Tôi chống đỡ không được nữa rồi, mà cũng không muốn nhận mình thua.
“Cút!”
Kha Lạc có chút luống cuống giật mình, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Sức nhẫn nại của tôi đã đến giới hạn. Tôi cầm cái gạt tàn lên, hướng phía đầu cậu ném mạnh. Không trúng! Nó đi sạt qua mặt cậu rồi va “Xoảng” một tiếng lên tường, vỡ vụn. Thanh âm nghe thật đáng sợ, nhưng căn bản tôi vẫn chưa hết hận.
Kha Lạc sững lại, mở to mắt nhìn tôi, giống như con thú nhỏ không hiểu sao con người trước mắt lại đang tâm đánh mình, nhất thời có chút khiếp sợ. “Chú LEE. . .”
“Tôi nói cậu cút!”, phát tiết xong, tôi hơi hơi bình tĩnh lại. “Trả chìa khóa cho tôi”.
“Cháu xin lỗi, chú LEE. Nhưng chú đừng như vậy”. Kha Lạc nhẹ nhàng, ánh mắt cậu thật lớn, cứ như hai hạt châu đen huyền, hướng tôi thanh minh. “Cháu không có coi chú như tiểu Niệm, cháu biết chú và anh ấy không có giống nhau mà”.
“Đương nhiên là không giống” tôi cười lạnh. “Nếu mà giống nhau thì cậu rõ ràng sẽ lôi tôi làm thế thân cho rồi, cũng không cần miễn cưỡng thế này, yêu hay không yêu cũng chả là cái SHIT gì hết!”.
“Không phải, chú LEE”, cậu dường như nghẹn lời, một chốc sau mới nói “Cháu để ý đến chú thật mà, chú LEE”.
Ngực tôi sững một chút, nhưng vẫn ha ha cười. Đây là gì? Giải thưởng an ủi chăng? Cậu ta cứ thế này là muốn kéo dài tới khi tôi bao nhiêu tuổi mới chịu bỏ qua đây?
Thấy tôi chết dở sống dở, chỉ còn chút sức tàn lực kiệt nên mới nhét cho tôi viên thuốc kéo dài cái mạng già này thêm một thời gian. Như vậy tôi chịu không được, thà là một phát chết ngay còn có điểm thống khoái.
Tôi đứng lên, thô lỗ đẩy cậu ra phía cửa.
“Chú LEE” cậu trì lại hai lượt, bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi
Tôi mất kiên nhẫn, giật tay ra “Cậu nói thật đi, cậu khinh tôi già cả, lại có chút thương xót vì không có người làm ấm giường mới đồng ý theo tôi. Đối với cậu, căn bản tôi chả là cái gì. Nói đi! Con mẹ nó cậu nói tôi nghe đi!”
Phải để chính mồm cậu nói ra, tôi phải nếm trải nỗi đau khổ đến tận cùng này. Tung hê hết đi! Tôi muốn mọi chuyện khốn nạn hết mức có thể đi. Mà phải chăng nhờ vậy, nhờ vùi dập tôi xuống đáy sâu nhất, sau này tôi mới tỉnh ra mà sống tiếp được đi?
Nhưng Kha Lạc không hé răng, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh nhìn tôi. Tôi ghét ánh mắt làm người khác mềm lòng ấy, ghét việc cậu không kiêng nể gì tuổi tác, ghét việc cậu quá si tình với người kia, ghét sự thương hại cậu dành cho tôi. Tôi ghét…..
“Chú LEE, cháu. . .”
Những lời sau đó đều bị khóa lại ngoài cánh cửa khi tôi đưa tay đóng sập lại.
Cơm Kha Lạc mang tới còn nằm cả trên bàn, tôi gạt hết vào thùng rác. Mở cửa tủ lạnh, bên trong rỗng không, ngay cả một lon bia cũng chẳng có. Nhưng mà chả sao, tôi cũng không muốn uống.
Con người tôi là thế, bất cứ lúc nào cũng phải tỉnh táo. Tôi không muốn thành một thằng hề say khướt.
Không có gì đáng để tôi thất thế nhường ấy.
Tôi lại nghĩ tới Kha Lạc, cậu rất ngoan, vẫn còn chút trẻ con, cười rộ lên vừa ấm áp, bao dung lại lộ vẻ săn sóc.
Kỳ thật cho đến tận bây giờ có lẽ cậu cũng không lừa gạt tôi, một câu “thích” cũng chưa hề nói cơ mà.
Cậu chưa từng yêu tôi, nhưng sự ôn nhu ấy tôi biết tính sao?
Tôi chỉ mê mải hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Khi ánh mặt trời len qua khung cửa sổ, hai ngón tay kẹp thuốc đã muốn vàng vì ám khói.
Miệng khô lưỡi khô, đầu óc lại cực thanh tỉnh. Không thể ép mình ngủ, tôi với tay lấy áo khoác, ví và chìa khóa xe rồi mở cửa ra ngoài.
Mở hé cửa, tôi nhìn ra. Mới rạng sáng, khu nhà rất yên tĩnh. Kha Lạc ngồi ở cửa, tay ôm đầu gối, thở nhè nhẹ như đang ngủ.
Tôi nhìn cậu một chốc, im im đóng cửa lại rồi đi qua. Rõ ràng cậu biết làm thế nào để nắm bắt lòng người, nhưng tôi cũng sẽ không mềm lòng
Cậu chung quy là con cún trung thành của nhà người ta, tôi chỉ “nuôi” cậu một đoạn thời gian, trong lòng cậu cũng biết rõ, vĩnh viễn sẽ không coi tôi là chủ nhân. Thế tôi việc quái gì phải lãng phí bản thân?
****
Hai ngày tiếp theo tôi không đi làm, cũng chả thèm xin nghỉ. Cứ như thế mà bỏ bê công việc.
Lúc quay lại công ty, mọi sự thế nào mà vẫn đâu vào đấy, cũng không ai nói tôi bị đuổi việc, tôi bèn đi vào văn phòng.
