Trong đêm tối vắng vẻ, linh phù hóa tác ra một đường màu vàng rạch vỡ không gian. Hai con yêu thú bị cắt thành mấy miếng, Lương Dĩ Tiên nhanh chóng khép hai ngón tay lại, tay trái nhằm thẳng vào đống thi thể, gấp rút đọc: “Âm Dương tuế thổ, vạn vũ quy trần, thú khởi, diệt”, mặt đất đột nhiên trào ra sóng đất giống như cát chảy, với thế không có gì ngăn cản được bao bọc lấy thây tàn của yêu thú giữa không trung, chớp mắt cái đã tan thành mây khói, tất cả khôi phục về yên tĩnh.
Thiếu nữ dường như tiêu hao quá nhiều thể lực, hơi thở nặng nề, tay trái phủ lên cánh tay phải, vừa rồi vận khí quá độ, không cẩn thận ảnh hưởng đến miệng vết thương, thấp thoáng đau. Cô ấy không kìm được nhíu chặt mày: Yêu quái ở Cốc Giang càng ngày càng nhiều, càng ngày càng khó đối phó, nếu cứ mặc kệ, sự việc… một khi đã xảy ra thì không thể xử lý được nữa. Bốn câu ông nội để lại, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Lời dự đoán không có kết cục… vì sao lại không có kết cục… Dạ mộng do sinh trà my lệ; Lạc yểm trọc thế ám vô minh.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen, mấy hạt mưa nhỏ rơi xuống… Nếu như “Đế hề ma khởi phá thiên kinh, giáng lâm phàm trần thánh nữ tình” là thần thoại thượng cổ, truyền thuyết Phục Hy đại đế chống lại ma giới và nữ thần sáng thế Nữ Oa tạo loài người, cứu vớt bảo vệ loài người, Dạ mộng… trà my…
là chỉ điều gì?
Dạ Lạc mà Mạc Tân nhắc tới… là ai? Kẻ thù chung của loài người? “Dạ Lạc sẽ không bỏ qua cho các ngươi…” Dạ Lạc… yêu ma sao? Hơn nữa còn là yêu ma tương đối lợi hại?
Mưa lâm thâm, buổi tối hôm nay tạm thời đến đây đã, cô ấy giơ cánh tay trái lên, định thu hồi kết giới…
“Ôi á… tiểu cô nương có hai chiếc chổi sơn, mới như thế đã muốn đi rồi à?” một giọng nói nhẹ mỏng xuyên vào.
Lương Dĩ Tiên rất kinh ngạc, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cao gầy, thân hình giống như một bộ xương khô, mái tóc dài để xõa dài đến vai, trên mặt đầy sự cuồng vọng tự đại phóng túng ngang ngược, vai vác một chiếc chùy lớn nghìn cân, lớn gấp đôi thân hình hắn ta, rất không cân xứng. Bên cạnh hắn ta là một cô gái mặc xường xám, vóc dáng thon gầy đẹp đẽ tinh tế, tóc đen búi cao, gài một châm hoa bạch ngọc phía sau đầu.
Bọn họ… có thể đi vào trong kết giới mà cô ấy không hề phát giác ra chút nào? Lương Dĩ Tiên lập tức nổi hồi chuông báo động: Bọn họ không giống yêu quái bình thường, trên người mình lại có vết thương, vừa rồi còn tiêu hao không ít thế lực, tình thế có hơi bất lợi.
“Haizzz, tiểu cô nương, cô là Ngự linh sư?”, người đàn ông lớn tiếng hỏi.
Lương Dĩ Tiên trừng mắt tập trung toàn bộ sức chú ý vào hai kẻ trước mặt, mỗi một tế bào trên cơ thể đều đề cao cảnh giác, nếu tiếp tục kéo dài, e là kết giới chẳng duy trì được bao lâu nữa, bắt buộc phải tốc chiến tốc thắng.
