Giống như kỳ tích, hôm nay Doãn Kiếm không bảo ta đến bệnh viện nữa, cho phép nghỉ một ngày. Kỳ lạ thật, mà trùng hợp là, Mạc Tân lại hẹn ta ra ngoài ăn trưa, địa điểm là quán McDonal đối diện cao ốc.
Buổi trưa rất đông khách, Mạc Tân đi tìm chỗ ngồi, ta ngoan ngoãn xếp hàng, sau mười lăm phút liền bưng một đĩa hamburger, gà, khoai tây chiên, coca, sinh tố thịnh soạn khải hoàn quay về, kỳ lạ, đại tiểu thư dáng vẻ yểu điệu cao quý như cô ta lại thích ăn loại đồ ăn nhanh này? Khi còn nhỏ ăn chưa chán sao?
“Tôi thích ăn đó, thì sao nào?”, cô ta hình như đọc ra được tâm tư của ta, chậm rãi cắm chiếc ống hút vào cốc sinh tố, từ từ uống.
“Không… tôi cũng thích”, ta lúng túng.
“Khi còn nhỏ tôi vẫn luôn bị cấm đoán, chưa từng được phép tùy tiện ra ngoài, chỉ tiếp xúc với thế giới bên ngoài thông qua sách vở và mạng, những thứ đồ này nhìn thấy mà không có được. Hằng ngày ăn gì cũng có quy định nghiêm ngặt thậm chí chủng loại, khẩu vị cũng phải phối hợp, ngay cả sự phân bổ calo, hàm lượng dinh dưỡng của thực phẩm đều bị khống chế rất kỹ càng, căn bản không thể tự mình lựa chọn, đồ ăn nhanh thì càng đừng mong nghĩ đến. Cho nên, tôi thích ăn, không có gì là lạ, cô ta nói rất bình thản, lấy một chiếc hamburger thịt bò, bóc hộp giấy ra, vui vẻ cắn một miếng”.
“A Tân, nhà cô…”, ngược đãi cô sao? Từ nhỏ bị cấm đoán? Thật đáng thương!
“Bố tôi nói, đó là vì bảo vệ tôi, cái gì cũng đều sắp xếp thỏa đáng cho tôi, không có một chút tự do nào”. Sau khi bố qua đời, tôi bị trông chừng càng chặt hơn… thế là bắt đầu thực thi kế hoạch chạy trốn, trải qua nỗ lực ba năm, cuối cùng, mấy tháng trước cũng trốn được ra ngoài, cô ta rất tùy ý nhún vai, trong miệng còn nhai hamburger, yết hầu khẽ động rồi nuốt xuống.
“Thật ly kỳ!”, ta ngậm chiếc ống hút uống coca.
“Không phải phim truyền hình”, cô ta như đoán ra được ý trong lời của ta.
“Nhốt cô lại để bảo vệ, bố cô thật sự rất thương cô…”, cho dù thế nào, xuất phát điểm luôn là tốt, sợ cô chịu tổn thương mà.
“Hừ, thương tôi?”, cô ta xị mặt xuống, đầy vẻ khinh thường, “Sợ tôi bị thương thì đúng, bởi vì… bọn họ cần lợi dụng tôi, không muốn mất đi quân cờ là tôi đây”.
“Đâu có người bố nào lợi dụng con gái chứ? Đừng nghĩ bừa, con gái là để yêu thương, có gì đáng lợi dụng chứ?”, lại một đứa trẻ tư tưởng cực đoan, ta rất thông cảm.
Ebook: Mèo
Nguồn: Ebook Fun&Free
https://www.facebook.com/groups/eb.fun.free/
“Cô chưa từng trải qua, đương nhiên có thể nói được những lời này.”
“Hả?”, trên mặt ta lộ ra sự hứng thú rõ ràng, hướng lên trước, nghiêng người, “Vậy, cô rất đặc biệt sao?”, cho nên cần phải đặc biệt và lợi dụng.
“Tôi không đặc biệt sao?”, cô ta vô tội chớp chớp đôi mắt đẹp, lý lẽ hiển nhiên.
“…”, không phủ nhận, đứa trẻ này có thể so sánh được với ta.
