Thị nữ Lăng Nhi mà Thuần Nhiên công chúa nuông chiều nhất trong Lạc Hoa cung mấy ngày nay có chút không vui, lại có chút hài lòng.
Nguyên nhân không vui chính là vì con người đang chiếm lấy giường của Thuần Nhiên công chúa ngủ say sưa.
Ngẫm lại chẳng biết Phong Tịch này chui ra từ đâu, Lăng Nhi mang một bụng bất mãn! Cái người mà công chúa vô cùng yêu thích tôn sùng, cái vị tên gọi “Phong nữ hiệp” này đã ở trong cung nhiều ngày, lại chẳng có chỗ nào xuất sắc, thật không biết tại sao có thể có danh tiếng cao như vậy!
Trên cơ bản mấy ngày vừa rồi, một chuyện to bằng đầu ngón tay nàng cũng không làm, quá nửa thời gian đều lăn ra ngủ, ăn uống, chính là chuẩn mực cho kẻ lười tham ăn tham ngủ. Còn nửa thời gian còn tại, nàng toàn đi trêu chọc chơi đùa với cung nữ khác.
Nàng luôn im hơi lặng tiếng bất thình lình xuất hiện sau người ta hù người ta sợ chết khiếp. Ban ngày thì kể cho người ta biết cuộc sống muôn màu muôn vẻ trên giang hồ, khiến lòng ngứa ngáy khó chịu. Buổi tối thì lại kể những chuyện bi thảm về ác quỷ, sắc quỷ, ma cờ bạc xuống địa ngục, khiến người ta trắng đêm chẳng dám ngủ.
Đừng nhìn hàng ngày nàng áo trắng tóc dài, không hề trang điểm, thế nhưng nàng am hiểu cách ăn diện trang sức của cung nữ các quốc gia, dạy điểm hàng mày màu khói nhạt thế nào, dạy làm sao đánh phấn má hồng nhạt, chỉ điểm làm sao búi một búi tóc duyên dáng, sau lại còn nói về tay áo nhuộm hương trời…
Nàng khiến toàn bộ cung nữ Lạc Hoa cung vây quanh, đây hỏi “Thấy Tịch cô nương không”, kia hỏi “Tịch cô nương lại chuồn đi ngủ rồi”, hoặc là “Tịch cô nương, đây là trà thơm sáng nay em mới hái, cô nếm thử xem”, “Tịch cô nương, đây là điểm tâm em làm, nhân lúc nó vẫn còn nóng cô ăn đi”… những cung nữ này đều đã sớm quên mất chủ nhân đích thực của Lạc Hoa cung này là ai rồi!
Mà điều khiến cho Lăng Nhi vui vẻ chính là vị Phong công tử đang ngồi chơi cờ cùng công chúa trong Ám Hương đình ở hoa viên. Khi cô nhìn thấy bóng hình tựa như cây ngọc đón gió kia, trên mặt hiện lên một mảng ráng chiều, trái tim đập như nai con chạy nhảy, liên lục không ngừng.
Nhớ khi lần đầu tiên thấy vị Phong Tức công tử này, cô còn tưởng rằng đó là hoàng tử nước nào giá lâm. Nhớ lại ngày thường mấy vị vương huynh của công chúa cũng có dung mạo anh tuấn, thế nhưng khi so sánh với Phong công tử thì cứ như quạ đen so với phượng hoàng vậy! Lại càng khỏi bàn tới khí chất cao sang trên người công tử, nụ cười khiến người ta như thấm gió xuân.
Khi công chúa đọc một câu thơ, chàng ta nhất định sẽ ngay lập tức đọc tiếp một câu. Khi công chúa phỏng một bức vẽ, chàng sẽ ở bên cạnh viết một thủ từ. Khi công chúa đàn một khúc [Ly tư], chàng sẽ dùng sáo ngọc thổi một chúc [Hữu hồi]. Khi công chúa hát một khúc [Xuất hàn lệnh], chàng sẽ múa kiếm như rồng bay… Hơn nữa chàng đối xử với mọi người đều với giọng điệu hòa nhã, khiêm tốn có lễ. lúc nào cũng có phong thái ung dung, dường như bất kỳ chuyện gì gấp như lửa đốt đến trước mặt chàng cũng chỉ cần chàng phất tay một cái là có thể giải quyết được.
Chẳng ngờ một chàng trai hoàn mỹ chỉ xuất hiện trong giấc mộng của các thiếu nữ lại xuất hiện trên đời. Thế nên tất cả cung nữ Lạc Hoa cung vừa thấy Phong công tử thì sẽ đỏ mặt thẹn thùng, ở trước mặt chàng sẽ hồi hộp đến nỗi chẳng nói nên lời, khi bị ánh mắt chàng đảo qua sẽ luống cuống chân tay… Nhưng việc này trong mắt Lăng Nhi đều có thể tha thứ được, dù sao chính cô cũng thế đấy thôi.
Ánh mắt chẳng cầm lòng được lại rơi vào Ám Hương đình, về phía hai người đang được trăm hoa bao trọn, thật là một đôi tài mạo tương xứng, phảng phất như thần tiên giai lữ trong tranh, khiến người ta nhìn cảm thấy ái mộ, ca tụng từ tận trong lòng! Nhìn rồi lại nhìn, Lăng Nhi không khỏi suy nghĩ đến xuất thần, chỉ là… trong bức tranh này hình như có thừa một thứ gai mắt, tập trung nhìn kỹ, Phong Tịch đã tới quấy rối công chúa và công tử tự lúc nào?
“Hoa mỹ nhân, đừng hạ cờ như thế!”
Quân cờ Hoa Thuần Nhiên vừa muốn đặt xuống được nửa đường chợt bị giật lấy, đặt sang một chỗ khác.
“Hoa mỹ nhân, cô hẳn là nên hạ cờ thế này, sau đó con hồ ly đen kia chắc chắn sẽ đặt chỗ này… Cô lại xuống chỗ này, hồ ly đen lại xuống chỗ đây… Sau đó cô đặt như vậy… Cuối cùng đây… cô xem, thế này không phải vây toàn bộ quân của tên ấy lại hay sao, cho tên kia không còn đường thoát! Ha ha… cái này gọi là bắt sống hồ ly đen!” Chỉ thấy hai tay Phong Tịch giơ lên hạ xuống trên bàn cờ, chẳng đến một khắc, nàng đã hạ cờ xong cả một bàn.
“Hoa Thuần Nhiên nhìn về phía bàn cờ, không khỏi chân thành khen ngợi: “Thì ra kỳ nghệ của Phong cô nương cao minh như vậy!”
Nghĩ lại, xưa nay Hoa Thuần Nhiên vốn tự phụ cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, thế nhưng mấy ngày nay chơi cờ với Phong Tức tới mười bàn, lại chẳng hề thẳng được một. Hiện tại trải qua tay Phong Tịch hạ cờ, cục diện cờ đã đi tới bại lại chuyển thành thắng!
“Hì hì… Không phải là ta cao minh, mà là ta hiểu tính hồ ly.” Phong Tịch cười tít mắt nhoài người trên bàn cờ, nghiêng đầu nhìn Hoa Thuần Nhiên, thói quen này gần đây mới được nuôi dưỡng, cứ theo lời nàng nói là nhìn khuôn mặt mỹ nhân có thể bồi dưỡng con mắt!
Còn ở rất xa, Lăng Nhi cắn răng, vặn tay giậm chân căm hận nhìn Phong tich. Đương nhiên, cái này chẳng phải hâm mộ, cũng chẳng phải đố kỵ!
“Người ta nói giang hồ nhiều người lỗ mãng, tất cả những người lỗ mãng trong giang hồ cũng giống như hai vị sao?” Hoa Thuần Nhiên nhìn sang hai người trước mặt, nói, “Thông thi văn, tinh lục nghệ, tri bách gia[1], hiểu binh kiếm, ngay cả con cháu quý tộc cũng chẳng được bằng hai vị.”
[1] Tri bách gia: hiểu nhiều trường phái học thuật, kiến thức sâu rộng
“Hì hì…” Phong Tịch cười, cả người vụt lên, ngồi xuống lan can đình, đôi chân buông xuống đong đưa dưới lan can, “Ta cũng muốn hỏi một chút, tất cả các công chúa có phải đều dũng cảm giống như cô không, dám thu nhận người giang hồ lai lịch không rõ, hơn nữa lại chẳng hề có lòng đề phòng!”
Hoa Thuần Nhiên quay đầu liếc nhìn Phong Tức, thấy chàng cũng đang chăm chú nhìn nàng, dường như có cùng cảm tưởng giống câu hỏi của Phong Tịch. Nàng lập tức cười một cách thản nhiên, đầu ngón tay kéo một lọng tóc dài buông trước ngực, lời nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Thuần Nhiên dám mời hai vị ở lại làm khách trong cung, là Thuần Nhiên tự thấy con mắt nhìn người của mình không tồi, vả lại trên người hai vị hoàn toàn không thấy cảm giác ác ý với Thuần Nhiên.”
Nàng ngừng lại một chút, đôi mắt rơi vào biển hoa, ánh mắt có phần hoảng hốt, phảng phất như thấy được tương lai xa xôi, “Hai vị là người đặc biệt như vậy, đối với Thuần Nhiên, người cả đời đều ở trong thâm cung là kỳ ngộ hiếm có, là chuyện đáng giá nhất để nhớ lại. Thế nên, đã có được tất phải trân trọng.”
“Có được thì trân trọng, không được là số mệnh mà thôi.” Phong Tức cúi đầu nhìn những con cờ trên bàn cờ, nhặt một viên trắng nhàn nhạt nói.
“Đúng.” Hoa Thuần Nhiên cười gật đầu, sóng mắt như nước đánh về phía Phong Tức.
“Hoa mỹ nhân, cô nói cả đời cô đều muốn khóa mình trong đại trạch thâm cung, vậy cô có nghĩ tới muốn đi ra bên ngoài nhìn xem không?” Phong Tịch rất xấu xa, giống hồ ly muốn câu dẫn thỏ trắng nhỏ, “Bước ra khỏi thâm cung này, cô sẽ thấy bên ngoài, bất kể là hoa cỏ cây cối hay là đời người trăm vẻ, đều đặc sắc hơn trong cung này nhiều đó!”
“Không!” Ai dè Hoa Thuần Nhiên lại lắc đầu, khuôn mặt khẽ cười, đứng dậy đi tới cạnh lan can, ngắt một đóa mẫu đơn vươn tới bên lan can, “Tôi cũng giống như đóa hoa này, thích hợp sinh trưởng ở trong vườn phú quý.”
Nàng buông đóa hoa nhìn về phía Phong Tịch, đôi mắt sáng trong như nước, “Tôi đi ra bên ngoài làm gì chứ? Chỉ để ngắm chim, hoa, người, vật thôi sao? Có lẽ ban đầu sẽ có cảm giác mới lạ, nhưng trong cuộc sống chỉ cần là nơi có người thì có gì khác nhau!”
“Huống hồ tôi cũng không biết kéo sợi dệt vải, cũng không biết nấu cơm giặt giũ, lại càng không quen cơm canh đạm bạc, sao có thể thích hợp với cuộc sống của bình dân trăm họ. Tôi chỉ biết một ít việc phong hoa tuyết nguyệt này nọ, tôi thích xiêm y lộng lẫy, thích đồ ăn ngon, thích ca múa đàn sáo, tôi còn cần một đám cung nhân chuyên chăm sóc tôi… Từ nhỏ tới lớn, những thứ tôi học được chính là việc làm sao sinh tồn được trong chốn thâm cung này!”
Phong Tịch nghe xong thì cười, vỗ tay khen ngợi: “Được được được! Ta vốn tưởng rằng cô sẽ giống các tiểu thư khuê phòng khí phách nói ‘Vất phú quý đi như đất bùn, đổi lấy tiêu dao đến bạc đầu’! Hoa mỹ nhân tuy rằng ở sâu trong thâm cung, nhưng lại thông minh tinh tường, thấy người tri kỷ!”
“Nhìn như người dựa vào núi, thật ra là núi dựa vào người!” Phong Tức đột nhiên nói, cúi đầu tách những viên cờ trắng đen trên bàn cờ ra riêng rẽ, thả từng viên vào trong hộp cờ, tựa như đây là chuyện vô cùng quan trọng, khiến chàng phải làm vô cùng tập trung.
Hoa Thuần Nhiên nghe vậy ánh mắt lóe lên ánh sáng khác thường, nàng nhìn Phong Tức, giống như khen ngợi, giống như âu sầu.
Còn Phong Tịch cũng không nói thêm nữa, chỉ ngồi trên lan can, một tay chống má mỉm cười nhìn hai người, ánh mắt thâm trầm nhưng vẻ mặt lại hờ hững, dường như không nghe không biết tới lời Phong Tức đột nhiên nói kia.
“Công chúa, đại vương mời người qua.”
Khi trong Ám Hương đình đang hoàn toàn tĩnh lặng, Lăng Nhi chợt đi vào bẩm báo.
“Ờ.” Hoa Thuần Nhiên gật đầu đứng dậy. “Tôi đi chút rồi về, hai vị xin cứ tự nhiên.”
“Công chúa cứ tự nhiên.” Phong Tịch và Phong Tức cùng mỉm cười gật đầu, đưa mắt tiễn nàng rời đi.
“Biết phụ vương tuyền gọi ta có chuyện gì không?” Khi thay quần áo, Hoa Thuần Nhiên hỏi.
“Nô tỳ hỏi dò cung nhân đến truyền lời, hình như là có liên quan đến chuyện công chúa tự ý giữ lại hai vị khách kia.” Lăng Nhi đáp.
“Ta không phải đã bảo các em không được tiết lộ tin tức về bọn họ, sao việc lại lại truyền tới tai phụ vương?” Hoa Thuần Nhiên nghe vậy ánh mắt lạnh lùng đảo qua Lăng Nhi.
Trong lòng Lăng Nhi căng thẳng, vội vàng quỳ gối đáp: “Công chúa, nô tỳ quả thật đã nói với mọi người trong Lạc Hoa cung, quyết không cho phép để lộ chuyện Phong công tử và Phong cô nương ở trong này ra ngoài, nô tỳ cũng quyết không nói việc này ra, xin công chúa minh giám!”
“Đứng lên đi.” Hoa Thuần Nhiên phất tay, thản nhiên nói: “Ta cũng không trách em, em hoảng cái gì.”
“Tạ ơn công chúa.” Lăng Nhi đứng dậy, hơi thấp thỏm không yên nhìn chủ tử, nhỏ giọng nói: “Công chúa, việc này có lẽ có liên quan đến Thục phu nhân và Di Nhiên công chúa. Mấy ngày nay hình như em có thấy vài người của các nàng loanh loanh phía ngoài cung.
