Khoảng hơn bốn giờ rạng sáng hôm qua, đột nhiên bên ngoài có một trận mưa lớn như thác đổ trút
xuống, mưa rền gió dữ đập mạnh vào những nhánh cây tạo nên tiếng vang dội, Lục Chẩm Tuyết đang chìm
trong giấc mộng cũng vô thức rúc vào trong lồng ngực Lâm Cảnh.
Thời điểm bên ngoài trời đổ mưa, Lâm Cảnh đã tỉnh giấc, giờ phút này đang nằm nghiêng, cúi đầu nhìn
Lục Chẩm Tuyết.
Nhìn Lục Chẩm Tuyết bị tiếng sét đánh bên ngoài cửa sổ dọa sợ co rụt bả vai, mơ mơ màng màng rúc
người vào lồng ngực mình. Khóe môi anh không kiềm được mà gợi ra nụ cười, anh ôm chặt Lục Chẩm
Tuyết hơn, cúi đầu, thấp giọng hỏi ở bên tai cô: “Sợ sấm chớp à em?”
Lục Chẩm Tuyết ngủ rất say, hình như nghe thấy có tiếng ai đó đang hỏi mình, cô nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Sợ….”
Lẩm bẩm trong mơ màng, cơ thể lại vô thức dựa sát hơn vào trong ngực Lâm Cảnh, co người nằm gọn
trong lồng ngực anh.
Lâm Cảnh cũng đưa tay ôm Lục Chẩm Tuyết chặt hơn một chút, anh nhịn cười, cúi đầu hôn lên trán Lục
Chẩm Tuyết, nhưng khi lên tiếng, vẫn không thể kiềm chế được, giọng nói mang theo ý cười, trầm thấp
dỗ dành cô, “Không sợ, anh ở đây.”
Lục Chẩm Tuyết lại lẩm bẩm ừm một tiếng, giọng nói nỉ non, giống như đang nói mớ.
Lâm Cảnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Lục Chẩm Tuyết, dáng vẻ khi ngủ rất đáng yêu, ý cười
trên khuôn mặt càng sâu hơn.
Anh chống đầu nhìn Lục Chẩm Tuyết, cô gái anh thích đã chiếm hết toàn bộ trái tim anh rồi.
Anh không cảm thấy buồn ngủ chút nào, mà Lục Chẩm Tuyết lại ngủ rất say sưa, không nhịn được lại
thấy cô hơi buồn cười, bóp bóp mặt cô một hồi, lại chuyển sang xoa xoa lỗ tai nhỏ nhắn của cô.
Lục Chẩm Tuyết ngủ rất sâu, trong mộng cũng cảm thấy Lâm Cảnh đang đùa giỡn với mình, cô mơ mơ màng
màng kéo bàn tay đang làm loạn kia xuống, lầu bầu nói: “Đừng quậy mà…”
Lâm Cảnh không nhịn được bật cười mấy tiếng, anh xoa nhẹ đầu Lục Chẩm Tuyết, cuỗi cùng không chọc
phá cô nữa.
Lại ôm chặt cô vào lồng ngực mình, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
…
Mặc dù tối hôm qua Lâm Cảnh ngủ muộn, nhưng buổi sáng ngày hôm sau, vẫn thức dậy vào đúng sáu giờ.
Sau khi kết thúc việc chạy bộ buổi sáng, đã đến bảy giờ, rèm cửa trong phòng ngủ chưa được kéo ra,
vẫn còn tối mờ mịt. Lục Chẩm Tuyết cuộn tròn mình nằm trong chăn, vẫn ngủ rất say.
Lâm Cảnh không nhịn được cười, đi đến ngồi xuống bên mép giường, cúi người hôn Lục Chẩm Tuyết mấy
cái.
Lục Chẩm Tuyết bị mấy nụ hôn của Lâm Cảnh đánh thức, đôi mắt lim dim còn ngái ngủ, nhỏ giọng hỏi:
“Mấy giờ rồi anh?”
Lâm Cảnh nói: “Bảy giờ, vẫn còn sớm.”
Lục Chẩm Tuyết ồ lên một tiếng, cô đã tỉnh táo hơn, mở to hai mắt, nhìn chiếc áo phông Lâm Cảnh
đang mặc trên người, nhỏ giọng hỏi: “Anh vừa người chạy bộ về à?”
Lâm Cảnh cười, ừ một tiếng, lại giơ tay lên xoa nhẹ đầu Lục Chẩm Tuyết, nói: “Đúng vậy. Anh có mua
bánh mật đậu đỏ cho em đấy.”
Lục Chẩm Tuyết vốn không cảm thấy đói, nhưng vừa nghe thấy Lâm Cảnh đã mua bữa sáng cho cô, vừa
khéo tối hôm qua cô đã thèm ăn bánh mật đậu đỏ, đột nhiên cảm thấy thật đói bụng, ánh mắt cô sáng
rực lên, hỏi Lâm Cảnh: “Anh ăn chưa ạ?”