Cô chịu đựng đau đớn trên cánh tay, phi ra mấy tờ linh phù, trên không trung giáng xuống mấy đường sáng rực rỡ, thức thần Hỏa Hoàng, Kim Khuyển, Du Vỹ (hình dạng giống cá chim), Giác Câu xếp thành hình, khí thế như hồng. Thiếu nữ cùng tay nắm chặt song đao lưỡi cong, đối trận cùng bọn họ.
“Ồ? Không phải Ngự linh sư?”, cô gái mặc xường xám ngữ điệu chậm rãi nhẹ nhàng, “Cô là… Âm dương sư? Còn rất có năng lực, thật hiếm thấy. Âm dương sư gần như đều đã trở thành Ngự linh sư, truyền nhân chính thống của Âm dương ế gia duy trì cổ pháp này giống cô giờ rất hiếm rồi. Lang Duật Tà, chúng ta… thật may mắn đó!” ánh mắt lóe qua một tia nguy hiểm.
“Ha ha, Âm dương sư và Ngự linh sư, phân rạch rõ ràng như vậy sao? Không phải cùng một nhà ư?” Lang Duật Tà bứt tóc, có chút khó hiểu, chuyển hướng sang cô gái sau thức thần, lời lẽ tùy tiện, “He he, thấy tiểu cô nương tướng mạo xinh đẹp tựa đóa hoa, khí thế cũng không nhỏ, một lúc bày ra nhiều thức thần thế này, muốn để ca ca đây thương em sao?”.
“Hừ, giết hại sinh linh, tàn hại người vô tội, yêu ma vô sỉ tội ác tày trời, ở đây ta sẽ lấy danh nghĩa Âm dương sư tru diệt các ngươi, trừ ma bảo vệ đạo”, Lương Dĩ Tiên lạnh lùng quát.
“Nghe xem, em gái mạnh mẽ thật, trừ ma bảo vệ đạo?” khóe mắt khinh bỉ của cô gái mặc xường xám lóe ra ánh sáng tàn nhẫn, tay trái chống vào vòng eo nhỏ nhắn, “Lang Duật Tà, anh phải yêu thương cô ta cho tử tế”.
“Ha ha… ta thích”, người đàn ông đắc ý vác chiếc chùy lớn đi ra mấy bước, dừng lại trước bốn con mãnh thú uy phong lẫm liệt đột nhiên tỉnh ngộ, hắn quay đầu lại bất mãn quát với cô gái ở phía sau, “Ta thèm vào, có nhầm lẫn không vậy? Bốn con này ngươi muốn ta một mình đi giải quyết, còn mình ngồi trên bờ xem lửa cháy, có chút đạo đức đơn giản…” lời còn chưa kịp nói hết, một đường lưỡi lửa phun bắn xuống, hắn liền vung chiếc chùy lớn giữ chắc, phẫn nộ, “Này, tiểu cô nương có nhân tình hay không vậy? Động thủ cũng không nói một tiếng, nhân lúc ta không chú ý lén tấn công? May mắn là ta phản ứng nhanh…”, Kim Khuyển trực tiếp lao thẳng đến, chặt đứt nửa câu nói phía sau.
Lang Duật Tà vung chiếc chùy lớn quay một vòng trong không trung, nhẹ nhàng lộn trên không trung nhảy rơi xuống mặt đất, né tránh tấn công, chiếc chùy lớn vác trên vai, chỉ vào Lương Dĩ Tiên lớn giọng quát: “Này, một lần chưa đủ, cô còn tấn công lén hai lần…”.
Một “Chiếc Cánh” khổng lồ ép đến, hết lần này đến lần khác nhấn chìm sự khiếu nại chưa hoàn chỉnh của hắn ta, kẻ kia dùng thuật di hình hoán ảnh để né tránh, vừa khéo sạt qua bên mép con cá lớn rớt một hạt mồ hôi lạnh, tiếng chửi dần to lên: “Haizzz, tại sao cô hết lần này đến lần khác…”, lần này dứt khoát không đề cập đến hai chữ “đánh lén”, một chiếc đuôi khổng lồ quét ngang qua, cuốn theo luồng sóng khí cực mạnh.