Kha Lạc đang ngồi ở bàn của mình gọi điện, ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Cậu “cạch” một cái hạ máy xuống, đứng lên: “Chú LEE, hai ngày nay chú đi đâu?”
“Du lịch”, tôi đáp như không có chuyện gì, tiếp tục đi tới bàn làm việc.
“Sao lại tắt điện thoại?”
“Hết pin”
“Thế ạ?” Cậu lại dùng đôi mắt đen nhìn tôi. “Nhìn chú mệt mỏi quá”
Tôi “ha” một tiếng: “Ờ đúng, có chút thận hư. (1)”
Kha Lạc không nói, chỉ cắn cắn môi.
Tôi nhìn mặt bàn sạch bong “Hai hôm nay không có việc gì tồn đọng à? Hay tôi bị đuổi việc rồi?”
Kha Lạc lộ ra biểu tình ngoài ý muốn “Không! Xong cả rồi!”
Nhìn tôi ngồi xuống, mở máy tính làm bộ như bình thường, cậu nhẹ nhàng thở ra “Chú LEE! Uống trà nhé!”
Tôi cười cười. Tôi biết cậu đang lo lắng cái gì. Kỳ thật tôi không nghĩ đến chuyện từ chức đâu. Phủi mông ra đi đương nhiên sẽ hả giận một chút, nhưng tôi sao phải hờn dỗi kiểu đó? Sự thật là thế đấy!
Tôi lại càng không phải oán phụ, hồ nháo cái gì? Cứ băm bổ thù với hận thì có lợi ích chó má gì, không thể giúp tôi kéo dài tuổi thọ, mà có thể cũng không giúp tôi đổi cái xe ngon hơn được. Huống chi tôi chỉ là hạng tôm tép, là tay sai của Lục gia, có làm trò cũng chỉ rước thêm nhục.
Tôi chỉ muốn an ổn mà sống. So với nhân vật phản diện bị thương tổn trong tiểu thuyết, tôi thấy mình tốt nhất nên sáng mắt mà nhìn nhận lợi ích bản thân mới phải.
Vị trí của tôi chỉ cần gian lận một tí, bán tí thông tin sẽ kiếm được không ít, mà Lục Phong lại chả thiệt hại gì nhiều.
Tôi chỉ định dùng khoản “bảo hiểm hưu trí” của Lục Phong “đưa trước” thôi, tranh thủ về vườn sớm cũng hay.
Đồng Thiện nói với tôi thì hay ho lắm, nhưng giờ mà tôi rời Lục gia, hắn sẽ lòi cái đuôi giả vờ “cầu hiền” ra ngay, tôi nghe sao mà không biết? Cứ ngồi im ở chức vị này, làm vài việc cho hắn, lại ngon cơm.
Hiện tại tôi cần rất nhiều tiền, muốn tiêu dao khoái hoạt mà không tiền, không quyền sao tiêu với chả dao? Đời này có cái gì không dùng đến tiền bạc mà mua lấy chứ?
Tôi cũng chả trông cậy gì vào hạnh phúc, an ổn về sau rồi. Đại khái thì. ồ, tôi nghĩ ngắn thế đấy.
Quả thật tiền cứ ào ào lao vào, so với ngồi im chờ lĩnh lương thật khác biệt một trời một vực. Chuyện xấu xa hơn thế này tôi cũng đã làm rồi, ăn nhằm gì? Tiền rót êm ru vào túi, tôi cũng không chột dạ, phi thường an tâm thoải mái.
Nhưng tiền tài đang thuận lợi bỗng nhiên chững lại. Trước đây Đồng Thiện có mua lại từ tay người khác một tuyến hàng, nghe nói đã dọa cho đối phương im thin thít, vội vã rút, mới có thể kiếm chác được nhường ấy.
Nguồn hàng, người mua, đám chân rết đều bán lại cả cho Đồng Thiện, hết thảy đã có sẵn, hắn căn bản chỉ ngồi mát ăn bát vàng.
Lần này đánh một quả lớn, không ngờ hải cảng ở Thượng Hải bị Tạ gia chặn cả. Một chút nghe ngóng phong thanh cũng không có, chả ai ngờ được lại có biến cố kiểu này.
Tạ gia kiên quyết giữ hàng. Vô luận Đồng Thiện có úp mở hay nói toẹt ra, cũng khăng khăng bất hợp tác. Một lượng hàng hóa lớn đến thế mà không thể giao đi, tiền đã nắm cũng thành củ khoai lang, nóng phỏng tay.
Chuyện tới trước mắt, lui không đặng, tiến cũng không xong; miếng thịt ở trong miệng còn bị người ta ép nhổ ra, huống chi tổn thất lần này cực kinh khiếp.
Mấy ngày sứt đầu mẻ trán tranh đoạt vẫn không xong. Càng trì hoãn, tiền đền càng nhân gấp bội. Nguyên lai là tôi đang mong đổi vận vào ván này, làm một lần có thể bằng phấn đấu vài năm. Chính vì vậy cũng dồn tâm sức vào nó chứ không chỉ làm qua loa cho xong. May thay Kha Lạc không nói gì.
Kì thật ngồi cùng một chỗ, tôi bồn chồn cậu cũng không phải không biết, chỉ là không nhiều chuyện. Tôi cũng vui vẻ mà bớt lo.
Nhưng lúc gặp Đồng Thiện, thế nào mà hắn mặt mày hớn hở, khác xa lúc việc đang bí bách, mặt như đau răng ăn nhằm phải sạn.
“Đồng gia”. Ăn tiền của hắn, cách xưng hô của tôi cũng tự nhiên mà khách khí đôi phần “Tôi vừa nói chuyện với Tân tiên sinh, ông ấy bảo. . .”
“Kệ hắn” Đồng Thiện cười đến nở hoa, khoát khoát tay. “Việc này không thành vấn đề”
Tôi có chút ngạc nhiên “Giải quyết được rồi?”
