Editor: Tâm Vũ
Beta: Ánh Nguyệt
“Mới mấy ngày không gặp, tóc trắng của tổ mẫu đã càng ít đi, trẻ ra mấy tuổi lận. Xem ra phương thuốc dưỡng sinh lần trước quả nhiên không tệ. Cứ đà này, chỉ sợ những người thân thích bình thường hay bái kiến tổ mẫu người cũng bị dọa cho nhảy dựng lên mất, nói có khi người đang cải lão hoàn đồng đấy.”
Minh Độc Tú bước vào trong phòng, hướng mọi người chào hỏi, liền thân mật đi qua chỗ lão phu nhân thắm thiết thốt lên. Được một cô nương khéo léo xinh đẹp như vậy khen ngợi, cho dù là ai cũng khó tránh khỏi vui thích. Tuy trước giờ lão phu nhân vẫn bằng mặt không bằng lòng với Bạch thị, nhưng cũng không nhịn được mà lộ ra nụ cười thư thái:
“Lần trước con cho ta phương thuốc kia, ta liền biết được tấm lòng hiếu thảo của con đối với người tổ mẫu này mà, quả nhiên bà già ta không thương nhầm nha đầu ngươi.”
Được bà khen, Minh Độc Tú cười càng thêm ngọt, nhẹ nhàng xoay người một cái, tựa như chim hoàng yến sà vào lòng Bạch phu nhân, ngọt ngào nỉ non:
“Mẫu thân, nữ nhi rất nhớ người.”
“Cái con bé này, đã mười bốn tuổi đầu rồi mà còn suốt ngày làm nũng nữa, không có tí nào đoan trang hiền thục của thiếu nữ cả.”
Bạch phu nhân trong miệng trách cứ nhưng trên mặt lại không không giấu được nụ cười, hiển nhiên là rất cưng chiều nữ nhi này, chỉ thuận miệng nói đùa vài câu mà thôi.
Tỉ mỉ ngắm nghía nữ nhi của mình một lượt, Bạch phu nhân lại lo lắng nói:
“Không phải bảo là ở lại bên ngoại mười ngày sao, sao mới bảy ngày đã trở về rồi? Thân thể có tốt hơn chút nào không? Mấy ngày thời tiết chuyển lạnh liên miên, con đừng để bệnh tình tái phát.”
Minh Độc Tú cười duyên nói:
“Nương, người đừng lo lắng. Khi nữ nhi chuẩn bị tới nhà ngoại tổ phụ thì bệnh của con đã thuyên giảm ít nhiều rồi, điều dưỡng mấy ngày nay sớm đã khỏe lại như thường. Sở dĩ con về nhà sớm, là vì sắp tới con có hẹn với các thiếu gia tiểu thư thế giao* đến giao lưu học hỏi với nhà ta. Tuy là cách ngày hẹn còn đến nửa tháng, nhưng cũng phải chuẩn bị cho thật tốt, không thể để người ta chê cười mình được.”
*Những gia đình có mối thâm giao hết đời này qua đời khác.
Nói đến đây, nàng kéo tay Bạch phu nhân nũng nịu, khóe mắt đột nhiên liếc qua một người, lập tức “A” lên một tiếng, đầy áy náy nói:
“Đây là Hoa Dung ư? Xin lỗi, ta hồi phủ trước mấy ngày, sợ mẫu thân trách tội, nên chỉ lo giải thích với người, nhất thời không chú ý đến Hoa Dung.”
Nói rồi nàng nhiệt tình đi tới kéo tay Minh Hoa Dung:
“So với tưởng tượng của ta thì Hoa Dung xinh đẹp hơn nhiều! Không biết là về phủ lúc nào thế? Có quen với thói quen trong phủ không? Bình thường ta luôn buồn bực vì không có tỷ muội chơi cùng, trong phủ yên ắng quá thể, nay có thêm người ở đây, chắc sẽ náo nhiệt lên không ít.”
Nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền rực rỡ như hoa trên mặt Minh Độc Tú, Minh Hoa Dung cũng cười mỉm một tiếng:
“Đa tạ muội muội đã quan tâm, sau này phải nhờ muội muội chiếu cố nhiều hơn.”
Mặc dù sống lại một kiếp, nàng cũng không cách nào nhìn ra được một phần sơ hở trong đôi mắt sáng rỡ với gương mặt tươi cười của Minh Độc Tú, nàng ta giả vờ quá tốt, mỗi một cử chỉ lời nói, đều toát lên vẻ cởi mở hoạt bát, lại không mất đi sự quan tâm săn sóc của muội muội đối với tỷ tỷ đã rời nhà nhiều năm là nàng đây.
Nhưng… Minh Hoa Dung cụp mắt xuống, khéo léo che đi sự trào phúng chỉ chờ tuôn trào: nếu nàng ta thật sự coi mình là tỷ tỷ, thì tại sao lại gọi thẳng khuê danh mình như vậy? Rất rõ ràng, trong lòng Minh Độc Tú và Bạch phu nhân đều cùng một suy nghĩ, hận nàng đã chiếm mất vị trí đích nữ Minh gia.
Quả nhiên, sau khi nghe Minh Hoa Dung gọi mình là muội muội, lúm đồng tiền trên má Minh Độc Tú càng thêm sâu:
“Theo ta thấy, xưng hô tỷ tỷ muội muội thì tầm thường quá, không bằng chúng ta gọi thẳng khuê danh nhé? Nghe vừa khác biệt lại thân mật hơn rất nhiều.”
Nàng ta không hề hay biết, lời này thốt ra lại giống hệt suy đoán của Minh Hoa Dung. Nàng cũng không phản đối, vẫn mỉm cười gật đầu nói:
“Cứ theo lời Độc Tứ nói đi.”
“Nữ nhi nhà ta thì phải hiểu biết chữ nghĩa, không biết Hoa Dung có từng đọc qua sách vở?”
Minh Độc Tú thấy nàng cúi đầu không nói, cho là mình đã đoán đúng, liền nói tiếp:
“Bên người mẫu thân có vị lão ma ma hiểu biết chữ nghĩa, hay là Hoa Dung theo bà học bài vỡ lòng trước, đợi nửa năm một năm nữa, cũng có thể đến học cùng thầy giáo của nhà ta sau…”
Nàng còn chưa dứt lời, Minh Hoa Dung đã tỏ vẻ xấu hổ cười đầy tự hào, nói:
“Lúc ở quê ta đã từng học qua một lớp trong trường tư thục, Tam Tự kinh, Thiên Tự văn, thi thư vỡ lòng đều hiểu được. Phụ thân lệnh cho ta trở về liền có thể theo học phu tử trong phủ…”
Nghe vậy Minh Độc Tú có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại thần sắc vốn có:
“Nếu như phụ thân đã phân phó…”
Sắc mặt Bạch phu nhân trầm xuống, giọng điệu chém đinh chặt sắt nói:
“Con vừa mới trở về, không cần vì việc học hành mà hao tổn tinh thần, trước cứ ở nhà yên tâm tĩnh dưỡng, quen thuộc với mọi việc bên này rồi tính sau. Còn về phần lão gia, ta sẽ tự mình nói chuyện.”
Buổi giao lưu học hỏi được ấn định vào nửa tháng sau, trên danh nghĩa là những thiếu gia tiểu thư con nhà danh môn quý tộc lấy cớ vì ngưỡng mộ học vấn thầy giáo Minh gia mà đến, thực chất Bạch phu nhân cùng các phu nhân khác đều ngầm hiểu với nhau, hiểu đây là một cơ hội tốt cho việc kết giao lâu dài. Không những tất cả những thiếu niên thiếu nữ xuất thân cao quý, đến tuổi cập kê mà chưa định hôn đều được mời tới, mà trên phương diện nam giới còn được chuẩn bị kỹ càng hơn, thậm chí còn mời được người huynh đệ mà Hoàng thượng tín nhiệm nhất hiện giờ, Cẩn Vương Tuyên Tử Hà.