“Khụ khụ… tình hình không hay rồi…” Lang Duật Tà không tránh không né, chú mục vào bóng tối lớn đang chém đến phía mình, cảm thán vô hạn.
Trong kết giới, một trận rầm rầm vang dội, cuốn bụi đất lên cao mấy trượng, một lát lâu sau, khói bụi tản đi, tầm nhìn mới dần dần trở nên sáng tỏ, dưới đuôi Giác Câu, người đàn ông đã biến mất không dấu vết, Lương Dĩ Tiên khẽ thở phào một chút, chằm chằm nhìn vào cô gái phía trước, chỉ còn lại cô ta thôi.
Cô gái mặc xường xám không vội vàng, miệng hơi nhếch lên một nụ cười không rõ: “Không hổ là gia tộc Âm dương sư cổ xưa! Xin hỏi em gái thuộc chi hệ nào, xưng hô ra sao?”.
“Hậu nhân Lương thị Thu Mộc Viên kinh thành, Lương Dĩ Tiên” thiếu nữ lạnh lùng trả lời.
“Lương thị của Thu Mộc Viên?”, cô gái nhướn mày lên, “Chẳng trách lại có sức mạnh như vậy, đại âm dương sư Lương Nguyên là tiền bối của cô?”.
“Ông nội ta.”
“Vậy, cô là cháu nội ông ta rồi” cô gái nâng tay che đi nửa khuôn mặt, cười gi xảo, “Quả nhiên, rất may mắn mà! Mùi vị của cô, nhất định rất tuyệt”.
“Yêu nữ, gặp phải ta rồi, đừng hòng ngông cuồng được nữa”, Lương Dĩ Tiên sẵn sàng, “Hỏa Hoành, Kim Khuyển, Du Vĩ, Giác Cầu, đi” một tiếng hạ lệnh, bốn con thức thần nhất loạt tiến công đến phía cô gái.
“Em gái Lương, em thật sự cho rằng Lang Duật Tà bị em xử lý sao?”, giọng nói không lớn, nhưng đủ khiến Dĩ Tiên nghe thấy.
Cảm thấy được một luồng hàn khí khác thường ngày càng bức gần, Lương Dĩ Tiên kinh ngạc, ở phía sau…
“Tiểu cô nương, anh đến rồi! Ha ha… anh nhất định sẽ yêu thương em tử tế…” tiếng cười ngông cuồng hung hăng ngang ngược kèm theo luồng gió cực mạnh.
Một chiếc chùy nặng nghìn cân đập xuống, Lương Dĩ Tiên vô thức nhảy ra, suýt chút nữa bị đập trúng, bắn ra mấy mét, thân thể nặng nề trượt ngã xuống đất, giống như lăn rơi trên vách núi, lập tức lấy tay trái làm điểm tựa, thuận thế quỳ một bên gối dậy, lại lùi về sau trượt mấy mét, mới miễn cưỡng ổn định được, lòng bàn tay và đầu gối đều bị rách da, đau như lửa đốt.
“Tiểu cô nương, cảm giác bị đánh lén không dễ chịu nhỉ?” Lang Duật Tà dựa vào chiếc chùy khổng lồ bày ra tư thế phô trương, dương dương đắc ý, nghiên cứu xem làm thế nào phân giải con mồi trước mặt, “Ai da, tiểu mỹ nữ, anh phải xuống tay từ chỗ nào trước đây, cánh tay, cẳng chân chẳng được mấy lạng thịt, ừm… he he… tức giận rồi? Đừng để ý, anh nói là sự thật đó, tại sao không tẩm bổ cho mình béo một chút chứ? Anh sẽ càng thích hơn… Tức giận rồi à! Nể tình em đánh lén anh bốn lần, anh nhất định sẽ đối xử đặc biệt, ha ha…” hắn kéo chiếc chùy lớn ra trong hố lớn trên mặt đất ra, đột nhiên phát giác, bốn kẻ đánh lén mình đâu mất rồi?