Lâm Cảnh nói: “Anh chưa ăn.”
Lục Chẩm Tuyết hỏi: “Anh có muốn đi tắm trước không? Chúng ta ăn chung đi.”
Lâm Cảnh cười một tiếng, lại cúi đầu hôn Lục Chẩm Tuyết một hồi, nói: “Vậy anh đi tắm rửa trước.”
“Được ạ.”
Lâm Cảnh đứng dậy đi về phía phòng tắm, Lục Chẩm Tuyết bọc mình trong chăn lăn một một vòng, cô
định sẽ nằm trên giường thêm một lúc nữa, nhưng thật ra đã không còn quá mệt nữa rồi. Nhìn thấy ánh
nắng ban mai bên ngoài cửa sổ xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa chiếu vào trong phòng, cô không
kiềm lòng được, tung chăn lên, mang dép đi đến trước cửa sổ, vừa kéo màn cửa sổ ra đã nhìn thấy ánh
nắng buổi sớm đã chiếu rọi những ngọn cây cao.
Ánh nắng vào sáng sớm dịu nhẹ, không hề nhức mắt chút nào, vầng sáng màu cam nhạt.
Lục Chẩm Tuyết ngoài người trên bệ cửa sổ, thưởng thức cảnh mặt trời mọc, tâm trạng cũng tốt đẹp
như ánh nắng mặt trời buổi sáng này vậy. Lâm Cảnh tắm xong đi ra, Lục Chẩm Tuyết đã không còn ở
trong phòng ngủ nữa.
Anh vừa cúi đầu gài nút áo sơ mi lại, vừa nhấc chân đi ra khỏi phòng ngủ.
Lục Chẩm Tuyết đang bưng hai phần bánh mì sandwich từ trong phòng bếp ra, thấy Lâm Cảnh đi ra, cô
cười tủm tỉm, nói: “Em làm thêm hai phần bánh mì sandwich.”
Cô đặt dĩa bánh lên trên bàn, lại quay ngược về phòng bếp để lấy trứng gà vừa được nấu xong và sữa
đậu nành mang ra.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào phòng khách, hai người ngồi ở bàn ăn cùng nhau ăn bữa sáng.
Lục Chẩm Tuyết ăn bánh mật đậu đỏ xong, cũng không thể ăn thêm nhiều món khác nữa, Lâm Cảnh đút cho
cô, nên cô mới ăn qua loa cho lệ, vừa ăn vừa lắc đầu, lầu bầu nói: “Không muốn ăn, em nó rồi.”
Lâm Cảnh cười, lấy chiếc bánh sandwich đã bị Lục Chẩm Tuyết cắn mấy miếng, tự mình giải quyết sạch
sẽ.
Hai người ăn sáng xong, đã là bảy giờ rưỡi.
Sáng ngày hôm nay, Lâm Cảnh phải đến bộ phận hạng mục, lúc hơn bảy giờ, trợ lí Tiểu Dương sẽ đến
đây đưa tài liệu, Lục Chẩm Tuyết vẫn ngồi ở trước bàn ăn uống nước, nhìn thấy trợ lí Tiểu Dương,
lập tức gọi anh ta một tiếng: “Trợ lí Dương đã ăn sáng chưa?”
Khuôn mặt của trợ lí Tiểu Dương hiện lên một nụ cười, vội vàng nói: “Ăn rồi, Lục tiểu thư.”
Lâm Cảnh cầm áo khoác đi ra từ trong phòng ngủ, dặn dò Lục Chẩm Tuyết phải ăn cơm trưa đầy đủ, buổi
tối anh sẽ đi xã giao, có lẽ phải đến tối sẽ về nhà muộn.
Lục Chẩm Tuyết vâng vâng đáp lời, “Em biết rồi.”
Lâm Cảnh đi đến bàn ăn cầm lấy điện thoại di động, thuận tay xoa nhẹ đầu của Lục Chẩm Tuyết, “Anh
đi nhé.”
“Được ạ, buổi tối gặp anh.”
Sau khi Lâm Cảnh ra ngoài, Lục Chẩm Tuyết dọn dẹp chén bát vào trong bồn rửa chén.
Ánh mặt trời bên ngoài đã có hơi nóng lên, Lục Chẩm Tuyết kéo rèm cửa sổ lại, đi vào phòng ngủ ôm
máy tính của mình ra, chuẩn bị làm việc tiếp.
Khoảng hơn mười giờ, Tần Hâm gửi Wechat hẹn cô ra ngoài ăn cơm trưa. Cô trả lời: Được, ăn cái gì?
Tần Hâm: Năm rồi tớ nghe nói có một tiệm đồ Thái mới mở, nghe nói mùi vị rất ngon.
Lục Chẩm Tuyết: Được, một lát nữa tớ đến liền.