Đồng Thiện tiếp tục hơn hớn “Cũng gần như vậy”
“?”
“Hôm nay có người của Tạ gia tới Thiên Tân, thật là tự đưa họng cho mình cắt. Tôi giải quyết hắn ta rồi”. Nói câu này hắn vẫn hề hề cười như Phật Di Lặc ”Nghe nói người kia có vị trí rất quan trọng ở Tạ gia. Nắm được hắn, tôi nói gì mà bên kia không nghe chứ?”
Quả thật có chuyện vừa đẹp thế sao? Tôi cũng bất ngờ, Tuy cái loại bắt cóc ra điều kiện này tôi thấy hơi đê tiện nhưng quản sao được đây. Dù sao tôi cũng đóng vai phản diện rồi, miễn sao đừng gây chuyện chết người là được.
Tôi và hắn thong thả ngồi xuống, rút xì gà ra thưởng thức bù cho những ngày khổ nạn. Đồng Thiện từ trong ngực áo rút ra một hộp nhỏ. Tôi cười cười, bất động thanh sắc mà quay đi. Thuốc phiện tôi không có can đảm liều chết mà dính vào.
Nhìn hắn “phê”, tôi có chút không thoải mái. Nghiện ngập và bài bạc là hai loại người tôi cực ghét, trước sau cũng khuynh gia bại sản, bán vợ bán con. . .
Huyệt thái dương khẽ giật, tôi bỗng có một cảm giác quái dị, tự nhiên lại nghĩ đến chuyện khác.
“Đồng gia, cái người của Tạ gia kia . . .”
“Ừm?”
“Có phải tên Thư Niệm không?”
Đồng Thiện nhìn tôi “Xem chừng cậu biết không ít chuyện nhỉ?”
Tôi vờ vịt cười “Quan hệ của Tạ Viêm với trợ lí của hắn rõ ràng là không minh bạch, tôi cũng tình cờ mà biết thôi”
Đồng Thiện miễn cưỡng “À” một tiếng rồi lại nhắm mắt một lần nữa.
“Đồng gia” tôi không nín được, lại gọi hắn “Nếu xong rồi thì để tôi nhìn hắn một chút. Để bọn nó làm quá tay mà người kia có làm sao thì rách chuyện”
Tới nơi, tôi còn tự mắng mình ngu, việc chó gì mà chủ động yêu cầu làm cái chuyện hèn hạ này?
Người kia đang bị nhốt trong một kho hàng cũ. Tôi ghét sự hoang lạnh nơi đây nhưng không thể không bước vào. Chỉ là cẩn thận thôi… tôi bèn đeo thêm một cái mặt nạ nhìn rất dữ tợn, hùng hổ lao vào.
Cửa mở ra “kẹt” một tiếng rất lớn, người phía trong vô thức mà co rúm lại.
Hai tay cậu bị trói sau lưng, chân cũng bị bó thành một đòn, mắt bị bịt, miệng còn bị nhét gì đó. Đúng là bị nhốt đến thế này thì thoát vào mắt.
Vì tên vệ sĩ canh cửa côn đồ gật gà gật gù ngủ bị gọi ra ngoài sạc một trận nên cửa sập lại từ từ rút xuống. Tôi lẳng lặng đứng nhìn cậu một lát, cái cảm giác oán hận không hiểu vì sao đã bay biến sạch. Cậu ta rồi cũng có ngày này!
Cậu đang rất sợ hãi. Lúc bước qua tôi có tình dậm mạnh nhưng vẫn không nói gì.
Thư Niệm không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe ngóng, cố gắng nhận biết vị trí của tôi, vô cùng hoảng sợ. Tới trước mặt cậu, tôi ngồi chồm hổm xuống, chậm rãi cởi bỏ dây thừng ở chân cậu. Chưa kịp dọa dẫm gì, cậu đã đưa chân đạp tôi một phát.
Bị bất ngờ, tôi lĩnh trọn, có chút đau hoa cả mắt.
Tôi thẹn quá hóa giận, đưa tay xoa xoa cằm thì cậu đã lợi dụng thời cơ chạy hai bước.
Tôi cũng chẳng vội. Cứ chạy đi, coi cậu chạy được đến đâu?
Quả nhiên cậu lập tức mờ mịt, mắt bị che, cơ bản không phân biệt được phương hướng nhưng vẫn cố sống cố chết chạy đi.
Tới giờ tôi mới thấy đùi cậu có vẻ vô lực, lúc đi thì không đến nỗi, chạy mới rõ ràng.
Một người què, mặt lại có sẹo. Tôi lại thua cậu ta cơ đấy.
Mạch máu sau gáy tôi lại giật thình thịch, tôi bước hai bước đã túm được con gà con kia, đem cậu hung hăng đè xuống đất.
Thư Niệm bị tôi đè giãy giụa rất ghê, quần áo xộc xệch. Tôi cũng không hiểu mình đang nghĩ gì, “roạt” một phát đã đem quần cậu xả xuống.
Chết cười! Tôi làm gì có hứng thú với loại dzai già thế này, nhưng tột cùng vẫn muốn biết cậu ta có cái gì hay ho.
So với tôi, cậu ta mạnh hơn chỗ nào?
Cậu ta “ư ư” kháng nghị, giãy giụa kịch liệt. Nói thật ra, một gram tình thú tôi cũng chẳng có, thứ tôi đang hưởng thụ chính là vẻ chật vật khốn cùng kia. Vì vậy, tôi giảm tốc độ, cầm lấy chân trần của cậu, từ từ kéo quần xuống.
Đùi phải cư nhiên còn có thiết bị trợ giúp, thật mất hứng. Không biết sao Kha Lạc sống chết chọn cậu ta thế không biết?
Đùi trái cậu ta cũng không hoàn mỹ, trên da còn có hai vết sẹo phỏng, đối xứng với nhau, hình dạng rất kì lạ.
Gì đây? Sao mà có vết sẹo thế này?
