Khi phát hiện ra Chu Lẫm, Lâm Nguyệt đang đứng ở cuối xếp hàng tính tiền, Phó Nam đi theo bên người, sau đó cô thấy Chu Lẫm từ cửa siêu thị đi vào, rất nhanh liền hướng phía cô đi tới, mục tiêu chính xác.
Bên tai Lâm Nguyệt không biết vì sao vang lên giọng nói của người này tối qua, bảo cô liệt kê một danh sách nguyên liệu nấu ăn, để anh mua.
Tuy rằng mới quen biết Chu Lẫm không lâu, nhưng Lâm Nguyệt đã cảm nhận được tính cách của Chu Lẫm, đây là người đàn ông điển hình, mời phụ nữ ăn cơm là anh trả tiền, khi dọn nhà anh sẽ chuyển hành lý nặng, ngay cả phòng ở, anh là chủ nhân lại muốn đem phòng ngủ chính nhường cho khách thuê.
Chủ nghĩa đàn ông cũng có mặt xấu, nhưng thể hiện ở trên người Chu Lẫm, Lâm Nguyệt chỉ thấy mộtngười đàn ông thành thục, ổn trọng và có trách nhiệm.
“Để tôi.”
một phút sau, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lùng, Lâm Nguyệt một chút cũng không bất ngờ.
Nhưng cô không thể tiếp thu.
Nắm lấy tay đẩy xe, Lâm Nguyệt hơi nghiêng đầu, nhìn bàn tay to của Chu Lẫm cũng nắm lấy xe nói: “Tôi có mang tiền.”
Trong siêu thị tiếng người ồn ào, Chu Lẫm thấy cô cụp mi mắt, lông mi dài rậm, có chút cong, nhẹnhàng giống như lông chim. Làn da con gái Giang Nam đều đẹp, cô lại không phải là trắng nõn bình thường, da thịt tinh tế gần như không nhìn thấy lỗ chân lông, giống như sứ men xanh anh quen thuộc ngày còn bé, yếu ớt mà tinh xảo.
cô gái này, lớn lên thật xinh đẹp, nhưng điểm hấp dẫn người nhất, là sự ôn nhu của cô, như gió xuân thổi vào mặt, róc rách như suối chảy. Đôi mắt cô trong suốt tỏa sáng, yêu kiều nhìn lại đây, như ánh trăng tỏa quanh người. Ngũ quan hoàn mĩ, giọng nói ôn nhu như nước suối, nhẹ nhàng truyền tới, trêu chọc lòng người nghe.
Đường đường là cảnh sát hình sự bị Phó Nam gọi tới xách đồ, đáy lòng Chu Lẫm có chút nghẹn, nhưng khi cô gái nhỏ nói một câu, anh đột nhiên không còn chút để ý.
Chu Lẫm nhìn vào trong xe, liếc mắt một cái tìm ra mấy đồ ăn vặt của Phó Nam, cầm lên một cái, từ trên đỉnh đầu cô nói: “Tôi trả tiền.”
Lâm Nguyệt còn muốn kiên trì, đột nhiên chú ý tới mấy người phía trước đang tò mò mà đánh giá bọn họ, một nam một nữ lại mang theo đứa nhỏ, mà tư thế lúc này của cô cùng Chu Lẫm, thân hình dựa gần thấp giọng thì thầm, trở nên ái muội. Lỗ tai hơi nóng, Lâm Nguyệt ngẩng mặt về phía trước, tay vẫn nắm chặt xe như cũ.
đang rụt rè sao?
Chu Lẫm thử đem cổ tay áo cô nhấc lên, không chạm vào cánh tay trắng nõn kia.
Lâm Nguyệt bất động.
Chu Lẫm nhíu mày, mặc kệ cô, anh yên lặng lấy đồ ra, đến lượt bọn họ, Chu Lẫm tranh trước đem đồ đưa cho thu ngân. Người anh cao tay lại dài, Lâm Nguyệt không tranh được, nhưng Lâm Nguyệt đã hạ quyết tâm tự mình trả tiền, liền lấy hết đồ trong xe ra đặt lên quầy, bao gồm cả đồ dùng nhà bếp và đồ ăn vặt của cô, chỉ chừa lại đồ ăn vặt của Phó Nam.
