Trăng Nở Hoa

Chương 2

/4


Thu

Bí mật vẫn không thể giấu được.

Giờ số học, thầy giáo viết một đề hàm số lượng giác trên bản đen, gọi Liên Tịch lên giải. Ngày đó là ngày đầu tiên Liên Tịch học trung học ở thành phố ấy. Kỳ nghỉ hè cuối cấp hai, trong thành phố tổ chức một cuộc thi toán học, cô đạt vị trí thứ hai. Sau đó, thầy giáo dạy lớp 10 trên thành phố đến tìm cô, kéo cô về đó. Cân nhắc thấy cô học Anh không quá giỏi, nên không xếp cô vào lớp chuyên mà chuyển vào ban phổ thông.

Cô nhận lấy phấn viết từ tay thầy, lúc ấy thầy đang nhìn về phía dưới. Khi cô nâng cánh tay phải lên, bắt đầu giải bài toán trên bảng. Phía dưới trăm miệng xì xào, sau đó lặng ngắt như tờ. Cô có thể cảm nhận được những ánh mắt bắn tới từ sau lưng, như mũi tên, xuyên qua thân thể mình.

Ngón tay phải của cô phân thành hai nửa, giống như hai ngón út đặt song song. Kỳ thật không hề cản trở sinh hoạt dù chỉ một chút, chỉ có điều, nhưng trong mắt người khác, cô trông như quái vật.

Cô trấn định giải xong đề, khi quay người lại thấy thầy giáo, ông đang tránh né ánh mắt của cô, cứ như cô đã làm sai chuyện gì đó. Nữ sinh ngồi cùng bàn với cô co lại thành một đống, vẻ mặt hoảng sợ. Về sau, nữ sinh kia yêu cầu thay đổi chỗ ngồi, Liên Tịch ngồi một mình một bàn, mãi đến khi hết cấp ba.

Chỉ qua mười phút ra chơi, tin tức cô có bàn tay sáu ngón đã truyền khắp sân trường hẻo lánh. Đám học sinh thập thò ngoài cửa sổ, nhìn cô, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cô đọc sách, làm bài tập, không bị chút ảnh hưởng. Bị đối xử như vậy, lúc cô đến, ba mẹ đã nói qua với cô, cô đã chuẩn bị tâm lý.

Hùng Hùng đi tới, ha ha cười, gọi cô cùng đến căng tin. Nói cho cô biết nơi nào nộp tiền, lấy phiếu ăn, cửa nào bán món ăn nào, món nào ngon hơn, siêu thị nhỏ ở trường lừa người đến cỡ nào.

Lúc học sinh đổ xô đi ăn trưa, căng tin hết sức đông đúc. Một bàn ăn sáu người, chỉ có hai người là cô và Hùng Hùng ngồi chung.

Hùng Hùng cười cẩn thận từng li từng tí, không nhịn được mà gãi gãi đầu, cứ như việc những người kia nhìn chằm chằm về phía cô là lỗi của hắn. Hắn không an ủi cô, nhưng vẫn cứ gãi gãi đầu, bảo cô ăn nhiều một chút.

Tuy đã có thói quen trở thành tiêu điểm, nhưng điều ấy vẫn ảnh hưởng đến khẩu vị của cô.

“Này, Gấu!” Hùng Hùng bị người đánh một quyền vào vai, một tên nam sinh ngồi xuống.

Cô từng muỗng từng muỗng uống canh, tay phải không hề bị ngăn cản mà lọt vào tầm mắt của nam sinh kia.

“Đây là Cư An Nhân, trai đẹp lớp chuyên lý, cũng là tài tử âm nhạc của trường ta.” Hùng Hùng giới thiệu thay bọn họ: “Đây là Liên Tịch, mới chuyển đến lớp tui đó. A, học toán rất siêu nha, đề toán hôm nay ghi trên bảng, tui nhìn như chữ trời, ấy lại chỉ tốn hai phút, đã giải ra, khiến ta đây xấu hổ đến muốn đập đầu vào tường.”