“Ừ.” Hoa Thuần Nhiên liếc sang Lăng Nhi, một lát sau nàng mới thản nhiên nói: “Đừng có nói linh tinh, em nên biết rằng trong cung này bốn phía đều có gió lùa.”
“Dạ, công chúa!” Lăng Nhi vội vàng cúi đầu đáp lời.
“Đi thôi, phụ vương chờ lâu sẽ mất hứng.” Hoa Thuần Nhiên vung tay áo đi trước, đi sau nàng là Lăng Nhi cùng chúng tùy tùng.
Trong Ám Hương đình, mặt Phong Tịch tràn đầy ý cười nhìn Phong Tức, còn Phong Túc chỉ cầm mấy viên cờ trắng trong tay ngắm nghía, ánh mắt buông xuống, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như trước, dường như đang chơi rất thích thú.
“Hồ ly đen, mi nói xem vị Hoa mỹ nhân này thế nào?” Phong Tịch mở miệng hỏi, nét cười trên mặt vẫn chưa tắt, vẻ mặt dường như vô cùng ung dung hớn hở, chỉ là ánh mắt tựa như cười, tựa như đùa, tựa như lạnh!
“Tốt.” Phong Tức giống như thờ ơ, thuận miệng đáp.
“Chỉ thế thôi?” Cả người Phong Tịch tung lên, ngồi xuống đối diện chàng.
“Nếu cô hỏi ta chuyện Đoạn Hồn môn có phải do nàng làm chủ không, ta đây có thể nói cho cô biết, không phải.” Phong Tức vẫn ngắm nghía quân cờ trong tay, đầu không hề ngẩng lên lần nào, “Có lẽ là có khả năng nhưng lại không có lòng.”
“Việc này mi không nói ta cũng biết.” Phong Tịch lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào chàng. “Cái mà ta hỏi là ‘mi đang có chủ ý gì’!”
Phong Tức cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, cười nhạt nói: “Nữ nhân, lại nói tiếp, mười năm nay cô nợ ta rất nhiều ân tình đấy.”
“Sao? Mi muốn bảo ta làm việc cho mi để hoàn trả ân tình?” Khóe mắt Phong Tịch híp lại, ý cười không đổi, “Không có cửa đâu! Tám trăm năm trước ta đã từng nói với mi, muốn nhận được báo đáp từ ta là việc không có khả năng! Thế nên mi từ bỏ chủ ý ấy càng sớm càng tốt, trong thiên hạ mi muốn tính kế ai thì tính, nhưng quyết không được tính trên đầu ta!”
“À, đương nhiên ta biết muốn mò được cái gì tốt trên người cô là việc không có khả năng, thế nên ta chưa từng tồn tại suy nghĩ ấy.” Phong Tức khẽ lắc đầu, tay nghiêng đi, toàn bộ quân cờ trong tay rơi xuống hộp cờ, “Ta chỉ muốn cô không quan tâm, cho dù Hoa đô này gió giục mây vần thế nào, cô cũng không được phá hoại ta! Chuyện này hẳn là chuyện dễ dàng đối với cô chứ?”
“À, muốn để ta chỉ được nhìn mà không được chen chân vào?” Phong Tịch nằm soài trên bàn, ngẩng đầu nhìn chàng.
Ngón tay Phong Tức khẽ gõ nhẹ trên mặt bàn, “Cô biết không, vài ngày trước ta từng đi ngang qua Lạc Nhật lầu, từng ăn vài món ngon rất không tệ…”
“Mi làm cho ta ăn?” Phong Tịch vừa nghe lập tức bắt lấy tay chàng, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào chàng. Chỉ thiếu việc miệng không chảy nước miếng, phía sau không phe phẩy một cái đuôi!
“Nếu cô tình cờ chịu giúp ta một chút chuyện bề bộn, ta có thể cân nhắc.” Phong Tức đáp tựa như vô cùng không để ý tới.
“Mi là đồ hồ ly lười biếng, quen mi mười năm nhưng lại chỉ từng làm đồ ăn cho ta có một lần!” Phong Tịch lên án chàng, lực tay tăng thêm một ít.
“Thế nhưng một lần kia lại khiến cho người nào đó thèm đến tận bây giờ.” Tay trái Phong Tức nhấc lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào ranh giới với cổ tay Phong Tịch, cứu vớt cánh tay phải sắp bị nắm đứt.
“Đúng vậy.” Phong Tịch tuy không cam lòng nhưng không thể không thừa nhận. “Cái thứ mà con hồ ly đen tim đen phổi đen mi làm lại là thứ ngon nhất trong mọi thứ mà ta đã từng ăn!”
“Vậy cô có đồng ý không?” Phong Tức hỏi không nhanh không chậm.
Phong Tịch không đáp, chỉ mỉm cười nhìn chàng. Ánh mắt như kim như gai dõi theo chàng, dường như muốn đâm vào tận đáy lòng chàng, một lúc lâu sau nàng mới nói: “Mi muốn kết hôn với Hoa mỹ nhân, trở thành phò mã Hoa quốc?”
“Cô cảm thấy thế nào hả?” Phong Tức cười dài hỏi, ánh mắt cũng nhìn nàng chằm chằm.
“A a… thật buồn ngủ mà.” Phong Tịch đột nhiên ngáp một cái thật dài, hai tay duỗi ra, nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.
Tức thì trong đình trở nên yên tĩnh, Phong Tức lẳng lặng nhìn nàng ngủ thiếp đi. Sau đó một lúc rất lâu, chàng mới cúi đầu khẽ thì thầm bên tai nàng: “Lấy công chúa Hoa quốc, nàng cảm thấy thế nào đây?”
*
“Thuần Nhi bái kiến phụ vương!” Trong thư phòng phía nam của Kim Thằng cung, Hoa Thuần Nhiên uyển chuyển bái lạy.
“Thuần Nhi mau đứng lên!” Hoa vương ngồi ngay ngắn trên ghế dựa to lớn chợt đứng dậy tự mình tới đỡ con gái yêu. Năm nay Hoa vương cũng đã năm mươi có lẻ, bảo dưỡng nhan sắc rất được, mặt mày hồng hào, nhìn qua trông có vẻ trẻ hơn tuổi thực khoảng bốn, năm tuổi. Vóc người ông không cao, không mập không gầy, trên cằm có một bộ râu dày, có chút uy nghiêm.
“Chẳng biết phụ vương truyền nữ nhi đến đây có chuyện gì?” Hoa Thuần Nhiên đứng dậy nhìn về phía Hoa vương hỏi.
“Lâu rồi không gặp Thuần Nhi, phụ vương muốn xem con một chút thôi.” Hoa vương trở lại ngồi vào ghế, vẻ mặt mang nụ cười hiền từ yêu thương, “Vừa lúc Sơn Uông quốc gần đây tiến cống một xếp “Hà yên la”, Thuần Nhi đi chọn vài cuộn mình thích mà làm xiêm y.”
“Đa tạ phụ vương!” Hoa Thuần Nhiên bái tạ, đi tới gần bên Hoa vương, kéo cánh tay ông nói, “Thuần Nhi vẫn muốn mỗi ngày đều có thể phụng dưỡng phụ vương, chỉ tiếc phụ vương bận việc quốc sự, thường ngày đến cả thời gian gặp Thuần Nhi cũng không có.”
“Ai chà! Không phải đều tại mấy người huynh trưởng của con kia quá vô năng, không thể thay phụ vương phân ưu, mọi chuyện đều phải để phụ vương tự mình xử lý!” Hoa vương nhìn con gái yêu than thở, “Nếu Thuần Nhi sinh là nam nhi thì đã tốt rồi!”
“Ôi…” Hoa Thuần Nhiên nghe vậy cười nhẹ. “Phụ vương, mấy vị huynh trưởng đều là trang tuấn kiệt, chỉ là nếu so với phụ vương tất không thể theo kịp. Thế nên phụ vương mới cảm thấy họ không nhận được trọng dụng. Nhưng cha là hổ tất không có con là chó, giả dụ như có thời gian dài, các huynh ấy nhất định cũng sẽ học được tài cán của phụ vương, trở thành một quốc chủ tài hoa giống phụ vương vậy!”
“Ha ha… Thuần Nhi của ta vẫn là biết ăn nói!” Hoa vương nghe vậy cười to.
“Thuần Nhi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.” Đôi tay nhỏ bé của Hoa Thuần Nhiên khẽ đấm lên vai Hoa vương không nhẹ không nặng, làm Hoa vương cả người thư thái, “Chỉ là phụ vương có chút việc nhỏ thì giao cho bề tôi làm là được rồi, cớ gì cứ phải tự mình làm mọi chuyện. Thứ nhất là để tránh khỏi việc khiến cơ thể mệt mỏi, thứ hai là dành chút thời gian cho bọn nhi thần, để chúng con có thể ra sức hết lòng hiếu thảo.”
“Được được được!” Hoa vương nghe vậy thì hớn hở, khẽ vỗ về con gái yêu. “Phụ vương về sau có bận mấy cũng sẽ bỏ chút thời gian với Thuần Nhi của ta!”
“Phụ vương, người uống trà ạ.” Hoa Thuần Nhiên bê chén trà thơm trên bàn tới trước Hoa vương, nhỏ nhẹ nói: “Phụ vương, Thuần Nhi thường ngày nghe các vị ca ca, tỷ tỷ, muội muội nói, Tiền Khởi đại nhân, Vương Khánh đại nhân, Hướng Á đại nhân trong nước đều là các anh tài, nếu đã như thế, phụ vương cứ ủy thác trọng trách, vậy vừa có thể biểu hiện phụ vương nể trọng nhân tài, lại vừa có nhiều thời gian ở với Thục phu nhân, Di phu nhân.”
Nói đến đây nàng bỗng thở dài một hơi, chân mày lá liễu khẽ cau lại, “Phụ vương, từ xưa đến nay trong thâm cung nhiều oán nhân. Các phu nhân quanh năm khó có dịp gặp mặt phụ vương, tất sinh u oán, không thể trách móc phụ vương, nhưng sẽ chuyển tới người khác.”
“Thuần Nhi, có phải con chịu oan ức gì không?” Hoa vương nghe vậy ngừng cười, khẽ vuốt ve mái đầu mềm mại của con gái yêu. “Nói cho phụ vương biết, phụ vương làm chủ cho con!”
“Không ạ.” Hoa Thuần Nhiên mỉm cười che giấu, thế nhưng trong mắt dường chu có chút u sầu, “Thuần Nhi được phụ vương cưng chiều, huynh đệ tỷ muộn cũng vô cùng thân mật, sao có thể có người bày sắc mặt nói lạnh lùng với Thuần Nhi được.”
“Bày sắc mặt? Nói lạnh lùng?” Hoa vương vẻ mặt nghiêm túc, đỉnh mày cau lại. “Ai dám có gan như thế? Dám bắt nạt Thuần Nhi của ta!”
“Phụ vương hiểu lầm rồi, Thuần Nhi chỉ lấy một ví dụ mà thôi.” Hoa Thuần Nhiên vội vàng cúi đầu nói, nhưng giọng nói dường như tủi thân vô cùng.
“Hừ! Phụ vương biết, con cũng không cần bao che cho các nàng!” Hoa vương hừ lạnh một tiếng. “Phụ vương cưng chiều con càng nhiều, tất sẽ có người đố kỵ đỏ mắt!”
“Phụ vương, cha con hai chúng ta không gặp nhau vài ngày rồi, không nói những chuyện này nữa. Thuần Nhi và phụ vương nói nhưng chuyện vui vẻ khác đi.” Hoa Thuần Nhiên dịu dàng trấn an Hoa vương, chuyển chủ đề câu truyện, khóe miệng xẹt qua một nụ cười nhạt, nhưng nháy mắt biến mất.
“Được rồi, dù sao trong lòng phụ vương cũng đều biết.” Hoa vương đặt chén trà xuống, vuối ve mi tâm đang cau lại của con gái yêu, cưng chiều nói, “Thuần Nhi, con muốn nói với phụ vương chuyện gì?”
“Thuần Nhi muốn hỏi phụ vương, người đã từng nghe tới Bạch Phong Hắc Tức chưa?” Hoa Thuần Nhiên vừa hỏi, vừa đổ nước vào trong chén trà.
“Bạch Phong Hắc Tức?” Ánh mắt Hoa vương chợt lóe, sau đó quay đầu nhìn con gái yêu có chút nghi ngờ. “Hai người này là cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ, phụ vương cũng đã từng nghe. Tại sao Thuần Nhi lại nhắc tới?”
“Thuần Nhi muốn nói với phụ vương rằng hai người Bạch Phong Hắc Tức này đều đang ở trong cung của con làm khách!” Hoa Thuần Nhiên bưng chén trà trở về trước mặt Hoa vương, mặt tràn đầy ý cười nhẹ.
“Hả?” Hoa vương nhíu mày, ánh mắt chăm chú đặt trên người con gái yêu, “Thuần Nhi, sao con có thể tiếp xúc với những người giang hồ này, huống hồ Hắc Phong Tức lại là đàn ông, ở trong cung của con nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ phá hỏng danh dự con sao!”
“Phụ vương.” Hoa Thuần Nhiên không nghe theo, khẽ lay bờ vai Hoa vương, mềm mại nói: “Người từng nói trong số những người lỗ mãng giang hồ cũng có kỳ nhân dị sĩ đấy thôi. Thông qua nhiều ngày tiếp xúc, Thuần Nhi thấy Bạch Phong Hắc Tức này quả thật là kỳ tài khó cầu, nếu phụ vương có được sự giúp đỡ của bọn họ, nhất định có thể triển khai kế hoạch lớn, Hoa quốc ta sau này nhất định sẽ không phải dưới Hoàng và Hắc Phong quốc nữa!”
“A? Nói như thế tức là Thuần Nhi muốn kéo hai người ấy ra dùng vì phụ vương?” Hoa vương phỏng đoán hỏi.
“Đúng ạ!” Hoa Thuần Nhiên khẽ gật đầu, một bên đưa chén trà vào tay Hoa vương, “Phụ vương, hai người này thật sự là nhân tài hiếm có. Thế nên Thuần Nhiên mới tìm mọi cách kết thân với bọn họ chính là muốn họ ở lại Hoa quốc trợ giúp phụ vương, trợ giúp Hoa quốc ta! Có lẽ…” Nói đến đây, giọng nói của nàng thoáng đè thấp, “Phụ vương, có lẽ hai người này còn có thể giúp người được thiên hạ!”