“Chỗ này tính của tôi.” Lâm Nguyệt giơ di động bình tĩnh nói.
Nữ thu ngân ngoài ý muốn nhìn về phía Chu Lẫm.
Chu Lẫm nhìn mắt Lâm Nguyệt, vẫn kiên trì như cũ: “Cùng nhau.” nói xong nhặt lên đồ ăn vặt của Phó Nam để lên quầy.
Nữ thu ngân lại nhìn Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt cũng thật kiên trì.
Chu Lẫm ngũ quan lạnh lùng, cơ bắp rắn chắc, nói anh là cảnh sát có người tin, nói anh là lưu manh, cũng sẽ không có ai nghi ngờ, Lâm Nguyệt vừa nhìn là cô gái ôn nhu ngoan ngoãn. Ánh mắt tìm tòi đảo qua trên hai người, nữ thu ngân tự có suy nghĩ, cảm thấy đây là đàn ông bá đạo theo đuổi phụ nữ, nhưng cô gái này cũng không cảm kích.
Nghĩ nghĩ như vậy, nữ thu ngân lựa chọn làm theo Lâm Nguyệt, buông đồ của Chu Lẫm, mỉm cười quét mã cho Lâm Nguyệt.
Chu Lẫm nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt, đáy mắt lạnh lẽo.
Lâm Nguyệt mỗi tay xách một túi đồ lớn, tận lực tự nhiên mà đi về phía trước, tầm mắt Chu Lẫm hạ xuống, nhìn đến cơ bắp nhỏ trên cánh tay cô, nếu tính kia là cơ bắp.
anh ở chỗ này thanh toán chỗ đồ ăn vặt của bạn học nhỏ, Phó Nam đã chạy tới giúp cô giáo xách đồ, vừa đi theo cô vừa quay đầu lại làm mặt quỷ với anh. Mặt Chu Lẫm không cảm xúc, xách lên túi mua sắm nhỏ, không nhanh không chậm mà đi theo sau hai cô trò này, mắt đen nghiền ngẫm nhìn Lâm Nguyệt.
Túi mua sắm rất nặng, đặc biệt trong túi bên trái còn có mười cân gạo. Nếu không phải Chu Lẫm ở phía sau, Lâm Nguyệt sẽ đi một lát nghỉ một lát, nhưng… Đồng chí cảnh sát thích giúp đỡ mọi người đột nhiên không hỗ trợ, khẳng định là vì việc tính tiền vừa nãy, như vậy, Lâm Nguyệt càng không thể yếu thế.
Tay cô rất trắng, túi mua sắm nắm trong lòng bàn tay, ảnh hưởng tới dòng máu lưu chuyển, rất nhanh ngón tay trắng trẻo của cô liền biến sắc.
Vào lúc này Chu Lẫm bước nhanh hơn, không rên một tiếng, trực tiếp đoạt lấy hai túi đồ từ tay cô, nghênh ngang mà đi.
Trong tay buông lỏng, Lâm Nguyệt nhìn phía trước, nhìn đến bóng dáng nam nhân cường tráng, từ cửa siêu thị bước vào ánh hoàng hôn. Ánh sáng rơi trên người anh, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng kiên nghị, cánh tay càng thêm bóng lưỡng rắn chắc, cả người tràn ngập lực lượng. Lâm Nguyệt nâng tay lên nhìn vết đỏ hiện lên kia, nhẹ nhàng cười.
Phó Nam bên cạnh ngây thơ mà nhìn cô giáo, chỉ cảm thấy cô giáo cùng chú Chu có chỗ kỳ quái.
Xe SUV đen dừng ở ven đường, Phó Nam lên xe trước, Lâm Nguyệt ngồi cạnh cậu bé, thắt chặt dây an toàn, cô trộm nhìn về phía ghế lái.
Chu Lẫm khởi động xe, làm như không có việc gì mà đi.
Trở lại tiểu khu, Chu Lẫm leo nhanh lên tầng, đem Lâm Nguyệt cùng Phó Nam ném ở phía sau, chờ Lâm Nguyệt đi vào nhà, mấy cái túi mua sắm đều đặt ở phòng khách, không nhìn thấy Chu Lẫm, hẳn là ở trong phòng anh.