Bữa trưa ăn được một nửa…
Mạc Tân giải quyết xong chiếc hamburger, cầm một miếng khoai tây chiên chấm vào tương ớt: “Tiểu Phong, cô nói thử đi, nghe nói cô và em trai thất lạc nhiều năm, từ nhỏ cô đã ở cô nhi viện, hơn nữa… trái tim không khỏe lắm?”.
“Ừm”, ta dùng nụ cười mỉm để diễn vai thái bình, “A Tân cũng có em trai, cậu ấy và cô cùng bị giám sát cấm đoán sao?”.
“Ờ, không”, cô ta hơi giật mình, chớp mắt đã khôi phục bình thường, “Cậu ấy… từ nhỏ đã được đưa ra nước ngoài, sống cùng với mẹ tôi, sau khi mẹ tôi qua đời mới đón về, Cẩm Phàm… tự do hơn tôi nhiều”, đáy mắt che giấu một tia ngưỡng mộ.
Thấy cô ta chầm chậm nhai khoai tây, như có tâm sự, ta khẽ hỏi: “A Tân, cô có hận bố cô không?”.
“Không, tôi không hận ông ấy, một chút cũng không hận, trái lại, tôi rất cảm kích ông ấy…”, giọng nói dần trầm xuống, cô ta ngậm miệng lại không nói nữa, hai tay bưng cốc sinh tố, cúi đầu ngậm ống hút.
“Ông ấy chắc chắn là một người bố tốt.”
“??”, cô ta hồ nghi ngước mí mắt lên.
“Bởi vì có người con gái tốt như cô đây.”
“!!”, Mạc Tân hơi ngạc nhiên một chút rồi lại khôi phục như bình thường, lười nhác không đáp, trong ánh mắt hình như có… chút nhạo báng, cười nhạo ta quá tự cho mình là đúng (gần đây Doãn Kiếm thường dùng từ này hình dung về ta).
Trong phòng bệnh trắng tinh, Doãn Kiếm thay bộ đồ bệnh nhân màu xanh da trời nhạt, khoác một chiếc áo sơ mi dài tay màu thẫm, tay phải ấp lên vị trí bị thương ở vai trái, hồi phục tương đối rồi, nhưng vẫn chưa khép miệng. Anh ta thử đi mấy bước, vết thương thấp thoáng đau, bèn chống lên chiếc bàn ở đầu giường, bước chân hơi yếu, có lẽ là do nằm trên giường quá lâu.
“Đại thiếu gia?, dưỡng sức cho tốt trước đã rồi đi cũng không muộn”, trong phòng bệnh hiện ra một bóng tối quỷ mỵ, đầu rất lớn, bên ngoài như người bình thường, và không có vẻ ghê tởm, chỉ là linh thể kém xa so với thực thể.
“Thực Hỏa, ngươi chắc chắn… chú Hoắc và ông ta đã nói những lời đó?”
“Vâng, thuộc hạ nghe thấy rất rõ ràng, trong thư phòng của lão gia còn bày Ngự linh trận chuyên để diệt yêu trừ linh, yêu linh thông thường rất khó tiếp cận, thuộc hạ cũng phải dựa vào tu vi mấy trăm năm mới có thể tránh được.”
“Đại thiếu gia, bọn họ đối với…”, thân mặc áo vải màu nhạt, một công tử văn nhã hiện thân.
“Ta tự đi hỏi”, Doãn Kiếm nhấc tay cắt ngang lời hắn, lạnh như sương băng: Sự việc quá cổ quái, bắt buộc phải gặp mặt hỏi rõ.
Dinh thự đèn đuốc sáng trưng ngưng đọng dưới màn đêm, hào hoa phú quý mà cô đơn lạnh lẽo, hoa viên tươi tốt thanh vắng tịch liêu.
Người hầu vừa mở cửa lớn ra, Doãn Kiếm liền trực tiếp xông thẳng vào, xuyên qua phòng khách đi thẳng lên trên lầu…
“Đại thiếu gia?!”, dì Lưu trợn mắt líu lưỡi, hai năm trước, sau khi anh ta đưa nhị tiểu thư rời đi, không còn đặt chân vào Doãn gia một bước nữa, hôm nay tại sao đột nhiên… bà ta giống như trúng tà, đứng nguyên tại chỗ, đến khi thấy Doãn Kiếm đi lên tầng hai mới đột ngột sực tỉnh, đuổi theo cất giọng gọi: “Đại thiếu gia… đại thiếu gia… lão gia, đại thiếu gia về nhà rồi!”.