Hùng Hùng thiện lương, ngốc nghếch khích lệ, hi vọng có thể an ủi cô đừng đau lòng. Cô ngẩng đầu, Cư An Nhân đang nhìn cô, ánh mắt đang chú ý về phía tay phải của cô.

Đồng dạng là đồng phục, Hùng Hùng khiến bộ đồ kia như muốn bung chỉ, hắn lại mặc đến nhẹ nhàng, phiêu dật. Ống tay áo được vén lên, vạt áo ở phía trước có nếp cuốn. Một bên tai của hắn có gắn tai nghe, mũi chân dưới bàn nhịp nhịp theo giai điệu.

Hắn cười cười với cô, rồi quay sang trò chuyện với Hùng Hùng về NBA. Lúc nói chuyện, đường cong nơi khóe môi hắn rất nhu hòa.

Lớp mười Anh là lớp mạnh nhất thành phố, đây cũng nguyên nhân chủ yếu khiến Liên Tịch đồng ý chuyển tới nơi đây đọc sách. Để đuổi kịp tiến bộ, mỗi chạng vạng tối Liên Tịch đều nấp ở khu rừng nhỏ phía sau dãy lầu dạy học, tự học từ đơn nửa tiếng.

Hoàng hôn đầu thu, như một bức ảnh dưới ánh đèn nhạt nhòa. Gió đêm khẽ thổi, lá vàng xào xạc. Ánh chiều tà ngả bóng trên tường trắng, kéo dài thân ảnh tịch mịch của Liên Tịch.

Tiếng đàn du dương theo gió thổi tới, gián đoạn việc tự học của Liên Tịch. Liên Tịch giương mắt, nhận ra có một cánh cửa sổ mở ra. Nhìn qua khung cửa sổ thấy một cây đàn piano, Cư An Nhân đang ngồi trước cây đàn ấy, vừa đàn vừa hát. Hắn hát khúc “Thiếu niên anh tuấn” xen lẫn khúc “Đóa hồng cuối ngày hè”. Tiếng ca du dương, cao vút kia, không nghĩ lại phát ra từ thân ảnh đơn bạc của hắn. Mười ngón tay thon dài ưu nhã nhảy múa trên phím đàn, hắn say mê, hắn hưởng thụ.

Có vài người cho dù sống với nhau cả đời, vẫn lạ lẫm. Lại có vài người, ngẫu nhiên gặp nhau, thậm chí không có cơ hội để nói với nhau đôi ba câu, thế nhưng chỉ vậy là đủ rồi.

Đúng vậy, đủ rồi, không yêu cầu gì xa vời. Liên Tịch chậm rãi nhắm mắt lại, thấy tim mình cứ như muốn bay khỏi cơ thể, trôi đi.

Đây là một ước định không được định ước, mỗi hoàng hôn, cô đến rừng tự học, hắn ở phòng luyện đàn. Từ thu đến đông, chưa từng thất ước.

Liên Tịch đã có một biệt danh: Lục Chỉ Cầm Ma. Người đặt biệt danh này có lẽ bởi vì biết Liền Tịch có bàn tay sáu ngón nên liên tưởng đến nữ diễn viên Lâm Thanh Hà - người thủ vai chính bộ phim kinh điển kia, lại không biết đã vô tình chọc thủng bí mật của Liên Tịch. Khi Liên Tịch đến phòng vệ sinh, nghe được tước hiệu này, nghe thấy giọng trêu tức của các nữ sinh, cùng tiếng cười trào phúng thổi từng đợt qua tai, cả người cô cứng lại.

Liên Tịch không đến rừng nhỏ.

Trời, chậm rãi lạnh. Buổi tối, trong phòng tự học, tay đông lạnh đến độ cầm bút không nổi. Đến căng tin ăn cơm, Liên Tịch sẽ vô thức mà nhìn về phía rừng cây nhỏ. Lá rụng đầy đất, nơi ấy một mảnh giá lạnh.

