Chương 23: Vậy biểu hiện cho tốt
Thủy Miểu Miểu liền biết đây là một trận Hồng Môn Yến, trong lòng trầm xuống.
Cô xong đời.
Thẩm Mặc Thần ưu nhã quay người.
Thủy Miểu Miểu nóng nảy cầm lấy cánh tay Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần dừng lại, nhìn cánh tay tinh tế trắng nõn của cô đang cầm tay mình, tản mạn nhìn Thủy Miểu Miểu, hỏi: "Thế nào?"
Thủy Miểu Miểu mím môi, ánh mắt óng ánh nhìn anh, nước chảy róc rách.
Người ta vì sinh tồn đều có thể chịu được nhục dưới háng.
Cô vì một vạn khom lưng thế sao?
Như Jesus nói, thích hợp xoay người, là vì về sau có cơm ăn.
Nghĩ tới đây
Thủy Miểu Miểu thả mềm ánh mắt, hạ giọng, nói ra: "Tôi thực sự hết tiền."
Lời nói này đi ra, chính cô đều không có ý thức được nhẹ nhàng, như là nước ngô mềm giọng, mơ hồ mang theo nũng nịu.
Thẩm Mặc Thần ý vị hiện lên nụ cười, trầm giọng nói: "Vậy biểu hiện cho tốt."
Nói xong, anh quay người, đi vào phòng khách.
Thủy Miểu Miểu suy sụp cụp lấy đầu, nâng quai hàm bất đắc dĩ bật hơi.
Biểu hiện tốt một chút?
Biểu hiện cái gì.
Cô có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Sớm biết, nên kiên quyết, khẳng định, nhất định cự tuyệt bữa tiệc lần này, miễn cho rơi vào tên đã trên dây, mặc người chém giết.
Thủy Miểu Miểu là người cuối cùng tiến vào phòng bao.
Thẩm Mặc Thần ngồi ở vị trí chủ vị.
Bên tay trái là ông chủ Âu Tường. Bên cạnh ông chủ là Trương mỹ nữ. Bên cạnh trương mỹ nữ là ông đầu trọc. Bên cạnh ông đầu trọc là một chỗ trống, sau khi mang thức ăn lên, là của Lý mỹ nữ, trợ lý Thẩm Mặc Thần, bên cạnh trống hai vị trí.
Thủy Miểu Miểu kiên trì đi vào, lúc đầu muốn ngồi bên cạnh trợ lý Thẩm Mặc Thần, nhìn không có áp lực.
Thế nhưng, cô đối diện ánh mắt u sâu của Thẩm Mặc Thần.
Anh nhếch miệng lên giống như cười mà không phải cười, thong dong bình tĩnh, có loại duy ngã độc tôn, để cho người ta không thể không thần phục.
Thủy Miểu Miểu nhớ tới anh nói câu kia, biểu hiện tốt một chút.
Cô tê cả da đầu, chỉ có thể thức thời ngồi ở bên cạnh anh.
Thẩm Mặc Thần hiện lên nụ cười, nhìn coi như hài lòng vấn đề này của cô, tự mình cầm rượu vang đỏ, thân thể hơi nghiêng, rót cho cô một ly.
Anh cách cô rất gần.
Cô có thể nhìn thấy góc 45 độ hoàn mỹ trên gương mặt anh.
Anh giống như không hút thuốc lá, cho nên trên người có loại hơi thở mát lạnh với ánh nắng rơi trên đồng cỏ phát ra.
Xương ngón tay nắm bình rượu rõ ràng, ưu nhã như hành ngọc.
Thủy Miểu Miểu lại không khỏi nhớ tới đêm đó.
Người đàn ông kia cũng có một đôi tay để cho người ta như si như cuồng, được anh dẫn dụ leo lên đỉnh phong.
Thủy Miểu Miểu đỏ mặt.
"Đang suy nghĩ gì đấy?" Thẩm Mặc Thần liếc xéo cô hỏi.
Thủy Miểu Miểu hắng giọng một cái, cũng không thể nói, tôi đang nhớ công hiệu đặc biệt của ngón tay anh.
Cô đối với ánh mắt như X-Quang của anh, miệng đắng lưỡi khô, bưng rượu lên, uống một hớp, an ủi một chút, nói ra: "Không có suy nghĩ gì."
"A." Thẩm Mặc Thần khẽ cười một tiếng, tay phải khoác lên thành ghế của cô, thân thể gần sát cô.
Thủy Miểu Miểu cảm thấy hơi thở của anh quá gần, giống như thu nạp cô vào trong, đặc biệt co quắp, xê dịch cái mông, thân thể gần phía trước một chút.
Nhưng, vẫn cảm giác được khí thế mạnh mẽ của Thẩm Mặc Thần, khí thế nắm trong tay toàn bộ bữa tiệc.
Ông chủ nói chuyện trước, nụ cười chân thành nâng ly với Thẩm Mặc Thần: "Thẩm Tổng, ly này tôi kính anh, cảm ơn anh trong lúc cấp bách hãnh diện tới dùng cơm."
"Khách khí." Thẩm Mặc Thần nói đơn giản hai chữ, ưu nhã nâng ly, uống một ngụm nhỏ.
/1403
|