“Được thiên hạ?” Chén trà trong tay Hoa vương khẽ vang, sau đó ông đặt chén trà xuống, nhìn Hoa Thuần Nhiên, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng, nhưng ngay lập tức lại khôi phục lại sự yêu thương, “Thuần Nhi, con từ nhỏ đã thông minh, suy nghĩ của phụ vương cũng chỉ có con có thể hiểu, trái lại những ca ca của con thì… Ôi!”
“Các ca ca tuổi vẫn còn nhỏ, tạm thời không đủ sức thay phụ vương phân ưu âu cũng là điều có thể tha thứ.” Hoa Thuần Nhiên lôi kéo Hoa vương tới chiếc ghế vương đủ cho ba bốn người rồi ngồi xuống. “Phụ vương, người có bằng lòng gặp hai người này?”
“Ừm…” Hoa vương trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu nói. “Bản vương tạm thời không gặp, tính cách những người giang hồ này khó dò, tạm quan sát thêm một chút. Mà hai người kia đã ở trong cung của con năm ngày, con là công chúa địa vị cao quý, sao có thể ở cùng những người lỗ mãng kia, thôi để bọn họ dọn tới hành cung ở đi.”
“Dạ?” Hoa Thuần Nhiên nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó nàng thở dài một hơi, dường như có chút khó chịu nói, “Hóa ra phụ vương đã sớm biết hai người này ở trong cung của nữ nhi, phụ vương thế mà lại phái người theo dõi nữ nhi!”
“Thuần Nhi.” Hoa vương tự biết mình nói lỡ lời, vội vàng vỗ về con gái yêu, “Phụ vương tuyệt đối không phái người giám sát con, chỉ là Thục phu nhân lo lắng cho con, cho nên mới nói cho phụ vương biết.”
“Thì ra …” Hoa Thuần Nhiên còn chưa dứt lời, vành mắt đã đỏ lên, một chuỗi nước mắt rơi xuống, lại tựa như sợ người ta nhìn thấy, nàng vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
“Thuần Nhi, Thuần Nhi, ngoan, đừng khóc.” Hoa vương vừa thấy con gái yêu khó chịu, vội vàng ôm con gái khẽ vỗ về, “Thuần Nhi, con đừng khóc mà, phụ vương tuyệt đối tin tưởng con. Thục phu nhân cũng chỉ quan tâm con mà thôi, bà ấy sợ con bị người ta ức hiếp, thế nên mới nhắc nhở phụ vương thôi.”
Hoa Thuần Nhiên lại quay lưng về phía Hoa vương, bờ vai run run, khẽ khóc nức nở, khăn lụa lau khóe mắt, “Phụ vương, nữ nhi không khó chịu, người đừng… đừng lo lắng.”
“Thuần Nhi.” Hoa vương một tay quay người con gái yêu lại, đã thấy vẻ mặt nàng đầy nước mắt, dường như rất chật vật nhưng lại cố gắng nén lại, tựa như hoa lê dầm mưa, khiến người ta thương tiếc. “Thuần nhi, con đừng khóc nữa. Con mà khóc nữa là trái tim của phụ vương cũng sẽ vỡ mất đấy.”
“Phụ vương!” Hoa Thuần Nhiên nhào vào lòng Hoa vương, khóc nỉ non, lại còn khẽ kể lể, “Thuần Nhi thật sự chẳng có cách nào ngẩn ngơ trong cung này cả. Mấy năm gần đây, do bởi phụ vương cưng chiều Thuần Nhi hơi nhiều mà toàn bộ vương cung đều chẳng có ai thích Thuần Nhi, muốn sau lưng trừ bỏ càng nhanh càng tốt! Phụ vương, người thả Thuần Nhi đến một nơi rất xa đi, như vậy Thuần Nhi có lẽ còn có thể bình yên sống qua ngày. Bây giờ họ chỉ nói vài lời, làm vài chuyện sau lưng con, về sau thì sao, về sau Thuần Nhi… Nói không chừng, ngay cả tính mạng Thuần Nhi cũng khó giữ được!”
“Đừng khóc… đừng khóc… cục cưng của ta… mau đừng khóc nữa!” Trái tim Hoa vương bị nước mắt của Hoa Thuần Nhiên xối vào mềm nhũn, vừa kéo vừa ôm lại vừa xoa vừa vỗ, khuyên giải an ủi bằng mọi cách, chỉ ước gì con gái bảo bối trong lòng đừng chảy nước mắt khiến trái tim người khác tan vỡ nữa. “Thuần Nhi, đừng khóc nữa, sau này cho dù là ai, chỉ cần nói Thuần Nhi không tốt, bản vương nhất định chẳng nói hai lời lôi người ra ngoài chém!”
Hoa Thuần Nhiên từ trong lòng Hoa vương ngẩng đầu lên, nước mắt rơi như mưa, chiêm chiếp nói: “Thục phu nhân, các bà ấy chẳng thích Thuần Nhi, vu khống nữ nhi, những điều này nữ nhi đều có thể hiểu được, đều chẳng hề để bụng, nhưng mà… nhưng mà phụ vương lại đi tin các bà ấy, mà không tin nữ nhi… Cái này… cái này mới chính là thứ khiến nữ nhi khó chịu! Nữ nhi chẳng qua muốn trợ giúp phụ vương, nhưng… Oa oa oa…” Vừa nói nàng lại vừa che khăn lụa nhỏ giọng thút thít.
“Thuần Nhi, phụ vương tin con! Phụ vương hoàn toàn tin con!” Hoa vương lúc này chân tay luống cuống, chẳng biết làm thế nào mới có thể khiến bảo bối trong lòng không khóc nữa. “Thuần Nhi, con đừng khóc nữa! Về sau phụ vương tuyệt đối sẽ không tin những lời nói xiên nói xằng của các bà ấy nữa! Phụ vương chỉ nghe một mình con thôi!”
“Thật không ạ? Phụ vương tin Thuần Nhi ư?” Hoa Thuần Nhiên khẽ nâng đầu từ trong khăn lụa, đôi mắt đỏ hồng, chóp mũi cũng đỏ đỏ, trên mặt vẫn còn vương giọt nước mắt trơn bóng, vẻ mặt mang chút mong chờ nhìn Hoa vương, tựa như một nhánh hải đường rũ nước, trong sự xinh đẹp tựa như mang theo ba phần yếu đuối, hai phần điềm đạm, một phần u sầu, khiến Hoa vương vừa thương, vừa đau, lại vừa yêu!
“Đương nhiên! Đương nhiên! Đương nhiên!” Hoa vương cam đoan luôn miệng, cầm khăn lụa lên lau nước mắt cho nàng, thế nhưng lại cảm thấy khăn lụa đã ẩm ướt gần hết, lúc này cũng chẳng để ý nhiều, nâng ống tay áo lên lau những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt cô con gái yêu. Ông thở dài một hơi thật sâu, “Ôi! Trong số tất cả phụ nữ, phụ vương chỉ sợ nước mắt của con thôi!”
“Đó là vì phụ vương thật lòng yêu thương Thuần Nhi, thế nên mới không nỡ để Thuần Nhi khóc đấy thôi.” Hoa Thuần Nhiên mềm mại dựa vào lòng phụ thân.
“Đúng!” Hoa vương ôm lấy con gái, “Huynh đệ tỷ muội của con có mười bảy người, phụ vương thương con nhất!”
“Thuần Nhi quyết không phụ lòng yêu thương của phụ vương, chắc chắn sẽ thật hiếu thuận với phụ vương!” Hoa Thuần Nhiên ngẩng đầu cam đoan nói, trên mặt lộ ra tình cảm vô cùng chân thành, khiến cho Hoa vương vừa cảm động lại vừa thoải mãn.
“Phụ vương biết! Phụ vương biết!” Hoa vương cuống quýt nói, thấy đã trấn an được con gái, vội vàng nhắc đến chuyện chính, “Thuần nhi, phụ vương gọi con đến đây còn có một chuyện muốn thương lượng với con.”
“Là chuyện tuyển phò mã cho nữ nhi sao ạ?” Hoa Thuần Nhiên nâng đầu hỏi, vừa nói xong khuôn mặt dường như đỏ lên một chút, lại vùi vào trong lòng Hoa vương.
“Ha ha… Thuần Nhi của ta chẳng ngờ lại xấu hổ!” Hoa vương thấy thế không khỏi cười ầm lên, nâng con gái dậy, ngắm kỹ dung nhan nàng, vừa hãnh diện lại vừa tự đắc nói, “Thuần Nhi của ta là giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, không biết bao nhiêu vương tôn công tử muốn tìm làm vợ. Chỉ là phụ vương vẫn luôn không nỡ để con đi, thế nên đến nay vẫn chưa có hôn phối. Nhưng Thuần Nhi năm nay cũng gần hai mươi rồi, phụ vương không thể giữ con thêm nữa, bằng không sẽ làm lỡ cả tuổi thanh xuân của con!”
“Thuần Nhi không lấy chồng, Thuần Nhi nguyện cả đời phụng dưỡng phụ vương!” Hoa Thuần Nhiên đặt trán lên vai Hoa vương, vô cùng thẹn thùng nói ra những lời ngọt ngào mà mỗi người con gái đang đợi gả đi đều có thể nói nũng với cha mẹ.
“Ha ha, con gái chung quy cũng phải lập gia đình, sinh con đẻ cái. Mặc dù phụ vương không muốn những cũng không thể không buông!” Hoa vương nghe thấy những lời của nàng quả là vui vẻ ra mặt, “Thuần Nhi, lần này phụ vương ra chiếu thư thông báo toàn quốc, muốn tuyển cho con một phò mã tuyệt vời nhất. Những người đó vừa nghe tới Thuần Nhi của ta muốn tuyển hôn, tất cả đều lũ lượt ùn ùn kéo tới, từ vương tôn công tử cho tới dân chúng giang hồ, có thể nói là bao giồn toàn bộ anh hào thiên hạ! Ba ngày sau chính là ngày tuyển hôn cho con. Thuần Nhi, con nói phụ vương nghe, con muốn chọn dạng phò mã thế nào?”
“Không phải là Thuần Nhi muốn tuyển dạng phò mã nào, mà phụ vương muốn dạng con rể gì!” Hoa Thuần Nhiên che miệng cười, ánh mắt có phần giảo hoạt lướt qua Hoa vương.
“Ha ha, quả là Thuần Nhi của ta! Thông minh!” Hoa vương cười to.
“Phụ vương, người muốn dạng con rể như thế nào đây?” Hoa Thuần Nhiên cười hỏi Hoa vương, con ngươi vừa chuyển, nói không hết sự linh động đáng yêu.
“Mặc dù phụ vương muốn con rể tốt, nhưng đồn thời cũng phải là một phò mã tốt với con!” Hoa vương ngừng cười nghiêm mặt nói, với cô con gái ông thương yêu nhất này, ông tuyệt đôi sẽ không đối xử tệ.
“Thuần Nhi biết phụ vương quan tâm tới Thuần Nhi.” Hoa Thuần Nhiên cũng ngừng cười nghiêm mặt nói.
“Trên đời này, người xứng đôi với Thuần Nhi của ta thật không nhiều lắm.” Hoa vương nhìn dung mạo tuyệt sắc của con gái nói, “Người có thân phận, địa vị, tài học, dung mạo, có thể xứng với Thuần Nhi, phụ vương nhìn trúng có hai người. Một là Lan Tức công tử của Hắc Phong quốc, một là Hoàng Triều công tử của Hoàng quốc.”
Hoa vương đứng dậy đi quanh bàn, buông mắt nhìn xuống tấm thảm xanh tảo Sơn Uông quốc tiến cống dưới chân, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói: “Hai người này sáng lập nên Mặc Vũ Kỵ và Tranh Thiên Kỵ, đều là anh tài hiếm có trong thiên hạ. Nếu bản vương có được một trong hai người đó tương trợ, sao còn sợ thiên hạ không vào trong tay!”
“Nói như vậy tức là hai vị công tử này cũng đều đã đến Hoa đô, cũng đến để cầu thân?” Hoa Thuần Nhiên suy đoán. Nàng nghĩ tới việc hai vị quý công tử vang danh thiên hạ đến đến cầu thân với mình, trong lòng không khỏi hơi có phần mừng thầm và tự đắc.
“Thuần Nhi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, cũng là đệ nhất công chúa cao quý của Hoa quốc ta. Đã là nam nhi ai cũng muốn cầu con làm thê thất, hai người kia đương nhiên cũng không ngoại lệ!” Hoa vương kiêu ngạo nói, “Hoàng Triều hiện đã tới Hoa đô! Sáng nay phụ vương đã tiếp anh ta, quả là chàng trai tài mạo song toàn! Còn Lan Tức công tử cũng từng gửi thư cho phụ vương, trong lời nói cũng có ý này, chỉ là đến nay vẫn chưa tới, hơi có phần kỳ quái.”
“Nói như vậy thì phụ vương có phần vừa lòng với thế tử Hoàng quốc?” Hoa Thuần Nhiên nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, sau đó dịu dàng hỏi.
“Phụ vương đúng là cực kỳ vừa ý, thế nhưng chẳng biết Thuần Nhi nghĩ thế nào?” Hoa vương nhìn sang cô con gái đang cúi đầu giấu ánh mắt, dường như hơi xấu hổ.
“Phụ vương vừa ý Hoàng thế tử, trước hết để tài năng của người đó sang một bên, thứ phụ vương vừa ý nhất hẳn là Tranh Thiên Kỵ của Hoàng quốc đi?” Hoa Thuần Nhiên sau khi im lặng một lúc quay đầu nhìn sang Hoa vương, ông vẫn im lặng trầm tĩnh, “Chỉ là Thuần Nhi từng nghe Hoàng thế tử ngoài tính cuồng ngạo khí phách, dường như cũng có chí tranh thiên hạ. Thực lực Hoàng quốc không thua gì Hoa quốc, nếu tuyển chàng ta làm phò mã, chỉ sợ đến lúc đó lại mệt phụ vương thôi.”
Hoa vương nghe vậy bỗng nhiên trở nên phòng bị, đôi lông mày rậm khẽ nhíu. “Tranh Thiên Kỵ? Tranh thiên… tranh đoạt thiên hạ?”
Hoa Thuần Nhiên xoay chuyển đôi ngươi, bỗng cười nhẹ: “Đương nhiên, có lẽ việc này chẳng qua là suy đoán phiến diện của Thuần nhi mà thôi. Hoặc là chàng ta có thể cảm phục tài mưu kiệt xuất của phụ vương, thuần phục phụ vương; cũng nói không chừng, chỉ là…” Nói đến đây, nàng bỗng dừng lại không nói tiếp.