Buổi trưa, hai người gọi một phần cơm dứa, một phần súp tom yum, một quần cà ri tôm, phần nào cũng
đều rất nhiều, hai người ăn xong bụng no căng. Ngồi lại trong tiệm một hồi, lúc đi ra thuận tiện
ghé vào trung tâm mua sắm đi dạo một lúc.
Bây giờ mỗi lần Lục Chẩm Tuyết đi dạo phố, đều phải ghé vào dạo một vòng trong các cửa hàng quần áo
nam, nhìn thấy áo sơ mi có kiểu dáng đẹp, cà vạt hay măng sét, đều không kiềm được muốn mua. Tần
Hâm cười cô, “Trước kia tớ thật sự không ngờ được, khi cậu bắt đầu yêu đương, sẽ có một mặt dịu
dàng thanh khiết ỷ lại vào người khác như vậy đấy.”
Lục Chẩm Tuyết nghi ngờ, “Tớ có hả? Tớ không cảm thấy tớ dịu dàng ở đâu hết.”
Tần Hâm nói: “Người ngoài cuộc luôn sáng suốt mà. Mỗi lần nhắc đến Lâm Cảnh, vẻ mặt cậu luôn tràn
đầy hạnh phúc, không thể che giấu được ai đâu.”
Lục Chẩm Tuyết cong môi cười. Cô thừa nhận kể từ sau khi yêu đương với Lâm Cảnh, quả thật cô rất
vui vẻ, nội tâm đều được sự vui sướng và niềm hạnh phúc lấp đầy, đúng thật là không giấu được.
Hai người đi dạo trong trung tâm mua sắm xong, buổi chiều thì tìm một chỗ ngồi phơi nắng, nhâm nhi
trà chiều.
Tại quán cà phê lộ thiên, vào thời tiết này vẫn còn khá thoải mái. Nhưng mấy ngày nữa, lúc đến giữa
hè rồi, có lẽ ngồi như vậy sẽ không chịu được. Dù sao thì vào mùa hè, vẫn nên ngồi trong phòng
hưởng gió máy lạnh mới là thoải mái nhất.
Hai người ngồi phơi nắng giết thời gian, không biết Tần Hâm lấy đâu ra hai tấm vé xem kịch nói,
buổi tối sau khi ăn cơm xong, hai người lái xe đi đến nhà hát để xem kịch nói.
Hơn chín giờ tối, Lâm Cảnh gọi điện thoại cho Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết còn đang ở trong nhà hát, cả khan đài yên lặng, cô không nhận điện thoại, mà gửi một
tin nhắn đến cho Lâm Cảnh: “Em đang xem kịch nói.”
Lâm Cảnh trả lời lại rất nhanh: “Gửi vị trí của em đi, anh đến đón em.” Lục Chẩm Tuyết lập tức gửi
vị trí của mình đnế cho anh.
Tần Hâm nhìn thấy, không nhịn được cười, nhỏ giọng hỏi: “Lâm tổng nhà cậu à?”
Khóe môi Lục Chẩm Tuyết cong nhẹ lên, cô thấp tiếng ừ đáp lại. Kịch nói kết thúc, đã hơn mười giờ
rưỡi.
Lục Chẩm Tuyết và Tần Hâm đi theo dòng người ra khỏi nhà hát, vừa ra đến cổng thì nhìn thấy xe của
Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh đang dựa bên cạnh xe chờ cô. Anh mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen, tay áo sơ mi hơi
cuốn lên một nửa cánh ta, hai tay đặt trong túi quần, rõ ràng là người đẹp trai nổi bật trong dòng
người đông đúc, khiến người khác phải chú ý đến.
Lúc Lục Chẩm Tuyết đi ra, Lâm Cảnh nhìn thoáng qua đã tìm ra cô.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, ánh mắt Lục Chẩm Tuyết nhìn Lâm Cảnh còn mang theo ý cười, khóe
môi cô hơi cong, tỏ ý bảo anh chờ mình một
lát.
Bạn trai Tần Hâm cũng đến đón cô ấy, khi nhìn thấy Lâm Cảnh đang đứng chờ Lục Chẩm Tuyết ở cách đó
không xa, cười nói: “Cậu mau qua đó đi, tớ cũng về đây.”
Cô ấy kéo cửa của một chiếc xe đậu ven đường ra, ngồi vào trong, sau đó vẫy tay với Lục Chẩm Tuyết,
cười nói: “Lần sau gặp nhé.”
“Được.” Lục Chẩm Tuyết cũng mỉm cười vẫy tay lại với cô ấy.
Sau khi Tần Hâm đi, Lục Chẩm Tuyết mới xoay người đi về phía Lâm Cảnh.
