Editor: mèomỡ
Hai giờ chiều Lục Lê nhận được một cuộc điện thoại từ quản gia nhà gọi tới.
“Tiên sinh, có một đứa bé đứng ở cửa viện, tự xưng là con ngài . . . . . .” .
Trong nháy mắt, Lục Lê cảm thấy mình đã mời phải một quản gia đầu óc có vấn đề, đầu ngón tay anh bay lượn trên bàn phím, mặt không biểu cảm trả lời: “Đuổi ra, ứng phó với mấy kẻ lừa đảo còn cần tôi dạy ông sao?”
“Nhưng tiên sinh, đứa bé này cầm giám định ADN. Theo tôi thấy thì không phải giả, hơn nữa. . . . . .” Ngón tay Lục Lê dừng lại, ngả người về phía sau, dựa vào ghế ông chủ thoải mái, giọng trầm xuống: “Hơn nữa gì?”
“Vừa rồi tôi đã chụp hình gửi đến hộp thư của ngài rồi, ngài tự xem đi.”
Cúp điện thoại, Lục Lê cầm chuột nhẹ nhàng kích vài cái, trên màn hình rộng lớn dần hiện ra khuôn mặt của một đứa bé trai năm tuổi. Đôi mắt trong sáng nhìn màn ảnh, trên khuôn mặt tròn tròn không thấy bất kỳ chút sợ hãi nào, thần thái giữa hai hàng lông mày thật sự rất giống anh.
Lục Lê buông chuột, tháo kính xuống, khuôn mặt xưa nay trầm ổn hiện ra vài phần ngạc nhiên hiếm thấy. Đây. . . . . . Là cuộc đời anh xảy ra vấn đề, hay là cách anh mở hộp thư xảy ra vấn đề?
Giám định ADN là thật, con trai cũng là thật. Lục Lê ấn ấn thái dương giật giật đau đớn, nhìn chằm chằm thằng bé ngồi ở sofa đối diện, hai mắt như đuốc: “Con tên là gì?”
Cậu bé cũng không tránh né ánh mắt của anh, lưu loát đáp: “Lục Kiên Cường.”
Tên gì mà kinh khủng vậy. . . . . . Lục Lê lại hỏi: “Mẹ con đâu?”
“Ông ngoại bị bệnh, mẹ phải đi chăm sóc ông ngoại.”
“Ở bệnh viện nào?”
“Mẹ đã dặn là không được nói cho ba.”
. . . . . . Người phụ nữ kia đang đùa anh sao? Đi chăm sóc ba nên ném con trai đi? Còn ném cho anh? Sao cô ta có thể chắc chắn anh nhất định sẽ nhận đứa con từ trên trời rơi xuống này? Hành động này nói là trả con cho anh, không bằng gọi là vứt bỏ con thì hơn, hoặc nên nói là – lừa đảo!
“Con. . . . . . Mẹ con tên gì?” .
Lục Kiên Cường lắc đầu: “Mẹ dặn, cái này cũng không thể nói cho ba.”
Lục Lê nghẹn lời, híp mắt đánh giá Lục Kiên Cường, thằng nhóc này không hề sợ hãi ánh mắt của anh, nhìn thẳng anh. Lục Lê nhíu mày, dựa vào ghế sofa hỏi: “Vậy mẹ con có dặn có thể nói cho ba chuyện gì không?”
Lục Kiên Cường nghĩ một lát: “Con thật sự là con ba, con ruột.”
“A.” Lục Lê bật cười, “Không nói cũng tốt, tạm thời con cứ ở lại đây.” Chuyện của người lớn vốn không nên liên lụy đến trẻ con. Cô ta không nói, tưởng rằng anh không có cách nào tìm người sao.
Ngày hôm sau, Lục Lê đi làm như bình thường, đến giữa trưa quản gia gọi điện thoại cho anh: “Tiên sinh, hôm nay sau khi đưa Kiên Cường đến nhà trẻ, tôi đã lấy được họ tên, số điện thoại và địa chỉ của phụ huynh từ trường học. Tôi đã phái người đến đó, trước mắt trong nhà không có ai, họ tên và cách liên hệ tôi đã nhắn tới di động của ngài.”
“Ừ.” Lục Lê cúp điện thoại, lúc này mới dời ánh mắt khỏi màn hình, anh cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, lục tin nhắn, liếc mắt một cái nhìn thấy cái tên trên đó: “Lâm Hinh.” Anh rà soát trong đầu không có gương mặt nào khớp với cái tên này. Ngón tay đặt trên mười một con số sau cái tên, bấm, chờ đợi, không có ai tiếp.