“Thuần Nhi nói xong rồi.” Ánh mắt Hoa vương sâu xa nhìn nàng.
“Phụ vương có từng nghĩ tới, nếu phò mã của Thuần Nhi không phải Lan Tức công tử, Hoàng Triều công tử, không phải là người thân phận hạng vương tộc, mà là một bình dân bách tính tài hoa trác tuyệt, người như vậy cũng có thể trợ giúp phụ vương, cũng không sinh lòng tham uy hiếp tới phụ vương!” Hoa Thuần Nhiên cúi đầu, tầm mắt rơi vào hình thêu trăm điểu hướng phượng trên mũi hài dưới váy.
“Thuần Nhi, có phải con nhìn trúng Hắc Phong Tức trong cung của con không?” Đôi mắt Hoa vương chợt lóe sáng, ông cũng không hồ đồ, “Chằng lẽ con muốn tuyển cậu ta làm phò mã?”
Tâm ý Hoa Thuần Nhiên bị bóc trần không khỏi đỏ mặt, ngón tay vò chặt chiếc khăn lụa trong tay, im lặng một lúc lâu mới nói: “Phụ vương nghĩ thế nào ạ?”
“Không được!” Hoa vương kiên quyết từ chối, “Hắc Phong Tức này là người giang hồ thấp hèn, sao xứng được với Thuần Nhi của ta!”
Hoa Thuần Nhiên nghe thấy vậy ngẩng mạnh đầu, trong mắt hiện lên ánh sắc bén nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, hòa hoãn giọng điệu, dùng âm thanh dịu dàng nói: “Thế nhưng phụ vương không phải đã nói bất kể giàu nghèo sang hèn, chỉ cần là người được bút vàng của nữ nhi tự chỉ tất sẽ thành phò mã sao?”
“Nói thì là như thế, nhưng lẽ nào con thật muốn đường đường với thân phận công chúa tôn quý lại sánh đôi với một kẻ tiểu tốt tầng lớp dưới?” Hoa vương trầm giọng nói, hàng mày rậm nhíu lại, có vẻ tức giận.
Hoa Thuần Nhiên bỗng nhiên khẽ cười, đứng dậy đi tới bên người Hoa vương, khẽ kéo cánh tay ông, “Phụ vương, người sao đấy? Nữ nhi vẫn chưa nói muốn tuyển Phong công tử làm phò mã mà, chẳng qua nữ nhi muốn nói ngộ nhỡ nữ nhi muốn tuyển một bình dân, phụ vương sẽ thế nào. Nếu phụ vương đã không thích, vậy không tuyển là được rồi.”
“Thuần Nhi.” Hoa vương dắt tay con gái ngồi xuống ghế, “Thông báo của phụ vương tuy rằng nói bất luận bình dân quý tộc, thế nhưng chỉ là thủ đoạn thu nhận lòng người, Thuần Nhi của ta luận tài năng dung mạo nhất định là hoàng hậu một quốc gia mới phải!”
“Nói như vậy nữ nhi chỉ có thể chọn một người giữa Lan Tức công tử và Hoàng Triều công tử?” Hoa Thuần Nhiên cúi đầu thấp giọng nói.
“Ừm, hai người này thật sự là người được nhất để chọn.” Hoa vương gật đầu, “Nhưng mà những lời Thuần Nhi vừa mới nói thật sự cũng có phần đúng. Hai người ấy có thể trợ giúp phụ vương, cũng có thể uy hiếp phụ vương!”
“Như vậy thì phụ vương lại càng phải gặp Bạch Phong Hắc Tức!” Hoa Thuần Nhiên nói, “Trước hết không nói đến chuyện tuyển làm phò mã, những người ấy thật sự có thể trở thành cánh tay đắc lực cho phụ vương!”
“Hửm?” Hoa vương thấy con gái tôn sùng hai người kia như vậy không khỏi có chút ngạc nhiên, trầm ngâm nói, “Đã như vậy thì ngày mai phụ vương sẽ gặp mặt hai người ấy đi.”
“Đa tạ phụ vương!” Hoa Thuần Nhiên vui vẻ nhướn đuôi mày, chỉ cần gặp rồi thì ắt sẽ có cơ hội!
Hoa đô, Đông Đài quán.
Đông Đài quán này là nơi Hoa quốc tiếp đãi quốc khách, kiến trúc vô cùng quý phái sang trọng. Lúc này đây, trong Lân Quang các của Đông Đài quán có nhóm người của Hoàng quốc thế tử đang ngồi.
Mở cửa sổ của Lân Quang các nhìn từ lầu hai xuống, đài đình tô điểm, hoa tươi rải khắp đường, hành lang thủy tạ quanh co uốn lượn, gió khẽ phảng qua còn mang theo mùi hương hoa thơm ngát. Mùa xuân lúc nào cũng tươi đẹp, có sức sống như vậy, nhất là mùa xuân ở tại Hoa quốc, nơi lấy giàu sang vang danh với đời này, trong sự tươi đẹp có đôi phần lộng lẫy.
“Huynh đang nhìn gì đấy?” Hoàng Triều hỏi Ngọc Vô Duyên, người đã đứng ở bên cửa sổ gần một canh giờ.
“Đã nhiều ngày rồi không thấy Tuyết Không, nghe nói huynh phái cậu ta đi Cách thành?” Ngọc Vô Duyên đứng quay lưng lại vẫn chưa chuyển người, chỉ nhàn nhạt hỏi.
“Ừ.” Hoàng Triều nằm trên nhuyễn tháp nhắm mắt khẽ nhắm. Chàng lúc này tựa như mới tỉnh lại từ giấc ngủ trưa, đầu tóc tán loạn trên tháp, mặc một chiếc áo bào rộng mỏng màu tím bạc, vẻ mặt tĩnh lặng, thu bớt một phần kiêu ngạo và khí phách trên người, mặt khác lại có sức quyết rũ vô cùng.
“Cách thành… Chàng ta sang đây nhất định sẽ phải qua Cách thành sao?” Ngọc Vô Duyên khẽ thở dài một hơi.
“Dường như là đúng vậy.” Hoàng Triều vẫn thản nhiên khẽ đáp.
“Huynh chỉ phái một mình Tuyết Không đi thôi sao? Tốt xấu gì thì chàng ta cũng là người nổi danh ngang ta với huynh, xem nhẹ như vậy chỉ sợ phải chịu tổn thất đấy.” Ngọc Vô Duyên nâng tay khẽ phất qua mấy sợi tóc bị gió thổi che khuất đôi mắt.
“Yên tâm đi, ta còn phái Cửu Sương đi trợ giúp cậu ta.” Hoàng Triều cuối cùng cũng mở mắt.
“Những người khác thì sao?” Tầm mắt Lạc Vô Duyên rơi vào nơi nào đó xa tận chân trời.
“Lần này đối thủ của ta chỉ có một mình chàng ta, những thứ khác chưa đủ thành họa!” Hoàng Triều ngồi dậy ngạo nghễ nói.
“Ta nghe nói Bạch Phong Hắc Tức đã xuất hiện tại Hoa quốc.” Ngọc Vô Duyên cuối cùng cũng quay người lại, ánh mắt rơi trên người Hoàng Triều.
“Thì có làm sao?” Hoàng Triều cười nhạt, ngón tay đảo qua ấn đường, “Lẽ nào họ lại tranh với ta? Phong Tịch là con gái, còn Hắc Phong Tức… với tính cách của Hoa vương, quyết sẽ không chọn hắn!”
“Ngày xưa thần toán giang hồ Nguyệt Khinh Yên từng bình luận bốn vị công tử chúng ta: Ngọc hòa, Lan ẩn, Hoàng ngạo, Tức nhã.”[2] Ngọc Vô Duyên đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hoàng Triều, ánh mắt lại mờ mịt tựa như đang nhìn xuyên qua Hoàng Triều rơi vào một nơi nào đó rất xa xôi phía trước, “Hòa, ẩn, ngạo, mấy chữ này ít nhiều cũng nói lên một chút tính cách của chúng ta, mà duy chỉ có chữ ‘nhã’ là khó dò nhất!”
[2] Hòa: hòa bình, hòa nhã; Ẩn: bí ẩn, kín đáo; Ngạo: kiêu ngạo, ngạo mạn; Nhã: thanh cao, cao thượng, tao nhã
“Nhã? Chữ ‘nhã’ này lại giống như đơn giản nhất!” Hoàng Triều xoa cằm, trong mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa.
“Nhưng ‘nhã’ này, huynh nói xem là người nhã, lời nhã, hành nhã hay là…” Ngọc Vô Duyên hơi ngừng lại một lúc, sau đó mới nói tiếp: “Nếu chỉ là một cái ‘nhã’ đơn giản vô hại sao có thể là một trong bốn vị công tử ngang hàng với huynh!”
“Nói như vậy thì Hắc Phong Tức này ta cũng phải đề phòng rồi!” Hoàng Triều đứng dậy, sửa sang chiếc áo bào tím qua loa, “Huynh đã từng gặp mặt hắn tại Lạc Nhật lầu, có nhìn ra hắn là kiểu người gì?”
“Phong Tức sao… một chữ ‘nhã’ hoàn toàn xứng đáng!” Ngọc Vô Duyên nhắm mắt nhớ lại vị công tử áo đen luôn luôn mang nụ cười nhạt, ung dung nhã nhặn tựa vương hầu trước Lạc Nhật lầu kia, hào phóng khen ngợi.
“Hả?” Hoàng Triều nghe vậy liền đứng dậy, “Thật lòng mà nói, thật ra ta cũng mong chờ được gặp Lan Tức và Phong Tức, chỉ là…”
“Chỉ là vì bá nghiệp của huynh, tốt nhất là họ vĩnh viễn không xuất hiện, có phải không?” Ngọc Vô Duyên thản nhiên tiếp lời.
“Ha ha… Họ xuất hiện cũng tốt, không xuất hiện cũng tốt, đường lớn thông lên núi Thương Mang kia, ta tuyệt đối không cho phép kẻ nào cản trở!” Hoàng Triều cười sang sảng, giữa hàng mày hiện lên sự hưng phấn khí phách, tự nhiên có một loại khẳng khái không biết sợ của đấng vương giả.
Ngọc Vô Duyên im lặng nhìn Hoàng Triều, trước kia chàng ở lại bên người Hoàng Triều, hứa sẽ giúp đỡ y, cũng là do bị khí thế quanh người y thu hút. Cái loại khí thế đội trời đạp đất điên cuồng như vậy đến nay chàng vẫn chưa gặp cái thứ hai!
“Bạch Phong Hắc Tức, thật ra ta lại rất mong chờ được gặp Bạch Phong Tịch, con người có thể khiến Tuyết Không thay đổi lớn đến vậy, có thể khiến cho huynh mở lời khen ngợi phong hoa tuyệt thế.” Ngọc Vô Duyên nhìn xuống bàn tay của chính mình, tinh tế men theo đường vân trên tay, giọng nói bình thản không gợn sóng. “Người có thể nổi dành mười năm cùng Hắc Phong Tức kia nhất định cũng không phải là người đơn giản!”
“Bạch Phong Tịch à…” Hoàng Triều hơi nhếch khóe miệng cười nhẹ, ý cười thật lòng cũng tràn trong khóe mắt, “Ta cũng rất mong chờ được gặp một Bạch Phong Tịch đã rửa sạch bụi bẩn, muốn nhìn xem phong thái ‘tố y tuyết nguyệt’ rốt cục là thế nào!”
*
“Công chúa.” Vừa thấy Hoa Thuần Nhiên bước ra khỏi thư phòng phía nam, Lăng Nhi vội vàng đi nhanh tới, “Đại vương ngài ấy…”
Hoa Thuần Nhiên vung tay chặn đứng câu hỏi của nàng, đưa chiếc khăn lụa bị nước mắt tẩm ướt trong tay đưa cho Lăng Nhi, “Đốt cái này đi.”
“Dạ.” Lăng Nhi nhận lấy, cũng chẳng hề khó hiểu vì sao chiếc khăn lụa này lại ướt như thế, tựa như đó là một việc đã thấy quen.
“Là đốt đi, không phải để em ‘không cẩn thận’ làm mất đâu.” Hoa Thuần Nhiên liếc nhìn Lăng Nhi.
“Dạ.” Lăng Nhi hoảng sợ cúi đầu.
Đi ra khỏi Kim Thằng cung về phía bên trái chính là ngự hoa viên, hướng về bên phải thì lại thông sang Kim Ba cung của Thục phu nhân, vị phu nhân được Hoa vương say mê nhất. Ánh mắt của Hoa Thuần Nhiên nhìn về hướng Kim Ba cung một lúc rất lâu, bên môi hiện lên một nụ cười nhạt, nhạt đến nỗi như làn khói phía chân trời, nếu không nhìn kỹ sẽ tựa như không.
“Công chúa muốn qua Kim Ba cung sao?” Lăng Nhi thấy nàng nhìn Kim Ba cung rất rất lâu, không khỏi mở miệng hỏi.
“Không.” Hoa Thuần Nhiên phất tay đi về bên trái, “Ta chỉ là nghĩ phải chăng Kim Ba cung hẳn là nên đổi chủ.” Sau đó là một câu cực khẽ, khẽ đến nỗi Lăng Nhi tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm.
“Công chúa, người nói…” Lăng Nhi hoảng hốt, nửa câu sâu lại bị Hoa Thuần Nhiên quay đầu liếc mắt quét đi.
“Cứ coi là thế, tạm thời không muốn để ý.” Hoa Thuần Nhiên hái xuống một đóa thược dược đỏ vươn hẳn ra bên ngoài đường mòn, ngón tay vừa xoay, đóa hoa trong tay nàng biến thành một dòng chảy đỏ thẫm, “Hoa này nở vô cùng đẹp, nhưng chẳng hề biết ra khỏi giới hạn sẽ bị người làm vườn tu sửa lại!”
“Công chúa.” Lăng Nhi ấp úng gọi, cúi đầu dường như không dám nhìn đóa hoa kia.
“Lăng Nhi, em phải nhớ kỹ, con người có quy tắc của con người, động vật có quy tắc của động vật, hoa cũng có quy tắc của hoa, vạn sự vạn vật đều không thể đi vượt quá quy tắc, hiểu không?” Hoa Thuần Nhiên vươn tay lên, ném đóa hoa thược dược đỏ đi rất xa.
“Dạ, nô tỳ nhớ kỹ.” Lăng Nhi đáp.
“Trở về thôi.” Hoa Thuần Nhiên đi qua ngự hoa viên rẽ trái, hướng về Lạc Hoa cung. Lăng Nhi theo sát sau nàng.
