Trêu Chọc Tướng Quân

Chương 7.3

/23


Vừa tiến vào cửa thành, bọn họ thả chậm cước bộ, ngắm nhìn bốn phía, xác nhận tình huống xung quanh đúng như những gì tên tiêu binh kia vừa mới nói.

Chẳng những chết đều là quân địch, mà còn hầu như là chết không toàn thây, tựa hồ là bị hỏa dược nổ chết .

Nhớ tới nội dung mà tên tiêu binh kia vừa mới báo cáo, trong lòng hắn khẽ động, lạnh lùng hạ lệnh, "Liễu Nghĩa điều bốn phần binh lực bên cánh phải lục soát từng nhà cho ta, nhất định có tàn binh chứa chấp bên trong thành, kẻ nào chống cự giết không tha! Những người khác theo ta đến nội thành."

Hắn còn chưa tới nội thành, thì nghe thấy trên cửa thành truyền đến một mảnh hoan hô, và cả tiếng bước chân lẫn lộn.

"Tướng quân, là ngươi thật sao?" Liễu Chính xông lên cửa thành, sau khi xác nhận người dẫn đầu thật sự là Thịnh Hạo Nhiên, mừng rỡ đến mức không lời nào có thể diễn tả được, "Tướng quân đã trở lại, mau mở cửa thành."

Cửa thành vừa mở, một đoàn dân chúng hỗn loạn ầm ầm đón chào, mọi người nhìn gia viên đã bị phá hoại, mặc dù có cảm giác vô lực, nhưng cũng vui mừng vì ít nhất vẫn bảo vệ được tính mạng.

Bởi vì dân chúng từ trong thành xông ra quá nhiều, đến nỗi Thịnh Hạo Nhiên không cách nào xuống ngựa, chỉ có thể ngồi trên ngựa nhìn từng người đi ra ngoài.

Tới tới lui lui rất nhiều người, có người đang hoan hô có người báo tin mừng, nhưng tầm mắt hắn tuần tra một lúc lâu trước sau vẫn không tìm được người mà hắn muốn tìm.

"Hạo Nhiên ca ca --"

Một tiếng kêu to, khiến hắn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía âm thanh phát ra.

Hứa Như Yên chạy về phía hắn, trong mắt hàm chứa lệ, điềm đạm đáng yêu ngửa đầu nhìn hắn.

"Như Yên? Nương ta đâu?" Thịnh Hạo Nhiên nhảy xuống ngựa, nắm bả vai của nàng vội hỏi.

Hứa Như Yên lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn che kín hưng phấn và vui sướng, kéo tay của hắn đi lùi lại, "Hạo Nhiên ca ca, di nương ở chỗ này."

Thịnh Hạo Nhiên hất tay nàng ra theo bản năng, không để ý gương mặt vừa kinh ngạc vừa bi thương của nàng, đi tới hướng mà nàng chỉ.

Hắn đi nhanh vài bước đã nhìn thấy mẫu thân đang đứng ở trước cửa thành, không biết đang cúi đầu nhìn cái gì ở đó.

"Nương, hài nhi tới trễ, khiến người bị sợ hãi rồi."

Dường như không nghe thấy tiếng kêu lớn của hắn, Thịnh mẫu vẫn cúi thấp đầu, lẳng lặng nhìn trên đất. Thịnh Hạo Nhiên thấy thế, trong mắt hiện lên nghi ngờ, cũng nhìn về phía trên đất theo ánh mắt của nàng.

Không có bất kỳ vật gì, trên phiến đá màu xám chỉ có hai vết màu đen như hoa ban. Thịnh Hạo Nhiên nhăn mày, kinh nghiệm sa trường cho hắn biết đó là vết máu sau khi khô lại.

Đột nhiên, hắn kinh hoảng hỏi. "Nương, chẳng lẽ người bị thương sao? Hài nhi lập tức tìm đại phu cho người..."

"Không cần, ta không bị thương..."

Thịnh mẫu khó chịu nhìn hắn, chậm rãi mở miệng, "Người bị thương là Tinh cô nương thích mặc hồng y kia, Đan nhi của ngươi."