Bên kia lửa sáng khắp trời, trong không trung, một con chim lửa khổng lồ phun ra ngọn lửa hủy diệt thiêu cháy tất cả, mặt đất cuộn lên một cột nước bảo vệ nghiêm ngặt trước mặt cô gái mặc xường xám. Cột nước chớp mắt cái tản đi hóa tác thành từng con rắn nước tấn công thẳng lên, che trời phủ đất, Hỏa Hoàng chớp mắt cái bị vây khốn lại trong một nhà lao nước, không mất đến nửa chút, đột ngột biến mất, một tờ bùa giấy mất hiệu lực lất phất rơi xuống đất.
“Haizzz, U Mỵ, cô chẳng phải đã hứa để bọn chúng lại cho ta sao? Tại sao lại nhúng tay vào cướp đi? Dám khinh thường ta?” Lang Duật Tà chỉ vào cô ta phẫn nộ bất bình.
U Mỵ tránh né Kim Khuyển tấn công, nhảy lên lưng của Du Vĩ, quay mặt lại cười, vô cùng điệu đà: “Ồ, thật là ngại quá, là bọn nó quá chủ động, tôi cũng chẳng thể bó tay chờ chết”.
Hỏa Hoàng đã mất, ba con còn lại e là cũng khó cầm cự được bao lâu, kết giới lại sắp đến cực hạn, Lương Dĩ Tiên ngưng thần nín thở, âm thầm nắm chặt tay, trước mắt chỉ có thể làm được một đòn cuối cùng, nhân lúc thức thần còn có thể cuốn lấy cô gái kia, cứ giải quyết Lang Duật Tà này trước.
Hai cánh tay sáng ra đao cong sắc nhọn, đánh địch bất ngờ, bay về hướng đối phương như chớp điện, nhưng đao sắc đập lên trên chùy nặng, cánh tay phải rung đến mức tê dại, cảm giác được xương gần như vỡ nứt.
“Lần thứ năm đó! Em chẳng nói năng gì đã động thủ, có còn là người hay không, có hiểu đạo làm người hay không thể?”, Lang Duật Tà đầy bụng phẫn nộ.
“Hừ, cho ngươi thêm lần thứ sáu”, Lương Dĩ Tiên lạnh lùng cười nhạo, chiếm chút ưu thế, đao sắc trên cánh tay trái vòng qua sau, trực tiếp cắt thẳng vào cổ hắn ta.
Thiếu nữ dường như tiêu hao quá nhiều thể lực, hơi thở nặng nề, tay trái phủ lên cánh tay phải, vừa rồi vận khí quá độ, không cẩn thận ảnh hưởng đến miệng vết thương, thấp thoáng đau. Cô ấy không kìm được nhíu chặt mày: Yêu quái ở Cốc Giang càng ngày càng nhiều, càng ngày càng khó đối phó, nếu cứ mặc kệ, sự việc… một khi đã xảy ra thì không thể xử lý được nữa. Bốn câu ông nội để lại, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Lời dự đoán không có kết cục… vì sao lại không có kết cục… Dạ mộng do sinh trà my lệ; Lạc yểm trọc thế ám vô minh.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen, mấy hạt mưa nhỏ rơi xuống… Nếu như “Đế hề ma khởi phá thiên kinh, giáng lâm phàm trần thánh nữ tình” là thần thoại thượng cổ, truyền thuyết Phục Hy đại đế chống lại ma giới và nữ thần sáng thế Nữ Oa tạo loài người, cứu vớt bảo vệ loài người, Dạ mộng… trà my…
là chỉ điều gì?
Dạ Lạc mà Mạc Tân nhắc tới… là ai? Kẻ thù chung của loài người? “Dạ Lạc sẽ không bỏ qua cho các ngươi…” Dạ Lạc… yêu ma sao? Hơn nữa còn là yêu ma tương đối lợi hại?
Mưa lâm thâm, buổi tối hôm nay tạm thời đến đây đã, cô ấy giơ cánh tay trái lên, định thu hồi kết giới…
“Ôi á… tiểu cô nương có hai chiếc chổi sơn, mới như thế đã muốn đi rồi à?” một giọng nói nhẹ mỏng xuyên vào.