Cô cảm thấy mình nên kiềm chế sự vui vẻ trong lòng lại, nhưng khi nhìn thấy Lâm Cảnh cong môi cười
nhìn cô, vẫn không nhịn được sự hạnh phúc, nhào vào lòng anh, hai tay ôm cổ anh, ngẩng đầu cười tủm
tỉm, hỏi: “Sao hôm nay buổi xã giao lại kết thúc sớm vậy anh?”
Hai cánh tay Lâm Cảnh đặt bên eo Lục Chẩm Tuyết, cười nói: “Hôm nay là thứ sáu mà, anh về sớm với
em.”
Lục Chẩm Tuyết vui vẻ bật cười mấy tiếng, hỏi anh, “Anh có mệt không? Nếu không mệt, thì chúng ta
lái xe về trước, sau đó cùng đi tản bộ đi ạ.” “Được.”
Hai người lái xe về nhà, sau khi đậu xe xong thì cũng đã đến mười một giờ. Nhưng bây giờ đang là
mùa hè, lại còn là thứ sáu, nên người ra ngoài tản bộ hóng mát cũng rất nhiều.
Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh cũng không đi đâu xa xôi, chỉ cầm tay nhau đi ra bờ hồ đối diện tiểu khu
tản bộ hóng mát mà thôi.
Đã muộn thế này rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều người đang tản bộ bên bờ hồ. Lục Chẩm Tuyết càng ngày
càng cảm nhận rõ rệt không khí của mùa hè.
Đi dạo một lúc cũng đã đến mười hai giờ đêm, Lục Chẩm Tuyết thấy hơi đói, nói với Lâm Cảnh mình
muốn ăn gì đó.
Lâm Cảnh hỏi: “Ăn cái gì?”
Ánh mắt Lục Chẩm Tuyết sáng rực lên, lập tức nói: “Ăn cá nướng đi, em muốn ăn cá nướng!”
Lâm Cảnh cười, dắt cô đi ra từ bờ hồ, lại hỏi: “Ăn ở đâu bây giờ?”
Lục Chẩm Tuyết rất quen thuộc với cửa nẻo của những khu vực gần đây, nghe anh hỏi liền nói: “Đi về
phía trước một chút sẽ thấy một quán cá nướng rất ngon, em dẫn anh đi.”
Thời điểm hai người đi đến đó, may mắn trong quán vẫn còn một bàn dành cho hai người.
Bà chủ nhiệt tình chào đón, “Hai vị muốn ăn cá nướng sao?”
“Đúng vậy.” Lục Chẩm Tuyết cười nói, kéo Lâm Cảnh đi vào trong, gọi một phần cá nướng tỏi, lại nói
bà chủ mang ra thêm hai chai bia.
Cô vui vẻ nói với Lâm Cảnh: “Ăn cá nướng thì chắc chắn phải uống bia.” Cô cười tủm tỉm, nói: “Dù
sao ngày mai anh cũng không cần đi làm, có thể ngủ muộn cũng không sao.”
Lâm Cảnh mỉm cười nhìn cô, không nói gì. Nhưng ánh mắt anh khi nhìn Lục Chẩm Tuyết, đều tràn ngập
sự cưng chiều không thể che giấu được. Lục Chẩm Tuyết chống cằm nhìn Lâm Cảnh, cười hỏi: “Ngày mai
anh có chuyện gì làm không? Ngày mai chúng ta sẽ làm gì ạ?”
Lâm Cảnh cười, nói: “Có chuyện. Ngày mai anh giúp em chuyển nhà.” Lục Chẩm Tuyết hơi kinh ngạc, hỏi
lại: “Chuyển nhà sao?”
Lâm Cảnh nói: “Đúng vậy. Không phải em còn rất nhiều đồ dùng vẫn chưa mang đến đây hết sao, ngày
mai anh giúp em chuyển hết chúng đến nhà.” Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, đáp: “Được ạ.”
Cá nướng đã được dọn lên bàn rất nhanh, mùi thơm bay thẳng vào mũi.
Lục Chẩm Tuyết ngửi được mùi thơm, thèm ăn không chịu nổi, nói với Lâm Cảnh: “Cá nướng của quán này
ăn rất ngon luôn, sau này chúng ta có thể thường xuyên đến đây ăn.”
Trước đây, Lâm Cảnh rất ít khi nghĩ đến sau này, cuộc sống của anh, mỗi một ngày đều trôi qua một
cách bình thản, không có gì đắt giá đáng mong
đợi cả, cũng không có gì đáng để hoài niệm.
Bởi vì có Lục Chẩm Tuyết, anh càng ngày càng thích nhắc về “sau này”, mỗi lần Lục Chẩm Tuyết nói về
cuộc sống của hai người sau này sẽ ra sao, như thế nào, tận trong đáy lòng anh lại có một sự vui
sướng không cách nào diễn tả được.