Doãn Kiếm lỗ mãng chạy thẳng vào thư phòng, mở cửa, nhanh chóng quét nhìn một lượt, bên trong không có người. Anh ta lại quay đầu, bước về phía phòng ngủ của ông bố, giữa đường suýt chút nữa đụng phải dì Lưu vừa đuổi đến.
“Đại thiếu gia, lão gia không ở… ông ấy ở…”, dì Lưu chỉ chỉ vào thư phòng, lại chỉ đi chỗ khác, chân tay luống cuống.
Nào biết được Doãn Kiếm căn bản không nghe, hùng hổ xông qua đó, húc mở cửa phòng ra, trên giường mở một chiếc đèn treo tường ánh sáng mờ tối, căn phòng trống không.
“Đại thiếu gia…”, dì Lưu hoảng hốt đi theo.
“Ông ấy ở đâu?”, Doãn Kiếm lạnh lùng chất vấn.
Dì Lưu sợ đến mức hồn bay phách tán, run rẩy chỉ về hướng góc rẽ của hành lang: “Lão gia ở… ở… ở phòng ngủ… trước đây của đại thiếu gia”, một trận gió mạnh cuốn qua, không thấy bóng người anh ta đâu nữa.
Doãn thị trưởng duỗi tay cầm lấy khung ảnh không dính một hạt bụi ở trên bàn học, nhớ nhung vuốt ve tấm ảnh, thiếu niên anh tuấn thanh xuân tự nhiên cởi mở, ngọc thụ lâm phong. Năm đó, anh ta vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, đến nay đã gần sáu năm trời rồi. Thời gian sáu năm, vật đổi sao dời, cái gì cũng có thể thay đổi.
Cửa bị hất ra nặng nề, một đôi mắt lạnh băng như ao tù vạn cổ, đâm sâu vào trái tim của ông ta đau đớn.
“Đại thiếu gia…”, dì Lưu vội vàng đuổi đến.
“Tiểu Lưu, cô xuống dưới đi!”, Thị trưởng Doãn cất tiếng, cẩn thận đặt khung ảnh trong tay xuống.
Hai bố con, lần đầu tiên mặt đối mặt từ hai năm trở lại đây…
“Ngồi đi!”, ông ta vừa ra hiệu, vừa ngồi xuống chiếc ghế bên giường.
Doãn Kiếm đứng bất động ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo không biến đổi, vốn là hai bố con, nhưng còn xa lạ hơn cả người xa lạ.
“Vết thương khỏi rồi?”, ông ta bình tĩnh hỏi.
“Để ông phải thất vọng rồi, Thị trưởng Doãn, tôi rất khỏe”, ngữ điệu lạnh lùng không có bất cứ tình cảm gì.
“Tiểu Kiếm…”, ông ta như sa xuống vực sâu, không cách gì vãn hồi được.
“Tôi không đến để hàn huyên chuyện cũ”, Doãn Kiếm day day mi tâm, “Cục đặc phái, là chuyện như thế nào?”.
Thị trưởng Doãn đột nhiên đứng lên, cố gắng giấu đi sự kinh ngạc, ổn định cảm xúc: “Con nghe ai nói vậy?”.
“Nhàn Nhân đã đến Cục đặc phái? Đó là cơ quan gì? Có bí mật gì không thể nói cho người khác?”, Doãn Kiếm hỏi liền một mạch, dường như không hỏi được đáp án sẽ không dừng lại.
“Không liên quan đến con”, Thị trưởng Doãn từ từ ngồi xuống, giọng nói trấn tĩnh hơn nhiều. Không chắc chắn con trai có phải đã biết được chân tướng chuyện mình bị giết không, sự việc đó, ông ta giữ kín như bưng từ đầu đến cuối, chưa từng nhắc đến với bất cứ người nào, đối với Hoắc Chấn Đình cũng vậy.
“Hừ, ông già, ông quá hồ đồ rồi, Nhàn Nhân là vị hôn thê của tôi, chuyện của cô ấy tôi há có thể không có liên quan, giấy chẳng gói được lửa, ông hãy thẳng thắn đi! Cục đặc phái là nơi như thế nào?”, ánh mắt lạnh lẽo của Doãn Kiếm giống như nhìn thấu được tất cả.