Cẩn Vương năm nay tuổi gần mười bảy, rất được trọng dụng trong triều, có thể nói là tiền đồ vô cùng sáng lạn, quan trọng hơn cả là đến tận bây giờ hắn còn chưa thành gia lập thất.
Từ lúc nghe được chuyện này, Bạch phu nhân đã hạ quyết tâm phải tạo cơ hội cho Cẩn Vương cùng Độc Tú bằng được. Đối với con gái mình, bà cực kỳ tự tin. Trên đời này làm gì có nam tử nào không động lòng trước nữ tử trẻ trung xinh đẹp, có cặp mắt hoa đào mông lung mờ ảo nhường này? Hơn nữa Bạch phu nhân đã từng lén lút cho người nghe ngóng tin tức, hiện giờ mỹ nhân trong phủ Cẩn Vương đều là những cô gái tươi tắn trẻ trung. Bạch phu nhân tin chắc, một khi có một người hoàn mỹ xuất chúng như Minh Độc Tú xuất hiện trước mắt Cẩn vương, tất nhiên sẽ khiến cho hắn điên đảo thần hồn.
Minh Độc Tú mà có được sự sủng ái của Cẩn Vương, chẳng những có thể sống trong vinh hoa phú quý cả đời, ngay cả Minh gia cũng ăn theo được rất nhiều lợi ích. Hơn nữa, vô luận là nhà ngoại hay là Minh phủ, thì địa vị của bà cũng càng thêm vững chắc.
Nghĩ tới đây, Bạch phu nhân lại lộ ra vài phần tự đắc vui vẻ, lập tức khinh thường liếc Minh Hoa Dung một cái.
Một cơ hội quan trọng như vậy, nhất định phải chu toàn mọi phương diện, nếu để cho con nha đầu này lộ diện, chẳng phải là đem gấm vóc thượng đẳng trộn lẫn với vải bố thô tục sao, không những vô lý mà con chẳng khác nào tự bôi tro trát trấu vào mặt mình nữa.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Bạch phu nhân làm sao thoát được con mắt của Minh Hoa Dung, nàng không cần nghĩ cũng biết đối phương đang toan tính cái gì. Chẳng qua là, những thứ hội họp thế này nàng vốn không ham thích gì, liền bày ra bộ dạng cảm kích tột cùng:
“Đa tạ mẫu thân quan tâm, nữ nhi cũng muốn được nghỉ ngơi vài ngày.”
Thấy nàng thức thời, vẻ mặt Bạch phu nhân cũng hòa hoãn hơn chút ít. Vừa muốn nói tiếp, thì lão phu nhân đột nhiên cắt ngang:
“Các cô nương đi học không giống như thiếu gia, chỉ học buổi sáng, thời gian rất thoải mái. Hoa Dung, phụ thân con là chủ nhà này, lời nó nói con cũng không nghe, còn ra thể thống gì nữa!”
Lời này bề ngoài là nói với Minh Hoa Dung, nhưng từ đầu đến cuối lão phu nhân lại luôn nhìn chằm chặp vào Bạch phu nhân. Không phải là bà có lòng tốt ra mặt cho Minh Hoa Dung, chỉ là bà biết Bạch phu nhân không muốn Minh Hoa Dung lộ mặt ra ngoài. Mà phàm là những chuyện Bạch phu nhân không thích, thì Quách phu nhân bà luôn luôn ủng hộ, ngược lại cũng thế.