Còn đóa thược dược đỏ bị ném đi kia được một đôi tay nhặt lên, trân trọng khẽ khàng phủi nhẹ.
Nguyên nhân không vui chính là vì con người đang chiếm lấy giường của Thuần Nhiên công chúa ngủ say sưa.
Ngẫm lại chẳng biết Phong Tịch này chui ra từ đâu, Lăng Nhi mang một bụng bất mãn! Cái người mà công chúa vô cùng yêu thích tôn sùng, cái vị tên gọi “Phong nữ hiệp” này đã ở trong cung nhiều ngày, lại chẳng có chỗ nào xuất sắc, thật không biết tại sao có thể có danh tiếng cao như vậy!
Trên cơ bản mấy ngày vừa rồi, một chuyện to bằng đầu ngón tay nàng cũng không làm, quá nửa thời gian đều lăn ra ngủ, ăn uống, chính là chuẩn mực cho kẻ lười tham ăn tham ngủ. Còn nửa thời gian còn tại, nàng toàn đi trêu chọc chơi đùa với cung nữ khác.
Nàng luôn im hơi lặng tiếng bất thình lình xuất hiện sau người ta hù người ta sợ chết khiếp. Ban ngày thì kể cho người ta biết cuộc sống muôn màu muôn vẻ trên giang hồ, khiến lòng ngứa ngáy khó chịu. Buổi tối thì lại kể những chuyện bi thảm về ác quỷ, sắc quỷ, ma cờ bạc xuống địa ngục, khiến người ta trắng đêm chẳng dám ngủ.
Đừng nhìn hàng ngày nàng áo trắng tóc dài, không hề trang điểm, thế nhưng nàng am hiểu cách ăn diện trang sức của cung nữ các quốc gia, dạy điểm hàng mày màu khói nhạt thế nào, dạy làm sao đánh phấn má hồng nhạt, chỉ điểm làm sao búi một búi tóc duyên dáng, sau lại còn nói về tay áo nhuộm hương trời…
Nàng khiến toàn bộ cung nữ Lạc Hoa cung vây quanh, đây hỏi “Thấy Tịch cô nương không”, kia hỏi “Tịch cô nương lại chuồn đi ngủ rồi”, hoặc là “Tịch cô nương, đây là trà thơm sáng nay em mới hái, cô nếm thử xem”, “Tịch cô nương, đây là điểm tâm em làm, nhân lúc nó vẫn còn nóng cô ăn đi”… những cung nữ này đều đã sớm quên mất chủ nhân đích thực của Lạc Hoa cung này là ai rồi!
Mà điều khiến cho Lăng Nhi vui vẻ chính là vị Phong công tử đang ngồi chơi cờ cùng công chúa trong Ám Hương đình ở hoa viên. Khi cô nhìn thấy bóng hình tựa như cây ngọc đón gió kia, trên mặt hiện lên một mảng ráng chiều, trái tim đập như nai con chạy nhảy, liên lục không ngừng.
Nhớ khi lần đầu tiên thấy vị Phong Tức công tử này, cô còn tưởng rằng đó là hoàng tử nước nào giá lâm. Nhớ lại ngày thường mấy vị vương huynh của công chúa cũng có dung mạo anh tuấn, thế nhưng khi so sánh với Phong công tử thì cứ như quạ đen so với phượng hoàng vậy! Lại càng khỏi bàn tới khí chất cao sang trên người công tử, nụ cười khiến người ta như thấm gió xuân.
Khi công chúa đọc một câu thơ, chàng ta nhất định sẽ ngay lập tức đọc tiếp một câu. Khi công chúa phỏng một bức vẽ, chàng sẽ ở bên cạnh viết một thủ từ. Khi công chúa đàn một khúc [Ly tư], chàng sẽ dùng sáo ngọc thổi một chúc [Hữu hồi]. Khi công chúa hát một khúc [Xuất hàn lệnh], chàng sẽ múa kiếm như rồng bay… Hơn nữa chàng đối xử với mọi người đều với giọng điệu hòa nhã, khiêm tốn có lễ. lúc nào cũng có phong thái ung dung, dường như bất kỳ chuyện gì gấp như lửa đốt đến trước mặt chàng cũng chỉ cần chàng phất tay một cái là có thể giải quyết được.
Chẳng ngờ một chàng trai hoàn mỹ chỉ xuất hiện trong giấc mộng của các thiếu nữ lại xuất hiện trên đời. Thế nên tất cả cung nữ Lạc Hoa cung vừa thấy Phong công tử thì sẽ đỏ mặt thẹn thùng, ở trước mặt chàng sẽ hồi hộp đến nỗi chẳng nói nên lời, khi bị ánh mắt chàng đảo qua sẽ luống cuống chân tay… Nhưng việc này trong mắt Lăng Nhi đều có thể tha thứ được, dù sao chính cô cũng thế đấy thôi.
Ánh mắt chẳng cầm lòng được lại rơi vào Ám Hương đình, về phía hai người đang được trăm hoa bao trọn, thật là một đôi tài mạo tương xứng, phảng phất như thần tiên giai lữ trong tranh, khiến người ta nhìn cảm thấy ái mộ, ca tụng từ tận trong lòng! Nhìn rồi lại nhìn, Lăng Nhi không khỏi suy nghĩ đến xuất thần, chỉ là… trong bức tranh này hình như có thừa một thứ gai mắt, tập trung nhìn kỹ, Phong Tịch đã tới quấy rối công chúa và công tử tự lúc nào?
“Hoa mỹ nhân, đừng hạ cờ như thế!”
Quân cờ Hoa Thuần Nhiên vừa muốn đặt xuống được nửa đường chợt bị giật lấy, đặt sang một chỗ khác.
“Hoa mỹ nhân, cô hẳn là nên hạ cờ thế này, sau đó con hồ ly đen kia chắc chắn sẽ đặt chỗ này… Cô lại xuống chỗ này, hồ ly đen lại xuống chỗ đây… Sau đó cô đặt như vậy… Cuối cùng đây… cô xem, thế này không phải vây toàn bộ quân của tên ấy lại hay sao, cho tên kia không còn đường thoát! Ha ha… cái này gọi là bắt sống hồ ly đen!” Chỉ thấy hai tay Phong Tịch giơ lên hạ xuống trên bàn cờ, chẳng đến một khắc, nàng đã hạ cờ xong cả một bàn.
“Hoa Thuần Nhiên nhìn về phía bàn cờ, không khỏi chân thành khen ngợi: “Thì ra kỳ nghệ của Phong cô nương cao minh như vậy!”
Nghĩ lại, xưa nay Hoa Thuần Nhiên vốn tự phụ cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, thế nhưng mấy ngày nay chơi cờ với Phong Tức tới mười bàn, lại chẳng hề thẳng được một. Hiện tại trải qua tay Phong Tịch hạ cờ, cục diện cờ đã đi tới bại lại chuyển thành thắng!
“Hì hì… Không phải là ta cao minh, mà là ta hiểu tính hồ ly.” Phong Tịch cười tít mắt nhoài người trên bàn cờ, nghiêng đầu nhìn Hoa Thuần Nhiên, thói quen này gần đây mới được nuôi dưỡng, cứ theo lời nàng nói là nhìn khuôn mặt mỹ nhân có thể bồi dưỡng con mắt!
Còn ở rất xa, Lăng Nhi cắn răng, vặn tay giậm chân căm hận nhìn Phong tich. Đương nhiên, cái này chẳng phải hâm mộ, cũng chẳng phải đố kỵ!
“Người ta nói giang hồ nhiều người lỗ mãng, tất cả những người lỗ mãng trong giang hồ cũng giống như hai vị sao?” Hoa Thuần Nhiên nhìn sang hai người trước mặt, nói, “Thông thi văn, tinh lục nghệ, tri bách gia[1], hiểu binh kiếm, ngay cả con cháu quý tộc cũng chẳng được bằng hai vị.”
[1] Tri bách gia: hiểu nhiều trường phái học thuật, kiến thức sâu rộng
“Hì hì…” Phong Tịch cười, cả người vụt lên, ngồi xuống lan can đình, đôi chân buông xuống đong đưa dưới lan can, “Ta cũng muốn hỏi một chút, tất cả các công chúa có phải đều dũng cảm giống như cô không, dám thu nhận người giang hồ lai lịch không rõ, hơn nữa lại chẳng hề có lòng đề phòng!”
Hoa Thuần Nhiên quay đầu liếc nhìn Phong Tức, thấy chàng cũng đang chăm chú nhìn nàng, dường như có cùng cảm tưởng giống câu hỏi của Phong Tịch. Nàng lập tức cười một cách thản nhiên, đầu ngón tay kéo một lọng tóc dài buông trước ngực, lời nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Thuần Nhiên dám mời hai vị ở lại làm khách trong cung, là Thuần Nhiên tự thấy con mắt nhìn người của mình không tồi, vả lại trên người hai vị hoàn toàn không thấy cảm giác ác ý với Thuần Nhiên.”
Nàng ngừng lại một chút, đôi mắt rơi vào biển hoa, ánh mắt có phần hoảng hốt, phảng phất như thấy được tương lai xa xôi, “Hai vị là người đặc biệt như vậy, đối với Thuần Nhiên, người cả đời đều ở trong thâm cung là kỳ ngộ hiếm có, là chuyện đáng giá nhất để nhớ lại. Thế nên, đã có được tất phải trân trọng.”
“Có được thì trân trọng, không được là số mệnh mà thôi.” Phong Tức cúi đầu nhìn những con cờ trên bàn cờ, nhặt một viên trắng nhàn nhạt nói.
“Đúng.” Hoa Thuần Nhiên cười gật đầu, sóng mắt như nước đánh về phía Phong Tức.
“Hoa mỹ nhân, cô nói cả đời cô đều muốn khóa mình trong đại trạch thâm cung, vậy cô có nghĩ tới muốn đi ra bên ngoài nhìn xem không?” Phong Tịch rất xấu xa, giống hồ ly muốn câu dẫn thỏ trắng nhỏ, “Bước ra khỏi thâm cung này, cô sẽ thấy bên ngoài, bất kể là hoa cỏ cây cối hay là đời người trăm vẻ, đều đặc sắc hơn trong cung này nhiều đó!”
“Không!” Ai dè Hoa Thuần Nhiên lại lắc đầu, khuôn mặt khẽ cười, đứng dậy đi tới cạnh lan can, ngắt một đóa mẫu đơn vươn tới bên lan can, “Tôi cũng giống như đóa hoa này, thích hợp sinh trưởng ở trong vườn phú quý.”
Nàng buông đóa hoa nhìn về phía Phong Tịch, đôi mắt sáng trong như nước, “Tôi đi ra bên ngoài làm gì chứ? Chỉ để ngắm chim, hoa, người, vật thôi sao? Có lẽ ban đầu sẽ có cảm giác mới lạ, nhưng trong cuộc sống chỉ cần là nơi có người thì có gì khác nhau!”
“Huống hồ tôi cũng không biết kéo sợi dệt vải, cũng không biết nấu cơm giặt giũ, lại càng không quen cơm canh đạm bạc, sao có thể thích hợp với cuộc sống của bình dân trăm họ. Tôi chỉ biết một ít việc phong hoa tuyết nguyệt này nọ, tôi thích xiêm y lộng lẫy, thích đồ ăn ngon, thích ca múa đàn sáo, tôi còn cần một đám cung nhân chuyên chăm sóc tôi… Từ nhỏ tới lớn, những thứ tôi học được chính là việc làm sao sinh tồn được trong chốn thâm cung này!”
Phong Tịch nghe xong thì cười, vỗ tay khen ngợi: “Được được được! Ta vốn tưởng rằng cô sẽ giống các tiểu thư khuê phòng khí phách nói ‘Vất phú quý đi như đất bùn, đổi lấy tiêu dao đến bạc đầu’! Hoa mỹ nhân tuy rằng ở sâu trong thâm cung, nhưng lại thông minh tinh tường, thấy người tri kỷ!”
“Nhìn như người dựa vào núi, thật ra là núi dựa vào người!” Phong Tức đột nhiên nói, cúi đầu tách những viên cờ trắng đen trên bàn cờ ra riêng rẽ, thả từng viên vào trong hộp cờ, tựa như đây là chuyện vô cùng quan trọng, khiến chàng phải làm vô cùng tập trung.
Hoa Thuần Nhiên nghe vậy ánh mắt lóe lên ánh sáng khác thường, nàng nhìn Phong Tức, giống như khen ngợi, giống như âu sầu.
Còn Phong Tịch cũng không nói thêm nữa, chỉ ngồi trên lan can, một tay chống má mỉm cười nhìn hai người, ánh mắt thâm trầm nhưng vẻ mặt lại hờ hững, dường như không nghe không biết tới lời Phong Tức đột nhiên nói kia.
“Công chúa, đại vương mời người qua.”
Khi trong Ám Hương đình đang hoàn toàn tĩnh lặng, Lăng Nhi chợt đi vào bẩm báo.
“Ờ.” Hoa Thuần Nhiên gật đầu đứng dậy. “Tôi đi chút rồi về, hai vị xin cứ tự nhiên.”
“Công chúa cứ tự nhiên.” Phong Tịch và Phong Tức cùng mỉm cười gật đầu, đưa mắt tiễn nàng rời đi.
“Biết phụ vương tuyền gọi ta có chuyện gì không?” Khi thay quần áo, Hoa Thuần Nhiên hỏi.
“Nô tỳ hỏi dò cung nhân đến truyền lời, hình như là có liên quan đến chuyện công chúa tự ý giữ lại hai vị khách kia.” Lăng Nhi đáp.
“Ta không phải đã bảo các em không được tiết lộ tin tức về bọn họ, sao việc lại lại truyền tới tai phụ vương?” Hoa Thuần Nhiên nghe vậy ánh mắt lạnh lùng đảo qua Lăng Nhi.
Trong lòng Lăng Nhi căng thẳng, vội vàng quỳ gối đáp: “Công chúa, nô tỳ quả thật đã nói với mọi người trong Lạc Hoa cung, quyết không cho phép để lộ chuyện Phong công tử và Phong cô nương ở trong này ra ngoài, nô tỳ cũng quyết không nói việc này ra, xin công chúa minh giám!”
“Đứng lên đi.” Hoa Thuần Nhiên phất tay, thản nhiên nói: “Ta cũng không trách em, em hoảng cái gì.”
“Tạ ơn công chúa.” Lăng Nhi đứng dậy, hơi thấp thỏm không yên nhìn chủ tử, nhỏ giọng nói: “Công chúa, việc này có lẽ có liên quan đến Thục phu nhân và Di Nhiên công chúa. Mấy ngày nay hình như em có thấy vài người của các nàng loanh loanh phía ngoài cung.