Lương Dĩ Tiên rất kinh ngạc, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cao gầy, thân hình giống như một bộ xương khô, mái tóc dài để xõa dài đến vai, trên mặt đầy sự cuồng vọng tự đại phóng túng ngang ngược, vai vác một chiếc chùy lớn nghìn cân, lớn gấp đôi thân hình hắn ta, rất không cân xứng. Bên cạnh hắn ta là một cô gái mặc xường xám, vóc dáng thon gầy đẹp đẽ tinh tế, tóc đen búi cao, gài một châm hoa bạch ngọc phía sau đầu.
Bọn họ… có thể đi vào trong kết giới mà cô ấy không hề phát giác ra chút nào? Lương Dĩ Tiên lập tức nổi hồi chuông báo động: Bọn họ không giống yêu quái bình thường, trên người mình lại có vết thương, vừa rồi còn tiêu hao không ít thế lực, tình thế có hơi bất lợi.
“Haizzz, tiểu cô nương, cô là Ngự linh sư?”, người đàn ông lớn tiếng hỏi.
Lương Dĩ Tiên trừng mắt tập trung toàn bộ sức chú ý vào hai kẻ trước mặt, mỗi một tế bào trên cơ thể đều đề cao cảnh giác, nếu tiếp tục kéo dài, e là kết giới chẳng duy trì được bao lâu nữa, bắt buộc phải tốc chiến tốc thắng.
Cô chịu đựng đau đớn trên cánh tay, phi ra mấy tờ linh phù, trên không trung giáng xuống mấy đường sáng rực rỡ, thức thần Hỏa Hoàng, Kim Khuyển, Du Vỹ (hình dạng giống cá chim), Giác Câu xếp thành hình, khí thế như hồng. Thiếu nữ cùng tay nắm chặt song đao lưỡi cong, đối trận cùng bọn họ.
“Ồ? Không phải Ngự linh sư?”, cô gái mặc xường xám ngữ điệu chậm rãi nhẹ nhàng, “Cô là… Âm dương sư? Còn rất có năng lực, thật hiếm thấy. Âm dương sư gần như đều đã trở thành Ngự linh sư, truyền nhân chính thống của Âm dương ế gia duy trì cổ pháp này giống cô giờ rất hiếm rồi. Lang Duật Tà, chúng ta… thật may mắn đó!” ánh mắt lóe qua một tia nguy hiểm.
“Ha ha, Âm dương sư và Ngự linh sư, phân rạch rõ ràng như vậy sao? Không phải cùng một nhà ư?” Lang Duật Tà bứt tóc, có chút khó hiểu, chuyển hướng sang cô gái sau thức thần, lời lẽ tùy tiện, “He he, thấy tiểu cô nương tướng mạo xinh đẹp tựa đóa hoa, khí thế cũng không nhỏ, một lúc bày ra nhiều thức thần thế này, muốn để ca ca đây thương em sao?”.
“Hừ, giết hại sinh linh, tàn hại người vô tội, yêu ma vô sỉ tội ác tày trời, ở đây ta sẽ lấy danh nghĩa Âm dương sư tru diệt các ngươi, trừ ma bảo vệ đạo”, Lương Dĩ Tiên lạnh lùng quát.
“Nghe xem, em gái mạnh mẽ thật, trừ ma bảo vệ đạo?” khóe mắt khinh bỉ của cô gái mặc xường xám lóe ra ánh sáng tàn nhẫn, tay trái chống vào vòng eo nhỏ nhắn, “Lang Duật Tà, anh phải yêu thương cô ta cho tử tế”.