Tối qua anh liền biểu lộ thái độ, không thích tiếp xúc với cô, Lâm Nguyệt không quá để ý, vui vẻ thu thập phòng bếp. Dọn xong nguyên liệu nấu ăn, Lâm Nguyệt bắt đầu chuẩn bị cơm tối, trước khi vo gạo, cô nhỏ giọng hỏi thăm Phó Nam: “Chú Chu một bữa có thể ăn mấy bát cơm?” Mới hơn 5 giờ, Lâm Nguyệt đoán Chu Lẫm còn chưa ăn.
Phó Nam nghiêng đầu nghĩ, vươn ra ba ngón tay: “Chú Chu đặc biệt ăn nhiều, mỗi lần đều thêm cơm.” Có hôm chú Chu dẫn nó đi tiệm ăn, nó ăn no rồi, chú Chu lại liên tục gọi bà chủ thêm cơm vài lần, bà chủ cười nói chú Chu trả thêm tiền làm Phó Nam có chút mất mặt.
Liên tưởng Chu Lẫm cường tráng như vậy, Lâm Nguyệt cũng không giật mình, tiếp tục hỏi: “Chú Chu thích ăn ngọt hay cay, khẩu vị mặn hay nhạt?” còn Phó Nam cô đã biết.
Cái này Phó Nam lập tức có thể trả lời: “Cay, mặn!”
Lâm Nguyệt đã hiểu, cười sờ đầu Phó Nam: “Nam Nam đi làm bài tập đi, nấu xong cô lại gọi con.”
Phó Nam lưu luyến mà đi, kỳ thật nó rất muốn xem cô giáo nấu cơm.
Lâm Nguyệt một lòng nấu ăn, không làm cái gì đa dạng, đều là món ăn gia đình bình thường, một món là thịt gà xào nấm hương, một món là thịt ếch, sau đó hầm canh xương sườn với củ cải. cô thích thanh đạm, cũng cảm thấy trẻ con khẩu vị ăn quá mặn cũng không khỏe mạnh, cho nên mỗi món Lâm Nguyệt đều múc trước ra một nửa, phần còn lại cho thêm muối và ớt rồi xào trong chốc lát.
cô vội vàng nấu cơm, hương thơm nồng đậm từng đợt từng đợt bay tới phòng ngủ bên này, Phó Nam thèm đến ứa nước miếng, vội vàng làm xong bài tập, sau đó hưng phấn chạy tới phòng bếp. Phòng ngủ phụ cách vách, Chu Lẫm đang nằm trên giường đọc sách, nhưng hương thơm món ăn không ngừng xuyên qua cửa phòng tỏa vào trong, anh liền chậm chạp, đọc không vào.
Trong hương thơm bỗng có thêm mùi ớt cay, Chu Lẫm liền không nằm nổi nữa.
đã bao lâu không ngửi thấy mùi thơm như vậy? không giống tiệm cơm làm xong bưng lên, không phải mùi hương hỗn tạp trong nhà ăn, mà là hương vị của nhà.
Nhưng bữa cơm này là khách thuê làm, một cô gái nghi ngờ anh có khả năng sẽ động sắc tâm, một côgái mà anh không muốn quá thân cận.
anh đã sớm nói qua, chỉ cần cô chăm sóc Phó Nam, nấu cơm cho Phó Nam, anh căn bản không nghĩ tới ăn cùng hai người, nếu không phải thằng bé nói dối quân tình, hiện tại anh đang uống rượu cùng đồng nghiệp rồi.
Có tiếng bước chân chạy tới bên này, Chu Lẫm buông sách, nhìn về phía cửa.
Phó Nam gõ cửa: “Chú Chu, cơm đã nấu xong, cô giáo gọi chú ra ăn cơm.”
Chu Lẫm một lần nữa cầm sách lên, lạnh giọng đáp: “Chú ăn rồi.”
Phó Nam bất ngờ kêu một tiếng, Lâm Nguyệt đang xếp bát đũa cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Phó Nam mờ mịt nhìn cô, không biết nên làm sao bây giờ.
Lâm Nguyệt nhìn đồ ăn cay trên bàn mà ảo não, sớm biết vậy cô đã xác nhận lại trước khi nấu, may mắn còn có tủ lạnh.
