Thẩm Dật Phàm sau khi đã đuổi được nữ nhân cứng đầu mang tên Vân Nguyệt nào đó về rồi thì có chút ảo não đi vào phòng khách, nhìn vào nữ nhân đang say ngủ co thành một hình dạng như con tôm, hiển nhiên là bộ dáng tự bảo vệ mình.
Thẩm Dật Phàm rất không có thiện ý ngồi xuống đệm ngồi cách nữ nhân không xa, trông coi nữ nhân hắn không quen không biết này. Cái tên Chu Minh Khiết cư nhiên lại giấu hắn lâu tới vậy, có người trong lòng lại suốt ngày bày ra bộ dáng ta đây chưa có chủ làm nữ nhân cứ đuổi theo đổ ầm ầm, hại hắn phải dọn dẹp đống nữ nhân phiền phức đấy. Đã không muốn nữ nhân đến gần thì trực tiếp ghét bỏ không phải tốt hơn sao, cứ mập mờ chẳng rõ.
Bỗng Tôn Nguyệt Tuyết đang trong cơn ngủ mê kịch liệt run rẩy, làm cho Thẩm Dật Phàm theo bản năng muốn lại gần bắt mạch. Và đúng như khoa học hay nói, bản năng lúc nào cũng nhanh hơn lý trí, Thẩm Dật Phàm không nghĩ ngợi liền tiến lại, vừa vươn tay muốn tìm lấy cổ tay của nàng thì một lực đẩy không mạnh nhưng do nãy giờ hắn không đề phòng, liền ngã nhào xuống sàn.
Tôn Nguyệt Tuyết không biết từ lúc nào đã ngồi trên người Thẩm Dật Phàm, khuôn mặt không có chút cảm xúc nhưng đôi mắt trở nên mê mang, hiển nhiên là đang trong trạng thái mộng du. Thẩm Dật Phàm muốn đẩy nữ nhân này ra, nhưng khi tầm mắt vừa chạm vào đôi mắt nàng thì lại có chút không dám.
Thẩm Dật Phàm cơ thể cứng đờ, nhìn Tôn Nguyệt Tuyết đưa móng vuốt sờ loạn cơ thể hắn, hắn rất muốn đẩy nàng ra nhưng mà có thứ gì đó cảnh báo hắn không được chạm vào nàng
Tay của Tôn Nguyệt Tuyết chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Thẩm Dật Phàm, nàng hơi nghiêng đầu, đưa ngón tay phác thảo đường nét khuôn mặt của nam nhân dưới thân mình. Bỗng nàng khẽ cười, nụ cười thập phần quỷ dị
"Mỹ nam a! Thật sự rất mỹ, anh là của Lục An Nguyệt tôi nha" Tôn Nguyệt Tuyết trong cơn mộng du, đem nam nhân này đóng dấu chủ quyền, hiển nhiên là dù nàng mê sảng, nàng cũng không đem danh tính mà mình đang mang bại lộ ra, làm cho Thẩm Dật Phàm sau này cũng khó khăn khi tìm lại nữ nhân cuồng ngạo này.
Lúc này Thẩm Dật Phàm mới nghiêm túc đánh giá nữ nhân không biết điều trên người mình. Dung mạo như không cốc u lan, rõ ràng là lạnh nhạt, nhưng phảng phất tia nhìn quyến rũ tà tứ. Khuôn mặt mỹ lệ tinh xảo, đường nét khuôn mặt mềm mại, hại người khác càng nhìn càng yêu thích. Ngũ quan xinh đẹp hòa trộn hài hòa trên làn da trắng như men sứ. Đôi con ngươi màu tím tà mị, u buồn. Khí chất thanh lãnh, dù đang mê mang vẫn toát lên mấy phần quyến rũ, hiển nhiên là vưu vật nhân gian!
Thẩm Dật Phàm hô hấp hơi ngừng, nhưng rất nhanh đã lấy lại như cũ, bình tĩnh xách nàng đặt lại ghế sofa mềm mại. Nhìn vào dung nhan đã thiếp đi, thở dài thầm mắng tên Chu Minh Khiết có mỹ nhân khó cầu lại không chịu báo cho anh em tốt. Nhưng trong lòng hắn đã thầm đem cái tên Lục An Nguyệt thành một câu hỏi, nữ nhân thú vị! Sẽ tìm hiểu em sau.
