Tôn Nguyệt Tuyết sau khi đã đuổi được nam chủ Thiên Mặc Thần về thì tâm trạng vô cùng vui vẻ. Đùa sao? Hắn là nam chủ, nàng không muốn đùa với lửa! Nàng cũng không ngốc tới mức đi đùa dai với cái người mà tương lai có thể sẽ mang cho nàng không ít rắc rối. Nàng mặc dù là một người yêu thích cái đẹp nhưng nàng vẫn là yêu mạng của mình hơn!
Nàng chưa bao giờ sợ nữ chủ và nam chủ, nhưng nàng không muốn dính rắc rối vào bản thân mình. Nàng không có hậu thuẫn, không có bằng hữu thân thiết, nàng chỉ có anh em họ Bạch làm chỗ dựa, vì vậy nên nàng cũng không muốn đem rắc rối đến cho họ, nàng chỉ là một nửa Tôn Nguyệt Tuyết, nàng sẽ không vì họ yêu thích thân xác này mà lợi dụng họ. Sẽ có một lúc nào đó họ phát hiện ra nàng không phải là nguyên chủ, họ có thể sẽ hận nàng, ghét nàng...Vì thế nên nàng sẽ cố không đem lại rắc rối cho bất cứ ai.
Nàng tự nhận mình là người có chút ích kỉ, chút thù vặt, không hoàn hảo, nàng lại là người có chút bi quan, tự ti nhưng lại vô cùng liễu lình ngang ngược. Đó là nàng tự nhận xét bản thân, còn người khác nghĩ về nàng thế nào thì nàng không để tâm. Nàng không sợ cô đơn tịch mịch, cũng không sợ miệng lưỡng đời người. Nàng đã trải qua một khoảng thời gian phải tự mình làm tất cả mọi chuyện, nhìn những đứa trẻ đồng trang lứa được thân nhân yêu thương, ai nói nàng không xót? Nhưng nàng vẫn phải cắn răng chịu đựng, vẫn phải một mình bước đi đấy thôi. Chắc cũng vì thế mà nàng thờ ơ với nhiều thứ, mà cũng vì thế mà nàng rất sợ cảm giác thân thiết với ai khác, vì một khi nàng đã lệ thuộc vào họ, mà họ lại nhẫn tâm quay lưng với nàng, nàng chỉ sợ nàng sẽ không khống chế được bản thân mình...
Tôn Nguyệt Tuyết thở dài, nàng đã quá đa cảm rồi. Cơ mà khoan đã, một nửa Tôn Nguyệt Tuyết...Sao nàng lại quên mất chuyện này cơ chứ, nó chính là bảo bối của nàng. Tôn Nguyệt Tuyết vỗ trán, thầm mắng bản thân vài cái rồi nàng nhìn ngó xung quanh, bộ dáng vô cùng mắc cười như thể nàng đang làm chuyện gì đó cực kì cực kì mờ ám mà không muốn người khác biết.
Nàng sau khi đã xác định xung quanh không có ai thì mới thở phào, bỗng một luồng sáng nhạt bao phủ cơ thể của nàng, chưa đến hai giây thì nàng đã hoàn toàn biến mất giữa khung cảnh xung quanh.
Tôn Nguyệt Tuyết mở mắt, cảm nhận linh khí tràn ngập xung quanh thì vô cùng kinh hỉ trợn tròn mắt, nó cư nhiên cũng xuyên cùng với nàng. Không gian của nàng! Nó cũng xuyên với nàng.
Đập vào mắt nàng là một nơi thế ngoại đào viên vô cùng rộng lớn, xung quanh trồng đầy kì hoa dị thảo, còn có một cái hồ rộng lớn tràn ngập linh khí, một cái linh tuyền nước trong veo và một cái suối nước nóng bốc hơi nước mờ ảo.