đi đến trước cửa phòng Chu Lẫm, Lâm Nguyệt đỡ bả vai Phó Nam nói: “Chu… cảnh sát Chu, Nam Nam nói anh thích ăn cay, tôi liền làm hai món cay, tôi để vào tủ lạnh trước, nếu anh không chê, sáng mai hâm lại làm cơm sáng?” Trước nay Lâm Nguyệt không để ý nên nấu cơm cho ai, làm một người ăn hay ba người ăn cũng là làm, ăn cùng nhau cũng tốt, xem như cô cảm ơn Chu Lẫm không nhận tiền thuê nhà của cô.
“Hai người ăn đi, tôi đi cục cảnh sát ăn.”
Bên trong truyền đến giọng nói đạm mạc của đàn ông, ngay sau đó, lại bổ sung: “Sau này cũng khôngcần làm cho tôi, tôi quen ăn tiệm rồi.”
Lâm Nguyệt ngây ngẩn cả người.
“cô giáo nấu rất thơm, ngon hơn ăn bên ngoài một vạn lần!” Phó Nam đắc ý khoe ra.
Chu Lẫm hừ một tiếng rất nhẹ, không ai nghe thấy.
Nếu chủ nhà đã không cảm kích, Lâm Nguyệt cũng không bắt buộc, nắm tay Phó Nam đi ăn cơm.
“Ăn thật ngon!”
“Vậy Nam Nam ăn nhiều một chút.”
“Oa, cái này cay quá!”
“Sáng mai cô sẽ làm món nhạt, Nam Nam ăn bên này trước nhé.”
“cô giáo, con muốn ăn thêm một bát!”
“Cơm tối đừng ăn quá no, lát nữa còn uống thêm canh.”
Trong phòng ăn ấm áp, truyền ra đối thoại đứt quãng của hai người, bên trong phòng ngủ phụ, cảnh sát Chu cao lớn cường tráng không biết từ khi nào đổi thành nằm bò, một tay nắm chặt cái gối áp lên tai, một tay dùng sức che lại bụng đói kêu vang. anh đã sớm quen với đói bụng, một lần lâu nhất vào trong núi sâu bắt tội phạm, Chu Lẫm hai ngày không ăn cơm, nhưng đêm nay, đói khát trở nên dị thường khó nhịn.
“đi, chúng ta đi tản bộ ở quảng trường, Nam Nam ăn quá nhiều rồi.”
“He he he…”
Theo tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, sau khi tra tấn anh hơn một giờ, rốt cuộc cô đưa thằng bé đi rồi.
Chu Lẫm ngẩng đầu lên, nghe ngóng vài phút, xác định bên ngoài không có ai, Chu Lẫm nhảy dựng lên, đẩy ra cửa phòng, tiến thẳng phòng bếp.
trên bàn ăn trống rỗng, không còn mùi đồ ăn.
Trong phòng bếp, nồi cơm điện ở trạng thái giữ ấm, cơm thừa bên trong có thể đủ ba bát. Chu Lẫm nuốt nước miếng, đi tới trước tủ lạnh, mở ra, nhìn thấy hai hộp đồ ăn cay, còn có một bát canh xương sườn, đều còn ấm, hương thơm nức mũi. Chu Lẫm rất đói, đói không chịu nổi, mặc kệ tất cả, lấy ra mộtcái bát, đi đến múc một bát cơm, lại tận lực quấy loạn chỗ cơm thừa che dấu dấu vết “trộm cướp”, sau đó từ hai hộp đồ ăn gắp mấy cái vào trong bát.
Trộm được đồ, Chu Lẫm ăn ngấu nghiến một trận, ăn xong lại múc mấy muỗng canh…
Kết quả càng ăn càng đói, nấm hương ăn rất ngon, thịt gà ăn cũng ngon, thịt ếch ăn càng ngon!
Nhưng thật sự không thể ăn tiếp, sẽ bị người phát hiện.
Hung hăng nhìn chằm chằm đồ ăn còn thừa vài lần, Chu Lẫm vội vàng đóng cửa tủ lạnh, rửa bát đũa, tất cả đồ vật đặt lại chỗ cũ, chỉ còn thiếu bước xóa vân tay luôn, lúc này cảnh sát Chu mới về phòng.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, cảnh sát Chu tham ăn, tự làm tự chịu nha!