Tôi đột ngột ngưng tay, cúi xuống nhìn cho rõ hơn. Đầu tôi giật “thịch” một cái rồi có điểm choáng váng..
Kỳ thật lúc đó tôi mới tám tuổi, rất gầy, thoạt nhìn tưởng chưa tới sáu tuổi. Tôi thường phải thổi lửa nấu cơm, phương diện này tôi quả thật rất có khả năng. Nồi cháo loãng trên bếp đang sôi lục bục, tôi ngồi trên cái ghế băng nhỏ, luôn tay thêm rơm rạ và hoa sinh đằng khô vào ngọn lửa.
Hoa sinh đằng phơi khô quắt lại, ném vào lửa sẽ nổ tanh tách rất ghê. Thế nhưng một lúc sau nó chín sẽ ăn được, tuy là bị côn trùng đẻ trứng và mùi vị không hay ho lắm.
Em trai tôi chập chững bước tới, nhìn ngó một hồi, cũng muốn tự đưa tay vào lấy.
“Không được, tránh ra, cái này của anh”. Dù sao nó cũng mới có vài cái răng, căn bản không cắn được, phí đồ ăn lắm.
Nhóc mấp máy môi, không rõ đang nói gì, chỉ giương mắt nhìn tôi.
Tôi cũng chỉ là một nhóc con gầy gò, không khống chế được ngọn lửa, đùi thằng em bị lửa liếm tới, tạo thành hai vết sẹo to kinh hồn. Nó đau đến độ khóc i ỉ đến cả mười ngày. Tôi cũng biết đây là lỗi của mình, từ đó càng cưng chiều nó.
Bên tai tôi vang lên tiếng tim chính mình đập thình thịch. Đầu óc tôi có điểm đau, đưa tay giật mạnh cổ áo, kéo cậu ta lên, “Cậu là ai?”
Miếng vải che mắt cùng cái khăn nhét miệng rất nhanh bị tôi giật ra. Gương mặt tôi chắc hẳn rất hung ác, cậu ta sợ tới mức ngây người ra một chốc.
“Cậu là ai?”
Không đợi cậu ta phản ứng, di động của tôi chợt kêu. Tôi biết chuyện không ổn, đây là ám hiệu bọn bên ngoài bảo tôi chạy ngay. Nhưng Thư Niệm đang ở trong tay tôi, khuôn mặt giống hệt tôi đang ở ngay trước mắt tôi. Toàn bộ máu dồn cả lên đầu, tôi thực không cam lòng, gân xanh nổi một loạt, chỉ cảm thấy huyệt Thái dương giật đùng đùng. Tôi nhịn không được, đưa hai tay nắm lấy cổ cậu “Nói!”
“Nói đi! Nói rồi tôi sẽ đi! Vì sao lại không trả lời tôi?”
Nói cho tôi biết rằng mặt mũi giống nhau cũng chẳng liên quan, hai vết sẹo kia cũng chỉ là trùng hợp đi. Thân nhân duy nhất của tôi đã chết từ lâu rồi mà..
Tôi thô bạo lay động cậu, khí lực trên tay dường như đã mất đi sức khống chế, quả thật có thể bóp chết cậu ta không chừng.
Trên đỉnh đầu tôi đột nhiên vang lên một âm thanh kì quái, tôi bèn ngẩng đầu nhìn. Mái nhà kho cũ đang có một tấm sắt lá lẩy bẩy rung, theo tôi nghĩ cái dây thép đang níu giữ nó hình như đã đứt.
Không hiểu nghĩ ngợi gì, cũng có thể là chẳng nghĩ gì, tôi theo bản năng mà đẩy người trong tay ra xa.
Rồi sau đó chỉ nghe một tiếng trầm đục, đầu tôi bị va cái cốp, trước mắt mờ mịt, may là một lúc sau vẫn thấy lại quang cảnh xung quanh. Đỉnh đầu vừa đau vừa nóng, rất lâu sau mới phục hồi lại cảm giác, một mảnh ướt át. Đại khái đã chảy máu đi, tuy thấy không xong nhưng tôi vẫn đứng được, hẳn là không sao.
Lúc cửa kho bị thô lỗ đạp đổ từ bên ngoài, phản ứng của tôi vẫn rất trì độn. Rõ ràng thấy được khuôn mặt đằng đằng sát khí của người ấy nhưng vẫn không thể động đậy.
Lãnh trọn một cú đá của Kha Lạc mà không thể tránh, tôi liền quỳ xuống.
“Đầu anh ấy bị thương”, đau đến gãy cả thắt lưng, tôi vẫn nghe Thư Niệm kinh hoảng hô to “Mau gọi cấp cứu!”
Người này thật hảo tâm. Tôi ghét nó, sớm biết thế này tôi đã giết nó trước.
“Em giết hắn!”. Nghe tiếng Kha Lạc, tôi biết cậu đã phát điên rồi. Quần áo không nghiêm chỉnh của Thư Niệm chắc chắn đã khiến cậu phát cuồng. Vậy nên bụng tôi tiếp tục ăn hai đạp.
Trong dạ dày, cơn đau nhoi nhói bốc lên, tôi chống tay cố đứng dậy, trán tì xuống sàn, đưa tay bịt miệng để không rên lên.
“Kha Lạc! Đừng làm thế!”
Mặt nạ dữ tợn kia bị xả xuống, bốn phía một mảnh im lặng. Một lát sau tôi mới nghe thấy tiếng cái mặt nạ kia bị vứt xuống đất, sau đó bị một bàn chân giẫm lên vỡ đôi.
Chết cười! Cái mặt nạ này khác gì tôi.
Nhưng tôi thì còn sống.
************
Chú thích:
(1)Thận hư: ờ thì làm ấy ấy quá độ sẽ dẫn tới tình trạng này (1 trong các nguyên nhân thôi nhá). Chú LEE chắc cố tình nói thế này với Kha Lạc sau 2 ngày cố tình trốn đi đâu đấy. . .hút thuốc mà vẫn ra vẻ mình tiêu sái lắm ấy >-<
Hết Chương 10
“Cút!”
