếu nắm tay giận đùng đùng.
“Rõ ràng là đến mừng sinh nhật mẹ ta, tại sao lại tìm công chúa chứ?”, Thi Tuệ nghĩ không thông.
“Ý? Ảo Nguyệt ở đó…”, Tú Mộng chỉ vào người đàn ông mặt lạnh đứng dựa bên cửa đá, Anh ta không theo vào?”.
“Tiểu Phong muốn một mình đi gặp công chúa, người bảo vệ của cô ấy đương nhiên không thể đi theo”, Bộc Dương Huyễn bình thản giải thích.
“Một mình ở đó đợi thật nhàm chán, tôi đi nói chuyện với anh ta”, Tú Mộng hớn hở chạy thẳng đến chỗ Ảo Nguyệt.
“Haizzz, Tú Mộng…”, Ca Dư ngăn cản không kịp, bất lực nhìn một vệt đỏ nhạt bay qua đó.
“Để cô ấy đi đụng phải đinh, bị giáo huấn cũng tốt, người đàn ông đó, không phải ai cũng có thể đến gần được”, Long Hoàn trầm giọng nói.
Minh châu lấp lánh tỏa ra ánh sáng dịu mắt trong lăng tẩm, khuê phòng mang không khí cổ xưa tràn đầy hoa thơm ngào ngạt, châu quang bảo khí khắp phòng khiến người ta lóa mắt, phản chiếu sự sa hoa phú quý nhàn tản của chủ nhân.
“Không, ta có thể đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì, duy chỉ có chuyện này là không thể”, Bích Nhu dứt khoát phất tay áo từ chối, sắc mặt hơi tức giận.
“Công chúa”, ta mở lòng bàn tay phải ra, một quả tinh thạch màu tím phát sáng rực rỡ, “San bằng Yến Đê cốc, tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ cương thi ở nơi đây, đối với tôi mà nói, dễ như trở bàn tay”.
“Ngươi uy hiếp ta?”
“Không phải là uy hiếp, là giao dịch.”
“Không cần phải nói nữa, việc này ngươi không làm được đâu.”
“Ta nói rồi, ta là Tà Thần, Tà Thần chuyện gì cũng có thể làm được, một Yến Đê cốc nhỏ nhoi, người cho rằng Dạ Lạc ta sẽ bận tâm đến sao?”
Bích Nhu không dám tin, trợn tròn đôi mắt đẹp lên, ánh mắt sắc bén như đang cảnh giác với một kẻ xa lạ hoàn toàn không quen biết.
“Công chúa Yến Đê cốc và tinh thạch của ta, món giao dịch này người sẽ không bị thua thiệt đâu.”
Công chúa cụp mắt suy nghĩ, trầm giọng lên tiếng: “Nếu như tiếp nhận ta sẽ thành kẻ vong ân phụ nghĩa, Tiểu Phong, ngươi cũng biết, đây mới là tổn thất lớn nhất của ta”.
“Xin lỗi, nếu như thật sự đến bước đó, không thể không khiến người chịu trách nhiệm… nhưng mà, cũng chẳng sao cả, bởi vì… người chịu trách nhiệm là chính nghĩa.”
Cùng Bích Nhu ra khỏi lăng tẩm, ta thấy từng khuôn mặt đã từng quen thuộc kia, giống như cảm nhận được một buổi nghênh tiếp hay… chia tay long trọng, biểu cảm có vui mừng, có kinh ngạc, có giận dữ.
“Cô vẫn còn sống?!”, mấy người bọn Hồng thiếu đồng thanh nói, thấy công chúa xinh đẹp sắc mặt u ám, lập tức cung kính khom người.
“Xong việc rồi?”, Ảo Nguyệt thấp giọng hỏi.
“Ừm, đi thôi”, ta khẽ đáp, cất bước rời khỏi lăng mộ.
“Tiểu Phong, cô… thật sự không hối hận?”, Bích Nhu ở phía sau nghiêm túc hỏi.
“Nếu hối hận, tôi đã không đến đây, đến Tố Uyên nhé.”
“Đến Tố Uyên? Làm gì?”, Long Hoàn thất thanh hỏi.
“… Kết giới?”, Thập Tam Yến đoán được điều gì đó.
“Hai năm trước, sau khi tu sửa kết giới của nơi đó, đến giờ vẫn không thấy có gì khác thường”, Bộc Dương Huyễn nói.
“Trước mắt không có gì khác thường, không có nghĩa là sau này sẽ không có, lần này… chúng ta phải triệt để phong kết Tố Uyên”, Bích Nhu đưa ra quyết định.
“Phong kết thế nào?”, Thập Tam Yến hỏi.
Cô ta chưa trả lời, không đến một khắc, ta cảm nhận được sau lưng có rất nhiều cặp mắt kinh hãi nghi hoặc, trái tim, một trận đau đớn kịch liệt, thế mạnh như nước dội đến.
Khe rãnh khổng lồ nứt ra nằm ngang bên rìa sơn cốc, giống như một vết sẹo ghê tởm đập vào mắt mọi người, tuôn ra sương đen nồng nặc u ám. Tố Uyên sâu không thấy đáy, dưới tầng tầng sương đen là trường săn bắt của ma quỷ.
Đứng ở bên bờ vực, ta giơ viên tinh thạch ra nhẩm đọc: “Thần Vương mật khí a! Thả tuân lục tinh pháp lệnh, giải phóng thánh linh của ngươi, quy nguyên vu vô, kết ám vu không”, dưới chân đột nhiên hiện lên Lục Mang Tinh pháp trận, tinh thạch tỏa ra tử khí rực rỡ, quầng sáng như nước tuôn trào vào sương đen, vô số vệt sáng màu tím nhạt tản ra, bay khắp trên không trung, nơi khe rãnh, quầng tím hoa mỹ lưu động bắt mắt, dẫn nhập vào vực sâu, sương dầy phun trào dần tan, chìm xuống dưới đáy của Tố Uyên…
Thời khắc tử quang tan đi kia, một cơ thể bệnh yếu suy tàn cũng không chịu đựng được nữa…
Trong những tiếng gọi lo lắng, mấy cánh hoa màu trắng rải rác bay qua, áo khoác biến thành trường bào đen như mực rộng rãi, tóc dài tung bay, bóng lưng cao lớn thẳng tắp, ta dần dần biến thân, trong những cặp đồng tử kinh ngạc đờ đẫn kia ánh lên một dung mạo tuyệt thế, Dạ Lạc.
/150
|