Editor: Nấu cho ăn đàng hoàng thì không chịu, chú Chu lại cứ thích vụng trộm cơ
Bên tai Lâm Nguyệt không biết vì sao vang lên giọng nói của người này tối qua, bảo cô liệt kê một danh sách nguyên liệu nấu ăn, để anh mua.
Tuy rằng mới quen biết Chu Lẫm không lâu, nhưng Lâm Nguyệt đã cảm nhận được tính cách của Chu Lẫm, đây là người đàn ông điển hình, mời phụ nữ ăn cơm là anh trả tiền, khi dọn nhà anh sẽ chuyển hành lý nặng, ngay cả phòng ở, anh là chủ nhân lại muốn đem phòng ngủ chính nhường cho khách thuê.
Chủ nghĩa đàn ông cũng có mặt xấu, nhưng thể hiện ở trên người Chu Lẫm, Lâm Nguyệt chỉ thấy mộtngười đàn ông thành thục, ổn trọng và có trách nhiệm.
“Để tôi.”
một phút sau, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lùng, Lâm Nguyệt một chút cũng không bất ngờ.
Nhưng cô không thể tiếp thu.
Nắm lấy tay đẩy xe, Lâm Nguyệt hơi nghiêng đầu, nhìn bàn tay to của Chu Lẫm cũng nắm lấy xe nói: “Tôi có mang tiền.”
Trong siêu thị tiếng người ồn ào, Chu Lẫm thấy cô cụp mi mắt, lông mi dài rậm, có chút cong, nhẹnhàng giống như lông chim. Làn da con gái Giang Nam đều đẹp, cô lại không phải là trắng nõn bình thường, da thịt tinh tế gần như không nhìn thấy lỗ chân lông, giống như sứ men xanh anh quen thuộc ngày còn bé, yếu ớt mà tinh xảo.
cô gái này, lớn lên thật xinh đẹp, nhưng điểm hấp dẫn người nhất, là sự ôn nhu của cô, như gió xuân thổi vào mặt, róc rách như suối chảy. Đôi mắt cô trong suốt tỏa sáng, yêu kiều nhìn lại đây, như ánh trăng tỏa quanh người. Ngũ quan hoàn mĩ, giọng nói ôn nhu như nước suối, nhẹ nhàng truyền tới, trêu chọc lòng người nghe.
Đường đường là cảnh sát hình sự bị Phó Nam gọi tới xách đồ, đáy lòng Chu Lẫm có chút nghẹn, nhưng khi cô gái nhỏ nói một câu, anh đột nhiên không còn chút để ý.
Chu Lẫm nhìn vào trong xe, liếc mắt một cái tìm ra mấy đồ ăn vặt của Phó Nam, cầm lên một cái, từ trên đỉnh đầu cô nói: “Tôi trả tiền.”
Lâm Nguyệt còn muốn kiên trì, đột nhiên chú ý tới mấy người phía trước đang tò mò mà đánh giá bọn họ, một nam một nữ lại mang theo đứa nhỏ, mà tư thế lúc này của cô cùng Chu Lẫm, thân hình dựa gần thấp giọng thì thầm, trở nên ái muội. Lỗ tai hơi nóng, Lâm Nguyệt ngẩng mặt về phía trước, tay vẫn nắm chặt xe như cũ.
đang rụt rè sao?
Chu Lẫm thử đem cổ tay áo cô nhấc lên, không chạm vào cánh tay trắng nõn kia.
Lâm Nguyệt bất động.
Chu Lẫm nhíu mày, mặc kệ cô, anh yên lặng lấy đồ ra, đến lượt bọn họ, Chu Lẫm tranh trước đem đồ đưa cho thu ngân. Người anh cao tay lại dài, Lâm Nguyệt không tranh được, nhưng Lâm Nguyệt đã hạ quyết tâm tự mình trả tiền, liền lấy hết đồ trong xe ra đặt lên quầy, bao gồm cả đồ dùng nhà bếp và đồ ăn vặt của cô, chỉ chừa lại đồ ăn vặt của Phó Nam.
“Chỗ này tính của tôi.” Lâm Nguyệt giơ di động bình tĩnh nói.
Nữ thu ngân ngoài ý muốn nhìn về phía Chu Lẫm.