“Ừ.” Hoa Thuần Nhiên liếc sang Lăng Nhi, một lát sau nàng mới thản nhiên nói: “Đừng có nói linh tinh, em nên biết rằng trong cung này bốn phía đều có gió lùa.”
“Dạ, công chúa!” Lăng Nhi vội vàng cúi đầu đáp lời.
“Đi thôi, phụ vương chờ lâu sẽ mất hứng.” Hoa Thuần Nhiên vung tay áo đi trước, đi sau nàng là Lăng Nhi cùng chúng tùy tùng.
Trong Ám Hương đình, mặt Phong Tịch tràn đầy ý cười nhìn Phong Tức, còn Phong Túc chỉ cầm mấy viên cờ trắng trong tay ngắm nghía, ánh mắt buông xuống, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như trước, dường như đang chơi rất thích thú.
“Hồ ly đen, mi nói xem vị Hoa mỹ nhân này thế nào?” Phong Tịch mở miệng hỏi, nét cười trên mặt vẫn chưa tắt, vẻ mặt dường như vô cùng ung dung hớn hở, chỉ là ánh mắt tựa như cười, tựa như đùa, tựa như lạnh!
“Tốt.” Phong Tức giống như thờ ơ, thuận miệng đáp.
“Chỉ thế thôi?” Cả người Phong Tịch tung lên, ngồi xuống đối diện chàng.
“Nếu cô hỏi ta chuyện Đoạn Hồn môn có phải do nàng làm chủ không, ta đây có thể nói cho cô biết, không phải.” Phong Tức vẫn ngắm nghía quân cờ trong tay, đầu không hề ngẩng lên lần nào, “Có lẽ là có khả năng nhưng lại không có lòng.”
“Việc này mi không nói ta cũng biết.” Phong Tịch lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào chàng. “Cái mà ta hỏi là ‘mi đang có chủ ý gì’!”
Phong Tức cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, cười nhạt nói: “Nữ nhân, lại nói tiếp, mười năm nay cô nợ ta rất nhiều ân tình đấy.”
“Sao? Mi muốn bảo ta làm việc cho mi để hoàn trả ân tình?” Khóe mắt Phong Tịch híp lại, ý cười không đổi, “Không có cửa đâu! Tám trăm năm trước ta đã từng nói với mi, muốn nhận được báo đáp từ ta là việc không có khả năng! Thế nên mi từ bỏ chủ ý ấy càng sớm càng tốt, trong thiên hạ mi muốn tính kế ai thì tính, nhưng quyết không được tính trên đầu ta!”
“À, đương nhiên ta biết muốn mò được cái gì tốt trên người cô là việc không có khả năng, thế nên ta chưa từng tồn tại suy nghĩ ấy.” Phong Tức khẽ lắc đầu, tay nghiêng đi, toàn bộ quân cờ trong tay rơi xuống hộp cờ, “Ta chỉ muốn cô không quan tâm, cho dù Hoa đô này gió giục mây vần thế nào, cô cũng không được phá hoại ta! Chuyện này hẳn là chuyện dễ dàng đối với cô chứ?”
“À, muốn để ta chỉ được nhìn mà không được chen chân vào?” Phong Tịch nằm soài trên bàn, ngẩng đầu nhìn chàng.
Ngón tay Phong Tức khẽ gõ nhẹ trên mặt bàn, “Cô biết không, vài ngày trước ta từng đi ngang qua Lạc Nhật lầu, từng ăn vài món ngon rất không tệ…”
“Mi làm cho ta ăn?” Phong Tịch vừa nghe lập tức bắt lấy tay chàng, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào chàng. Chỉ thiếu việc miệng không chảy nước miếng, phía sau không phe phẩy một cái đuôi!
“Nếu cô tình cờ chịu giúp ta một chút chuyện bề bộn, ta có thể cân nhắc.” Phong Tức đáp tựa như vô cùng không để ý tới.
“Mi là đồ hồ ly lười biếng, quen mi mười năm nhưng lại chỉ từng làm đồ ăn cho ta có một lần!” Phong Tịch lên án chàng, lực tay tăng thêm một ít.
“Thế nhưng một lần kia lại khiến cho người nào đó thèm đến tận bây giờ.” Tay trái Phong Tức nhấc lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào ranh giới với cổ tay Phong Tịch, cứu vớt cánh tay phải sắp bị nắm đứt.
“Đúng vậy.” Phong Tịch tuy không cam lòng nhưng không thể không thừa nhận. “Cái thứ mà con hồ ly đen tim đen phổi đen mi làm lại là thứ ngon nhất trong mọi thứ mà ta đã từng ăn!”
“Vậy cô có đồng ý không?” Phong Tức hỏi không nhanh không chậm.
Phong Tịch không đáp, chỉ mỉm cười nhìn chàng. Ánh mắt như kim như gai dõi theo chàng, dường như muốn đâm vào tận đáy lòng chàng, một lúc lâu sau nàng mới nói: “Mi muốn kết hôn với Hoa mỹ nhân, trở thành phò mã Hoa quốc?”
“Cô cảm thấy thế nào hả?” Phong Tức cười dài hỏi, ánh mắt cũng nhìn nàng chằm chằm.
“A a… thật buồn ngủ mà.” Phong Tịch đột nhiên ngáp một cái thật dài, hai tay duỗi ra, nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.
Tức thì trong đình trở nên yên tĩnh, Phong Tức lẳng lặng nhìn nàng ngủ thiếp đi. Sau đó một lúc rất lâu, chàng mới cúi đầu khẽ thì thầm bên tai nàng: “Lấy công chúa Hoa quốc, nàng cảm thấy thế nào đây?”
*
“Thuần Nhi bái kiến phụ vương!” Trong thư phòng phía nam của Kim Thằng cung, Hoa Thuần Nhiên uyển chuyển bái lạy.
“Thuần Nhi mau đứng lên!” Hoa vương ngồi ngay ngắn trên ghế dựa to lớn chợt đứng dậy tự mình tới đỡ con gái yêu. Năm nay Hoa vương cũng đã năm mươi có lẻ, bảo dưỡng nhan sắc rất được, mặt mày hồng hào, nhìn qua trông có vẻ trẻ hơn tuổi thực khoảng bốn, năm tuổi. Vóc người ông không cao, không mập không gầy, trên cằm có một bộ râu dày, có chút uy nghiêm.
“Chẳng biết phụ vương truyền nữ nhi đến đây có chuyện gì?” Hoa Thuần Nhiên đứng dậy nhìn về phía Hoa vương hỏi.
“Lâu rồi không gặp Thuần Nhi, phụ vương muốn xem con một chút thôi.” Hoa vương trở lại ngồi vào ghế, vẻ mặt mang nụ cười hiền từ yêu thương, “Vừa lúc Sơn Uông quốc gần đây tiến cống một xếp “Hà yên la”, Thuần Nhi đi chọn vài cuộn mình thích mà làm xiêm y.”
“Đa tạ phụ vương!” Hoa Thuần Nhiên bái tạ, đi tới gần bên Hoa vương, kéo cánh tay ông nói, “Thuần Nhi vẫn muốn mỗi ngày đều có thể phụng dưỡng phụ vương, chỉ tiếc phụ vương bận việc quốc sự, thường ngày đến cả thời gian gặp Thuần Nhi cũng không có.”
“Ai chà! Không phải đều tại mấy người huynh trưởng của con kia quá vô năng, không thể thay phụ vương phân ưu, mọi chuyện đều phải để phụ vương tự mình xử lý!” Hoa vương nhìn con gái yêu than thở, “Nếu Thuần Nhi sinh là nam nhi thì đã tốt rồi!”
“Ôi…” Hoa Thuần Nhiên nghe vậy cười nhẹ. “Phụ vương, mấy vị huynh trưởng đều là trang tuấn kiệt, chỉ là nếu so với phụ vương tất không thể theo kịp. Thế nên phụ vương mới cảm thấy họ không nhận được trọng dụng. Nhưng cha là hổ tất không có con là chó, giả dụ như có thời gian dài, các huynh ấy nhất định cũng sẽ học được tài cán của phụ vương, trở thành một quốc chủ tài hoa giống phụ vương vậy!”
“Ha ha… Thuần Nhi của ta vẫn là biết ăn nói!” Hoa vương nghe vậy cười to.
“Thuần Nhi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.” Đôi tay nhỏ bé của Hoa Thuần Nhiên khẽ đấm lên vai Hoa vương không nhẹ không nặng, làm Hoa vương cả người thư thái, “Chỉ là phụ vương có chút việc nhỏ thì giao cho bề tôi làm là được rồi, cớ gì cứ phải tự mình làm mọi chuyện. Thứ nhất là để tránh khỏi việc khiến cơ thể mệt mỏi, thứ hai là dành chút thời gian cho bọn nhi thần, để chúng con có thể ra sức hết lòng hiếu thảo.”
“Được được được!” Hoa vương nghe vậy thì hớn hở, khẽ vỗ về con gái yêu. “Phụ vương về sau có bận mấy cũng sẽ bỏ chút thời gian với Thuần Nhi của ta!”
“Phụ vương, người uống trà ạ.” Hoa Thuần Nhiên bê chén trà thơm trên bàn tới trước Hoa vương, nhỏ nhẹ nói: “Phụ vương, Thuần Nhi thường ngày nghe các vị ca ca, tỷ tỷ, muội muội nói, Tiền Khởi đại nhân, Vương Khánh đại nhân, Hướng Á đại nhân trong nước đều là các anh tài, nếu đã như thế, phụ vương cứ ủy thác trọng trách, vậy vừa có thể biểu hiện phụ vương nể trọng nhân tài, lại vừa có nhiều thời gian ở với Thục phu nhân, Di phu nhân.”
Nói đến đây nàng bỗng thở dài một hơi, chân mày lá liễu khẽ cau lại, “Phụ vương, từ xưa đến nay trong thâm cung nhiều oán nhân. Các phu nhân quanh năm khó có dịp gặp mặt phụ vương, tất sinh u oán, không thể trách móc phụ vương, nhưng sẽ chuyển tới người khác.”
“Thuần Nhi, có phải con chịu oan ức gì không?” Hoa vương nghe vậy ngừng cười, khẽ vuốt ve mái đầu mềm mại của con gái yêu. “Nói cho phụ vương biết, phụ vương làm chủ cho con!”
“Không ạ.” Hoa Thuần Nhiên mỉm cười che giấu, thế nhưng trong mắt dường chu có chút u sầu, “Thuần Nhi được phụ vương cưng chiều, huynh đệ tỷ muộn cũng vô cùng thân mật, sao có thể có người bày sắc mặt nói lạnh lùng với Thuần Nhi được.”
“Bày sắc mặt? Nói lạnh lùng?” Hoa vương vẻ mặt nghiêm túc, đỉnh mày cau lại. “Ai dám có gan như thế? Dám bắt nạt Thuần Nhi của ta!”
“Phụ vương hiểu lầm rồi, Thuần Nhi chỉ lấy một ví dụ mà thôi.” Hoa Thuần Nhiên vội vàng cúi đầu nói, nhưng giọng nói dường như tủi thân vô cùng.
“Hừ! Phụ vương biết, con cũng không cần bao che cho các nàng!” Hoa vương hừ lạnh một tiếng. “Phụ vương cưng chiều con càng nhiều, tất sẽ có người đố kỵ đỏ mắt!”
“Phụ vương, cha con hai chúng ta không gặp nhau vài ngày rồi, không nói những chuyện này nữa. Thuần Nhi và phụ vương nói nhưng chuyện vui vẻ khác đi.” Hoa Thuần Nhiên dịu dàng trấn an Hoa vương, chuyển chủ đề câu truyện, khóe miệng xẹt qua một nụ cười nhạt, nhưng nháy mắt biến mất.
“Được rồi, dù sao trong lòng phụ vương cũng đều biết.” Hoa vương đặt chén trà xuống, vuối ve mi tâm đang cau lại của con gái yêu, cưng chiều nói, “Thuần Nhi, con muốn nói với phụ vương chuyện gì?”
“Thuần Nhi muốn hỏi phụ vương, người đã từng nghe tới Bạch Phong Hắc Tức chưa?” Hoa Thuần Nhiên vừa hỏi, vừa đổ nước vào trong chén trà.
“Bạch Phong Hắc Tức?” Ánh mắt Hoa vương chợt lóe, sau đó quay đầu nhìn con gái yêu có chút nghi ngờ. “Hai người này là cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ, phụ vương cũng đã từng nghe. Tại sao Thuần Nhi lại nhắc tới?”
“Thuần Nhi muốn nói với phụ vương rằng hai người Bạch Phong Hắc Tức này đều đang ở trong cung của con làm khách!” Hoa Thuần Nhiên bưng chén trà trở về trước mặt Hoa vương, mặt tràn đầy ý cười nhẹ.
“Hả?” Hoa vương nhíu mày, ánh mắt chăm chú đặt trên người con gái yêu, “Thuần Nhi, sao con có thể tiếp xúc với những người giang hồ này, huống hồ Hắc Phong Tức lại là đàn ông, ở trong cung của con nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ phá hỏng danh dự con sao!”
“Phụ vương.” Hoa Thuần Nhiên không nghe theo, khẽ lay bờ vai Hoa vương, mềm mại nói: “Người từng nói trong số những người lỗ mãng giang hồ cũng có kỳ nhân dị sĩ đấy thôi. Thông qua nhiều ngày tiếp xúc, Thuần Nhi thấy Bạch Phong Hắc Tức này quả thật là kỳ tài khó cầu, nếu phụ vương có được sự giúp đỡ của bọn họ, nhất định có thể triển khai kế hoạch lớn, Hoa quốc ta sau này nhất định sẽ không phải dưới Hoàng và Hắc Phong quốc nữa!”
“A? Nói như thế tức là Thuần Nhi muốn kéo hai người ấy ra dùng vì phụ vương?” Hoa vương phỏng đoán hỏi.
“Đúng ạ!” Hoa Thuần Nhiên khẽ gật đầu, một bên đưa chén trà vào tay Hoa vương, “Phụ vương, hai người này thật sự là nhân tài hiếm có. Thế nên Thuần Nhiên mới tìm mọi cách kết thân với bọn họ chính là muốn họ ở lại Hoa quốc trợ giúp phụ vương, trợ giúp Hoa quốc ta! Có lẽ…” Nói đến đây, giọng nói của nàng thoáng đè thấp, “Phụ vương, có lẽ hai người này còn có thể giúp người được thiên hạ!”