Lần nữa nghe được tiếng đàn của Cư An Nhân, là trong bữa tiệc năm mới. Hắn vừa độc tấu vừa lĩnh xướng lại vừa chủ trì. Sảnh diễn thuyết quá nhỏ, học sinh quá nhiều, Liên Tịch đứng ở sau cùng. Dưới ánh đèn sáng chói, cô thấy hắn rất rõ, hắn lại không hề thấy cô.

Cái này gọi là khoảng cách sao? Liên Tịch đưa bàn tay đông cứng đến bên miệng, nhẹ nhàng hà hơi.

Bắt đầu học kỳ mùa xuân, Cư An Nhân vậy mà bị chuyển đến ban phổ thông. Hùng Hùng nói cho Liên Tịch, Cư An Nhân quá chú tâm vào âm nhạc, không lo học hành, thành tích bị rớt xuống ngàn trượng, không theo kịp tiến độ của lớp, chính hắn yêu cầu chuyển xuống ban phổ thông.

Liên Tịch “ừ” một tiếng, cúi đầu lật sách giáo khoa.

Thời tiết thật ấm áp, nhẹ nhàng hít vào, có thể ngửi thấy hương thoang thoảng của cây cỏ lẫn trong không khí. Trong sân trường, màu cỏ xanh ngắt, hoa xuân tranh sắc cùng hoa mai.

Sau kỳ thi thử vào đại học, trường học tổ chức đi vùng núi hái trà. Hai chiếc xe buýt, Cư An Nhân mang theo đàn ghi ta, cười nói, ca hát cả đoạn đường. Liên Tịch chống cằm, si ngốc nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy mùa xuân năm nay đẹp đến lạ.

Ruộng trà hình bậc thang, từng khối, tầng tầng lớp lớp xếp cao, cứ như lẫn vào trong mây. Giáo viên yêu cầu bốn người thành một tổ, các tổ viên tự chọn tổ với nhau. Hùng Hùng kéo lấy Liên Tịch, nhân số không đủ, chỉ có cô cùng hắn, An Nhân chung một tổ thôi! Kỳ thật, cái tổ này chỉ có hai người là cô và An Nhân. Hùng Hùng là lớp trưởng, phải chạy đông chạy tây giúp đỡ các tổ khác.

Bên trong ruộng trà rất yên tĩnh, ngọn trà mới chớm mềm mượt, xanh mướt. Gió thổi tới từ đằng xa, xốp xốp, trong vắt. Hai người không nói chuyện với nhau, hắn khẽ hát, ngẫu nhiên hai mắt chạm nhau, hắn thấy trên má cô nhàn nhạt ửng đỏ, như bông hoa chớm nở đầu mùa.

Một đám mây đen bay ngang qua, trời đột nhiên đổ mưa. Mọi người cười toe toét chạy vội từ ruộng trà về phía xe buýt, hai người họ chỉ kịp trốn dưới một gốc cây cổ thụ. Lá cây rậm rạp, đủ để ngăn trở mưa phùn mù mịt.

Dãy núi bị mưa bụi che khuất, ruộng trà ẩn ẩn trong màn mưa, như ở phía chân trời. Có tiếng cười truyền đến, nghe như rất xa.

Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn, cho tới bây giờ, chưa từng ở gần hắn như thế, phảng phất thế giới chỉ có hai người bọn họ. Lúc hắn nói chuyện, cô có thể cảm nhận thấy tiếng nói hắn đều đều theo nhịp tim, giống như một loại âm thanh hoàn mỹ, tần suất bỗng nhiên tăng lên, xuất hiện dồn dập.

“Cho!” Hắn đưa tay qua, trong lòng bàn tay có mấy bông hoa trắng như chuông lục lạc, tản ra hương thơm thoang thoảng: “Ngọc Lan dại.”

Cô ngẩn người, giấu tay phải ra sau lưng, rung rung duỗi tay trái tiếp lấy, không nỡ cầm, sợ làm nát cánh hoa.