Chu Lẫm nhìn mắt Lâm Nguyệt, vẫn kiên trì như cũ: “Cùng nhau.” nói xong nhặt lên đồ ăn vặt của Phó Nam để lên quầy.
Nữ thu ngân lại nhìn Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt cũng thật kiên trì.
Chu Lẫm ngũ quan lạnh lùng, cơ bắp rắn chắc, nói anh là cảnh sát có người tin, nói anh là lưu manh, cũng sẽ không có ai nghi ngờ, Lâm Nguyệt vừa nhìn là cô gái ôn nhu ngoan ngoãn. Ánh mắt tìm tòi đảo qua trên hai người, nữ thu ngân tự có suy nghĩ, cảm thấy đây là đàn ông bá đạo theo đuổi phụ nữ, nhưng cô gái này cũng không cảm kích.
Nghĩ nghĩ như vậy, nữ thu ngân lựa chọn làm theo Lâm Nguyệt, buông đồ của Chu Lẫm, mỉm cười quét mã cho Lâm Nguyệt.
Chu Lẫm nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt, đáy mắt lạnh lẽo.
Lâm Nguyệt mỗi tay xách một túi đồ lớn, tận lực tự nhiên mà đi về phía trước, tầm mắt Chu Lẫm hạ xuống, nhìn đến cơ bắp nhỏ trên cánh tay cô, nếu tính kia là cơ bắp.
anh ở chỗ này thanh toán chỗ đồ ăn vặt của bạn học nhỏ, Phó Nam đã chạy tới giúp cô giáo xách đồ, vừa đi theo cô vừa quay đầu lại làm mặt quỷ với anh. Mặt Chu Lẫm không cảm xúc, xách lên túi mua sắm nhỏ, không nhanh không chậm mà đi theo sau hai cô trò này, mắt đen nghiền ngẫm nhìn Lâm Nguyệt.
Túi mua sắm rất nặng, đặc biệt trong túi bên trái còn có mười cân gạo. Nếu không phải Chu Lẫm ở phía sau, Lâm Nguyệt sẽ đi một lát nghỉ một lát, nhưng… Đồng chí cảnh sát thích giúp đỡ mọi người đột nhiên không hỗ trợ, khẳng định là vì việc tính tiền vừa nãy, như vậy, Lâm Nguyệt càng không thể yếu thế.
Tay cô rất trắng, túi mua sắm nắm trong lòng bàn tay, ảnh hưởng tới dòng máu lưu chuyển, rất nhanh ngón tay trắng trẻo của cô liền biến sắc.
Vào lúc này Chu Lẫm bước nhanh hơn, không rên một tiếng, trực tiếp đoạt lấy hai túi đồ từ tay cô, nghênh ngang mà đi.
Trong tay buông lỏng, Lâm Nguyệt nhìn phía trước, nhìn đến bóng dáng nam nhân cường tráng, từ cửa siêu thị bước vào ánh hoàng hôn. Ánh sáng rơi trên người anh, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng kiên nghị, cánh tay càng thêm bóng lưỡng rắn chắc, cả người tràn ngập lực lượng. Lâm Nguyệt nâng tay lên nhìn vết đỏ hiện lên kia, nhẹ nhàng cười.
Phó Nam bên cạnh ngây thơ mà nhìn cô giáo, chỉ cảm thấy cô giáo cùng chú Chu có chỗ kỳ quái.
Xe SUV đen dừng ở ven đường, Phó Nam lên xe trước, Lâm Nguyệt ngồi cạnh cậu bé, thắt chặt dây an toàn, cô trộm nhìn về phía ghế lái.
Chu Lẫm khởi động xe, làm như không có việc gì mà đi.
Trở lại tiểu khu, Chu Lẫm leo nhanh lên tầng, đem Lâm Nguyệt cùng Phó Nam ném ở phía sau, chờ Lâm Nguyệt đi vào nhà, mấy cái túi mua sắm đều đặt ở phòng khách, không nhìn thấy Chu Lẫm, hẳn là ở trong phòng anh.