Lục Lê cũng không vội, cất điện thoại di động vào trong túi, nhìn đồng hồ, dự định xuống tầng ăn cơm.
Đi vào thang máy, anh đứng ở sau cùng. Từ tầng trên đi xuống, người vào thang máy càng ngày càng đông. Đến tầng mười ba, thang máy dừng lại, một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa vội vã chạy vào, vừa vươn tay định đóng cửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gọi: “Lâm Hinh! Đợi chút! Di động của cô!”
Lục Lê nao nao, ánh mắt dừng trên người cô gái kia.
Người trong thang máy rất nhiều, anh không thấy rõ cô, chỉ mơ hồ cảm thấy là một cô gái trẻ, giống như vừa mới tốt nghiệp Đại Học.”A, xin lỗi, xin lỗi.” Cô cầm lấy di động từ trong tay đồng nghiệp liên tục nói xin lỗi, giọng nói mềm nhẹ.
Đến tầng một, người trong thang máy lục tục nối đuôi nhau ra ngoài. Cô gái cũng bước nhanh ra ngoài. Lục Lê lẳng lặng đi theo sau. Càng đánh giá, anh càng cảm thấy vừa rồi là mình nghe nhầm, một cô gái trẻ như vậy nhìn thế nào cũng không giống một bà mẹ có con năm tuổi.
Mặc kệ trong lòng nghi hoặc như thế nào, anh vẫn đi theo.
Bệnh viện thành phố, Lục Lê đứng ở hành lang tầng ba khu nội trú, nhìn tấm biển phòng theo dõi bệnh nặng trước mặt, anh ôm cánh tay, trầm ngâm một lát. Lâm Hinh dường như có người cha bị bệnh, làm cùng công ty với anh, quan trọng nhất là. . . . . .
Lục Lê bấm mười một con số quản gia gửi cho anh, trong phòng bệnh quả nhiên có tiếng chuông vang lên.
Quả nhiên là cô.
“Alo?” Điện thoại vừa thông, trong phòng có tiếng bước chân vang lên, dường như cô gái kia muốn ra ngoài nghe điện thoại, “Ai vậy?” Lục Lê cúp điện thoại, bước đi, làm bộ như người qua đường, giây phút Lâm Hinh mở cửa anh đi ngang qua cửa phòng bệnh.
Hai giờ chiều Lục Lê nhận được một cuộc điện thoại từ quản gia nhà gọi tới.
“Tiên sinh, có một đứa bé đứng ở cửa viện, tự xưng là con ngài . . . . . .” .
Trong nháy mắt, Lục Lê cảm thấy mình đã mời phải một quản gia đầu óc có vấn đề, đầu ngón tay anh bay lượn trên bàn phím, mặt không biểu cảm trả lời: “Đuổi ra, ứng phó với mấy kẻ lừa đảo còn cần tôi dạy ông sao?”
“Nhưng tiên sinh, đứa bé này cầm giám định ADN. Theo tôi thấy thì không phải giả, hơn nữa. . . . . .” Ngón tay Lục Lê dừng lại, ngả người về phía sau, dựa vào ghế ông chủ thoải mái, giọng trầm xuống: “Hơn nữa gì?”
“Vừa rồi tôi đã chụp hình gửi đến hộp thư của ngài rồi, ngài tự xem đi.”
Cúp điện thoại, Lục Lê cầm chuột nhẹ nhàng kích vài cái, trên màn hình rộng lớn dần hiện ra khuôn mặt của một đứa bé trai năm tuổi. Đôi mắt trong sáng nhìn màn ảnh, trên khuôn mặt tròn tròn không thấy bất kỳ chút sợ hãi nào, thần thái giữa hai hàng lông mày thật sự rất giống anh.
Lục Lê buông chuột, tháo kính xuống, khuôn mặt xưa nay trầm ổn hiện ra vài phần ngạc nhiên hiếm thấy. Đây. . . . . . Là cuộc đời anh xảy ra vấn đề, hay là cách anh mở hộp thư xảy ra vấn đề?
Giám định ADN là thật, con trai cũng là thật. Lục Lê ấn ấn thái dương giật giật đau đớn, nhìn chằm chằm thằng bé ngồi ở sofa đối diện, hai mắt như đuốc: “Con tên là gì?”
Cậu bé cũng không tránh né ánh mắt của anh, lưu loát đáp: “Lục Kiên Cường.”
Tên gì mà kinh khủng vậy. . . . . . Lục Lê lại hỏi: “Mẹ con đâu?”
“Ông ngoại bị bệnh, mẹ phải đi chăm sóc ông ngoại.”