Phía không xa còn có một căn nhà làm bằng gỗ đơn giản nhưng đơn giản đáng yêu, xung quanh không khí ấm áp như mùa xuân, cây cối lượn lờ. Tôn Nguyệt Tuyết mừng đến muốn ngất xỉu, bảo bối của nàng! Trong không gian này nàng trồng rất nhiều cây thuốc, thậm chí là rất nhiều bí tịch đông y của nàng nữa. Nàng là bác sĩ, cũng là y sĩ. Điều đặc biệt nữa là linh tuyền có tác dụng chữa bách bệnh, tống chất độc ra khỏi cơ thể, thanh lọc cơ thể, còn giúp dưỡng nhan, suối nước nóng thì có tác dụng đả thông kinh mạch, thư giãn tinh thần, còn giúp da dẻ hồng hàng láng mịn. Còn cái hồ nước thì đặc biệt có thể nuôi cá, thậm chí còn rất ngon.
Trong đây nàng cũng trồng rất nhiều loại thảo dược quý hiếm, còn có một vài loại cây có tác dụng chữa bệnh mà nàng cực kì giữ gìn, nó đã giúp nàng không ít trong công cuộc chữa bệnh cứu người đấy!
Nàng thật hạnh phúc, cực kì hạnh phúc! Nhưng mà nàng vẫn luôn tự hỏi, tại sao nàng lại có cái không gian này? Nhưng mà dù nàng có thắc mắc thì cũng không thể nhận được kết quả, nàng cũng không suy nghĩ nữa. Nhưng mà nàng khai thật là nếu như không gian này biến mất, nàng sẽ tiếc đến đứt cả ruột mất. Trong đây chứa không ít đồ ngoài thảo dược đâu, có cả độc nè, thuốc nè, quần áo mà nàng thu nhập từ khắp nơi nè, nhạc cụ nè, tiền, trang sức, vân vân và mây mây, cả gia tài của nàng nằm trong đây đấy! Còn có...A! Tiểu Hồng của nàng đâu?
"Tiểu Hồng!!! Lăn ra đây cho lão nương!" Tôn Nguyệt Tuyết dựa người vào cây cổ thụ, cất cao giọng cười sáng lạn, sủng vật kiêm bảo vệ của nàng a! Giờ nữ chủ mà đụng đến nàng, nàng kêu Tiểu Hồng cắn chết cô ta
Bỗng một vật nhỏ thon dài màu đỏ tươi của màu trườn trên thảm cỏ tiến về phía nàng, đó là một con độc xà vô cùng mỹ, cái đầu nhỏ tròn với đôi mắt màu lục ngọc bích sáng lấp lánh. Tiểu Hồng nhìn nữ nhân dung mạo tựa thiên tiên trước mặt, vô cùng vui vẻ tiến lại, dù chủ nhân có thay đổi dung nhan nó vẫn sẽ nhận ra chủ nhân a!
Nó thật nhớ chủ nhân a! Chủ nhân giờ trông thật đẹp, rất rất đẹp! Tiểu Hồng sau khi đã đến được tới chân của Tôn Nguyệt Tuyết liền dùng đầu nhỏ làm nũng với nàng. Tôn Nguyệt Tuyết cười khẽ, cúi người nâng thân rắn màu đỏ hồng của Tiểu Hồng lên, nhìn vào đôi mắt màu lục ngọc bích của nó, tâm trạng vô cùng hoài niệm.
Tiểu Hồng thật ra đã xuất hiện khi nàng phát hiện nàng có không gian này, nó rất có linh tính, lại vô cùng nghe lời nàng, nhưng mà chỉ cần ai dám khi dễ nàng, nó liền cắn người đó. Độc của Tiểu Hồng cực kì độc, ai mà bị cắn thì toàn thân tựa như có hàng ngàn con kiến đang cắn nuốt vậy, nếu Tiểu Hồng tức giận có thể làm cho người đó xương cốt cũng không còn. Nhưng bù lại, máu của Tiểu Hồng lại có thể chữa được rất nhiều loại dị độc.
Tiểu Hồng theo nàng từ nhỏ, ở cạnh nàng không biết bao nhiêu năm, nếu Tiểu Hồng thật sự biến mất, nàng sẽ đau khổ đến chết mất.