Tối qua anh liền biểu lộ thái độ, không thích tiếp xúc với cô, Lâm Nguyệt không quá để ý, vui vẻ thu thập phòng bếp. Dọn xong nguyên liệu nấu ăn, Lâm Nguyệt bắt đầu chuẩn bị cơm tối, trước khi vo gạo, cô nhỏ giọng hỏi thăm Phó Nam: “Chú Chu một bữa có thể ăn mấy bát cơm?” Mới hơn 5 giờ, Lâm Nguyệt đoán Chu Lẫm còn chưa ăn.
Phó Nam nghiêng đầu nghĩ, vươn ra ba ngón tay: “Chú Chu đặc biệt ăn nhiều, mỗi lần đều thêm cơm.” Có hôm chú Chu dẫn nó đi tiệm ăn, nó ăn no rồi, chú Chu lại liên tục gọi bà chủ thêm cơm vài lần, bà chủ cười nói chú Chu trả thêm tiền làm Phó Nam có chút mất mặt.
Liên tưởng Chu Lẫm cường tráng như vậy, Lâm Nguyệt cũng không giật mình, tiếp tục hỏi: “Chú Chu thích ăn ngọt hay cay, khẩu vị mặn hay nhạt?” còn Phó Nam cô đã biết.
Cái này Phó Nam lập tức có thể trả lời: “Cay, mặn!”
Lâm Nguyệt đã hiểu, cười sờ đầu Phó Nam: “Nam Nam đi làm bài tập đi, nấu xong cô lại gọi con.”
Phó Nam lưu luyến mà đi, kỳ thật nó rất muốn xem cô giáo nấu cơm.
Lâm Nguyệt một lòng nấu ăn, không làm cái gì đa dạng, đều là món ăn gia đình bình thường, một món là thịt gà xào nấm hương, một món là thịt ếch, sau đó hầm canh xương sườn với củ cải. cô thích thanh đạm, cũng cảm thấy trẻ con khẩu vị ăn quá mặn cũng không khỏe mạnh, cho nên mỗi món Lâm Nguyệt đều múc trước ra một nửa, phần còn lại cho thêm muối và ớt rồi xào trong chốc lát.
cô vội vàng nấu cơm, hương thơm nồng đậm từng đợt từng đợt bay tới phòng ngủ bên này, Phó Nam thèm đến ứa nước miếng, vội vàng làm xong bài tập, sau đó hưng phấn chạy tới phòng bếp. Phòng ngủ phụ cách vách, Chu Lẫm đang nằm trên giường đọc sách, nhưng hương thơm món ăn không ngừng xuyên qua cửa phòng tỏa vào trong, anh liền chậm chạp, đọc không vào.
Trong hương thơm bỗng có thêm mùi ớt cay, Chu Lẫm liền không nằm nổi nữa.
đã bao lâu không ngửi thấy mùi thơm như vậy? không giống tiệm cơm làm xong bưng lên, không phải mùi hương hỗn tạp trong nhà ăn, mà là hương vị của nhà.
Nhưng bữa cơm này là khách thuê làm, một cô gái nghi ngờ anh có khả năng sẽ động sắc tâm, một côgái mà anh không muốn quá thân cận.
anh đã sớm nói qua, chỉ cần cô chăm sóc Phó Nam, nấu cơm cho Phó Nam, anh căn bản không nghĩ tới ăn cùng hai người, nếu không phải thằng bé nói dối quân tình, hiện tại anh đang uống rượu cùng đồng nghiệp rồi.
Có tiếng bước chân chạy tới bên này, Chu Lẫm buông sách, nhìn về phía cửa.
Phó Nam gõ cửa: “Chú Chu, cơm đã nấu xong, cô giáo gọi chú ra ăn cơm.”
Chu Lẫm một lần nữa cầm sách lên, lạnh giọng đáp: “Chú ăn rồi.”
Phó Nam bất ngờ kêu một tiếng, Lâm Nguyệt đang xếp bát đũa cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Phó Nam mờ mịt nhìn cô, không biết nên làm sao bây giờ.
Lâm Nguyệt nhìn đồ ăn cay trên bàn mà ảo não, sớm biết vậy cô đã xác nhận lại trước khi nấu, may mắn còn có tủ lạnh.