Anh thích cuộc sống sau này của mình cũng sẽ có Lục Chẩm Tuyết, bởi vì có Lục Chẩm Tuyết, mà mỗi
một ngày, anh đều tràn ngập mong chờ đối với tương lai.
xuống, mưa rền gió dữ đập mạnh vào những nhánh cây tạo nên tiếng vang dội, Lục Chẩm Tuyết đang chìm
trong giấc mộng cũng vô thức rúc vào trong lồng ngực Lâm Cảnh.
Thời điểm bên ngoài trời đổ mưa, Lâm Cảnh đã tỉnh giấc, giờ phút này đang nằm nghiêng, cúi đầu nhìn
Lục Chẩm Tuyết.
Nhìn Lục Chẩm Tuyết bị tiếng sét đánh bên ngoài cửa sổ dọa sợ co rụt bả vai, mơ mơ màng màng rúc
người vào lồng ngực mình. Khóe môi anh không kiềm được mà gợi ra nụ cười, anh ôm chặt Lục Chẩm
Tuyết hơn, cúi đầu, thấp giọng hỏi ở bên tai cô: “Sợ sấm chớp à em?”
Lục Chẩm Tuyết ngủ rất say, hình như nghe thấy có tiếng ai đó đang hỏi mình, cô nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Sợ….”
Lẩm bẩm trong mơ màng, cơ thể lại vô thức dựa sát hơn vào trong ngực Lâm Cảnh, co người nằm gọn
trong lồng ngực anh.
Lâm Cảnh cũng đưa tay ôm Lục Chẩm Tuyết chặt hơn một chút, anh nhịn cười, cúi đầu hôn lên trán Lục
Chẩm Tuyết, nhưng khi lên tiếng, vẫn không thể kiềm chế được, giọng nói mang theo ý cười, trầm thấp
dỗ dành cô, “Không sợ, anh ở đây.”
Lục Chẩm Tuyết lại lẩm bẩm ừm một tiếng, giọng nói nỉ non, giống như đang nói mớ.
Lâm Cảnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Lục Chẩm Tuyết, dáng vẻ khi ngủ rất đáng yêu, ý cười
trên khuôn mặt càng sâu hơn.
Anh chống đầu nhìn Lục Chẩm Tuyết, cô gái anh thích đã chiếm hết toàn bộ trái tim anh rồi.
Anh không cảm thấy buồn ngủ chút nào, mà Lục Chẩm Tuyết lại ngủ rất say sưa, không nhịn được lại
thấy cô hơi buồn cười, bóp bóp mặt cô một hồi, lại chuyển sang xoa xoa lỗ tai nhỏ nhắn của cô.
Lục Chẩm Tuyết ngủ rất sâu, trong mộng cũng cảm thấy Lâm Cảnh đang đùa giỡn với mình, cô mơ mơ màng
màng kéo bàn tay đang làm loạn kia xuống, lầu bầu nói: “Đừng quậy mà…”
Lâm Cảnh không nhịn được bật cười mấy tiếng, anh xoa nhẹ đầu Lục Chẩm Tuyết, cuỗi cùng không chọc
phá cô nữa.
Lại ôm chặt cô vào lồng ngực mình, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
…
Mặc dù tối hôm qua Lâm Cảnh ngủ muộn, nhưng buổi sáng ngày hôm sau, vẫn thức dậy vào đúng sáu giờ.
Sau khi kết thúc việc chạy bộ buổi sáng, đã đến bảy giờ, rèm cửa trong phòng ngủ chưa được kéo ra,
vẫn còn tối mờ mịt. Lục Chẩm Tuyết cuộn tròn mình nằm trong chăn, vẫn ngủ rất say.
Lâm Cảnh không nhịn được cười, đi đến ngồi xuống bên mép giường, cúi người hôn Lục Chẩm Tuyết mấy
cái.
Lục Chẩm Tuyết bị mấy nụ hôn của Lâm Cảnh đánh thức, đôi mắt lim dim còn ngái ngủ, nhỏ giọng hỏi:
“Mấy giờ rồi anh?”
Lâm Cảnh nói: “Bảy giờ, vẫn còn sớm.”
Lục Chẩm Tuyết ồ lên một tiếng, cô đã tỉnh táo hơn, mở to hai mắt, nhìn chiếc áo phông Lâm Cảnh
đang mặc trên người, nhỏ giọng hỏi: “Anh vừa người chạy bộ về à?”
Lâm Cảnh cười, ừ một tiếng, lại giơ tay lên xoa nhẹ đầu Lục Chẩm Tuyết, nói: “Đúng vậy. Anh có mua
bánh mật đậu đỏ cho em đấy.”
Lục Chẩm Tuyết vốn không cảm thấy đói, nhưng vừa nghe thấy Lâm Cảnh đã mua bữa sáng cho cô, vừa
khéo tối hôm qua cô đã thèm ăn bánh mật đậu đỏ, đột nhiên cảm thấy thật đói bụng, ánh mắt cô sáng
rực lên, hỏi Lâm Cảnh: “Anh ăn chưa ạ?”