Buổi trưa rất đông khách, Mạc Tân đi tìm chỗ ngồi, ta ngoan ngoãn xếp hàng, sau mười lăm phút liền bưng một đĩa hamburger, gà, khoai tây chiên, coca, sinh tố thịnh soạn khải hoàn quay về, kỳ lạ, đại tiểu thư dáng vẻ yểu điệu cao quý như cô ta lại thích ăn loại đồ ăn nhanh này? Khi còn nhỏ ăn chưa chán sao?
“Tôi thích ăn đó, thì sao nào?”, cô ta hình như đọc ra được tâm tư của ta, chậm rãi cắm chiếc ống hút vào cốc sinh tố, từ từ uống.
“Không… tôi cũng thích”, ta lúng túng.
“Khi còn nhỏ tôi vẫn luôn bị cấm đoán, chưa từng được phép tùy tiện ra ngoài, chỉ tiếp xúc với thế giới bên ngoài thông qua sách vở và mạng, những thứ đồ này nhìn thấy mà không có được. Hằng ngày ăn gì cũng có quy định nghiêm ngặt thậm chí chủng loại, khẩu vị cũng phải phối hợp, ngay cả sự phân bổ calo, hàm lượng dinh dưỡng của thực phẩm đều bị khống chế rất kỹ càng, căn bản không thể tự mình lựa chọn, đồ ăn nhanh thì càng đừng mong nghĩ đến. Cho nên, tôi thích ăn, không có gì là lạ, cô ta nói rất bình thản, lấy một chiếc hamburger thịt bò, bóc hộp giấy ra, vui vẻ cắn một miếng”.
“A Tân, nhà cô…”, ngược đãi cô sao? Từ nhỏ bị cấm đoán? Thật đáng thương!
“Bố tôi nói, đó là vì bảo vệ tôi, cái gì cũng đều sắp xếp thỏa đáng cho tôi, không có một chút tự do nào”. Sau khi bố qua đời, tôi bị trông chừng càng chặt hơn… thế là bắt đầu thực thi kế hoạch chạy trốn, trải qua nỗ lực ba năm, cuối cùng, mấy tháng trước cũng trốn được ra ngoài, cô ta rất tùy ý nhún vai, trong miệng còn nhai hamburger, yết hầu khẽ động rồi nuốt xuống.
“Thật ly kỳ!”, ta ngậm chiếc ống hút uống coca.
“Không phải phim truyền hình”, cô ta như đoán ra được ý trong lời của ta.
“Nhốt cô lại để bảo vệ, bố cô thật sự rất thương cô…”, cho dù thế nào, xuất phát điểm luôn là tốt, sợ cô chịu tổn thương mà.
“Hừ, thương tôi?”, cô ta xị mặt xuống, đầy vẻ khinh thường, “Sợ tôi bị thương thì đúng, bởi vì… bọn họ cần lợi dụng tôi, không muốn mất đi quân cờ là tôi đây”.
“Đâu có người bố nào lợi dụng con gái chứ? Đừng nghĩ bừa, con gái là để yêu thương, có gì đáng lợi dụng chứ?”, lại một đứa trẻ tư tưởng cực đoan, ta rất thông cảm.
Ebook: Mèo
Nguồn: Ebook Fun&Free
https://www.facebook.com/groups/eb.fun.free/
“Cô chưa từng trải qua, đương nhiên có thể nói được những lời này.”
“Hả?”, trên mặt ta lộ ra sự hứng thú rõ ràng, hướng lên trước, nghiêng người, “Vậy, cô rất đặc biệt sao?”, cho nên cần phải đặc biệt và lợi dụng.
“Tôi không đặc biệt sao?”, cô ta vô tội chớp chớp đôi mắt đẹp, lý lẽ hiển nhiên.
“…”, không phủ nhận, đứa trẻ này có thể so sánh được với ta.
Bữa trưa ăn được một nửa…
Mạc Tân giải quyết xong chiếc hamburger, cầm một miếng khoai tây chiên chấm vào tương ớt: “Tiểu Phong, cô nói thử đi, nghe nói cô và em trai thất lạc nhiều năm, từ nhỏ cô đã ở cô nhi viện, hơn nữa… trái tim không khỏe lắm?”.