Nghe vậy, trong mắt Bạch phu nhân hiện lên một tia ảo não: sao bà lại quên khuấy cái bà già lúc nào cũng lăm le đối đầu với bà này cơ chứ! Nếu lão phu nhân đã lên tiếng, bà làm sao còn cớ ngăn Minh Hoa Dung tham gia được.
Bạch phu nhân không khỏi âm thầm tức giận, liền quay đầu nhìn Minh Hoa Dung, hi vọng nàng kiên trì tới cùng. Không ngờ nàng lại cúi gằm mặt xuống, dáng vẻ đến là sợ sệt khó xử!
Đúng là đồ bỏ đi!
Bạch phu nhân âm thầm khinh bỉ, lại lo lắng không thôi. Đúng lúc này, Minh Độc Tú lại chợt lên tiếng:
“Ta nghe nói lúc ở thôn trang, Hoa Dung bị bọn điêu nô chèn ép, lần này cháu trai của Lý Đại quản gia đã mang mấy tên nô bộc ấy lên đây chờ xử lý, mẫu thân mau xử trí bọn họ, xả giận thay cho Hoa Dung đi!”
Xử trí điêu nô? Bạch phu nhân sững sờ, lại thấy nữ nhi lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với mình. Mẹ con cùng một ruột, bà há không nhận ra, trong lòng thoải mái hẳn, thầm nghĩ nữ nhi quả nhiên nhanh trí, lập tức phân phó nha hoàn truyền Hứa ma ma tới.
Sau đó nàng khẽ liếc mắt nhìn về phía Minh Hoa Dung, trên mặt lộ vẻ quan tâm, mắt lại lóe ra tia sáng đầy đắc ý:
“Hoa Dung, biệt trang sông xa núi cao, khó tránh khỏi nhất thời sơ sẩy khiến con bị lũ điêu nô kia bắt nạt. Nay mẫu thân sẽ đòi lại công bằng cho con! Trúc Chi, ngươi lại đây, đưa Đại tiểu thư ra ngoài, để nàng tận mắt chứng kiến bọn điêu nô kia bị đánh đến chết.”
Beta: Ánh Nguyệt
“Mới mấy ngày không gặp, tóc trắng của tổ mẫu đã càng ít đi, trẻ ra mấy tuổi lận. Xem ra phương thuốc dưỡng sinh lần trước quả nhiên không tệ. Cứ đà này, chỉ sợ những người thân thích bình thường hay bái kiến tổ mẫu người cũng bị dọa cho nhảy dựng lên mất, nói có khi người đang cải lão hoàn đồng đấy.”
Minh Độc Tú bước vào trong phòng, hướng mọi người chào hỏi, liền thân mật đi qua chỗ lão phu nhân thắm thiết thốt lên. Được một cô nương khéo léo xinh đẹp như vậy khen ngợi, cho dù là ai cũng khó tránh khỏi vui thích. Tuy trước giờ lão phu nhân vẫn bằng mặt không bằng lòng với Bạch thị, nhưng cũng không nhịn được mà lộ ra nụ cười thư thái:
“Lần trước con cho ta phương thuốc kia, ta liền biết được tấm lòng hiếu thảo của con đối với người tổ mẫu này mà, quả nhiên bà già ta không thương nhầm nha đầu ngươi.”
Được bà khen, Minh Độc Tú cười càng thêm ngọt, nhẹ nhàng xoay người một cái, tựa như chim hoàng yến sà vào lòng Bạch phu nhân, ngọt ngào nỉ non:
“Mẫu thân, nữ nhi rất nhớ người.”
“Cái con bé này, đã mười bốn tuổi đầu rồi mà còn suốt ngày làm nũng nữa, không có tí nào đoan trang hiền thục của thiếu nữ cả.”
Bạch phu nhân trong miệng trách cứ nhưng trên mặt lại không không giấu được nụ cười, hiển nhiên là rất cưng chiều nữ nhi này, chỉ thuận miệng nói đùa vài câu mà thôi.