"Tiểu Hồng, ngươi vẫn nhận ra ta" Tôn Nguyệt Tuyết cười tươi, đôi mắt màu tím nhu hòa ánh lên chút dịu dàng khôn cùng
Tiểu Hồng nhìn chủ nhân của mình, dụi đầu nhỏ để lấy lòng làm Tôn Nguyệt Tuyết cười đến phong hoa tuyệt đại, Tiểu Hồng thật sự rất đáng yêu a! "Tiểu Hồng, sau này vẫn còn nhờ đến ngươi rồi, ngươi phải bảo vệ ta a! Không thể để người khác khi dễ ta, hiểu không?"
Tiểu Hồng nhìn Tôn Nguyệt Tuyết, đầu nhỏ gật như muốn nói rằng nó hiểu lời nàng nói. Nàng đã sớm quen vật nhỏ này vô cùng thông minh, người khác thì nàng chỉ sợ họ sẽ mang Tiểu Hồng đi nghiên cứu thôi. Ài...Sủng vật của nàng cũng phải khác người như vậy chứ ha ha ha!
"Tiểu Hồng, đi hái một chút trái cây cho ta đi! Ta đi ngâm suối nước nóng một chút đây, cơ thể này cần được cải tạo nhiều lắm" Tôn Nguyệt Tuyết sờ lên lên da rắn trơn bóng, đặt Tiểu Hồng xuống thảm cỏ rồi tự mình đi về hướng suối nước nóng
Tôn Nguyệt Tuyết vươn tay trắng nõn kéo sợi vải buộc tóc mình ra, ba ngàn sợi tóc đen như thác nước đổ vào bờ lưng gầy yếu nhưng kiên định. Khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ phủ lên một tầng ưu thương nhàn nhạt, cánh môi tựa tiếu phi tiếu, làn da trắng nõn. Lông mi dày dài hơi cong nhẹ chớp làm đôi mắt với con ngươi màu tím trở nên kiều mị mông lung. Khí chất ưu nhã, cô tịch lại lạnh nhạt như sương. Tiểu Hồng nhìn cũng có chút không quen, chủ nhân nó đã trở nên thật xinh đẹp. Lúc trước chủ nhân cũng rất xinh, nhưng là đẹp ở thân hình và làn da, còn bây giờ chủ nhân thật toàn diện.
Tôn Nguyệt Tuyết cởi bỏ quần áo trên cơ thể, đặt nó lên tảng đá cạnh suối nước nóng. Làn da trắng như men sứ, đôi chân thon dài trắng nõn chạm vào làn nước nóng. Cơ thể hoàn mỹ không chút tỳ vết khiến nữ nhân nhìn cũng phải đỏ mặt. Trên lưng trắng nõn, ở giũa lưng có hình một con chim phượng hoàng màu đỏ cam đang giang cánh. Trên bờ lưng trắng, hình ảnh con chim phượng vô cùng nổi bật, làm cho dáng vẻ vốn yêu mị, mị hoặc càng thêm quyến rũ động lòng người. Dĩ nhiên là hình chim phượng hoàng này xuất hiện khi nàng nhập hồn vào đây. Nàng cũng không sợ sẽ có ai phát hiện ra hình chim phượng hoàng này, vì từ trước tới giờ, người nhìn được thân thể này căn bản chưa có ai...
Nàng ngồi vào bên trong suối nước nóng, cảm nhận làn hơi ấm bao phủ cơ thể, cả người như được thư giãn, lỗ chân lông cũng mở rộng, làm kinh mạch bên trong từ từ đả thông
Tiểu Hồng trong miệng ngậm một cái ly bằng sứ màu trắng, đưa đến tay của nàng. Tôn Nguyệt Tuyết cười nhận lấy ly nước, uống hết nước bên trong rồi nhắm mắt thả lỏng. Thời gian bên trong đây khác hẳn với bên ngoài, bên trong đây một ngày thì bên ngoài chỉ mới hai tiếng mà thôi. Nàng chợp mắt một lát vậy, dù sao thì linh tuyền nàng vừa uống cũng sẽ mang chất độc dư thừa bên trong cơ thể nàng theo lỗ chân lông thoát ra ngoài.