Lâm Cảnh nói: “Anh chưa ăn.”
Lục Chẩm Tuyết hỏi: “Anh có muốn đi tắm trước không? Chúng ta ăn chung đi.”
Lâm Cảnh cười một tiếng, lại cúi đầu hôn Lục Chẩm Tuyết một hồi, nói: “Vậy anh đi tắm rửa trước.”
“Được ạ.”
Lâm Cảnh đứng dậy đi về phía phòng tắm, Lục Chẩm Tuyết bọc mình trong chăn lăn một một vòng, cô
định sẽ nằm trên giường thêm một lúc nữa, nhưng thật ra đã không còn quá mệt nữa rồi. Nhìn thấy ánh
nắng ban mai bên ngoài cửa sổ xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa chiếu vào trong phòng, cô không
kiềm lòng được, tung chăn lên, mang dép đi đến trước cửa sổ, vừa kéo màn cửa sổ ra đã nhìn thấy ánh
nắng buổi sớm đã chiếu rọi những ngọn cây cao.
Ánh nắng vào sáng sớm dịu nhẹ, không hề nhức mắt chút nào, vầng sáng màu cam nhạt.
Lục Chẩm Tuyết ngoài người trên bệ cửa sổ, thưởng thức cảnh mặt trời mọc, tâm trạng cũng tốt đẹp
như ánh nắng mặt trời buổi sáng này vậy. Lâm Cảnh tắm xong đi ra, Lục Chẩm Tuyết đã không còn ở
trong phòng ngủ nữa.
Anh vừa cúi đầu gài nút áo sơ mi lại, vừa nhấc chân đi ra khỏi phòng ngủ.
Lục Chẩm Tuyết đang bưng hai phần bánh mì sandwich từ trong phòng bếp ra, thấy Lâm Cảnh đi ra, cô
cười tủm tỉm, nói: “Em làm thêm hai phần bánh mì sandwich.”
Cô đặt dĩa bánh lên trên bàn, lại quay ngược về phòng bếp để lấy trứng gà vừa được nấu xong và sữa
đậu nành mang ra.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào phòng khách, hai người ngồi ở bàn ăn cùng nhau ăn bữa sáng.
Lục Chẩm Tuyết ăn bánh mật đậu đỏ xong, cũng không thể ăn thêm nhiều món khác nữa, Lâm Cảnh đút cho
cô, nên cô mới ăn qua loa cho lệ, vừa ăn vừa lắc đầu, lầu bầu nói: “Không muốn ăn, em nó rồi.”
Lâm Cảnh cười, lấy chiếc bánh sandwich đã bị Lục Chẩm Tuyết cắn mấy miếng, tự mình giải quyết sạch
sẽ.
Hai người ăn sáng xong, đã là bảy giờ rưỡi.
Sáng ngày hôm nay, Lâm Cảnh phải đến bộ phận hạng mục, lúc hơn bảy giờ, trợ lí Tiểu Dương sẽ đến
đây đưa tài liệu, Lục Chẩm Tuyết vẫn ngồi ở trước bàn ăn uống nước, nhìn thấy trợ lí Tiểu Dương,
lập tức gọi anh ta một tiếng: “Trợ lí Dương đã ăn sáng chưa?”
Khuôn mặt của trợ lí Tiểu Dương hiện lên một nụ cười, vội vàng nói: “Ăn rồi, Lục tiểu thư.”
Lâm Cảnh cầm áo khoác đi ra từ trong phòng ngủ, dặn dò Lục Chẩm Tuyết phải ăn cơm trưa đầy đủ, buổi
tối anh sẽ đi xã giao, có lẽ phải đến tối sẽ về nhà muộn.
Lục Chẩm Tuyết vâng vâng đáp lời, “Em biết rồi.”
Lâm Cảnh đi đến bàn ăn cầm lấy điện thoại di động, thuận tay xoa nhẹ đầu của Lục Chẩm Tuyết, “Anh
đi nhé.”
“Được ạ, buổi tối gặp anh.”
Sau khi Lâm Cảnh ra ngoài, Lục Chẩm Tuyết dọn dẹp chén bát vào trong bồn rửa chén.
Ánh mặt trời bên ngoài đã có hơi nóng lên, Lục Chẩm Tuyết kéo rèm cửa sổ lại, đi vào phòng ngủ ôm
máy tính của mình ra, chuẩn bị làm việc tiếp.
Khoảng hơn mười giờ, Tần Hâm gửi Wechat hẹn cô ra ngoài ăn cơm trưa. Cô trả lời: Được, ăn cái gì?
Tần Hâm: Năm rồi tớ nghe nói có một tiệm đồ Thái mới mở, nghe nói mùi vị rất ngon.
Lục Chẩm Tuyết: Được, một lát nữa tớ đến liền.