Tỉ mỉ ngắm nghía nữ nhi của mình một lượt, Bạch phu nhân lại lo lắng nói:
“Không phải bảo là ở lại bên ngoại mười ngày sao, sao mới bảy ngày đã trở về rồi? Thân thể có tốt hơn chút nào không? Mấy ngày thời tiết chuyển lạnh liên miên, con đừng để bệnh tình tái phát.”
Minh Độc Tú cười duyên nói:
“Nương, người đừng lo lắng. Khi nữ nhi chuẩn bị tới nhà ngoại tổ phụ thì bệnh của con đã thuyên giảm ít nhiều rồi, điều dưỡng mấy ngày nay sớm đã khỏe lại như thường. Sở dĩ con về nhà sớm, là vì sắp tới con có hẹn với các thiếu gia tiểu thư thế giao* đến giao lưu học hỏi với nhà ta. Tuy là cách ngày hẹn còn đến nửa tháng, nhưng cũng phải chuẩn bị cho thật tốt, không thể để người ta chê cười mình được.”
*Những gia đình có mối thâm giao hết đời này qua đời khác.
Nói đến đây, nàng kéo tay Bạch phu nhân nũng nịu, khóe mắt đột nhiên liếc qua một người, lập tức “A” lên một tiếng, đầy áy náy nói:
“Đây là Hoa Dung ư? Xin lỗi, ta hồi phủ trước mấy ngày, sợ mẫu thân trách tội, nên chỉ lo giải thích với người, nhất thời không chú ý đến Hoa Dung.”
Nói rồi nàng nhiệt tình đi tới kéo tay Minh Hoa Dung:
“So với tưởng tượng của ta thì Hoa Dung xinh đẹp hơn nhiều! Không biết là về phủ lúc nào thế? Có quen với thói quen trong phủ không? Bình thường ta luôn buồn bực vì không có tỷ muội chơi cùng, trong phủ yên ắng quá thể, nay có thêm người ở đây, chắc sẽ náo nhiệt lên không ít.”
Nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền rực rỡ như hoa trên mặt Minh Độc Tú, Minh Hoa Dung cũng cười mỉm một tiếng:
“Đa tạ muội muội đã quan tâm, sau này phải nhờ muội muội chiếu cố nhiều hơn.”
Mặc dù sống lại một kiếp, nàng cũng không cách nào nhìn ra được một phần sơ hở trong đôi mắt sáng rỡ với gương mặt tươi cười của Minh Độc Tú, nàng ta giả vờ quá tốt, mỗi một cử chỉ lời nói, đều toát lên vẻ cởi mở hoạt bát, lại không mất đi sự quan tâm săn sóc của muội muội đối với tỷ tỷ đã rời nhà nhiều năm là nàng đây.
Nhưng… Minh Hoa Dung cụp mắt xuống, khéo léo che đi sự trào phúng chỉ chờ tuôn trào: nếu nàng ta thật sự coi mình là tỷ tỷ, thì tại sao lại gọi thẳng khuê danh mình như vậy? Rất rõ ràng, trong lòng Minh Độc Tú và Bạch phu nhân đều cùng một suy nghĩ, hận nàng đã chiếm mất vị trí đích nữ Minh gia.
Quả nhiên, sau khi nghe Minh Hoa Dung gọi mình là muội muội, lúm đồng tiền trên má Minh Độc Tú càng thêm sâu:
“Theo ta thấy, xưng hô tỷ tỷ muội muội thì tầm thường quá, không bằng chúng ta gọi thẳng khuê danh nhé? Nghe vừa khác biệt lại thân mật hơn rất nhiều.”
Nàng ta không hề hay biết, lời này thốt ra lại giống hệt suy đoán của Minh Hoa Dung. Nàng cũng không phản đối, vẫn mỉm cười gật đầu nói:
“Cứ theo lời Độc Tứ nói đi.”