Tôn Nguyệt Tuyết không hay rằng mình bây giờ đã rất mỹ, giờ lại càng thêm mỹ mạo. Làn da vốn trắng sáng giờ càng thêm ửng hồng khỏe mạnh, mịn màng khiến ai chạm vào cũng yêu thích không buông. Nàng chỉ biết rằng nó sẽ giúp nàng thư giãn đầu óc mà thôi.
Tôn Nguyệt Tuyết khép hờ phượng mâu giảo hoạt, cười đến mị hoặc nhân tâm. Nữ chủ à, tôi biết cô đã chú ý đến câu nói tôi nói vừa sáng, mong là cô sẽ biết thức thời mà không phạm đến tôi, nếu không tôi sẽ không ngại đem tất cả những gì mình có để làm cho nhảy xuống địa ngục đâu, tôi có thể không có tài năng như cô, nhưng tôi biết cách để làm cô sống không bằng chết.
Tôi không phạm đến cô, vì tôi không muốn liên lụy tới bất cứ ai còn quan tâm đến thân xác này, nhưng tôi không phải quả hồng mềm để người khác tùy tiện xoa nắn. Tôi trước giờ chính là cuồng ngạo như vậy, nhưng người tâm cơ thâm trầm như cô cũng không kém tôi chút nào đâu. Một núi không thể có hai hổ, tôi im lặng, để xem cô thông minh cỡ nào. Hừ!
Tôn Nguyệt Tuyết vươn tay, cầm lấy một trái nho bỏ vào miệng nhỏ xinh, nhắm mắt đem cả cơ thể chìm sâu xuống suối nước nóng, hơi nóng tạo thành những vệt đọng trong không khí tràn ngập linh khí, làm bóng dáng yểu điệu mềm mại càng thêm mị hoặc mông lung
"Tiểu Hồng...Ta sắp phải cùng một chơi trò diễn kịch rồi" Tôn Nguyệt Tuyết cười ra tiếng, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa một chút rét lạnh
Nàng chưa bao giờ sợ nữ chủ và nam chủ, nhưng nàng không muốn dính rắc rối vào bản thân mình. Nàng không có hậu thuẫn, không có bằng hữu thân thiết, nàng chỉ có anh em họ Bạch làm chỗ dựa, vì vậy nên nàng cũng không muốn đem rắc rối đến cho họ, nàng chỉ là một nửa Tôn Nguyệt Tuyết, nàng sẽ không vì họ yêu thích thân xác này mà lợi dụng họ. Sẽ có một lúc nào đó họ phát hiện ra nàng không phải là nguyên chủ, họ có thể sẽ hận nàng, ghét nàng...Vì thế nên nàng sẽ cố không đem lại rắc rối cho bất cứ ai.
Nàng tự nhận mình là người có chút ích kỉ, chút thù vặt, không hoàn hảo, nàng lại là người có chút bi quan, tự ti nhưng lại vô cùng liễu lình ngang ngược. Đó là nàng tự nhận xét bản thân, còn người khác nghĩ về nàng thế nào thì nàng không để tâm. Nàng không sợ cô đơn tịch mịch, cũng không sợ miệng lưỡng đời người. Nàng đã trải qua một khoảng thời gian phải tự mình làm tất cả mọi chuyện, nhìn những đứa trẻ đồng trang lứa được thân nhân yêu thương, ai nói nàng không xót? Nhưng nàng vẫn phải cắn răng chịu đựng, vẫn phải một mình bước đi đấy thôi. Chắc cũng vì thế mà nàng thờ ơ với nhiều thứ, mà cũng vì thế mà nàng rất sợ cảm giác thân thiết với ai khác, vì một khi nàng đã lệ thuộc vào họ, mà họ lại nhẫn tâm quay lưng với nàng, nàng chỉ sợ nàng sẽ không khống chế được bản thân mình...