Thẩm Dật Phàm sải bước xuống sau bếp phụ giúp Chu Minh Khiết một chút. Hắn hoàn toàn không biết nữ nhân đang say ngủ chợt mở mắt, ngồi dậy. Thấy xung quanh mình không còn ai rồi thì liền lấy từ trong không gian một tờ giấy và cây bút, viết vài chữ rồi đặt lên bàn, còn bản thân thì đi ra khỏi cửa tiệm này. Nàng còn phải về, hơi sức và thời gian đâu mà ở đây nghỉ ngơi. Tôn Nguyệt Như còn đang chờ nàng về mà hảo hảo trò chuyện
Tôn Nguyệt Tuyết rất không có thành ý đem hai mỹ nam nào đó đặt ở sau đầu, nàng vừa ra khỏi cửa tiệm, không thấy ai ở bán kính 3m liền bước vào trong không gian, thay bộ đồ mà nàng mặc khi sáng. Nữ chủ rất đa nghi, nàng hiển nhiên phải tránh sự nghi ngờ của nữ chủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu rồi.
Sau khi đã thay ra đồ, hóa trang xong, quay lại bộ dáng vạn phần khó coi, thay đổi giọng nói rồi thì nàng mới hài lòng ra khỏi không gian. Đi về nơi mà nàng gọi là "Nhà" Khóe miệng không khỏi nhếch lên vài phần chua chát.
Có lẽ nàng không thể hoàn thành ước muốn giúp "cha" phát đạt thêm rồi, nàng không phải loại người lấy ân báo oán. Hiển nhiên cái tên của nguyên chủ, nàng cũng chỉ coi là một phần trách nhiệm, đó không phải là nàng. Nếu như nữ chủ gây khó dễ cho nàng, nàng hiển nhiên sẽ không còn máu mủ chị em gì với cô ta, tuyệt tình cắt đừng với Tôn gia, lấy lại tên cũ. Quay lại bản thân mình, đó mới là nàng! Đừng trách nàng tuyệt tình gì, dù sao nàng không phải mấy cái nữ nhân xuyên không giống trong truyện, tên của viện trưởng đặt, nàng tuyệt đối không đổi!
Tôn Nguyệt Tuyết cười nhạt nhẽo, bắt taxi đi về. Ngồi trên xe, nàng nghĩ ngợi. Không phải nguyên chủ có một căn hộ sao? Quay lại ở chẳng phải tốt hơn ở cái nơi nguy hiểm đó. Dù sao nguyên chủ là có người ở ghép, không phải cho thuê nguyên căn, nàng hoàn toàn có thể ở đó.
Khoảng một khắc sau, tài xế taxi có chút bất mãn lên tiếng đánh thức nàng khỏi dòng suy nghĩ miên man. Tôn Nguyệt Tuyết híp mắt, trả tiền, cùng không đem cho tài xế taxi kia một cái nhìn. Hừ! Nàng chính là khinh bỉ thật đấy, dựa vào gì mà có quyền lên mặt với nàng, nàng còn chưa có cho phép đâu.
Nhìn "nhà" của mình, trong lòng không khỏi nhảy lên vài phần chua xót, nhưng rất nhanh đã bị sự chán chường và lạnh nhạt áp chế xuống. Nàng cũng không phải là chưa từng trải qua cảm giác này, đau buồn gì cơ chứ. Sống tốt cho bản thân là đủ, cần gì quan tâm tới lũ người kia.
Tôn Nguyệt Tuyết mở cười bước vào nhà, chưa vào phòng khách, nàng đã nghe thấy tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của Tôn Nguyệt Như vang lên. Còn có giọng nói của người cha đáng kiền hiền dịu của nàng không ngừng khen ngợi ai đó.
Nàng không khỏi dừng bước chân, toàn thân cứng đờ. Không quá ba giây, nàng lại khôi phục trạng thái cũ, không buồn mở miệng đi nàng qua phòng khách. Lên thẳng phòng của mình. Nàng còn phải thu dọn đồ rồi liên lạc cho vị quý nhân ở ghép chung với nàng đấy. Ít nhất vị quý nhân kia cũng không có bị bộ dáng chanh chua của nguyên chủ dọa, nàng cũng sẽ vì thế mà không gây khó dễ cho vị quý nhân ấy. Haha, thật đáng mong chờ!