đi đến trước cửa phòng Chu Lẫm, Lâm Nguyệt đỡ bả vai Phó Nam nói: “Chu… cảnh sát Chu, Nam Nam nói anh thích ăn cay, tôi liền làm hai món cay, tôi để vào tủ lạnh trước, nếu anh không chê, sáng mai hâm lại làm cơm sáng?” Trước nay Lâm Nguyệt không để ý nên nấu cơm cho ai, làm một người ăn hay ba người ăn cũng là làm, ăn cùng nhau cũng tốt, xem như cô cảm ơn Chu Lẫm không nhận tiền thuê nhà của cô.
“Hai người ăn đi, tôi đi cục cảnh sát ăn.”
Bên trong truyền đến giọng nói đạm mạc của đàn ông, ngay sau đó, lại bổ sung: “Sau này cũng khôngcần làm cho tôi, tôi quen ăn tiệm rồi.”
Lâm Nguyệt ngây ngẩn cả người.
“cô giáo nấu rất thơm, ngon hơn ăn bên ngoài một vạn lần!” Phó Nam đắc ý khoe ra.
Chu Lẫm hừ một tiếng rất nhẹ, không ai nghe thấy.
Nếu chủ nhà đã không cảm kích, Lâm Nguyệt cũng không bắt buộc, nắm tay Phó Nam đi ăn cơm.
“Ăn thật ngon!”
“Vậy Nam Nam ăn nhiều một chút.”
“Oa, cái này cay quá!”
“Sáng mai cô sẽ làm món nhạt, Nam Nam ăn bên này trước nhé.”
“cô giáo, con muốn ăn thêm một bát!”
“Cơm tối đừng ăn quá no, lát nữa còn uống thêm canh.”
Trong phòng ăn ấm áp, truyền ra đối thoại đứt quãng của hai người, bên trong phòng ngủ phụ, cảnh sát Chu cao lớn cường tráng không biết từ khi nào đổi thành nằm bò, một tay nắm chặt cái gối áp lên tai, một tay dùng sức che lại bụng đói kêu vang. anh đã sớm quen với đói bụng, một lần lâu nhất vào trong núi sâu bắt tội phạm, Chu Lẫm hai ngày không ăn cơm, nhưng đêm nay, đói khát trở nên dị thường khó nhịn.
“đi, chúng ta đi tản bộ ở quảng trường, Nam Nam ăn quá nhiều rồi.”
“He he he…”
Theo tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, sau khi tra tấn anh hơn một giờ, rốt cuộc cô đưa thằng bé đi rồi.
Chu Lẫm ngẩng đầu lên, nghe ngóng vài phút, xác định bên ngoài không có ai, Chu Lẫm nhảy dựng lên, đẩy ra cửa phòng, tiến thẳng phòng bếp.
trên bàn ăn trống rỗng, không còn mùi đồ ăn.
Trong phòng bếp, nồi cơm điện ở trạng thái giữ ấm, cơm thừa bên trong có thể đủ ba bát. Chu Lẫm nuốt nước miếng, đi tới trước tủ lạnh, mở ra, nhìn thấy hai hộp đồ ăn cay, còn có một bát canh xương sườn, đều còn ấm, hương thơm nức mũi. Chu Lẫm rất đói, đói không chịu nổi, mặc kệ tất cả, lấy ra mộtcái bát, đi đến múc một bát cơm, lại tận lực quấy loạn chỗ cơm thừa che dấu dấu vết “trộm cướp”, sau đó từ hai hộp đồ ăn gắp mấy cái vào trong bát.
Trộm được đồ, Chu Lẫm ăn ngấu nghiến một trận, ăn xong lại múc mấy muỗng canh…
Kết quả càng ăn càng đói, nấm hương ăn rất ngon, thịt gà ăn cũng ngon, thịt ếch ăn càng ngon!
Nhưng thật sự không thể ăn tiếp, sẽ bị người phát hiện.
Hung hăng nhìn chằm chằm đồ ăn còn thừa vài lần, Chu Lẫm vội vàng đóng cửa tủ lạnh, rửa bát đũa, tất cả đồ vật đặt lại chỗ cũ, chỉ còn thiếu bước xóa vân tay luôn, lúc này cảnh sát Chu mới về phòng.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, cảnh sát Chu tham ăn, tự làm tự chịu nha!
Editor: Nấu cho ăn đàng hoàng thì không chịu, chú Chu lại cứ thích vụng trộm cơ
/52
|