Kha Lạc có chút luống cuống giật mình, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Sức nhẫn nại của tôi đã đến giới hạn. Tôi cầm cái gạt tàn lên, hướng phía đầu cậu ném mạnh. Không trúng! Nó đi sạt qua mặt cậu rồi va “Xoảng” một tiếng lên tường, vỡ vụn. Thanh âm nghe thật đáng sợ, nhưng căn bản tôi vẫn chưa hết hận.
Kha Lạc sững lại, mở to mắt nhìn tôi, giống như con thú nhỏ không hiểu sao con người trước mắt lại đang tâm đánh mình, nhất thời có chút khiếp sợ. “Chú LEE. . .”
“Tôi nói cậu cút!”, phát tiết xong, tôi hơi hơi bình tĩnh lại. “Trả chìa khóa cho tôi”.
“Cháu xin lỗi, chú LEE. Nhưng chú đừng như vậy”. Kha Lạc nhẹ nhàng, ánh mắt cậu thật lớn, cứ như hai hạt châu đen huyền, hướng tôi thanh minh. “Cháu không có coi chú như tiểu Niệm, cháu biết chú và anh ấy không có giống nhau mà”.
“Đương nhiên là không giống” tôi cười lạnh. “Nếu mà giống nhau thì cậu rõ ràng sẽ lôi tôi làm thế thân cho rồi, cũng không cần miễn cưỡng thế này, yêu hay không yêu cũng chả là cái SHIT gì hết!”.
“Không phải, chú LEE”, cậu dường như nghẹn lời, một chốc sau mới nói “Cháu để ý đến chú thật mà, chú LEE”.
Ngực tôi sững một chút, nhưng vẫn ha ha cười. Đây là gì? Giải thưởng an ủi chăng? Cậu ta cứ thế này là muốn kéo dài tới khi tôi bao nhiêu tuổi mới chịu bỏ qua đây?
Thấy tôi chết dở sống dở, chỉ còn chút sức tàn lực kiệt nên mới nhét cho tôi viên thuốc kéo dài cái mạng già này thêm một thời gian. Như vậy tôi chịu không được, thà là một phát chết ngay còn có điểm thống khoái.
Tôi đứng lên, thô lỗ đẩy cậu ra phía cửa.
“Chú LEE” cậu trì lại hai lượt, bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi
Tôi mất kiên nhẫn, giật tay ra “Cậu nói thật đi, cậu khinh tôi già cả, lại có chút thương xót vì không có người làm ấm giường mới đồng ý theo tôi. Đối với cậu, căn bản tôi chả là cái gì. Nói đi! Con mẹ nó cậu nói tôi nghe đi!”
Phải để chính mồm cậu nói ra, tôi phải nếm trải nỗi đau khổ đến tận cùng này. Tung hê hết đi! Tôi muốn mọi chuyện khốn nạn hết mức có thể đi. Mà phải chăng nhờ vậy, nhờ vùi dập tôi xuống đáy sâu nhất, sau này tôi mới tỉnh ra mà sống tiếp được đi?
Nhưng Kha Lạc không hé răng, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh nhìn tôi. Tôi ghét ánh mắt làm người khác mềm lòng ấy, ghét việc cậu không kiêng nể gì tuổi tác, ghét việc cậu quá si tình với người kia, ghét sự thương hại cậu dành cho tôi. Tôi ghét…..
“Chú LEE, cháu. . .”
Những lời sau đó đều bị khóa lại ngoài cánh cửa khi tôi đưa tay đóng sập lại.
Cơm Kha Lạc mang tới còn nằm cả trên bàn, tôi gạt hết vào thùng rác. Mở cửa tủ lạnh, bên trong rỗng không, ngay cả một lon bia cũng chẳng có. Nhưng mà chả sao, tôi cũng không muốn uống.
Con người tôi là thế, bất cứ lúc nào cũng phải tỉnh táo. Tôi không muốn thành một thằng hề say khướt.
Không có gì đáng để tôi thất thế nhường ấy.
Tôi lại nghĩ tới Kha Lạc, cậu rất ngoan, vẫn còn chút trẻ con, cười rộ lên vừa ấm áp, bao dung lại lộ vẻ săn sóc.
Kỳ thật cho đến tận bây giờ có lẽ cậu cũng không lừa gạt tôi, một câu “thích” cũng chưa hề nói cơ mà.
Cậu chưa từng yêu tôi, nhưng sự ôn nhu ấy tôi biết tính sao?
Tôi chỉ mê mải hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Khi ánh mặt trời len qua khung cửa sổ, hai ngón tay kẹp thuốc đã muốn vàng vì ám khói.
Miệng khô lưỡi khô, đầu óc lại cực thanh tỉnh. Không thể ép mình ngủ, tôi với tay lấy áo khoác, ví và chìa khóa xe rồi mở cửa ra ngoài.
Mở hé cửa, tôi nhìn ra. Mới rạng sáng, khu nhà rất yên tĩnh. Kha Lạc ngồi ở cửa, tay ôm đầu gối, thở nhè nhẹ như đang ngủ.
Tôi nhìn cậu một chốc, im im đóng cửa lại rồi đi qua. Rõ ràng cậu biết làm thế nào để nắm bắt lòng người, nhưng tôi cũng sẽ không mềm lòng
Cậu chung quy là con cún trung thành của nhà người ta, tôi chỉ “nuôi” cậu một đoạn thời gian, trong lòng cậu cũng biết rõ, vĩnh viễn sẽ không coi tôi là chủ nhân. Thế tôi việc quái gì phải lãng phí bản thân?
****
Hai ngày tiếp theo tôi không đi làm, cũng chả thèm xin nghỉ. Cứ như thế mà bỏ bê công việc.
Lúc quay lại công ty, mọi sự thế nào mà vẫn đâu vào đấy, cũng không ai nói tôi bị đuổi việc, tôi bèn đi vào văn phòng.