“Ừm”, ta dùng nụ cười mỉm để diễn vai thái bình, “A Tân cũng có em trai, cậu ấy và cô cùng bị giám sát cấm đoán sao?”.
“Ờ, không”, cô ta hơi giật mình, chớp mắt đã khôi phục bình thường, “Cậu ấy… từ nhỏ đã được đưa ra nước ngoài, sống cùng với mẹ tôi, sau khi mẹ tôi qua đời mới đón về, Cẩm Phàm… tự do hơn tôi nhiều”, đáy mắt che giấu một tia ngưỡng mộ.
Thấy cô ta chầm chậm nhai khoai tây, như có tâm sự, ta khẽ hỏi: “A Tân, cô có hận bố cô không?”.
“Không, tôi không hận ông ấy, một chút cũng không hận, trái lại, tôi rất cảm kích ông ấy…”, giọng nói dần trầm xuống, cô ta ngậm miệng lại không nói nữa, hai tay bưng cốc sinh tố, cúi đầu ngậm ống hút.
“Ông ấy chắc chắn là một người bố tốt.”
“??”, cô ta hồ nghi ngước mí mắt lên.
“Bởi vì có người con gái tốt như cô đây.”
“!!”, Mạc Tân hơi ngạc nhiên một chút rồi lại khôi phục như bình thường, lười nhác không đáp, trong ánh mắt hình như có… chút nhạo báng, cười nhạo ta quá tự cho mình là đúng (gần đây Doãn Kiếm thường dùng từ này hình dung về ta).
Trong phòng bệnh trắng tinh, Doãn Kiếm thay bộ đồ bệnh nhân màu xanh da trời nhạt, khoác một chiếc áo sơ mi dài tay màu thẫm, tay phải ấp lên vị trí bị thương ở vai trái, hồi phục tương đối rồi, nhưng vẫn chưa khép miệng. Anh ta thử đi mấy bước, vết thương thấp thoáng đau, bèn chống lên chiếc bàn ở đầu giường, bước chân hơi yếu, có lẽ là do nằm trên giường quá lâu.
“Đại thiếu gia?, dưỡng sức cho tốt trước đã rồi đi cũng không muộn”, trong phòng bệnh hiện ra một bóng tối quỷ mỵ, đầu rất lớn, bên ngoài như người bình thường, và không có vẻ ghê tởm, chỉ là linh thể kém xa so với thực thể.
“Thực Hỏa, ngươi chắc chắn… chú Hoắc và ông ta đã nói những lời đó?”
“Vâng, thuộc hạ nghe thấy rất rõ ràng, trong thư phòng của lão gia còn bày Ngự linh trận chuyên để diệt yêu trừ linh, yêu linh thông thường rất khó tiếp cận, thuộc hạ cũng phải dựa vào tu vi mấy trăm năm mới có thể tránh được.”
“Đại thiếu gia, bọn họ đối với…”, thân mặc áo vải màu nhạt, một công tử văn nhã hiện thân.
“Ta tự đi hỏi”, Doãn Kiếm nhấc tay cắt ngang lời hắn, lạnh như sương băng: Sự việc quá cổ quái, bắt buộc phải gặp mặt hỏi rõ.
Dinh thự đèn đuốc sáng trưng ngưng đọng dưới màn đêm, hào hoa phú quý mà cô đơn lạnh lẽo, hoa viên tươi tốt thanh vắng tịch liêu.
Người hầu vừa mở cửa lớn ra, Doãn Kiếm liền trực tiếp xông thẳng vào, xuyên qua phòng khách đi thẳng lên trên lầu…
“Đại thiếu gia?!”, dì Lưu trợn mắt líu lưỡi, hai năm trước, sau khi anh ta đưa nhị tiểu thư rời đi, không còn đặt chân vào Doãn gia một bước nữa, hôm nay tại sao đột nhiên… bà ta giống như trúng tà, đứng nguyên tại chỗ, đến khi thấy Doãn Kiếm đi lên tầng hai mới đột ngột sực tỉnh, đuổi theo cất giọng gọi: “Đại thiếu gia… đại thiếu gia… lão gia, đại thiếu gia về nhà rồi!”.