Hắn cười: “Không sao đâu, nát, tôi hái thêm cho bạn.”

Tim cô mãnh liệt nhảy, không hiểu sao lại trở nên kinh hoảng.

Sau buổi hái trà đó, trở về trường học, họ cùng Hùng Hùng thành một nhóm ba người, thường xuyên cùng nhau ăn tối. Cô rất hiếm khi nói chuyện, đều ngồi nghe hắn cùng Hùng Hùng gào khan cả giọng. Việc học chồng chất như núi ép người không thở nổi, vì vậy, thời gian ăn tối trở thành thời gian cô mong đợi nhất.

Có một ngày, trên đường từ thư viện về phòng học, một nữ sinh gọi tên cô. Cô không biết, nữ sinh kia cười cười, tự giới thiệu là bí thư của lớp chuyên văn, trước kia ở cùng lớp với An Nhân: “Gởi phong thư này cho hắn giùm tôi, được không?” Nữ sinh kia khẩn thiết nhìn cô.

Phong thư có màu hồng nhạt, bên góc trái ẩn ẩn một đóa hoa hồng, nét chữ nữ sinh nắn nót, thanh lệ, chữ như người.

Cô không biết nên cự tuyệt như thế nào, trên thực tế, chỉ là một chuyện tiện tay mà thôi. Có điều khi cô cầm lấy phong thư, tay như mang nặng ngàn cân.

Cố ý đến căng tin chậm hai phút, cô bỏ thư vào ngăn bàn của Cư An Nhân.

Cơm tối, ăn rất không yên. Hắn và Hùng Hùng nói gì đó, một câu, cô cũng không nghe được.

Toàn bộ giờ tự học buổi tối, cảm giác như đứng ngồi không yên, một đề ôn thi số học, chỉ làm hết vài bài nhỏ. Vất vả chờ hết giờ tự học, không ngừng bước mà chạy vội về phía ký túc xá. Cư An Nhân lại chặn cô ngay đầu bậc thang.

Hắn kéo cô tới sân thể dục, đứng dưới tán cây hạnh.

Cảnh ban đêm hóa ra nặng nề như vậy, cô nhìn về phía ký túc xá, từng bóng đèn lục tục sáng lên.

“Tại sao phải làm chuyện như vậy?” Hắn giơ bức thư ra, lạnh lùng hỏi cô.

Cô đỏ mặt tới tận mang tai: “Cái này, không phải tớ viết, tớ chỉ nhận ủy khác của người khác.”

“Tôi nhận ra nét chữ.” Hắn càng thêm tức giận: “Nếu bạn ấy thật sự yêu thích tôi, trực tiếp tỏ tình là được. Có phải người ta một mực lấy lòng bạn, bạn liền nóng đầu, quên mất mình là ai đi!”

Cô cắn chặt bờ môi, hốc mắt yên lặng trướng lên, hóa ra, hắn và người khác cũng không có gì khác nhau.

“Bạn biết rằng người khác luôn nhìn bạn dưới con mắt đầy thành kiến, kỳ thật bạn cũng hiểu rằng mình không hoàn hảo. Bạn chỉ dùng sự kiên cường, hờ hững tạo thành vỏ bọc, bao lấy chính mình, sợ mình bị thương tổn, bạn căn bản không dám đối mặt với thế giới bên ngoài. Thực chất bên trong, bạn luôn tự ti, bạn đúng là một kẻ đáng thương.”

Nước mắt vỡ òa qua đôi mi.

Lời nói, có thể như thơ, cũng có thể như dao. Cô thừa nhận, cô bị thương không nhẹ.

“Xin lỗi!” Cô đoạt lấy lá thư trong tay hắn, xé tan thành từng mảnh.

Buổi tối kia, cô không biết mình đã trở về ký túc xá như thế nào, về sau, tất cả kí ức dần trở nên nhạt nhòa.

/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status