Kha Lạc đang ngồi ở bàn của mình gọi điện, ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Cậu “cạch” một cái hạ máy xuống, đứng lên: “Chú LEE, hai ngày nay chú đi đâu?”
“Du lịch”, tôi đáp như không có chuyện gì, tiếp tục đi tới bàn làm việc.
“Sao lại tắt điện thoại?”
“Hết pin”
“Thế ạ?” Cậu lại dùng đôi mắt đen nhìn tôi. “Nhìn chú mệt mỏi quá”
Tôi “ha” một tiếng: “Ờ đúng, có chút thận hư. (1)”
Kha Lạc không nói, chỉ cắn cắn môi.
Tôi nhìn mặt bàn sạch bong “Hai hôm nay không có việc gì tồn đọng à? Hay tôi bị đuổi việc rồi?”
Kha Lạc lộ ra biểu tình ngoài ý muốn “Không! Xong cả rồi!”
Nhìn tôi ngồi xuống, mở máy tính làm bộ như bình thường, cậu nhẹ nhàng thở ra “Chú LEE! Uống trà nhé!”
Tôi cười cười. Tôi biết cậu đang lo lắng cái gì. Kỳ thật tôi không nghĩ đến chuyện từ chức đâu. Phủi mông ra đi đương nhiên sẽ hả giận một chút, nhưng tôi sao phải hờn dỗi kiểu đó? Sự thật là thế đấy!
Tôi lại càng không phải oán phụ, hồ nháo cái gì? Cứ băm bổ thù với hận thì có lợi ích chó má gì, không thể giúp tôi kéo dài tuổi thọ, mà có thể cũng không giúp tôi đổi cái xe ngon hơn được. Huống chi tôi chỉ là hạng tôm tép, là tay sai của Lục gia, có làm trò cũng chỉ rước thêm nhục.
Tôi chỉ muốn an ổn mà sống. So với nhân vật phản diện bị thương tổn trong tiểu thuyết, tôi thấy mình tốt nhất nên sáng mắt mà nhìn nhận lợi ích bản thân mới phải.
Vị trí của tôi chỉ cần gian lận một tí, bán tí thông tin sẽ kiếm được không ít, mà Lục Phong lại chả thiệt hại gì nhiều.
Tôi chỉ định dùng khoản “bảo hiểm hưu trí” của Lục Phong “đưa trước” thôi, tranh thủ về vườn sớm cũng hay.
Đồng Thiện nói với tôi thì hay ho lắm, nhưng giờ mà tôi rời Lục gia, hắn sẽ lòi cái đuôi giả vờ “cầu hiền” ra ngay, tôi nghe sao mà không biết? Cứ ngồi im ở chức vị này, làm vài việc cho hắn, lại ngon cơm.
Hiện tại tôi cần rất nhiều tiền, muốn tiêu dao khoái hoạt mà không tiền, không quyền sao tiêu với chả dao? Đời này có cái gì không dùng đến tiền bạc mà mua lấy chứ?
Tôi cũng chả trông cậy gì vào hạnh phúc, an ổn về sau rồi. Đại khái thì. ồ, tôi nghĩ ngắn thế đấy.
Quả thật tiền cứ ào ào lao vào, so với ngồi im chờ lĩnh lương thật khác biệt một trời một vực. Chuyện xấu xa hơn thế này tôi cũng đã làm rồi, ăn nhằm gì? Tiền rót êm ru vào túi, tôi cũng không chột dạ, phi thường an tâm thoải mái.
Nhưng tiền tài đang thuận lợi bỗng nhiên chững lại. Trước đây Đồng Thiện có mua lại từ tay người khác một tuyến hàng, nghe nói đã dọa cho đối phương im thin thít, vội vã rút, mới có thể kiếm chác được nhường ấy.
Nguồn hàng, người mua, đám chân rết đều bán lại cả cho Đồng Thiện, hết thảy đã có sẵn, hắn căn bản chỉ ngồi mát ăn bát vàng.
Lần này đánh một quả lớn, không ngờ hải cảng ở Thượng Hải bị Tạ gia chặn cả. Một chút nghe ngóng phong thanh cũng không có, chả ai ngờ được lại có biến cố kiểu này.
Tạ gia kiên quyết giữ hàng. Vô luận Đồng Thiện có úp mở hay nói toẹt ra, cũng khăng khăng bất hợp tác. Một lượng hàng hóa lớn đến thế mà không thể giao đi, tiền đã nắm cũng thành củ khoai lang, nóng phỏng tay.
Chuyện tới trước mắt, lui không đặng, tiến cũng không xong; miếng thịt ở trong miệng còn bị người ta ép nhổ ra, huống chi tổn thất lần này cực kinh khiếp.
Mấy ngày sứt đầu mẻ trán tranh đoạt vẫn không xong. Càng trì hoãn, tiền đền càng nhân gấp bội. Nguyên lai là tôi đang mong đổi vận vào ván này, làm một lần có thể bằng phấn đấu vài năm. Chính vì vậy cũng dồn tâm sức vào nó chứ không chỉ làm qua loa cho xong. May thay Kha Lạc không nói gì.
Kì thật ngồi cùng một chỗ, tôi bồn chồn cậu cũng không phải không biết, chỉ là không nhiều chuyện. Tôi cũng vui vẻ mà bớt lo.
Nhưng lúc gặp Đồng Thiện, thế nào mà hắn mặt mày hớn hở, khác xa lúc việc đang bí bách, mặt như đau răng ăn nhằm phải sạn.
“Đồng gia”. Ăn tiền của hắn, cách xưng hô của tôi cũng tự nhiên mà khách khí đôi phần “Tôi vừa nói chuyện với Tân tiên sinh, ông ấy bảo. . .”
“Kệ hắn” Đồng Thiện cười đến nở hoa, khoát khoát tay. “Việc này không thành vấn đề”
Tôi có chút ngạc nhiên “Giải quyết được rồi?”
Đồng Thiện tiếp tục hơn hớn “Cũng gần như vậy”
“?”