Tôn Nguyệt Như đang vui vẻ cười đùa cũng đưa mắt nhìn vào bóng dáng lạnh nhạt kia. Trong lòng một trận không rõ cảm giác bất an...
Thẩm Dật Phàm rất không có thiện ý ngồi xuống đệm ngồi cách nữ nhân không xa, trông coi nữ nhân hắn không quen không biết này. Cái tên Chu Minh Khiết cư nhiên lại giấu hắn lâu tới vậy, có người trong lòng lại suốt ngày bày ra bộ dáng ta đây chưa có chủ làm nữ nhân cứ đuổi theo đổ ầm ầm, hại hắn phải dọn dẹp đống nữ nhân phiền phức đấy. Đã không muốn nữ nhân đến gần thì trực tiếp ghét bỏ không phải tốt hơn sao, cứ mập mờ chẳng rõ.
Bỗng Tôn Nguyệt Tuyết đang trong cơn ngủ mê kịch liệt run rẩy, làm cho Thẩm Dật Phàm theo bản năng muốn lại gần bắt mạch. Và đúng như khoa học hay nói, bản năng lúc nào cũng nhanh hơn lý trí, Thẩm Dật Phàm không nghĩ ngợi liền tiến lại, vừa vươn tay muốn tìm lấy cổ tay của nàng thì một lực đẩy không mạnh nhưng do nãy giờ hắn không đề phòng, liền ngã nhào xuống sàn.
Tôn Nguyệt Tuyết không biết từ lúc nào đã ngồi trên người Thẩm Dật Phàm, khuôn mặt không có chút cảm xúc nhưng đôi mắt trở nên mê mang, hiển nhiên là đang trong trạng thái mộng du. Thẩm Dật Phàm muốn đẩy nữ nhân này ra, nhưng khi tầm mắt vừa chạm vào đôi mắt nàng thì lại có chút không dám.
Thẩm Dật Phàm cơ thể cứng đờ, nhìn Tôn Nguyệt Tuyết đưa móng vuốt sờ loạn cơ thể hắn, hắn rất muốn đẩy nàng ra nhưng mà có thứ gì đó cảnh báo hắn không được chạm vào nàng
Tay của Tôn Nguyệt Tuyết chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Thẩm Dật Phàm, nàng hơi nghiêng đầu, đưa ngón tay phác thảo đường nét khuôn mặt của nam nhân dưới thân mình. Bỗng nàng khẽ cười, nụ cười thập phần quỷ dị
"Mỹ nam a! Thật sự rất mỹ, anh là của Lục An Nguyệt tôi nha" Tôn Nguyệt Tuyết trong cơn mộng du, đem nam nhân này đóng dấu chủ quyền, hiển nhiên là dù nàng mê sảng, nàng cũng không đem danh tính mà mình đang mang bại lộ ra, làm cho Thẩm Dật Phàm sau này cũng khó khăn khi tìm lại nữ nhân cuồng ngạo này.
Lúc này Thẩm Dật Phàm mới nghiêm túc đánh giá nữ nhân không biết điều trên người mình. Dung mạo như không cốc u lan, rõ ràng là lạnh nhạt, nhưng phảng phất tia nhìn quyến rũ tà tứ. Khuôn mặt mỹ lệ tinh xảo, đường nét khuôn mặt mềm mại, hại người khác càng nhìn càng yêu thích. Ngũ quan xinh đẹp hòa trộn hài hòa trên làn da trắng như men sứ. Đôi con ngươi màu tím tà mị, u buồn. Khí chất thanh lãnh, dù đang mê mang vẫn toát lên mấy phần quyến rũ, hiển nhiên là vưu vật nhân gian!
Thẩm Dật Phàm hô hấp hơi ngừng, nhưng rất nhanh đã lấy lại như cũ, bình tĩnh xách nàng đặt lại ghế sofa mềm mại. Nhìn vào dung nhan đã thiếp đi, thở dài thầm mắng tên Chu Minh Khiết có mỹ nhân khó cầu lại không chịu báo cho anh em tốt. Nhưng trong lòng hắn đã thầm đem cái tên Lục An Nguyệt thành một câu hỏi, nữ nhân thú vị! Sẽ tìm hiểu em sau.