Tôn Nguyệt Tuyết thở dài, nàng đã quá đa cảm rồi. Cơ mà khoan đã, một nửa Tôn Nguyệt Tuyết...Sao nàng lại quên mất chuyện này cơ chứ, nó chính là bảo bối của nàng. Tôn Nguyệt Tuyết vỗ trán, thầm mắng bản thân vài cái rồi nàng nhìn ngó xung quanh, bộ dáng vô cùng mắc cười như thể nàng đang làm chuyện gì đó cực kì cực kì mờ ám mà không muốn người khác biết.
Nàng sau khi đã xác định xung quanh không có ai thì mới thở phào, bỗng một luồng sáng nhạt bao phủ cơ thể của nàng, chưa đến hai giây thì nàng đã hoàn toàn biến mất giữa khung cảnh xung quanh.
Tôn Nguyệt Tuyết mở mắt, cảm nhận linh khí tràn ngập xung quanh thì vô cùng kinh hỉ trợn tròn mắt, nó cư nhiên cũng xuyên cùng với nàng. Không gian của nàng! Nó cũng xuyên với nàng.
Đập vào mắt nàng là một nơi thế ngoại đào viên vô cùng rộng lớn, xung quanh trồng đầy kì hoa dị thảo, còn có một cái hồ rộng lớn tràn ngập linh khí, một cái linh tuyền nước trong veo và một cái suối nước nóng bốc hơi nước mờ ảo.
Phía không xa còn có một căn nhà làm bằng gỗ đơn giản nhưng đơn giản đáng yêu, xung quanh không khí ấm áp như mùa xuân, cây cối lượn lờ. Tôn Nguyệt Tuyết mừng đến muốn ngất xỉu, bảo bối của nàng! Trong không gian này nàng trồng rất nhiều cây thuốc, thậm chí là rất nhiều bí tịch đông y của nàng nữa. Nàng là bác sĩ, cũng là y sĩ. Điều đặc biệt nữa là linh tuyền có tác dụng chữa bách bệnh, tống chất độc ra khỏi cơ thể, thanh lọc cơ thể, còn giúp dưỡng nhan, suối nước nóng thì có tác dụng đả thông kinh mạch, thư giãn tinh thần, còn giúp da dẻ hồng hàng láng mịn. Còn cái hồ nước thì đặc biệt có thể nuôi cá, thậm chí còn rất ngon.
Trong đây nàng cũng trồng rất nhiều loại thảo dược quý hiếm, còn có một vài loại cây có tác dụng chữa bệnh mà nàng cực kì giữ gìn, nó đã giúp nàng không ít trong công cuộc chữa bệnh cứu người đấy!
Nàng thật hạnh phúc, cực kì hạnh phúc! Nhưng mà nàng vẫn luôn tự hỏi, tại sao nàng lại có cái không gian này? Nhưng mà dù nàng có thắc mắc thì cũng không thể nhận được kết quả, nàng cũng không suy nghĩ nữa. Nhưng mà nàng khai thật là nếu như không gian này biến mất, nàng sẽ tiếc đến đứt cả ruột mất. Trong đây chứa không ít đồ ngoài thảo dược đâu, có cả độc nè, thuốc nè, quần áo mà nàng thu nhập từ khắp nơi nè, nhạc cụ nè, tiền, trang sức, vân vân và mây mây, cả gia tài của nàng nằm trong đây đấy! Còn có...A! Tiểu Hồng của nàng đâu?