“Hôm nay có người của Tạ gia tới Thiên Tân, thật là tự đưa họng cho mình cắt. Tôi giải quyết hắn ta rồi”. Nói câu này hắn vẫn hề hề cười như Phật Di Lặc ”Nghe nói người kia có vị trí rất quan trọng ở Tạ gia. Nắm được hắn, tôi nói gì mà bên kia không nghe chứ?”
Quả thật có chuyện vừa đẹp thế sao? Tôi cũng bất ngờ, Tuy cái loại bắt cóc ra điều kiện này tôi thấy hơi đê tiện nhưng quản sao được đây. Dù sao tôi cũng đóng vai phản diện rồi, miễn sao đừng gây chuyện chết người là được.
Tôi và hắn thong thả ngồi xuống, rút xì gà ra thưởng thức bù cho những ngày khổ nạn. Đồng Thiện từ trong ngực áo rút ra một hộp nhỏ. Tôi cười cười, bất động thanh sắc mà quay đi. Thuốc phiện tôi không có can đảm liều chết mà dính vào.
Nhìn hắn “phê”, tôi có chút không thoải mái. Nghiện ngập và bài bạc là hai loại người tôi cực ghét, trước sau cũng khuynh gia bại sản, bán vợ bán con. . .
Huyệt thái dương khẽ giật, tôi bỗng có một cảm giác quái dị, tự nhiên lại nghĩ đến chuyện khác.
“Đồng gia, cái người của Tạ gia kia . . .”
“Ừm?”
“Có phải tên Thư Niệm không?”
Đồng Thiện nhìn tôi “Xem chừng cậu biết không ít chuyện nhỉ?”
Tôi vờ vịt cười “Quan hệ của Tạ Viêm với trợ lí của hắn rõ ràng là không minh bạch, tôi cũng tình cờ mà biết thôi”
Đồng Thiện miễn cưỡng “À” một tiếng rồi lại nhắm mắt một lần nữa.
“Đồng gia” tôi không nín được, lại gọi hắn “Nếu xong rồi thì để tôi nhìn hắn một chút. Để bọn nó làm quá tay mà người kia có làm sao thì rách chuyện”
Tới nơi, tôi còn tự mắng mình ngu, việc chó gì mà chủ động yêu cầu làm cái chuyện hèn hạ này?
Người kia đang bị nhốt trong một kho hàng cũ. Tôi ghét sự hoang lạnh nơi đây nhưng không thể không bước vào. Chỉ là cẩn thận thôi… tôi bèn đeo thêm một cái mặt nạ nhìn rất dữ tợn, hùng hổ lao vào.
Cửa mở ra “kẹt” một tiếng rất lớn, người phía trong vô thức mà co rúm lại.
Hai tay cậu bị trói sau lưng, chân cũng bị bó thành một đòn, mắt bị bịt, miệng còn bị nhét gì đó. Đúng là bị nhốt đến thế này thì thoát vào mắt.
Vì tên vệ sĩ canh cửa côn đồ gật gà gật gù ngủ bị gọi ra ngoài sạc một trận nên cửa sập lại từ từ rút xuống. Tôi lẳng lặng đứng nhìn cậu một lát, cái cảm giác oán hận không hiểu vì sao đã bay biến sạch. Cậu ta rồi cũng có ngày này!
Cậu đang rất sợ hãi. Lúc bước qua tôi có tình dậm mạnh nhưng vẫn không nói gì.
Thư Niệm không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe ngóng, cố gắng nhận biết vị trí của tôi, vô cùng hoảng sợ. Tới trước mặt cậu, tôi ngồi chồm hổm xuống, chậm rãi cởi bỏ dây thừng ở chân cậu. Chưa kịp dọa dẫm gì, cậu đã đưa chân đạp tôi một phát.
Bị bất ngờ, tôi lĩnh trọn, có chút đau hoa cả mắt.
Tôi thẹn quá hóa giận, đưa tay xoa xoa cằm thì cậu đã lợi dụng thời cơ chạy hai bước.
Tôi cũng chẳng vội. Cứ chạy đi, coi cậu chạy được đến đâu?
Quả nhiên cậu lập tức mờ mịt, mắt bị che, cơ bản không phân biệt được phương hướng nhưng vẫn cố sống cố chết chạy đi.
Tới giờ tôi mới thấy đùi cậu có vẻ vô lực, lúc đi thì không đến nỗi, chạy mới rõ ràng.
Một người què, mặt lại có sẹo. Tôi lại thua cậu ta cơ đấy.
Mạch máu sau gáy tôi lại giật thình thịch, tôi bước hai bước đã túm được con gà con kia, đem cậu hung hăng đè xuống đất.
Thư Niệm bị tôi đè giãy giụa rất ghê, quần áo xộc xệch. Tôi cũng không hiểu mình đang nghĩ gì, “roạt” một phát đã đem quần cậu xả xuống.
Chết cười! Tôi làm gì có hứng thú với loại dzai già thế này, nhưng tột cùng vẫn muốn biết cậu ta có cái gì hay ho.
So với tôi, cậu ta mạnh hơn chỗ nào?
Cậu ta “ư ư” kháng nghị, giãy giụa kịch liệt. Nói thật ra, một gram tình thú tôi cũng chẳng có, thứ tôi đang hưởng thụ chính là vẻ chật vật khốn cùng kia. Vì vậy, tôi giảm tốc độ, cầm lấy chân trần của cậu, từ từ kéo quần xuống.
Đùi phải cư nhiên còn có thiết bị trợ giúp, thật mất hứng. Không biết sao Kha Lạc sống chết chọn cậu ta thế không biết?
Đùi trái cậu ta cũng không hoàn mỹ, trên da còn có hai vết sẹo phỏng, đối xứng với nhau, hình dạng rất kì lạ.
Gì đây? Sao mà có vết sẹo thế này?
Tôi đột ngột ngưng tay, cúi xuống nhìn cho rõ hơn. Đầu tôi giật “thịch” một cái rồi có điểm choáng váng..