“Nữ nhi nhà ta thì phải hiểu biết chữ nghĩa, không biết Hoa Dung có từng đọc qua sách vở?”
Minh Độc Tú thấy nàng cúi đầu không nói, cho là mình đã đoán đúng, liền nói tiếp:
“Bên người mẫu thân có vị lão ma ma hiểu biết chữ nghĩa, hay là Hoa Dung theo bà học bài vỡ lòng trước, đợi nửa năm một năm nữa, cũng có thể đến học cùng thầy giáo của nhà ta sau…”
Nàng còn chưa dứt lời, Minh Hoa Dung đã tỏ vẻ xấu hổ cười đầy tự hào, nói:
“Lúc ở quê ta đã từng học qua một lớp trong trường tư thục, Tam Tự kinh, Thiên Tự văn, thi thư vỡ lòng đều hiểu được. Phụ thân lệnh cho ta trở về liền có thể theo học phu tử trong phủ…”
Nghe vậy Minh Độc Tú có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại thần sắc vốn có:
“Nếu như phụ thân đã phân phó…”
Sắc mặt Bạch phu nhân trầm xuống, giọng điệu chém đinh chặt sắt nói:
“Con vừa mới trở về, không cần vì việc học hành mà hao tổn tinh thần, trước cứ ở nhà yên tâm tĩnh dưỡng, quen thuộc với mọi việc bên này rồi tính sau. Còn về phần lão gia, ta sẽ tự mình nói chuyện.”
Buổi giao lưu học hỏi được ấn định vào nửa tháng sau, trên danh nghĩa là những thiếu gia tiểu thư con nhà danh môn quý tộc lấy cớ vì ngưỡng mộ học vấn thầy giáo Minh gia mà đến, thực chất Bạch phu nhân cùng các phu nhân khác đều ngầm hiểu với nhau, hiểu đây là một cơ hội tốt cho việc kết giao lâu dài. Không những tất cả những thiếu niên thiếu nữ xuất thân cao quý, đến tuổi cập kê mà chưa định hôn đều được mời tới, mà trên phương diện nam giới còn được chuẩn bị kỹ càng hơn, thậm chí còn mời được người huynh đệ mà Hoàng thượng tín nhiệm nhất hiện giờ, Cẩn Vương Tuyên Tử Hà.
Cẩn Vương năm nay tuổi gần mười bảy, rất được trọng dụng trong triều, có thể nói là tiền đồ vô cùng sáng lạn, quan trọng hơn cả là đến tận bây giờ hắn còn chưa thành gia lập thất.
Từ lúc nghe được chuyện này, Bạch phu nhân đã hạ quyết tâm phải tạo cơ hội cho Cẩn Vương cùng Độc Tú bằng được. Đối với con gái mình, bà cực kỳ tự tin. Trên đời này làm gì có nam tử nào không động lòng trước nữ tử trẻ trung xinh đẹp, có cặp mắt hoa đào mông lung mờ ảo nhường này? Hơn nữa Bạch phu nhân đã từng lén lút cho người nghe ngóng tin tức, hiện giờ mỹ nhân trong phủ Cẩn Vương đều là những cô gái tươi tắn trẻ trung. Bạch phu nhân tin chắc, một khi có một người hoàn mỹ xuất chúng như Minh Độc Tú xuất hiện trước mắt Cẩn vương, tất nhiên sẽ khiến cho hắn điên đảo thần hồn.
Minh Độc Tú mà có được sự sủng ái của Cẩn Vương, chẳng những có thể sống trong vinh hoa phú quý cả đời, ngay cả Minh gia cũng ăn theo được rất nhiều lợi ích. Hơn nữa, vô luận là nhà ngoại hay là Minh phủ, thì địa vị của bà cũng càng thêm vững chắc.
Nghĩ tới đây, Bạch phu nhân lại lộ ra vài phần tự đắc vui vẻ, lập tức khinh thường liếc Minh Hoa Dung một cái.