Buổi trưa, hai người gọi một phần cơm dứa, một phần súp tom yum, một quần cà ri tôm, phần nào cũng
đều rất nhiều, hai người ăn xong bụng no căng. Ngồi lại trong tiệm một hồi, lúc đi ra thuận tiện
ghé vào trung tâm mua sắm đi dạo một lúc.
Bây giờ mỗi lần Lục Chẩm Tuyết đi dạo phố, đều phải ghé vào dạo một vòng trong các cửa hàng quần áo
nam, nhìn thấy áo sơ mi có kiểu dáng đẹp, cà vạt hay măng sét, đều không kiềm được muốn mua. Tần
Hâm cười cô, “Trước kia tớ thật sự không ngờ được, khi cậu bắt đầu yêu đương, sẽ có một mặt dịu
dàng thanh khiết ỷ lại vào người khác như vậy đấy.”
Lục Chẩm Tuyết nghi ngờ, “Tớ có hả? Tớ không cảm thấy tớ dịu dàng ở đâu hết.”
Tần Hâm nói: “Người ngoài cuộc luôn sáng suốt mà. Mỗi lần nhắc đến Lâm Cảnh, vẻ mặt cậu luôn tràn
đầy hạnh phúc, không thể che giấu được ai đâu.”
Lục Chẩm Tuyết cong môi cười. Cô thừa nhận kể từ sau khi yêu đương với Lâm Cảnh, quả thật cô rất
vui vẻ, nội tâm đều được sự vui sướng và niềm hạnh phúc lấp đầy, đúng thật là không giấu được.
Hai người đi dạo trong trung tâm mua sắm xong, buổi chiều thì tìm một chỗ ngồi phơi nắng, nhâm nhi
trà chiều.
Tại quán cà phê lộ thiên, vào thời tiết này vẫn còn khá thoải mái. Nhưng mấy ngày nữa, lúc đến giữa
hè rồi, có lẽ ngồi như vậy sẽ không chịu được. Dù sao thì vào mùa hè, vẫn nên ngồi trong phòng
hưởng gió máy lạnh mới là thoải mái nhất.
Hai người ngồi phơi nắng giết thời gian, không biết Tần Hâm lấy đâu ra hai tấm vé xem kịch nói,
buổi tối sau khi ăn cơm xong, hai người lái xe đi đến nhà hát để xem kịch nói.
Hơn chín giờ tối, Lâm Cảnh gọi điện thoại cho Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết còn đang ở trong nhà hát, cả khan đài yên lặng, cô không nhận điện thoại, mà gửi một
tin nhắn đến cho Lâm Cảnh: “Em đang xem kịch nói.”
Lâm Cảnh trả lời lại rất nhanh: “Gửi vị trí của em đi, anh đến đón em.” Lục Chẩm Tuyết lập tức gửi
vị trí của mình đnế cho anh.
Tần Hâm nhìn thấy, không nhịn được cười, nhỏ giọng hỏi: “Lâm tổng nhà cậu à?”
Khóe môi Lục Chẩm Tuyết cong nhẹ lên, cô thấp tiếng ừ đáp lại. Kịch nói kết thúc, đã hơn mười giờ
rưỡi.
Lục Chẩm Tuyết và Tần Hâm đi theo dòng người ra khỏi nhà hát, vừa ra đến cổng thì nhìn thấy xe của
Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh đang dựa bên cạnh xe chờ cô. Anh mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen, tay áo sơ mi hơi
cuốn lên một nửa cánh ta, hai tay đặt trong túi quần, rõ ràng là người đẹp trai nổi bật trong dòng
người đông đúc, khiến người khác phải chú ý đến.
Lúc Lục Chẩm Tuyết đi ra, Lâm Cảnh nhìn thoáng qua đã tìm ra cô.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, ánh mắt Lục Chẩm Tuyết nhìn Lâm Cảnh còn mang theo ý cười, khóe
môi cô hơi cong, tỏ ý bảo anh chờ mình một
lát.
Bạn trai Tần Hâm cũng đến đón cô ấy, khi nhìn thấy Lâm Cảnh đang đứng chờ Lục Chẩm Tuyết ở cách đó
không xa, cười nói: “Cậu mau qua đó đi, tớ cũng về đây.”
Cô ấy kéo cửa của một chiếc xe đậu ven đường ra, ngồi vào trong, sau đó vẫy tay với Lục Chẩm Tuyết,
cười nói: “Lần sau gặp nhé.”
“Được.” Lục Chẩm Tuyết cũng mỉm cười vẫy tay lại với cô ấy.
Sau khi Tần Hâm đi, Lục Chẩm Tuyết mới xoay người đi về phía Lâm Cảnh.
Cô cảm thấy mình nên kiềm chế sự vui vẻ trong lòng lại, nhưng khi nhìn thấy Lâm Cảnh cong môi cười
nhìn cô, vẫn không nhịn được sự hạnh phúc, nhào vào lòng anh, hai tay ôm cổ anh, ngẩng đầu cười tủm
tỉm, hỏi: “Sao hôm nay buổi xã giao lại kết thúc sớm vậy anh?”