Nàng bị thương? Hắn hoảng sợ hỏi tiếp, "Nàng đâu? Nàng đâu rồi?"

Thịnh mẫu cúi thấp đầu, đáy mắt tràn đầy áy náy, không biết nên nói với nhi tử tin tức không được tốt kia như thế nào.

"Nói cho ta biết, nàng đâu rồi." Tim chợt quặn đau, Thịnh Hạo Nhiên cảm thấy mình gần như sắp không thể hô hấp.

Thịnh mẫu vẫn như cũ cúi thấp đầu, không dám đối diện với đôi mắt đang dò hỏi của nhi tử.

"Nương!" Sợ hãi trong lòng rốt cuộc vượt qua lý trí, hắn không nhịn được điên cuồng rống lên với mẫu thân."Nói cho ta biết! Nói cho ta biết nàng đâu rồi?"

Lần này đầu Thịnh mẫu càng rủ xuống thấp hơn, nước mắt tự trách chảy xuống. Hứa Như Yên đứng bên cạnh không nhịn được xông tới, che trước người Thịnh mẫu, thay nàng nói ra sự thật mà nàng không dám nói.

"Ta biết, để ta nói thay di nương."

Song vừa mới mở miệng, đột nhiên đối mặt với đôi mắt băng lãnh lại điên cuồng của hắn quét tới thì lại đánh cái rùng mình.

Trời ạ! Đây mới thật là Hạo Nhiên ca ca ôn văn kia sao? Ánh mắt đáng sợ kia giống như là muốn xé rách người!

"Ngày đó..."

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, mới tiếp tục nói. "Tinh cô nương đỡ di nương muốn tiến vào nội thành lánh nạn, kết quả còn chưa vào tới trong thành, thì nàng đã bị trúng tên..."

"Sau đó thì sao?"

Hắn lo lắng truy hỏi.

"Sau đó nàng đẩy di nương vào cửa thành, mình lại ngã quỵ xuống đất không dậy nổi, sau lại..."

Nàng ấp a ấp úng nói, "Sau lại... Cửa thành liền đóng... đóng lại..."

Nghe xong lời của nàng hắn thất thần nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy cảnh vật bốn phía trở nên hư ảo, cửa thành cùng tường thành cao ngất cũng không ngăn được ánh mặt trời quá chói chang trên đỉnh đầu.

Lại nhìn một chút hai vết máu đã khô trên đất, hắn không nhịn được ngồi xổm xuống, khẽ vuốt ve phần đất đã biến thành màu đen kia, mỗi lần chạm vào thì tim của hắn liền quặn đau một lần.

Nàng đau lắm phải không? Trong nháy mắt bị mưa tên bắn trúng. Hắn hoảng hốt nghĩ tới.

Thời điểm nàng ngã xuống ở nơi này thì đang nghĩ gì? Có từng nghĩ tới hắn sẽ trở lại cứu nàng hay không? Nếu có, hắn nhất định đã khiến nàng thất vọng rồi!

Nhìn nhi tử hoảng thần, Thịnh mẫu bắt đầu khóc nức nở nghẹn ngào, "Hạo Nhiên, ta muốn đi ra ngoài kéo nàng vào trong thành, nhưng cửa lại đóng lại..."

Nghe tiếng khóc, hắn hoảng hốt ngẩng đầu lên, suy yếu an ủi mẫu thân, "Ta biết, ta biết..."

Tiếng khóc, tiếng huyên náo của đoàn người, còn có tiếng kêu gọi của cấp dưới, tất cả âm thanh giống như cách tầng tầng bố mạo, khiến hắn không nghe rõ được. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời quá mức rực rỡ, đột nhiên --

"Nôn --" hắn nôn ra một ngụm máu từ trong miệng, bắn tung tóe lên hai vết máu khô đã biến thành màu đen kia.

Vết máu, dưới ánh mặt trời chói chang, hiện ra quá đỏ, quá chói mắt.


/23

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status