“Ha ha… ta thích”, người đàn ông đắc ý vác chiếc chùy lớn đi ra mấy bước, dừng lại trước bốn con mãnh thú uy phong lẫm liệt đột nhiên tỉnh ngộ, hắn quay đầu lại bất mãn quát với cô gái ở phía sau, “Ta thèm vào, có nhầm lẫn không vậy? Bốn con này ngươi muốn ta một mình đi giải quyết, còn mình ngồi trên bờ xem lửa cháy, có chút đạo đức đơn giản…” lời còn chưa kịp nói hết, một đường lưỡi lửa phun bắn xuống, hắn liền vung chiếc chùy lớn giữ chắc, phẫn nộ, “Này, tiểu cô nương có nhân tình hay không vậy? Động thủ cũng không nói một tiếng, nhân lúc ta không chú ý lén tấn công? May mắn là ta phản ứng nhanh…”, Kim Khuyển trực tiếp lao thẳng đến, chặt đứt nửa câu nói phía sau.
Lang Duật Tà vung chiếc chùy lớn quay một vòng trong không trung, nhẹ nhàng lộn trên không trung nhảy rơi xuống mặt đất, né tránh tấn công, chiếc chùy lớn vác trên vai, chỉ vào Lương Dĩ Tiên lớn giọng quát: “Này, một lần chưa đủ, cô còn tấn công lén hai lần…”.
Một “Chiếc Cánh” khổng lồ ép đến, hết lần này đến lần khác nhấn chìm sự khiếu nại chưa hoàn chỉnh của hắn ta, kẻ kia dùng thuật di hình hoán ảnh để né tránh, vừa khéo sạt qua bên mép con cá lớn rớt một hạt mồ hôi lạnh, tiếng chửi dần to lên: “Haizzz, tại sao cô hết lần này đến lần khác…”, lần này dứt khoát không đề cập đến hai chữ “đánh lén”, một chiếc đuôi khổng lồ quét ngang qua, cuốn theo luồng sóng khí cực mạnh.
“Khụ khụ… tình hình không hay rồi…” Lang Duật Tà không tránh không né, chú mục vào bóng tối lớn đang chém đến phía mình, cảm thán vô hạn.
Trong kết giới, một trận rầm rầm vang dội, cuốn bụi đất lên cao mấy trượng, một lát lâu sau, khói bụi tản đi, tầm nhìn mới dần dần trở nên sáng tỏ, dưới đuôi Giác Câu, người đàn ông đã biến mất không dấu vết, Lương Dĩ Tiên khẽ thở phào một chút, chằm chằm nhìn vào cô gái phía trước, chỉ còn lại cô ta thôi.
Cô gái mặc xường xám không vội vàng, miệng hơi nhếch lên một nụ cười không rõ: “Không hổ là gia tộc Âm dương sư cổ xưa! Xin hỏi em gái thuộc chi hệ nào, xưng hô ra sao?”.
“Hậu nhân Lương thị Thu Mộc Viên kinh thành, Lương Dĩ Tiên” thiếu nữ lạnh lùng trả lời.
“Lương thị của Thu Mộc Viên?”, cô gái nhướn mày lên, “Chẳng trách lại có sức mạnh như vậy, đại âm dương sư Lương Nguyên là tiền bối của cô?”.
“Ông nội ta.”
“Vậy, cô là cháu nội ông ta rồi” cô gái nâng tay che đi nửa khuôn mặt, cười gi xảo, “Quả nhiên, rất may mắn mà! Mùi vị của cô, nhất định rất tuyệt”.
“Yêu nữ, gặp phải ta rồi, đừng hòng ngông cuồng được nữa”, Lương Dĩ Tiên sẵn sàng, “Hỏa Hoành, Kim Khuyển, Du Vĩ, Giác Cầu, đi” một tiếng hạ lệnh, bốn con thức thần nhất loạt tiến công đến phía cô gái.
“Em gái Lương, em thật sự cho rằng Lang Duật Tà bị em xử lý sao?”, giọng nói không lớn, nhưng đủ khiến Dĩ Tiên nghe thấy.
Cảm thấy được một luồng hàn khí khác thường ngày càng bức gần, Lương Dĩ Tiên kinh ngạc, ở phía sau…
“Tiểu cô nương, anh đến rồi! Ha ha… anh nhất định sẽ yêu thương em tử tế…” tiếng cười ngông cuồng hung hăng ngang ngược kèm theo luồng gió cực mạnh.