"Tiểu Hồng!!! Lăn ra đây cho lão nương!" Tôn Nguyệt Tuyết dựa người vào cây cổ thụ, cất cao giọng cười sáng lạn, sủng vật kiêm bảo vệ của nàng a! Giờ nữ chủ mà đụng đến nàng, nàng kêu Tiểu Hồng cắn chết cô ta
Bỗng một vật nhỏ thon dài màu đỏ tươi của màu trườn trên thảm cỏ tiến về phía nàng, đó là một con độc xà vô cùng mỹ, cái đầu nhỏ tròn với đôi mắt màu lục ngọc bích sáng lấp lánh. Tiểu Hồng nhìn nữ nhân dung mạo tựa thiên tiên trước mặt, vô cùng vui vẻ tiến lại, dù chủ nhân có thay đổi dung nhan nó vẫn sẽ nhận ra chủ nhân a!
Nó thật nhớ chủ nhân a! Chủ nhân giờ trông thật đẹp, rất rất đẹp! Tiểu Hồng sau khi đã đến được tới chân của Tôn Nguyệt Tuyết liền dùng đầu nhỏ làm nũng với nàng. Tôn Nguyệt Tuyết cười khẽ, cúi người nâng thân rắn màu đỏ hồng của Tiểu Hồng lên, nhìn vào đôi mắt màu lục ngọc bích của nó, tâm trạng vô cùng hoài niệm.
Tiểu Hồng thật ra đã xuất hiện khi nàng phát hiện nàng có không gian này, nó rất có linh tính, lại vô cùng nghe lời nàng, nhưng mà chỉ cần ai dám khi dễ nàng, nó liền cắn người đó. Độc của Tiểu Hồng cực kì độc, ai mà bị cắn thì toàn thân tựa như có hàng ngàn con kiến đang cắn nuốt vậy, nếu Tiểu Hồng tức giận có thể làm cho người đó xương cốt cũng không còn. Nhưng bù lại, máu của Tiểu Hồng lại có thể chữa được rất nhiều loại dị độc.
Tiểu Hồng theo nàng từ nhỏ, ở cạnh nàng không biết bao nhiêu năm, nếu Tiểu Hồng thật sự biến mất, nàng sẽ đau khổ đến chết mất.
"Tiểu Hồng, ngươi vẫn nhận ra ta" Tôn Nguyệt Tuyết cười tươi, đôi mắt màu tím nhu hòa ánh lên chút dịu dàng khôn cùng
Tiểu Hồng nhìn chủ nhân của mình, dụi đầu nhỏ để lấy lòng làm Tôn Nguyệt Tuyết cười đến phong hoa tuyệt đại, Tiểu Hồng thật sự rất đáng yêu a! "Tiểu Hồng, sau này vẫn còn nhờ đến ngươi rồi, ngươi phải bảo vệ ta a! Không thể để người khác khi dễ ta, hiểu không?"
Tiểu Hồng nhìn Tôn Nguyệt Tuyết, đầu nhỏ gật như muốn nói rằng nó hiểu lời nàng nói. Nàng đã sớm quen vật nhỏ này vô cùng thông minh, người khác thì nàng chỉ sợ họ sẽ mang Tiểu Hồng đi nghiên cứu thôi. Ài...Sủng vật của nàng cũng phải khác người như vậy chứ ha ha ha!
"Tiểu Hồng, đi hái một chút trái cây cho ta đi! Ta đi ngâm suối nước nóng một chút đây, cơ thể này cần được cải tạo nhiều lắm" Tôn Nguyệt Tuyết sờ lên lên da rắn trơn bóng, đặt Tiểu Hồng xuống thảm cỏ rồi tự mình đi về hướng suối nước nóng
Tôn Nguyệt Tuyết vươn tay trắng nõn kéo sợi vải buộc tóc mình ra, ba ngàn sợi tóc đen như thác nước đổ vào bờ lưng gầy yếu nhưng kiên định. Khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ phủ lên một tầng ưu thương nhàn nhạt, cánh môi tựa tiếu phi tiếu, làn da trắng nõn. Lông mi dày dài hơi cong nhẹ chớp làm đôi mắt với con ngươi màu tím trở nên kiều mị mông lung. Khí chất ưu nhã, cô tịch lại lạnh nhạt như sương. Tiểu Hồng nhìn cũng có chút không quen, chủ nhân nó đã trở nên thật xinh đẹp. Lúc trước chủ nhân cũng rất xinh, nhưng là đẹp ở thân hình và làn da, còn bây giờ chủ nhân thật toàn diện.