Một cơ hội quan trọng như vậy, nhất định phải chu toàn mọi phương diện, nếu để cho con nha đầu này lộ diện, chẳng phải là đem gấm vóc thượng đẳng trộn lẫn với vải bố thô tục sao, không những vô lý mà con chẳng khác nào tự bôi tro trát trấu vào mặt mình nữa.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Bạch phu nhân làm sao thoát được con mắt của Minh Hoa Dung, nàng không cần nghĩ cũng biết đối phương đang toan tính cái gì. Chẳng qua là, những thứ hội họp thế này nàng vốn không ham thích gì, liền bày ra bộ dạng cảm kích tột cùng:
“Đa tạ mẫu thân quan tâm, nữ nhi cũng muốn được nghỉ ngơi vài ngày.”
Thấy nàng thức thời, vẻ mặt Bạch phu nhân cũng hòa hoãn hơn chút ít. Vừa muốn nói tiếp, thì lão phu nhân đột nhiên cắt ngang:
“Các cô nương đi học không giống như thiếu gia, chỉ học buổi sáng, thời gian rất thoải mái. Hoa Dung, phụ thân con là chủ nhà này, lời nó nói con cũng không nghe, còn ra thể thống gì nữa!”
Lời này bề ngoài là nói với Minh Hoa Dung, nhưng từ đầu đến cuối lão phu nhân lại luôn nhìn chằm chặp vào Bạch phu nhân. Không phải là bà có lòng tốt ra mặt cho Minh Hoa Dung, chỉ là bà biết Bạch phu nhân không muốn Minh Hoa Dung lộ mặt ra ngoài. Mà phàm là những chuyện Bạch phu nhân không thích, thì Quách phu nhân bà luôn luôn ủng hộ, ngược lại cũng thế.
Nghe vậy, trong mắt Bạch phu nhân hiện lên một tia ảo não: sao bà lại quên khuấy cái bà già lúc nào cũng lăm le đối đầu với bà này cơ chứ! Nếu lão phu nhân đã lên tiếng, bà làm sao còn cớ ngăn Minh Hoa Dung tham gia được.
Bạch phu nhân không khỏi âm thầm tức giận, liền quay đầu nhìn Minh Hoa Dung, hi vọng nàng kiên trì tới cùng. Không ngờ nàng lại cúi gằm mặt xuống, dáng vẻ đến là sợ sệt khó xử!
Đúng là đồ bỏ đi!
Bạch phu nhân âm thầm khinh bỉ, lại lo lắng không thôi. Đúng lúc này, Minh Độc Tú lại chợt lên tiếng:
“Ta nghe nói lúc ở thôn trang, Hoa Dung bị bọn điêu nô chèn ép, lần này cháu trai của Lý Đại quản gia đã mang mấy tên nô bộc ấy lên đây chờ xử lý, mẫu thân mau xử trí bọn họ, xả giận thay cho Hoa Dung đi!”
Xử trí điêu nô? Bạch phu nhân sững sờ, lại thấy nữ nhi lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với mình. Mẹ con cùng một ruột, bà há không nhận ra, trong lòng thoải mái hẳn, thầm nghĩ nữ nhi quả nhiên nhanh trí, lập tức phân phó nha hoàn truyền Hứa ma ma tới.
Sau đó nàng khẽ liếc mắt nhìn về phía Minh Hoa Dung, trên mặt lộ vẻ quan tâm, mắt lại lóe ra tia sáng đầy đắc ý:
“Hoa Dung, biệt trang sông xa núi cao, khó tránh khỏi nhất thời sơ sẩy khiến con bị lũ điêu nô kia bắt nạt. Nay mẫu thân sẽ đòi lại công bằng cho con! Trúc Chi, ngươi lại đây, đưa Đại tiểu thư ra ngoài, để nàng tận mắt chứng kiến bọn điêu nô kia bị đánh đến chết.”
/21
|