“Ở bệnh viện nào?”
“Mẹ đã dặn là không được nói cho ba.”
. . . . . . Người phụ nữ kia đang đùa anh sao? Đi chăm sóc ba nên ném con trai đi? Còn ném cho anh? Sao cô ta có thể chắc chắn anh nhất định sẽ nhận đứa con từ trên trời rơi xuống này? Hành động này nói là trả con cho anh, không bằng gọi là vứt bỏ con thì hơn, hoặc nên nói là – lừa đảo!
“Con. . . . . . Mẹ con tên gì?” .
Lục Kiên Cường lắc đầu: “Mẹ dặn, cái này cũng không thể nói cho ba.”
Lục Lê nghẹn lời, híp mắt đánh giá Lục Kiên Cường, thằng nhóc này không hề sợ hãi ánh mắt của anh, nhìn thẳng anh. Lục Lê nhíu mày, dựa vào ghế sofa hỏi: “Vậy mẹ con có dặn có thể nói cho ba chuyện gì không?”
Lục Kiên Cường nghĩ một lát: “Con thật sự là con ba, con ruột.”
“A.” Lục Lê bật cười, “Không nói cũng tốt, tạm thời con cứ ở lại đây.” Chuyện của người lớn vốn không nên liên lụy đến trẻ con. Cô ta không nói, tưởng rằng anh không có cách nào tìm người sao.
Ngày hôm sau, Lục Lê đi làm như bình thường, đến giữa trưa quản gia gọi điện thoại cho anh: “Tiên sinh, hôm nay sau khi đưa Kiên Cường đến nhà trẻ, tôi đã lấy được họ tên, số điện thoại và địa chỉ của phụ huynh từ trường học. Tôi đã phái người đến đó, trước mắt trong nhà không có ai, họ tên và cách liên hệ tôi đã nhắn tới di động của ngài.”
“Ừ.” Lục Lê cúp điện thoại, lúc này mới dời ánh mắt khỏi màn hình, anh cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, lục tin nhắn, liếc mắt một cái nhìn thấy cái tên trên đó: “Lâm Hinh.” Anh rà soát trong đầu không có gương mặt nào khớp với cái tên này. Ngón tay đặt trên mười một con số sau cái tên, bấm, chờ đợi, không có ai tiếp.
Lục Lê cũng không vội, cất điện thoại di động vào trong túi, nhìn đồng hồ, dự định xuống tầng ăn cơm.
Đi vào thang máy, anh đứng ở sau cùng. Từ tầng trên đi xuống, người vào thang máy càng ngày càng đông. Đến tầng mười ba, thang máy dừng lại, một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa vội vã chạy vào, vừa vươn tay định đóng cửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gọi: “Lâm Hinh! Đợi chút! Di động của cô!”
Lục Lê nao nao, ánh mắt dừng trên người cô gái kia.
Người trong thang máy rất nhiều, anh không thấy rõ cô, chỉ mơ hồ cảm thấy là một cô gái trẻ, giống như vừa mới tốt nghiệp Đại Học.”A, xin lỗi, xin lỗi.” Cô cầm lấy di động từ trong tay đồng nghiệp liên tục nói xin lỗi, giọng nói mềm nhẹ.
Đến tầng một, người trong thang máy lục tục nối đuôi nhau ra ngoài. Cô gái cũng bước nhanh ra ngoài. Lục Lê lẳng lặng đi theo sau. Càng đánh giá, anh càng cảm thấy vừa rồi là mình nghe nhầm, một cô gái trẻ như vậy nhìn thế nào cũng không giống một bà mẹ có con năm tuổi.
Mặc kệ trong lòng nghi hoặc như thế nào, anh vẫn đi theo.
Bệnh viện thành phố, Lục Lê đứng ở hành lang tầng ba khu nội trú, nhìn tấm biển phòng theo dõi bệnh nặng trước mặt, anh ôm cánh tay, trầm ngâm một lát. Lâm Hinh dường như có người cha bị bệnh, làm cùng công ty với anh, quan trọng nhất là. . . . . .
Lục Lê bấm mười một con số quản gia gửi cho anh, trong phòng bệnh quả nhiên có tiếng chuông vang lên.
Quả nhiên là cô.
“Alo?” Điện thoại vừa thông, trong phòng có tiếng bước chân vang lên, dường như cô gái kia muốn ra ngoài nghe điện thoại, “Ai vậy?” Lục Lê cúp điện thoại, bước đi, làm bộ như người qua đường, giây phút Lâm Hinh mở cửa anh đi ngang qua cửa phòng bệnh.
/23
|