“Được thiên hạ?” Chén trà trong tay Hoa vương khẽ vang, sau đó ông đặt chén trà xuống, nhìn Hoa Thuần Nhiên, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng, nhưng ngay lập tức lại khôi phục lại sự yêu thương, “Thuần Nhi, con từ nhỏ đã thông minh, suy nghĩ của phụ vương cũng chỉ có con có thể hiểu, trái lại những ca ca của con thì… Ôi!”
“Các ca ca tuổi vẫn còn nhỏ, tạm thời không đủ sức thay phụ vương phân ưu âu cũng là điều có thể tha thứ.” Hoa Thuần Nhiên lôi kéo Hoa vương tới chiếc ghế vương đủ cho ba bốn người rồi ngồi xuống. “Phụ vương, người có bằng lòng gặp hai người này?”
“Ừm…” Hoa vương trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu nói. “Bản vương tạm thời không gặp, tính cách những người giang hồ này khó dò, tạm quan sát thêm một chút. Mà hai người kia đã ở trong cung của con năm ngày, con là công chúa địa vị cao quý, sao có thể ở cùng những người lỗ mãng kia, thôi để bọn họ dọn tới hành cung ở đi.”
“Dạ?” Hoa Thuần Nhiên nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó nàng thở dài một hơi, dường như có chút khó chịu nói, “Hóa ra phụ vương đã sớm biết hai người này ở trong cung của nữ nhi, phụ vương thế mà lại phái người theo dõi nữ nhi!”
“Thuần Nhi.” Hoa vương tự biết mình nói lỡ lời, vội vàng vỗ về con gái yêu, “Phụ vương tuyệt đối không phái người giám sát con, chỉ là Thục phu nhân lo lắng cho con, cho nên mới nói cho phụ vương biết.”
“Thì ra …” Hoa Thuần Nhiên còn chưa dứt lời, vành mắt đã đỏ lên, một chuỗi nước mắt rơi xuống, lại tựa như sợ người ta nhìn thấy, nàng vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
“Thuần Nhi, Thuần Nhi, ngoan, đừng khóc.” Hoa vương vừa thấy con gái yêu khó chịu, vội vàng ôm con gái khẽ vỗ về, “Thuần Nhi, con đừng khóc mà, phụ vương tuyệt đối tin tưởng con. Thục phu nhân cũng chỉ quan tâm con mà thôi, bà ấy sợ con bị người ta ức hiếp, thế nên mới nhắc nhở phụ vương thôi.”
Hoa Thuần Nhiên lại quay lưng về phía Hoa vương, bờ vai run run, khẽ khóc nức nở, khăn lụa lau khóe mắt, “Phụ vương, nữ nhi không khó chịu, người đừng… đừng lo lắng.”
“Thuần Nhi.” Hoa vương một tay quay người con gái yêu lại, đã thấy vẻ mặt nàng đầy nước mắt, dường như rất chật vật nhưng lại cố gắng nén lại, tựa như hoa lê dầm mưa, khiến người ta thương tiếc. “Thuần nhi, con đừng khóc nữa. Con mà khóc nữa là trái tim của phụ vương cũng sẽ vỡ mất đấy.”
“Phụ vương!” Hoa Thuần Nhiên nhào vào lòng Hoa vương, khóc nỉ non, lại còn khẽ kể lể, “Thuần Nhi thật sự chẳng có cách nào ngẩn ngơ trong cung này cả. Mấy năm gần đây, do bởi phụ vương cưng chiều Thuần Nhi hơi nhiều mà toàn bộ vương cung đều chẳng có ai thích Thuần Nhi, muốn sau lưng trừ bỏ càng nhanh càng tốt! Phụ vương, người thả Thuần Nhi đến một nơi rất xa đi, như vậy Thuần Nhi có lẽ còn có thể bình yên sống qua ngày. Bây giờ họ chỉ nói vài lời, làm vài chuyện sau lưng con, về sau thì sao, về sau Thuần Nhi… Nói không chừng, ngay cả tính mạng Thuần Nhi cũng khó giữ được!”
“Đừng khóc… đừng khóc… cục cưng của ta… mau đừng khóc nữa!” Trái tim Hoa vương bị nước mắt của Hoa Thuần Nhiên xối vào mềm nhũn, vừa kéo vừa ôm lại vừa xoa vừa vỗ, khuyên giải an ủi bằng mọi cách, chỉ ước gì con gái bảo bối trong lòng đừng chảy nước mắt khiến trái tim người khác tan vỡ nữa. “Thuần Nhi, đừng khóc nữa, sau này cho dù là ai, chỉ cần nói Thuần Nhi không tốt, bản vương nhất định chẳng nói hai lời lôi người ra ngoài chém!”
Hoa Thuần Nhiên từ trong lòng Hoa vương ngẩng đầu lên, nước mắt rơi như mưa, chiêm chiếp nói: “Thục phu nhân, các bà ấy chẳng thích Thuần Nhi, vu khống nữ nhi, những điều này nữ nhi đều có thể hiểu được, đều chẳng hề để bụng, nhưng mà… nhưng mà phụ vương lại đi tin các bà ấy, mà không tin nữ nhi… Cái này… cái này mới chính là thứ khiến nữ nhi khó chịu! Nữ nhi chẳng qua muốn trợ giúp phụ vương, nhưng… Oa oa oa…” Vừa nói nàng lại vừa che khăn lụa nhỏ giọng thút thít.
“Thuần Nhi, phụ vương tin con! Phụ vương hoàn toàn tin con!” Hoa vương lúc này chân tay luống cuống, chẳng biết làm thế nào mới có thể khiến bảo bối trong lòng không khóc nữa. “Thuần Nhi, con đừng khóc nữa! Về sau phụ vương tuyệt đối sẽ không tin những lời nói xiên nói xằng của các bà ấy nữa! Phụ vương chỉ nghe một mình con thôi!”
“Thật không ạ? Phụ vương tin Thuần Nhi ư?” Hoa Thuần Nhiên khẽ nâng đầu từ trong khăn lụa, đôi mắt đỏ hồng, chóp mũi cũng đỏ đỏ, trên mặt vẫn còn vương giọt nước mắt trơn bóng, vẻ mặt mang chút mong chờ nhìn Hoa vương, tựa như một nhánh hải đường rũ nước, trong sự xinh đẹp tựa như mang theo ba phần yếu đuối, hai phần điềm đạm, một phần u sầu, khiến Hoa vương vừa thương, vừa đau, lại vừa yêu!
“Đương nhiên! Đương nhiên! Đương nhiên!” Hoa vương cam đoan luôn miệng, cầm khăn lụa lên lau nước mắt cho nàng, thế nhưng lại cảm thấy khăn lụa đã ẩm ướt gần hết, lúc này cũng chẳng để ý nhiều, nâng ống tay áo lên lau những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt cô con gái yêu. Ông thở dài một hơi thật sâu, “Ôi! Trong số tất cả phụ nữ, phụ vương chỉ sợ nước mắt của con thôi!”
“Đó là vì phụ vương thật lòng yêu thương Thuần Nhi, thế nên mới không nỡ để Thuần Nhi khóc đấy thôi.” Hoa Thuần Nhiên mềm mại dựa vào lòng phụ thân.
“Đúng!” Hoa vương ôm lấy con gái, “Huynh đệ tỷ muội của con có mười bảy người, phụ vương thương con nhất!”
“Thuần Nhi quyết không phụ lòng yêu thương của phụ vương, chắc chắn sẽ thật hiếu thuận với phụ vương!” Hoa Thuần Nhiên ngẩng đầu cam đoan nói, trên mặt lộ ra tình cảm vô cùng chân thành, khiến cho Hoa vương vừa cảm động lại vừa thoải mãn.
“Phụ vương biết! Phụ vương biết!” Hoa vương cuống quýt nói, thấy đã trấn an được con gái, vội vàng nhắc đến chuyện chính, “Thuần nhi, phụ vương gọi con đến đây còn có một chuyện muốn thương lượng với con.”
“Là chuyện tuyển phò mã cho nữ nhi sao ạ?” Hoa Thuần Nhiên nâng đầu hỏi, vừa nói xong khuôn mặt dường như đỏ lên một chút, lại vùi vào trong lòng Hoa vương.
“Ha ha… Thuần Nhi của ta chẳng ngờ lại xấu hổ!” Hoa vương thấy thế không khỏi cười ầm lên, nâng con gái dậy, ngắm kỹ dung nhan nàng, vừa hãnh diện lại vừa tự đắc nói, “Thuần Nhi của ta là giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, không biết bao nhiêu vương tôn công tử muốn tìm làm vợ. Chỉ là phụ vương vẫn luôn không nỡ để con đi, thế nên đến nay vẫn chưa có hôn phối. Nhưng Thuần Nhi năm nay cũng gần hai mươi rồi, phụ vương không thể giữ con thêm nữa, bằng không sẽ làm lỡ cả tuổi thanh xuân của con!”
“Thuần Nhi không lấy chồng, Thuần Nhi nguyện cả đời phụng dưỡng phụ vương!” Hoa Thuần Nhiên đặt trán lên vai Hoa vương, vô cùng thẹn thùng nói ra những lời ngọt ngào mà mỗi người con gái đang đợi gả đi đều có thể nói nũng với cha mẹ.
“Ha ha, con gái chung quy cũng phải lập gia đình, sinh con đẻ cái. Mặc dù phụ vương không muốn những cũng không thể không buông!” Hoa vương nghe thấy những lời của nàng quả là vui vẻ ra mặt, “Thuần Nhi, lần này phụ vương ra chiếu thư thông báo toàn quốc, muốn tuyển cho con một phò mã tuyệt vời nhất. Những người đó vừa nghe tới Thuần Nhi của ta muốn tuyển hôn, tất cả đều lũ lượt ùn ùn kéo tới, từ vương tôn công tử cho tới dân chúng giang hồ, có thể nói là bao giồn toàn bộ anh hào thiên hạ! Ba ngày sau chính là ngày tuyển hôn cho con. Thuần Nhi, con nói phụ vương nghe, con muốn chọn dạng phò mã thế nào?”
“Không phải là Thuần Nhi muốn tuyển dạng phò mã nào, mà phụ vương muốn dạng con rể gì!” Hoa Thuần Nhiên che miệng cười, ánh mắt có phần giảo hoạt lướt qua Hoa vương.
“Ha ha, quả là Thuần Nhi của ta! Thông minh!” Hoa vương cười to.
“Phụ vương, người muốn dạng con rể như thế nào đây?” Hoa Thuần Nhiên cười hỏi Hoa vương, con ngươi vừa chuyển, nói không hết sự linh động đáng yêu.
“Mặc dù phụ vương muốn con rể tốt, nhưng đồn thời cũng phải là một phò mã tốt với con!” Hoa vương ngừng cười nghiêm mặt nói, với cô con gái ông thương yêu nhất này, ông tuyệt đôi sẽ không đối xử tệ.
“Thuần Nhi biết phụ vương quan tâm tới Thuần Nhi.” Hoa Thuần Nhiên cũng ngừng cười nghiêm mặt nói.
“Trên đời này, người xứng đôi với Thuần Nhi của ta thật không nhiều lắm.” Hoa vương nhìn dung mạo tuyệt sắc của con gái nói, “Người có thân phận, địa vị, tài học, dung mạo, có thể xứng với Thuần Nhi, phụ vương nhìn trúng có hai người. Một là Lan Tức công tử của Hắc Phong quốc, một là Hoàng Triều công tử của Hoàng quốc.”
Hoa vương đứng dậy đi quanh bàn, buông mắt nhìn xuống tấm thảm xanh tảo Sơn Uông quốc tiến cống dưới chân, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói: “Hai người này sáng lập nên Mặc Vũ Kỵ và Tranh Thiên Kỵ, đều là anh tài hiếm có trong thiên hạ. Nếu bản vương có được một trong hai người đó tương trợ, sao còn sợ thiên hạ không vào trong tay!”
“Nói như vậy tức là hai vị công tử này cũng đều đã đến Hoa đô, cũng đến để cầu thân?” Hoa Thuần Nhiên suy đoán. Nàng nghĩ tới việc hai vị quý công tử vang danh thiên hạ đến đến cầu thân với mình, trong lòng không khỏi hơi có phần mừng thầm và tự đắc.
“Thuần Nhi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, cũng là đệ nhất công chúa cao quý của Hoa quốc ta. Đã là nam nhi ai cũng muốn cầu con làm thê thất, hai người kia đương nhiên cũng không ngoại lệ!” Hoa vương kiêu ngạo nói, “Hoàng Triều hiện đã tới Hoa đô! Sáng nay phụ vương đã tiếp anh ta, quả là chàng trai tài mạo song toàn! Còn Lan Tức công tử cũng từng gửi thư cho phụ vương, trong lời nói cũng có ý này, chỉ là đến nay vẫn chưa tới, hơi có phần kỳ quái.”
“Nói như vậy thì phụ vương có phần vừa lòng với thế tử Hoàng quốc?” Hoa Thuần Nhiên nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, sau đó dịu dàng hỏi.
“Phụ vương đúng là cực kỳ vừa ý, thế nhưng chẳng biết Thuần Nhi nghĩ thế nào?” Hoa vương nhìn sang cô con gái đang cúi đầu giấu ánh mắt, dường như hơi xấu hổ.
“Phụ vương vừa ý Hoàng thế tử, trước hết để tài năng của người đó sang một bên, thứ phụ vương vừa ý nhất hẳn là Tranh Thiên Kỵ của Hoàng quốc đi?” Hoa Thuần Nhiên sau khi im lặng một lúc quay đầu nhìn sang Hoa vương, ông vẫn im lặng trầm tĩnh, “Chỉ là Thuần Nhi từng nghe Hoàng thế tử ngoài tính cuồng ngạo khí phách, dường như cũng có chí tranh thiên hạ. Thực lực Hoàng quốc không thua gì Hoa quốc, nếu tuyển chàng ta làm phò mã, chỉ sợ đến lúc đó lại mệt phụ vương thôi.”
Hoa vương nghe vậy bỗng nhiên trở nên phòng bị, đôi lông mày rậm khẽ nhíu. “Tranh Thiên Kỵ? Tranh thiên… tranh đoạt thiên hạ?”
Hoa Thuần Nhiên xoay chuyển đôi ngươi, bỗng cười nhẹ: “Đương nhiên, có lẽ việc này chẳng qua là suy đoán phiến diện của Thuần nhi mà thôi. Hoặc là chàng ta có thể cảm phục tài mưu kiệt xuất của phụ vương, thuần phục phụ vương; cũng nói không chừng, chỉ là…” Nói đến đây, nàng bỗng dừng lại không nói tiếp.
“Thuần Nhi nói xong rồi.” Ánh mắt Hoa vương sâu xa nhìn nàng.