Thẩm Dật Phàm sải bước xuống sau bếp phụ giúp Chu Minh Khiết một chút. Hắn hoàn toàn không biết nữ nhân đang say ngủ chợt mở mắt, ngồi dậy. Thấy xung quanh mình không còn ai rồi thì liền lấy từ trong không gian một tờ giấy và cây bút, viết vài chữ rồi đặt lên bàn, còn bản thân thì đi ra khỏi cửa tiệm này. Nàng còn phải về, hơi sức và thời gian đâu mà ở đây nghỉ ngơi. Tôn Nguyệt Như còn đang chờ nàng về mà hảo hảo trò chuyện
Tôn Nguyệt Tuyết rất không có thành ý đem hai mỹ nam nào đó đặt ở sau đầu, nàng vừa ra khỏi cửa tiệm, không thấy ai ở bán kính 3m liền bước vào trong không gian, thay bộ đồ mà nàng mặc khi sáng. Nữ chủ rất đa nghi, nàng hiển nhiên phải tránh sự nghi ngờ của nữ chủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu rồi.
Sau khi đã thay ra đồ, hóa trang xong, quay lại bộ dáng vạn phần khó coi, thay đổi giọng nói rồi thì nàng mới hài lòng ra khỏi không gian. Đi về nơi mà nàng gọi là "Nhà" Khóe miệng không khỏi nhếch lên vài phần chua chát.
Có lẽ nàng không thể hoàn thành ước muốn giúp "cha" phát đạt thêm rồi, nàng không phải loại người lấy ân báo oán. Hiển nhiên cái tên của nguyên chủ, nàng cũng chỉ coi là một phần trách nhiệm, đó không phải là nàng. Nếu như nữ chủ gây khó dễ cho nàng, nàng hiển nhiên sẽ không còn máu mủ chị em gì với cô ta, tuyệt tình cắt đừng với Tôn gia, lấy lại tên cũ. Quay lại bản thân mình, đó mới là nàng! Đừng trách nàng tuyệt tình gì, dù sao nàng không phải mấy cái nữ nhân xuyên không giống trong truyện, tên của viện trưởng đặt, nàng tuyệt đối không đổi!
Tôn Nguyệt Tuyết cười nhạt nhẽo, bắt taxi đi về. Ngồi trên xe, nàng nghĩ ngợi. Không phải nguyên chủ có một căn hộ sao? Quay lại ở chẳng phải tốt hơn ở cái nơi nguy hiểm đó. Dù sao nguyên chủ là có người ở ghép, không phải cho thuê nguyên căn, nàng hoàn toàn có thể ở đó.
Khoảng một khắc sau, tài xế taxi có chút bất mãn lên tiếng đánh thức nàng khỏi dòng suy nghĩ miên man. Tôn Nguyệt Tuyết híp mắt, trả tiền, cùng không đem cho tài xế taxi kia một cái nhìn. Hừ! Nàng chính là khinh bỉ thật đấy, dựa vào gì mà có quyền lên mặt với nàng, nàng còn chưa có cho phép đâu.
Nhìn "nhà" của mình, trong lòng không khỏi nhảy lên vài phần chua xót, nhưng rất nhanh đã bị sự chán chường và lạnh nhạt áp chế xuống. Nàng cũng không phải là chưa từng trải qua cảm giác này, đau buồn gì cơ chứ. Sống tốt cho bản thân là đủ, cần gì quan tâm tới lũ người kia.
Tôn Nguyệt Tuyết mở cười bước vào nhà, chưa vào phòng khách, nàng đã nghe thấy tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của Tôn Nguyệt Như vang lên. Còn có giọng nói của người cha đáng kiền hiền dịu của nàng không ngừng khen ngợi ai đó.
Nàng không khỏi dừng bước chân, toàn thân cứng đờ. Không quá ba giây, nàng lại khôi phục trạng thái cũ, không buồn mở miệng đi nàng qua phòng khách. Lên thẳng phòng của mình. Nàng còn phải thu dọn đồ rồi liên lạc cho vị quý nhân ở ghép chung với nàng đấy. Ít nhất vị quý nhân kia cũng không có bị bộ dáng chanh chua của nguyên chủ dọa, nàng cũng sẽ vì thế mà không gây khó dễ cho vị quý nhân ấy. Haha, thật đáng mong chờ!
Tôn Nguyệt Như đang vui vẻ cười đùa cũng đưa mắt nhìn vào bóng dáng lạnh nhạt kia. Trong lòng một trận không rõ cảm giác bất an...
/30
|