Một chiếc chùy nặng nghìn cân đập xuống, Lương Dĩ Tiên vô thức nhảy ra, suýt chút nữa bị đập trúng, bắn ra mấy mét, thân thể nặng nề trượt ngã xuống đất, giống như lăn rơi trên vách núi, lập tức lấy tay trái làm điểm tựa, thuận thế quỳ một bên gối dậy, lại lùi về sau trượt mấy mét, mới miễn cưỡng ổn định được, lòng bàn tay và đầu gối đều bị rách da, đau như lửa đốt.
“Tiểu cô nương, cảm giác bị đánh lén không dễ chịu nhỉ?” Lang Duật Tà dựa vào chiếc chùy khổng lồ bày ra tư thế phô trương, dương dương đắc ý, nghiên cứu xem làm thế nào phân giải con mồi trước mặt, “Ai da, tiểu mỹ nữ, anh phải xuống tay từ chỗ nào trước đây, cánh tay, cẳng chân chẳng được mấy lạng thịt, ừm… he he… tức giận rồi? Đừng để ý, anh nói là sự thật đó, tại sao không tẩm bổ cho mình béo một chút chứ? Anh sẽ càng thích hơn… Tức giận rồi à! Nể tình em đánh lén anh bốn lần, anh nhất định sẽ đối xử đặc biệt, ha ha…” hắn kéo chiếc chùy lớn ra trong hố lớn trên mặt đất ra, đột nhiên phát giác, bốn kẻ đánh lén mình đâu mất rồi?
Bên kia lửa sáng khắp trời, trong không trung, một con chim lửa khổng lồ phun ra ngọn lửa hủy diệt thiêu cháy tất cả, mặt đất cuộn lên một cột nước bảo vệ nghiêm ngặt trước mặt cô gái mặc xường xám. Cột nước chớp mắt cái tản đi hóa tác thành từng con rắn nước tấn công thẳng lên, che trời phủ đất, Hỏa Hoàng chớp mắt cái bị vây khốn lại trong một nhà lao nước, không mất đến nửa chút, đột ngột biến mất, một tờ bùa giấy mất hiệu lực lất phất rơi xuống đất.
“Haizzz, U Mỵ, cô chẳng phải đã hứa để bọn chúng lại cho ta sao? Tại sao lại nhúng tay vào cướp đi? Dám khinh thường ta?” Lang Duật Tà chỉ vào cô ta phẫn nộ bất bình.
U Mỵ tránh né Kim Khuyển tấn công, nhảy lên lưng của Du Vĩ, quay mặt lại cười, vô cùng điệu đà: “Ồ, thật là ngại quá, là bọn nó quá chủ động, tôi cũng chẳng thể bó tay chờ chết”.
Hỏa Hoàng đã mất, ba con còn lại e là cũng khó cầm cự được bao lâu, kết giới lại sắp đến cực hạn, Lương Dĩ Tiên ngưng thần nín thở, âm thầm nắm chặt tay, trước mắt chỉ có thể làm được một đòn cuối cùng, nhân lúc thức thần còn có thể cuốn lấy cô gái kia, cứ giải quyết Lang Duật Tà này trước.
Hai cánh tay sáng ra đao cong sắc nhọn, đánh địch bất ngờ, bay về hướng đối phương như chớp điện, nhưng đao sắc đập lên trên chùy nặng, cánh tay phải rung đến mức tê dại, cảm giác được xương gần như vỡ nứt.
“Lần thứ năm đó! Em chẳng nói năng gì đã động thủ, có còn là người hay không, có hiểu đạo làm người hay không thể?”, Lang Duật Tà đầy bụng phẫn nộ.
“Hừ, cho ngươi thêm lần thứ sáu”, Lương Dĩ Tiên lạnh lùng cười nhạo, chiếm chút ưu thế, đao sắc trên cánh tay trái vòng qua sau, trực tiếp cắt thẳng vào cổ hắn ta.
/150
|