Hai cánh tay Lâm Cảnh đặt bên eo Lục Chẩm Tuyết, cười nói: “Hôm nay là thứ sáu mà, anh về sớm với
em.”
Lục Chẩm Tuyết vui vẻ bật cười mấy tiếng, hỏi anh, “Anh có mệt không? Nếu không mệt, thì chúng ta
lái xe về trước, sau đó cùng đi tản bộ đi ạ.” “Được.”
Hai người lái xe về nhà, sau khi đậu xe xong thì cũng đã đến mười một giờ. Nhưng bây giờ đang là
mùa hè, lại còn là thứ sáu, nên người ra ngoài tản bộ hóng mát cũng rất nhiều.
Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh cũng không đi đâu xa xôi, chỉ cầm tay nhau đi ra bờ hồ đối diện tiểu khu
tản bộ hóng mát mà thôi.
Đã muộn thế này rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều người đang tản bộ bên bờ hồ. Lục Chẩm Tuyết càng ngày
càng cảm nhận rõ rệt không khí của mùa hè.
Đi dạo một lúc cũng đã đến mười hai giờ đêm, Lục Chẩm Tuyết thấy hơi đói, nói với Lâm Cảnh mình
muốn ăn gì đó.
Lâm Cảnh hỏi: “Ăn cái gì?”
Ánh mắt Lục Chẩm Tuyết sáng rực lên, lập tức nói: “Ăn cá nướng đi, em muốn ăn cá nướng!”
Lâm Cảnh cười, dắt cô đi ra từ bờ hồ, lại hỏi: “Ăn ở đâu bây giờ?”
Lục Chẩm Tuyết rất quen thuộc với cửa nẻo của những khu vực gần đây, nghe anh hỏi liền nói: “Đi về
phía trước một chút sẽ thấy một quán cá nướng rất ngon, em dẫn anh đi.”
Thời điểm hai người đi đến đó, may mắn trong quán vẫn còn một bàn dành cho hai người.
Bà chủ nhiệt tình chào đón, “Hai vị muốn ăn cá nướng sao?”
“Đúng vậy.” Lục Chẩm Tuyết cười nói, kéo Lâm Cảnh đi vào trong, gọi một phần cá nướng tỏi, lại nói
bà chủ mang ra thêm hai chai bia.
Cô vui vẻ nói với Lâm Cảnh: “Ăn cá nướng thì chắc chắn phải uống bia.” Cô cười tủm tỉm, nói: “Dù
sao ngày mai anh cũng không cần đi làm, có thể ngủ muộn cũng không sao.”
Lâm Cảnh mỉm cười nhìn cô, không nói gì. Nhưng ánh mắt anh khi nhìn Lục Chẩm Tuyết, đều tràn ngập
sự cưng chiều không thể che giấu được. Lục Chẩm Tuyết chống cằm nhìn Lâm Cảnh, cười hỏi: “Ngày mai
anh có chuyện gì làm không? Ngày mai chúng ta sẽ làm gì ạ?”
Lâm Cảnh cười, nói: “Có chuyện. Ngày mai anh giúp em chuyển nhà.” Lục Chẩm Tuyết hơi kinh ngạc, hỏi
lại: “Chuyển nhà sao?”
Lâm Cảnh nói: “Đúng vậy. Không phải em còn rất nhiều đồ dùng vẫn chưa mang đến đây hết sao, ngày
mai anh giúp em chuyển hết chúng đến nhà.” Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, đáp: “Được ạ.”
Cá nướng đã được dọn lên bàn rất nhanh, mùi thơm bay thẳng vào mũi.
Lục Chẩm Tuyết ngửi được mùi thơm, thèm ăn không chịu nổi, nói với Lâm Cảnh: “Cá nướng của quán này
ăn rất ngon luôn, sau này chúng ta có thể thường xuyên đến đây ăn.”
Trước đây, Lâm Cảnh rất ít khi nghĩ đến sau này, cuộc sống của anh, mỗi một ngày đều trôi qua một
cách bình thản, không có gì đắt giá đáng mong
đợi cả, cũng không có gì đáng để hoài niệm.
Bởi vì có Lục Chẩm Tuyết, anh càng ngày càng thích nhắc về “sau này”, mỗi lần Lục Chẩm Tuyết nói về
cuộc sống của hai người sau này sẽ ra sao, như thế nào, tận trong đáy lòng anh lại có một sự vui
sướng không cách nào diễn tả được.
Anh thích cuộc sống sau này của mình cũng sẽ có Lục Chẩm Tuyết, bởi vì có Lục Chẩm Tuyết, mà mỗi
một ngày, anh đều tràn ngập mong chờ đối với tương lai.
/56
|