Tôn Nguyệt Tuyết cởi bỏ quần áo trên cơ thể, đặt nó lên tảng đá cạnh suối nước nóng. Làn da trắng như men sứ, đôi chân thon dài trắng nõn chạm vào làn nước nóng. Cơ thể hoàn mỹ không chút tỳ vết khiến nữ nhân nhìn cũng phải đỏ mặt. Trên lưng trắng nõn, ở giũa lưng có hình một con chim phượng hoàng màu đỏ cam đang giang cánh. Trên bờ lưng trắng, hình ảnh con chim phượng vô cùng nổi bật, làm cho dáng vẻ vốn yêu mị, mị hoặc càng thêm quyến rũ động lòng người. Dĩ nhiên là hình chim phượng hoàng này xuất hiện khi nàng nhập hồn vào đây. Nàng cũng không sợ sẽ có ai phát hiện ra hình chim phượng hoàng này, vì từ trước tới giờ, người nhìn được thân thể này căn bản chưa có ai...
Nàng ngồi vào bên trong suối nước nóng, cảm nhận làn hơi ấm bao phủ cơ thể, cả người như được thư giãn, lỗ chân lông cũng mở rộng, làm kinh mạch bên trong từ từ đả thông
Tiểu Hồng trong miệng ngậm một cái ly bằng sứ màu trắng, đưa đến tay của nàng. Tôn Nguyệt Tuyết cười nhận lấy ly nước, uống hết nước bên trong rồi nhắm mắt thả lỏng. Thời gian bên trong đây khác hẳn với bên ngoài, bên trong đây một ngày thì bên ngoài chỉ mới hai tiếng mà thôi. Nàng chợp mắt một lát vậy, dù sao thì linh tuyền nàng vừa uống cũng sẽ mang chất độc dư thừa bên trong cơ thể nàng theo lỗ chân lông thoát ra ngoài.
Tôn Nguyệt Tuyết không hay rằng mình bây giờ đã rất mỹ, giờ lại càng thêm mỹ mạo. Làn da vốn trắng sáng giờ càng thêm ửng hồng khỏe mạnh, mịn màng khiến ai chạm vào cũng yêu thích không buông. Nàng chỉ biết rằng nó sẽ giúp nàng thư giãn đầu óc mà thôi.
Tôn Nguyệt Tuyết khép hờ phượng mâu giảo hoạt, cười đến mị hoặc nhân tâm. Nữ chủ à, tôi biết cô đã chú ý đến câu nói tôi nói vừa sáng, mong là cô sẽ biết thức thời mà không phạm đến tôi, nếu không tôi sẽ không ngại đem tất cả những gì mình có để làm cho nhảy xuống địa ngục đâu, tôi có thể không có tài năng như cô, nhưng tôi biết cách để làm cô sống không bằng chết.
Tôi không phạm đến cô, vì tôi không muốn liên lụy tới bất cứ ai còn quan tâm đến thân xác này, nhưng tôi không phải quả hồng mềm để người khác tùy tiện xoa nắn. Tôi trước giờ chính là cuồng ngạo như vậy, nhưng người tâm cơ thâm trầm như cô cũng không kém tôi chút nào đâu. Một núi không thể có hai hổ, tôi im lặng, để xem cô thông minh cỡ nào. Hừ!
Tôn Nguyệt Tuyết vươn tay, cầm lấy một trái nho bỏ vào miệng nhỏ xinh, nhắm mắt đem cả cơ thể chìm sâu xuống suối nước nóng, hơi nóng tạo thành những vệt đọng trong không khí tràn ngập linh khí, làm bóng dáng yểu điệu mềm mại càng thêm mị hoặc mông lung
"Tiểu Hồng...Ta sắp phải cùng một chơi trò diễn kịch rồi" Tôn Nguyệt Tuyết cười ra tiếng, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa một chút rét lạnh
/30
|