“Phụ vương có từng nghĩ tới, nếu phò mã của Thuần Nhi không phải Lan Tức công tử, Hoàng Triều công tử, không phải là người thân phận hạng vương tộc, mà là một bình dân bách tính tài hoa trác tuyệt, người như vậy cũng có thể trợ giúp phụ vương, cũng không sinh lòng tham uy hiếp tới phụ vương!” Hoa Thuần Nhiên cúi đầu, tầm mắt rơi vào hình thêu trăm điểu hướng phượng trên mũi hài dưới váy.
“Thuần Nhi, có phải con nhìn trúng Hắc Phong Tức trong cung của con không?” Đôi mắt Hoa vương chợt lóe sáng, ông cũng không hồ đồ, “Chằng lẽ con muốn tuyển cậu ta làm phò mã?”
Tâm ý Hoa Thuần Nhiên bị bóc trần không khỏi đỏ mặt, ngón tay vò chặt chiếc khăn lụa trong tay, im lặng một lúc lâu mới nói: “Phụ vương nghĩ thế nào ạ?”
“Không được!” Hoa vương kiên quyết từ chối, “Hắc Phong Tức này là người giang hồ thấp hèn, sao xứng được với Thuần Nhi của ta!”
Hoa Thuần Nhiên nghe thấy vậy ngẩng mạnh đầu, trong mắt hiện lên ánh sắc bén nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, hòa hoãn giọng điệu, dùng âm thanh dịu dàng nói: “Thế nhưng phụ vương không phải đã nói bất kể giàu nghèo sang hèn, chỉ cần là người được bút vàng của nữ nhi tự chỉ tất sẽ thành phò mã sao?”
“Nói thì là như thế, nhưng lẽ nào con thật muốn đường đường với thân phận công chúa tôn quý lại sánh đôi với một kẻ tiểu tốt tầng lớp dưới?” Hoa vương trầm giọng nói, hàng mày rậm nhíu lại, có vẻ tức giận.
Hoa Thuần Nhiên bỗng nhiên khẽ cười, đứng dậy đi tới bên người Hoa vương, khẽ kéo cánh tay ông, “Phụ vương, người sao đấy? Nữ nhi vẫn chưa nói muốn tuyển Phong công tử làm phò mã mà, chẳng qua nữ nhi muốn nói ngộ nhỡ nữ nhi muốn tuyển một bình dân, phụ vương sẽ thế nào. Nếu phụ vương đã không thích, vậy không tuyển là được rồi.”
“Thuần Nhi.” Hoa vương dắt tay con gái ngồi xuống ghế, “Thông báo của phụ vương tuy rằng nói bất luận bình dân quý tộc, thế nhưng chỉ là thủ đoạn thu nhận lòng người, Thuần Nhi của ta luận tài năng dung mạo nhất định là hoàng hậu một quốc gia mới phải!”
“Nói như vậy nữ nhi chỉ có thể chọn một người giữa Lan Tức công tử và Hoàng Triều công tử?” Hoa Thuần Nhiên cúi đầu thấp giọng nói.
“Ừm, hai người này thật sự là người được nhất để chọn.” Hoa vương gật đầu, “Nhưng mà những lời Thuần Nhi vừa mới nói thật sự cũng có phần đúng. Hai người ấy có thể trợ giúp phụ vương, cũng có thể uy hiếp phụ vương!”
“Như vậy thì phụ vương lại càng phải gặp Bạch Phong Hắc Tức!” Hoa Thuần Nhiên nói, “Trước hết không nói đến chuyện tuyển làm phò mã, những người ấy thật sự có thể trở thành cánh tay đắc lực cho phụ vương!”
“Hửm?” Hoa vương thấy con gái tôn sùng hai người kia như vậy không khỏi có chút ngạc nhiên, trầm ngâm nói, “Đã như vậy thì ngày mai phụ vương sẽ gặp mặt hai người ấy đi.”
“Đa tạ phụ vương!” Hoa Thuần Nhiên vui vẻ nhướn đuôi mày, chỉ cần gặp rồi thì ắt sẽ có cơ hội!
Hoa đô, Đông Đài quán.
Đông Đài quán này là nơi Hoa quốc tiếp đãi quốc khách, kiến trúc vô cùng quý phái sang trọng. Lúc này đây, trong Lân Quang các của Đông Đài quán có nhóm người của Hoàng quốc thế tử đang ngồi.
Mở cửa sổ của Lân Quang các nhìn từ lầu hai xuống, đài đình tô điểm, hoa tươi rải khắp đường, hành lang thủy tạ quanh co uốn lượn, gió khẽ phảng qua còn mang theo mùi hương hoa thơm ngát. Mùa xuân lúc nào cũng tươi đẹp, có sức sống như vậy, nhất là mùa xuân ở tại Hoa quốc, nơi lấy giàu sang vang danh với đời này, trong sự tươi đẹp có đôi phần lộng lẫy.
“Huynh đang nhìn gì đấy?” Hoàng Triều hỏi Ngọc Vô Duyên, người đã đứng ở bên cửa sổ gần một canh giờ.
“Đã nhiều ngày rồi không thấy Tuyết Không, nghe nói huynh phái cậu ta đi Cách thành?” Ngọc Vô Duyên đứng quay lưng lại vẫn chưa chuyển người, chỉ nhàn nhạt hỏi.
“Ừ.” Hoàng Triều nằm trên nhuyễn tháp nhắm mắt khẽ nhắm. Chàng lúc này tựa như mới tỉnh lại từ giấc ngủ trưa, đầu tóc tán loạn trên tháp, mặc một chiếc áo bào rộng mỏng màu tím bạc, vẻ mặt tĩnh lặng, thu bớt một phần kiêu ngạo và khí phách trên người, mặt khác lại có sức quyết rũ vô cùng.
“Cách thành… Chàng ta sang đây nhất định sẽ phải qua Cách thành sao?” Ngọc Vô Duyên khẽ thở dài một hơi.
“Dường như là đúng vậy.” Hoàng Triều vẫn thản nhiên khẽ đáp.
“Huynh chỉ phái một mình Tuyết Không đi thôi sao? Tốt xấu gì thì chàng ta cũng là người nổi danh ngang ta với huynh, xem nhẹ như vậy chỉ sợ phải chịu tổn thất đấy.” Ngọc Vô Duyên nâng tay khẽ phất qua mấy sợi tóc bị gió thổi che khuất đôi mắt.
“Yên tâm đi, ta còn phái Cửu Sương đi trợ giúp cậu ta.” Hoàng Triều cuối cùng cũng mở mắt.
“Những người khác thì sao?” Tầm mắt Lạc Vô Duyên rơi vào nơi nào đó xa tận chân trời.
“Lần này đối thủ của ta chỉ có một mình chàng ta, những thứ khác chưa đủ thành họa!” Hoàng Triều ngồi dậy ngạo nghễ nói.
“Ta nghe nói Bạch Phong Hắc Tức đã xuất hiện tại Hoa quốc.” Ngọc Vô Duyên cuối cùng cũng quay người lại, ánh mắt rơi trên người Hoàng Triều.
“Thì có làm sao?” Hoàng Triều cười nhạt, ngón tay đảo qua ấn đường, “Lẽ nào họ lại tranh với ta? Phong Tịch là con gái, còn Hắc Phong Tức… với tính cách của Hoa vương, quyết sẽ không chọn hắn!”
“Ngày xưa thần toán giang hồ Nguyệt Khinh Yên từng bình luận bốn vị công tử chúng ta: Ngọc hòa, Lan ẩn, Hoàng ngạo, Tức nhã.”[2] Ngọc Vô Duyên đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hoàng Triều, ánh mắt lại mờ mịt tựa như đang nhìn xuyên qua Hoàng Triều rơi vào một nơi nào đó rất xa xôi phía trước, “Hòa, ẩn, ngạo, mấy chữ này ít nhiều cũng nói lên một chút tính cách của chúng ta, mà duy chỉ có chữ ‘nhã’ là khó dò nhất!”
[2] Hòa: hòa bình, hòa nhã; Ẩn: bí ẩn, kín đáo; Ngạo: kiêu ngạo, ngạo mạn; Nhã: thanh cao, cao thượng, tao nhã
“Nhã? Chữ ‘nhã’ này lại giống như đơn giản nhất!” Hoàng Triều xoa cằm, trong mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa.
“Nhưng ‘nhã’ này, huynh nói xem là người nhã, lời nhã, hành nhã hay là…” Ngọc Vô Duyên hơi ngừng lại một lúc, sau đó mới nói tiếp: “Nếu chỉ là một cái ‘nhã’ đơn giản vô hại sao có thể là một trong bốn vị công tử ngang hàng với huynh!”
“Nói như vậy thì Hắc Phong Tức này ta cũng phải đề phòng rồi!” Hoàng Triều đứng dậy, sửa sang chiếc áo bào tím qua loa, “Huynh đã từng gặp mặt hắn tại Lạc Nhật lầu, có nhìn ra hắn là kiểu người gì?”
“Phong Tức sao… một chữ ‘nhã’ hoàn toàn xứng đáng!” Ngọc Vô Duyên nhắm mắt nhớ lại vị công tử áo đen luôn luôn mang nụ cười nhạt, ung dung nhã nhặn tựa vương hầu trước Lạc Nhật lầu kia, hào phóng khen ngợi.
“Hả?” Hoàng Triều nghe vậy liền đứng dậy, “Thật lòng mà nói, thật ra ta cũng mong chờ được gặp Lan Tức và Phong Tức, chỉ là…”
“Chỉ là vì bá nghiệp của huynh, tốt nhất là họ vĩnh viễn không xuất hiện, có phải không?” Ngọc Vô Duyên thản nhiên tiếp lời.
“Ha ha… Họ xuất hiện cũng tốt, không xuất hiện cũng tốt, đường lớn thông lên núi Thương Mang kia, ta tuyệt đối không cho phép kẻ nào cản trở!” Hoàng Triều cười sang sảng, giữa hàng mày hiện lên sự hưng phấn khí phách, tự nhiên có một loại khẳng khái không biết sợ của đấng vương giả.
Ngọc Vô Duyên im lặng nhìn Hoàng Triều, trước kia chàng ở lại bên người Hoàng Triều, hứa sẽ giúp đỡ y, cũng là do bị khí thế quanh người y thu hút. Cái loại khí thế đội trời đạp đất điên cuồng như vậy đến nay chàng vẫn chưa gặp cái thứ hai!
“Bạch Phong Hắc Tức, thật ra ta lại rất mong chờ được gặp Bạch Phong Tịch, con người có thể khiến Tuyết Không thay đổi lớn đến vậy, có thể khiến cho huynh mở lời khen ngợi phong hoa tuyệt thế.” Ngọc Vô Duyên nhìn xuống bàn tay của chính mình, tinh tế men theo đường vân trên tay, giọng nói bình thản không gợn sóng. “Người có thể nổi dành mười năm cùng Hắc Phong Tức kia nhất định cũng không phải là người đơn giản!”
“Bạch Phong Tịch à…” Hoàng Triều hơi nhếch khóe miệng cười nhẹ, ý cười thật lòng cũng tràn trong khóe mắt, “Ta cũng rất mong chờ được gặp một Bạch Phong Tịch đã rửa sạch bụi bẩn, muốn nhìn xem phong thái ‘tố y tuyết nguyệt’ rốt cục là thế nào!”
*
“Công chúa.” Vừa thấy Hoa Thuần Nhiên bước ra khỏi thư phòng phía nam, Lăng Nhi vội vàng đi nhanh tới, “Đại vương ngài ấy…”
Hoa Thuần Nhiên vung tay chặn đứng câu hỏi của nàng, đưa chiếc khăn lụa bị nước mắt tẩm ướt trong tay đưa cho Lăng Nhi, “Đốt cái này đi.”
“Dạ.” Lăng Nhi nhận lấy, cũng chẳng hề khó hiểu vì sao chiếc khăn lụa này lại ướt như thế, tựa như đó là một việc đã thấy quen.
“Là đốt đi, không phải để em ‘không cẩn thận’ làm mất đâu.” Hoa Thuần Nhiên liếc nhìn Lăng Nhi.
“Dạ.” Lăng Nhi hoảng sợ cúi đầu.
Đi ra khỏi Kim Thằng cung về phía bên trái chính là ngự hoa viên, hướng về bên phải thì lại thông sang Kim Ba cung của Thục phu nhân, vị phu nhân được Hoa vương say mê nhất. Ánh mắt của Hoa Thuần Nhiên nhìn về hướng Kim Ba cung một lúc rất lâu, bên môi hiện lên một nụ cười nhạt, nhạt đến nỗi như làn khói phía chân trời, nếu không nhìn kỹ sẽ tựa như không.
“Công chúa muốn qua Kim Ba cung sao?” Lăng Nhi thấy nàng nhìn Kim Ba cung rất rất lâu, không khỏi mở miệng hỏi.
“Không.” Hoa Thuần Nhiên phất tay đi về bên trái, “Ta chỉ là nghĩ phải chăng Kim Ba cung hẳn là nên đổi chủ.” Sau đó là một câu cực khẽ, khẽ đến nỗi Lăng Nhi tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm.
“Công chúa, người nói…” Lăng Nhi hoảng hốt, nửa câu sâu lại bị Hoa Thuần Nhiên quay đầu liếc mắt quét đi.
“Cứ coi là thế, tạm thời không muốn để ý.” Hoa Thuần Nhiên hái xuống một đóa thược dược đỏ vươn hẳn ra bên ngoài đường mòn, ngón tay vừa xoay, đóa hoa trong tay nàng biến thành một dòng chảy đỏ thẫm, “Hoa này nở vô cùng đẹp, nhưng chẳng hề biết ra khỏi giới hạn sẽ bị người làm vườn tu sửa lại!”
“Công chúa.” Lăng Nhi ấp úng gọi, cúi đầu dường như không dám nhìn đóa hoa kia.
“Lăng Nhi, em phải nhớ kỹ, con người có quy tắc của con người, động vật có quy tắc của động vật, hoa cũng có quy tắc của hoa, vạn sự vạn vật đều không thể đi vượt quá quy tắc, hiểu không?” Hoa Thuần Nhiên vươn tay lên, ném đóa hoa thược dược đỏ đi rất xa.
“Dạ, nô tỳ nhớ kỹ.” Lăng Nhi đáp.
“Trở về thôi.” Hoa Thuần Nhiên đi qua ngự hoa viên rẽ trái, hướng về Lạc Hoa cung. Lăng Nhi theo sát sau nàng.
Còn đóa thược dược đỏ bị ném đi kia được một đôi tay nhặt lên, trân trọng khẽ khàng phủi nhẹ.
/55
|