Doãn Kiếm lỗ mãng chạy thẳng vào thư phòng, mở cửa, nhanh chóng quét nhìn một lượt, bên trong không có người. Anh ta lại quay đầu, bước về phía phòng ngủ của ông bố, giữa đường suýt chút nữa đụng phải dì Lưu vừa đuổi đến.
“Đại thiếu gia, lão gia không ở… ông ấy ở…”, dì Lưu chỉ chỉ vào thư phòng, lại chỉ đi chỗ khác, chân tay luống cuống.
Nào biết được Doãn Kiếm căn bản không nghe, hùng hổ xông qua đó, húc mở cửa phòng ra, trên giường mở một chiếc đèn treo tường ánh sáng mờ tối, căn phòng trống không.
“Đại thiếu gia…”, dì Lưu hoảng hốt đi theo.
“Ông ấy ở đâu?”, Doãn Kiếm lạnh lùng chất vấn.
Dì Lưu sợ đến mức hồn bay phách tán, run rẩy chỉ về hướng góc rẽ của hành lang: “Lão gia ở… ở… ở phòng ngủ… trước đây của đại thiếu gia”, một trận gió mạnh cuốn qua, không thấy bóng người anh ta đâu nữa.
Doãn thị trưởng duỗi tay cầm lấy khung ảnh không dính một hạt bụi ở trên bàn học, nhớ nhung vuốt ve tấm ảnh, thiếu niên anh tuấn thanh xuân tự nhiên cởi mở, ngọc thụ lâm phong. Năm đó, anh ta vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, đến nay đã gần sáu năm trời rồi. Thời gian sáu năm, vật đổi sao dời, cái gì cũng có thể thay đổi.
Cửa bị hất ra nặng nề, một đôi mắt lạnh băng như ao tù vạn cổ, đâm sâu vào trái tim của ông ta đau đớn.
“Đại thiếu gia…”, dì Lưu vội vàng đuổi đến.
“Tiểu Lưu, cô xuống dưới đi!”, Thị trưởng Doãn cất tiếng, cẩn thận đặt khung ảnh trong tay xuống.
Hai bố con, lần đầu tiên mặt đối mặt từ hai năm trở lại đây…
“Ngồi đi!”, ông ta vừa ra hiệu, vừa ngồi xuống chiếc ghế bên giường.
Doãn Kiếm đứng bất động ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo không biến đổi, vốn là hai bố con, nhưng còn xa lạ hơn cả người xa lạ.
“Vết thương khỏi rồi?”, ông ta bình tĩnh hỏi.
“Để ông phải thất vọng rồi, Thị trưởng Doãn, tôi rất khỏe”, ngữ điệu lạnh lùng không có bất cứ tình cảm gì.
“Tiểu Kiếm…”, ông ta như sa xuống vực sâu, không cách gì vãn hồi được.
“Tôi không đến để hàn huyên chuyện cũ”, Doãn Kiếm day day mi tâm, “Cục đặc phái, là chuyện như thế nào?”.
Thị trưởng Doãn đột nhiên đứng lên, cố gắng giấu đi sự kinh ngạc, ổn định cảm xúc: “Con nghe ai nói vậy?”.
“Nhàn Nhân đã đến Cục đặc phái? Đó là cơ quan gì? Có bí mật gì không thể nói cho người khác?”, Doãn Kiếm hỏi liền một mạch, dường như không hỏi được đáp án sẽ không dừng lại.
“Không liên quan đến con”, Thị trưởng Doãn từ từ ngồi xuống, giọng nói trấn tĩnh hơn nhiều. Không chắc chắn con trai có phải đã biết được chân tướng chuyện mình bị giết không, sự việc đó, ông ta giữ kín như bưng từ đầu đến cuối, chưa từng nhắc đến với bất cứ người nào, đối với Hoắc Chấn Đình cũng vậy.
“Hừ, ông già, ông quá hồ đồ rồi, Nhàn Nhân là vị hôn thê của tôi, chuyện của cô ấy tôi há có thể không có liên quan, giấy chẳng gói được lửa, ông hãy thẳng thắn đi! Cục đặc phái là nơi như thế nào?”, ánh mắt lạnh lẽo của Doãn Kiếm giống như nhìn thấu được tất cả.
/150
|