Kỳ thật lúc đó tôi mới tám tuổi, rất gầy, thoạt nhìn tưởng chưa tới sáu tuổi. Tôi thường phải thổi lửa nấu cơm, phương diện này tôi quả thật rất có khả năng. Nồi cháo loãng trên bếp đang sôi lục bục, tôi ngồi trên cái ghế băng nhỏ, luôn tay thêm rơm rạ và hoa sinh đằng khô vào ngọn lửa.
Hoa sinh đằng phơi khô quắt lại, ném vào lửa sẽ nổ tanh tách rất ghê. Thế nhưng một lúc sau nó chín sẽ ăn được, tuy là bị côn trùng đẻ trứng và mùi vị không hay ho lắm.
Em trai tôi chập chững bước tới, nhìn ngó một hồi, cũng muốn tự đưa tay vào lấy.
“Không được, tránh ra, cái này của anh”. Dù sao nó cũng mới có vài cái răng, căn bản không cắn được, phí đồ ăn lắm.
Nhóc mấp máy môi, không rõ đang nói gì, chỉ giương mắt nhìn tôi.
Tôi cũng chỉ là một nhóc con gầy gò, không khống chế được ngọn lửa, đùi thằng em bị lửa liếm tới, tạo thành hai vết sẹo to kinh hồn. Nó đau đến độ khóc i ỉ đến cả mười ngày. Tôi cũng biết đây là lỗi của mình, từ đó càng cưng chiều nó.
Bên tai tôi vang lên tiếng tim chính mình đập thình thịch. Đầu óc tôi có điểm đau, đưa tay giật mạnh cổ áo, kéo cậu ta lên, “Cậu là ai?”
Miếng vải che mắt cùng cái khăn nhét miệng rất nhanh bị tôi giật ra. Gương mặt tôi chắc hẳn rất hung ác, cậu ta sợ tới mức ngây người ra một chốc.
“Cậu là ai?”
Không đợi cậu ta phản ứng, di động của tôi chợt kêu. Tôi biết chuyện không ổn, đây là ám hiệu bọn bên ngoài bảo tôi chạy ngay. Nhưng Thư Niệm đang ở trong tay tôi, khuôn mặt giống hệt tôi đang ở ngay trước mắt tôi. Toàn bộ máu dồn cả lên đầu, tôi thực không cam lòng, gân xanh nổi một loạt, chỉ cảm thấy huyệt Thái dương giật đùng đùng. Tôi nhịn không được, đưa hai tay nắm lấy cổ cậu “Nói!”
“Nói đi! Nói rồi tôi sẽ đi! Vì sao lại không trả lời tôi?”
Nói cho tôi biết rằng mặt mũi giống nhau cũng chẳng liên quan, hai vết sẹo kia cũng chỉ là trùng hợp đi. Thân nhân duy nhất của tôi đã chết từ lâu rồi mà..
Tôi thô bạo lay động cậu, khí lực trên tay dường như đã mất đi sức khống chế, quả thật có thể bóp chết cậu ta không chừng.
Trên đỉnh đầu tôi đột nhiên vang lên một âm thanh kì quái, tôi bèn ngẩng đầu nhìn. Mái nhà kho cũ đang có một tấm sắt lá lẩy bẩy rung, theo tôi nghĩ cái dây thép đang níu giữ nó hình như đã đứt.
Không hiểu nghĩ ngợi gì, cũng có thể là chẳng nghĩ gì, tôi theo bản năng mà đẩy người trong tay ra xa.
Rồi sau đó chỉ nghe một tiếng trầm đục, đầu tôi bị va cái cốp, trước mắt mờ mịt, may là một lúc sau vẫn thấy lại quang cảnh xung quanh. Đỉnh đầu vừa đau vừa nóng, rất lâu sau mới phục hồi lại cảm giác, một mảnh ướt át. Đại khái đã chảy máu đi, tuy thấy không xong nhưng tôi vẫn đứng được, hẳn là không sao.
Lúc cửa kho bị thô lỗ đạp đổ từ bên ngoài, phản ứng của tôi vẫn rất trì độn. Rõ ràng thấy được khuôn mặt đằng đằng sát khí của người ấy nhưng vẫn không thể động đậy.
Lãnh trọn một cú đá của Kha Lạc mà không thể tránh, tôi liền quỳ xuống.
“Đầu anh ấy bị thương”, đau đến gãy cả thắt lưng, tôi vẫn nghe Thư Niệm kinh hoảng hô to “Mau gọi cấp cứu!”
Người này thật hảo tâm. Tôi ghét nó, sớm biết thế này tôi đã giết nó trước.
“Em giết hắn!”. Nghe tiếng Kha Lạc, tôi biết cậu đã phát điên rồi. Quần áo không nghiêm chỉnh của Thư Niệm chắc chắn đã khiến cậu phát cuồng. Vậy nên bụng tôi tiếp tục ăn hai đạp.
Trong dạ dày, cơn đau nhoi nhói bốc lên, tôi chống tay cố đứng dậy, trán tì xuống sàn, đưa tay bịt miệng để không rên lên.
“Kha Lạc! Đừng làm thế!”
Mặt nạ dữ tợn kia bị xả xuống, bốn phía một mảnh im lặng. Một lát sau tôi mới nghe thấy tiếng cái mặt nạ kia bị vứt xuống đất, sau đó bị một bàn chân giẫm lên vỡ đôi.
Chết cười! Cái mặt nạ này khác gì tôi.
Nhưng tôi thì còn sống.
************
Chú thích:
(1)Thận hư: ờ thì làm ấy ấy quá độ sẽ dẫn tới tình trạng này (1 trong các nguyên nhân thôi nhá). Chú LEE chắc cố tình nói thế này với Kha Lạc sau 2 ngày cố tình trốn đi đâu đấy. . .hút thuốc mà vẫn ra vẻ mình tiêu sái lắm ấy >-<
Hết Chương 10
/20
|